Chuyến bay của chúng tôi tới Osaka hạ cánh ngày 28/3.Trước đó chúng tôi có tới Tokyo 4 ngày trước đó và mua một căn nhà giá 100000 đô để sống khi Davis thực hiện vài dự án tiếp theo.Cũng tiện trước đó Davis đã từng học lỏm tiếng Nhật khá thông thạo nên cậu ấy luôn là người giao tiếp chính.Chúng tôi sau đó bắt chuyến xe khách để đi tiếp 20 dặm.Ở Nhật Bản lái xe bên trái nên tôi và Davis phải thuê xoe mỗi khi đi lại ở đây.
Chúng tôi đã chuẩn bị chuỗi cầu nguyện(một chiếc vòng được đính hạt trong phong tục người Nhật dùng trong đám tang) có giá 2000 yên cũng như thêm 5000 yên để viếng.Ban đầu chúng tôi định viếng 2 triệu yên(tầm khoảng 15000 đô) nhưng người nhà nói rằng theo phong tục đồng nghiệp chỉ nên mừng tối đa là 5000 yên.Số tiền gần 2 triệu yên sau đó được chuyển thẳng cho người nhà anh ấy.Khi họ nhận tiền thì mọi nỗi buồn mất đi người thân tan biến mà thay vào đó là sự hí hửng trừ anh Hayato.
“Có lẽ gia đình anh ấy không yêu quý anh ấy”-Davis có thì thầm với tôi.Tôi không chắc nhưng Davis hoàn toàn có căn cứ,anh ấy bị bệnh nặng nhưng không ai tới thăm,rồi cũng chẳng bao giờ anh ấy nhắc về gia đình trừ về cô con gái trước khi anh ấy mất.Nhật Bản tuy rất phát triển nhưng cũng yên bình hơn Mỹ hay Canada nhiều lắm.Điều đó càng rõ ràng khi chiếc xe chạy tới vùng ngoại ô của Osaka.Những đồng lúa xanh mướt,những người nông dân đi gặt lúa cuối vụ.Xa xa còn có những ngọn đồi xanh khướt,những rừng cây um tùm lá,những chú chim bay lượn đầy nhẹ nhàng trên bầu trời xanh với những đám mây trắng nhẹ nhàng bồng bềnh được những tia nắng nhẹ đầu ngày xô đi.Mọi thứ cứ thế nhẹ nhàng trôi qua như một sợi lông vũ hay cánh hoa anh đào rơi xuống dòng sông đang chảy vậy.Có một bà lão xưng là giáo viên của anh Takeshi muốn lên xe nhờ tới đám tang khi xe chúng tôi đang lao vút trên cao tốc.Bà ấy người thấp,nhỏ bé,mái tóc xơ xác với khuôn mặt buồn bã của người già.-Các cậu có biết hồi xưa Takeshi là một học sinh cá biệt,thằng bé bị tự kỷ.Không chỉ bạn bè mà tới gia đình cũng luôn xa lánh nó nữa.-Vậy sao,thật tội nghiệp.-Davis nó.-Thằng bé luôn mang trong mình một giấc mơ về nước Mỹ vào những năm 70,khi mà nỗi thù hận của người Nhật với người Mỹ vẫn còn rất sâu nặng.-Vâng,thật trớ trêu.-Về sau khi đủ tiền để qua Mỹ sinh sống,thằng bé đã vô cùng sung sướng,nó kể với ta vì chẳng có ai khác để kể.Lúc sau,tầm hơn 8 rưỡi sáng thì chúng tôi tới nhà để dự đám tang của anh Takeshi.Đó là một ngôi nhà nhỏ bằng gỗ cao 2 tầng ở nông thôn với thửa ruộng bên nhà.Khi vừa thấy tôi thì anh Hayato đã chạy ra chào đón chúng tôi và bà lão.Trong nhà được bày biện ấm cúng với những họa tiết bằng gỗ.Chiếc quan tài được đặt ở tầng một trong căn phòng khách nhỏ bé có chiếc bàn trà đã được cất gọn.Tôi cùng đoàn người tới để gửi tiền cúng,đi quanh quan tài rồi cắm nén hương như truyền thống của người Nhật Bản.Nghi thức diễn ra trong một điệu kèn ma quái đầy ám ảnh được phát qua chiếc loa lớn.
m thanh đó buồn nẫu ruột,nó như bóc đi từ linh hồn ta từng chút sự sống một cho đến khi ta chỉ còn là một cái xác.Sau khi viếng xong thì tới nghi thức đọc kinh,chúng tôi cầm chuỗi vòng trong tay rồi chắp tay để cầu nguyện.Tiếng kinh cũng chẳng khác tiếng kèn,đầy ma mị,ám ảnh tới mức ngớ ngẩn.Sau khi hoàn thành phần đọc kinh sẽ tới lượt người con trưởng lên để nói lời cảm ơn.Đó là lúc tôi nghĩ chị Nakito Yoshida sẽ xuất hiện,nhưng người đọc lời cảm ơn lại là anh Hayato.Khi nghi thức kết thúc thì đã là 10 rưỡi sáng,mọi người thu dọn hành lý để bắt đầu đưa anh Takeshi đi hỏa táng lúc 11 rưỡi.Khi nhân viên nơi đó đưa Takeshi đi,chỉ có người duy nhất rơi lệ trong khi mọi người còn lại có vẻ chẳng mảy may.Chúng tôi được nhận cốt của anh Takeshi lúc 1h để đưa anh ấy ra mộ lúc 4h chiều.Mọi thứ diễn ra như kế hoạch.Sau khi được đưa xuống mộ có thầy cúng tối để tiếp tục đọc kinh.Đọc kinh phải tới gần nửa tiếng,chúng tôi đứng sốt ruột nghe thầy cúng đọc ra những lời nghe đầy ma quái.Sau đó mọi người quay về nhà để ăn một bữa tưởng niệm anh Takeshi trong khi chúng tôi sẽ ra về.Trước khi đi Davis có hỏi đoàn khách đang nói chuyện với anh Hayato:-Mọi người ở đây,có ai biết đến cô Yoshida,con gái của anh Takeshi không ạ?Khi Davis hỏi câu này thì tất cả mọi người đều bàng hoàng,có vẻ hơi choáng váng.-Tại...tại sao...cậu...cậu lại biết đến con bé đó?-Một bà cụ hỏi với vẻ vô cùng lo sợ.-Dạ,cháu tìm cô ấy có việc do anh Takeshi nhờ ạ.-Davis nói,chưa có vẻ dè chừng.-Cậu nên thận trọng chút,có vẻ họ có vấn đề với cô gai đó.-Tôi nhắc nhẹ Davis.-Con bé đó,chưa bao giờ và không bao giờ là người của nhà Nakito.Nó là một con quỷ không đáng để tồn tại.-Bà lão chuyển thái độ từ e sợ sang giận dữ.-Đó là con quỷ trong lốt con người,thứ cặn bã xấu xa.-Một người đàn ông tức giận sen vào.Những tiếng chửi rủa liên quan tới cô gái Yoshida ngày càng lớn lên,nó như một con thú dữ ngấu nghiến lấy và xé toạc không khí u buồn của một đám tang.Anh Hayato sau đó dẫn chúng tôi một đoạn ra ngoài nhà và bắt đầu nói:-Các cậu muốn tìm con bé đó có việc gì vậy?-Bọn tôi muốn thực hiện ước nguyện của anh Takeshi.-Davis nói.-Tôi hiểu rồi.-Anh ấy nở một nụ cười có phần đau khổ nhưng đầy mãn nguyện.-Con bé sống ở Tokyo,nơi cụ thể thì tôi không biết nhưng khi màn đêm buông xuống,khi cái điên loạn chiếm lấy lí trí của con người thì cái tên con bé được nhắc tới rất nhiều,chỉ cần lúc đó các cậu đi đâu hỏi cũng sẽ biết được thông tin về con bé.-Bọn tôi cảm ơn anh,rất biết ơn anh vì đã giúp đỡ cũng như chia buồn vì những mất mát của anh.-Davis nói.-Cảm ơn,tôi mới phải biết ơn các cậu,có đôi lần tôi viết thư cho Takeshi,nó kể rất nhiều về hai cậu,các cậu đã cho đứa em tôi một chút niềm vui trong cuộc đời đầy đau khổ của nó....Tối hôm đó sau khi chúng tôi về nhà và tắm rửa thì đã quyết định đi tìm cô gái tên Yoshida đó luôn dù cơ thể đã hoàn toàn kiệt sức.Đồng hồ điểm 12h đêm và chúng tôi bắt đầu đi xuống những con phố đêm tại Tokyo.Thú thật nơi này có làm tôi nhớ đến hình bóng của Los Angeles hay Vegas nhưng có phần méo mó,xa lạ hơn.Vẫn là những biển báo nhấp nháy,đều là những con người mượn rượu giải sầu hay những người thuê gái điếm để chơi cho qua đêm nhưng Tokyo thật khác.Nếu ở Vegas và L.A,tiếng nhạc mở to xập xình thì không gian nơi đây yên tĩnh hơn,hay ít nhất nhìn từ ngoài vào là vậy.Nếu trước kia thứ tôi thấy là những anh chàng bảnh trai phi xe với 2 ba cô gái ôm ấp trên con đường rộng thì ở đây họ lặng lẽ bước đi trên những con ngõ nhỏ,gương mặt có nét u sầu và đầy hối hận,Nếu ở những thành phố hoa lệ kia những ngọn đèn sáng rực thì ở Tokyo lại chỉ là thứ ánh sáng mập mờ tối tăm và đầy ma mị.Trên đường vào quán bar đầu tiên chúng tôi thấy vài người đàn ông vừa tỉnh rượu lo lắng sẽ bị vợ phạt do áo đầy mùi nước hoa phụ nữ hay những người lảo đảo loạng choạng chưa tỉnh rượu gạ tôi đánh nhau nhưng chưa kịp làm gì đã ngã lăn lộn xuống đất.Chúng tôi tới vũ trường thiên đường ở khu trung tâm Tokyo.Khi chúng tôi bước vào thì Davis lập tức ra hỏi cô lễ tân nhưng khi vừa thấy cậu ấy thì chị ta vội vã chạy lên một căn phòng trong góc.-Thưa anh Davis Winfield,đây là quản lý của nơi này,ông ấy đã luôn mong ước có dịp để gặp anh.-(Đó là một lão trọc phú đầy quyền lực-Chào anh Winfield,tôi là Kabuto,quản lý nơi này,tôi đã yêu thích âm nhạc của anh từ lâu nhưng không ngờ ngày có ngày được gặp anh trực tiếp.Liệu chúng tôi có thể phục vụ gì cho anh anh?-Hân hạnh-Davis nói,có phần bất ngờ trước thái độ thân thiện của ông ta.-Rất mong có thể tới đây chơi nhưng hôm nay tôi muốn tìm một người.-Anh muốn nhân viên nào ở đây “phục vụ” anh sao?-Ông Kabuto nói.-Không,tôi muốn tìm một cô gái tên Nakito Yoshida,họ nói chỉ cần tới một vũ trường bất kì và nói tên là sẽ có thêm thông tin về cô ấy.-May cho anh rồi.-Ông Kabuto cười đắc thắng.-Cô ta là một vũ nữ tự do cực kì nổi tiếng ở Tokyo,mỗi khi cô ấy đi tới đâu đàn ông sẽ đi theo tới đó.Mai là ngày chúng tôi sẽ thuê cô ấy.-Vậy mai tầm mấy giờ tôi có thể tới?-12h đêm sẽ tới phần trình diễn thưa anh.-Tôi cảm ơn.-Davis cười.-Một chút việc gia đình thôi.-Vâng.-Giờ chúng tôi có muốn ở lại nơi hoa lệ này cũng không được vì chúng tôi đi đường cả ngày mệt lả rồi.-Cảm ơn anh đã ghé qua,hôm nào tôi sẽ cho anh xem bộ sưu tập đĩa than cũng như đồ dùng cá nhân về anh mà tôi có.-Ngại quá.-Davis cười không nên lời.Sau đó chúng tôi và Davis về nhà để nghỉ ngơi.Về ngôi nhà mới,đây là một ngôi nhà khá lớn,diện tích khoảng 110m vuông tính vườn và 93m vuông nếu không tính vườn.Ở ngoài vườn có một bộ bàn ghế bằng gỗ đầy thanh thoát đặt cạnh giàn hoa thiên lý.Căn nhà chúng tôi ở gồm có 2 tầng với tông màu đen trắng làm chủ đạo.Phòng bếp được thiết kế với loại gỗ lim công nghiệp,những khung cửa sổ làm căn nhà đầy thông thoáng.Căn phòng khách nhỏ gọn hướng mặt ra vườn với chiếc tivi cỡ lớn.Đặt ở góc căn nhà là phòng thu âm và làm nhạc của Davis với đầy đủ thiết bị hiện đại trong đó.Trên tầng 2 là phòng ngủ của tôi và Davis cũng mang phong cách hiện đại đan xen với màu ấm áp của gỗ.Căn nhà này đã hoàn thành trước khi chúng tôi mua ngoại trừ phòng thu âm và làm nhạc của Davis.Nghe nói căn nhà bị mất giá tới 30% vì =không hợp phong thủy về màu sắc(Nhật Bản thường không đề cao màu trắng và đen trong căn nhà).Nói là nghỉ ngơi nhưng lúc này tôi đang phải gấp rút học tiếng Nhật,ban đầu là lời ăn tiếng nói hằng ngày và sau đó là chữ viết kiểu Hiragana,tôi có thể bắt đầu giao tiếp ổn định từ tháng 7 năm đó.Quay lại với vấn đề,sáng hôm sau tôi với Davis bắt đầu đi tìm hiểu và khám phá cuộc sống xung quanh.Có thể nói một khi đã tới đây thì sẽ không thiếu cái để tìm hiểu,cái quan trọng là ta có đủ kiên nhẫn để tìm hiểu hết về văn hóa phức tạp của nơi đây hay không?Tới tối hôm đó thì Davis bắt đầu viết xuống những ý niệm mơ hồ đầu tiên cho sản phẩm âm nhạc tiếp theo của cậu ấy.Việc sản phẩm này thành công hay không sẽ định đoạt việc JT Beat Record có cắt hợp đồng với cậu không.Nhưng điều đó chưa quan trọng vì tới 11 hơn chúng tôi bắt chuyến xe đi lên trung tâm Toronto để gặp cô con gái của anh Takeshi.Tầm 11h45 chúng tôi tới nơi,anh Kabuto đã đợi chúng tôi đến và mời chúng tôi từ tận ngoài cửa.Đây mới là lần đầu tôi bước chân vào đây khi hôm qua tôi chỉ đứng ở ngoài quầy lễ tân.Thú thật nơi đây cũng chỉ như bao vũ trường ở L.A ở Vegas hay ở Toronto.Đều là những quầy bar nhấp nháy ánh đèn.Đều là những sân khấu dựng tạm bợ cùng chiếc cột để các vũ nữ thoát y biểu diễn.Cũng là khung cảnh hỗn loạn trong ánh đèn xanh lá mờ mịt,những lão say xỉn đánh đấm hay chửi rủa nhau.-Hai cậu thích nơi này không?-Ông Kabuto hỏi.-Tôi thích lắm.-Tôi nói.-Tốt,tôi đã có hẹn với cô Yoshida rằng có ca sĩ nổi tiếng Davis Winfield muốn gặp và cô ấy sẵn lòng gặp anh.-Vậy hay quá,cảm ơn ông nhé.-Davis nói.-Sau khi chúng tôi giải quyết xong việc chúng tôi có thể qua ghé bộ trưng bày của ông được không nhỉ?-Tôi nói,ra vẻ tò mò.-Được chứ.Thôi giờ các cậu lên sát sân khấu đi cô ấy chuẩn bị diễn rồi,các cậu cứ tự nhiên nhé,ở đây có nhiều cocain,cần sa và ma túy lắm.Có vẻ đúng như lời đồn,sự xuất hiện của cô gái đó kéo theo rất nhiều đàn ông,người thì trốn vợ đi xem,người quay lại giữ làm riêng trong khi có người quay lại để bán lên các trang web đen thu lợi nhuận.Đám đông hàng trăm người chen chúc la hét làm cho không khí ngột ngạt vô cùng.Đồng hồ 12h đêm cũng đã điểm,khán giả càng thêm phấn khích,có người cũng đã chuẩn bị sẵn tiền để phi lên sân khấu trong đó có cả Davis(Cậu ấy từng nói thích cảm giác nhìn bọn vũ nữ rẻ tiền lăn lộn nhặt từng tờ tiền khinh bỉ một để sống cho qua ngày).Từ trong bóng đêm xuất hiện một cô gái nhỏ bé bước ra, cô ấy chính là cô gái mà Takeshi cho chúng tôi xem trong ảnh.Cô gái mang một vẻ trầm buồn nhưng đầy ma mị và bí hiểm cùng một mái tóc ngắn và thân hình quyến rũ.Cô ấy mặc bộ đồ lưới màu đen để hở ra phần mạn sườn cùng chiếc quần tất với hoa văn đơn giản.Cô ấy bắt đầu công việc múa cột của mình với việc treo cả cơ thể nhỏ bé bám quanh cái cột để bắt đầu đung đưa.Sau khi quay vài vòng trong không trung cô quỳ xuống dưới sân khấu cầm những đồng tiền mà mọi người ném lên để làm những động tác vô cùng gợi cảm khi sờ qua những vùng nhạy cảm của phụ nữ.Tiếp sau đó là những động tác đầy dẻo dai với tôi tay,đôi chân,có lúc cô chạy tới hôn một anh khán giả may mắn,đám đông thấy thế vô cùng ghen tị lao vào gây ra một vụ xô xát.Tôi không có hứng thú với thú vui này lắm nhưng nói thật trong một tiếng đó tôi đã hoàn toàn bị cuốn theo điệu nhạc,theo từng động tác khêu gợi “hư hỏng” của cô ấy.Khi buổi diễn cô ấy kết thúc là đã hơn 1h đêm,có những người phải về nhà giải rượu để hôm sau còn đi làm trong khi có những người ở lại và uống say khướt cũng chẳng chịu về.Hơn một rưỡi thì Davis và tôi tới trước cửa phòng thay đồ,trang điểm để tìm cô ấy và nói chuyện:-Chào cô,Nakito Yoshida nhỉ?-Davis nói.-Đương nhiên,nhưng một ca sĩ nổi tiếng như anh tìm tới một con điếm như tôi để làm gì vậy?-Cô ấy để tay lên ngực Davis,vuốt từ từ xuống.-Bố cô,ông Takeshi mới đây đã mất.-Tôi nói-Vậy việc đó liên quan gì tới tôi?-Gì...gì cơ?-Tôi ngỡ ngàng.-Hay cậu về đi.-Davis nói,có vẻ chẳng còn tỉnh táo nữa.-Tối nay tôi sẽ đi cùng cô ấy và sẽ giải quyết xong việc này.-Tùy cậu đó,vậy tôi về đây chàng ca sĩ nổi tiếng.-Tôi cười.Trước khi về thì tôi có ghé qua phòng ông Kabuto như đã hứa để xem bộ sưu tập của ông ấy.Phòng của ông ta có rất nhiều đồ,đĩa CD và đĩa than của album “Girls & Drugs”, áo phông,cốc,bút và cả tá phụ kiện lặt vặt liên quan tới Davis.Lúc này tôi rất trầm trồ với bộ sưu tập đó nhưng không thể nói vì rào cản ngôn ngữ.Ông ấy cũng hiểu và ra vẻ cảm kích về điều đó.Sau đó ông ta có hỏi Davis đâu thì tôi nói rằng cậu ấy đã đi cùng cô Yoshida,ông ấy lẩm bẩm gì đó mà tôi không hiểu rồi cười một nụ cười đầy bí hiểm.Sáng hôm sau thì tôi nhận được tin nhắn của Davis: “Tôi sẽ ở nhà của cô ấy một vài ngày gì đó,khi về tôi sẽ kể cụ thể cho,giờ khó nói lắm”.Vậy tôi dành vài ngày đó cho việc tiếp tục học tiếng Nhật.Tôi không đi đâu mấy từ vũ trường hay trung tâm thương mại bởi tôi vốn không quá thích những nơi đó và tôi chỉ đi vì có Davis đi theo.Tôi không quá thoải mái khi ở một nơi quá nhiều người.Ngược lại tôi thấy đặc biệt thoải mái khi tôi hoàn toàn ở một mình,hơn cả khi có Davis ở cùng.Nhưng thời gian tôi ở một mình cũng không quá lâu khi tờ mờ sáng 5/3, vào chính xác hơn lúc 4 rưỡi sáng thì tôi thấy Davis trong bộ dạng uể oải mò về nhà.Davis-trong bộ đồ hôi hám- nhảy thẳng lên giường ngủ mặc kệ mọi thứ.Cậu ấy đánh một giấc thẳng tới 7h tối mới uể oải mò dậy.-Travis sao?Sao tôi lại ở đây?-4 rưỡi sáng hôm nay chính thằng điên nhà cậu đã tới đây đập cửa đòi vào nhà đó không nhớ gì sao?-Chịu.-Này tắm đi đã,quần áo tôi chuẩn bị rồi,xong thì ra kể cho tôi những chuyện đã xảy ra đi.Tới bữa tối,khi chúng tôi đã ngồi lại với nhau trên bàn tôi mới bắt đầu:-Cậu thích cô ta ư?-Tôi hỏi.-Được rồi,đây là một câu chuyện rất phức tạp,tôi xe kể hết rồi sau đó cậu có thể nói gì tùy thích.-Rồi,bắt đầu đi.-Tôi nói bằng một cái giọng thản nhiên đầy kì cục.-Lúc đó,khi vừa gặp,cậu nhớ chứ.-Davis kể đầy gấp gáp như thể đang bị thúc dục.-Cái cách cô ấy chạm vào cơ thể tôi,đó không phải một hành động hư hỏng,đó là sự cứu rỗi cũng là lời thỉnh cầu,kể từ ngay lúc cô ấy chạm vào tôi tôi đã biết mình thực sự yêu cô ấy.Sau đó tôi về nhà cô ấy và hú hí với cô ấy qua đêm hôm đó.Tới hôm sau thì tôi đã nói về sự ra đi của anh Takeshi cũng như trao cho cô ấy số tiền một triệu đô.Khi nhận lấy đồng tiền đó thì cô ấy nhìn tôi với ánh mắt đầy khinh bỉ.Rồi cô gọi điện cho quỹ từ thiện chung Toronto và quyên góp hết một triệu đô luôn.Lúc này,trong cơn ngỡ ngàng tôi mới nhận ra rằng căn nhà cô ấy ở không hề sập xệ mà trái lại còn vô cùng tiện nghi và sang trọng.Thấy được vẻ ngỡ ngàng của tôi,cô ấy bắt đầu “Luôn có những người khó khăn,những người bị bỏ rơi sẽ cần số tiền đó,hơn nữa,tôi không muốn nhận tiền từ lão ta,người đã bỏ cả gia đình tôi để tới một mảnh đất xa lạ.”.Sau đó,cô ấy bắt đầu kể về anh Takeshi.Cô ta kể anh Takeshi đã bỏ cả gia đình đang khó khăn để qua Mỹ thực hiện một dự án gì đó.Thậm chí,chuyến đi đó đã làm gia đình cô kiệt quệ về tài chính.Mẹ cô là gái mại dâm rơi vào tình trạng bế tắc để rồi liên tục mắng chửi cô cho đến một ngày bà ta bị O.D.Để lo toan cho cuộc sống thì cô đã vận chuyển ma túy,cần sa trái phép từ năm 7 tuổi,bắt đầu phục vụ trong vũ trường năm 11 tuổi,vv...Kể về những câu chuyện đó,sắc mặt của cô ấy chẳng hề thay đổi,cô ấy là một người gần như vô cảm,hoàn toàn không có chút cảm nhận gì về thế giới xung quanh.Cuộc sống của cô ấy chỉ xoay quanh những đồng tiền xếp lên thành đống mà không biết tiêu vào đâu.Cô ấy nói rằng vũ nữ chính là con người cô,đó là tất cả cô biết và quan tâm.Nó cho cô một sự tự do hoang dại,được làm chủ chính mình cũng như được người khác yêu quý.Ngoài ra cô cũng không hứng thú hay niềm vuigì với cuộc sống cả.Thấy vậy nên tôi đã đưa cô ấy đi chơi khắp Toronto suốt 2 ngày đó.Chúng tôi đi từ nhà hàng tới công viên,từ thư viện hay rạp chiếu phim,vv...Trong khoảng thời gian đó cô ấy đã rất vui,như thể đã tìm được một ý nghĩa trong cuộc đời vậy.Sau tất cả,vào sáng hôm nay sau khi tôi chủ động thì chúng tôi đã thành một cặp,cô ấy vẫn sẽ tiếp tục công việc của mình nhưng sẽ giảm bớt thay vào đó là những buổi hẹn hò đi chơi với tôi.-Vậy tự nhiên hai người thành đôi sao?-Đó là tình yêu sét đánh,ban đầu cô ấy không đồng ý đâu,lúc đó cô ấy thờ ơ với mọi thứ.-Cậu dạy cho cô ấy cảm xúc sao?-Tôi nói với giọng mỉa mai.-Tôi nghĩ vậy.Thời gian sau thì cuộc sống chúng tôi bắt đầu trở thành khuôn khổ,tôi hoàn thiện thêm các kỹ năng về ngôn ngữ cũng như tiếp tục tìm hiểu luật trong khi Davis bắt đầu thực hiện dự án mới.Cậu ấy dành nhiều thời gian rảnh với Yoshida cũng như xuống vũ trường xem cô ấy biểu diễn.Tuy vẫn dùng ma túy rất nhiều nhưng cậu ấy đã bỏ tật đi chơi cùng gái điếm qua đêm.Cậu ấy nói rằng cậu thật sự trân trọng tình yêu đó và sẽ duy trì nó bằng mọi giá.Cậu ấy cũng nói rằng Yoshida đã giải thoát cậu khỏi những nỗi buồn ngay cả vào những thời gian buồn bã nhất.Ngày 26/5,lễ trao giải thưởng âm nhạc UMA (Universal Music Award) cũng là lễ trao giải âm nhạc lớn nhất được diễn ra.Album “Girls & Drugs” được đề cử cho album của năm,album R&B của năm và thắng giải album debut của năm.Evil bên cạnh đó cũng chiến thắng giải cho bài hát R&B của năm biến Davis thành một trong những ca sĩ trẻ nhất thắng giải(21 tuổi) Chiến thắng này giúp cho tên tuổi của Davis cũng được biết đến nhiều hơn.Tới cuối tháng 9 mixtape thứ 3 của Davis: “Davis Winfield” chính thức hoàn thành.Nó là một mixtape với 7 bài giống như phần hậu truyện của “Girls & Drugs” nên chất liệu âm nhạc có nhiều nét tương đồng với album trước.Mixtape bao gồm:1.Bitch came in for that money(Một bài hát tiết tấu nhanh với chất giọng Davis bị bẻ cong hoàn toàn.Nhân vật chính sau khi chia tay bắt đầu phung phí tiền vào bọn gái điếm.)2.Money(Interlude) (Một đoạn phát biểu từ một nhà triết học về việc tiền chẳng phải tất cả được Davis chuyển thành một đoạn rap ngắn)3.Life such a movie(Một bản R&B với tiết tấu nhanh với một hơi thở gấp gáp làm nền chủ đạo cho bài hát.Bài hát nói về những gì nhân vật chính đã trải qua)4.How the table turned.(một bản nhạc chậm,mang âm hưởng buồn bã nói về sự thay đổi khi lúc này nhân vật chính mới là người đi tìm tình yêu trong vô vọng.)5.Loneliness(Interlude) (Một cuộc cãi nhau trên nền nhạc piano giữa nhân vật chính và một lão bác sĩ tâm lý(do tôi thu âm) khi người bác sĩ khuyên nhân vật chính phải vượt qua nỗi buồn và hòa nhập lại với cuộc sống để thoát khỏi nỗi cô đơn.)6.Loneliness (Bài hát này là kỳ vọng của Davis sẽ trở thành một bản hit lớn với giai điệu đầy bắt tai nhưng lời nhạc lại u tối.Nó nói về nỗi cô đơn nhân vật chính trải qua vì chẳng thể buông bỏ quá khứ).7.Suicide Weakness(Một bài nhạc nặng nề,khó nghe khi âm thanh bị bẻ cong,những lời hát của Davis như bị rè nhiễu,khi đeo tai nghe lời Davis hát sẽ chỉ xuất hiện qua một bên tai nghe.Những chất liệu âm thanh đó giúp miêu tả nội tâm rối bời của nhân vật chính khi đối mặt với con quỷ tự sát.)Mixtape này có độ dài 29 phút 37 giây vẫn sử dụng chất liệu âm nhạc là một thứ R&B đầy tối tắm.Ngày 3/10/2021, Davis cho ra mắt MV: “Loneliness”.Trong đó nhân vật chính trở nên buồn bã, chán nản và không còn sức sống.Anh ta đi xung quanh và bắt đầu hoài niệm lại những khung cảnh trong quá khứ và dần như trở nên vô hình trước mọi người.Sau một lúc khi bài hát tới đoạn cao trào anh ta đã lao thẳng vào một chiếc xe tải và chết ngay sau đó.MV này giúp cho Mixtape mới của Davis được đón nhận khắp thế giới.Ngày 10/10,Mixtape “Davis Winfield” chính thức được ra mắt với ảnh bìa là chữ “Davis Winfield” được viết tay trên một tờ giấy trắng.Tuy vậy,sau một tuần phát hành Mixtape chỉ bán được tổng cộng 40000 bản mọi loại đĩa,đạt lượng nghe cao nhất là “Loneliness” với 24 triệu trong khi tất cả những bài hát khác không quá 2 triệu lượt nghe.Mixtape cũng chỉ đem về 400000 đô trong tuần đầu.Người hâm mộ và những nhà phê bình đều có chung quan điểm rằng mixtape này tuy được sản xuất tốt nhưng giá trị nghe lại thấp,không có sự thay đổi từ album trước và nên là phiên bản mở rộng của album trước hơn.Album này vẫn được những người hâm mộ dòng nhạc của Davis khen ngợi nhưng hoàn toàn không có sức níu chân người nghe nhạc phổ thông.Vậy đây chính là lần đầu mà Davis có một sản phẩm được coi là thất bại trong sự nghiệp ít nhất về mặt thương mại kể cả khi đã được JT Beat Record hỗ trợ quảng cáo.Bài hát duy nhất lọt top 100 Billboard là “Loneliness” ở top 32 khi đạt đỉnh.Hai tuần sau khi mixtape ra mắt tôi lại nhận được cuộc gọi của ông George Michale.Và điều gì tới cũng sẽ tới,như tôi đã đoán ông ấy quyết định cắt hợp đồng với chúng tôi không qua đàm phán(theo điều khoản hợp đồng thì ông ta toàn quyền quyết định khi cắt hợp đồng).Biết được tin đó thì Davis vô cùng buồn bã,cậu ấy rơi vào tình trạng suy nhược kéo dài hàng tuần mà cả Yoshida cũng chẳng thể làm gì.Vì vậy tôi quyết định sẽ đưa cậu ấy tới nhà Yoshida sống một thời gian.Tới tháng một khi Davis khi Davis đã ổn định lại tinh thần chúng tôi quyết định sẽ thực hiện tiếp chuyến đi tour trong khi Yoshida vẫn ở nhà.Lộ trình sẽ giống lần trước nhưng sẽ chỉ biểu diễn tại Mỹ 20 buổi,ở Canada 7 buổi,ở Châu 13 buổi và châu Á 21 buổi nhằm mở rộng thị trường.Giá vé cũng được tăng lên trung bình 75 đô một vé.Màn biểu diễn sẽ bao gồm các bài hát:1.Bitch came in for that money2.Life such a movie3.How the table turned4.Loneliness5.Suicide Weakness6.House Of Balloons7.Evil8.Party all night9.Cali10.Sincity11.For the money.12.Gold digger.13.Snow.14.Echoes of Silence.15.Drugs.16.Gold digger17.Sex18.I know all19.Free20.After allMàn trình diễn lần này sẽ có kinh phí như trước trừ tiền thuê bóng bay.Màu sắc chủ đạo lần này từ đen trắng cũng chuyển qua màu xanh đại dương.Cũng sẽ không còn màn xuất hiện Davis treo lơ lửng mà cậu sẽ bước ra sân khấu trực tiếp luôn.Sân khấu cũng như nơi đứng của khán giả cũng được làm cẩn thận hơn lần này để đảm bảo một vài sự cố về sân khấu xảy ra trong lần đi tour trước.Theo tính toán chúng tôi sẽ thu về 45 nghìn đô mỗi buổi diễn và tổng cộng 2,7 triệu đô khi tour diễn hoàn thành.Như chúng tôi đã dự tính,những tour diễn ở Canada và Mỹ vẫn bán sạch vé.Khán giả nơi đó vẫn cuồng nhiệt như mọi khi.Họ thật sự là những người đã theo chân Davis từ những bước đầu tiên đến giờ.Nhìn họ,tôi có thể yên tâm Davis luôn có những người hâm mộ trung thành để giúp cậu ấy vượt qua khoảng thời gian khó khăn này.Tới các show diễn ở Châu Á,chỉ vài buổi diễn không bán hết vé,người hâm mộ ở đây có thể không hát đồng thanh hay như ở Mỹ hay Canada(có lẽ do rào cản ngôn ngữ) nhưng cũng nhiệt tình không kém gì so với những người hâm mộ khác.Tour diễn kết thúc vào giữa tháng 8 khi chúng tôi hoàn thành buổi diễn cuối ở Seoul,Hàn Quốc.Tôi vẫn nhớ rất rõ tối hôm đó trời đã đổ mưa tầm tã khi buổi diễn kết thúc,rất nhiều người dính mưa phải chạy đi nhưng đám đông vẫn đứng vào hàng cùng Davis(cũng ướt nhẹp) hoàn thành nốt buổi biểu diễn.Buổi diễn kết thúc lúc 10 rưỡi tối và chúng tôi về khách sạn tắm rửa để bắt chuyến xe ra sân bay lúc 12h.Đi trên chuyến xe đó giữa thủ đô Seoul nhộn nhịp sầm uất,Davis nói:-Nhìn nơi này đi.-Cậu ấy cười.-Như Cali hay Tokyo nhỉ?-Ừ,không hẳn là vậy.-Davis cười tiếp-Nó khác lắm,vẻ đẹp của Cali khác lắm,nó thật thiêng liêng làm sao?-Vậy những nơi khác cậu cho là tầm thường sao?-Không...mà cũng...!có thể.Tôi không biết nữa.Kiểu những nơi đây cái nhộn nhịp vẫn thấy rõ nhưng phần nào phải ẩn mình đi.Nó như cái gai trong mắt xã hội...-Tôi hiểu,trong khi văn hóa về đêm của Cali luôn là niềm tự hòa đúng không?-Đúng vậy,cậu hiểu rồi đó.Sau đó hơi lạnh của điều hòa trong chiếc xe như ôm lấy Davis làm cậu ấy thiếp đi lúc nào không hay.Chúng tôi tới sân bay lúc 1 rưỡi chuẩn bị cho chuyến bay lúc bốn giờ sáng.Sau khi chúng tôi hoàn thành thủ tục đã là 2 rưỡi sáng.Sân bay hôm đó thật vắng vẻ,chỉ có vài trăm người uể oải đi lại để bắt những chuyến bay đêm.Tới hơn 3 giờ chúng tôi biết được thông tin chuyến bay bị hoãn tới hơn 6h sáng.Những hành khách của chúng tôi vô cùng tức giận vì điều đó.Trong màn đêm vắng lặng những âm thanh tức giận đó đã phá vỡ không gian yên tĩnh đó.Những con người sốt ruột,mệt mỏi,cáu bẩn làm không gian thêm phần nặng nề,thời gian thì cũng như ngừng lại.-Này.-Davis nói.-Gì thế?-Tôi nói-Liệu cô ấy có còn mong đợi tôi quay về không?-Davis hỏi bằng cái giọng ngờ vực bản thân.-Ý cậu là sao,hai người yêu nhau cơ mà.-Tôi không biết nữa.Kể cả khi tôi ở gần với cô ấy nhất,tôi vẫn luôn có cảm giác cô ấy là của thế giới.-Là sao?-Như thể cô ấy là một kỳ quan vậy,và nếu tôi chiếm cô ấy lại cho riêng tôi sẽ thật ích kỉ.-Davis nói với giọng đầy chán trường.-Không đâu,chẳng có gì là ích kỷ cả,điều cậu nói thật ngu ngốc.-Tôi cười.-Hơn nữa,liệu con người cô ấy có cho tôi có thể yêu cô ấy không?Cô ấy là một vũ nữ có danh tiếng được sùng bái tại một thế giới vô danh.Điều đó nghe có vẻ vô nghĩa với chúng ta nhưng lại là quan trọng với cô ấy.Đã nhiều lần tôi thuyết phục cô ấy hãy bỏ nghề vũ nữ và để tôi lo toan chăm sóc cho cô ấy...-Davis cười đầy chán nản.-Cô ấy không đồng ý sao?-Tôi hỏi-Cô ấy nói rằng cô ấy đã có thể từ bỏ công việc đó từ lâu khi lượng tiền cô ấy kiếm được đã cho phép cô ấy sống một cuộc sống đầy đủ về vật chất.Nhưng cô ấy nói với cô cái nghề chết tiệt đó lại là tất cả những gì quan trọng,những gì cô ấy biết.Cô ấy đã từng thử từ bỏ nhưng chỉ một suy nghĩ thoáng qua về công việc đó lại khiến cô không thể từ bỏ nghề của mình.Trong khi đó tôi không thể chấp nhận rằng trong những đêm say cô ấy sẽ qua tay với những tên đàn ông khác.-Vậy là cậu đã hiểu cho Kesha và Sara rồi sao?-Đúng vậy,tôi hiểu rồi,họ thật đáng thương,giống như tôi ngay lúc này đây.Tôi và Davis cứ ngồi đó nhìn nhau chẳng nói gì.Không gian thật yên tĩnh trong cơn chờ đợi của những người khác.Chỉ có thời gian vẫn cứ đều đặn trôi đi cùng với những hành khách bay những chuyến khác.Tôi nhìn lên gương mặt của Davis và thấy được nỗi bất lực khổng lồ của cậu ấy khi không muốn chấp nhận sự thật.Và rồi đồng hồ cũng điểm 5 rưỡi sáng để chúng tôi có thể lên máy bay.Lần này cũng chẳng còn sự chờ đợi nào nữa.Chúng tôi bay về Tokyo nhưng cũng như trở về nhà sau một chuyến đi mệt mỏi và vất vả.Khoảng 8 rưỡi sáng chúng tôi về đến sân bay Tokyo.Khi vừa hạ cánh đã thấy Yoshida ở cửa sân bay đợi Davis.Khi thấy cô ấy Davis vứt hành lý xuống đất cho tôi cầm rồi chạy ra ôm và bế cô ấy vào lòng hôn mấy cái lên trán.-Này ngại lắm.-Cô ấy nói với giọng e thẹn.-Ngại gì,ta yêu nhau mà.-Davis cười.Sau đó hai người đi kề kề bên nhau mặc kệ tôi lững thững theo sau.Thật sự Davis đã thay đổi Yoshida rất nhiều(tôi nghĩ vậy).Trước kia cô ấy gần như không quan tâm,không có cảm xúc gì với những thứ xung quanh hay nói cách khác là sống đầy vô cảm.Cô ấy giờ đây như hòa nhập vào nhịp điệu của cuộc sống và sống cho những điều mong muốn hơn.Cô ấy có thay đôi khuyên tai mới mà cô ấy từng nói với tôi rằng thay làm gì,một đôi là quá đủ rồi.Cô ấy cũng thay đổi với cách là nuôi tóc dài hơn và duỗi thẳng.Có lẽ Davis đã đúng khi nói tình yêu có thể thay đổi chúng ta rất nhiều.Đã hơn nửa năm chúng tôi không tới đây.Không hẳn là tôi nhớ nó bởi Tokyo cũng giống với những thành phố nhộn nhịp khác mà chúng tôi đã đi qua.Đúng hơn đó là một cảm giác quen thuộc ấm áp lạ thường.Những ngày tháng 8 cuối hè khi thời tiết vẫn còn cái nóng mùa hè nhưng cái se lạnh thoang thoảng của mùa thu cũng dần kéo tới.Trên con đường cao tốc của Tokyo,mọi thứ với tôi như thêm mờ ảo,đó là một cảm giác thật không rõ ràng về mọi thứ,về Yoshida và Davis đang ân ái bên cạnh,về những đám mây cuối ngày lững thững trôi,về những cánh chim cuối chiều,về con quạ đang ăn xác thối của con chuột,mọi thứ đó như bị bóp méo một cách đầy mỉa mai.Yoshida có nói thật đáng tiếc vì chúng tôi đã bỏ lỡ mùa hoa anh đào năm đó.Nhưng trong thâm tâm tôi nghĩ rằng đó cũng là mùa hoa anh đào đầu tiên của cô ấy khi đó là lần đầu cô quay lại luồng quay của cuộc sống đầy nhộn nhịp.Còn với tôi,và cả Davis,chúng tôi như rời khỏi cuộc sống.Chúng tôi sống như những kẻ phiêu bạc mà chẳng tạo nên một dấu ấn rõ nét nào cho cuộc sống cả.Sau khi quay về nhà thì chúng tôi nghỉ ngơi rồi lại cùng theo Yoshida tới một vũ trường tại khu trung tâm Tokyo.Nơi này so với vũ trường của ông Kabuto thì nhỏ bé và nhếch nhác hơn nhiều.Yoshida nói rằng họ phải trả một khoản ngân sách tương đối lớn để thuê cô về diễn.Vũ trường nhỏ bé hôm đó đã đón rất nhiều khách vì thông tin Yoshida tới đó diễn.Mọi người ai ai cũng hào hứng chỉ mong chờ tới phần của cô ấy.Trước khi màn trình diễn ra 30 phút thì Yoshida đã hôn tạm biệt Davis để đi biểu diễn.Vào những hôm có Davis đi cùng thì sau khi diễn xong cô ấy sẽ về luôn chứ không ở lại để câu theo một anh khách tới khách sạn nữa.Trong khi Yoshida biểu diễn thì Davis cũng hòa vào đám đông để chứng kiến trong khi tôi chỉ lẳng lặng uống rượu ở một góc của căn phòng tối tăm chật chội đó.Sau khi buổi diễn kết thúc thì Yoshida như thường lệ quay về phòng thay quần áo,nhận nốt tiền công và chuẩn bị đi về.Davis khi đó cũng bước tới phòng của các vũ nữ để gặp cô bạn gái thì đã bị một lão trung niên cao lớn ngăn lại.-Tên khốn.-Lão ta nói to rồi đấm Davis ngã xuống sàn.-Cái gì,ông làm gì tôi vậy?-Davis ôm mũi,mặt đầy đau đớn vẫn chưa hết bàng hoàng.-Còn hỏi nữa,tên mọi nhà mày chính là thằng đê hèn,ích kỉ.Sau đó khoảng chục tên khác lao vào đấm đá,mắng chửi Davis.Tôi khi đó phải chạy vào để ngăn cản sự hỗn loạn đó thì bị vài tên trong đám đó chạy ra đánh hội đồng.Trong những đòn đấm đá tê người đó những nhận thức của tôi chỉ còn nhớ lại khuôn mặt bê bết máu của Davis liên tục bị tra tấn.-Cái gì,sao vậy?-Mắt tôi lờ mờ mở ra,nheo lại trước những ánh sáng xanh nhấp nháy đầy ma quái.-Anh tỉnh rồi sao?-Yoshida nói,gương mặt tái đi có lẽ vì mệt mỏi và mất ngủ.-Chuyện quái gì đã xảy ra tại quán bar đêm đó vậy?-Tôi bắt đầu tỉnh táo lại và hỏi với một giọng lo lắng.-Họ chạy vào đánh anh nhừ tử khi anh cố chặn họ đánh Davis.-Vậy...vậy cậu ấy đâu?-Tôi hỏi-Ở phòng cấp cứu rồi.-Đôi mắt của cô ấy long lanh đẫm lệ.Tôi vội vàng ngồi dậy gạt giúp cô ấy những giọt lệ đang lã chã rơi từ đôi mắt của cô ấy.-Không sao đâu,cậu ấy từng bị nặng hơn thế này rồi.-Tôi vỗ lưng cô ấy,như cố đẩy một nỗi đau,một sự nặng nề khỏi cổ họng cô ấy.-Không...Không đâu.-Cô ấy khóc nhiều hơn.-Anh ấy ở trong đó 19 tiếng rồi.-Bọn người đó đã làm quái gì với cậu ấy vậy?-Tôi kinh ngạc.-Chúng đâm dao,dùng gậy bóng chày đập,thậm chí có cả...cả một viên đạn ghim ở ngay sát tim anh ấy.-Cô ấy nói,sắc mặt tái lại.-Cô nên nghỉ chút đi.-Tôi nói-Nếu cô cứ để tình trạng này sẽ chết trước cả Davis đó.Cậu ấy là một chiến binh và sẽ không chết vì một điều vô nghĩa như vậy đâu.Có gì tôi hứa sẽ gọi cô mà.-Vậy có lẽ tôi phải nhờ anh.-Cô ấy nói.-Người ta cho anh xuất viện rồi,họ nói dù bất tỉnh nhưng tình trạng sẽ khá lên rất nhanh thôi,bệnh viện đợt này tiếp nhận rất nhiều ca nhập viện nên luôn cần giường trống.-Tôi sẽ đi thay quần áo-Tôi cầm lấy đống quần áo để trên bàn-Sau đó tôi sẽ chạy qua xem tình hình Davis.Nhưng đầu tiên tôi phải mua cô cái gì đó ăn đã.Tôi chạy đi mua một chiếc bánh mì trứng nhỏ rồi mang về phòng cho Yoshida.Cô ấy nhẹ nhàng gặm từng miếng bánh mì đầy đau khổ như một cực hình và không nói gì.Tôi tới nơi phẫu thuật của Davis và trong đó có một anh y tá trẻ đi ra.-Cậu ấy thế nào rồi thưa anh?-Tôi vội vã hỏi.-Cậu ấy nhập viện trong tình trạng rất tệ và hiện đã tốt lên một chút nhưng về tương lai thì rất khó nói.-Anh ta nói.-Mong bác sĩ có thể giúp được anh ấy.-Tôi nói.Tôi bước tới chỗ của Yoshida chưa biết nói gì thì cô ấy đã lo lắng:-Sao rồi.-Cô ấy hỏi,làm rơi cả mẩu bánh mì nhỏ còn sót lại.-Chưa rõ ràng,chỉ có thời gian mới cho ta biết được.Như vậy nước mắt cô ấy lại tiếp tục dàn ra.-Không sao đâu,cậu ấy sẽ ổn thôi.Việc cô cần làm giờ là nghỉ ngơi,khi tỉnh lại Davis sẽ không muốn thấy cô phờ phạc như vậy đâu,còn việc Davis tôi sẽ chờ và có gì tôi báo cho.Sau một hồi thuyết phục thì cô ấy cũng chịu về,nhưng cô ấy đi trông đầy mệt mỏi,buồn bã và thiếu sức sống.Cô ấy lúc đo đi còn chẳng vững mà cứ lảo đảo làm tôi phải chạy ra đỗ.Lúc đó tôi đã nghĩ rằng nếu tôi không ra kịp thì cô ấy sẽ qua đời vì đột quỵ mất.Tôi cõng cô ấy ra tới tàu điện rồi mua cho cô ấy lon nước ngọt để uống cho lại sức.Khi cô ấy đã tỉnh táo thì tôi nói rằng tôi sẽ quay về bệnh viện để xem tình hình của Davis.Nghe vậy,cô ấy nói:-Không cần đâu,anh đừng đi mà.-Sao cơ?-Tôi ngỡ ngàng.-Anh đừng đi,liệu anh có thể ở bên tôi vào giây phút khó khăn này không?-Cô ấy nói với giọng nài nỉ như thể đó là ước nguyện cuối cùng của cô ấy vậy.-Được thôi.-Tôi lại ngồi vào ga tàu.Đúng lúc đó đồng hồ điểm 10h 25 phút và chuyến tàu tiếp theo sẽ cập bến 5 phút sau.-Xin lỗi anh.-Yoshida bắt đầu ôm mặt khóc.-Cô xin lỗi tôi để làm quái gì chứ,không có cô có khi tôi và Davis đã chết rồi.-Nhưng...nhưng nhờ anh vào lúc này thật không hay.-Cô ấy gối đầu lên vai tôi.-Tôi thật là một đứa hư hỏng khi lại gần gũi với bạn thân của bạn trai tôi.-Không đâu.-Tôi nở một nụ cười đầy gượng gạo giúp cô ấy yên tâm-Giúp cô cũng là giúp Davis ngay lúc này mà.-Vậy sao?-Cô ấy nói-Thật sự nếu không có anh ngay lúc này,con quỷ trong tôi sẽ giết chết tôi mất.-Vậy sao?-Tôi là một đứa tồi tệ mà Davis đã vướng vào.-Không đâu.-Tôi nói,vỗ vai cô ấy.-Bọn đánh anh,và cả Davis,lý do của chúng là do Davis chính là bạn trai của tôi.-Tôi có thể nhìn thấy trước điều đó.-Tôi nói,hạ giọng xuống như để an ủi Yoshida.-Nhưng đó không phải do cô.Việc cô trở nên nổi tiếng và được bọn người cặn bã đó yêu quý chẳng có gì là đáng trách cả.Có lẽ chúng tôi đã quá bất cẩn thôi.-Khi tiếng súng nổ ra,tôi đã hốt hoảng chạy ra.-Cô ấy vừa nói vừa đi lên tàu điện và ngồi vào chỗ.-Lúc đó tên quản lí chỉ đứng một góc không nói gì.Tôi đã thúc giục hắn gọi cảnh sát và cứu thương nhưng lão ta nói nếu gọi cảnh sát sẽ khiến đống ma túy lão giấu bị bại lộ.-Tên cặn bã.-Tôi nói chen vào.-Dù sao thì tôi cũng phải chạy ra cầu xin bọn người đó ngừng đánh hai anh và để lão quản lý gọi cấp cứu đưa hai anh đi.-Cô ấy bắt đầu ấp úng,nói không nên lời.-Sao vậy,kể tiếp đi.-Tôi nói.-Chúng đã cho hai anh đi nhưng với điều kiện...-Cô ấy tiếp tục bật khóc,cổ họng nghẹn ắng hẳn lại.-Thôi không sao,hôm nay đã quá mệt mỏi với cô rồi.Cô có thể kể sau mà.-Tôi nói.-Không....Kh....Không,tôi sẽ kể nốt.-Cô ấy sụt sịt,nấc tạo thành những âm thanh đầy khó chịu.-Tôi phải phục vụ chúng,từng tên trong số đó suốt cả đêm và hết buổi sáng hôm nay.-Vậy tại sao cô lại buồn?Cô đã hy sinh quá nhiều cho bọn tôi cơ mà.-Không,không đúng...-Cô ấy ngập ngừng.-Tôi là một con điếm bẩn thủy như gia đình tôi vẫn nói.Tôi đã qua đêm với hơn chục tên đàn ông trong khi bạn trai tôi trong cơn nguy kịch.Thậm chí lúc đó tôi đã rất thỏa mãn nữa.Cô ấy vừa ngắt lời thì tàu cũng đã tới ga,tôi phải cõng cô ấy vì dù đã tỉnh táo hơn một chút nhưng cô ấy đang hoàn toàn suy nhược về thể chất lẫn tinh thần.-Nghe này,tôi nói rồi,cô không chỉ không có lỗi gì mà đúng hơn là cô đã cứu mạng chúng tôi vì vậy đừng suy nghĩ tiêu cực nữa.Mặc cho những lời khuyên của tôi,cô ấy trên suốt quãng đường chỉ lặp đi lặp lại câu nói: “Tôi là một con đĩ đáng chết” như thể đã hoàn toàn bị thôi miên.Tối hôm đó tôi chẳng dám đi đâu vì sợ cô ấy có thể làm những hành động ngu ngốc trong lúc tôi không để ý.Khi nhìn cô ấy ngủ trên chiếc giường của Davis,tôi đưa mắt qua cửa sổ nhìn bầu trời xa xôi với ánh trăng chiếu rọi một ánh kháng thuần khiết le lỏi tới khắp nơi.Yoshida,cô ấy đã quá khác rồi và đó hoàn toàn do Davis.Tôi thấy mừng vì tôi biết được rằng cậu ấy sẽ luôn có một người sẵn sàng hi sinh vì cậu ấy.Tới 5h sáng hôm sau tôi thức dậy nấu một bữa sáng chỉn chu cho Yoshida lúc này vẫn đang ngủ để tới bệnh viện xem tình hình của Davis.Trên chuyến tàu điện,tôi thấy một Tokyo thật đẹp vào buổi bình minh.Khoảng thời gian này mới thật sự là giây phút để thành phố nhộn nhịp này rơi vào giấc ngủ ngắn ngủi trước khi ngày mới bắt đầu.Mặt trời từ từ nhô lên từ phía đông thành phố tỏa ra một thứ ánh sáng tràn ngập sức sống cho muôn loài.Một khung cảnh thật yên bình biết bao!Mọi thứ tĩnh lặng tới độ một cành cây đung đưa theo gió cũng nổi bật lên trong cái ánh sáng mặt trời.Tôi tới bệnh viện lúc 6h sáng và chạy thẳng ngay tới căn phòng cấp cứu mà Davis đã nằm.Chỉ vài phút sau thì một tốp tầm mười người bước ra từ đó với vẻ mặt thất vọng và mệt mỏi.
“Tại sao ta có thể đánh mất một chàng trai trẻ như vậy chứ”-Một bác sĩ có vẻ tức giận.Nghe thấy câu nói đó,tôi vội vã chạy ra:-Thưa bác sĩ,vậy bạn tôi...-Tôi nói đầy buồn bã và thất vọng.-Cậu ta sao?Không,cậu ấy qua khỏi rồi,đó thật sự là một phép màu.-Vậy ư?Cậu ấy sống rồi ư?Thật lòng cảm ơn bác sĩ rất nhiều.Sau đó tôi theo chỉ dẫn của ông ta tới phòng hồi sức mà Davis đang nằm.Davis nằm chung phòng cùng bốn ông lão già nua phải sử dụng hàng tá thứ máy móc,dây rợ để cắm vào người.-Cậu ấy theo dự tính sẽ tỉnh lại vào cuối ngày.Chúc mừng cậu nhé.-Vô cùng cảm ơn bác sĩ.-Tôi bắt tay người bác sĩ-Khi nào cậu ấy có thể xuất viện vậy?-Không quá một tuần,thời gian này bệnh viện luôn cố để giải phóng càng nhiều giường càng tốt.Nếu phục hồi tốt thì ngày kia đã có thể xuất viện.-Tôi hiểu rồi cảm ơn bác sĩ.Tôi lại ra tới ga tàu điện lúc 6 rưỡi sáng và bắt chuyến tàu sớm để quay về nhà.Trong khi đối diện tôi có hàng ngàn người chen chúc khó chịu thì hàng chờ đi ngược ra ngoại ô chỉ có hơn chục người đang đợi cùng tôi.Khi tôi về đến nhà đã là 7h sáng.Những tia nắng thu vàng chói nhưng nhẹ nhàng đang len lỏi tới mọi ngóc ngách Tokyo trong buổi sáng sớm hôm đó.Nó cho tôi một nguồn sức sống dồi dào tuy không quá rực rỡ.Tôi mở cánh cửa phòng của Davis thù vẫn thấy Yoshida ngủ trên đó.Tôi chạm nhẹ lên cơ thể gầy gò của cô ấy,vuốt nhẹ mái tóc dài và mượt của cô ấy làm lộ ra một chút nước trên đệm.
“Nước mắt sao?”,tôi tự hỏi bản thân.Lúc tôi đi cô ấy vẫn đang ngủ mà vết nước đõ cũng rất mới.
“Cô ấy biết khi mình tới bệnh viện sao?”, “Cô ấy đã khóc rất nhiều trong lúc đó sao?”,một vài suy nghĩ vu vơ như vậy cuốn lấy lí trí của tôi.Đúng là không còn một Yoshida cứng cỏi thờ ơ với mọi thứ nữa.Cô ấy giờ đây cũng chỉ như bao cô gái trẻ khác,mong muốn một thứ tình yêu đích thực.Tôi không rõ chính Davis đã xây dựng nên con người này cho cô ấy hay cậu ta đã phá bỏ lớp vỏ bọc bên ngoài của cô ấy nữa.Tôi đắp lại chăn cẩn thận cho cô ấy rồi lại rời phòng.Tôi cứ ngồi đó,tại một góc căn nhà,suy nghĩ về những gì đã trải qua trong khoảng thời gian ngắn vừa rồi.Về tình yêu,thứ mà Yoshida và Davis đều có những quan điểm trái ngược với nhau.Tới hơn 8h sáng tôi gọi Yoshida xuống ăn sáng để chuẩn bị vào viện thăm Davis.Khi vừa nghe tin Davis qua cơn nguy kịch thì cô ấy như hồi sinh,trở nên vui vẻ trở lại sau một đêm có thể là kinh hoàng với cô ấy.Tới 9h chúng tôi rời nhà và bắt chuyến tàu tới bệnh viện.Trên chuyến tàu điện này cũng chẳng còn có mấy người có lẽ vì đã qua giờ cao điểm để lại tôi và Yoshida một mình một toa tàu.-Anh theo Davis từ ban đầu ư?-Cô ấy hỏi-Đúng vậy,chúng tôi đã cùng nhau trải qua tất cả từ những khó khăn và thành công.-Tôi nói.-Vậy...vậy anh có buồn vì tôi mà anh cùng Davis ít tiếp xúc nhau hơn không?-Cô ấy hỏi với giọng ngượng ngùng.-Sao tôi phải buồn chứ?Tôi thực sự chưa bao giờ là lựa chọn số một của cậu ấy.Trước kia cũng đã có rất nhiều cô gái đến rồi lại đi trong cuộc đời cậu ấy.Trái tim cậu ấy được sinh ra cho tình yêu và những cuộc vui.Tôi vui vì có người làm Davis vui một cách tôi không thể làm được.Sau đó chúng tôi cũng chỉ nói qua vài ba câu chuyện phiếm và kết thúc hẳn khi chúng tôi tới ga.Chúng tôi tới bệnh viện lúc gần 10h và đi thẳng tới căn phòng Davis đang nằm.Lúc này Davis đã tỉnh và đang được một cô điều dưỡng chăm sóc.Sau đó khi đã xong việc thì chúng tôi bước vào.Yoshida sung sướng chạy tới ôm chặt và hôn lấy Davis nhiều cái,nước mắt cũng chẳng thể kìm được vì hạnh phúc.-Tỉnh rồi sao?-Tôi cười-Những gì đã xảy ra thật khủng khiếp!-Đúng vậy,không thể tin được những chuyện đã xảy ra nữa.-Davis cười đầy ngặt nghẽo,tay ôm mặt.-Dù sao chuyện đó đã qua.Giờ cậu chỉ cần nghỉ ngơi là sẽ sớm được xuất hiện.4 hôm sau thì Davis cũng được xuất viện.Tôi nói với cậu ấy rằng cậu ấy nên tới nhà Yoshida ở vì lâu rồi hai người không ở với nhau.Hoàn toàn sẵn lòng Davis cũng đồng ý mà chẳng cần suy nghĩ.Trong khoảng vài tuần sau đó tôi chỉ gặp Davis 4 lần để trao đổi công việc cũng như đi đóng quảng cáo cho các thương hiệu.Tất cả thay đổi vào một ngày đầu tháng 10 sau khi Davis trong bộ dạng say khướt quay trở về nhà và bắt đầu cố gắng tự sát trước khi bị tôi ngăn cản.Cậu ấy dùng con giao trên tay rạch một đường dài và ngâm xuống nước nóng nhưng rồi bị tôi phát hiện ra.Sau đó cậu ấy đã suýt nữa nốc hết cả hộp thuốc ngủ cũng chỉ để cố gắng tự sát.Nhưng ngay vào lúc tôi định gọi cho Yoshida thì một thứ gì đó trong tôi đã ngăn tôi lại.Đó có thể là một sự bất an không rõ ràng.Đó là một đêm đầu đông rất dài với tôi.Trong cái khí trời se lạnh của thời tiết đầu đông thì thứ làm tôi nổi da gà chính là ý định tự sát lặp đi lặp lại liên tục của Davis.Tới sáng hôm sau,khi cậu ấy đã hoàn toàn tỉnh táo,làm chủ bản thân thì tôi mới bắt đầu hỏi:-Cái quái gì đã xảy ra với cậu hôm qua vậy?-Cậu...cậu...Tôi...tôi....không đúng...chết....chết tiệt.!-Davis lẩm bẩm những lời kỳ quái mà tôi chẳng tài nào hiểu được.-Cậu cần nói rõ ràng,chỉ cần khái quát thôi.-Tôi có phần sốt ruột.-Hôm trước,tôi....tôi đã nghe Yoshida kể về cái đêm hôm đó,cái đêm chúng ta bị đánh nhừ tử.-Cô ấy đã kể rồi.-Tôi nói-Cái lũ cặn bã đó đánh chúng ta vì một lý do thật nhảm nhí.-Đừng nói vậy.Có những điều mà cậu chẳng thể hiểu đâu.-Davis cười-Đó giống như một giấc mơ viển vông bị dập tắt hoàn toàn.Nó như khi ta sở hữu thứ gì đó nhưng lại không đủ quyền năng để giữ nó ở lại với ta.-Cho là vậy đi,nhưng cậu buồn vì điều gì?-Công việc của cô ấy,cậu hiểu chứ?-Cậu không thích cô ấy dâng hiến thân thể cho những người đàn ông khác chứ gì?-Tôi nói với cái giọng như hiểu rất rõ Davis.-Ừ,hơn nữa...cô...cô ấy thuộc về thế giới.Một mình sở hữu cô ấy là quá ích kỉ.-Sao lại thế?-Giống như cách cô ấy chữa lành vết thương cho tôi,cô ấy chắc đã làm thế với những người khác.Cô ấy như một kì quan,một kỳ quan vĩ đại bằng xương bằng thịt.Và khi đã là một kỳ quan thì phải để cả nhân loại cùng tận hưởng.-Davis nói với giọng bất lực như chấp nhận hiện thực.Chúng tôi nhìn nhau,chẳng nói gì,cũng chẳng hiểu người kia nghĩ gì,giữa chúng tôi như có một bức tường dày đè chết những ý tưởng và suy nghĩ của chúng tôi.-Không chỉ vậy,-Davis nói tiếp-Tình yêu của tôi sẽ chỉ khiến cô ấy khó thăng tiến hơn trong sự nghiệp.Cái nghề vũ nữ bị xã hội khinh bỉ đó nhưng lại vô cùng quan trọng với cô ấy,cậu hiểu chứ?-Vậy cậu định thế nào?-Tôi hỏi như để cho có.-Không lẽ tôi chia tay cô ấy?-Davis lấy tay ôm mặt khóc thút thít như một đứa trẻ.-Nghe này,cậu là người quan trọng nhất với tôi trên đời này.Tôi luôn muốn điều tốt đẹp nhất với cậu.-Tôi vỗ vai Davis.-Nhưng về chuyện tình yêu tôi e rằng tôi chẳng thể làm gì khi tôi chẳng biết gì cả.-Tôi biết mà.Một ngày giữa tháng 11,lúc này tuyết đã rơi trong một mùa đông lạnh lẽo ở Tokyo.Đã một thời gian từ ngày Davis say khướt quay về nhà.Từ hôm đó tôi không thật sự nói chuyện với Davis hay Yoshida ngoài truyện công việc nữa.Tôi và Davis chỉ đi đóng một vài quảng cáo hay đi hát tại các hộp đêm một vài hôm Yoshida có diễn.Davis và Yoshida cũng vẫn thường xuyên ra ngoài hẹn hò rồi lại về nhà để “lên giường” với nhau.Trong những buổi đi chơi của hai người,tôi cũng được mời đi theo 2 3 lần gì đó.Nhìn họ bên ngoài trông thật hạnh phúc nhưng tôi luôn có cảm giác ở sâu bên trong họ đang có những bức tường ngăn cách họ ra xa nhau.Quay trở về ngày tuyết rơi dày đó.Chiều hôm đó Davis nói muốn đi ra ngoài một chút rồi biến mất cả ngày hôm đó đến mức tờ mờ sáng hôm sau tôi phải hốt hoảng xuống trung tâm để tìm cậu ấy.Có một điều gì đó trong tôi,một linh cảm đã khiến tôi không kêu Yoshida đi theo.Tối hôm đó thật kinh hoàng với tôi.Cơn mưa tuyết buốt lạnh ở khu phố đêm tại trung tâm thành phố không làm tôi lạnh lẽo bằng cái cảm giác trống trải và bất an cho Davis.Tôi lục từng hộp đêm một nhưng chỉ có những tiếng chửi rủa,cằn nhằn và rên rỉ của những con người trong đó đang than lạnh.Tới một hộp đêm ở cuối phố,chính hộp đêm của ông Kabuto mà tôi đã gặp lại Davis.Tôi bước vào căn phòng ngột ngạt và ẩm ướt đó thì thấy Davis đã nằm ngủ trên một chiếc ghế,người nồng nặc mùi rượu,mặt thâm nhẹ vài vết có lẽ do va đập.Khi tôi ngỡ ngàng thấy cậu ấy thì ông Kabuto đã đứng ở đó như thể chờ tôi đến và mời tôi lên phòng.-Cậu Davis...Cậu ấy tới đây lúc tầm 8h tối,cậu ấy uống liên tục đến hơn 1h cho đến khi không còn chút nhận thức nào nữa thì bắt đầu đi đứng lung tung và va đập rồi lại thiếp đi trên ghế.Cậu xem thế nào nhé.-Cảm ơn ông rất nhiều vì đã để ý bạn tôi,giờ tôi sẽ gọi xe cho cậu ấy về thôi.Sau đó tôi đã bắt được một chiếc Taxi hiếm hoi trong con ngõ nhỏ đó để đưa Davis về chuẩn bị nước,quần áo cho cậu ấy thay cũng như giải rượu cho cậu ấy.Khi đã tỉnh thì cậu ấy mới để lộ một khuôn mặt chán nản buồn bã,cậu ấy nói không muốn ăn gì rồi lao vào,khóa trái cửa phòng.
Cậu ấy cứ nhốt mình trong căn phòng đó suốt 5 ngày liền tới mức khi mua đồ ăn cho cậu ấy tôi chỉ có cách để trước cửa và cầu nguyện cho cậu ấy lấy.Sau vài ngày thì Davis đã quyết định rời phòng để qua phòng tôi nói chuyện.Người Davis ốm đi trông thấy,khuôn mặt hốc hác phờ phạc,mắt thâm quầng lại vì thiếu ngủ.-Cậu với cô ấy,chấm dứt rồi sao?-Sau một hồi nhìn nhau tôi quyết định mở lời.-Sao cậu biết?-Một giọng nói nhỏ bé,yếu ớt được Davis nói ra.-Đoán thôi,nhìn cậu như thế này ai chẳng biết.-Sẽ chẳng ai yêu tôi như cô ấy nữa.Cô ấy quá tốt với tôi nhưng tôi đã làm gì cơ chứ?-Davis nói tiếp.-Nghe này,tôi đã đặt trước một vé máy bay và thuê một căn chung cư nhỏ ở L.A và cậu sẽ về đó trước nhé.Nơi này không còn lý tưởng cho cậu nữa rồi Davis ạ.Rời đi thôi.-Ta sẽ tới L.A sao?-Ừ,nơi này còn gì với cậu đâu chứ?-Vậy khi nào cậu bay tới L.A?-Tôi sẽ thu xếp nốt việc ở đây xong xuôi và sẽ tới đó trước Giáng Sinh,tôi đảm bảo được điều đó.Sau đó tôi và Davis có bàn cụ thể hơn về cuộc sống bên Mỹ.Và rồi vào ngày 3/12,tôi ra sân bay để tiễn Davis tới L.A trước.Hôm đó tuyết rơi dày.Hành trình ở Tokyo của Davis có lẽ đã kết thúc khi cậu ấy tạm biệt tôi và xách theo hành lý lên chuyến bay tới L.A.Davis yêu nơi này,tôi nghĩ vậy,nhưng có lẽ nó đã làm cậu ấy tổn thương quá nhiều,có lẽ sau cùng cậu ấy nên tới điểm đến mà cậu ấy đã mong ước cả đời chính là thành phố thiên thần.Tuyết hôm đó rơi dày cũng làm tôi nhớ tới những ngày đầu trong chuyến hành trình theo đuổi giấc mơ của tôi và Davis.Tuyết cũng rơi rất nhiều.Thơi gian đó chúng tôi gần như chẳng có gì cả nhưng luôn có hi vọng,niềm tin vào tương lai.Thế rồi giờ đây khi chúng tôi đã ở đây,đã tạo cho mình một danh tiếng thì những gì trước mắt chúng tôi chỉ là những lo lắng và ngờ vực.Tôi dành hai tuần sau đó để giải quyết việc giấy tờ,bán lại căn nhà và một vài thủ tục khác.Tối ngày 16/12,tôi tới để chào tạm biệt Yoshida cũng như gửi thay lời chào cho Davis.Thế rồi chỉ sau vài lời thuyết phục của cô ấy thì tôi đã vào nhà cô ấy đề uống rượu vang.
“Một đêm giữa tháng 12,khi tuyết phủ trắng thành phố giống như ở Toronto,nó chẳng phải thật giống lần với Sara hay sao?”-tôi thầm nghĩ.-Ngày 18 tôi cũng sẽ đi thôi,không còn thời gian nữa đâu.-Tôi nhấp nhẹ ly vang đỏ,vị có vẻ ngọt ngọt của trái cây.-Có thể ta chẳng bao giờ gặp lại nhau nữa đâu nhỉ?-Tôi nghĩ vậy.-Tôi lắc đầu.-Cảm ơn anh rất nhiều vì thời gian dài qua.-Tôi còn chẳng làm gì...Chúng tôi nhìn nhau chẳng nói gì rồi như theo phản xạ nở một nụ cười ngặt nghẽo.-Cô biết đó,cái đêm hôm đó tuyết cũng rơi to như vậy,Davis say khướt ở hộp đêm nơi hai người gặp nhau.-Tôi nói.-Tôi biết...-Cô ấy nhấp chén rượu.-Tôi đã chứng kiến điều đó.-Vậy sao?-Con quỷ đã giữ tôi lại,tôi nghĩ vậy.-Yoshida nói xong thì nhấp thêm một ngụng lớn.-Chỉ vài tiếng trước,chỉ vài tiếng trước thôi,..tôi với gương mặt đẫm lệ chạy về nhà sau khi gặp Davis ở công viên.Rồi lại một khoảng lặng giữa chúng tôi, “tôi phải nói gì cơ chứ?”, tôi thầm nghĩ lúc đó.Chúng tôi cứ nhìn nhau với những suy nghĩ vu vơ thoáng qua,trong cái khung cảnh buồn bã tuyết rơi được nhìn từ ban công nhà Yoshida,tôi,và có thể cả cô ấy nữa,đã nghĩ rất nhiều nhưng thực sự chúng tôi chẳng suy nghĩ gì cả.-Anh ấy thấy tôi ở công viên.-Cô ấy lấy tay gạt nước mắt chảy ra từ lúc nào mà tôi không biết.-Rồi anh ấy chạy tới ôm tôi,anh ấy ôm rất chặt,ngay lúc đó,chính cảm giác đó cơ thể chúng tôi gắn kết,hòa với nhau chặt chẽ hơn cả những lúc cùng nhau lên giường.-Cậu ấy đã nói những gì?-Tôi xen vào giữa khoảng lặng của Yoshida,tôi nói vậy như càng thúc giục cô ấy hơn nữa.-Anh ấy lấy tay vuốt tóc tôi,khóc nấc lên như một đứa trẻ: “Anh xin lỗi”.Anh ấy nói rằng anh ấy gặp đúng người con gái của đời mình nhưng lại vào sai thời điểm.Anh ấy nói rằng tôi và anh ấy không thể đến với nhau vì chính cuộc sống,công việc của từng người...-Cô ấy bắt đầu ôm mặt khóc nhiều hơn,còn làm đổ cả cốc rượu vang xuống dưới sàn.-Tôi hiểu rồi,Davis đã nói với tôi những điều đó.-Tôi lau đi vết rượu trên sàn,rót lại cho Yoshida cốc rượu mới và đưa cô ấy vào phòng.-Tôi nghĩ lòng cô thấy lạnh lẽo do những cơn gió lùa qua ban công.-Chẳng biết từ bao giờ tôi đã trở nên yếu đuối như vậy nữa.-Đó là cảm xúc cô gái ạ.-Tôi cười an ủi.-Nó như một con thú với sức mạnh rất lớn nhưng khó để kiểm soát đặc biệt khi ta còn trẻ.-Anh không phiền khi tôi khóc trước mặt anh sao?-Chẳng hề chút nào.Tôi chỉ muốn nói rằng cô và Davis sau tất cả rất giống nhau về hoàn cảnh,hai người đã cứu rỗi nhau khi nửa kia cần nhất.Nhưng có lẽ hai người giống hai cục nam châm cùng cực.Có lẽ vì sự giống nhau mà đã vô tình đẩy nhau ra.-Cảm ơn anh.-Tôi thấy chứ.Tôi biết cô thật sự rất khó khăn ngày vào lúc này,Davis cũng vậy thôi.Nhưng tôi mong trong những giây phút dằn vặt không rõ lý do cô có thể tìm được một chút sự bình yên.Còn giờ đây có lẽ tôi không cần ở đây làm gì nữa.Tới lúc đi rồi.-Vừa nói tôi vừa nhấp nốt rượu rồi mặc lấy chiếc áo phao dày chuẩn bị ra về.-Tôi sẽ không bao giờ quên thời gian qua.-Cô ấy vội vã gạt nước mắt rồi bước tới chỗ tôi.-Tôi cũng vậy,chẳng thể quên được đâu.Tôi bước khỏi tòa chung cư,tuyết rơi càng nặng,điều đó như càng kích thích tôi không bắt chuyến xe ngay cạnh mà đi bộ hẳn về nhà.3 dặm,đó là quãng đường đôi đã đi vào tối hôm đó.Trong những giây phút cô đơn mà tôi tự chọn lấy đó,tôi như cảm nhận được mọi thứ xung quanh.
Những chiếc lá cây từ từ rơi,những dòng nước chảy hiền hòa trên dòng sông xa,những tổ chim bị bỏ lại sau khi những chú chim đã bay đi tánh rét cả tháng.Tôi lại nghĩ về Davis,liệu cậu ta lại có quăng mình vào cuộc sống tiệc tùng với cần sa và gái gú là chủ đạo hay không nữa?Liệu cậu ấy thấy khá hơn hay chưa?Những suy nghĩ cứ chạy qua chạy lại trong đầu tôi.5h sáng,tôi về đến nhà,tôi chẳng biết vì sao mình đi chậm như vậy nữa.
Tôi tắm một cách qua loa đến mức xà phòng vẫn dính trên người tôi sau khi tắm.Thế rồi tôi bắt đầu dọn hành lý,từ quần áo tới sổ sách,tài liệu,vv....Thế rồi ngôi nhà tôi đã sống suốt hơn 2 năm qua giờ lại trống vắng như lúc tôi chuyển tới.Những bộ bàn ghế,bát đĩa,gương hay thậm chí máy tính vẫn còn đó nhưng có lẽ thứ thiếu đi chính là sức sống nó không còn nữa rồi.Sáng ngày 18/12/2012,tôi rời khỏi căn nhà đó lần cuối.Trên chiếc xe đi ra sân bay,tôi cứ ngoái lại,ngoái lại mãi cố gắng tìm một cảm giác thân thuộc ở một nơi có lẽ tôi vẫn luôn xa lạ.Căn nhà đó cứ nhỏ đi,nhỏ đi mãi rồi biến mất trong làn tuyết trắng của mùa đông kết thúc cho một hành trình của tôi và Davis..