Rạng sáng ngày 18/6/2023,tin tức về cái chết của nam ca sĩ nổi tiếng Davis Winfield đã lan rộng tới khắp thế giới ngoài sự mong muốn của tôi.Họ mới chỉ biết rằng Davis đã ra đi trong một vụ tai nạn xe kinh hoàng ở Hollywood lúc 4h15 phút sáng.Dù thế giới đã mất đi Davis,tôi vẫn ở bên cậu ấy tới tận hơn 5h khi họ bắt đầu đưa cậu vào nhà xác.Tôi muốn ở bên cậu ấy,để cậu ấy không cô đơn, để cậu ấy không thấy lạnh sau cái đêm có lẽ dài nhất cuộc đời của cậu ấy cũng như cuộc đời tôi.Tôi chỉ nhìn cậu ấy,tôi có cảm giác cậu ấy nhìn tôi và mỉm cười với tôi,tôi không biết nữa.-Thưa anh Travis,giờ tôi phải đưa bạn anh đi,xin lỗi anh.-Một cô y tá nói với tôi phá vỡ cái không gian yên tĩnh của Davis.Cái không gian yên tĩnh đó đã tồn tại kể từ lúc Davis hát cho tôi cái bài hát về Los Angeles,hay đúng hơn là về Emma đó.Dường như suốt thời gian đó,Davis luôn ở bên cạnh đó,lúc xe đưa cậu ấy tới bệnh viện,tôi cũng nghe thấy những tiếng ngân vang đầy thiêng liêng vang vọng trong đầu tôi.Có lẽ vì vậy khi Davis ra đi trên xe,tôi vẫn luôn cảm giác cậu ấy ở bên tôi,và chỉ khi cánh cửa đưa cậu ấy vào nhà xác đóng lại,cả trái tim và lí trí tôi mới hoàn toàn chấp nhận rằng Davis đã chết.Trong nỗi buồn đau,ngỡ ngàng đó những giọt lệ đã lăn dài trên má tôi,mở cánh cửa bệnh viện,tôi bàng hoàng khi thấy một đám phóng viên đứng đầy đường,điều duy nhất tôi có thể nhớ sau đó là một thứ ánh sáng trắng tới độ kinh hoàng của những chiếc máy ảnh từ bọn câu tin bẩn thỉu cùng những câu hỏi: “Anh có thể nói cụ thể cái chết của cậu Winfield được không”, “Cậu Winfield đã nói gì trước khi mất vậy”, “Cậu Winfield đã trải qua những gì vậy?”-Cút đi,cút hết đi,các người không thể để một người ra đi thanh thản được hay sao.Davis Winfield đã chết,các người còn muốn gì?-Tôi hét lên trong tức giận.Đám người không nghe tôi nói,ầm ầm kéo nhau tới gần cửa bệnh viện cố gắng bám lấy tôi.Mọi thứ náo loạn tới mức nhân viên bảo vệ ở đây phải tham gia để áp chế họ.Thế rồi mọi thứ cũng được giải quyết.7h sáng tôi về căn nhà ở Los Angeles,ánh bình minh đã lại chiếu rọi để một ngày mới bắt đầu,nhưng để làm gì cơ chứ?Quá chán nản,tôi ngồi ra ghế bật TV lên xem cũng chỉ toàn tin tức của Davis ở khắp nơi.Quá tức giận,tôi cầm điều khiển ném vỡ chiếc TV.
“Đoàng”-Tiếng chiếc TV đổ vỡ trên sàn,sao lại giống cái tiếng khi chiếc xe Davis nổ thế chứ.Mà cũng chẳng giống,chỉ là bộ não ngu xuẩn của tôi cứ liên tục gợi tôi lại về cái sự việc kinh hoàng đó.
Cứ mỗi giây phút trôi qua,cái vụ nổ,cái đám cháy,hình ảnh Davis đầu bê bết máu lại thêm ám ảnh tôi,nó như những dòng văn tự được khắc lại trên đá vậyBỗng một cuộc gọi điện tới máy tôi,số lạ,tôi bắt máy.-Xin lỗi,anh có phải Travis Baker đúng không?-Một giọng nói thật lạ mà thật quen vang lên.-Đúng rồi,ai đó?-Yoshida,anh còn nhớ không?-Yoshida sao,có việc gì vậy.-Nhà anh ở đâu vậy,tôi muốn tới,tôi phải gặp được Davis thêm 1 lần nữa.-Tôi sẽ ra sân bay đón cô,mấy giờ cô bay?-8h,theo lịch thì 7h tối sẽ tới L.A.-Được rồi.“Yoshida sao?”-tôi chợt nghĩ.Cũng đã 10 năm rồi nhỉ?Hình như 9 năm,có lẽ sau tất cả cô ấy là người yêu Davis nhiều nhất sao?Tôi nhìn lại căn nhà,thật bừa bộn và hỗn loạn,bọn đĩ tối qua thậm chí đã lấy luôn 15 ngàn đô tôi cất dự phòng trong nhà rồi.Tôi định dọn dẹp nhưng điều tiếp theo tôi nhớ được chính là tôi thức dậy lúc 6h tối,căn nhà vẫn như vậy cùng với chai vodka để trên bàn.Tôi vội vã thay quần áo để đi đón Yoshida.Tới hơn 7h tôi tới sân bay quốc tế Los Angeles.Trong cái cảnh nhộn nhịp ở sân bay,tôi bỗng thấy bồn chồn và hồi hộp,nhưng cái cảm giác đó đã bị cuốn phăng đi khi tôi thấy Yoshida.Phải nói cô ấy vẫn như vậy,gương mặt vẫn trầm ngâm một vẻ đượm buồn,vẫn là mái tóc ngắn đó,gương mặt rồi ngoại hình của cô ấy sau 9 năm vẫn không thay đổi.Vẫn là một cô gái nhỏ bé mang một vẻ quyến rũ bí ẩn.Cũng không mất lâu để cô ấy nhận ra tôi,không biểu hiện gì,nhưng chỉ cần nhìn vào ánh mắt cô ấy tôi đã biết cô ấy ấn nhận ra tôi rồi(Yoshida rất giỏi truyền đạt điều cô ấy nghĩ qua cử chỉ và ánh mắt).Cô ấy kéo chiếc vali và đi những bước chậm rãi uể oải tới chỗ tôi.Những hành sách đi sau có vẻ không hài lòng với sự chậm rãi đó nhưng họ cũng chẳng nói gì.Cô ấy vậy mà trong thoáng chốc đã ở ngay trước mặt tôi, hai người chúng tôi nhìn nhau,và dù sự yên tĩnh tuyệt đối chẳng phải là điều cả hai hướng tới nhưng cả tôi lẫn Yoshida đều im lặng.Tôi ngỏ ý xách hộ cô ấy chiếc vali nhưng cô ấy từ chối,bầu không khí có vẻ căn thẳng.Chúng tôi đi ra xe theo lời mời của tôi dù chẳng có sự đáp lại của Yoshida.Khi cả hai đã ngồi lên xe ngay ngắn cô ấy mới quay sang nói với tôi bằng cái giọng đầy nghẹn ngào:-Hết thật rồi sao?-Đúng vậy,hết thật rồi.-Tôi xin lỗi.Tôi đã nghĩ gì vậy nhỉ?-Cô ấy sụt sịt.-Có phải anh đã rất khó chịu với thái độ của tôi nãy giờ đúng không?-Để làm cái gì cơ chứ?-Tôi cười đầy chua xót.-Tình huống này thật khó xử.Đi trên những con phố dài ở L.A,Yoshida vẫn hoàn toàn bất biến trước khung cảnh nơi đây,chúng tôi lẽ ra sẽ chẳng nói gì cho tới khi tôi mở lời:-Tôi bất ngờ vì cô biết tiếng Anh đó.-Tôi gượng gạo cười.-Tôi đã nghĩ lúc đó sẽ phải lục lại vài từ tiếng Nhật mà đã gần một thập kỷ tôi không dùng.-Ừ.Thú thật học thứ tiếng này thật mất công,nhưng vì công việc đó ngày càng nhiều khác phương Tây như các anh nên phải mở rộng khả năng ngôn ngữ.-Cô vẫn làm công việc đó sao?-Ừ,giờ không còn là chuyện tiền bạc,chỉ là nó đã trở thành một phần quá lớn trong cuộc đời tôi như một niềm vui khó bỏ vậy.-Yoshida vẫn nhoài người về phía cửa sổ chứ chẳng mảy may tới tôi.-Tôi hiểu mà.Nếu cô muốn thoát khỏi cái cuộc nói chuyện vô nghĩa thì cứ tự nhiên nhé,tôi thật sự nghĩ tôi đang làm phiền cô đó.-Không đâu,chỉ là...-Cô ấy chỉ tay vào tòa Wilshire Grand Center-Thật giống như anh ấy kể.-Nơi này sao?-Đúng vậy,khi anh ấy kể về Los Angeles,tôi cũng thấy được ngôi sao thích thú trong đôi mắt của anh ấy y như một đứa trẻ vậy.-Nơi đây từng là mà mong muốn của cậu ấy mà...-Anh có muốn kể thêm về câu chuyện đêm hôm qua không?-Cô ấy hỏi tôi.-Có lẽ chưa,vẫn còn quá sớm,rồi một ngày cả thế giới sẽ biết về cái chết của cậu ấy,nhưng ít nhất không phải hôm nay.Có những thứ tôi muốn giữ lại vì Davis.-Tôi hiểu rồi,hoàn toàn hợp lý thôi mà.-Thú thật,ngày hôm nay tôi không thấy ổn lắm.Có cảm giác như cái cảnh Davis bò ra từ chiếc xe phát nổ như chỉ diễn ra vài giây trước nhưng rồi cái cảm giác như chuyện đó đã là hàng chục năm cũng thật mạnh mẽ biết bao.-Lúc tôi nghe tin đó tôi cũng đã rất bàng hoàng,tôi hiểu anh đã trải qua những gì chứ.-Cô định ở đây bao lâu?-Cho tới khi đám tang của anh ấy kết thúc.-Nhà tôi vẫn còn phòng trống,cô cứ tự nhiên nhé.-Tôi nói thì chiếc xe cũng đã về đến nhà,lúc này đã hơn 8h tối.Chúng tôi vào trong nhà,chẳng ai mảy may bật đèn lên.Trong màn đêm bao phủ được thắp sáng một chút bởi ngọn đèn đường đằng xa,chúng tôi nhìn nhau.Và dù ánh sáng yếu làm tôi khó nhìn,tôi cũng vẫn thấy được đôi mắt đẫm lệ của Yoshida dù cho nét mặt còn chẳng thay đổi.
Bất giác,những hạt lệ cũng đã tràn ra từ đôi mắt tôi,đôi mắt chúng tôi mệt mỏi nhìn vào nhau,không chớp.Tôi ôm cô ấy nhẹ nhàng:-Tôi xin lỗi,tôi đã để Davis chết.-Tôi xin lỗi.-Cô ấy khóc nức nở,lảo đảo rồi tì hẳn vào người tôi.-Đống tiền tôi kiếm được từ cái nghề bẩn thỉu kia cuối cùng là để làm quái gì cơ chứ?Anh ấy chết rồi.Không gian bên ngoài vẫn ồn ào,vẫn đậm cái tiếng đường phố,vẫn là những tiếng chửi rủa rồi hô hào xen lẫn cười đùa,đâu đó còn có những mẩu tin về cái chết của Davis tiếp tục được lan truyền.Nhưng trong căn phòng này,cái màn đêm đó đã bao trùm lên chúng tôi.Sau đó tôi chỉ cho Yoshida về phòng trong khi tôi lủi thủi dọn dẹp căn nhà sau bữa tiệc-Cái bữa tiệc duy nhất tôi hối tiếc vì đã mở ra......Ngày 2/7/2023, lễ tang của nam ca sĩ Davis Winfield được tổ chức tại số 3852 đường Edenhurst Ave.Lễ tang được tổ chức hoàn toàn bí mật nhưng để chắc chắn một hàng vệ sĩ vẫn được thuê trực để đề phòng.Những nghệ sĩ,nhà sản xuất của BDR cùng anh Jayson Blake,George Michale đều được mời tới.Ngoài ra,những tình nhân của Davis cũng đã được mời đến đám tang sau nhiều ngày tôi suy nghĩ và đắn đo.Tuy thế ngoài Nakito cũng chẳng có ai tới cả.Sara và Kesha hoàn toàn không có biệt tích,Elena và Emma thì nói họ có lí do riêng trong khi Emelia lúc này đã chết vì O.D vài năm trước đó cùng hơn 20 người khác tạo nên một trong những cú sốc lớn nhất liên quan đến việc sử dụng ma túy ở nước Mỹ.Và chỉ vài phút trước khi bắt đầu,có bóng dáng một người phụ nữ ngoài 40 vội vã chạy vào,chị ấy hốt hoảng hỏi tôi:-Lễ tang Davis chưa bắt đầu đúng không?-Dạ vâng thưa chị.-tôi đỡ chị ấy.-Cảm ơn chúa,nếu tôi không thể gặp cậu ấy một lần nữa có lẽ tôi sẽ giết chính mình để gặp cậu ấy bên kia mất.-Chị ấy bình tĩnh lại.-Sara sao?-Tôi lúc này mới nhận ra.-Chị vào chỗ đi.Thế rồi,khi đồng hồ đổ chuông lúc 9h sáng đánh dấu lễ tang bắt đầu.
Khởi đầu với lễ viếng.Mọi người,kể cả tôi dù không khỏi bồi hồi xúc động nhưng cũng đã kiềm chế được cảm xúc,có lẽ từng người một trong gian phòng hiểu rằng nếu cứ than khóc Davis sẽ chẳng thể ra đi thanh thản.Tiếp theo là đến bản thánh ca được trình diễn bởi nhóm hợp ca của nhà thờ và phần đọc kinh của cha xứ.Mọi thứ được diễn ra nhẹ nhàng và gọn gàng.Và cuối cùng là phần phát biểu của những người đến dự với phần mở đầu của ông George Michale:“Chúng ta,...chúng ta ở đây hôm nay cùng vì một mục đích là để tưởng nhớ cũng như chia buồn cho sự ra đi của cậu Winfield.Tôi nhớ 12 năm trước,thằng nhóc đó đã tìm tới trụ sở công ty tôi JT Beat Record.Tôi vẫn nhớ như in cái sự khiêm nhường,bản lĩnh của cậu ấy.Tôi đã nghĩ ngay khi nhìn thấy cậu ấy là làm sao để đuổi quách thằng nhóc này đi.Nhưng thế rồi cậu ấy đã thành công đó,cậu ấy đã là một thành viên của JT Beat Record.Tôi nhớ cái ngày tháng 11 đó 8 năm trước,2015.Tôi đã phải gọi điện thẳng cho cậu Baker kia “Hãy gọi thân chủ của cậu tới đi,tôi có điều muốn bàn”.
Lúc tôi thấy Winfield tới trụ sở,tôi đã ngỡ mình đã chiến thắng,tôi đã ngỡ bản thân có được một trong những ca sĩ giàu tiềm năng nhất bấy giờ.Cậu ấy từ chối tôi,tên khỉ gió đó từ chối tôi.Tôi đã rất tức giận cho đến khi nghe được lý do của cậu ấy,lúc đó tôi hiểu nhà tư bản vĩ đại nhất trong ngành âm nhạc đã nhận thất bại đầu tiên.”Bài phát biểu thứ 2 là của anh Jayson Blake: “Davis,cậu ấy là người nhà của không chỉ tôi,mà là toàn thể BDR.Làm sao tôi có thể quên được một ngày giữa tháng 2 năm 2011.Cậu lái xe của tôi khi đó đã mở một đoạn nhạc R&B tăm tối,ướt át và đầy trụy lạc,tôi nhớ tôi đã tự nhủ “thứ quái gì vậy?” cho đến khi giọng hát của ca sĩ đó bắt đầu vang lên.
“Tôi yêu cái đó,chính cái đó dù tôi cũng chẳng thực sự hiểu đó là thứ âm nhạc quái quỷ gì cả”-tôi tự nhủ.Thế rồi 2 tháng sau màn trình diễn đầu tiên của cậu ấy đã ghi doanh toàn cầu.4 năm sau,2015 khi hãng thu âm rơi vào giai đoạn khủng hoảng,chính cậu ấy đã nhân danh chúa ban cho chúng tôi đôi tay để nắm lấy,để giải cứu bọn tôi trong cái thời kì khủng hoảng đó.Và rồi còn có màn biểu diễn cơn mưa nước tím trong vườn địa đàng ba năm trước được coi là kinh điển của âm nhạc thế giới.Chúa đã ban cho Davis quá nhiều nhưng những gì cậu ấy phải đổi lại để giải cứu thế giới vẫn là quá đắt.Và giờ đây,khi Davis đã có thể yên nghỉ bên Sapham,thế giới,BDR và tôi đều thật sự hân hạnh khi đã được chứng kiến và là một phần của cuộc đời Davis.Xin cảm ơn.Đáng lẽ theo kế hoạch ban đầu tiếp đến sẽ là lời phát biểu của Yoshida nhưng cô ấy đã từ chối và cho rằng bản thân cô ấy không xứng đáng nên phần phát biểu đó sẽ chuyển qua tôi.Đứng trên bục nhìn xuống,toàn bộ khán phòng thu lại trong tầm mắt,tim tôi bắt đầu đạp nhanh,nó càng đập nhanh hơn khi tôi nhìn vào quan tài và biết Davis nằm trong đó.Nước mắt tôi tuôn ra khiến tôi phải rút khăn tay trong túi áo và gạt đi những giọt lệ vương trên mí,cha xứ thấy vậy ra hiệu hỏi tôi có ổn không.Tôi bình tĩnh,chỉnh lại vest,gạt hẳn nước mắt đi và bắt đầu: “Xin lỗi mọi người,tôi đã xúc động hơi thái quá.Dù sao tôi muốn cảm ơn mọi người vì đã có mặt tại đám tang của cậu Davis Winfield ngày hôm nay với tư cách là người bạn,người quản lý của cậu Winfield đây.Chúng tôi lớn lên bên nhau ở Toronto,thành phố tuyết trắng,từ khi còn rất nhỏ Winfield đã luôn mơ về giấc mơ Mỹ,mơ về cái nghề ca sĩ và cả thành phố Los Angeles hoa lệ này.Và có thể nói rằng cậu ấy đã thành công...cậu ấy đã thành công,nhưng có lẽ nó đã không hoàn toàn.Khi cậu ấy đã nổi tiếng,đã giàu có ở L.A,ở Hollywood dường như luôn có cái gì đó đeo bám cậu ấy ngăn cản cậu hưởng thụ hoàn toàn cái vẻ đẹp của Los Angeles mà cậu hằng mong ước.
Đó là cho tới khi giây phút cậu ấy nguy kịch,chỉ vào cái giây phút mà sự sống đã dường như quá xa Winfield cậu ấy mới cảm nhận được cái vẻ đẹp của thành phố thiên thần mà cậu ấy mong ước trước kia.Tôi không biết nhiều nhưng tôi khẳng định tôi biết đủ để khẳng định Winfield đã ra đi trong thanh thản.Cậu ấy có thể đã ra đi về thể xác nhưng tinh thần,lý trí và những di sản cậu ấy để lại là không thể chối cãi.Và chỉ cần một khi cậu ấy vẫn còn trong trái tim mọi người,tôi xin khẳng định Davis Winfield sẽ không bao giờ chết đi.Xin cảm ơn mọi người đã dành thời gian để tham giự đám tang của Winfield,một lần nữa tôi xin chân thành cảm ơn.Chiều hôm đó,tro cốt của cậu ấy được chôn ngay cạnh anh Sapham tại một nghĩa trang ở Los Angeles,cậu ấy nói rằng khi chết đi thì ai cũng giống nhau nên một ngôi mộ to và đẹp để làm cái quái gì cơ chứ.Sau khi chôn cất Davis xong mọi người đều ra về trong khi tôi ngồi dưới một gốc cây Menara.Ban đầu Yoshida cũng định ra ngồi đó với tôi nhưng mỗi giây phút nhìn vào ngôi mộ của Davis cảm xúc của cô ấy như bị vò nát nên tôi đành phải đưa cô ấy về nhà nghỉ.3h chiều,nắng vàng chói chang chiếu qua những cành cây kẽ lá.Bầu trời quang,không có mây khiến nắng trở nên càng dữ dội hơn,những tia nắng tháng bảy,một cái nắng đẹp nhưng cũng thật khó chịu và nóng nực.-Cậu không về sao?-Tiếng nói của Sara phá vỡ bầu không khí trầm tư của tôi.-Tôi chỉ đưa Yoshida về thôi,còn chị,chị còn làm gì ở đây vậy?-Cô gái người Nhật đó có vẻ yêu Davis rất nhiều.-Sara nói,tay đưa tôi chai nước.-Tôi đã nghĩ bản thân sẽ không bao giờ gặp lại Davis nữa.-Thú thật tôi cũng chẳng nghĩ là sẽ gặp lại chị đâu.-Đương nhiên.-Sara cười.-Có lẽ,những người đã chịu yêu Davis bản chất đều là những kẻ khổ dâm.-Thật đáng mỉa mai làm sao!-Tôi tặc lưỡi.-Đúng vậy.Khi cậu ấy chia tay tôi,tôi đã ngỡ bản thân được giải phóng,rằng bản thân sẽ không phải lấy nỗi đau mà tận hưởng nữa.
Nhưng không,có lẽ tôi và cả cô gái người Nhật từ đầu đã biết rằng yêu Davis là một nỗi khổ vô cùng.Nhưng có lẽ chúng tôi tận hưởng nó,quen rồi thì ta sẽ chẳng thể sống thiếu cái nỗi đau độc hại đó nữa,mà là cần nó.-Chị biết không.-Tôi trầm ngâm nhìn vào bầu trời.-Có lẽ...đó là cách con người tồn tại,có lẽ con người sẽ không thể sống mà không có những nỗi buồn,những sự độc hại về tinh thần gây ra cho nhau.Ta chấp nhận nỗi đau là một phần của cuộc đời,là tiếng ngân vang của cuộc đời và ta hòa mình vào nó thay vì cố tạo ra những âm thanh trái ngược.Ta gây ra cho người khác nỗi buồn,nỗi đau để cùng nhau tồn tại bởi...ta không biết nếu không làm thế mọi thứ sẽ như thế nào.Và thế là người đàn ông làm người phụ nữ đau buồn,người phụ nữ lại buông những lời cay nghiệt với người đàn ông,rồi những đứa trẻ bị ảnh hưởng,thế hệ này sang thế hệ khác...Và rồi,chẳng có và rồi nữa,đó là cách chúng ta đã đang và sẽ sống.Sara không nói gì nữa,chị ta ngồi đó thêm vài phút rồi cũng đứng dậy đi về để lại tôi một mình dưới gốc cây.Trong ánh nắng buổi chiều,tôi cũng chẳng thật sự nghĩ gì mà chỉ nhẹ nhàng thả cho tâm hồn trôi theo làn mây chiều.Tắt nắng rồi,trời đã tối.Tôi đứng dậy đi tới mộ Davis cười:-Cậu đã có tất cả rồi,chúc mừng nhé,tôi sẽ gặp lại cậu sớm thôi.18/6/2033,vào lúc 4h15 phút sáng theo giờ Los Angeles,album phòng thu cuối cùng của ca sĩ Davis Winfield đã được ra mắt trong sự mong chờ của biết bao người nghe nhạc toàn cầu chỉ với một thông báo ra mắt một ngày trước đó.Bìa của album chính là gương mặt bê bết máu của Davis đang cười và hướng lên trời.Thoạt nhìn qua,Davis nhìn trông giống nạn nhân của một vụ tai nạn kinh hoàng nhưng khi nhìn vào cái nụ méo xệch,gượng gạo của cậu chúng ta có cảm giác chính cậu mới là quỷ dữ.Davis vẫn mặc bộ vest đỏ thương hiệu đó trong ảnh bìa album.Và thế là mọi người đã lục tìm lại những tấm ảnh mà Davis đã xuất hiện với chiếc vest đỏ đó.Và dù cũng chỉ xuất hiện vài lần trong bộ vest đó,bộ đồ đã trở thành một biểu tượng,một giai thoại mang tầm sử thi của ngành công nghiệp âm nhạc vốn dĩ luôn phức tạp.Với 10 track đầu được hoàn toàn sản xuất và thu âm bởi Davis và 9 track cuối đã được tôi sử dụng công nghệ tinh xảo để tạo nên,album “After Hours” với 19 bài hát dài 1 tiếng 23 phút cũng được ra mắt với track list:1.Snowchild.
(Đây là một bản rap nhẹ nhàng theo giai điệu nhìn thoạt qua rất bình thường nhưng nội dung lại làm tôi nghĩ rất nhiều.Snowchild hay đứa trẻ lớn lên trong màn tuyết trắng chính là chỉ Davis,không chỉ vì cậu sinh ra trong cái giá lạnh của Toronto mà còn vì dấu vết trưởng thành của cậu luôn có những dấu vết mờ đi của cần sa,ma túy,cỏ Mỹ,...Bài hát mở ra với phần rap đầu của Davis nói về cái cách cậu vượt qua một tuổi thơ khó khăn và thiếu thốn: “I used to pray when i was 16,if i couldn’t get it big i would probably cut myself bleed” hay “Grew up with lack of love but now the world all love me now”.Sau đó Davis tiếp tục trong đoạn điệp khúc: “For that money i was hustling,Cali was the mission now a migga leaving,leaving into the night” và trong một đoạn Davis cũng nói: “Never need a man she’s what a man need.”)2.Escape from LA.
(Một bài hát với tiết tấu chậm và giai điệu nhịp nhàng nói về sự kinh hãi của Davis trước LA “This place will be the end of me” hay “Please take me out of LA i don’t want to die”.Sau đó là phần bridge chậm rãi nói về lí do Davis kinh sợ LA cũng như lối sống chụy lạc vào lúc đó: “She pulled up to the studio,no one realize.She took out her clothes and locked up the door just for me.We had sex in the studio.All these LA girls they all look the same,i don’t recognize.
Same work all on their face,i don’t criticize.She a cold-heart bitch with no shame,but her throat too firth.Sau đó là câu hát: “I got everything i wanted,but what it mean without you?” Bài hát kết thúc khi nhạc đã kết thúc và một tiếng hét vang lên.Nếu xét vào thời gian của Davis đây là lúc cậu rời LA tới Vegas.)3.Alone again.
(Bài hát này sử dụng giai điệu upbeat đầy năng lượng nhưng lại bị bóp méo và làm chậm lại tới mức gây đau đớn.Nó khởi đầu với: “It wasn’t who i am,only in Vegas i can feel so at home”.Có thể nói đây là lúc Davis sau khi hiểu ra cậu đã mất đi Emma và cậu phải tự chấn an bản thân.Nhưng sau đó,cơn điên dại quá lớn khiến cậu phải chơi thuốc dẫn tới câu: “I take too much,i don’t wanna die” và “I don’t know if i can be alone again”.Bài hát càng đi về cuối chất giọng của Davis càng bị bóp méo bởi auto-tune(hiểu đơn giản là một dụng cụ thay đổi giọng) )4.Too late (Nối tiếp Alone again,track này giữ được tiết tấu nhanh và giai điệu upbeat bắt tai.Nó xoay quanh hai vấn đề trước hết là Davis đã hiểu ra đã quá muộn để có thể níu kéo tình yêu với Emma qua đoạn điệp khúc: “It’s way too late to save our souls.It’s way too late,we on our own.I made mistakes,i did you wrong”.
Nguyên nhân của điều này được Davis đổ lỗi chính là thành phố Los Angeles cậu vẫn luôn yêu quý: “I can’t trust this place anymore.They say we are over,how could they know.We been in hell but it’s disguised as heaven with flashing lights”.)5.Hardest to love (Vẫn sử dụng giai điệu như hai track trên,nhưng phần âm thanh ở track này trở nên hỗn loạn,nhưng mảnh âm thanh như bị đặt sai chỗ để hình thành sự lạc nhịp cho bài hát giống như cái bất an của Davis lúc đó.Bài hát khởi đầu với việc Davis nhìn thấy những cố gắng của Emma để có thể giữ Davis ở bên “You have been trying with me.You been crying out behind that smile.And i right thru the lies that our love has already dead inside.But you still acting like it’s still alive and make it feel right.” Dẫn tới phần điệp khúc của bài hát: “Cause i been the hardest to love,you try to keep me even though it kills you”.
Bài hát khép lại với câu: “Can’t believe you still try to keep me back just let me go for me and for you”)6.Scared to live (Bài hát này giống như một phiên bản hiện đại của “Echoes of Silence” khi cũng là một bản ballad buồn nói về tình yêu.Nhưng cái cách mà Davis tiếp cận bài hát này là cách tiếp cận đầy trưởng thành.Cậu nói rằng cậu đã sai khi giữ Emma lại quá lâu với những câu hát như: “When i saw the sign i should have let you go but i kept you beside me” điều đó dẫn tới tâm hồn của cô gái (chỉ Emma) trở nên mục rữa: “Now they want to win your heart but there is nothing left”,tới khi bài hát lên cao trào Davis muốn thuyết phục cô gái hãy tiếp tục sống tiếp: “I been praying that you can find yourself back” hay “Don’t be scared to live again” để rồi kết luận với một thú nhận về tình yêu đầy đau đớn: “We fell apart, right from the start”.3 track vừa qua như mổ xẻ những cảm xúc ăn năn hối hận của Davis khi cậu nhận ra những điều tồi tệ cậu đã làm với Emma).7.Heartless (Một bài hát với nhịp điệu nhanh,dồn dập,có thể gắn với cái đêm ở Vegas mà Davis dường như đã mất trí.Nó mở đầu với câu hát: “Never need a bitch i’m what a bitch need,tryna find the one that can fix me”,bài hát sau đó càng dồn dập hơn khi Davis nói về cách mà cuộc sống đầy hào nhoáng ở Vegas,ở L.A khiến cậu nhận ra gái gú chỉ là phù du với câu: “Low life for life cause i’m heartless”,âm thanh đó cứ tiếp diễn rồi bỗng dưng một khoảng hẫng đột ngột xuất hiện.
m thanh đó khiến cho người đọc có một cảm nhận mờ ảo,mông lung,đây là khi Davis bắt đầu nhận ra rằng Emma đang ám ảnh cậu và cậu muốn có lại cô ấy qua các câu hát: “I lost my heart and my mind.I try to always do right.I thought I lost you this time,you just came back in my life.You never gave up on me,I never know what you see.I don’t do well when alone,can you just came in my life?”.)8.Faith.(Đây giống như một track tiệc tùng cũ của Davis ở phần đầu,với một giai điệu chói tai và giọng hát bị bóp méo bởi auto-tune.Davis trước hết nói về cái cách mà cậu chơi ma túy như một dân chuyên: “Light a blunt up with the flame,put that cocaine on the plate” rồi dẫn tới lí do của điều đó là cậu đã mất niềm tin vào mọi thứ xung quanh và không biết thật với giả: “Cause i lost my faith,and now everything is not the same.”.
Davis sau đó nói về cái nỗi cô đơn kinh hoàng cậu phải trải qua lúc đó: “I feel everything,from my body to my soul.Girl i feel everything,when i’m coming down is the most i feel alone.” Tiếp đến là Davis cố gắng nói rằng cậu đã thay đổi nhưng cái lối sống cũ cứ chọn cậu mà quay lại: “Been sober for a year but now is time for me to turn back to my old way don’t you cry for me.Thought i be a better man but i lied to you and me”.
Phần sau tiếp nối đầy mâu thuẫn khi Davis dù kinh tởm nhưng vẫn một lần nữa tìm về cái lối sống cũ đó đầy tự nguyện: “This way is the devil try to pull me to my grave but i will chose Vegas if the offer me heaven gate”.Tiếp đến,Davis nói về việc nếu cậu có bị gì,cậu muốn người mình yêu hãy cùng trải qua dù trước đó cậu vẫn cố xua đuổi cô ta đi: “I tried to love but you know i never stay.And if I OD,I want you to OD right beside me.I want you to follow right behind me and hold me while I’m smiling and dying.And if i gone missing,you know Vegas is where I be,the lights in the desert always got me blinded but I’m only alive when i’m there”.Sau đó giai điệu trầm xuống và nhanh hơn: “I’m losing faith and hope everyday.Faith!Time hasn’t been kind to me I pray when i look into the mirror and see someone i love”.
Giai điệu lắng xuống và tắt hẳn cho tới khi tiếng xe cứu thương vang lên cùng một thứ âm thanh chậm rãi đau đớn.Sau đó Davis từ từ hát: “I ended up in the back of a flashing cả and the whole city is shining on my face.The light got me blinded again”.Câu hát đó lặp đi lặp lại bé dần rồi tắt hẳn.Đây chính là lúc Davis đã OD ngoài đời nhưng may mắn thoát nạn.Phần này chính là một sáng tạo đỉnh cao của Davis,không có nó bài hát sẽ chỉ là một bài hát tiệc tùng đơn thuần nhưng nhờ nó,ta thấy được một phương diện khác của Davis,đây là khi cậu đã già đi và nhận ra những cuộc chơi như vậy là quá sức với cậu,lúc đó Davis chỉ muốn có được một ai đó để ở bên,để cậu có thể quên đi việc sử dụng cần sa mà vẫn có thể sống hạnh phúc.)9.Blinding lights (Track này là track có tiềm năng trở thành hit lớn nhất của album với giai điệu up beat nhanh và sôi động phối kết hợp chất liệu âm thanh từ thập niên 80 cùng với màn trình diễn kĩ thuật gần như hoàn hảo của Davis.Ý nghĩa của bài hát không quá sâu xa và rất phù hợp cho khán giả âm nhạc đại chúng.Kết hợp với đó là những ca từ dễ hiểu như “I’m blinded by the light” hay “I can’t sleep til i feel your touch” giúp cho track này có tiềm năng trở thành hit lớn nhất album.Bài hát này có thể hiểu đơn giản là những giây phút thoáng qua sau khi bị Davis OD và đang được đưa đi bệnh viện cấp cứu.Và trong những giây phút đó Davis vẫn chỉ nghĩ tới Emma,một mong muốn được ở bên trong cái giây phút mà cậu ấy nghĩ rằng mình sắp chết”.)10.This is the time i should come back (Track này ghi lại cuộc nói chuyện giữa tôi và Davis với việc tôi mở đầu: “Did therapist agree, did she agree?” sau đó Davis nói rằng: “Yes.This is the time i should come back,once and for all”.
Có thể dễ thấy đây chính là khi Davis quyết định trở về Los Angeles để dành lại Emma một lần nữa.Đây cũng là track cuối cùng được Davis sản xuất,những track sau được hoàn thành bởi tôi sử dụng công nghệ hiện đại làm lại giọng Davis cũng như việc thu lượm lại những chất liệu âm thanh cũ mà Davis không bao giờ dùng tới).11.In your eyes (Track này giống Blind lights cũng mang âm hưởng mạnh mẽ của thập niên 80 với tiếng kèn saxophone đầy cuốn tai cùng giai điệu chậm rãi nhịp nhàng.Đây chính là khi Davis nhìn thấy Emma tại quán bar hôm đó, khi nhìn vào đôi mắt của Emma,cậu thấy được những điều tồi tệ mình đã gây ra cho Emma với câu hát đầu tiên như là lời cầu xin để Emma quay lại: “I just pretend that i’m in the dark.Cannot regret cause my heart can’t take a lost.I’d rather be oblivious that i wanna be with you”.Sau đó là lời thú nhận của Davis khi nhìn vào đôi mắt Emma: “I can tell what you done when I look at you in your eyes.I see the flame burning in your starry eyes.In your eyes,I know it hurts to smile but you try to.You always try to hide the pain,you always know just what to say.Can’t face the truth that I hurt you,I’m blind.” Để khép lại với câu: “You lied but i won’t let it define you”.Sau đó là một đoạn solo saxophone dài gần 1 phút chơi bởi chính nghệ sĩ đã chơi saxophone tại quán Sunset And Vinyl).12.Save your tears (Từ track này tới track cuối là những gì Davis nói và nghĩ trong cái đêm cuối cùng của cuộc đời.Track nà được coi là track có khả năng trở thành hit cao thứ 2 của album vẫn với một thứ âm thanh upbeat của thập niên 80.Tuy thế trái ngược với thứ âm thanh tươi sáng đó chính là ý nghĩa đầy buồn bã của nó.
Track này chính là những dòng cảm xúc của Davis khi cố gắng đuổi theo Emma trong cái đêm ở quán Sunset And Vinyl.
Phần đầu của bài khởi đầu với: “I saw you dancing in a crowded room, you look so happy when i’m not with you.And then you saw me caught you by surprise,a single tear drop falling from your eye” nói về khi hai người chạm mắt nhau trong sự ngỡ ngàng.
Phần tiền điệp khúc tiếp tục với: “You could have told me that i broke your heart.You could have told me that you fell apart.But you just tried away like you didn’t care”.
Để rồi từ đó phần điệp khúc với câu “Save your tears for another day” đầy mạnh mẽ vang lên.Sau đó trước khi điệp khúc vang lên lần 2 Davis đã thừa nhận: “Girls just left me for someone else cause i know you deserve a better man”).13.Repeat after me (Trái ngược lại với một hình ảnh Davis dường như trưởng thành và chấp nhận số phận hơn,ở track này Davis như trở lại một người đàn ông ghen tuông với khao khát chiếm đoạt lại được Emma.
Trong track này,ta cảm nhận được như Davis đang cố thôi miên cô gái với giai điệu chậm,những câu hát: “You don’t love him,you just fuck him,you don’t love him cause you are thinking of me” lặp đi lặp lại.Sau đó Davis tiếp tục nói: “It ain’t hard to find someone that treat you right but it ain’t right if you fuck him out of spite”.Bài hát kết hợp với giai điệu chậm và nặng nề làm cho âm hưởng bài hát càng thêm ám ảnh”.)14.I understand (Interlude) (“I understand it now,you don’t love me anymore right?I don’t understand it you changing baby”-Đây là một vài câu mà Davis đã nói với tôi trong cái đêm cuối cùng của cậu ấy.)15.Final Lubally (Một bài hát nhẹ nhàng,yên bình như một lời hát ru được phối chút sự loạn nhịp từ giai điệu,đây vẫn là những lời Davis đã nói trong cái đêm đó như một lời chấp nhận để cho tình yêu giữa cậu và Emma có thể ngủ yên một lần và mãi mãi với những câu hát đầy nhẹ nhàng: “I’m running out of time,will always remember you.But i can’t make you stay in this broken place.Hope you find peace,close your eyes so I can put our love to sleep.It’s time for me to fight my trauma alone so why don’t you find peace and let me put our love to sleep.”)16.After hours (Track này nói về cái cách mà Davis phải quay trở lại làm con người cũ,con người chìm trong sự trụy lạc,chỉ để quên đi Emma.
Đây là track kì công nhất trong những track tôi sản xuất khi mà tôi đã phải tốn hơn một năm rưỡi trong studio để hoàn thành bài hát dài 6 phút này.Bài hát được chia làm ba phần với phần đầu nói về cái nỗi cô đơn của Davis dẫn tới quyết định cậu phải chơi ma túy,cần sa.Phần này có tiết tấu chậm,buồn bã với những câu hát như: “Thought I almost died in my dream again,fighting for my life,feeling so lonely.Without you beside, I feel numb.Your body next to me is only the sweetest memory.Without you...”.Sau đó là một phần nhạc đệm dài,tiết tấu nhanh để chạy đà cho pha beat drop khởi đầu phần hai của bài hát.Vẫn là giai điệu đó,nhưng sau màn beat drop bài hát như mặc lên một tấm áo mới sôi động hơn.Tuy thế,từ đây lời bài hát cũng càng thêm u tối khi nói về cách Davis quay về con người cũ với hi vọng có thể quay về với Emma: “My darkest hours.Girl i feel so lost in this crowded room.Those girl on the floor just try to distract my thought from you.I turned into the man I used to be just to forget about you.All of that just for the feeling alone.” Sau đó là tiếp tục một lần drop beat khiến mọi thứ như càng hỗn loạn hơn trước khi Davis thốt lên câu nói: “Oh baby,where are you now when I need you most?”.Sau đó nhịp độ bài hát lại chậm lại trở về ban đầu như thể Davis đang cố thuyết phục bản thân rằng mọi thứ quá muộn rồi,cậu đã hết lối thoát với câu hát: “It’s all over now,sorry baby for what i did to you.”Giai điệu sau đó cứ thế trầm xuống cho tới khi dừng hẳn lại.)17.Take me back to LA (Đây chính là những lời Davis đã hát trước khi chết,nó giống như lời tạm biệt Emma để Davis có thể thật sự trở về Los Angeles.Tôi đã mất gần 1 năm để có thể tạo ra lại cái chất giọng ấm áp mà lại đầy cam chịu,buông xuôi của Davis lúc đó.Nó được biểu diễn trên giai điệu đầy bay bổng và mơ mộng được dựng lên từ tiếng trống.)18.Until bleed out (Một bài hát với giai điệu chậm và đau đớn.Trong đó,Davis chỉ lặp đi lặp 4 câu hát cả bài: “I don’t wanna get high no more.What’s the point of touching the sky?I wanna cut you out of my dream girl.Til I’m bleed out,til I’m bleed out”.Bài hát này giống như một lời thú nhận đầy đau đớn rằng cách duy nhất để Davis quên được đi Emma chính là phải tự kết liễu bản thân).19.Isn’t it beautiful.
( “Look at it, Los Angeles, isn’t it beautiful?” đó chính là những lời nói cuối cùng của Davis.Câu nói đó được nói đầy hấp hối cùng với tiếng xe cứu thương và xe cứu hỏa đằng sau giống như những gì đã diễn ra ngoài đời)Album được xếp vào thể loại pop với âm thanh upbeat và âm hưởng từ thập niên 80 bao trùm lên album.Để hoàn thành album này tôi đã mất hơn 9 năm rưỡi vừa học làm producer và vừa viết nhạc.Nó sẽ là album cuối cùng của Davis,sau đó sẽ không có thêm âm nhạc nào mới của ca sĩ Davis Winfield.Ban đầu tôi đã có ý định quay và ra mắt một vài MV cho album nhưng sau đó tôi đã cất ý nghĩ đó vào một góc.Davis đã chết và tôi đã chẳng thể nào biết được cậu ấy đã nghĩ gì,đã tưởng tượng gì trước khi lìa đời.Vì thế MV duy nhất của album chính là Snowchild(một bộ phim hoạt họa) mà Davis đã cho ra mắt hơn 10 năm trước.Album sau khi ra mắt đã có doanh số khổng lồ với hơn 1,3 triệu bản được bán ra.Tất cả các bài hát đều đứng top 100 của The music chart với các bài hát ấn tượng nhất gồm: “Blinding lights”- hạng 1 với 157 triệu lượt nghe tuần đầu (sau này có hơn 4 tỷ lượt nghe).
Tiếp đó là “Save your tears” đứng hạng 2 với 138 triệu lượt nghe (Sau này nó 1,9 tỷ lượt nghe)“In your eyes” đứng thứ 5 với 99 triệu (Về sau có hơn 1,3 tỷ lượt nghe), “Take me back to LA” cũng gây bất ngờ đứng thứ 6 với 79 triệu lượt nghe (Về sau có 900 triệu lượt nghe), “Heartless” đứng thứ 8 với 59 triệu lượt nghe (Sau này có 1.1 tỷ lượt nghe) và “After hours” đứng thứ 10 với 51 triệu lượt nghe (Về sau có 800 triệu lượt nghe).Album được cả những nhà phê bình đánh giá rất cao.Nó được rộng rãi công nhận là chuẩn mực của âm nhạc hiện đại và sau này được nhận giải album của thập kỷ.Thông thường để có được sự tôn trọng và công nhận lớn như thế,các album thường phải đề cập tới một vấn đề lớn của chung (như “IT TAKES ALL OF US”) trong khi những album mang tính cá nhân After Hours thường khó đạt được thành công ở mức đó.Nhưng thứ khiến cho After Hours nổi bật ngoài phần âm thanh và phần hát chính là khả năng kể chuyện cũng như bộc lộ những cảm xúc suy nghĩ của ca sĩ.Đây có thể là lời tạm biệt hoàn hảo của cái tên Davis Winfield khỏi nền công nghiệp âm nhạc.Trong suốt 10 năm hoàn thành và phát hành album,tôi đã không rời L.A.
Tôi thường dành nhiều giờ liền đi lên ngọn đồi ở Hollywood để suy ngẫm về những gì Davis đã nói,đã nghĩ và đã làm.Điều đó dẫn tới việc tôi rời khỏi thành phố thiên thần ngay sau khi album được phát hành và không bao giờ quay trở lại nữa.Dường như tôi phát ngán với nơi đó,cái thứ sức mạnh và quyền lực của nó quá lớn làm tôi kinh hãi và làm tôi hiểu tôi không thuộc về nơi này,đúng ơn là chẳng ai thật sự thuộc về LA và cái tinh thần của nó cả.Cuộc đời của Davis giống như Los Angeles vậy,nó có rất nhiều góc khuất,tuy thế người ngoài chỉ nhìn vào bề nổi của sự nghiệp cậu giống như cái cách sự hào nhoáng của Los Angeles làm mờ đôi mắt của con người ta.Mọi thứ đều như vậy,đều có những nơi,những khía cạnh mà ánh sáng chẳng tài nào mà chiếu tới được.Mọi người chỉ biết ca sĩ Davis Winfield bỏ nhà hồi 17 tuổi bắt đầu sự nghiệp âm nhạc và rồi sau đó chết trong một vụ tai nạn xe kinh hoàng.Tôi tự tin nhận rằng mình là người thân cận nhất với Davis cũng chỉ cho thế giới thấy được những góc khuất nhất định của Davis.Thế rồi có những suy nghĩ,những tâm tư của Davis mà chẳng có thứ ánh sáng nào có thể vươn tới ngoại trừ ánh sáng từ trong chính cậu ấy.Davis đã có mọi thứ-họ nghĩ vậy.Davs đã mất hết mọi thứ vào cái lúc cậu ấy tưởng chừng cậu ấy có mọi thứ-tôi nghĩ vậy.Nhưng rồi làm sao ta có thể biết Davis nghĩ gì cơ chứ?Mà cũng đâu ai quan tâm,con người cứ thế,cứ tiếp tục đi về phía trước để kiến tạo cho một điều hoàn mỹ để rồi chính chúng ta quên mất rằng trong chúng ta đều có những nơi ánh sáng không chiếu tới..