Tất cả mọi người nghe lệnh, lên xe chở về hết. Lâm Phong đứng yên trước cửa nhà hàng đó, cảm thấy nhức nhói trong lòng vô cùng. Những lời của Quang Khải và mọi người, tuy chỉ là lời nói đùa với nhau, nhưng từng lời từng lời như mũi kim đâm vào trái tim cậu. Nếu thật sự có ngày đó, nếu thật sự có ngày trên bàn tay của cô xuất hiện một chiếc nhẫn cầu hôn, cậu sẽ như thế nào. Có lẽ cậu sẽ phát điên lên mất.
Gió đêm thổi thẳng vào mặt cậu lạnh buốt, nhưng Lâm Phong không muốn rời đi. Nếu như cái lạnh này có thể đóng băng được trái tim của cậu thì tốt biết mấy. Vậy thì nó không còn đau, không còn nhức nhói nữa.
- Giám đốc Phong – Một giọng nói có chút ồn ồn vang lên sau lưng Lâm Phong, nhưng cũng có thể cắt đứt cái lạnh đang bao trùm lấy cậu.
- Trưởng phòng Tuyên – Lâm Phong quay đầu lại nhìn thấy một người đàn ông tuy không cao lớn nhưng thân người cân đối. Ông chưa đến 50 tuổi, nhưng gương mặt ông dường như già đi rất nhiều so với tuổi. Nhìn ông ta trạc tuổi ba cậu, nhưng lại khác nhau một trời một vực.
- Vẫn còn luyến tiếc sao? – Ông ta đột nhiên hỏi một câu đầy khó hiểu.
- Trưởng phòng Tuyên nói vậy là sao? – Lâm Phong cau mày nhìn ông ta một cách đầy ngờ vực lẫn khó hiểu.
- Cô bé đó không ngờ lại lớn nhau như vậy, càng ngày càng xinh đẹp, lại tài năng như thế. Đúng là khiến cho bao nhiêu người đàn ông phải ngưỡng mộ – Ông ta không trả lời, chỉ buông một câu.
Lâm Phong ngạc nhiên nhìn ông ta, cậu chuyên chú nhìn ông ấy một hồi lâu. Quả thật không thể nhận ra ông ta là ai, vì sao lại biết Ngân hằng, càng không ngờ ông ta lại biết đến mối quan hệ giữa cậu và Ngân Hằng năm xưa.
- Có phải cậu vẫn còn yêu cô bé đó không? – Ông ta không lẫn tránh ánh mắt của Lâm Phong mà trực tiếp hỏi cậu.
- Đó là chuyện của tôi, không cần ông bận tâm – Lâm Phong trừng mắt nhìn ông ta, lạnh lùng đáp.
- Biết đâu cô ấy còn yêu cậu thì sao – Ông ta mặc kệ sự đe dọa của Lâm Phong mà tiếp tục nói- Phụ nữ thường không thể quên được mối tình đầu tiên của họ.
Lâm Phong nghe xong thì bật cười, một nụ cười buồn đầy chua chát, lòng cay đắng nghĩ :” Biết đâu Minh Nhật mới là mối tình đầu của cô chứ không phải cậu”
- Tình yêu là phải tranh giành mà có, cậu có hiểu không? Hay ít nhất cũng khiến cho người con gái đó hiểu rằng rời bỏ cậu là sai lầm lớn nhất của cô ta. Khiến cho cô ấy hiểu, chỉ có cậu mới là người khiến cô ấy hạnh phúc.
Ông ta buông ra một kiểu triết lí đáng sợ rồi nhẹ nhàng buông ra một câu:
- Tôi có thể giúp cậu giành lại cô ấy từ tay giám đốc Khải.
- Ông làm vậy với mục đích gì? – Lâm Phong nghi ngạc nhìn ông ta, cậu không tin ông ta tốt đến mức muốn giúp cậu như thế.
- Xin hãy đối xử tốt với Minh Nhật.
- Hóa ra ông là ba nuôi của cái tên đó – Lâm Phong cuối cùng mới vỡ lẽ ra vì sao ông ta biết mối quan hệ giữa hai người. Hóa ra ông ta là ba nuôi của Minh Nhật, người đã được nhận vào làm trong công ty sau khi ra tù. Chỉ mấy năm ngắn ngủi mà ông ta đã leo lên được vị trí trưởng phòng. Xem ra ông ta là người có tài năng….hoặc là có thủ đoạn.
- Vậy chẳng lẽ ông không biết, con trai ông đối với cô ấy cũng là tình yêu sâu đậm hay sao. Vì sao không giúp con trai mình mà quay sang giúp tôi.
- Là tôi đang giúp nó đấy chứ.
- Đang giúp ư? – Lâm phong nhìn ông ta với ánh mắt giễu cợt.
- Nói đúng ra, Minh Nhật là anh trai cậu, là con trai trưởng của nhà cậu, nhưng vì hoàn cảnh, từ nhỏ nó không nhận được sự yêu thương của ba cậu và ông nội cậu. Còn cậu, cậu nhận được dư thừa tình yêu của họ cho đến tận bây giờ. Cả công trình lần này cũng giao cho cậu, cho thấy trong thâm tâm họ, rất yêu thương cậu. Nhất là ông nội cậu. Cho nên tôi tin chắc rằng, gia tài sau này, chắc chắn sẽ về tay cậu. Giúp cậu có được thứ mình muốn có, chính là cầu mong cậu sau này nghĩ chút tình mà nâng đỡ Minh Nhật.
- Xem ra ông cũng thật là thương Minh Nhật nhỉ – Lâm Phong chớp mắt đầy mĩa mai nói – Nhưng xin lỗi, tôi không có hứng thú với lời đề nghị của ông.
- Tùy cậu vậy. Hy vọng cậu sẽ không hối hận – Ông ta đáp xong rồi bỏ ra về.
Lâm Phong đứng lại nhìn theo bóng dáng chiếc xe của ông ta rời đi. Cậu thật sự muốn nói là cậu hối hận , đã hối hận rồi.
Sau khi rời khỏi nhà hàng, Lâm Phong gần như lái xe trong vô thức đến nhà của Ngân hằng. Cậu đứng dưới nhìn lên khung cửa sổ tối om, cậu cũng không nhớ mình đã đứng bao lâu và nhìn lên trên như thế nữa. Chỉ muốn biết cô thế nào rồi, còn nhức đầu không?
Có đang ở trong vòng tay của Quang Khải hay không?
Khi Ngân Hằng chuẩn bị ra khỏi nhà để đi đến tham dự buổi lễ động thổ của công trình xây dựng bệnh viện. Nói chung đây là bệnh viện lớn được đầu tư khá nhiều tiền nên qui mô quảng cáo rầm rộ, cả một lễ khởi công mà cũng khiến báo chí truyền hình đến quay. Cho nên kiến trúc sư như cô cũng không thể vắng mặt.
Nhưng khi cô định đi thì Gia Bảo đột nhiên ngất xỉu khiến cô hoảng hốt vội vàng đưa thằng bé đi cấp cứu. Cô nhìn Bảo Duy đi đến mà mắt rưng rưng nói:
- Gia Bảo… Gia bảo….
- Được rồi, mình hiểu rồi, để mình vào xem cái đã – Bảo Duy trấn an cô rồi đẩy cửa bước vào phòng cấp cứu.
Thây Bảo Duy đến, Ngân hằng cũng yên tâm phần nào. Quen Bảo Duy lâu như vậy, nhưng điều khiến cô bất ngờ nhất là Bảo Duy lại chấp nhận đi làm bác sĩ. Với bản tính thích rong chơi của cậu ấy, cô cứ tưởng Bảo Duy sẽ chọn một ngành nghề tự do nào đó, không ngờ lại tiếp bước truyền thống của gia đình mình. Mà ngành Bảo Duy chọn lại là khoa tim mạch, cho nên với bệnh tình của Gia Bảo, Bảo Duy cũng nắm rất rõ. Tuy cậu cũng chỉ là bác sĩ mới ra trường, nhưng có ông là viện trưởng, ba lại là tổ trưởng khoa tim mạch nên cậu cũng có thể nói là được thừa hưởng khả năng từ họ.
Cuối cùng cánh cửa phòng cấp cứu bật mở, Ngân Hằng đứng phắt dậy chạy đến . Bảo Duy thấy cô thì liền nói:
- Yên tâm đi, thằng bé không sao đâu. Nghỉ ngơi một chút là khỏe thôi.
- Tại sao đột nhiên lại như thế. Lâu lắm rồi, bệnh tim của Gia Bảo không tái phát – Ngân hằng nhìn Bảo Duy nói.
- Gần đây có xảy ra chuyện gì hay không? – Bảo Duy nhíu mày suy nghĩ rồi hỏi
Ngân Hằng chớp mắt suy nghĩ kỹ lại, nhưng chẳng nghĩ được gì:
- Chỉ có hôm đi đám cưới Nhật Tân là ra ngoài thôi. Bình thường Gia Bảo đi học rồi về nhà thôi….Mà hình như hôm qua ra về, thằng bé có chút lạ.
- Có biết là chuyện gì không?
Ngân Hằng lắc đầu. Hôm qua cô sơ ý quá, thấy Gia Bảo đi về có chút hoảng hốt, nhưng cứ nghĩ nó và bạn đang cãi nhau hay đánh nhau gì đó. Chứ không ngờ mọi chuyện lại như thế. Sáng nay khi cô chuẩn bị cặp xách cho Gia bảo đến trường thì thằng bé dường như kích động rồi ngất xỉu. Nếu như cô biết sớm hơn thì, Ngân Hằng thở dài tự trách.
- Được rồi, dù sao thằng bé cũng đã ổn định lại rồi, không còn gì nguy hiểm nữa. Nhưng cần hỏi rõ nguyên nhân, để tránh thằng bé kích động lần nữa – Bảo Duy liền khuyên nhủ cô.
- Mình biết rồi, cám ơn cậu Bảo Duy – Ngân Hằng thở phào nhẹ nhỏm.
- Không có gì. À mà không phải sáng nay Hằng phải tham dự lễ khởi công công trình xây bệnh viện của Lâm Phong à – Bảo Duy chợt nhớ ra và hỏi.
- Đúng rồi – Ngân Hằng vỗ trán tõ vẻ sầu não.
- Đi đi, để mình xem Gia Bảo giúp cho.
- Vậy nhà Duy nha, mình đi đây.
- Đừng khách sáo.
- Nói với Gia Bảo ngoan ngoãn đợi, mình sẽ về ngay đây.
- Nhân viên của công ty các vị là như vậy sao. Ngày quan trọng như vậy lại đến trễ. Là bất đắc dĩ hay là xem thường vậy – Lâm Phong cau có khó chịu hỏi một cách chế nhạo với Quang Khải.
- Thật là xin lỗi. Cô ấy bình thường không bao giờ đi trễ, nhưng hôm nay lại như thế. Tôi đang lo không biết đã xảy ar chuyện gì hay không. Người của tôi đnag liên lạc với cô ấy. Xin lỗi giám đốc Phong, phiền anh chờ một lát, dù sao vẫn chưa đến giờ khởi công.
Lâm Phong khẽ hừ một cái rồi quay lưng bỏ đi. Quang Khải thở dài lo lắng nhìn đồng hồ. Lâm Phong phải giả vờ cho phóng viên phỏng vấn để kéo dài thời gian. Cứ tưởng phải làm lễ mà không co Ngân hằng, không ngờ ngay lúc đó, cô chạy tới, thở dốc không ra hơi, mặt mũi chảy đầy mồ hôi. Cô nhìn mọi người luôn miệng nói:
- Xin lỗi, xin lỗi.
- Sao lại đến trễ thế? – Mọi người quan tâm bu xung quanh cô hỏi.
- À, là vì….
Ngân Hằng chưa kịp trả lời, Lâm Phong đã lên tiếng:
- Mau bắt đầu thôi
Ánh mắt liếc qua cô một cái sắc bén rồi quay đầu đi. Mọi người cũng bắt tay vào lễ động thổ. Tiếng chụp hình vang lên, ánh sáng lấp lánh, cuối cùng cũng kết thúc buổi lễ động thổ.
Quang Khải đi đến gần Ngân Hằng, anh ta đưa cho cô một chai nước, rồi giúp cô lau khô mồ hôi trên trán. Lâm Phong nhìn thấy cảnh đó, trong lòng vô cùng khó chịu. Lúc nãy qua thật rất tức giận vì cô đến trễ, nhưng khi Quang Khải nói không biết cô có xảy ra chuyện gì hay không? Thì lòng cậu thấp thỏm không yên, lo lắng vô cùng, thật sự muốn vất bỏ mọi thứ để chạy đi tìm cô.
Khi thấy cô đến, vẻ mặt đầy hoảng hốt, môi khô lại, cả người thở dốc và mồ hôi đầy gương mặt, sự lo lắng của cậu mới dịu lại. Thật sự muốn chính tay mình lau mồ hôi cho cô, giúp cô xua đi mệt mỏi. Chỉ tiếc rằng vị trí đó đã có người rồi.
Càng nhìn, Lâm Phong càng cảm thấy khó chịu, cô với Minh Nhật, rồi với tổng giám đốc Khải là mối quan hệ thế nào. Chẳng lẽ cô thật sự muốn một chân đạp hai xuồng hay sao? Nghĩ đến đây, Lâm Phong cảm thấy máu dường như chảy loạn trong cơ thể cậu, một sự ghen tỵ lẫn tức giận. Cậu đến bên họ trừng mắt lạnh lùng nói:
- Hôm nay chỉ là lễ khởi công thôi, mà cô lại đến trễ. Nếu vậy sau này, khi bắt tay vào xây dựng thì sao hả. Công ty các vị chuyên làm ăn như thế sao. Nếu như ngày nào cũng vậy, thì khi nào công trình này mới xong.
- Xin lỗi , lần này là lỗi của tôi, lần sau sẽ không như vậy đâu, giám đốc Phong, xin anh yên tâm – Ngân Hằng nhìn Lâm Phong đáp.
- Hy vọng là được thế. Chỉ sợ cô lại thất hứa lần nữa – Lâm Phong cười chế giễu.
Mặt Ngân Hằng vốn tái nhợt vì mệt mỏi, bây giờ càng tái hơn. Cô biết Lâm Phong là đang ám chỉ cô đã thất hứa lời hứa năm xưa. Quang Khải thấy vậy bèn lên tiếng đỡ hộ cô.
- Giám đốc Phong, xin cậu yên tâm. Nếu như tiến dộ chậm, hay xảy ra sự cố gì, công ty chúng tôi sẽ hoàn toàn chịu trách nhiệm và bồi thường theo hợp đồng cho công ty anh.
- hy vọng tổng giám đốc Khải nói được làm được. Chỉ sợ với công ty anh, không thể đền nổi mà thôi – Lâm Phong cười nhạt khinh thường đáp.
Hai người đàn ông lập tức bốn mắt nhìn nhau trừng trừng, bầu không khí bỗng trở nên đáng sợ.
Đọc tiếp: Nơi ấy có anh – Chương 66