Nơi Ánh Đèn Rực Rỡ

Ngân hàng Nhâm Nhiễm làm việc đã nhanh chóng đạt được thỏa thuận hợp
tác với tập đoàn Ức Hâm đồng thời đã chính thức tiến hành. Cô nhận được
thông báo đi công tác – đến Bắc Hải cùng sếp nhằm khảo sát thực tế dự án này.

Cô chính thức nhận được bảng quy hoạch của dự án, phát hiện tập đoàn
Ức Hâm sẽ khai thác một resort và khu nghỉ dưỡng dãy đất phía đông nam
của đảo Vi

Châu.

Tiếp theo, cô nghiên cứu tất cả các dự án đất đai của tập đoàn Ức
Hâm, phát hiện toàn bộ đều nằm trong các khu trung tâm thành phố, mang
giá trị thương mại rõ rệt, duy chỉ dự án này lại chọn địa điểm là một
thành phố hoang tàn bị lãng quên sau những năm khủng hoảng kinh tế. Cô
lại tìm kiếm thông tin và phát hiện mảnh đất đó đã được thu mua từ hai
năm trước nên không có điều gì đặc biệt nữa.

Hơn nữa, hai bên hợp tác đến giai đoạn này cũng không cho phép cô suy nghĩ lung tung điều gì.

Chuyến công tác này do một phó tổng người ngoại quốc của ngân hàng
dẫn đoàn, Lâm Ba là người chịu trách nhiệm chính trong dự án đã dẫn theo Nhâm Nhiễm và một nhân viên nữa. Chính Bang – trợ lí của Trần Hoa gặp
mọi người tại sân bay, anh gặp Nhâm Nhiễm ở sân bay, hai người cũng hơi
bất ngờ.

Sau khi họ đến Bắc Hải, đoàn đón tiếp ngoài phó tổng Lưu Hi Vũ của
tập đoàn Ức Hâm còn có thêm quan chức địa phương, hai bên khách sáo chào hỏi rồi ra xe đến bến tàu để lên thuyền đến đảo Vi Châu.

Nhân viên của tập đoàn Ức Hâm đã đợi họ ở bến tàu từ sớm, họ đã chuẩn bị hai xe hạng thương gia đưa mọi người đến địa điểm của dự án. Cảnh
vật nên thơ và cây cối rậm rạp ven đường khiến đồng nghiệp ngân hàng
ngoại trừ Nhâm Nhiễm xuýt xoa không ngừng, sau khi xuống xe, trước mặt
họ là bãi cát trắng tinh, nước biển trong vắt đến tận đáy, phó tổng
người ngoại quốc liên tục khen ngợi cảnh đẹp tuyệt trần nơi đây, Lâm Ba
cũng nói, không ngờ Bắc Hải lại có cảnh đẹp đến thế mà xưa nay không ai
hay biết.

“Mọi người xem, nhìn từ bên này, hòn đảo nhỏ kia cứ như chốn bồng lai tiên cảnh trong truyền thuyết.”

Nhâm Nhiễm lạnh lùng: “Đó là đảo Song Bình, cách đây khoảng mười hải

lí.”

Lưu Hi Vũ cười nói: “Xem ra thì cô Nhâm chuẩn bị khá kĩ lưỡng khi đến đây. Trước mắt, hòn đảo này được mệnh danh là một trong mười hòn đảo
đẹp nhất Trung Quốc, chỉ là cơ sở hạ tầng trên đảo còn hạn chế. Sau khi
hoàn tất dự án khu resort nghỉ dưỡng tại đây, chúng tôi có niềm tin sẽ
dẫn đầu ngành du lịch tại vùng này.”

“Nhưng theo tài liệu tôi tra cứu được cho thấy, bến tàu ở đảo Vi Châu rất hạn chế lượng thuyền cập bến, nếu không cải thiện điều này thì e sẽ gây trở ngại rất nhiều trong việc phát triển của ngành du lịch.” Nhâm
Nhiễm uyển chuyển nói.

Quan chức địa phương đáp lại: “Chúng tôi cũng từng xem xét vấn đề
này, cơ quan nhà nước cũng đề nghị hợp tác với Tập đoàn Ức Hâm cải tạo
bến tàu, nhưng ý của Trần Tổng vốn là không hi vọng nơi này trở thành
một điểm du lịch của đại chúng.”

“Tôi cảm thấy hòn đảo này vốn không thích hợp khai thác trên diện rộng.”

Một giọng nói trầm cảm vang lên từ phía sau, mọi người đồng loạt quay đầu, chỉ cảm thấy Trần Hoa không biết xuất hiện từ khi nào, anh bắt tay cùng Phó tổng ngân hàng và Lâm Ba.

Lâm Hi Vũ cười cười bổ sung: “Bộ phận khai thác địa sản của chúng tôi sau khi thương thảo và cho rằng, nơi này không giống với đảo Hải Nam,
diện tích và tài nguyên đều rất hạn chế, đôi lúc cảnh vật chỉ thuộc
riêng một số ít người thì mới cảm thấy hi hữu và đáng giá.”

Lâm Ba gật đầu: “Khai thác khu nghỉ dưỡng ở khu vực này, nếu qui hoạch hợp lí thì đối với cá nhân tôi cũng rất có sức hấp dẫn.”

Cấp trên trò chuyện cùng mọi người, Nhâm Nhiễm không xen lời.

Sau đó, phó tổng ngân hàng quay về Bắc Hải rồi đáp chuyến bay đến
Thẩm Quyến công tác. Họ vào ở trong khách sạn do Ức Hâm chuẩn bị. Đó là
khách sạn

tốt nhất trên đảo hiện nay, đại khái cũng chỉ tương đương khách sạn ba sao thông thường.

Mọi người bàn bạc tối sẽ ra biển dạo bộ ăn khuya và đốt pháo bông.
Nhâm Nhiễm từ chối với lí do nhức đầu muốn nghỉ ngơi sớm. Lâm Ba cười,
“Cũng đúng, cô du học ở Melbourne, lại đến Hồng Kông đào tạo, chắc cũng
ngắm chán cảnh biển và ngao ngán hải sản rồi đúng không?”

Cô chỉ cười không nói gì, sau khi về phòng, cô tắm gội nằm trên giường đọc

sách.

Một lúc sau, điện thoại nội bộ trong phòng reo lên, Trần Hoa gọi vào: “Nhâm Nhiễm, xuống đây, anh dẫn em đi dạo.”

“Cám ơn Trần Tổng, tôi mệt rồi, không muốn ra ngoài.”

Trần Tổng cười, “Anh không định lên gõ cửa làm kinh động sếp và đồng nghiệp của em.”

Nhâm Nhiễm giận run người, vội vã thay quần áo xuống lầu, Trần Hoa đang đợi dưới đại sảnh.

“Ý anh là sao?”

“Nhốt mình trong phòng thì sẽ càng nhức đầu hơn,” Trần Hoa vờ như không có chuyện gì.

“Nào, anh dẫn em ra ngoài bãi biển.”

“Tôi không muốn đi, anh đừng đến…”. Nhâm Nhiễm vội rút lại lời nói,
cô trông thấy Lưu Hi Vũ, Lâm Ba cùng vài đồng nghiệp bước ra.

Trần Hoa dặn dò Lưu Hi Vũ: “Hi Vũ, thay tôi tiếp đãi Lâm Tổng, tôi đưa Nhâm Nhiễm ra ngoài.”

Lâm Ba thần sắc như thường, chỉ một đồng nghiệp khác hơi bất ngờ nhìn qua, Nhâm Nhiễm không thể nổi giận trước mặt họ, đành bước theo Trần
Hoa.

Anh dẫn cô lên một chiếc xe Jeep, lúc này là mùa hạ, mặt trời mãi
không xuống núi, sắc trời sáng trong, gió biển thổi qua mặt mát rười
rượi, cơn giận của Nhâm Nhiễm cũng nguội dần, cô thẫn thờ nhìn ra ngoài
cửa sổ.

“Trần Tổng muốn dẫn tôi đi đâu dạo?”

“Đi ca nô dạng đó thì chỉ cần nửa tiếng là đến Song Bình. Chúng ta
vẫn còn kịp đến đó ngắm hoàng hôn. Trước đây em thích ngắm hoàng hôn ở
đó nhất.”

Nhâm Nhiễm lạnh lùng: “Cho hỏi Song Bình cũng được xếp vào kế hoạch
khai thác tiếp theo của Trần Tổng sao? Cũng đúng, du thuyền vốn không
thể cập bờ ở đó, không thể tiếp đón nhiều du khách, tài nguyên lại càng
eo hẹp, có thể xây dựng các dự án cao cấp hơn.”

“Khi anh mua đất ở đây đã thỏa hiệp được với chính phủ, anh có quyền
ưu tiên trong việc khai thác ở Song Bình, có thể cố gắng giữ nguyên hiện trạng trên đảo, không thể tùy ý khai thác.”

“Nếu không liên quan đến công việc, tôi không đến đó, Trần Tổng chắc không ngại chứ!”

Trần Hoa nhướn mày, khóe miệng để lộ nụ cười rất nhẹ, “Em đang sợ gì,

Nhâm Nhiễm?”

“Bây giờ tôi sợ rất nhiều cái, ví dụ như sự trùng phùng bất hợp lí,
du ngoạn chốn xưa vào thời điểm không thích hợp, những hoài niệm không
cần thiết, đều khiến tôi rất ngượng ngùng.”

“Có thể đối diện với tất cả thì mới có được sự bình thản đích thực.”

“Tôi chưa từng hoài nghi nội công của ông, ông có thể bình thản khi
phải đối diện với bất kỳ người nào, trong bất kỳ tình huống nào. Nhưng
tôi không dám đánh giá cao bản thân, hai năm trước, khi tôi đến đây,” cô chậm rãi nói, “đã phát hiện điều này.”

Trần Hoa hơi ngạc nhiên.

“Chính vào cái hôm ông nhờ anh Bang đưa cho tôi hai triệu, tôi đã đến đây. Vốn dĩ định một mình về thăm Song Bình, không may gặp bão, tất cả
thuyền bè đều cập bến tránh bão, tôi phải nhốt mình trong khách sạn đó.” Cô chỉ về một khách sạn gần bến tàu, “hơn hai mươi tiếng sau, bão đã
dừng hẳn, nhưng tôi đã không còn muốn ghé thăm Song Bình nữa, tiếp đó
liền đi thuyền về Bắc Hải.”

Cô bình thản kể lại, giống như đang kể lại trải nghiệm bình thường
của một người không liên quan. Một lúc lâu sau, Trần Hoa mở miệng, “Xin
lỗi em, Nhâm Nhiễm.”

“Ông không hề có lỗi với tôi, Trần Tổng, nói cho ông biết điều này là chỉ muốn ông biết, tôi đã hạ quyết tâm quên sạch quá khứ từ rất lâu,
càng không hoài niệm quá khứ cùng một người lạ, cảnh vật bên đó thế nào, tương lai sẽ được ai tận hưởng đều không liên quan đến tôi. Đừng phí
sức sắp xếp chương trình tham quan như thế. Tôi đến đây chỉ vì công
việc.”

Nhâm Nhiễm quay lưng bước nhanh về khách sạn.

Lại đối diện với Trần Hoa, cô ngày càng bình tĩnh, cơn sóng trong lòng kìm nén ở mức thấp nhất một cách thành công.

Cô không hề vui mừng, cô biết rõ, ở một góc nào đó, phản ứng bình
tĩnh này chứng minh trái tim cô như được bọc thép, đã hình thành cơ chế
tự bảo vệ, không bao giờ dễ dàng bị tổn thương.

Sau này, liệu cô còn có thể bất chấp tất cả để yêu một người nào đó
như thế nữa không? Dường như là chuyện không thể. Có lẽ đối với người
trưởng thành, yêu và được yêu là một hạnh phúc quá xa xỉ và không thể
cưỡng cầu.

Nhâm Nhiễm công tác trở về vẫn làm việc bình thường tại Bắc Kinh. Thế nhưng, gần đến lúc chính thức kí kết thỏa thuận và bước vào giai đoạn
thực thi, một tạp chí tài chính quyền uy trong nước gọi điện hẹn phỏng
vấn.

Lâm Ba đưa Nhâm Nhiễm đại cương của buổi phỏng vấn: “Nước ta bây giờ
chưa chính thức đồng ý cho ngân hàng nước ngoài hoạt động dịch vụ đầu tư ngân hàng, chúng ta đều đang đi trên rìa, cô cũng biết, người Anh xưa
nay rất bảo thủ, dù là lãnh đạo cấp cao cũng có nhiều ý kiến khác nhau,
họ cho rằng chúng ta đi quá vội vã, khó tránh chuyện phiền phức.”

“Nhưng tôi cảm thấy kế hoạch này rất khả thi, vốn không đi ngược chính sách được quy định, lại có cơ hội phát triển.”

“Người trong ngành đều phán đoán như thế, Tập đoàn Ức Hâm vốn tiếp
xúc với hai ngân hàng nước ngoài, tôi cực lực tranh giành cơ hội này.
Thế nhưng không ai có thể ngang nhiên đứng ra thừa nhận điều này để các
cơ quan kiểm định xuống

thẩm tra. Phong cách của tòa soạn này xưa nay không đạt được mục đích không chịu thôi, không thể mặc kệ, tôi đã hẹn một phóng viên chiều nay
đến gặp mặt, cô đứng ra trò chuyện tìm hiểu xem họ nắm được tình hình
gì, còn muốn tìm hiểu thêm điều gì, nguyên tắc là không được tiết lộ bất kỳ chuyện nào không nên được tiết lộ.”

Nhâm Nhiễm gật đầu đồng ý, sau đó cô quay về chỗ ngồi chuẩn bị trả
lời phỏng vấn theo đại cương và lời dặn dò của Giám đốc Lâm. Cô vào
phòng họp sớm hơn giờ đã hẹn mười phút, phóng viên đến rất đúng giờ. Anh ta tên Chương Dục, trông rất lão luyện nhưng lại còn rất trẻ, lại thêm
một ông cụ non.

Hai người trao đổi danh thiếp liền đi thẳng vào vấn đề, Chương Dục
chuẩn bị bài rất kĩ lưỡng khi đến, anh liên tục đặt câu hỏi, vấn đề nào
cũng đi thẳng vào trọng tâm. Nhâm Nhiễm kiên trì giữ giới hạn theo lời
dặn dò của cấp trên, buổi phỏng vấn từ lúc diễn ra đến phút chót đều rất căng thẳng, cả hai đều thấm mệt.

Chương Dục đóng sổ ghi chép, tắt bút ghi âm, cười nói: “Cô Nhâm,
thoải mái nào. Tôi thừa nhận lần này tôi không moi móc được bất kỳ thông tin nào từ cô. Nói chuyện ngoài lề tí nào, không phải là chính thức
phỏng vấn, có tin đồn nói ngân hàng các cô sẽ dời tổng bộ Á Châu đến
Thượng Hải, nhìn từ góc độ của một nhân viên thì đó có phải là tin đồn
thất thiệt hay không?”

“Tất cả tin đồn thất thiệt chưa chắc là không có nguyên do, một mặt,
vị thế của Thượng Hải trong ngành tài chính trong nước và cả Châu Á ngày càng quan trọng, sẽ là mảnh đất màu mỡ mà mọi ngân hàng nước ngoài đều
tranh nhau giành được. Mặt khác, e rằng địa vị trung tâm tài chính Châu Á của Hồng Kông sẽ không dễ bị lay động.”

Chương Dục bật cười: “Vẫn là cách ăn nói tiêu biểu của nhà ngoại giao, cô Nhâm, cô rất thích hợp làm phát ngôn viên thời sự.”

Nhâm Nhiễm cũng bật cười: “Xin đừng nghi ngờ tác phong chuyên nghiệp của tôi.”

“Trong cuộc phỏng vấn này thì tác phong chuyên nghiệp của tôi đã bị
dao động, chẳng moi được bất kỳ thông tin có giá trị nào, với một người
khó khăn lắm mới có được công việc ở tòa soạn như tôi thì thật chết
người.”

Chuyện chỉ như thế, trông bộ dạng thoải mái của anh, Nhâm Nhiễm cũng
không quan tâm, cô tiễn anh ra ngoài và báo cáo quá trình phỏng vấn cho
cấp trên. Sau đó cô tiếp tục công việc, mặc kệ chuyện này.

Tạp chí Tài Chính kì mới nhanh chóng xuất bản, Nhâm Nhiễm đọc mà tròn xoe mắt, bài báo do Chương Dục và một phóng viên kì cựu cầm bút đã
chiếm trọn trang đầu của tạp chí, hai người giới thiệu rất tường tận sự
phát triển của các ngân hàng nước ngoài khi đổ xô vào Trung Quốc, đối
tượng phỏng vấn của họ có cả Tổng giám đốc khu vực của hai ngân hàng
nước ngoài, tổng giám đốc của ngân hàng quốc doanh, nhà kinh tế học nổi
tiếng và chuyên viên của các ngành liên quan, thậm chí còn có nhân viên
các cấp của ngân hàng và người giấu tên. Bài báo còn đề cập đến ngân
hàng mà Nhâm Nhiễm công tác đã nóng vội triển khai định hướng phát triển dịch vụ ngân hàng đầu tư, tuy đôi bên hợp tác chỉ dùng ngân hàng A và
tập đoàn B phiếm chỉ, nhưng chi tiết bản thảo của bảng thỏa thuận vô
cùng chính xác, người trong ngành nhìn là hiểu rõ. Càng đọc chi tiết,
Nhâm Nhiễm càng bàng hoàng bất an.

Tất nhiên là Lâm Ba cũng đọc được bài báo, ông gọi Nhâm Nhiễm vào
phòng chất vấn cô có tiết lộ thông tin bảng thỏa thuận hay không, Nhâm
Nhiễm kiên quyết phủ nhận. Lâm Ba than thở: “Lần này thì phiền phức to,
bảng thỏa thuận ngoài sếp lớn, lãnh đạo cấp cao của ngân hàng thì chỉ có bộ phận đầu tư của Ức Hâm và những thành viên trong phòng của chúng ta
nắm chi tiết. Bây giờ tiết lộ ra ngoài, không biết có vấn đề gì không,
cấp trên chắc chắn sẽ điều tra việc này, cô phải có tâm lí chuẩn bị.”

Sau khi bước ra, Nhâm Nhiễm gọi điện cho Chương Dục, Chương Dục sảng
khoái nói với cô, nội dung liên quan đến ngân hàng của cô là do thầy
giáo hợp tác với anh hoàn tất. “Thầy là phóng viên kì cựu, có nhiều
nguồn thông tin trong ngành này, nhưng bất kể tôi hay ông ta đều không
tiện tiết lộ nguồn gốc thông tin.”

Nhâm Nhiễm biết có truy hỏi cũng chẳng có ý nghĩa gì, cô cám ơn rồi
tắt điện thoại. Hôm sau, tất cả đồng nghiệp trong phòng Nhâm Nhiễm từng
tham gia vào dự án này đều lần lượt được gọi vào phòng nhân sự trò
chuyện, nhưng chỉ duy nhất cô là người tiếp nhận phỏng vấn nên áp lực
nặng nề hơn. Cô nhớ lại chi tiết của buổi phỏng vấn báo cáo lên cấp
trên.

Bầu không khí căng thẳng vô hình bao trùm lấy bộ phận của cô, cùng
lúc với việc vùi đầu vào công việc, mọi người đều ngấm ngầm bàn tán xôn
xao, nhưng gần như không ai trao đổi thông tin với cô, mặc định cô là
trung tâm của mọi nguy hiểm, càng né xa càng tốt.

Mấy ngày sau, Lâm Ba thông báo với cô, kế hoạch hợp tác với Ức Hâm
tạm gác lại, ông ta sẽ nghỉ phép một thời gian, “Renee, cấp trên quyết
định điều cô qua công tác tại bộ phận quản lí hành chính.” Ông đầy bụng
buồn phiền, ăn nói cũng không cẩn trọng như trước: “Ngân hàng Anh đã quá bảo thủ, đất phát triển dành cho cá nhân có hạn, trước mắt vẫn chưa có
quyết định chính thức về công việc của tôi, cho nên tôi cũng không tiện
nói gì thay cô. Cô có thể đến đó công tác thử.”

Cô không có lời nào để phản biện, chỉ biết chấp nhận. Cô không còn là nhân viên mới vào ngành như trước, cô biết trong công việc không có khả năng nhất định phải phân rõ trắng đen, huống chi đồng nghiệp lại đang
ngấm ngầm dị nghị, Lâm Ba mập mờ tiết lộ những bất đồng quan điểm của
lãnh đạo cấp trên. Cô lặng lẽ bước ra ngoài thu dọn vật dụng cá nhân,
Đinh Hiểu Tình – người tiếp nhận công việc của cô vốn không dự định che
giấu niềm vui đến từ nỗi đau của người khác, giọng cứ the thé: “Cảm giác đi tên lửa thật rất tuyệt, nhưng hạ cánh không đúng cách thì cũng chẳng dễ chịu được đâu.”

Nhâm Nhiễm bỏ ngoài tai, các đồng nghiệp khác cũng không hưởng ứng,
nhưng Đinh Hiểu Tình vẫn chưa bỏ tức, một lúc sau, ả đột nhiên ném xấp
tài liệu trước mặt cô: “Cái này cô tự mang đến phòng nhân sự kí tên,
đừng trông mong người khác làm thay.”

Thường ngày mọi người ganh đua thế nào chí ít cũng giữ thái độ lịch
sự bên ngoài, hiếm khi đanh đá ra mặt. Nhâm Nhiễm nhìn bộ tài liệu,
ngước đầu nhìn cô, chậm rãi nói: “Cô Đinh Hiểu Tình thân mến, bàn giao
công việc thôi, không cần xúc tác thêm tâm trạng cá nhân vào, người nào
có trách nhiệm mang tài liệu trình kí, tôi và cô đều biết rõ, không cần
ném tới ném lui.”

Giọng cô vẫn được giữ được ở mức dịu dàng thường lệ, nhưng nét mặt
lạnh lùng ít nhiều khiến Đinh Hiểu Tình hoảng hốt, ả hết cách kết
chuyện, ăn nói càng hàm hồ hơn: “Có quan hệ mập mờ với ông chủ lớn của
tập đoàn Ức Hâm cũng khá đấy chứ, điều qua bộ phận quản lí tài sản,
không chừng sẽ muốn mưa được mưa,

muốn gió có gió, hoàn thành kế hoạch mà không tốn chút công sức nào.
Xem ra thì cấp trên thật khéo chọn người, có vốn trời cho thật hay biết
mấy.”

Nhâm Nhiễm quét ánh mắt qua người đồng nghiệp đi cùng cô đến Bắc Hải, người đó đang trong bộ dạng bận rộn với công việc. Cô cười lạnh, cất
cẩn thận khung hình có di ảnh của mẹ trên bàn: “Chúng ta đều là phái nữ, là đồng nghiệp, tự khinh nhau như thế chẳng nghĩa lí gì, xin hãy nhường đường, cô Đinh.”

Một đồng nghiệp khác hòa giải, “Vừa đúng lúc tôi phải qua phòng nhân sự có việc, sẵn tiện mang qua cho.”

Nhâm Nhiễm tiếp nhận chức vụ mới, phụ trách quản lí nhóm nhân viên
kinh doanh về quản lí tài chính cá nhân. Giám đốc bộ phận thẳng thắn nói với cô, trái ngược với ngân hàng trong nước, ngân hàng nước ngoài không có nhiều ưu thế trong dịch vụ tài chính cá nhân, khách hàng trong bộ
phận tài chính cá nhân cũng rất hạn chế, bộ phận này còn là bộ phận biến động nhân sự nhiều nhất trong ngân hàng nước ngoài. Áp lực và lượng
công việc khi quản lí nhóm kinh doanh là rất lớn, ông hi vọng cô có đầy
đủ tâm lí chuẩn bị.

Không cần giám đốc nhắc nhở thì cô cũng hiểu, đối với ngân hàng nước
ngoài thì hạng “nhân viên quèn” đều tập trung hết vào bộ phận quản lí
tài chính cá nhân. Từ bộ phận quản lí đầu tư điều chuyển qua, tuyệt đối
không phải được thăng chức.

Cô càng bận rộn hơn trước khi tiếp tay vào công việc mới. Nhân viên
dưới quyền đều trạc tuổi như cô, mỗi ngày phải gọi chục hạng nghìn cú
điện thoại tìm kiếm đối tượng khách hàng có khả năng thuyết phục. Cô
cũng buộc phải liên lạc với người lạ, sắp xếp viếng thăm khách hàng, còn phải kiểm tra tiến độ công việc của cấp dưới, khích lệ và nhắc nhở
thiếu sót kịp thời.

Sau tám tháng công tác bận rộn cực điểm tại Hồng Kông, cô vốn không
sợ áp lực công việc cao. Nhưng cô đích thực mất phương hướng. Bộ phận
này cần nguồn khách hàng thuộc giới thượng lưu hơn là kiến thức ngân
hàng chuyên nghiệp. Cô và nhân viên của cô đều là người ngoại xứ đến Bắc Kinh làm việc, không gia cảnh không quan hệ, quả là một thử thách lớn.

Mặt khác, cơ hội điều chuyển từ bộ phận quản lí tài chính cá nhân
sang bộ phận khác gần như là không có. Sau khi được chuyển vào, về cơ
bản sẽ mãi công tác trong lĩnh vực này. Nếu làm không tốt, đuổi việc là
chuyện đương nhiên. Còn làm tốt, ngoài việc được thăng chức tăng lương,
còn được tăng thêm áp lực doanh thu.

Nhâm Nhiễm không còn tinh thần chuẩn bị cho kì thi MBA như kế hoạch, trong đầu cô toàn các con số doanh thu.

Trắc trở trong công việc và hướng phát triển mờ mịt khiến cô vô cùng mệt

mỏi.

Thế nhưng, điều kì quái đã nảy sinh, không biết bắt đầu từ hôm nào,
liên tục có người chủ động hẹn gặp Nhâm Nhiễm để tư vấn dịch vụ quản lí
tài chính cá nhân và đồng ý mở tài khoản một cách nhanh chóng, sau đó
còn giới thiệu khách mới cho cô.

Khó khăn được giải quyết dễ dàng, lòng cô cứ bồng bềnh không yên,
không cảm nhận được bất kỳ cảm giác thoải mái nào. Cô cẩn thận tìm hiểu
khách hàng, không vội vã nâng cao doanh số, sau khi cân nhắc thiệt hơn
và xác định rõ năng lực chịu đựng rủi ro của khách hàng mới giới thiệu
dịch vụ quản lí tài chính thích hợp. Đồng thời cô giao một ít khách hàng cho cấp dưới tiếp cận, yêu cầu họ không được nóng vội.

Doanh số cô tăng ổn định theo định kì, đối với một nhân viên mới,
thật sự thu hút sự chú ý của người khác. Đồng hành cùng lời tán thưởng
của cấp trên, đương nhiên còn là dư luận bàn tán của đồng nghiệp.

Nhớ tới lời tiên tri chua ngoa và khắc nghiệt của Đinh Hiểu Tình, cô không thể bình thản với nó.

Khách hàng mới công tác trong nhiều ngành nghề, xuất thân cũng khác,
điểm chung của họ là tài lực rất hùng hậu, ngoài ra chẳng liên quan gì
nhau. Không có chứng cứ thể hiện có can hệ đến Trần Hoa. Trong tình
huống này, cô không thể hỏi thăm khách hàng, đương nhiên càng không thể
chủ động chất vấn Trần Hoa điều gì.

Trần Hoa không chủ động xuất hiện trước mặt cô.

Cô hay tin từ tạp chí Tài Chính, Ức Hâm đã kí kết thỏa thuận cùng một ngân hàng Đức, dự án khu biệt thự ở đảo Vi Châu thuận lợi khởi công.

Tấm ảnh chụp về lễ kí kết thỏa thuận và nghi thức khai công dự án đều không có bóng dáng của Trần Hoa.

Không có bài báo nào đề cập đến tên anh, xưa nay anh luôn cẩn thận ẩn mình phía sau sân khấu.

Công việc của Nhâm Nhiễm đi vào nề nếp suôn sẻ thì cô lại ngày càng
phiền muộn, cảm giác như bị một tấm lưới vô hình vây chặt. Cô không thể
thổ lộ với bất kỳ ai về hoài nghi, buồn phiền của mình, kể cả với Gia
Tuấn.

Trong những lần liên lạc, khi đề cập đến công việc, cô chỉ đơn giản
giới thiệu là được điều qua một bộ phận khác, việc vặt cần giải quyết
nhiều hơn nhưng thu nhập cũng tăng theo…

Gia Tuấn nói về chuyện gia đình của mình, cũng chỉ tả nhẹ vẽ sơ: đơn
đặt hàng nhiều hơn, tâm trạng của công nhân tương đối ổn định, nhà cung
ứng bắt đầu đồng ý kéo dài thời hạn thanh toán, cơ quan nhà nước cũng có ý định yêu cầu lên lịch thanh toán các khoản nợ ngân hàng theo khả năng của mình…

Cô biết Gia Tuấn cũng như cô, giữ lại hết mọi thông tin khiến đối phương lo

lắng.

Kỳ Gia Ngọc đột nhiên gọi điện cho cô, tiết lộ nhiều thông tin hơn,
vốn dĩ tình hình công ty có chuyển biến tốt nhưng ngành thuộc da xuất
khẩu đang đương đầu với cuộc điều tra chống phá giá của các nước công
nghiệp Phương Tây, doanh nghiệp của họ là một trong những doanh nghiệp
trong số được điều tra, hiện tại mọi người đang chuẩn bị các tài liệu
bào chữa cho mình.

“Cuộc điều tra này rất khắt khe, chú Nhâm cũng đến giúp chị và thằng
Tuấn chuẩn bị tài liệu bào chữa, bước tiếp theo dự định liên lạc với các doanh nghiệp cùng ngành giải quyết các vật liệu bị khiếu nại. Tiểu
Nhiễm, tình hình đột nhiên trở nên căng thẳng, thời gian trả tiền cho em chắc phải kéo dài.”

“Chị Gia Ngọc, không sao mà, em không dùng đến số tiền đó, đợi khi công ty vượt qua khó khăn rồi hãy tính.”

Gia Ngọc than vãn, “Tình hình này mà bên nhà họ Mạc cứ liên tục đòi
đàm phán với nhà chị, yêu cầu nhà chị xác nhận yêu cầu tài sản của họ.
Haizz, mẹ chị vừa nghe tin có thể không giành được quyền nuôi đứa trẻ
lại sốt vó cả lên, bệnh tình trở đi trở lại, thật khổ, hễ khỏe khoắn tí
là nhờ luật sư Quý tìm cách giúp mẹ.”

Việc này Nhâm Nhiễm hết cách tiếp lời, may mà Gia Ngọc cũng không dự
định than vãn tiếp với cô, họ trở về đề tài công việc ngay, nói là Nhâm
Thế Yến đã mời được chuyên viên pháp luật về việc này, sau đó sẽ gửi tài liệu cho cô, nhờ cô liên lạc với Lữ Duy Vi – chuyên viên chống bán phá
giá tại Cục Thương vụ ở Bắc Kinh, đương nhiên là cô nhận lời giúp đỡ.

Nhâm Nhiễm loay hoay tìm được số điện thoại văn phòng làm việc của vị chuyên viên đó, cô gọi điện nhưng không ai bắt máy. Cô nhớ đến một
khách hàng – ông Khưu cũng trong ngành gia công xuất khẩu, lúc trước ông trò chuyện cùng cô đã đề cập từng gặp những rắc rối tương tự, cô gọi
cho ông hỏi thông tin về Lữ Duy Vi, ông tiết lộ chỉ gặp qua một lần, cô
liền vội vã nhờ ông hẹn giúp, ông ta suy nghĩ một lúc, nói: “E rằng tôi
không hẹn được, nhưng đừng vội, tôi nhờ một người bạn giúp cô, ông ta có quen biết rộng và có uy tín hơn tôi.”

Cô cám ơn lia lịa, giờ tan ca hôm sau, cô nhận được điện thoại của Trần Hoa:

“Nhâm Nhiễm xuống đây ngay, anh đợi em ở nhà xe dưới tầng hầm.”

Cô chẳng hiểu gì, và không vui nữa, “Tôi không nhớ tôi đã hẹn gặp ông.”

“Lão Khưu nói em muốn gặp Lữ Duy Vi, chẳng lẽ anh nhầm rồi sao?”

Trần Hoa cười nói, “Lữ Duy Vi phải đi công tác ngay lập tức, bây giờ
em không xuống, nếu muốn hẹn cô ấy nữa thì phải đợi một tuần sau.”

Nhâm Nhiễm kinh ngạc, nhưng biết rõ tình hình bên Gia Tuấn không thể
kéo dài, đành hỏa tốc thu dọn đồ đạc xuống tầng hầm, ngồi vào xe
Mercedes của Trần

Hoa.

Trần Hoa vừa nổ máy, vừa nói: “Anh nhờ Chính Bang đưa Lữ Duy Vi ra
sân bay, chúng ta gặp nhau tại sân bay, vẫn còn đủ thời gian để hai
người trò chuyện.”

“Cám ơn.”

“Đừng khách sáo.”

Sau khi đến sân bay, Trần Hoa dẫn Nhâm Nhiễm đi xe Starbucks chạy
thẳng vào trong cho đến khi gặp một phụ nữ. Trần Hoa giới thiệu: “Nhâm
Nhiễm, cô này là tiến sĩ Lữ Duy Vi.”

Nhâm Nhiễm đã lên mạng tìm thông tin, biết Lữ Duy Vi năm nay ba mươi
lăm tuổi, du học ở Mỹ, là chuyên gia Thương Mại Quốc Tế và là người
quyền uy trong công trình nghiên cứu chống bán phá giá trong nước, nhưng cô không ngờ cô ta lại còn rất trẻ trung, thân hình không cao, mình dây cây liễu, mặc chiếc áo len màu xám, quần dài sậm màu, làn da trắng mịn
trông rất mạnh mẽ và tháo vát.

Nhâm Nhiễm bắt tay làm quen, cô ái ngại: “Xin lỗi, mạo muội tìm tiến sĩ Lữ giúp đỡ.”

Lữ Duy Vi cười: “Đừng khách sáo, đã là bạn do Gia Thông dẫn đến thì tôi nhất định sẽ giúp đỡ.”

Nhâm Nhiễm chợt nhận ra cô ta gọi trực tiếp tên cũ của Trần Hoa với
giọng nói khá thân thiết, còn Trần Hoa cũng chẳng phản ứng gì, chí ít
hai người đã quen nhau từ trước. Cô không có thời gian nghĩ ngợi nhiều
lập tức lấy tài liệu vào vấn đề chính. Hiệu quả làm việc của Lữ Duy Vi
rất cao, cô vừa nghe Nhâm Nhiễm giới thiệu tình hình, vừa tra cứu thông
tin bà ta mang theo, đưa ra vài ý kiến, suy nghĩ rất thấu đáo.

Nhâm Nhiễm ghi chép với tốc độ như bay, lo sợ bỏ sót điều gì. Lữ Duy
Vi bật cười: “Vụ này cũng không liên quan đến nhiều phương diện lắm lại
rất phổ biến. Cô Nhâm, cô không cần ghi chép nữa, cuối tuần này tôi trực tiếp bay đến thành phố Z một chuyến gặp lãnh đạo công ty, bàn bạc với
họ sẽ phải bào chữa thế nào.”

Nhâm Nhiễm vui mừng quá đỗi, cô không thể không khâm phục Trần Hoa.
Cô lập tức gọi điện cho Gia Ngọc. Kỳ Gia Ngọc nhận tin cũng mừng rỡ khôn xiết. Hai bên xác định thời gian và địa điểm gặp nhau qua điện thoại
xong cũng là đã đến lúc Lữ Duy Vi lên máy bay.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui