"Chú trọng đến hình tượng chút đi, đừng trông ngu ngốc như thế." Bạch Trường Châu ghét bỏ liếc mắt, tựa như anh đang nhìn một tên nhà quê chưa thấy việc đời.
Quý Sương không biết phải làm sao, nhưng cậu vẫn theo bản năng phục tùng mà nuốt nước miếng, cố gắng điều chỉnh vẻ mặt.
Bạch Trường Châu thấy cậu ngoan ngoãn nghe lời như thế, nghĩ đến dòng chữ miêu tả "nói gì nghe ấy, không có chính kiến" trong tài liệu, tức khắc không vui:"Ta nói gì cậu cũng nghe à, không ai dạy cậu không được dễ dàng tin tưởng người lạ hay sao?"
Quý Sương:?
Cậu ta muốn phản bác gì đó, nhưng vừa mới mở miệng thì cổ họng đã đau muốn ngất.
Cái cảm giác vết thương lọt gió này, thật sự rất ghê gớm.
Mặt Quý Sương trắng bệch ra, đôi tay run run ướt át toàn là máu đỏ chói mắt, cậu ta chợt nhận ra bản thân rốt cuộc đã làm gì.
Suy nghĩ về cái chết lại một lần nữa ập đến.
Sau đó, trong ánh mắt kinh sợ của Quý Sương, Bạch Trường Châu phất tay, vết thương trên cổ cậu ta trong nháy mắt đã tiêu biến.
Thậm chí đến một giọt máu cũng không còn, chiếc áo sơ mi trắng ô uế cũng bị làm cho sạch như mới.
Thế nhưng cơn đau âm ỉ vẫn còn đó, chỉ vơi đi chút ít coi như nhân từ.
"Coi như một bài học cho cậu vì đã coi rẻ tính mạng mình."
Bạch Trường Châu vuốt phẳng cổ tay áo, không chút áy náy khi đánh vỡ nhận thức của một nhân loại bằng ma thuật của ác ma.
Cuối cùng, chịu đựng cơn đau đớn, Quý Sương dè dặt hỏi câu đầu tiên:"Xin hỏi, ngài là ai?"
"Ngài là nhân loại sao?"
Bạch Trường Châu không trả lời ngay, anh nhướng mày:"Đã bị dồn tới bước đường này, ta còn nghĩ cậu sẽ đòi hỏi năng lực của ta để trả thù trước tiên."
Quý Sương sửng sốt, nhớ lại hoàn cảnh bây giờ của mình ra sao, lại ảo não lắc đầu.
"Trên đời không có thứ gì là miễn phí, tôi cũng không có thứ gì để trả cho ngài."
Bạch Trường Châu tựa như nghe thấy một chuyện phi lý đến không thể tin được, châm biếm thở dài:"Cuối cùng thì ta cũng hiểu, tại sao cậu lại ra nông nỗi này."
Anh buồn rầu đỡ trán, khuôn mặt phiền não lại tự phụ.
"Nhóc con, trên tay cậu là một mảnh thủy tinh." Ánh mắt anh sắc bén:"Cậu có thể phản kháng, nhân lúc đồ ghê tởm kia bước ra khỏi phòng tắm tràn trề hơi nước..."
"...cắt cho ông ta một nhát." Bạch Trường Châu chỉ vào cổ mình, muốn cho Quý Sương thấy rõ động tác, nhưng bỗng nhiên anh cảm thấy so sánh mình với "đồ ghê tởm" kia thì quá mức dơ bẩn, lập tức hạ tay xuống.
"Kể cả không thể ăn may một nhát giết chết, nhưng cậu có thể nhân lúc ông ta hoảng loạn mà cắt thêm một hai nhát, cho đến khi ông ta nát như thịt vụn...." anh đột ngột dừng lại, dường như đã nhận ra đây là xã hội pháp trị chứ không phải Ma giới thích giết là giết, bèn phải sửa miệng.
"...là nhân lúc đó chạy trốn, hoặc là hét lên rồi đánh lén hai tên nhân loại ngoài cửa kia."
"Dù là thế nào cũng tốt hơn tự hại mình." Bạch Trường Châu nghiêm mặt, trỏ vào nơi vết thương Quý Sương vừa khép lại.
"Như ta đã nói, cậu biết rằng cái giá để trả thù rất lớn, nhưng cậu chưa bao giờ suy xét đến việc dùng mọi cách để trả đủ nó.
Cậu cam chịu với sự yếu đuối."
"Quý Sương, cậu đang hèn nhát." Bạch Trường Châu khép hờ mắt, tàn nhẫn đâm xuống một dao.
Quý Sương bị anh nói đến ướt đỏ hốc mắt, nhưng cậu ta không dám lau, cũng cảm thấy Bạch Trường Châu nói rất đúng.
Không ai hiểu rõ sự nhát gan của cậu ta hơn Quý Sương.
Có thể là do từ nhỏ sống trong cô nhi viện, hoặc là bị đối xử lạnh nhạt ở nhà cha mẹ nuôi, sự nghèo túng và không có thiên phú võ thuật đã khiến Quý Sương luôn ở vị trí thấp hơn người khác, hình thành thói quen chỉ biết ngửa đầu phục tùng.
Cậu chưa bao giờ có ý định gì quá mạo hiểm, Quý Sương sống trong sự sắp xếp, đặt đâu ngồi đấy, có ấm ức cũng không dám hé một lời.
Mọi người xung quanh cậu dường như rất thích một Quý Sương như thế, ngoan ngoãn và yên lặng.
Chưa có một ai tự hỏi, Quý Sương có vừa lòng không.
Nhưng Quý Sương cũng rất ghét mình, cậu nhát gan, rất sợ người khác thất vọng, vậy nên chưa bao giờ từ chối yêu cầu của người khác.
Thậm chí khi lâm vào hoàn cảnh này, Quý Sương biết mình yếu đuối cũng chưa từng dám nghĩ đến chuyện phản kháng, ý nghĩ duy nhất nảy ra đó chính là tự sát.
Giọng nói của Bạch Trường Châu vang lên, kéo cậu ra khỏi hố sâu tự chán ghét.
"Đó là lý do ta ở đây."
"Nhóc con, cậu yếu đuối và nhát gan, thậm chí không có một chút thiên phú." Bạch Trường Châu lại đâm cho Quý Sương mấy phát, lời lẽ tàn nhẫn càng khiến cậu ta thanh tỉnh hơn.
Quý Sương ngước lên, trong mắt toàn là hình bóng của Bạch Trường Châu, ánh đèn vàng sau lưng làm cho anh như đang tỏa ra ánh hào quang chói mắt.
Đột nhiên, ánh đèn bị che kín, tầm mắt Quý Sương tối lại.
Sau lưng Bạch Trường Châu xuống hiện sáu vầng cánh to rộng, đen tuyền như lông quạ.
Anh khẽ cười, giọng nói như vọng ra từ địa ngục.
"Ta, Bạch Trường Châu, ứng cử viên sáng giá cho ngôi vị Ma vương, một ác ma lương thiện đến đây để giúp cậu." lông vũ khẽ khàng động, một tràn gió phả vào, khiến cho trái tim Quý Sương không ngừng run rẩy.
Tóc của ác ma, màu đỏ cho ác liệt.
Cánh của ác ma, số 6 cho kiêu ngạo.
Mà Bạch Trường Châu, ác ma danh giá được đề cử cho ngôi vị Ma vương, trùng hợp làm sao lại hội tụ đủ cả.
Anh, kiêu ngạo và tự phụ, tính ác liệt ăn vào trong máu, sở thích là trêu đùa nhân loại.
Bạch Trường Châu chu du khắp các thế giới lớn nhỏ, mang đến kì tích cho những đứa trẻ nơi tận cùng của tuyệt vọng.
Vừa dứt lời, Bạch Trường Châu lại như thường lệ nhìn thấy khuôn mặt ngơ ngẩn đến ngu ngốc của Quý Sương.
Lần nào cũng vậy, mấy nhóc con anh cứu vớt đều không thể lường trước thân phận ác ma của Bạch Trường Châu.
Nhân loại đúng là thiển cận.
"Tôi, tôi sẽ lập giao kèo với một ác ma?" Quý Sương nuốt nước miếng, cậu ta cũng đã từng nghe những câu chuyện về con người khi tới bước đường cùng sẽ bán linh hồn cho ác ma.
Tất cả chúng đều có chung một kết cục, bi thảm.
Bạch Trường Châu sửng sốt trong một thoáng chốc, lại mỉm cười:"Nhận thức tốt đó, cậu khiến ta hài lòng hơn những nhân loại chỉ biết hất hàm ra lệnh."
"Đúng vậy, nhóc con, ta đến để giúp cậu, nhưng trên đời này không có thứ gì tốt đẹp mà miễn phí." cơ thể Bạch Trường Châu trôi nổi tự tại trong không trung, anh ỷ vào những đôi cánh mà ngồi ung dung trong lơ lửng, từ trên cao chống cằm nhìn xuống Quý Sương.
"Ta có thể giúp cậu làm mọi thứ, dù là đứng trên đỉnh cao, bắt cả thế giới phải phục tùng, hay là làm cho tất cả những người cậu ghét đều phải quỳ xuống xin hàng.
Cậu có thể chẳng cần phải nghe lời ai hết, đó sẽ là lúc cậu ra lệnh ngược lại cho bọn họ." giọng nói của anh từ tốn mà chắc chắn, chậm rãi vẽ lên một viễn cảnh tương lai lộng lẫy.
"Chỉ là cái giá mà ta yêu cầu cũng tương ứng." Quý Sương nín thở lắng nghe, không thể không nói, sự rực rỡ của những điều Bạch Trường Châu nói rất hấp dẫn.
Cậu sống đã lâu trong kém cỏi, bởi vậy mới càng khát vọng bản thân mình có năng lực.
Nhưng Quý Sương cũng càng rõ, trừ khi có phép màu, nếu không trong thế giới coi trọng sức mạnh này, cậu chỉ có thể cam chịu ẩn nhẫn.
Giờ đây cơ hội đã đưa tới trước mặt Quý Sương.
"Ta muốn sau khi chết, linh hồn của cậu sẽ thuộc về ta." trong mắt Bạch Trường Châu hiện lên một tia ác liệt.
"Thế nào?" khuôn mặt anh đầy vẻ trêu ghẹo, chỉ tiếc là lúc này Quý Sương đã cúi thấp đầu chẳng thể thấy được.
Linh hồn hay sức mạnh?
Quả nhiên, ngay từ khi nghe đến danh xưng ác ma Quý Sương cũng đã đoán được thứ Bạch Trường Châu muốn là gì.
Câu chuyện về ác ma dùng năng lực hay tiền tài để cám dỗ con người, chẳng phải đã quá quen thuộc hay sao?
Quý Sương xoắn xuýt một hồi, cuối cùng cũng không đáp ứng.
Bạch Trường Châu dường như cũng đoán trước được, anh không hề có một chút thất vọng nào, chỉ nhún vai:"Được thôi, ta cũng nghĩ cậu sẽ không đồng ý ngay được.
Nhưng tin ta đi, ngay khi cậu biết đến cảm giác được nắm giữ vận mệnh của chính mình, cậu sẽ kêu gọi ta."
"Để lần gặp lại sau của chúng ta đến nhanh hơn một ít, ác ma lương thiện này đây sẽ cho cậu trải nghiệm một chút ngon ngọt."
Anh búng tay, cơ thể dần tiêu biến, trước khi đi còn không quên tặng Quý Sương một nụ cười tràn trề dịu dàng.
Bạch Trường Châu trở lại một căn phòng xa hoa, anh tựa người trên chiếc ghế bành xa xỉ, vắt chéo chân.
"Quý Sương, cậu đừng để ta chờ quá lâu."
Vị ác ma lương thiện nào đó vừa biến mất, chỉ để lại trên sàn một chiếc lông vũ đen như tẩm mực, căn phòng lại quay về với trạng thái ban đầu của nó, âm thanh vang dội từ phòng tắm ùa vào đầu óc.
Ngay lập tức, Quý Sương cảm nhận được trong cõi lòng tràn ra một thứ sức mạnh, nó lâng lâng, mờ ảo nhưng đáng sợ, tựa như một món quà đắt tiền nhận được từ một người chẳng thân quen.
Cậu bỗng cảm thấy khó thở, đó là do gánh nặng của năng lực đè nén lên cơ thể yếu ớt không tương xứng, nhức mỏi làm Quý Sương như muốn rã rời.
Lạch cạch.
Cửa phòng tắm bật mở, hơi nước trào ra, trong mờ mịt là hình bóng của lão trung niên béo núc-cơn ác mộng thực sự của Quý Sương.
Lão thấy Quý Sương đang ngồi trên đất, vẻ mặt đề phòng thì chầm chậm lại gần.
Bước chân của lão dường như chẳng phải là trên thảm mà là trên dây thân kinh căng chặt của Quý Sương.
Lão dùng bàn tay đầy thịt bóp chặt lấy cổ tay cậu, đè ra, đưa gương mặt lại gần.
Hít hà.
Quý Sương sợ hãi đến không dám cử động, sức mạnh xa lạ trong cơ thể như đang gào khóc muốn cậu phản kháng, nhưng nó thậm chí còn chưa dung hợp nổi với tinh thần yếu đuối của Quý Sương.
Cậu muốn cử động, nhưng làm thế nào cũng không thể nhấc nổi tay.
Không phải là do lão ta đè quá chặt, lỗi là ở Quý Sương, sự hèn kém và phục tùng không cho phép cậu phản kháng.
Nhìn lão già đang dần sáp tới, Quý Sương đỏ mắt, móng tay cấu vào da thịt, dạ dày quặn đau.
Cử động đi, di chuyển đi.
Nhưng ánh mắt đáng sợ của lão ta khiến đầu óc cậu như trống rỗng.
Một bàn tay xinh đẹp chạm vào vai Quý Sương, vòng lên che mắt cậu lại.
"Đồ nhát gan." giọng nói kiêu ngạo như một thanh kiếm sắc mảnh đâm xuyên màng nhĩ.
Sức mạnh trong cơ thể Quý Sương tựa như thấy chủ nhân mà gào thét, đinh tai nhức óc.
Cho đến khi hồi thần, Quý Sương đã thấy nắm tay cậu dính máu, nằm dưới đất là lão trung niên bị đánh cho phun máu mũi.
Đôi tay cậu run rẩy, là vì sợ hãi, cũng là hưng phấn.
Lần đầu tiên, Quý Sương dám phản kháng người khác, tự dành lấy quyền chủ động.
Ngài ác ma nói đúng, cảm giác tự tay nắm lấy vận mệnh thật sự tốt quá.
Tác giả có lời muốn nói:
Cảm giác Trường Châu rất là khẩu xà tâm phật?.