Hải Băng , Hải Vân ! Hai đứa ra đây , ta có chuyện muốn nói !
Hải Vân chạy ra đầu tiên , ngồi ngay bên cạnh Hải Bách .Ông xoa đầu nhìn Vân với ánh mắt trìu mến , còn Hải Băng ra sau , rảo bước đi ra , ánh mắt lạnh lùng nhìn Bách và Vân.
Hải Bách quăng cho cô ánh mắt khinh bỉ .
Hải Băng ! Con thay em gái con gả cho Phong thiếu đi !
Câu nói ấy thốt lên khiến cô đơ một hồi.
Nhưng cô đã đáp lại với giọng nói đanh thép : Con không gả !
Chát ! Tiếng tát mạnh vang đến chói tai , cô ôm khuôn mặt đỏ ửng đã bị đánh , ấm ức muốn khóc nhưng cố kiềm nén !
Hải Lão gia ! Ông vừa làm gì vợ tôi đấy ? Giọng nói tuy trầm ấm nhưng lại lạnh đến đáng sợ.
Cô quay lại nhìn thấy dáng của một người đàn ông cao lớn đang lại gần mình ! Khuôn mặt dần hiện rõ hơn , khuôn mặt rất đẹp , ngũ quan rõ ràng , góc cạnh sắc nét , bla bla .
Chào em , nhóc con , anh đến đón em đây ! Hải Lão gia , tôi vừa mới bên ngoài vào, không lẽ ông tính để tôi đứng sao , ông không nể tôi đấy à !
Nói rồi một bên mày của anh nhếch lên tỏ vẻ không vừa ý.
Sau khi ngồi vào ghế Phong Thiên liền gọi Hải Băng lại gần , một tay ôm gọn vòng eo nhỏ của cô vào lòng , đưa tay vuốt ve khuôn mặt trắng trẻo , non nớt của tuổi thiếu nữ .
Cô lại quay phắt khuôn mặt đi , tỏ vẻ khó chịu.
Thấy thế Phong Thiên liền cười nhẹ.
Anh quay qua nhìn Hải Bách rồi nói : Hải Lão gia , tôi là muốn thế này , ông nghĩ xem được không nhé ! Như đã thoả thuận lần trước , người của Phong gia đã đưa quyết định rồi ông chấp nhận không ? Gả Hải Vân cho tôi !
Nhìn thấy khuôn mặt điển trai của Phong Thiên , Vân liền mắt sáng như đèn pha cộng thêm câu nói vừa rồi khiến cô vội lại gần đẩy ngã Hải Băng trong tay của anh và nói mình mới chính là Hải Vân , còn đó chỉ là chị gái cô Hải Băng.
Vừa định ngồi vào lòng Thiên anh liền hất ngã Vân đứng dậy đỡ Băng.
Anh gằng giọng : Cô tránh xa tôi ra , ý tôi nói là thế thân của cô cũng là chị gái cô Hải Băng !
CÁI GÌ ! Hải Băng chị ta nghèo hèn , dơ bẩn , bla bla cỡ nào , anh đừng để cô ta lừa! Hải Vân vừa nói vừa lại gần khiến Phong Thiên rất tức giận , anh liền đạp cô ta một cái ngã đau điếng.
Anh hét lên : Hải Vân cô lại gần tôi thêm bước nào hay động chạm tới Hải Băng một lần nữa thì tôi sẽ không tha cho Hải gia đâu !!
Ai cũng biết anh là người nói được làm được , tàn độc nhất Thượng Hải.
Khi nghe câu nói này Hải Bách liền lại gần nịnh bợ anh cứu đứa con gái vàng ngọc của mình và Hải gia : Phong Thiếu à , tôi biết anh rất tức giận , con gái tôi nhất thời bồng bột, mong Phong Thiếu bớt giận , người thì anh cứ mang đi.
Chúng tôi tiễn anh !
Ông nói vậy rồi thì tôi không khách khí nữa ! Tôi đưa Băng về đây, ngày mai Phong gia sẽ cử người mang sính lễ sang hỏi cưới !