Nơi Ánh Đèn Rực Rỡ

Nhâm Nhiễm theo Gia Thông đến Quảng Châu, trên đường đi, anh tắt máy, giữ im lặng không trả lời bất kỳ câu hỏi nào của cô. Có vẻ như anh đang buồn bực điều gì, tựa hẳn người ra sau nhắm mắt nghỉ ngơi, trông rất
mệt mỏi, điều này khiến Nhâm Nhiễm thấp thỏm không nguôi.

Từ Thẩm Quyến đến Quảng Châu chỉ khoảng 100 cây số, chưa đầy hai
tiếng họ đã tới nơi. Quảng Châu náo nhiệt và phức tạp hơn Thẩm Quyến
nhiều, những con phố chật hẹp, những tòa nhà cao chọc trời, cả dòng
người qua lại không ngớt.

Chung cư Gia Thông thuê đặt tại vị trí khá tốt, nằm trong khu dân cư
cao cấp bên dòng sông Chu Giang. Vừa bước vào nhà, Nhâm Nhiễm bất ngờ,
hít mũi: “Mùi gì vậy?”

Anh không nấu ăn trong nhà, chỉ thuê giúp việc thời vụ đến quét dọn
hai lần trong tuần. Vẫn chưa đến ngày, phòng ốc giữ nguyên trạng như lúc anh đi khỏi, thật ra cũng không đến nỗi bừa bộn. Chỉ là phòng khách
ngổn ngang thùng rượu Whisky, rượu vang và bia. Trên bàn còn có chai
rượu được uống một nửa, bên cạnh có một chiếc ly thủy tinh còn sót lại
vài giọt rượu. Căn phòng lại được đóng kín nên mùi chua của men rượu đã
chiếm trọn không gian trong phòng.

Gia Thông mở cửa sổ cho thoáng khí, “Anh nói về quy tắc sống chung trước.”

Từ “sống chung” khiến Nhâm Nhiễm đỏ mặt, còn cộng thêm quy tắc nữa, cô ngơ ngác nhìn anh, thái độ anh vẫn như nửa đùa nửa thật.

“Thực ra rất đơn giản. Anh không thích người khác can thiệp vào
chuyện của anh. Bất kể trong công việc hay cuộc sống, đồng thời, anh
cũng sẽ không can thiệp vào sở thích của em.”

Nhâm Nhiễm thở phào, cô không nghĩ rằng mình thích can thiệp vào chuyện người khác.

“Chỉ vậy thôi ư?”

Gia Thông không nhìn cô, đi về góc tường lấy chai rượu Whisky trong
rương, vừa gỡ nút vừa nói: “Nếu như em tiếp tục gọi điện cho Gia Tuấn
báo bình an, anh không phản đối, nhưng nhất định phải tìm điện thoại
công cộng và không được tiết lộ địa chỉ cụ thể.”

Nhâm Nhiễm cho rằng yêu cầu này không quá đáng, nhưng sự lạnh nhạt
của Gia Thông ít nhiều xua tan niềm sung sướng khi theo anh đến Quảng
Châu. Cô gật đầu: “Em biết.”

Cô đặt ba lô xuống, mang nửa chai rượu còn lại vào bếp đổ cạn, vứt chai vào thùng rác rồi rửa sạch ly thủy tinh.

Bên ngoài cửa sổ phòng bếp là một dãy chung cư, cô lờ mờ trông thấy
sông Chu Giang, cảnh sắc hai bên bờ thật thơ mộng, màn đêm dần buông
xuống. Quảng Châu vào đầu thu, không có cảm giác thay đổi rõ rệt, tiết
thu càng không rõ nét. Lúc này mặt trời đang xuống núi, tàn dư của ánh
mặt trời vẫn chưa chịu xuống hẳn, ánh sáng màu cam tan chảy trong dòng
sông, le lói những tia sáng mờ ảo.

Sau khi sống một tháng tại nhà nghỉ tàn tạ rồi bước vào căn hộ cao
cấp tại một thành phố xa lạ, ẩn mình trong nhà bếp ngăn nắp, mọi thứ có
vẻ như đã ổn định trở lại.

Cô ý thức rõ, cuộc sống của mình thoát khỏi quỹ đạo bình thường, lúc
mà đáng lẽ cô phải ngoan ngoãn ngồi tại giảng đường nghe giảng bài thì
lại rời xa quê hương, trường học, người thân, bạn bè… Từ đơn thuần là bỏ nhà ra đi, tiến triển đến dự định sống thử với một người đàn ông.

Bỗng chốc, cô hãi hùng. Đó là những điều cô thật sự muốn có sao?

Trong cơn phẫn nộ, cô rời khỏi thành phố Z, điểm đến đầu tiên cô nghĩ đến là Thẩm Quyến. Cô không hề cho mình bất kỳ cơ hội để chần chừ, để
lùi bước… cô đã ngã vào lòng anh…

Tất nhiên là cô yêu anh, nhưng cô không hề hiểu anh cho dù thân mật
đến mức nằm chung một chiếc giường. Đối với cô, anh vẫn là một câu đố.

Một tình yêu không lí do, không toan trước tính trước sau một khi đã
xuất hiện thì cô nghĩ, điều cô cần làm chỉ là lắng nghe tiếng nói của
con tim.

Cho dù lòng dũng cảm chỉ được xuất phát từ một phía nhưng khi chạm
đến tình yêu thì không còn là vở kịch độc diễn nữa. Không nhận được bất
kỳ ánh mắt hoặc lời khẳng định từ người đàn ông kia, trái tim cô như bị
treo lơ lửng trên bầu không trung, khiến cô không thể an tâm được.

Khi cô bước khỏi bếp, Gia Thông đang ngồi trên sô pha, chai Whisky
được mở đã vơi mất một phần ba, ly rượu anh cầm trên tay chỉ còn một ít. Điệu bộ anh uống rượu vẫn giống như cái đêm cô gặp trong quán bar,
không nhâm nhi thưởng thức, chỉ ngửa đầu uống ừng ực như người ta thường uống nước.

Anh trông thấy nỗi kinh ngạc trong mắt cô, liền vỗ nhẹ vào sô pha, ngụ ý cô đến ngồi.

“Rượu này mạnh lắm, anh đừng uống nhiều.”

“Yên tâm, anh không nổi điên khi xỉn, quá lắm là ngủ một giấc ngon.”
Giọng của anh một lần nữa rất lạnh lùng, chỉ có điều nét mặt không còn
căng thẳng như lúc ngồi trong xe. Cô nhạy cảm nhận ra thay đổi nhẹ nhàng đó, cô ngồi xuống bên cạnh và tựa đầu vào vai anh.

“Có lẽ khi sống với anh một khoảng thời gian thì em sẽ nhanh chóng
phát hiện, anh thực ra là một ông chú rất phiền phức.” Anh nghiêng đầu
hôn vào tóc cô trêu chọc.

Cô lẩm bẩm: “Vậy chúng ta huề rồi, dù sao thì anh cũng cảm thấy em là cô bé ngốc nghếch ấu trĩ. Chúng ta không ai cười chê ai hết.”

Gia Thông thoải mái hẳn, một phần vì men rượu, một phần vì cô trêu
ghẹo, anh đặt ly rượu xuống, ôm cô vào lòng: “Được thôi, cô bé ngốc
nghếch, hãy ở lại đây, nhưng anh không trói buộc em. Khi nào em muốn bỏ
đi thì có thể nói với anh bất cứ lúc nào, anh sẽ đưa em ra sân bay.”

Đây không phải là lời cô muốn nghe, nhưng được sà vào lòng anh, được
đôi tay săn chắc của anh ôm chặt, hít thở hơi thở xen lẫn mùi rượu và
thuốc lá của anh, cô tạm thời quẳng gánh lo âu.

“Đây là khởi đầu để mình hiểu người mình yêu, mình không còn gì để do dự.” Cô thì thầm với chính mình, áp sát mặt vào lòng anh.

Đương nhiên, không gì có thể hiểu rõ một người hơn là sống chung với người đó.

Ở một góc độ nào đó, Gia Thông không phiền toái như anh cảnh báo.

Anh không kén ăn, bất kể là cơm hộp hay những món ăn cô thử trổ tài
trong lúc nhàn rỗi, anh đều có thể chấp nhận. Anh không gò bó cuộc sống
của cô, không yêu cầu cô phải giam mình trong nhà. Anh mua cho cô một
chiếc di động mới, chỉ dặn dò cô không được tùy ý tiết lộ hành tung. Sau đó thì không can thiệp cô đã gọi điện cho ai. Cứ vài ngày, anh chủ động dẫn cô ra ngoài xem phim hoặc tản bộ.

Cô quen dần với mọi thứ thuộc về anh.

Yêu cầu của anh đối với cô chỉ đơn giản như “Quy tắc sống chung” anh
đưa ra. Lúc anh đọc sách, gọi điện, suy ngẫm hoặc ngồi trước máy vi tính nghiên cứu thị trường, cô tuyệt không được quấy rầy. Nếu cô thăm dò
những chuyện liên quan đến công việc, anh đều từ chối trả lời.

Anh không thích ăn cay, không thích ăn món ngọt, khẩu vị tương đối
nhạt. Ngoài các bữa ăn chính, anh không ăn bất kỳ món vặt nào. Thường
ngày, anh thích mặc sơ mi trắng, quần dài sậm màu, còn mặc cố định một
nhãn hiệu, một kiểu dáng. Anh thích ngủ khỏa thân và cũng khuyến khích
cô học theo. Lúc trên giường, anh đối xử với cô hết sức nhẫn nại, thậm
chí có thể nói là dịu dàng. Lúc ngủ say thì thường anh nghiêng người về
bên phải, dường như đã dần quen việc chia sẻ với cùng một chiếc giường,
không giống như cái đêm đầu tiên tại Thẩm Quyến, độc chiếm một mình ngay giữa giường. Anh ngủ rất ít, mỗi đêm ngủ nhiều nhất chỉ khoảng sáu
tiếng nhưng ban ngày vẫn phơi phới. Anh xem ti vi, chỉ giới hạn trong
những tiết mục có thể trực tiếp nhận được tin tức tài chính của Hồng
Kông và trận bóng đá ngoại hạng Anh. Lúc anh xem bóng đá thường có thói
quen uống bia. Anh đọc sách rất chăm chú và bên cạnh luôn đặt một li
rượu vang, thi thoảng nhấm nháp một ngụm. Có lúc anh còn nghe nhạc Rock, uống rượu Whisky…

Nhâm Nhiễm sống ổn định trong ngôi nhà này, cô suy nghĩ rất ngọt
ngào, tuy có chút nuối tiếc khi hai người không hẹn hò yêu đương thắm
thiết đã nhanh chóng sống chung, nhưng dù sao thì cô cũng bắt đầu hiểu
về người đàn ông mình yêu.

Cô không nghĩ ngợi về cha nữa, mối liên hệ duy nhất với cuộc sống
trong quá khứ là gọi điện cho Gia Tuấn. Nhưng gọi điện cho anh ta, đối
với cô cũng thật khó xử.

Lúc ở Thẩm Quyến, đối diện với lời chất vấn của Gia Tuấn, cô có thể
vỗ ngực xưng tên: “Em không bỏ trốn theo Gia Thông, em ở một mình tại
Thẩm Quyến, em không muốn về. Cha chưa kết hôn với Quý Phương Bình cũng
không liên quan đến em, đừng nhắc về hai người đó trước mặt em…”

Còn giờ đây cô sống chung dưới một mái nhà với anh tại Quảng Châu, cô không biết nói gì nữa đây…

Cô không nghĩ rằng mình phải che giấu điều gì, nhưng hễ nghĩ đến cơn
phẫn nộ của Gia Tuấn khi cô tự thú thì đã hãi hùng. Cô lần lữa mãi, đến
Quảng Châu đã hơn nửa tháng, cô không còn trốn tránh thêm được nữa, cô
đi tìm một điện thoại công cộng, điện vào số Gia Tuấn.

Cô từ tốn giải thích, “Bây giờ em đang ở Quảng Châu. Không, em muốn thay đổi môi trường. Đúng vậy, em sống chung với Gia Thông…”

Gia Tuấn im lặng trong một giây ngắn ngủi rồi bùng giận như cô dự
đoán. Giọng anh như pháo nổ: “Anh đã cảnh cáo em bao nhiêu lần rồi, em
đều xem như gió thoảng qua tai. Còn nói dối anh, anh thật sự quá thất
vọng về em. Có thật sự em đã bỏ đi vì cha em phải kết hôn với người
khác? Em luôn thành thật, sao lần này lại tìm lí do tồi tệ cho hành vi
của mình…”

Khó khăn lắm cô mới cắt ngang lời anh: “Em không tìm cớ, anh Tuấn, em yêu anh ấy.”

Gia Tuấn im lặng hồi lâu, sau đó cắn răng nói: “Anh không trách em,
Tiểu Nhiễm, em quá ngây thơ, không hiểu chuyện đời, luôn mơ mộng phi
thực tế mới bị hắn lừa. Hắn lợi dụng em để trả thù mẹ anh và anh, thật
là quá đê tiện…”

“Không như anh nghĩ đâu.” Nhâm Nhiễm không để bụng lời chỉ trích của
Gia Tuấn, nhưng không thể khoan nhượng anh chỉ trích Gia Thông. “Anh ấy
không quan tâm chuyện dì Triệu từ chối điều động tiền của nhà họ Kỳ giúp anh ấy, anh ấy nói với em, anh ấy không cần giúp đỡ…”

Gia Tuấn lạnh lùng nói: “Tiểu Nhiễm, đừng nói gì nữa hết. Bây giờ em ở khu nào trong Quảng Châu?”

“Gia Tuấn, đừng hỏi nữa, xin lỗi, em không cho anh biết được. Đừng lo cho em, em rất tốt, em tắt máy đây.”

“Đợi chút.” Gia Tuấn hét lên, ngừng một lúc sau anh mới nói: “Tiểu
Nhiễm, em hận cha em như vậy sao? Đến mức em phải dùng phương thức này
để làm tổn thương ông ấy?”

“Là ông ấy đã làm tổn thương em trước.”

“Chú lại đến Thẩm Quyến để tìm em, gần như ngày nào cũng hỏi anh, gần đây em có liên lạc với anh không. Em không gọi điện về trong thời gian
dài như vậy, tóc của chú gần như bạc hết. Tuần trước, chú còn nói với
anh, để có lời giải thích với em, chú không dự định kết hôn với Quý
Phương Bình nữa, còn khuyên bà ta bỏ đứa con trong bụng.”

Nhâm Nhiễm ngớ người, “Quý Phương Bình không đồng ý, chạy đến trường
tìm anh, nài nỉ anh đến khuyên chú. Cho dù anh có ghét bà ta, nhưng với
một thai phụ thì anh có thể nói gì hơn? Nhưng chú Nhâm nói, chú ấy đã nợ em, chú không thể có thêm một đứa con trong khi em một mực phản đối, bỏ mặc em lưu lạc bên ngoài.”

Nước mắt Nhâm Nhiễm đã chảy thành sông.

“Quý Phương Bình mang thai gần ba tháng, bà ta không chịu đi phá rồi
trốn mất tăm. Trước mắt không ai biết bà ta đang ở đâu. Tiểu Nhiễm, em
ép cha em đến mức khó xử cả đôi bề. Em cảm thấy vậy vẫn chưa đủ sao?”

Cô khóc lớn, “Anh Tuấn, anh đừng nói nữa, em không muốn ép ai. Họ
phải chịu trách nhiệm trước hành vi của mình, không liên quan đến em.”

“Nếu em muốn trả thù chú và Quý Phương Bình, em cũng có được kết quả
em muốn. Trở về nhà được không? Chuyện em và Gia Thông kết thúc tại đây. Anh sẽ không nói với bất cứ ai, cũng sẽ không trách em.”

“Em…” Cô hoàn toàn không biết đáp trả kiến nghị này thế nào.

Đợi được một lúc, Gia Tuấn không có được đáp án mình mong đợi, lại
nổi giận đùng đùng: “Em tự hỏi lòng mình, Tiểu Nhiễm, bây giờ em không
muốn về nhà, rốt cuộc là vì trả thù cha em, hay vì muốn sống chung với
Kỳ Gia Thông?”

Nhâm Nhiễm cắn răng không lên tiếng.

“Em có từng nghĩ, em đang sống cuộc sống thế nào không? Hắn cám dỗ
em, buộc em rời khỏi quê nhà sống ẩn dật với hắn trong khi em đáng lẽ
phải ngồi trên giảng đường đại học. Em lại không báo hành tung với người thân. Đây là cách làm của kẻ có trách nhiệm sao? Em mới mười chín tuổi
đã sống chung với một người đàn ông mà em không biết rõ. Nếu như hắn
thật sự yêu em, có lôi kéo em khi hắn cũng đang gặp phiền toái hay
không?”

“Anh ấy không cám dỗ em. Sống chung với anh ấy, là quyết định của bản thân em.” Nhâm Nhiễm yếu ớt phản biện, “Anh Tuấn, anh đừng vì mẹ anh mà có thành kiến với anh ấy.”

“Anh đã nói câu nào có thành kiến với hắn, em có thể nêu ra.”

“Anh Tuấn, thôi bỏ đi, chúng ta không nói chuyện này nữa. Nếu anh
giận em, em không còn gì để nói. Phiền anh chuyển lời đến cha em, nói
ông ta không cần lo cho em nữa.”

Nhâm Nhiễm vừa tắt máy, tiếng chuông lại reo lên, cô biết Gia Tuấn
lại gọi đến. Cô không còn cam đảm đối diện với lời trách mắng và phẫn nộ của Gia Tuấn, chỉ đứng dựa vào buồng điện thoại, nghe tiếng chuông reo
đơn điệu liên hồi, một lần nối tiếp một lần, cho đến khi nó ngừng reo.

Giờ đây, dù triệt để đoạn tuyệt quan hệ với cha và Quý Phương Bình thì sao?

Cuộc sống của cô đã xa rời quỹ đạo trong quá khứ. Sau khi biết cha
phản bội mẹ, cô không thể sống và tin cậy cha như trước. Sau khi cô sống chung với Gia Thông, cô càng không trông mong có được tình bạn của Gia
Tuấn.

Mấu chốt ở chỗ, cô yêu Kỳ Gia Thông, cho dù mối tình này không nhận
được bất kỳ lời chúc phúc nào. Cô đã gắn liền cuộc sống của mình với Gia Thông, không thể chỉ trông chờ một tình yêu đơn thuần như lúc trước.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui