Noah Động Vật Chẩn Sở Bệnh Lịch Ký Lục Bộ
(Hồ sơ bệnh án của phòng khám thú y Noah)
| Quyển 2 |
038 - 1 | Hồ sơ bệnh án trang thứ ba mươi tám: Giáng Sinh của người bình thường
Ngọn lửa ấm áp trong lò sưởi có đủ củi để duy trì, người và thú cưng ngủ trước lò lửa bình thản và yên ả biết chừng nào, đại khái những ai không nuôi thú cưng nhìn thấy cái cảnh này, đều sẽ rất hâm mộ.
Nhưng mà...
Giống như khi thi vào đại học bất kể đã nhắc nhở bao nhiêu lần luôn sẽ có một hai thằng nhóc hố cha tới muộn.
Giống như khi họp hội nghị bất kể đã cẩn thận ra sao luôn có một hai tờ tài liệu hố cha bị bỏ quên.
Giống như khi đi chơi bất kể đã kiểm tra kỹ lưỡng thế nào luôn có một hai món hố cha để sót lại.
...
Nói tóm gọn lại, là luôn có điều sơ sẩy.
"Sột soạt sột soạt ── sột soạt sột soạt..."
Trong ống khói lò sưởi hình như có thứ gì đó, tuy rằng bụi bặm của ống khói sớm bị Thrus dọn sạch, nhưng vẫn làm rơi xuống một ít tro tuyết, bác sĩ ngủ say không chú ý thấy, nhưng đối với chó Dobermann là chó giữ nhà có thể xưng là bảo tiêu toàn năng mà nói, nó là âm thanh khả nghi tuyệt đối không thể bỏ qua.
Hai cái đầu của chó hai đầu song song nâng lên, ánh mắt thanh tỉnh nhạy bén không hề có tí mơ hồ khi bị giật tỉnh.
Chúng lặng lẽ nhìn nhau, rất có ăn ý không sủa lên ngay, mà là thong thả bò ra khỏi ổ chăn, thả chậm bước chân nhẹ nhàng tới gần lò sưởi.
Qua chừng lát nữa, thanh âm sột soạt sột soạt lại vang lên, hẳn là kẻ đột nhập trong ống khói đã tới gần.
Bắp thịt ưu nhã bưu hãn của chó hai đầu Dobermann kéo căng, bộ lông chổng ngược lên, thậm chí miệng nó đã để lộ bộ răng nanh đáng sợ, phát ra tiếng gầm "Gừ gừ gừ gừ", dù sao bất kể là ai đi xuống bằng đường ống khói này, tuyệt đối sẽ xui xẻo...
Một ngọn gió thổi xuống từ ống khói, đè lại ánh lửa, xuất hiện kế đó là một đôi giày màu đen và cái quần màu đỏ, đại khái là vì ống khói không đủ rộng, mông người nọ còn bị kẹt trong ống.
Ngay trong nháy mắt ấy, chó Dobermann hung dữ lao tới, một trái một phải cực kỳ chuẩn xác cắn lấy đôi chân mập mạp, dùng sức kéo người nọ "Lách cách!!! Keng──" xuống.
Nếu như là nhân loại, nhìn thấy cách ăn mặc đặc biệt trên người đối phương tám phần mười là đã do dự, nhưng đối với cún mà nói, kẻ đột nhập có tạo hình thế nào không nằm trong phạm vi suy nghĩ của chúng, trong mắt chó Dobermann dũng mãnh, chỉ cần là kẻ đột nhập, bất kể trên tay hắn cầm là đao súng hay hộp quà, đều lấy bảo vệ chủ nhân làm ưu tiên, trực tiếp nhào tới cắn cái đã rồi nói!!
Âm thanh lớn như thế vậy đã giật tỉnh Lạc Tái, cậu vội vã mở mắt ra, còn mang theo mấy phần say ngà đỡ cặp kính trượt khỏi sống mũi, vừa vặn nhìn thấy chó hai đầu Dobermann đang nhào lên người một ông lão râu bạc mặc đồ đỏ tạo hình kinh điển, há miệng tính cắn... Cậu lập tức tỉnh hẳn!
"Đợi đã! Thrus! Or!"
Or thì thôi, đúng lúc khống chế được mình, Thrus lại giữ không kịp, đã gặm lấy chòm râu bạc, ông lão râu bạc mặc đồ đỏ xui xẻo bị chó cắn kêu rên không ngớt sờ nhúm râu bị mất đó: "Ôi chao! Râu của ta!"
"..."
Không phải chứ?
Lạc Tái có chút không thể tin trừng ông lão mập mạp rơi xuống từ ống khói, trên thế giới này đại khái cũng chỉ có một ông lão sẽ ở đêm Giáng sinh mặc áo choàng đỏ khiêng một cái túi lớn trèo vào ống khói đi...
"Ông..."
"Merry Christmas! Hô hô hô..." Ông lão mập mạp phát ra tiếng cười vui vẻ quen tai, rồi chào Lạc Tái, "Nếu không phiền, có thể bảo thú cưng của cháu xuống khỏi người ta không? Hô hô hô..."
"..."
Chó hai đầu Dobermann oai phong đứng trên người ông lão, bày ra vẻ bưu hãn chỉ cần Lạc Tái ra lệnh, tuyệt đối không để ông lão này có cơ hội bò ra cửa chính.
"Khụ khụ, Thrus, Or, các cậu leo xuống trước đi."
Chó hai đầu phát ra tiếng phì phì trong mũi, xoay người nhanh nhẹn leo xuống, lại vẫn chặn trước người Lạc Tái.
Ông lão mập mạp cuối cùng cũng đứng dậy được, vỗ vỗ lớp tro trên người: "Hô hô hô... Hiện tại đâu đâu cũng toàn là nhà cao tầng, khó được có thể trèo ống khói, thật không ngờ lại bị chó cắn, hô hô hô..."
Nhà cao tầng không có ống khói chẳng lẽ ông luôn trèo ống nước à? Nhìn cái bộ đồ màu đỏ bắt mắt này, bị tưởng lầm là Spiderman thì thôi, nếu gặp một vị cảnh sát nào sống thật tí, phỏng chừng sẽ bị xem như trộm.
Vả lại ai sẽ cắm cái bảng cảnh báo ghi "Nhà có chó dữ, xin hãy cẩn thận!" trên ống khói nóc nhà chứ!
Lạc Tái trái lại rất bình tĩnh, phải, so với thân sĩ tóc rắn có thể biến người thành đá, con rắn khổng lồ há miệng đã dễ dàng nuốt một con voi ú nu, trị số công kích của St. Claus đeo túi vải trèo ống khói quả thật là 0.
"Vất vả rồi, xin hỏi muốn uống tí trà nóng không?"
"Hô hô hô, không cần, không cần. Rất xin lỗi, đêm Giáng sinh còn tới quấy rầy cháu!"
Những lúc khác ông có rảnh ra ngoài à?
Ông không phải chỉ thích đi quấy rầy người ta vào đêm Giáng sinh thôi sao?
"Rudolph nhà ta bị bệnh, bác sĩ cháu có thể khám cho nó không?" Khuôn mặt hòa ái của ông lão mập mạp lộ ra vẻ u sầu, "Ta đã chạy mấy cái bệnh viện thú y rồi, nhưng bọn họ đều đóng cửa sớm... Hô hô hô..."
Lạ lắm à, lễ Giáng Sinh nghỉ dài hạn, cho dù là chính khách quốc gia cũng sẽ nghỉ, càng miễn bàn bác sĩ phòng khám bệnh.
Mặc dù ngoài cửa đã treo tấm bảng "Đóng cửa", nhưng bác sĩ Lạc không có thói quen cự tuyệt thú cưng bị bệnh tới khám, cậu đứng dậy tới quầy hàng bên kia lấy sổ đăng ký đưa cho ông lão mập mạp, thuận tay rút một cây bút có nắp hình sừng hươu Giáng Sinh đáng yêu đưa kèm: "Đương nhiên là được rồi, ông đăng ký trước cho nó được không ạ?"
"Đương nhiên, đương nhiên! Hô hô hô..." Ông lão mập mạp vừa viết vừa đi ra ngoài, "Rudolph to lắm, chui không lọt ống khói, ta bảo nó chờ ở ngoài, hô hô hô..."
Lạc Tái đi theo ông lão, cửa vừa đẩy ra mắt cậu đã trợn tròn, chỉ thấy bên ngoài rào chắn có cái đầu của một con tuần lộc khổng lồ, đầu dài miệng thô, lỗ mũi to đùng, môi dày, mũi có màu đỏ kỳ dị, cặp sừng hươu trên đỉnh đầu hơi uốn về trước, các chi được phân chia rõ một cách xinh đẹp, mà còn toàn thân màu tuyết trắng, lộ ra sự quý giá đặc biệt.
Nhưng nó hiện tại rất không ổn, ánh mắt mơ hồ, thân hình nặng nề tựa vào lan can suýt nữa đè gãy hàng rào, thoạt nhìn như mất tinh thần vậy.
"Rudolph không biết bị sao nữa, cả ngày hôm nay đều tung tăng ầm ĩ, cứ như điên rồi ấy." Ông lão sờ đầu tuần lộc, nhưng không nhận được sự đáp lại như bình thường, lo lắng đến mức quên cả "Hô hô hô".
Chút say ngà cuối cùng của Lạc Tái đã bị gió lạnh bên ngoài thổi tan, thậm chí não cũng có tí cảm giác bị thổi đau, nhưng cậu không để ý tới những điều đó, mà là nhanh tay nhanh chân chạy qua làm kiểm tra cho tuần lộc.
Nhưng con tuần lộc này không hề phối hợp, không ngừng rung rẩy, còn đột nhiên ngẩng đầu lên phát ra tiếng thét kỳ quái.
Gió lạnh bên ngoài thổi cho Lạc Tái phát run, bỗng nhiên lưng cậu ấm lên, món quà đến từ Or ── cái áo khoác bằng vải nỉ màu trắng rơi xuống vai cậu, thanh niên đứng phía sau ấy hình như chỉ kịp vội vàng khoác một cái áo lông.
"Bác sĩ, đã xong chưa?"
...
Noah Động Vật Chẩn Sở Bệnh Lịch Ký Lục Bộ
(Hồ sơ bệnh án của phòng khám thú y Noah)
| Quyển 2 |
038 - 2 | Hồ sơ bệnh án trang thứ ba mươi tám: Giáng Sinh của người bình thường
"Có chút phiền phức..." Nhìn con tuần lộc chừng hơn bốn trăm kg, Lạc Tái quả thật có chút vướng tay.
Một con tuần lộc nổi điên không dễ ứng phó, phải biết nếu đối phó với kẻ địch phía trước nó dùng là sừng, vậy đối phó với kẻ địch phía sau nó dùng là chân. Bất cứ kẻ nào muốn quấy rầy nó đều phải cẩn thận với cái móng to đùng như cái đĩa nông, có thể đá nát tường, cho dù người Eskimo quen với việc thuần hoá tuần lộc nhất cũng không ngoại lệ.
Lấy cái thân thể bé xíu của Lạc Tái nếu dám tùy tiện chạy tới, kết cục tuyệt đối là bị một chân đá bay.
Or híp mắt, lớp tuyết dưới chân cậu lặng lẽ cháy xém ra vết nứt màu đen, từ từ lan tràn.
"Một con tuần lộc? Thật thú vị, nghe nói máu của tuần lộc làm canh rất tuyệt, thịt cũng khá ngon, bác sĩ anh có ăn thử chưa?"
"Chưa..."
Lạc Tái còn đang nghĩ cách, nên có chút không để ý trả lời.
Nhưng con tuần lộc ấy hình như đã đột nhiên an tĩnh lại.
Or vẫn mỉm cười, vết xém trên tuyết ngày càng rõ ràng: "Tôi còn nghe nói tuần lộc thích ăn một loại rêu mọc dưới lớp tuyết, nếu mổ ra dạ dày của nó, chỗ rêu chưa tiêu hóa hết ấy sẽ thơm ngon như bánh ngọt vậy."
"Có cơ hội có thể thử xem..."
Ông lão mập mạp hòa ái dễ gần bên kia trợn to mắt, nhỏ giọng thì thầm: "Ta có đã tới nhầm chỗ rồi không? ..." Rất rõ ràng, ông ấy lại quên "Hô hô hô".
Con tuần lộc ấy lúc này triệt để an tĩnh.
Lạc Tái cuối cùng cũng bắt được cơ hội kiểm tra, tuần lộc rất dễ mắc bệnh lao phổi, cũng rất dễ bị nhiễm bệnh ký sinh trùng như ruồi giòi, đặc biệt là bệnh truyền nhiễm cấp tính như tụ huyết trùng, đối với tuần lộc mà nói, đều là trí mạng, có thể nói chúng là một loài rất yếu đuối.
Nhưng sau khi kiểm tra Lạc Tái lại phát hiện con tuần lộc không giống như mắc bệnh, bất kể là xoang mũi hay yết hầu cũng không có vết nước mũi hoặc vết máu không bình thường nào, mùi ợ cũng rất bình thường, ngoại trừ thoạt nhìn hơi ngốc, cũng chỉ có mạch đập và tiếng hít thở hơi gấp tí...
Không biết có phải ảo giác của cậu không, Lạc Tái hình như nghe được mùi rượu ngọt ngào.
Không phải rượu nho, là một loại trái cây ngọt hơn, đại khái là táo, đào.
Lạc Tái quay đầu hỏi ông lão mập mạp bên kia: "Xin hỏi, gần đây nó ăn gì ạ?"
"Gần đây, để ta ngẫm lại đã, ừm! Nhớ ra rồi, là táo! Gần đây mấy cây táo trong rừng chín cả, Rudolph thích ăn táo nhất, hầu như táo của cả cánh rừng đều bị nó ăn sạch! Hô hô hô..."
"..." Lạc Tái đứng dậy, vừa ghi vào bệnh án vừa nói, "Cháu nghĩ nó không phải bị bệnh, mà là uống say."
"Uống say?! Không thể nào? Trong nhà ta chỉ có những món quà những tấm thiệp đáng yêu thôi, chưa từng có rượu! Hô hô hô..."
"Cháu nghĩ là vì những quả táo ấy chín quá mức." Lạc Tái đỡ mắt kính, nhìn "con ma men" trước mặt, "Lượng đường trong trái cây sẽ bị nấm men hoang dại ở vỏ lên men thành cồn, những loại trái cây có lượng đường cao như mận, nho, táo dễ dàng lên men sau khi chín, mặc dù độ cồn không cao, nhưng nếu ăn vào một lượng lớn, mà đối tượng còn là động vật không thường uống rượu, vậy sẽ xuất hiện hiện tượng 'say'."
"Ôi! Rudolph, thằng bé tham ăn này!" Ông lão mập mạp gõ đầu tuần lộc, giọng nói nhẹ nhõm vui sướng như những chủ nhân bình thường biết tin thú cưng của mình không phải mắc bệnh nặng vậy, "Lần này tởn rồi nhé? Hô hô hô..."
"Ngủ một giấc là khỏi. Ách ── có làm lỡ việc của ông không ạ?"
Uống rượu lái xe không được đâu!
Tuy nói đường hàng không không đông như đường cái, nhưng nếu đụng nhau cũng không tốt! Lỡ mà chạy lạc sang vùng trời nước khác, bị ra-đa của quốc gia cấp tiến nào đó quét trúng, đạn đạo tông vào đuôi xe vậy quả thật là đặc sắc...
Ông lão mập mạp không cho là đúng: "Không sao đâu! Hô hô hô... Rudolph không được, còn có mấy thằng bé Dasher, Dancer, Prancer mà." Ông thổi một tiếng huýt sáo, là tiếng chân tuần lộc "Cộc cộc cộc cộc" giẫm lên tuyết, tiếng chuông "Leng keng leng keng" dễ nghe vang lên ở chỗ rẽ đầu phố.
Một chiếc xe trượt tuyết do tám con tuần lộc kéo đỗ ngoài cửa sân, ông lão mập mạp vác cái túi lớn màu trắng lên, ngón tay bắn ra một chuỗi ánh sao màu vàng quét qua bầu trời ngoài sân: "Cảm ơn cháu! Cháu là một đứa trẻ ngoan!! Ta sẽ tặng 'Nhành Sinh Mệnh Vàng' này cho cháu làm quà!" Ông ngồi lên xe trượt tuyết, kéo dây cương, bầy tuần lộc thành thạo kéo xe trượt bay lên trời, mà con tuần lộc say khướt cũng lảo đảo theo sau.
"Merry Christmas! Hô hô hô..."
Tiếng cười vang dội chậm rãi đi xa, bác sĩ Lạc tuy không lấy được tiền khám, tâm tình lại khó được không tồi.
Cậu nhìn chỗ ánh sao rơi xuống, trên cửa chính ngôi nhà treo một nhánh tầm gửi xinh đẹp, chiếc lá thường xanh màu lục phối với quả mọng màu đỏ bé xíu cực kỳ đáng yêu.
"Chậc, thật là một món quà không tồi!" Lạc Tái ra trước cửa nhà, ngẩng đầu nhìn chùm quả mọng nhỏ nhắn bé xíu như đậu đỏ treo ở đó.
Thanh niên vốn nên vào nhà vẫn đứng tại chỗ, cậu ấy cũng ngẩng đầu nhìn món quà kỳ diệu ấy: "'Nhành Sinh Mệnh Vàng' đại biểu cho sức sống mạnh mẽ của một sinh mệnh mới được dựng dục thông qua sự kết hợp thân thể, bác sĩ, anh có biết không?..."
"Biết gì?"
Cái bóng của Or phủ xuống, đôi mắt ôn nhu ấy không biết từ lúc nào đã gần trong gang tấc, độ ấm đôi môi cũng cách một khoảng không xa truyền đến môi Lạc Tái: "Trong lễ Giáng Sinh, người đứng dưới nhánh tầm gửi không thể cự tuyệt nụ hôn của một người khác..."
Khoảng cách gần như vậy, hầu như đã có thể chạm vào, nhưng hết lần này tới lần khác lại không thể hòa lấy xúc cảm ấm áp và mềm mại ấy.
Răng Or "Cọt kẹt" nghiến một hồi, hơi thở dồn dập, phảng phất như có gì hạn chế động tác kế tiếp của cậu vậy.
"Anh đương nhiên biết làm thế là không được."
Giọng cậu có sự nén giận không cam lòng.
Mặc dù cậu hy vọng nhận được nụ hôn của bác sĩ dưới nhánh tầm gửi cỡ nào đi chăng nữa, cậu cũng sẽ không quên, nướt bọt của mình có kịch độc, chỉ một nụ hôn thôi, sẽ còn trí mạng hơn cả nhánh tầm gửi nhìn như lãng mạn lại ẩn chứa độc tính kia.
Đi săn, là bản năng tiềm tàng sâu trong máu của loài chó, so với Thrus làm theo ý mình, mặc dù Or thoạt nhìn ưu nhã lễ phép, nhưng cậu không thích đồ ăn để ở chỗ rất gần ngay trước mặt mà mình lại bị mệnh lệnh "Hold" giữ chặt.
Bác sĩ Lạc tắm gió lạnh thổi qua lại có chút ngà say, cậu mơ hồ ậm ừ rồi đột nhiên nói: "Ừ! Được!"
Thật không ngờ bác sĩ sẽ đáp ứng, trái lại khiến Or triệt để sững sờ.
Lạc Tái sờ mái tóc mềm mại của Or, cún nhà cậu đang làm nũng với cậu đây mà! Phải biết cún thích liếm vùng xung quanh mũi và miệng của chủ nhân, động tác này có thể xưng là hôn, không chỉ đại biểu cho tình yêu và làm nũng, càng nhiều là biểu hiện của sự phục tùng, nếu cảm thấy phiền mà cự tuyệt, rất khả năng sẽ khiến cún nghĩ mình không được coi trọng, làm chúng sinh ra áp lực và bất an.
Làm một chủ nhân tốt, mặc dù không nhất định thích bị liếm đầy mặt, nhưng vẫn phải hiểu hành vi của cún.
Bác sĩ bày tỏ khẳng định và thấu hiểu với việc làm nũng của chó hai đầu Địa Ngục: "Thích liếm miệng đại khái là thói quen khi bé đi? Không cần thấy xấu hổ! Loài chó lúc còn nhỏ mỗi khi đòi mẹ mình đồ ăn thường sẽ liếm miệng mẹ, sau đó mẹ của chúng sẽ ói ra chỗ đồ ăn tiêu hóa phân nửa trong dạ dày rồi đút cho chúng ăn."
"Thứ con mụ sinh một đống quái vật ấy ói ra có thể độc chết cả một tòa thành đấy!!" Thanh niên đột nhiên xù lông đủ để nói rõ cho dù là pet chiến MT, cũng sẽ bị công kích thánh quang cường hóa của bác sĩ miểu sát, Thrus tàn bạo nhe răng, trừng Lạc Tái.
"Vậy... cậu còn muốn liếm không?"
Lạc Tái không quá xác định chỉ vào miệng mình, Or thích hôn không đại biểu Thrus cũng thích, dù sao tính tình hai cái đầu của chó hai đầu kém nhau xa.
Thrus chằm chằm hồi lâu, đột nhiên hạ quyết tâm cúi đầu, cũng không biết là khẩn trương hay nguyên nhân gì khác, nụ hôn này mất đi sự chính xác, đầu lưỡi ướt át chỉ lướt qua khóe miệng Lạc Tái, kế Thrus bật người dậy quay đầu bỏ đi, một chân đạp bay cửa thủy tinh, còn rống gọi Lạc Tái đứng bên ngoài vào: "Còn không mau vào! Tính đứng ngoài đó làm kem à?!"
Cún nhà cậu là một con cún thích làm nũng lại hay xấu hổ.
Có cún con đáng yêu như thế làm bạn, lễ Giáng Sinh này tốt đẹp cỡ nào!
...
Chú thích tham khảo
Tuần lộc của St. Claus: St. Claus tổng cộng có 9 con tuần lộc, lần lượt là Rudoph, Dasher, Dancer, Prancer, Vixen, Comet, Cuipt, Donner, Bilzten, đầu lĩnh phụ trách là Rudolph mũi đỏ.