Noah Động Vật Chẩn Sở Bệnh Lịch Ký Lục Bộ
(Hồ sơ bệnh án của phòng khám thú y Noah)
| Quyển 2 |
039 - 1 | Hồ sơ bệnh án trang thứ ba mươi chín: Mỹ nữ và chó ngao Ý
Cơn tuyết lớn ở ngày Giáng Sinh màu trắng hầu như phủ cả khu trấn nhỏ ở Âu Châu, tuyết đọng vào buổi sáng dày cộm, tùy tiện giẫm chân xuống, cũng có thể lún hơn phân nửa đôi giày ống.
Từ xa nhìn lại phòng khám thú y Noah hầu như bị chôn trong tuyết.
Dọn tuyết đường công cộng là trách nhiệm của chính phủ địa phương, nhưng dựa theo phong cách làm việc của hội nghị chính phủ, phỏng chừng còn phải mở hội nghiêm túc thảo luận rốt cuộc là quét tuyết hay rải muối, lúc nào làm việc thì thích hợp, chờ phê duyệt xong, phỏng chừng mùa xuân cũng sắp tới.
Buổi sáng tinh mơ, sân trước của phòng khám thú y Noah đã vang lên tiếng "Xoát xoát xoát", thanh niên cao kều làm xong bữa sáng khiêng cái xẻng ra ngoài cố gắng dọn một con đường trong sân.
Lúc đầu còn mặc áo khoác lông ngắn, xúc được mấy xẻng tuyết đã cởi, qua một hồi, cởi là áo len, qua một hồi nữa, áo sơ mi giữ ấm cũng bị lột, chỉ thừa lại một cái áo lót màu đen, suýt nữa bị thuận tay cởi luôn. Việc lao động chân tay khiến bắp thịt màu mạch lộ ra ở phần lưng lấp đầy lực lượng săn chắc, hơi ấm ù ù bốc lên từ sự va chạm của nhiệt lượng và không khí rét lạnh phảng phất có thể nhìn rõ.
Mặc dù thanh niên rất ra sức, nhưng dù sao chưa từng làm việc này, làm hơn nửa giờ cũng chỉ dọn được khoảng cách mấy bước ngoài cửa nhà, đến sân cũng chưa ra được.
"Chít chít──" Đại khái là sân trước vừa vặn có nắng ấm, mấy con chim sẻ muốn phơi nắng sưởi ấm đáp xuống mặt tuyết, xoã tung bộ lông trên người, móng vuốt để lại không ít vết chân, thỉnh thoảng có mấy con nghịch ngợm, tròn xoe đôi mắt hiếu kỳ nhìn soái ca mặc áo lót khoe bắp thịt bên kia.
Bị vây xem Thrus trừng lũ chim không biết sống chết, bỗng nhiên xúc một xẻng tuyết lớn hất về phía chúng.
Chim sẻ sợ đến "Chít chít" bay đi, nhưng rất nhanh lại đáp xuống chỗ cũ, hoàn toàn không lo lắng tiếp tục nhảy a nhảy a, thỉnh thoảng còn nghiêng đầu nhìn trộm cái tên không biết lý do hất tuyết vào chúng nữa.
Thrus thấy chúng không chịu đi, giận, lại xúc một xẻng khác hất qua, lại bay về, lặp lại.
Bầy chim sẻ hình như rất quyến luyến với ánh nắng ấm áp nơi này, không mấy con chịu bay đi. Cũng nhờ mấy cú hất vừa nãy, chỗ tuyết vừa dọn xong lại lộn xộn.
Bên trong bộ não bé xíu của bầy chim sẻ không lắp đặt IQ sát ngôn quan sắc, cũng không chú ý thấy hành vi này không thể nghi ngờ gì là kiêu ngạo khiêu khích một con chó hai đầu Địa Ngục cả ghoul cũng phải nhượng bộ lui binh!
"Đây là địa bàn của ông!! Cút hết!!"
Ngọn lửa màu đen phun ra như bão táp, bầy chim sẻ sợ đến chạy tứ tán, lớp tuyết dày cộm trong sân nháy mắt bị minh hỏa đốt trụi như kẹo bông gòn bị bỏ vào lò lưởi trong nháy mắt hòa tan và nhanh chóng xẹp lép, nhưng đây không phải hòa tan thành nước mà là trực tiếp bị chưng khô!
Chờ chó điên xì xong, tuyết đọng trước sân đã triệt để biến mất.
"Hừ!" Thanh niên vỗ chỗ vụn tuyết dính trên tay, nếu không phải găng tay làm việc của cậu còn dính chút bột tuyết trắng bóc, thật không thể tưởng tượng được vừa rồi cái sân này còn có một lớp tuyết dày vộm. Hoàn mỹ làm xong nhiệm vụ, Thrus thoả mãn, cậu gánh cái xẻng không mấy tác dụng lên lưng, quay người vào nhà tranh công với bác sĩ.
Nhưng trên thực tế, ngoại trừ sân trước của phòng khám được dọn sạch ra, tuyết đọng ngoài đường vẫn dày đến một chân giẫm xuống có thể lún hơn phân nửa giày! Phòng khám thú y Noah như chưa từng có tuyết rơi, biến thành một nơi còn bí hiểm hơn cả bị tuyết chôn vùi...
Thanh niên cả người nóng hổi chạy vào bếp, mở vòi nước không cần suy nghĩ đã tính rót vào miệng.
"Đợi đã! Thrus!"
Bác sĩ Lạc phía sau lấy tốc độ không thể tưởng tượng nổi và sự nhanh nhạy bình thường không khả năng xuất hiện vọt tới, trực tiếp giữ Thrus lại.
Môi vừa chạm vào nước lạnh, chưa kịp uống tí giải khát đã bị ngăn lại, dẫn đến cơn khát lớn hơn, vì thế Thrus giận: "Sao không cho tôi uống!?"
Cho dù là người hầu của Hades cũng không dám ngăn cản chó hai đầu Địa Ngục, ấy thế mà vị bác sĩ thú y nhân loại bình thường này như hoàn toàn không bị uy hiếp, rất lãnh tĩnh khóa vòi nước lại: "Không được, lá phổi của loài chó khác với người, nếu uống nước lạnh ngay sau khi vận động một lượng lớn, ngoài mặt thoạt nhìn rất mát mẻ, nhưng trên thực tế rất dễ gây ra kích thích cho khí quản và những khí quan hô hấp khác, nếu nghiêm trọng thậm chí sẽ dẫn đến đột tử."
"Hừ..."
Tuy rằng rất muốn phản vị bác sĩ thú y luôn xem cậu và Or là cún bình thường này, cậu là chó Địa Ngục! Đừng nói là nước lạnh, cho dù là nham thạch nóng chảy cậu ực xuống cũng không thành vấn đề, nhưng cảm giác được quan tâm như được đút một ly sữa nóng bỏ mật vào vậy, ngọt ngào ấm áp, làm cậu cả sức lực nâng móng vuốt lên quào một cái cũng không có.
"Chỉ chờ mười phút, được không?" Liên quan đến vấn đề khỏe mạnh của cún nhà mình, bác sĩ Lạc không có sự dễ nói của ngày thường, kiên trì nguyên tắc đến không ngờ.
"Biết rồi! Phiền quá..."
Tuy rằng vẻ mặt rất bực bội, nhưng Thrus vẫn ngoan ngoãn nhịn xuống cơn khát, quyết định trước đi cất đồ dọn tuyết vào nhà đã, ném bậy ném bạ trên hành lang chờ Or dậy rồi nhất định sẽ cắn lỗ tai cậu!
...
Noah Động Vật Chẩn Sở Bệnh Lịch Ký Lục Bộ
(Hồ sơ bệnh án của phòng khám thú y Noah)
| Quyển 2 |
039 - 2 | Hồ sơ bệnh án trang thứ ba mươi chín: Mỹ nữ và chó ngao Ý
"Leng keng── "
"Uông uông! Uông uông!"
Nương theo tiếng mở cửa, còn có tiếng chó sủa, nghe rất náo nhiệt.
Thrus đã xuống hầm cất đồ, Lạc Tái đành phải tự mình ra ngoài chào khách.
Vừa ra tới ngoài, cậu nhìn thấy một quý cô.
Quý cô trẻ tuổi này có một mái tóc quăn mê người, làn da nhẵn mịn, dung mạo diễm lệ, phối với cách trang điểm tinh xảo bày ra vẻ phong tình vạn chủng đặc hữu của nữ tính, cho dù là mùa đông rét lạnh cũng không keo kiệt giấu dáng người ma quỷ của mình dưới cái áo lông dê dày cộm, nửa thân trên là bộ ngực sữa đầy đặn như quả đào chín hồng sắp căng rách vạt áo, mà nửa thân dưới lại là một chiếc quần ren dài mềm mại có cảm xúc mâu thuẫn theo khuynh hướng phản nghịch mỹ học.
Cho dù luôn bình tĩnh như bác sĩ Lạc, cũng lập tức bị điện giật.
Đại mỹ nữ a... đại mỹ nữ dắt sáu con chó Cane Corso.
Phải, cái đầu to khỏe, vòng cổ thô kềnh, thân hình bưu hãn thuộc về loài chó cỡ lớn, trước ngực có một dải lông trắng là dấu hiệu của giống chó Cane Corso, khó được nhất là cả sáu con chó bất kể là dáng người hay màu lông đổi dần từ đen đến vàng, đều y hệt nhau như sáu bào thai.
Một con thì thôi, một hơi nuôi những sáu con!
Lúc này đại mỹ nữ cúi người xuống, duỗi tay ôm lũ chó tới gần mình, thân mật ghé vào tai chúng dặn: "Rồi rồi, bọn nhóc ạ, đừng có gấp, đừng có gấp, chúng ta là tới khám bệnh, nhớ đừng bị thương bác sĩ nữa đấy!" Bộ ngực vì cúi người mà lộ ra nhiều cảnh xuân hơn, gọi người xem sôi máu.
"..."
Nhưng bác sĩ hoàn toàn không cảm thấy xuân ý, trái lại rất muốn sởn tóc gáy.
Xin hỏi từ "nữa" này là có ý gì?!
Sáu con chó Cane Corso, tuyệt đối không đơn giản là bị thương đi? Tuyệt đối là nằm luôn đấy!!
Nhưng khách đã vào rồi, bác sĩ Lạc đương nhiên không thể đuổi thú cưng bị bệnh ra ngoài.
"Chào cô, mời cô đăng ký trước."
Cậu đẩy sổ đăng ký và một cây bút có nắp hình đầu chó rủ cái tai hình tam giác xuống qua, mỹ nữ trấn an xong lũ chó của mình, mỉm cười đi tới: "Bác sĩ đừng lo, bọn nhóc nhà tôi rất ngoan, không có lệnh của tôi, chúng sẽ không tùy tiện cắn ai đâu!"
Lạc Tái gật đầu: "Chó Cane Corso rất thông minh, có năng lực tự chủ phán đoán địch ta, thậm chí có thể đọc hiểu ánh mắt và vẻ mặt của chủ nhân, động tác vừa rồi của cô đủ để chúng biết tôi không phải đối tượng chúng cần công kích." Cậu trái lại có thể hiểu nguyên nhân vị mỹ nữ nóng bỏng này nuôi mấy con chó Cane Corso, dù sao giống chó dữ cỡ lớn này nếu huấn luyện thoả đáng sẽ là chó hộ vệ cực kỳ ưu tú, có mấy con chó hộ vệ được xưng là chuyên dùng cho mafia đảo Sicilian Italy như vậy theo bên người, tuyệt đối hữu dụng hơn mấy gã vạm vỡ nhiều, chí ít chúng sẽ không phân tâm vì dáng người lửa nóng của chủ nhân.
Bàn tay đang điền tư liệu của mỹ nữ khựng lại, cô ngẩng lên dùng đôi mắt xinh đẹp như ngọc lục bảo nhìn Lạc Tái, mang theo vẻ giật mình, rồi lại tiếp tục cúi đầu vừa viết vừa nói: "Thật làm tôi bất ngờ... Phải biết, xưa nay ai nhìn thấy bọn nhóc của tôi không phải sợ đến thét chói tai, thì cũng là trực tiếp ngất." Cô viết xong, vừa trả cây bút và sổ đăng ký lại, vừa lộ ra nụ cười đẹp đến khiến người thần hồn điên đảo, "Thật không ngờ bác sĩ thoạt nhìn gầy yếu, lá gan lại lớn hơn bọn to con ấy nhiều!"
Cô à, nếu cô dắt là sáu con chó Pomeranian thì chẳng có gì to tát, nhưng trong tay cô lại là sáu con Ngao Ý!! Có được công tích vượt trội trên chiến trường La Mã cổ, có thể cắn xé với thú dữ cỡ lớn như gấu, sư tử, hổ trên sâu đấu, mặc dù trải qua nhiều đời thuần hóa, nhưng đến nay sự hiếu chiến trong huyết thống vẫn giúp chúng giữ lại được sức công kích mạnh mẽ, săn lợn rừng chỉ là việc cỏn con, bình thường tí là ở lò sát sinh giúp đồ tể giết trâu.
Không có lớp lông xinh đẹp sa hoa che phủ, để người đơn giản nhìn ra khung xương to khỏe và bắp thịt săn chắc ở cường độ cao, cộng thêm tướng mạo hung hãn không quá lấy lòng người, răng nanh như ẩn như hiện khi nhe, phỏng chừng ai cũng sẽ sợ bộ vuốt thon dài không được buộc dây lại ấy, một khi buông tay, vồ lấy ai ai xui xẻo.
Lạc Tái vừa đi vừa kiểm tra tư liệu, cậu nhìn thoáng tên của vị khách: "Cô Scylla, mời theo tôi vào."
Sáu con chó Cane Corso bị cô Scylla dắt theo vào phòng khám, chúng đồng loạt ngồi xuống, Lạc Tái cũng không thể để chúng nằm hết lên bàn, nên đành phải xổm xuống lần lượt kiểm tra cho từng con, khi khám tới ổ bụng cậu phát hiện tiếng dạ dày co bóp của chúng vang hơn bình thường, nghe như là sấm vậy, mà còn khi bị chạm vào bụng chúng co quắp, eo có hiện tượng gập lại.
Bác sĩ vừa ghi lại tình huống này vừa hỏi chủ nhân của chúng: "Có hiện tượng đi tả đúng không?"
Cô Scylla vội vã gật đầu: "Phải, phải! Bác sĩ anh đoán đúng rồi!!"
Đoán cái gì chứ...
Đây là khám bệnh!
Cậu không phải thần côn, cậu là bác sĩ thú y được không!
Nhưng so đo với một đại mỹ nữ cũng không hay lắm, Lạc Tái đỡ kính: "Có hiện tượng nôn mửa đúng không?"
"Phải, phải! Bác sĩ anh lại đoán đúng rồi! Đêm qua Ponn và Caesar ói hết cả bữa tối ra."
"..." Đã nói không phải đoán mà!
Lạc Tái xoa trán, thuận tiện xoa phần gân xanh đã nổi lên xuống.
"Chúng mắc bệnh viêm ruột." Lạc Tái viết vào bệnh án, "Đây là bệnh thường thấy ở loài chó, nhiều lúc là vì ăn trúng đồ ăn hư thối hoặc nhiễm khuẩn, hoặc là ăn lầm bả độc, thuốc có tính kích thích, và một số dị vật không thể nuốt khác, dẫn đến dạ dày bị viêm."
"Bọn mày lại ăn vụng phải không?!"
Mỹ nữ cho dù nổi giận, cũng có vẻ đẹp khác, thậm chí tóc đã bay lên theo gió.
Sáu con chó hung dữ hoàn toàn không có khí thế lúc trước, cúi thấp đầu, phát ra tiếng hề hề đáng thương.
"Dặn rồi mà bọn mày không nghe! Xem, giờ thì tởn chưa! Tao không phải sớm đã nói cho, đồ ăn bây giờ dính đầy nước hoa, sáp chải tóc, thậm chí còn có silica gel công nghiệp à!! Ăn vào tuyệt đối sẽ hỏng bụng!"
Cây bút đang viết lưu loát của bác sĩ đột nhiên khựng lại...
Nước hoa? Sáp chải tóc? Silica gel?! Thức ăn cho chó hiện tại có tăng thêm mấy thứ này à?
Cho dù là thức ăn trộn không hợp cách, chi phí trộn thêm mấy thứ này vào hình như cũng khá lớn đi?
Cô Scylla vẫn còn mắng lũ chó: "Sao bọn mày có thể xớn xác như vậy? Chỗ đồ ăn ấy còn dính không ít đồ leng leng keng keng, Ponn! Lần trước mày không phải bị một cái vòng đinh hóc hầu sao, còn chưa chừa nữa hả?!"
...
Bất kể thế nào, thức ăn cho chó cũng không nên lẫn vào một cái vòng đinh của dân Punk đi??
Đây là thức ăn trộn của tiệm nào vậy?
...
Noah Động Vật Chẩn Sở Bệnh Lịch Ký Lục Bộ
(Hồ sơ bệnh án của phòng khám thú y Noah)
| Quyển 2 |
039 - 3 | Hồ sơ bệnh án trang thứ ba mươi chín: Mỹ nữ và chó ngao Ý
Mắng sáu con chó Cane Corso bưu hãn một trận xong, cô Scylla lại lo lắng hỏi bác sĩ: "Nếu vậy, tình huống của chúng có nghiêm trọng không, bác sĩ?"
"Tình huống của chúng cũng không quá nghiêm trọng." Lạc Tái điền vào bệnh án, "Trước nhịn ăn hai mươi bốn tiếng, trong khoảng thời gian đó chỉ được uống nước, hai mươi bốn tiếng sau có thể ăn một ít thức ăn lỏng như canh thịt bầm, sữa bò, sữa đậu nành vân vân, rồi chậm rãi nấu đặc lại, đến khi bình phục rồi mới có thể ăn thức ăn bình thường. Ngoài ra uống thêm một ít thuốc chống viêm nữa là được."
"Đơn giản vậy à?"
Cô Scylla bày tỏ sự nghi hoặc.
Lạc Tái có chút buồn cười: "Cô Scylla, thú cưng của cô chỉ là ăn bậy dẫn đến mắc bệnh viêm ruột bình thường thôi, không phải bệnh truyền nhiễm gì, không cần quá khẩn trương."
"Nhưng mấy lần trước đều là bệnh truyền nhiễm rất nghiêm trọng mà!"
Chất vấn của đối phương cũng không khiến Lạc Tái mất hứng, ngược lại, phản ứng gàn bướng này vừa vặn thể hiện lo lắng và bảo vệ dành cho thú cưng, Lạc Tái cẩn thận giải thích: "Đương nhiên không phải không có khả năng ấy. Bình thường nếu là viêm ruột do truyền nhiễm gây ra, sẽ xuất hiện những triệu chứng như sốt nhẹ hoặc sốt cao, đặc biệt là bệnh Parvo có sức truyền nhiễm mạnh ở chó, càng là có triệu chứng như đi tiêu ra máu, thú cưng bị bệnh sẽ có dấu hiệu mất nước nghiêm trọng, hốc mắt lõm xuống, khô mũi chỉ trong vài giờ, thậm chí có thể gây sốc dẫn đến hôn mê tử vong." Cậu chỉ sáu con chó Cane Corso bị mắng đến uể oải nhưng kỳ thực vẫn rất tinh thần, tùy thời đều có thể đẩy ngã một con sư tử bên kia, "Chúng không có những dấu hiệu này, nhưng nếu cô lo lắng, tôi có thể lấy mẫu giúp chúng, đưa tới bệnh viện thú y có thiết bị chuyên nghiệp xét nghiệm."
"Ơ? Chỗ của anh không được à?"
Lạc Tái rất nghiêm túc lắc đầu: "Rất xin lỗi, chỗ tôi không có đủ thiết bị chuyên nghiệp để kiểm tra bệnh Parvo. Chỉ dùng phân để kiểm tra, có 50% khả năng sẽ chẩn sai, muốn chẩn đoán chính xác có mắc bệnh viêm ruột mang tính truyền nhiễm không, còn cần nướt bọt, phân và nước tiểu của chó, mới có thể chẩn đoán chính xác."
Cậu làm thế hầu như chẳng khác nào đẩy khách đi chỗ khác.
Trên thực tế bệnh Parvo cấp tính ở chó so với bệnh viêm ruột bình thường cần tiêm liều lượng và chủng loại thuốc lớn hơn nhiều, thế nên phí trị liệu dụng cũng cao, đổi lại là bác sĩ thú y không đáng tin nào khác, lúc này đại khái đã biết thời biết thế mà gia tăng các kiểu xét nghiệm như cầu trùng, virus parvo cho thú cưng, rồi làm thêm mấy ngày trị liệu liên tục nữa...
Nhưng bác sĩ Lạc vẫn duy trì cách làm máy móc của mình, vì cậu biết so với theo đuổi lợi ích lớn hơn, cậu càng hy vọng nhìn thấy thú cưng khôi phục sự khỏe mạnh.
Cô Scylla cuối cùng cũng hiểu rõ: "Cảm ơn anh, bác sĩ! Rất cảm ơn!"
"Không cần khách khí." Lạc Tái bỏ sáu phần thuốc chống viêm vào túi cho cô, "Về sau phải chú ý thức ăn của thú cưng. Các loại bệnh như viêm ruột, đôi khi phòng bệnh hơn chữa bệnh."
Cô Scylla nhận túi, rất cảm động ôm chầm lấy Lạc Tái, xúc cảm của bộ ngực khổng lồ ấy nhất thời dọa đơ đại ma pháp sư chưa từng tiếp xúc với thuật mị hoặc!
Ôi, trời ơi!
Cậu phải nói, mấy kiểu hình dung như bánh bao, quả đào gì đó yếu bạo, khi chân chính bị ép phải cậu hoàn toàn không thể dùng ngôn từ để diễn tả cảm xúc ấy!
Cho dù nội tâm sướng muốn chết không ngừng nhảy nhót, nhưng phản quang trên kính đã che khuất cảm xúc trong mắt, từ ngoài mặt nhìn bác sĩ vẫn rất bình tĩnh.
"Thật muốn ăn anh quá..." Cô Scylla ôm bác sĩ, vẻ mặt do dự, khuôn mặt mềm mại đáng yêu ấy ghé rất gần, "Nhưng anh là một bác sĩ giỏi... Nếu ăn rồi, lần sau bọn nhóc lại ăn hỏng bụng, sẽ rất phiền phức..."
Gần đây con gái đều lớn mật như vậy à?
Đi khám cảm thì câu dẫn bác sĩ khoa ngoại, đi tư vấn thì câu dẫn bác sĩ tâm lý, đi trám răng thì câu dẫn nha sĩ, đi bơm ngực thì câu dẫn bác sĩ phẫu thuật thẩm mỹ, dẫn thú cưng đi khám lại câu dẫn bác sĩ thú y! Chế phục khống hay sao vậy?!
Hoàn toàn không chú ý thấy mấy cái gọi là chế phục dụ hoặc câu dẫn bác sĩ căn bản là nội dung mình nhìn thấy trong mấy cái đĩa có màu sắc nào đó dẫn đến thế giới quan không chính xác, đầu óc Lạc Tái hiện đang bày ra tư tưởng đấu tranh kịch liệt liệu có nên cự tuyệt đối phương không.
'Bạch Lạc' chính phái mặc kiểu áo Tôn Trung Sơn không bâu lời lẽ đanh thép nói: "Sao có thể tùy tiện như thế? Làm một người Trung Quốc truyền thống, phải giữ mình trong sạch, giữ lại lần đầu tiên cho người mình yêu!"
Nhưng 'Hắc Lạc' một thân Đường trang lập dị lập tức sút bay 'Bạch Lạc': "Cái búa ấy!! Ông đã là đại ma pháp sư rồi! Nếu không khai trai, là tính làm ma đạo sĩ à?!"
Đôi môi đỏ gợi cảm chỉ cần cúi tí nữa là có thể hôn được, hai cục giò mềm mại "nhấp nhô như bầu hồ lô" thậm chí đã nằm ngay chỗ cậu tháo kính ra cũng có thể nhìn rõ...
...
Noah Động Vật Chẩn Sở Bệnh Lịch Ký Lục Bộ
(Hồ sơ bệnh án của phòng khám thú y Noah)
| Quyển 2 |
039 - 4 | Hồ sơ bệnh án trang thứ ba mươi chín: Mỹ nữ và chó ngao Ý
"Được chưa vậy? Tôi có thể uống nước chưa?!"
Cái bóng xông vào như chiến sĩ xung phong của thanh niên cao kều cộng thêm tiếng rống giận không kiên nhẫn đánh vỡ bầu không khí như bong bóng màu hồng phấn bên trong.
Như bị búa gõ một cái vào đầu, bác sĩ Lạc nháy mắt thanh tỉnh: "Khụ khụ, ngại quá, xin lỗi cô, tôi phải đi cho thú cưng trong nhà uống nước đã."
"..." Cô Scylla lại không thấy kỳ quái khi nghe cậu gọi một thanh niên biết nói biết đi là thú cưng, cô thoải mái "chụt" một cái lên mặt Lạc Tái, để lại vết môi đỏ khiến người mơ màng, kế thẳng thắn buông Lạc Tái ra: "Xem ra chỉ có thể tới đây thôi, ai, đáng tiếc quá..."
Lạc Tái thật không biết mình nên thở phào hay bóp cổ tay đáng tiếc.
Bất quá cậu hiện tại cần quan tâm không phải là mỹ nữ, vì cún con nhà cậu đã triệt để xù lông!
Đối với loài chó có dục vọng độc chiếm rất mạnh mà nói, trên người chủ nhân bất kể dính là mùi của nhân loại hay phi nhân loại, đều là lãnh địa bị xâm phạm, tuyệt đối không thể tha thứ.
Ánh mắt Thrus nhìn cô Scylla, đã sắp bốc ra lửa đen rồi! Hãy nhìn bắp thịt còn có phần eo kéo căng, cùng với bộ móng đã sắp lú ra kia đi, đây là gặp đại mỹ nữ sao?! Đây là gặp Godzilla thì có?!
Lạc Tái cũng không muốn đại mỹ nữ trước mặt bị ngọn lửa cún con nhà cậu phun ra hủy dung.
Phải biết cái đống tiền bồi thường có thể dự kiến như chữa bệnh, phẫu thuật thẩm mỹ, thuốc bổ, bồi thường tinh thần ấy, tuyệt đối không phải cái ví lép xẹp của cậu có thể thừa nhận được!
"Không được! Thrus!"
Mặc dù đã sắp lao lên, nhưng nghe được mệnh lệnh của bác sĩ Lạc, Thrus vẫn theo bản năng đứng nghiêm lại, không dùng móng vuốt sắc bén cắt vỡ làn da non mịn ấy, cũng không có dùng bộ răng nhọn hoắt xé nét thân thể mềm mại đáng yêu kia.
Nhưng sự hung ác không hề che giấu trong mắt cậu, đủ để mấy con chó Cane Corso hiểu rõ địch ý, ngay lập tức sáu con chó vốn ngoan ngoãn ngồi dưới đất song song nhảy lên, bảo hộ lấy Scylla đang bị uy hiếp, dương nanh múa vuốt rít gào thị uy với Thrus.
"Tụi mày có phải không biết, đây là địa bàn của ai không?!"
Mắt thấy Thrus bão nổi sắp hiện ra nguyên hình.
Không được đâu! Chó hai đầu tuyệt đối sẽ dọa hỏng đại mỹ nữ nũng nịu này! Cho dù chỉ là tiền bồi thường tinh thần cậu cũng trả không nổi!
"Ngoan nào! Thrus!"
"Ơ kìa, bọn nhóc này!"
"Phụ huynh" hai bên vội vàng giữ lấy "bảo bối khủng bố" nhà mình.
"Ngại quá, bọn nhóc nhà tôi hơi bị kích động." Cô Scylla cũng không để ý tới sự vô lễ của Thrus, cầm lấy cái túi xách Chanel màu hồng phấn đáng yêu, móc ra một cái túi vải nhung đen nhỏ bên trong, đặt lên bàn, "Bác sĩ, rất cảm ơn anh, phải rồi, đây là quà tặng bác sĩ, là tạ lễ chân tâm thành ý đấy nhé! Về sau nếu bọn nhóc nhà tôi lại ăn hỏng bụng hoặc bị cảm gì đó, còn sẽ tới phiền bác sĩ!"
"Vâng, cảm ơn. Ngại quá không thể tiễn cô được, gặp lại sau, cô Scylla!" Lạc Tái vội vã trấn an chó dữ sắp biến hình kiêm phun lửa, không ý thức được đối phương ra vẻ cũng không trả tiền theo đúng ý nghĩa bình thường.
Đại mỹ nữ dắt sáu con chó Cane Corso ăn hỏng bụng rời khỏi phòng khám, trước khi cái bóng duyên dáng mê người ấy biến mất còn quay đầu lại, đôi môi cực kỳ gợi cảm chu lên, ngón tay khẽ chạm vào cánh môi đưa tặng một nụ hôn gió: "Thì ra nhà bác sĩ có nuôi chó dữ, lần sau tới, tôi cũng không dám hôn mặt bác sĩ nữa rồi!"
"Thối chết được."
Tuy rằng mỹ nữ và sáu con chó Cane Corso đã đi, nhưng Thrus vẫn rất mất hứng, đặc biệt khi thấy gò má trắng nõn của Lạc Tái dính vết son màu đỏ tươi, cậu càng nổi điên hơn, hận không thể đuổi theo đánh một trận.
Có lẽ một số mùi đối với mũi của nhân loại mà nói căn bản rất nhẹ thậm chí như không tồn tại, nhưng đối với khứu giác nhạy cảm của loài chó mà nói, nó tuyệt đối là mùi gần như khiêu khích.
Trên người chủ nhân vốn chỉ nên thuộc về mình có một thứ mùi khác, có thể nhịn được à?!
Phải dùng mùi của mình cưỡng chế lau quệt đi!
Lạc Tái đang định đi xem cái túi vải nhung đen mỹ nữ để lại, nhưng chỉ vừa kịp cầm lấy đã bị trọng lượng phía sau đột nhiên đẩy ngã: "Thrus?"
Chó hai đầu Dobermann vạm vỡ bưu hãn cưỡi trên người cậu, một cái đầu vội vã cúi xuống, "Lạp lạp lạp──" nhanh chóng dùng lưỡi liếm tới liếm lui, nước bọt ướt át lập tức dính đầy mặt cậu, vết son môi đảo mắt đã bị liếm sạch, hoàn toàn chỉ còn lại mùi của nó.
Mà một cái đầu khác thì thoáng rủ xuống, ánh mắt thăm dò quan sát cái túi vải nhung đen rơi trên đất, sợi dây thừng bị cột chặt đã lơi ra, từ trong túi rơi ra mấy đồng vàng Tây Ban Nha, mà những đồng vàng này thoạt nhìn rất cổ xưa, thậm chí dính đầy mùi nước biển.
"Bác sĩ, đồ của cô ta anh cũng dám lấy, chẳng lẽ không sợ bị ăn sạch à?" Nhìn Thrus liếm tới liếm lui trên mặt bác sĩ, Or hé miệng, ngậm lấy một cái tai nhọn của Thrus, kéo cậu dậy, không kiên nhẫn nói, "Được rồi, bác sĩ sắp bị em liếm mất một lớp da rồi đấy."
"Lạp lạp!" Bị ép rời đi chó Dobermann thòm thèm liếm môi mấy cái, cái vẻ ngon lành ấy như vừa liếm không phải mặt người mà là xương thịt vậy.
Tuy rằng bị đè còn bị liếm đầy mặt nước bọt, nhưng thú cưng nhà mình bày tỏ nhiệt tình với mình Lạc Tái hoàn toàn không muốn cự tuyệt, chờ chúng bò xuống rồi mới ngồi dậy, lau mặt, vươn tay sờ đầu Thrus dùng sức xoa bộ lông đen còn thoải mái hơn nhung của Thrus: "Sao vậy? Thrus, chỗ chúng ta là phòng khám thú y, cậu làm vậy sẽ dọa chạy bọn thú cưng tới khám bệnh đấy!"
Thrus hoàn toàn không phản kháng mặc bác sĩ sờ, còn bày ra cái vẻ đại gia tôi không nghe "Dù sao thích làm gì thì làm không ai quản được tôi".
Lạc Tái đành phải vừa trấn an Thrus, vừa nhìn Or, lặng lẽ mấp máy môi: 'Sao vậy?'
Or trái lại thong dong: "Thrus chỉ là không muốn bác sĩ giống như những thủy thủ băng qua eo biển Messina, vì bị sắc đẹp của nữ yêu Scylla mê hoặc mà trở thành bữa ăn ngon cho bầy chó dữ quấn bên hông cô ta mà thôi."
"..."
Lạc Tái cứng ngắc.
Thảo nào mấy con chó ấy sẽ mắc bệnh viêm ruột!
Chúng đã ăn gì vậy?!
Chờ chút, vừa rồi hình như có nhắc tới silica gel công nghiệp lẫn trong thức ăn của bọn chó ấy, chẳng lẽ là một quý bà xui xẻo nào đó bơm ngực bằng silica gel công nghiệp của Pháp? ...
Nếu nói vậy... vừa rồi mỹ nữ nói muốn ăn cậu, lẽ nào là muốn ăn cậu thật à?!
Bác sĩ âm thầm rơi lệ cho cái duyên với phụ nữ không hề tiến bộ của mình.
"Vậy mớ đồng vàng này..."
"À, đại khái là di vật của một vị thuyền trưởng Tây Ban Nha bất hạnh nào đó, chó dữ của Scylla tiêu hóa không được kim loại quá cứng."
Tiêu hóa không được đồng vàng...
Tuy nói đồng vàng moi ra từ béo phệ của chó thấy thế nào cũng có chút hố cha, nhưng đối với bác sĩ thú y mà nói nó chỉ là việc nhỏ, vấn đề quan trọng là...
Di vật bất hạnh, sẽ không dính vào nguyền rủa bất hạnh nào đi? Ví dụ kẻ nhận được chỗ vàng này sẽ biến thành quái vật bất tử, vào mỗi đêm trăng tròn hóa thành khô lâu, nhảy nhót tung tăng trên thuyền hải tặc gì đó...
"Đừng lo, bác sĩ." Or hình như rất hiểu suy nghĩ của bác sĩ, cậu an ủi, "So với ác linh sống ở Địa Ngục, nguyền rủa của vong linh quanh quẩn trên biển chả nhằm nhò gì cả. Không cần lo đâu, bác sĩ chậm rãi sẽ quen thôi!"
"..."
Ai muốn quen với nguyền rủa của vong linh Địa Ngục hả!!
...
Chú thích tham khảo
Scylla: hải yêu trong thần thoại Hy Lạp, có sáu cái đầu mười hai cái tay, bên hông quấn lấy một cái đai lưng do rất nhiều chó dữ tạo thành, sống ở eo biển Messina, ăn thịt các thủy thủ qua lại.
<箕*