Nơi Ánh Đèn Rực Rỡ

Nhâm Nhiễm thắp nhang rồi quỳ cầu nguyện rất lâu, nhưng vẫn không bình tâm lại được.

Gia Thông không điện cho cô, lời tỏ tình bất ngờ của Gia Tuấn khiến cô hoảng loạn.

Mặc dù gia đình hai bên sớm có ý tác hợp hai người bên nhau, cha cô càng hi vọng cô theo Gia Tuấn ra nước ngoài du học.

Chỉ là với tuổi của cô, cô hoàn toàn không chấp nhận lời nói đơn
phương từ cha. Gia Tuấn quen biết cô từ nhỏ, chưa bao giờ ám chỉ rằng
anh yêu cô. Anh quen bao cô bạn gái trước mặt cô, còn khích lệ cô tiếp
nhận tình yêu của người khác.

Anh chỉ đùa rằng, nếu đến độ tuổi nhất định vẫn chưa tìm người thích hợp thì có thể xem xét chuyện kết hôn.

Cô không xem trò đùa đó là thật. Với cô, tình cảm của hai người như tình bạn, tình thân, khẳng định không phải là tình yêu.

Gia Tuấn lặng lẽ yêu cô trong bao năm qua sao? Cô được yêu trong suốt khoảng thời gian dài như thế mà không hề hay biết sao?

Thế thì, cô đã yêu Gia Thông như thế nào?

Gia Thông đón nhận tình yêu của cô ra sao?

Vừa nghĩ đến Gia Thông, cổ họng cô đắng nghét. Cô nhắc nhở bản thân, cô đã lựa chọn và không cần xem xét đến cái khác.

Cô quyết không để mình nhàn rỗi đến mức suy nghĩ lung tung, liền bắt
đầu dọn dẹp phòng ốc mãi đến năm giờ chiều, cô đoán công việc của anh
cũng giải quyết gần xong. Cô gọi điện cho anh, nhưng người bắt máy không phải là Gia Thông mà là một người có chất giọng miền Nam, chần chừ nói: “Xin chào, ai bên đầu dây?”

“Anh là ai?”, cô quên mất phép lịch sự tối thiểu.

Bên đầu dây ngừng một lúc, “Xin hỏi cô kiếm ai?”

“Tôi tìm Kỳ Gia Thông.”

“Tôi là trợ lí của Kỳ Tổng, tên Bang, có gì nhắn lại tôi có thể chuyển lời.”

Nhâm Nhiễm biết có sự tồn tại của người này, Gia Thông thường ngày
liên lạc với anh ta nhiều nhất, lúc gọi điện cũng không hề né tránh cô.

“Anh Bang, chào anh. Tôi là Nhâm Nhiễm, là… bạn… của Gia Thông. Anh ấy đâu?”

Bang chần chừ một lúc, “Cô Nhâm, Kỳ Tổng bây giờ không tiện nghe điện thoại, xin lỗi.”

Cô đầy nghi hoặc, nhưng đành nói: “Phiền anh nói với anh ấy, nếu tiện thì gọi điện cho tôi, cám ơn.”

Nhâm Nhiễm thấp thỏm mãi, màn đêm buông xuống, cô không có tâm trạng
nấu cơm chỉ cầm lấy cuốn “Xa rời đám đông huyên náo”, tiện tay lật một
trang để xem.

Từ lúc ở Thẩm Quyến, cô đã hạ quyết tâm đọc hết quyển sách này. Ba
tháng trôi qua, cuối cùng cô cũng đọc hết. Cô vẫn không có cảm xúc gì
với tình tiết câu chuyện, chỉ là có thói quen đọc hết quyển sách này
trong lúc buồn chán, u uất.

Cô tiện tay lật một trang rồi đọc tiếp. Đoạn văn miêu tả cuộc sống
bình lặng tại nông thôn nước Anh thấp thoáng một ma lực khiến con người
bình tâm trở lại.

Đột nhiên, tiếng chuông bộ đàm reo lên, cô chạy đến, ngạc nhiên khi nghe được một giọng nói quen thuộc: “Tiểu Nhiễm, là cha.”

“Cha…” Cô trợn tròn mắt.

“Mở cửa cho cha lên đi.”

Nhâm Thế Yến xuất hiện trước cổng, tay xách một chiếc cặp còn tay kia cầm chiếc áo khoác lông, ông mặc trên người chiếc áo len dệt bằng lông
cừu. Nhâm Nhiễm dễ dàng nhận ra, ông đến từ một nơi có khí hậu buốt giá, khác hẳn với thời tiết ấm áp của Quảng Châu. Mấy tháng không gặp, cha
trông rất mệt mỏi, nét phong trần, lịch lãm của ngày nào đã biến mất.

Hai cha con đối mặt nhau, nhất thời không biết nói gì. Một lúc sau, Nhâm Nhiễm mở lời: “Mời vào, cha.”

Cô thay cha treo áo khoác vào kệ, mời ông ngồi trên ghế sô pha, lật
đật xuống bếp pha trà, bê ra mời ông. Cô tỏ ra rất lịch sự, chu đáo,
cách đón tiếp xa lạ như đang đón chào một vị khách.

Cô ngồi vào chiếc ghế đối diện cha cô, hỏi: “Cha, sao cha đến được đây?”

“Sáng nay con nói chuyện với Tuấn, có đề cập đến Kỳ Gia Thông quay về văn phòng ở Bắc Kinh. Cha lập tức liên lạc với cha của Tuấn, cùng bay
đến Bắc Kinh tìm nó. Nó đã nói cha biết địa chỉ ở đây, liền mua vé máy
bay bay đến Quảng Châu ngay.”

Nhâm Nhiễm ngạc nhiên, nghĩ đến việc Gia Thông cấm kị người khác biết hành tung của mình, cô hối hận sáng nay buột miệng nhắc đến chuyện anh
đến Bắc Kinh. “Sao cha lại nghĩ đến việc đến chỗ anh ta?”

“Đó là cơ hội duy nhất cha tìm được nó, sau đó tìm được con. Sao cha có thể không đi?”

“Gia Thông đã nói gì?”

Thế Yến nhìn cô với nét mặt phức tạp, “Nó nói cha chuyển lời đến con, hi vọng con theo cha về nhà.”

Nhâm Nhiễm bỗng chốc nhảy dựng lên, “Bởi vì cha đến tìm anh ấy, mà anh ấy không chịu nghe điện thoại của con sao?”

“Tiểu Nhiễm.” Nhâm Thế Yến cũng đứng dậy, vỗ về cô: “Bình tĩnh. Cậu
ta có phiền toái của mình. Khi cha và chú Kỳ đến văn phòng, cậu ta đang
họp với người đầu tư, đích thực không có thời gian nghe điện thoại. Cha
nghĩ con không hiểu hết tình trạng của cậu ta, đúng không?”

Nhâm Nhiễm không thể phủ nhận.

“Kỳ Gia Thông vì bị ảnh hưởng bởi sự việc Du Hồng Lương bỏ trốn, đã
mai danh ẩn tích, chuyển qua hoạt động ngầm, không tham gia vay vốn kí
quỹ giao dịch, chỉ thao tác lượng cổ phiếu riêng lẻ bí mật đang nắm
trong tay. Thường thì cách vận hành của trái phiếu riêng lẻ có hai hình
thức, một hình thức có kí quỹ đảm

bảo và một hình thức không kí quỹ đảm bảo. Khi người đầu tư giao tiền cho nhân viên môi giới quỹ, thường kí kết một thỏa thuận về phương thức thao tác, tỉ lệ phân chia lợi nhuận và thời gian hợp tác. Hình thức
trước, nếu bị lỗ, quỹ đảm bảo thuộc về người đầu tư. Hình thức sau thì
mạo hiểm hơn, lỡ bị thiệt hại, nhân viên môi giới dù cho phải tán gia
bại sản cũng phải đền bù thiệt hại cho người đầu tư. Đối với trái phiếu
phát hành riêng lẻ, hình thức có kí quỹ đảm bảo hợp lí hơn.”

Nhâm Nhiễm chăm chú lắng nghe từng danh từ xa lạ, “Vậy Gia Thông tham gia hình thức nào?”

“Sau khi phát triển đến một quy mô nhất định, nguồn vốn trong tay chủ yếu vẫn hợp tác theo hình thức đầu, nhưng hình thức sau cũng có. Cậu ta vốn thao túng thị trường rất vững, người đầu tư rất tin tưởng cậu ta.
Nhưng theo thông tin từ một người bạn, không biết vì lí do gì, cậu ta đã chọc giận một doanh nhân họ Chu ở Thẩm Quyến. Một tháng trước, ông ta
đã mua chuộc một nhân viên của Gia Thông, lấy được thông tin của các tài khoản cậu ta đang thao túng. Trước sự tố cáo của người đó, những tài
khoản trong tay cậu ta đồng thời bị Ủy ban chứng khoán nhận định có liên quan đến vụ của Du Hồng Lương, nghi ngờ là hành vi rửa tiền, nên ra
lệnh cưỡng chế chấm dứt toàn bộ giao dịch, đợi điều tra. Kết quả là
những tài khoản đó đã bỏ lỡ thị trường trong thời gian trước, không
những không kiếm được tiền, còn thiệt hại nặng nề. Bây giờ thị trường đi xuống, nguồn vốn đó càng không thể rút ra kịp thời, con số thiệt hại
càng khổng lồ hơn.”

Nhắc đến ông chú họ Chu tại Thẩm Quyến, Nhâm Nhiễm nhớ đến tình cảnh
lúc Gia Thông đến Thẩm Quyến tìm cô, cô cố gắng tiêu hóa lời của Nhâm
Thế Yến: “Theo như cha nói, anh ấy không thể bồi thường tổn thất của
người đầu tư?”

“Cha đã xem qua thỏa thuận mà cậu ta kí với người đầu tư, những tài
khoản hợp thức theo hình thức đầu còn được, họ mang quỹ đảm bảo chia đều cho người đầu tư, tuy thua xa con số thiệt hại nhưng không để lại hậu
quả gì. Còn hình thức sau thì rất rắc rối, khi người đầu tư đề nghị hợp
tác là hoàn toàn tin tưởng vào năng lực của Gia Thông, có kì vọng rất
lớn trong lợi nhuận, bây giờ khó mà chịu buông tha.”

“Vậy… tiếp theo sẽ ra sao?”

“Xử lý toàn bộ sự việc, tình hình khả quan nhất, Kỳ Gia Thông cho dù
không nợ nần chồng chất thì cũng trở thành kẻ trắng tay, không một xu
dính túi. Hơn nữa, sau này muốn phát triển trên thị trường trái phiếu
riêng lẻ đã gần như là chuyện không tưởng. Hôm nay cậu ta ngồi mãi trong phòng họp thương thảo cách giải quyết cùng người đầu tư, đàm phán tiến
hành rất căng thẳng.”

Nhâm Nhiễm rối bời: “Anh ấy có gặp nguy hiểm không?”

“Chuyện này khó nói, cha đã nhắc nhở cậu ta từ trước. Người đầu tư
giao cho cậu ta lượng tiền khổng lồ để đầu tư là muốn có lợi nhuận
khủng, họ không có ý thức trong việc khống chế rủi ro. Trước mắt, nhà
nước vẫn chưa có điều lệ liên quan trói buộc hành vi kinh doanh trái
phiếu riêng lẻ, có lúc, chỉ một bản thỏa thuận bằng giấy, khó có thể đảm bảo được lợi ích của hai bên.”

Nhâm Nhiễm im lặng rất lâu, Nhâm Thế Yến nhìn con khẩn thiết: “Nhâm
Nhiễm, bây giờ cậu ta không thể lo cho con được nữa. Cậu ta có về Quảng
Châu không, sau này có dự định gì, cậu ta hoàn toàn không biết, nên cậu
ta mới đưa địa chỉ cho cha, để cha dẫn con về.”

“Con không muốn về.”

Cô từ chối thẳng thừng, tỏ vẻ không hề muốn thương thảo với người
khác. Nhâm Thế Yến ảo não, vừa định nói tiếp thì thấy trong góc phòng có chiếc bàn đặt di ảnh của người vợ quá cố Phương Phi, bên cạnh có bó hoa loa kèn trắng tinh được cắm trong lọ thủy tinh trong suốt, hai mâm trái cây toàn táo và cam, cô dùng gạt tàn thuốc làm lò hương, nén nhang
trong đó gần cháy hết.

Sao ông quên được ngày giỗ của vợ ông, hoa loa kèn là loài hoa mà bà
thích nhất lúc còn sống, toàn bộ phẫn nộ của ông đều tan biến.

Ông bước qua, rút ba cây nhang từ bó nhang bên cạnh, loay hoay tìm
bật lửa. Nhâm Nhiễm lặng lẽ đưa tay qua, cầm bật lửa đốt cháy nén nhang, nhìn cha cầu nguyện và thắp nhang lên vào chiếc gạt tàn.

“Nhâm Nhiễm, trước mặt mẹ, cha nói lời xin lỗi với con, tha thứ cho
cha. Nếu như Tuấn chưa chuyển lời đến con, cha nói lại một lần, cha sẽ
không kết hôn với Quý Phương Bình. Con theo cha về đi.”

Nhâm Nhiễm không cầm được lòng, nước mắt chảy dài trên gò má: “Cha,
người cha cần xin lỗi là mẹ, chứ không phải con. Con không có tư cách
thay mẹ tha thứ cho cha.”

“Vậy hãy nghĩ đến kì vọng mẹ đặt nơi con, nếu mẹ biết con bỏ học khi
còn rất nhỏ rồi đi theo một người đàn ông tương lai mù mịt, sẽ suy nghĩ
như thế nào?”

“Con đi theo cha về nhà sẽ nhìn thấy được tương lai ư? Tương lai mà
con thấy được là theo sự sắp xếp của cha: học đại học, tốt nghiệp, du
học nước ngoài, tốt nhất là kết hôn với anh Tuấn để cha được yên tâm.”
Nhâm Nhiễm lau khô nước mắt, lạnh lùng nói: “Cha, bây giờ con không thể
sống theo cách sắp đặt của cha.”

“Nhưng con không thể đánh cược với cuộc sống của mình.”

“Con không cược với ai cả, cha, con yêu Gia Thông.”

“Con mới lớn chừng này, hiểu thế nào là yêu sao? Con còn trẻ thế mà
quyết định đi theo một người đàn ông mà con hoàn toàn không hiểu rõ,
chẳng phải là hoang đường hay sao?”

Nhâm Nhiễm ngước đầu, nhìn thẳng vào mặt cha, “Cha, vậy cha hiểu thế nào là tình yêu ư?”

Nhâm Thế Yến đau khổ, “Cha biết, trong mắt con, cha không xứng nói đến tình yêu.”

“Không, cha, cha nói con không hiểu thế nào là yêu, con cũng chẳng có gì phản bác. Nhìn thấy cha, rồi đến bác Kỳ, con luôn thắc mắc. Lúc hai
người quyết định kết hôn, lẽ ra phải chắc chắn rằng bản thân hiểu rõ về
tình yêu, đúng không? Nhưng hôn nhân của cả hai người đều thật nực cười, vụng trộm, lén lút ngoại tình, nuôi con riêng…” Nhâm Nhiễm hạ giọng,
“Lúc đầu, khi hai người yêu vợ mình, chẳng lẽ không có quyết tâm chung
sống với họ cả đời hay sao? Bắt đầu từ khi nào, hai người không còn yêu
nữa? Tình yêu quả thật mong manh, dễ thay đổi và không thể nào vĩnh hằng ư?”

Nhâm Thế Yến không ngờ con gái lại nghĩ đến những điều này, ông đau
khổ cười: “Tuấn cũng có nói những lời tương tự như thế với cha. E rằng
những bậc phụ huynh như cha và bác Kỳ đều là tấm gương tồi tệ, không chỉ không thể chỉ đường

cho các con, mà còn hại đến các con mất niềm tin vào tình cảm, hoài nghi cuộc sống.”

“Đúng vậy, trước đây anh Tuấn hay lêu lổng, ăn chơi hết mình, không
ngừng quen bạn gái mới, anh ta nói anh ta sợ hãi hôn nhân, tốt nhất là
đừng kết hôn, con còn cười anh ta, sau này con mới biết, anh ta chỉ biết sự thật sớm hơn con, chả trách đã dập tắt mơ tưởng từ sớm.” Dừng một
lúc, Nhâm Nhiễm thì thầm, “Nếu như tình yêu là thứ không thể nào là mãi
mãi, con nguyện sẽ yêu hết mình trong lúc con được yêu.”

“Yêu hết mình không đồng nghĩa với việc hiểu rõ tình yêu của mình là
sai lầm cũng kiên trì tiếp, cho đến khi sai lầm đó làm tổn thương chính
mình, như vậy thì thật không có lí trí.”

Nhâm Nhiễm nhìn ông rồi nhìn sang di ảnh mẹ trên bàn, “Cha, từ khi
con biết chuyện giữa cha và luật sư Quý, con luôn cố suy nghĩ xem lúc đó mẹ đã sống như thế nào. Cũng từ khi nào, mẹ nhận ra tình yêu của mình
cũng là một sai lầm? Khi mẹ biết cha có người tình bên ngoài, mẹ có thất vọng về tình yêu không? Mẹ không muốn li hôn, tại sao thế? Có thật sự
vì muốn cho con một gia đình hoàn chỉnh mà không chịu li hôn với cha
không?”

“Tiểu Nhiễm…” Ông không thể tiếp tục nghe con gái phân tích cuộc hôn
nhân của mình. “Đừng cứ mãi nhắm vào đó, con đã tẩu hỏa nhập ma rồi. Cha thừa nhận cha đã sai, khiến con nghi ngờ mọi thứ. Nhưng chính vì cuộc
hôn nhân giữa cha và mẹ không hạnh phúc, nên cha mẹ hi vọng con có một
cuộc sống hạnh phúc và bình yên.”

“Con đã từng hạnh phúc, vào những năm trước khi con mười hai tuổi,
con đã từng cho rằng hạnh phúc của con là rất trọn vẹn. Nhưng sau khi
con trưởng thành mới biết, niềm hành phúc đó được duy trì một cách khiên cưỡng do sự hi sinh và nhẫn nhịn của mẹ. Điều con mong muốn là trước
khi mẹ chết, mẹ có được cuộc sống thật sự yên bình và hạnh phúc, đáng
tiếc là mẹ không bao giờ có được…”

Cô nghẹn ngào, úp tay vào mặt. Nhâm Thế Yến đặt tay lên vai cô định
ôm cô, cô liền lùi về sau vài bước, tránh khỏi tay ông, ngậm chặt miệng
và nhanh chóng lấy khăn giấy lau sạch nước mắt.

Ông biết con gái mình được nuông chiều từ nhỏ, không kiên cường chút
nào. Trước đây, khi hết mực yêu thương con, ông cũng từng sầu não, một
thiếu nữ như nhánh hoa được đùm bọc cẩn thận trong nhà kính thì sao mới
khôn lớn thật sự. Vậy mà giờ đây, con gái đã không chịu sà vào lòng để
được an ủi nữa.

Nhâm Nhiễm nghiêng mặt, né tránh ánh mắt của ông, cố bình tĩnh:
“Không còn sớm nữa, cha đi máy bay cả ngày, chắc chưa ăn gì. Cha ngồi
một lúc, con đi nấu cơm.”

Nhâm Nhiễm vội vàng quay lưng đi vào nhà bếp được nối liền với phòng
khách. Nhâm Thế Yến ngồi trong đó có thể trông rõ hình dáng bận bịu của
cô. Mấy tháng không gặp, ông dường như phát hiện con gái cao hơn một
chút. Đương nhiên, cô đã mười chín tuổi, về lí thuyết thì đã hoàn thành
thời kì phát dục. Có lẽ cô gầy đi nên ông mới có cảm giác đó.

Tận mắt chứng kiến cô con gái trước đây không bao giờ phải nhúng tay
vào việc nhà, nay có thể tự tay nấu cơm một cách thuần thục, Nhâm Thế
Yến rất xúc động, đồng thời, ông sâu sắc cảm nhận được, ông không còn
hiểu con gái nữa.

Nhâm Nhiễm nhanh chóng hoàn thành một món canh, một đĩa rau xào và
một đĩa tôm xào đậu que. Thức ăn bày đầy ắp trên bàn, nhưng hai cha con
chẳng thèm ăn nhưng đều ráng nhai trong sự im lặng.

Ăn cơm xong, Nhâm Nhiễm quay về bếp rửa sạch bát đĩa, cô loay hoay
lúc dọn dẹp chỗ này, lúc lau chùi chỗ kia, ra vẻ hoàn toàn không muốn
nói chuyện với ai. Nhâm Thế Yến tất nhiên chẳng dễ dàng chịu bỏ cuộc.

“Đây chính là cuộc sống mà con muốn có à? Tiểu Nhiễm, khi con mới
mười chín tuổi đã bắt đầu làm nội trợ, giam mình trong một căn hộ đợi
chờ một người mà con không hề hay biết anh ta đang làm gì và sẽ trở về
lúc nào. Chỉ chuyên tâm bận bịu nấu cơm, rửa bát, là quần áo cho cậu ta? Cho dù con cảm thấy cuộc sống như thế có ý nghĩa, sao con biết người
đàn ông như Gia Thông chịu an nhàn với cuộc sống như con mong muốn? Con
nói cuộc sống của mẹ là hi sinh và nhẫn nhịn, chí ít mẹ còn vì con. Còn
con, hi vọng sớm như vậy là vì ai?”

“Con vì chính bản thân mình.” Nhâm Nhiễm buột miệng, nhưng cũng cảm
thấy câu nói chẳng có sức thuyết phục. “Đúng, con không biết anh ấy có
yêu con

không, con cũng không biết con sẽ yêu anh ấy bao lâu, càng không biết tương lai của chúng con như thế nào. Nhưng chí ít là hiện tại, con chỉ
muốn ở bên cạnh anh ấy. Lúc sáng khi thắp nhang cho mẹ, cũng từng thề
với mẹ, con sẽ cố gắng yêu anh ấy, cố gắng sống thật tốt.”

“Tình trạng của cậu ta bây giờ, sao có thể cùng con sống tốt?”

“Chính vào lúc này, con càng không thể bỏ rơi anh ấy.”

“Tiểu Nhiễm, con hoàn toàn không hiểu cậu ta. Cậu ta có cần sự thương xót và an ủi của con không? Ngay cả sự giúp đỡ của cha mình mà cậu ta
còn thẳng thừng từ chối. Con ở lại nhìn cậu ta thất bại, cậu ta sẽ không cảm kích con. Thậm chí cha cho rằng, nếu như cậu ta dễ dàng đưa địa chỉ này cho cha ngay lập tức, để cha dẫn con về thì rất có khả năng sẽ
không bao giờ quay lại tìm con.”

Nhâm Nhiễm không thể phản bác suy luận của cha. Trong thâm tâm, cô
không thể không thừa nhận lời của cha rất có lý, ngay bộ dạng say xỉn
của mình, anh cũng không muốn cô trông thấy thì sao anh lại quay về đối
mặt với cô trước thất bại to lớn này.

Nhưng làm sao cô có thể bỏ cuộc như thế?

“Không sao, con sẽ đợi anh ấy ở đây, đợi anh ấy quay về, hoặc đợi cho đến khi con thất vọng hoàn toàn.”

Nhâm Nhiễm toát lên một vẻ kiên định, đó là lần đầu tiên Nhâm Thế Yến trông thấy con gái mình như thế, lòng kiên định này đã đẩy lùi mọi ấu
trĩ và ngây thơ, đồng thời cũng ngăn cách hai cha con ra thật xa. Nhâm
Thế Yến không thể tin vào mắt mình, “Tiểu Nhiễm, sao con cố chấp như
vậy?”

“Lần đầu tiên con yêu một người, cha, con không muốn buông tay vào lúc

này.”

“Con không nghĩ gì cho Tuấn sao? Nó luôn yêu con…”

Sáng nay, Gia Tuấn bất ngờ tỏ tình, Nhâm Nhiễm không muốn cha lại
nhắc đến liền ngắt ngang lời ông: “Không, chúng con chỉ có tình cảm anh
em, cha đừng hiểu lầm.”

Nhâm Thế Yến nhìn thẳng vào mắt con gái, “Tiểu Nhiễm, con có biết tình trạng của Gia Tuấn hiện nay không?”

“Anh ta bị gì?”

“Nửa tháng trước cậu ta đã bị đuổi học vì đã liên tục trốn học, say xỉn sinh sự và ẩu đả với người khác.”

Nhâm Nhiễm trố mắt nhìn cha, Nhâm Thế Yến rất nghiêm nghị, không tỏ
vẻ gì là đùa cợt, tiếp tục nói: “Về cơ bản, mỗi khi con gọi điện cho nó
một lần, nó sẽ chạy thẳng đến Thẩm Quyến mà chẳng nói với ai lời nào, nó đến tìm buồng điện thoại công cộng mà con gọi, cầm tấm ảnh của con, hỏi thăm người đi đường, hễ đi là nó ở đó suốt vài ngày, cho đến khi cha và cha mẹ nó la mắng nó, nó mới quay về.”

“Tại sao anh ấy lại làm như thế, con nói con không sao…”

“Sau khi con đến Quảng Châu, nó cũng có đến tìm con. Con tự tính xem, như vậy nó đã trốn học bao nhiêu tiết. Sau này con không gọi điện nữa,
tâm trạng của nó càng tệ, gần như là không đi học, suốt ngày uống rượu
và sinh sự. Vài ngày trước còn đánh một bạn học đến trọng thương, suýt
nữa phải ra tòa, gia đình nhà bác Kỳ đã bồi thường một khoản lớn tiền
thuốc men mới được êm chuyện.”

Nhâm Nhiễm không tin vào tai mình, cô nghĩ, tuy tính cách của Gia
Tuấn hơi ngang ngược, nhưng không thuộc dạng hung hăng, hành vi luôn rất nho nhã, anh thay đổi như thế thật khiến cô hoang mang.

“Anh ta… không hề nói với con.” Cô lẩm bẩm, tự biết lời giải thích rất nực

cười.

“Bây giờ nó được gia đình đưa về nhà để tự kiểm điểm, cha nó không
muốn nó gặp Kỳ Gia Thông nên nhốt nó trong nhà. Nếu không nó nhất định
đi theo cha đến Bắc Kinh rồi bay đến đây. Tiểu Nhiễm, chuyện khác có thể nói là trách nhiệm của cha, nhưng trong chuyện này, con cho rằng con
không hề có chút trách nhiệm nào sao?”

“Con sẽ gọi điện khuyên anh ấy…”

“Con định khuyên như thế nào?” Nhâm Thế Yến lạnh lùng, “Khuyên nó cố
gắng học hành ư? Con đã bỏ học sớm hơn nó. Khuyên nó nghe lời cha mẹ
mình ư? Con đã hoàn toàn phủ định cha của mình, cũng chẳng kính nể gì
cha nó. Khuyên nó trân trọng tương lai của mình ư? Con đã gắn liền tương lai của mình với một người đàn ông hoàn toàn không trông thấy được ngày mai…”

“Đừng nói nữa…”

Nhâm Nhiễm ngắt ngang lời cha, nước mắt dâng tận mi nhưng cố gắng kìm chế. Đương nhiên, cô không có cách nào phủ nhận lời chỉ trích của cha.
Gia Tuấn – người luôn chăm sóc, đùm bọc cô từ nhỏ, trong lúc cô đau lòng nhất, anh luôn nắm chặt tay cô an ủi cô, còn vì cô thi vào một trường
đại học cách xa quê nhà. Anh còn là người nhớ mong cô nhất khi cô bỏ nhà ra đi, cho dù biết cô ở bên cạnh người mà anh luôn căm ghét cũng không
bỏ rơi cô. Cô trút mọi tâm trạng buồn phiền vào anh, tận hưởng sự quan
tâm của anh mà hoàn toàn không nghĩ tới khả năng chịu đựng của anh. Nếu
anh thật sự yêu cô, cô không những không đáp trả tình yêu đó, mà còn
phớt lờ và tổn thương anh.

“Nhâm Nhiễm, cha không có ý ép con quay về chịu trách nhiệm với Tuấn. Nó yêu con, cam tâm tình nguyện làm mọi việc vì con, không ai qui định
con phải đáp trả nó một tình yêu tương đương như thế mới được gọi là
công bằng. Nhưng con có từng nghĩ, đạo lý này đặt vào quan hệ giữa con
và Gia Thông, đều rất hợp lẽ sao?”

Nghe thấy tên Gia Thông, Nhâm Nhiễm ngơ ngác nhìn cha.

“Con yêu Kỳ Gia Thông, nhưng cậu ta chưa chắc yêu con. Cha nói chuyện vài lần với cậu ta, tự nhận hiểu cậu ta đôi chút. Người đàn ông như cậu ta đã trưởng thành quá sớm, trải nghiệm quá nhiều, thế giới của cậu ta
cũng quá rộng lớn. Tình cảm ư, cậu ta chỉ đặt vào vị trí thứ yếu. Chí ít con cần có đủ trải nghiệm, hiểu được cách nghĩ của cậu ta, biết cái cậu ta cần là gì, khi hai người có được tiếng nói chung và giao lưu bình
đẳng thì mới mong được cậu ta xem trọng.”

Nhâm Nhiễm nghẹn lời.

“Bác Kỳ và dì Triệu đã bàn bạc đưa Gia Tuấn ra nước ngoài du học, nhưng không có tin tức của con, nó không chịu đi.”

“Nhưng sau này con đối mặt anh ấy thế nào? Con thật sự chỉ xem anh ấy là anh trai.”

“Con luôn nghĩ rằng, cha muốn gả con cho Gia Tuấn để cha khỏi bận tâm cho con, an nhàn hưởng thụ cuộc sống của mình ư? Không phải như thế đâu con, Tiểu Nhiễm, cha không xử lí tốt vấn đề tình cảm, có lẽ là một
người đàn ông tồi tệ, nhưng chưa bao giờ cha quên cha đã hứa với mẹ con
trước lúc bà qua đời, rằng sẽ chăm sóc con thật tốt. Cho dù không có lời hứa đó, con mãi mãi là con của cha, là trách nhiệm cả đời của cha. Cha
chỉ nhận định, chí ít cho đến bây giờ, không ai yêu con hơn Gia Tuấn.
Nhưng mặt khác, con và Gia Tuấn đều còn quá trẻ, không cần thiết phải
quyết định cuộc sống của mình ngay bây giờ, càng không thể để cho hai
con lầm đường lỡ bước trong giai đoạn trưởng thành.”

“Cho bản thân một cơ hội lựa chọn, học hành tiếp đi con. Đến khi con
thật sự chín chắn, nếu con còn yêu Kỳ Gia Thông, cha sẽ không phản đối
nữa.”

Nhâm Nhiễm phát hiện, mọi sự kiên trì của cô đều quá đơn phương trước những lời phân tích của cha. Nỗi buồn mà cô không bằng lòng đối mặt,
cũng bị cha phơi bày trước mắt.

Dù sao thì, mối tình này có quá nhiều điều không chắc chắn.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui