Nơi Ấy, Có Nắng

- Đi! - Tú rời khỏi ghế sofa.

- Ơ... Tú đi đâu thế? – Nhi ngu ngơ hỏi.

- Ra Hà Nội. – Tú ưỡn ngực dõng dạc nói.

- Trời ạ! – Nhi đứng dậy. - Bị điên à? – Rồi siết chặt lấy cổ tay Tú.

- Tú không có điên. Tú nói thiệt đó. – Mặt Tú vẫn tỉnh bơ.

- Thế nãy giờ không nghe em nói gì về bố sao? Bị điếc à?

- Tú có nghe. Nhưng không sao đâu. Vì em, Tú có thể vượt qua hết. – Tú cười khả ái.

Nhi buông lỏng cổ tay Tú. Tan chảy. Sao dạo này cô hay bị tan chảy bởi
những lời nói của Tú thế nhỉ? Thề là lúc trước một câu tử tế có cậy banh mồm Tú ra thì cũng không nghe được. Sao bây giờ một ngày phát ngôn cả
chục câu gây rụng tim vậy nè? Hay là khi tình yêu đạt đến một mức độ nào đó, chỉ cần đối phương mở miệng ra thì cái gì cũng bất chợt hoá ngọt
ngào?

Nhi không tài nào giấu được chuyện của mình và bố vào mấy tháng trước. Cô
đã kể nó cho Tú nghe. Dù sao, chỉ còn năm ngày nữa là hết thời hạn mà bố cô đưa ra.

- Nhưng Tú phải cho em theo cùng!

- Không! Em ở nhà cho Tú.

- Này! Đừng có độc tài quá thế chứ!

- Một người đi là đủ rồi. Tú không muốn tình cảm của hai bố con em bị sứt mẻ.

-...

- Ngoan. Nghe lời Tú đi. – Tú ôm rồi vuốt đầu Nhi.

- Mọi thứ sẽ ổn phải không Tú? – Cô rưng rưng nước mắt.

- Ừ. Sẽ ổn thôi.

Bốn ngày sau.

Tú bay ra Hà Nội sớm hơn thời hạn để chuẩn bị tinh thần. Nhưng khác với dự định ban đầu, Nhi cũng có mặt tại đây. Bằng tài ăn vạ xuyên lục địa,
vút qua hệ mặt trời, tiến thẳng ra dải ngân hà của mình, cô đã thuyết
phục được Tú cho mình làm sinh vật ký sinh. Nói vậy thì trông hơi bần
một tí, nhưng dù sao cũng chỉ là lo cho Tú mà thôi. Cô nào nỡ để người
thương một mình chống chọi với mọi thứ cơ chứ?

Tối hôm đó.

Ông Xuân - bố Nhi, bà Đan và bé Luân đang ngồi quây quần trên bàn ăn. Không khí được giữ yên tĩnh đến khi có tiếng tin nhắn. Bố Nhi lấy điện thoại
ra xem, mặt bỗng nhăn nhó.

- Sao thế ông? – Thấy chồng có vẻ không vui, bà Đan hỏi.

- Ngày mai Nhi và con bé đấy sẽ đến. – Ông nói rồi cất điện thoại vào trong túi.

- Thế hả? Thế mai tôi sẽ làm thêm vài món nhé!

Không ai trả lời bà. Ông Xuân thì cặm cụi ăn, giả vờ như không quan tâm đến.
Bé Luân tuy nhỏ nhưng rất lễ phép, không dám xen vào chuyện của người
lớn.

Ăn cơm xong, ông bố thì đi mất hút lên phòng. Chỉ có ông con ở lại phụ với mẹ rửa chén đĩa.

- Mẹ ơi...? – Bé Luân ngập ngùng.

Gì thế con?

- Chị Nhi... Chị ý yêu con gái ạ?

Bà Đan bỗng khựng lại.
Chuyện này bà đã biết từ lâu lắm rồi. Trước cả lúc mà ông Xuân đưa bà
sấp hình chụp lén được. Bà đã vô tình thấy tấm hình chụp lấy liền của
Nhi để quên sau một lần về Hà Nội. Chính bà cũng là người giấu nhẹm nó
đi trong một thời gian dài. Bà có lên mạng tìm hiểu và tham khảo một số
tài liệu về đồng tính. Từ đó bà cũng biết được, đồng tính không phải là
một căn bệnh như nhiều người vẫn thường hay nói. Bà Đan cởi mở, sống
thoáng và suy nghĩ thoáng chứ không như ông Xuân. Nhưng có điều bé Luân
thì còn nhỏ quá. Để giải thích chuyện này thì có quá phức tạp với một
đứa trẻ đầu óc non nớt như nó không?

- Ừ con. Nhưng đó
hoàn toàn là chuyện bình thường. Không có vấn đề gì cả. Con không phải
lo. – Nhưng dù sao thì bà vẫn phải nói. Bà không muốn đứa con của mình
sống một lối sống đầy cổ hủ như chồng bà.

- Vâng ạ! Con hiểu rồi. – Bé Luân lễ phép.

- Ừ. Thôi con ra phòng khách xem tivi đi. Trong này mẹ lo được rồi.

- Vâng ạ!

Trong lúc đó.

- Alô?

-...

- Alô? Bố hả?

- Bố vừa nhận được tin nhắn của con.

- Vâng ạ. – Giọng Nhi chắc nịch.

- Bố chỉ muốn gọi để nhắc nhở chuyện ngày mai. Nếu con thua, con phải lập tức dọn về đây.

-...

- Không hối hận chứ?

- Hẹn bố ngày mai.

Cuộc hội thoại kết thúc. Tú và Nhi nhìn nhau thở dài. Những lời vừa rồi của bố Nhi, Tú cũng đã
nghe thấy được. Lần này Nhi cược rằng Tú sẽ làm hài lòng bố mình nên
cũng không còn một sự lựa chọn nào khác nữa. Đáng lẽ cô không nên mạo
hiểm như vậy. Nhưng đã đến đây, nhất định phải liều một phen. Tú sẽ
không làm Nhi thất vọng. Tú nhất định sẽ được.

Sáng hôm sau.

Tú và Nhi có mặt đúng
giờ hẹn. Lấy tay vuốt lại cổ áo sơmi cho chỉnh chu, Tú hít một hơi sâu
rồi ấn chuông. Bàn tay Nhi mò qua đan chặt lấy bàn tay Tú. Cô muốn làm
điểm tiếp sức cho Tú vào lúc này.

”Mời hai người. Ông chủ
đang đợi ở trong.” – Lần đầu Nhi trở về nhà mà có cảm giác ngột ngạt như thế này. Nhiêu đó thôi cũng đã làm cô muốn quay đầu đi ra rồi huống chi là Tú.

- Hai đứa về rồi đó hả? – Bà Đan ra mừng. Theo sau là bé Luân.

- A! Dì! Em!

- Con chào bác! – Tú cúi đầu chào bà Đan.

- Gọi là dì được rồi! Xưng hô xa lạ thế làm gì? – Bà Đan vui vẻ đáp lời Tú.

- Còn đây là bé Luân. – Nhi giới thiệu.

- Em chào chị! – Luân lễ phép chào Tú.

- Ừ. Chào em. - Tú niềm nở.

Hai người đã có một khởi đầu suôn sẻ. Nhưng ải chính vẫn là bố của Nhi. Nãy giờ ông trong phòng
khách, vẫn ngồi điềm tĩnh uống trà đọc báo.

- Hai đứa ngồi xuống đi. – Vừa nghe tiếng bước chân thì ông liền nói.

- Để tôi đi lấy ít bánh mứt. – Bà Đan nói.

- Khỏi. Chuyện đấy có người khác làm. Bà ngồi xuống đây. – Ông Xuân nói, mắt vẫn không rời khỏi tờ báo.

- Luân, con lên lầu đi. – Bà Đan nói.

- Vâng ạ! – Luân đáp rồi chạy thẳng lên phòng.

Không khí vẫn đang rất
ngột ngạt. Ông Xuân không nói gì khiến sự kiên nhẫn của mọi người dần
cạn kiệt. Ông chăm chú đọc mãi cho đến hết tờ báo rồi mới chịu buông
xuống.

- Tú đúng không? – Ông nói rồi nhấp một ngụm trà.

- Dạ, Tú.

- Gia đình như thế nào? Có những ai?

- Dạ, con là con một. Mẹ mất rồi nên giờ con ở một mình.

- Ồ... Thì ra là mồ côi. Thế còn bố?

Tú nghe tới đây thì
chạnh lòng. Quả thật hôm nay không dễ dàng chút nào cả. Nhi thì lo lắng
vô cùng. “Mồ côi” là từ cô chưa bao giờ sử dụng với Tú, vì cô cũng là kẻ mồ côi mẹ mà! Chẳng lẽ bố cũng không nhận ra sao? Còn “bố” là chủ đề mà cô chưa hề dám hỏi lần thứ hai. Nếu Tú thấy thích hợp, sẽ tự nói ra.

- Thật tình thì con cũng không biết nữa. – Tú gãi đầu cười gượng. – Từ nhỏ đến giờ chưa có ai nhắc tới ông.

- Ồ... Con hoang
chăng? – Ông Xuân thản nhiên nói. Bà Đan ngồi kế bên nắm cánh tay ông
lắc lắc như cầu xin ông rút lại lời nói của mình.

- Bố! Bố nói cái gì thế? – Nhi lên tiếng. Rõ ràng là ông đang muốn đả kích Tú mà!

- Con... Con còn
một người mẹ nuôi. Đang sống ở Sài Gòn. - Tú chưng hửng, chẳng biết phản ứng sao với câu nói vừa rồi, thành ra phải lấy chuyện khác lấp vào.

- Nói về bản thân đi. Công việc như thế nào? – Ông phớt lờ lời nói của Nhi, tiếp tục hỏi Tú.

- Dạ con đang kinh doanh phòng thu âm. Ngoài ra còn sản xuất và sáng tác nhạc để kiếm thêm thu nhập. - Tú tự hào nói về ngành nghề của mình.

- Tóc nhuộm vàng
chói thế này chất quá nhỉ? Trông hệt mấy đứa trong vũ trường! - Nhưng
lại nhận về một lời hồi đáp không ăn nhập!

Tú lại bị bố Nhi làm cho bất ngờ. Buồn cười thật. Chẳng lẽ lúc trước hay nói sốc con gái ông nên giờ bị ông trả thù sao? Quay qua thấy Nhi đang tức giận đùng đùng, Tú
giật đầu ý bảo mình vẫn ổn.

- Thế còn nhà cửa?

- Dạ con cũng dành dụm chút đỉnh mua được một căn hộ nhỏ.

- Ừ. Nhỏ như hạt bụi. Giống chủ của nó.

- Bố thôi đi! – Nhi đứng dậy.

- Ông! – Bà Đan gằng giọng.

- Hai người bình tĩnh. Có thấy Tú nó ý kiến gì không?

Tú cười trừ không biết
nói gì hơn. Nhi nhìn thấy mà như có ai xát muối vào tim. Một thân một
mình không nhờ vả ai mà lập nghiệp, có chổ đứng trong giới, được mọi
người tung hô, có nhà đẹp để ở, có xe xịn để đi, thua kém ai đâu mà giờ
phải ngồi đây nghe những lời lăng mạ coi thường. Dù Tú có làm được hơn
thế nữa cũng không bao giờ là đủ đối với bố cô. Thứ bố cô cần là một
người đàn ông đúng nghĩa. Cô không cầm lòng mình được nữa. Đã có những
giọt lệ khẽ tuôn ra trên khoé mắt cô.

- Tú sẽ không trả
lời thêm bất kỳ một câu hỏi nào nữa. Con cũng sẽ không về đây sống. –
Nhi nói với bố. – Mình đi thôi Tú. – Rồi quay sang nắm tay kéo Tú đi.

- Mình là người lớn. Hứa thì phải giữ lời. Phải không, Tú? – Ông Xuân ấn mạnh.

-... Dạ phải. –
Tú buông tay Nhi ra, ngồi lại xuống bàn. Nhi xót xa nhìn thân gầy của Tú đang trơ ra chống chọi lại cơn bão lớn.

- Tốt. Mắc bệnh lâu chưa?

- Bệnh... Bệnh gì thưa bác?

- Bệnh đồng tính?

14

Tú đôi khi ăn nói sắc
bén nhưng chưa bao giờ nghĩ rằng sẽ dùng những lời lẽ kiểu đó làm tổn
hại đến người khác. Bố Nhi thì khác. Tất cả đều là do ông sắp đặt có chủ đích. Ông quả không phải là người hữu danh vô thực.

- Con không coi đó là bệnh. – Tú nở một nụ cười.

- Thế thì tốt nhất nên đi bác sĩ tâm lý. Kẻo lại lây cho con bé Nhi. Có cần giới thiệu không? – Ông cũng cười lại với Tú.

- BỐ! – Nhi nghiến răng nghiến lợi. Cô hết chịu nổi rồi. Bố còn muốn hành hạ người cô yêu đến bao giờ đây?

- Con cảm ơn lòng
tốt của bác. Con nghĩ là không cần thiết đâu ạ. – Tú vỗ vỗ lên mu bàn
tay đang run bần bật của Nhi để trấn an cô.

- Nói về giới nghệ sĩ đi. Nghe bảo rắc rối phức tạp lắm đúng không?

- Dạ, cũng có đôi chút.

- Ừ. Giống người đồng tính.

- Bố! Bố thật quá
đáng! – Nhi mếu máo. Cô như đứt từng thớ ruột khi nghe những lời nói từ
chính miệng của người bố thân yêu thốt ra. Bà Đan chạy đến bên an ủi cô.

- Tôi không muốn con gái mình dính vào những thứ phức tạp.

- Con sẽ không để cô ấy gặp phiền phức.

- Không gặp phiền phức? Với mức độ nổi tiếng bây giờ? Hạnh phúc? Với giới tính này ư?

- Con có thể rút
khỏi làng giải trí, chỉ kinh doanh phòng thu. Sau đó đủ tiền thì mở một
chi nhánh bên Mỹ và đưa Nhi qua đó sinh sống. Lo cho Nhi là chuyện con
hoàn toàn làm được. – Tú trả lời khéo léo.

- Đưa con tôi sang Mỹ. Đùa với tôi chắc? Nó còn cả cái công ty để quản lý đây! – Nhưng
không có gì có thể làm hài lòng bố Nhi. Hay nói đúng hơn, ông đã không
muốn và không có ý chấp nhận Tú ngay từ đầu.

- Đủ rồi! Ông nói đủ chưa Nguyễn Thành Xuân? – Bà Đan lớn tiếng. – Ông không thấy con nó đau đớn đến chừng nào rồi sao? – Nhìn chồng mình đối xử tệ với Tú
làm Nhi tổn thương, bản thân bà cũng không chấp nhận được.

- Kinh doanh phòng thu vẫn có quan hệ với người trong giới nghệ sĩ. – Ông tiếp tục nói
chuyện với Tú. – Cơ hội cuối cùng. Một là bán phòng thu. Hai là đừng gặp con bé Nhi nữa. Chọn đi. - Ông thừa biết là Tú không thể chọn.

- Con sẽ không từ bỏ phòng thu của mình.

-...

- Và cả Nhi.

- Tú... - Nhi rời khỏi lòng tay của bà Đan, ngẩng mặt lên nhìn Tú, nước mắt rưng rưng.

- Sao không bán phòng thu được? Sợ vô dụng quá không làm ra tiền được nữa à? – Ông Xuân cười khành khạch.

Tú đơ người. Cuộc đời này Tú sợ nhất là bị người ta coi là kẻ bất tài. Tất cả đang sắp quá tải rồi.

- Không sao. Sẽ có chu cấp mà. – Bố Nhi nói lấy ở túi áo trong ra một tờ chi phiếu, đặt
xuống bàn và đẩy qua chổ Tú. – Đủ không? - Ông biết người có lòng tự
trọng như Tú có chết cũng không nhận lấy số tiền này. Ông đang cố ép Tú
bỏ đi vì lòng tự trọng của mình!

- Bố... - Nhi bước không nổi, cố bò qua chổ ông Xuân. – Con xin bố... Đừng làm như thế nữa mà... - Cô nắm lấy vạt áo của ông van xin.

- Ý con không phải như vậy. – Tú trả tờ chi phiếu lại. – Chẳng qua phòng thu là tâm huyết của con mà thôi. – Tú thật lòng.

- Tâm huyết à? Thế thì chắc phải cần nhiều hơn. – Ông nói rồi móc thêm một tấm chi phiếu khác đẩy về phía Tú.

- Bố... Đừng mà
bố... - Nhi khóc nước mắt ướt đẫm khuôn mặt. Bao nhiêu năm nay, cô chưa
từng quỳ xuống cầu xin bố một điều gì như hôm nay cả...

- Con mở phòng thu là vì đam mê chứ không đặt tiền lên hàng đầu đâu bác ơi! Bác hiểu nhầm
rồi. - Tú vẫn không biết mình bị trúng kế của ông Xuân...

- Ai mà chẳng thích tiền! Không cần đạo đức giả thế đâu! – Ông rút ra thêm một tờ chi phiếu nữa.

- Bác à, con...

- Sao? – Ông nhìn Tú, tay vẫn rút thêm chi phiếu.

Cứ thế, chẳng mấy chốc
trên bàn đã có hơn mười mấy tấm chi phiếu mang giá trị không hề nhỏ. Tú
đang cúi mặt xuống đất, mắt nhắm lại, tay hai ghì chặt và thở hổn hển.

- Đủ rồi chứ?

- Thôi đi! – Tú
đứng dậy và hét to. Mọi chuyện đã vượt quá mức giới hạn. – Tôi chịu đủ
đau khổ vì những đồng tiền này rồi! - Tú khóc. Tú nhớ đến cái lúc mẹ
mình không qua khỏi vì thiếu tiền chạy chữa...

”Tú!” – Nhi run rẩy bước đến ôm Tú. “Em xin lỗi... Đáng lẽ em không nên đưa Tú đến đây...” -
Không ai trong căn phòng này hiểu Tú nói gì, trừ cô. Cô biết trái tim
của Tú đang bị xé nát không khác gì cô bây giờ. Cô ước mình có thể thay
Tú chịu hết phần đau đớn này...

Mặt ông
Xuân vẫn giữ vẻ điềm nhiên mặc cho bà Đan đứng kế bên có nói gì. Ông
không biết điều gì đã khiến Tú có phản ứng như vậy, nhưng mọi chuyện đều vượt qua cả mong đợi của ông. Tú và Nhi thì cứ ôm nhau khóc cho đến khi cạn nước mắt.

- Xin lỗi gia
đình. – Tú quẹt đi những giọt nước mắt còn đọng lại, cố nói với một
giọng ổn định nhất. – Con nghĩ mình không còn đủ can đảm để ở đây nữa.
Con xin phép được về trước. – Tú nói rồi kéo đôi tay yếu ớt của Nhi ra
khỏi người mình và quay bước đi. Hôm nay quả là quá nhiều sự xúc phạm
dành cho Tú.

- Tiễn khách. – Ông Xuân nói với người giúp việc.

”Tú!” – Nhi vội với tay
ra cố níu lấy Tú nhưng không được. Tú đi quá nhanh. Cô cố gắng bước theo nhưng rồi lại gục ngã. Cô ngất lịm đi khi thấy bóng người mà mình yêu
thương khuất dần.

Còn Tú, Tú đang chạy đi
thật nhanh dưới cái nắng chói chang của Hà Nội mùa hạ. Nhưng tại sao Tú
không cảm nhận được những tia nắng ấy? Phải chăng Hà Nội không thuộc về
Tú? Phải chăng cả bầu trời mùa hạ này, bao gồm cả Nhi, cũng không thuộc
về Tú?

Tú và Nhi đã thua. Tình yêu của họ đã thua. Không ai trong số họ bảo vệ được tình yêu của mình.

***********

”Con có bưu phẩm. Dì để
ngoài này. Có gì ra lấy nhá!” – Dì Đan nói rồi bỏ đi. Hai tuần nay Nhi
đã như vậy, rú rú ở trong phòng không chịu gặp ai. Cô bỏ công việc ở Sài Gòn, cô điên cuồng, cô cố liên lạc với Tú nhưng không tài nào được.
Không ai biết tung tích của Tú, kể cả dì Tám hay Thanh và Khang.

Đợi dì Đan đi thật lâu
rồi Nhi mới chịu mở cửa. Vừa thấy những thứ trước phòng, cô liền quýnh
quáng lôi nó vào trong. Đó là hai cái vali và chiếc balô đựng quần áo,
đồ dùng cá nhân của cô lúc ở Sài Gòn. Chắc chắn là do Tú gửi. Ngoài ra
còn có một cái thùng carton cao khoảng hai mươi phân, được dán băng keo
kỹ càng. Cô tháo những lớp keo ra rồi mở nắp thùng. Bên trong toàn là
vật kỷ niệm của hai người.

”Tú...” – Cô cầm con vịt bông lên rồi nói trong vô thức. Cô đặt nó xuống sàn rồi vội moi hết
đống đồ ra. Cô lục tung hết cái thùng, cô quay sang phẫy từng cái áo
từng cái quần, cô xét đến từng ngỏ ngách của mọi vật dụng. Nhưng không.
Không một lời nhắn nào được Tú để lại. Cô với tay lấy điện thoại gọi cho Tú. Không có tín hiệu.

”Tú ơi Tú...” – Nhi siết chặt chú vịt bông nằm co ro dưới sàn khóc nức nở. Cô biết bản thân mình và bố của cô đã làm tổn thương Tú quá nhiều. Và cô cũng biết rằng mình
chẳng còn cái quyền gì để đòi hỏi được ở bên cạnh Tú nữa. Nhưng trái tim cô đau lắm. Nó nhớ Tú. Nó thèm cái cảm giác được bên Tú, được Tú yêu
thương, được Tú chiều chuộng chăm sóc. Từ khi mẹ mất, đó có lẽ là khoảng thời gian hạnh phúc nhất của cô.

Nhưng bây giờ, “Tú” có vẻ sẽ là một cơn ác mộng dài hạn.

”Con thật không hiểu
người lớn nghĩ gì!” – Bé Luân nói rồi bỏ đi. Việc làm của bố đã buộc cậu bé mười tuổi phải lên tiếng. Cậu không cần biết tình yêu của chị cậu có đúng hay không, cậu chỉ cần biết, chị đã khóc rất nhiều và đau khổ rất
nhiều vì nó. Còn bố thì chỉ mãi dửng dưng một sắc thái đối với chuyện
này.

Mẹ cậu cũng lắc đầu bỏ đi. Chung sống chừng ấy năm, bây giờ tâm hồn sắc đá của ông
Xuân mới dần lộ diện. Nhi không phải là con ruột mà còn làm bà muốn rơi
lệ. Thế mà ông, đường đường là cha đẻ của người ta, đứng đây nửa tiếng
đồng hồ nghe con gái mình khóc mà không một chút động lòng.

Con gái ông không vui vẻ, con gái ông cũng chẳng hạnh phúc. Vậy rốt cuộc mục đích của ông có giúp ích gì không?

***************

Nhi đang nằm trên
giường, ngước mặt lên trần nhà nhìn mong lung. “Một năm hai tháng, một
năm hai tháng, một năm hai tháng.” – Cả buổi sáng giờ cô chỉ biết lẩm
nhẩm có nhiêu đó. Ừ thì nếu không có chuyện gì xảy ra, cô và Tú đang ăn
một buổi thịnh soạn mừng ngày kỷ niệm một năm hai tháng yêu nhau của họ
rồi. Chỉ có điều là ở đời hơi nhiều thứ trớ trêu. Nhi cười chua chát.

”Chị Nhi! Mau mở cửa!” – Bên ngoài là tiếng đập cửa rầm rầm của bé Luân. Nó trông có vẻ gấp rút. “Mau lên! Tú đang ở dưới phòng khách đấy!” – Thần linh ơi! Cái này là
gấp thiệt rồi! Vắt giò lên cổ chạy đi Nhi!

Nhi và Luân vừa chạy ào xuống tới chân cầu thang thì bị bà Đan chặn lại. Bố và Tú đang vô cùng căng thẳng.

- Còn đến đây để làm gì?

- Con đến đây để gặp Nhi.

- Lấy tư cách gì? Người yêu à? – Ông Xuân cười khẩy.

- Những lời nói của bác thật cay độc.

-...

- Nhưng rất tiếc.
Con bị miễn nhiễm rồi. – Tú nói rồi lấy trong chiếc balô của mình ra một tờ giấy được ép plastic, cẩn thận đặt lên bàn.

- Đây là...?

- Là bản sao của giấy chuyển nhượng phòng thu âm.

Ông Xuân giật mình rồi
vội cầm tờ giấy lên xem. Quả thật là Tú đã bán đi phòng thu âm. Ông
không ngờ rằng Tú có thể vì Nhi mà chấp nhận yêu cầu khó nhằn này của
ông.

- Mình là người lớn. Hứa thì phải giữ lời. Phải không bác? – Tú lặp lại lời của ông Xuân vào ba tháng trước.

- Khá lắm. - Ông đặt tờ giấy xuống bàn. - Nhi đang ở trên phòng. Hãy đưa nó về Sài Gòn trước khi tôi đổi ý.

- Dạ! Con cảm ơn bác!

Tú mừng rỡ cúi gập đầu cảm ơn ông rồi vội vã chạy đến cầu thang. Nhi đã đứng đó chờ sẵn từ nãy giờ.

- Tú... - Cô đã khóc nước mắt lấm lem đầy mặt.

- Em! – Tú chạy lại ôm chầm lấy cô gái của mình.

- Sao Tú ngốc thế? Sao lại đi bán studio thế hả? – Nhi vừa trách vừa khóc ngất lên.

- Khờ quá... Studio đâu phải là tất cả. Em mới là tất cả.

- Tú ơi... - Cô vừa khóc vừa ôm chặt lấy vai Tú, sợ Tú sẽ lại vụt đi bất cứ lúc nào. – Em nhớ Tú lắm...

- Ừ ừ. Ngoan ngoan. Tú ở đây rồi. Không việc gì phải khóc nữa. – Tú vỗ lưng cô.

Nhi buông vai Tú ra rồi
lấy hai tay chạm vào từng đường nét trên khuôn mặt Tú. Người yêu của cô
đã gầy đi rất nhiều. Khuyên tai đã gỡ bỏ, cả mái đầu vàng hoe cũng đã
biến thành một màu đen tuyền. Tú đã cố thay đổi theo một vẻ bề ngoài mà
bố cô mong muốn. Nhi trông mà xót thương. Bố đâu có hiểu, dù trong vẻ bề ngoài nào, Tú vẫn chỉ là một con người chân thành và đáng được trân
trọng.

Sau hôm đó, Nhi theo Tú
trở về Sài Gòn. Do công việc của cả hai đều trì trệ nên chuyện đám cưới
sẽ bị hoãn lại. Nhi do là một nhân viên sáng giá nên được nhà hàng cũ
làm nhận lại, tiếp tục làm việc chăm chỉ như trước kia. Tú giờ đây là
giáo viên âm nhạc thỉnh giảng của một số trường tư thục và là giáo viên
nhạc cụ của một trung tâm dạy nhạc có tiếng ở thành phố Hồ Chí Minh.

Và cũng sau hôm đó, Tú
Lee đã dần biến mất khỏi làng giải trí. Bây giờ chỉ còn Minh Tú vẫn luôn hiện hữu bên cạnh Hạ Nhi mà thôi.

************

Cái se lạnh của cuối năm đã về, ông Tú nhà ta đang nhâm nhi một tách cà phê sữa nóng bên gian bếp của mình.

- Tú ơi? – Cô vợ của ổng hỏi. Bà ta đang như mọi ngày, lướt facebook và xem phim mấy anh trai Hàn Quốc.

- Ơi! - Ổng đáp rồi tiếp tục thổi nhè nhẹ vào ly cà phê của mình.

- Giáng Sinh năm nay mình làm cái gì đấy... đặc biệt một xíu đi!

- Um... Em muốn làm gì? - Ổng nói rồi nhấp một ngụm cà phê.

- Làm... làm... - Bà nhà lắp ba lắp bắp.

- Hửm? – Ông nhà nghiêng đầu nhìn bả.

- Làm... làm chuyện người lớn!

Cà phê như muốn xộc lên
óc, văng ra ngoài mũi của lão Tú. Cái gì đây? Phát ngôn gây sốc hả trời? Lão trợn tròng mắt, đặt cái ly xuống rồi tiến ra ngoài sofa.

- Em có biết mình đang nói cái gì không hả? – Lão chống nạnh.

- Tất nhiên là biết rồi! – Bà nhà tự tin khoe cá tính.

Ông nhà như muốn vái lạy. Có cần phải tỉnh đến vậy không? Đây là chuyện để làm chứ đâu phải là chuyện để đem ra bàn?

- Em nói thật ý! Không đùa đâu.

-... - Vẫn ngơ ngác, không biết trả lời sao.

- Này! Đừng cứ suốt ngày coi em là con nít như thế chứ!

-...

- Này!

- Tú... Tú có điện thoại. – Lão nói rồi vọt vào phòng tắm.

Mồ hôi mồ kê chảy tèm
lem. Mặt mày tên Tú kia bỗng đỏ au. Quen nhau hơn một năm rồi, nghĩ tới
thì cũng có... đôi lần. Nhưng đã bao giờ thẳng thắng nói với nhau như
vậy đâu? Hay là... tới luôn nhỉ? Huống hồ gì người ta còn là cừu non tự
tới dâng mạng, chỉ cần hoá thành sói già nữa là tròn vai diễn rồi. Mà
sói gì thì sói, cũng phải đi tắm cái đã. Mồ hôi vã hết cả người!

Bà thím Nhi ở ngoài đang dọn dẹp lại đồ đạc để lát nữa đón Giáng Sinh cùng người
yêu bả. Thôi thì cứ ăn tối, trò chuyện như bình thường vậy. Không nhất
thiết phải thử ba cái trò người lớn. Mà có muốn thử với cái ông này cũng không được. Nhìn phản ứng lúc nãy của ổng xem, mới hỏi có một xíu là né như né tà rồi. Trông tức cười chết được.

7 giờ tối.

- Tú ra ngoài một xíu. Trên trung tâm dạy nhạc có việc.

- Nhưng hôm nay là Giáng Sinh mà!

- Tú biết. Nhưng mọi người đang cần Tú.

- Nhưng em cũng cần Tú...

”Rầm!” – Tú đóng sầm cửa trước khi kịp nghe những lời nói đó của Nhi. Cô thầm rủa cái quyết định ngu ngốc của mình. Đáng lẽ ra cô nên đi làm như ngày này năm ngoái! Có
cực một xíu nhưng không cô đơn như bây giờ. Yêu người mê công việc nó
vậy đó, đôi lúc cảm thấy mình không bằng một góc của công việc nữa. Muốn khóc ghê! Thôi mệt. Dẹp hết! Đi ngủ.

”Cạch!” – Cửa căn hộ được mở ra. Đèn đóm gì chả ai bật. Bắt đầu có hơi hướng của phim kinh dị rồi nha.

- Sao không đi luôn đi! Còn về đây làm gì? – Nhi thấy Tú bước vào phòng thì trùm mền lại.

- Có diễn thì
cũng vừa vừa phải phải thôi cô nương. Tui đi mới có 30 phút mà làm quá. – Trời má nội! Vậy mà bả làm mình làm mẩy như chồng bả đi cả tháng chưa
về vậy đó!

- Tú còn dám nói nữa! Đi bao nhiêu phút cũng là đi!

- Thông cảm đi! Noel nên kẹt xe quá. Có vịt là may rồi.

- Vịt? – Nhi tung mền ra. – Tú đi mua vịt quay á?

- Ừ!

- Tú là nhất! Thương Tú quá!

- Thôi! Ra ăn nè. Mắc công nguội.

-... - Nhi trơ mặt ra, nhìn Tú đắm đuối.

- Gì đó? Còn không mau đứng dậy.

-...

- Nè! Tính ngồi lỳ đó chờ Tú bế hay sao? – Tú ngồi xuống giường rồi hỏi vui.

- Đồ chậm tiêu!

Nhi lầm bầm rồi nắm lấy
cổ chiếc áo sơmi của Tú, kéo về phía mình. Cô dày vò đôi môi của Tú bằng một nụ hôn thật mãnh liệt khiến bờ môi ấy tê dại mới chịu buông tha.

”Em hư quá rồi đó.” – Tú cười ranh mãnh rồi dùng lưỡi liếm quanh môi mình. Có chút mặn mặn. Là máu từ vết tích mà Nhi để lại.

”Hôm nay nhà mình có món vịt nhỉ?” – Nhi khẽ thì thầm rồi đẩy Tú nằm lên giường. Bây giờ cô muốn là cô cáo, còn Tú là cừu.

”Không. Là món cá.” – Tú thay đổi tình thế, lấy hết thân người nặng trĩu của mình đè lên Nhi.
Trong Tú cũng đang có một con thú xảo trá đang trồi dậy. Tú cúi xuống
hít lấy những hương ngạt ngào toả ra từ chiếc cổ trắng nõn nà của Nhi.

”Xoẹt!” – Tay Nhi mạnh
bạo xé bay chiếc áo sơmi kia. Có những chiếc nút rơi rớt dưới sàn. Tú
không quan tâm, bắt đầu đặt bàn tay của mình lên cơ thể của Nhi. Cô
không kháng cự, ngược lại còn dung túng cho đôi bàn tay đó chạy dài khắp cơ thể mình. Từng sợi nơ ron thần kinh của cô đang rung lên vì hồi hộp.

”Em chắc chứ?” – Tú dừng lại.

Nhi không trả lời. Cô
chỉ biết ngắm nhìn Tú của mình. Dưới căn phòng không một ánh đèn, đôi
mắt của Tú mới càng rạng ngời làm sao.

”Chắc.” – Cô nói rồi đặt lên môi Tú một nụ hôn thật sâu.

.

.

.

Và thời khắc đó, họ là của nhau.

~

Note: Hết rồi, không còn gì để đọc nữa đâu:))) Muahaha:)) Biết sắp ăn gạch nên bây giờ lui trước đây:))


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui