Băng Đồng đã được xuất viện về nhà , sau khi tháo băng. Cả ngày cô cứ như đứa trẻ nhút nhát , sợ sệt.
Đối với cô bây giờ vất cứ thứ gì trong căn nhà này cũng xa lạ. Như lúc này đây , cô đứng nép sau lưng anh , hé đôi mắt nhìn những con người xa lạ đang hiện hữu trước mặt mình.
- Chào thiếu gia ! Chào mừng tiểu thư đã trở về !
Hai hàng người hầu đứng xếp hàng ngay ngắn cúi đầu chào to....
- Băng Đồng, về nhà rồi! - Anh nhẹ nhàng kéo cô lên phía trước.
- Hix....đây là nhà mình à ? - Cô ngơ ngác , run rẩy nhìn xung quanh đại sảnh rộng lớn , xa hoa.
- Ưmk!...- Anh vỗ vai vô mỉm cười chấn an, anh biết cô đã khác trước , không già dặn nữa mà rất yếu đuối.
- Họ là ai ???- Cô ngước mắt lên nhìn anh.
- Họ là người làm!.. Quản gia Ngô ! Kêu người chuẩn bị phòng...-Anh ra lệnh bằng một giọng trầm mang từ tính. - Mọi người đi làm việc của mình đi!
- Dạ!!!- ai nấy đều đi hết , lúc này chỉ còn lại anh và cô.
-Oh! Chúc mừng cô xuất viện ! Băng Đồng!- Nột giọng nói vang lên từ cửa lớn , một thân đỏ rực quyến rũ đi vào.
- Thái Na!...- Anh hạ giọng nhắc nhở.
Băng Đồng thì run rẩy , cô cảm thấy sợ sệt con người đang đứng trước mặt kia. Cô bám lấy cánh tay anh.
- Được rồi! Em về phòng đây , không làm phiền hai người nữa ! - Thái Na cố nở một nụ cười vô hại , sau đó cũng rời đi " Băng Đồng ! Cô hãy chờ đấy!"
- Đi...anh đưa em về phòng nghỉ ngơi chút!- Hiếu Thiên cũng không nghĩ ngợi gì nhiều, có lẽ Thái Na đã hối cản như những gì anh thấy.
________@@_____@@_______
Một ăn ấm cúng gia đình có mặt cả ba anh , gia đình Thái Lăng, gia đình Thái Na , không khí rất vui vẻ , chào mừng Băng Đồng xuất viện....
- Mọi người ăn tự nhiên ! Đừng ngại , đều là người một nhà cả! - Ba anh lên tiếng trước.
- Vâng ! Anh cũng ăn đi đừng uống nhiều nữa! - Mẹ Thái Na lên tiếng tiếp.
-Em này ! Ngày vui chả mấy khi anh em được ngồi với nhau! Cứ để bọn anh uống mấy ly! - Ba Thái Na một người đàn ông bệ vệ, khuôn mặt khắc dấu những năm thánh vật lộn trên thương trường.
- Nào cạn ly nào!
Sau bữa ăn , mọi người tập trung lại ở phòng khách , nói chuyện.
-Dạ ! Nhân tiện đây con có đôi lời muốn nói ! - Thái Na lên tiếng trước.
- Có gì con cứ nói đi ! - Ba anh cười gật đầu.
- Dạ thời gian qua con đã làm phiền gai đình nhà mình rất nhiều rồi ! Giờ ba mẹ con đã về nước , con muốn dọn về sống chung với ba mẹ , con muốn xin phép bác và anh Thiên ạ ! - Thái độ của Thái Na lúc này như thể một cô bé trong sáng , lễ phép đúng lứa tuổi mới lớn.
- Em có thể quay lại chơi nếu em muốn ! Mọi người luôn chào đón em ! - Hiếu Thiên nở nụ cười ấm áp , anh luôn coi cô là một đứa em gái , nên anh sẽ luôn tôn trọng quyết định của cô và có lẽ anh đã nghĩ sai cho cô trong thời gian qua.
- Đúng vậy ! Ta rất vui nếu con đến chơi thường xuyên ! - Ông Trần cũng gật đầu đồng ý.
-Vậy con xin phép lên phòng dọn đồ trước!- Thái Na cúi đầu xin lui trước.
- Chị Năm ! Lên giúp Thái Na thu dọn đồ ! - Ông Trần quay ra gọi lớn.
- Dạ! Lão gia !
Lúc này trong phòng khách chỉ còn lại tám người....tiểu Dạ rất hiếu động , chẳng chịu ngồi im một chỗ , như bây giờ , nó đang loay hoay leo lên người Trần lão gia.
- Ôi! Thằng nhỏ thật đáng yêu! Giá như tôi cũng có một thằng cháu như thế này nhỉ ? - Ông Thái thấy vậy cười khen.
- Bảo Thái Na lập gia đình đi là sẽ vó chứ gì ! - Ông Trần ôm tiểu Dạ vào lòng như vỗ về bảo bối.
- Mình cũng sinh một đứa như tiểu Dạ nhé em ! - Hiếu Thiên ghé tai cô nói nhỏ làm mặt cô đỏ như trái cà chua vì ngượng.
- Hiếu Thiên với Băng Đồng mau mau ọi người uống rượu mừng đi! - Thái Lăng cũng chêu theo.
Mọi người cứ nói chuyện cười đùa đến khuya. , ai về nhà nấy , Băng Đồng mới xuất viện , sức khỏe còn kém nên đi nghỉ sớm. Giờ đây trong phòng khách chỉ còn lại ông Trần và Hiếu Thiên.
- Ba! Con nghĩ kĩ rồi ! Cuối năm này con và cô ấy sẽ kết hôn! - Hiếu Thiên nói với chất giọng từ tính.
- Được ! Ta sẽ ủng hộ quyết định của con! Sắp tới ta sẽ giao hết công việc quản lí các công ty cho con ! Ta muốn về quê thăm mộ mẹ con ! - Ông Trần cũng thông cảm cho anh , ông cũng rất ưng ý Băng Đồng , bất kể anh chọn ai ông đều đồng ý.
- Dạ ! Vài ngày nữa con sẽ sang Pháp giải quyết nốt việc bên đó ! - Anh cũng đồng ý , anh tự tin rằng mình có thể gánh vác được mọi việc.
________@_______@_______
Anh đẩy cửa bước vào phòng , lúc này cô đã ngủ rất say , anh nhẹ bước đến bên giường , nằn sang bên cạnh , ôm lấy cô. Như cảm nhận được hơi ấm thân quen , cô cũng vòng tay xiết chặt thắt lưng anh , "ưm,...ưm" rồi lại ngủ y hệt con mèo con.
- Vợ yêu ! Em có biết lúc này em làm người ta muốn nảy sinh ý nghĩ ăn chọn em không ? Đúng là tiểu hồ ly !
Anh cúi xuống đặt một nụ hôn lên chán cô , sau đó cũng ôm cô, chìm vào giấc ngủ , giá như cứ thế này mãi thì hay biết mấy.
Tại biệt thự họ Thái....
Thái Na nhìn quanh căn phòng của mình , cô ít khi về đây nên cũng không có nhiều kỉ niệm đáng nhớ khi ở đáy. Cô chỉ nhớ rằng lúc còn bé cô đã theo ba mẹ ra nước ngoài sống , chỉ thỉnh thoảng cô mới về đây chơi. Sắp lại đòi đạc vào chỗ cũ , mặc dù không có người ở nhưng nơi đây vẫn được giúp việc giữ vệ sinh sạch sẽ , không một hạt bụi.
Đặt khung hình cô chụp với chung với Hiếu Thiên lên đầu giường...đây là bức hình duy nhất hai người chụp chung khi còn nhỏ , lúc đó anh chỉ là một cậu nhóc , còn cô là một cô bé mập mạp , đáng yêu xinh xắn , cả hai cười đùa rất hồn nhiên , nếu cho cô chọn quá khứ khi đó chỉ có cô và anh sẽ không có kẻ thứ ba...
- Băng Đồng ! Tôi hận cô ! Nhất định tôi phải đòi lại anh Hiếu Thiên từ tay cô ! Kẻ thứ 3!
Thái Na nghiến răng ken két nói rít lên từng chữ đầy đay nghiến , ánh mắt đầy hận thù , đục một màu đỏ của máu. Tay nắm chặt đến độ mống tay xuyên vào da muốn bạt máu.
"Cạchhhhh..."
Tiếng rơi của một vật kim loại xuống nền nhà , vang lên tiếng lanh canh , ánh sáng leo lát thu hút ánh nhìn của Thái Na. Đó là một chiếc dây chuyền bạc có mặt đá quý tinh xảo , được làm theo kiểu cách cũ....
Thái Na cúi xuống nhặt lẻn , đưa gần đến để xem xét, đằng sau sợi dây chuyền này là chữ được khắc hơi mờ , phải sát kĩ mới nhìn thấy :"H love D"
Cô nhận ra đây chính là sợi dây chuyền khi bé đã có trên cổ cô, cô cũng không thắc mắc hay hỏi nhiều về nguồn gốc của nó. Khi về đây chơi hồi học cấp hai cô nhớ là mình đã làm rơi ở đâu đó , đã tìm rất nhiều lần mà không thấy , cô nghĩ rằng nó đã mất thật rồi nào ngờ giờ nó lại ở đây. Thật khó hiểu?
" Nhất định phải hỏi ba mẹ về nguồn gốc của sợi dây này mới được. "
Cô nghĩ vậy rồi vui vẻ đeo lại sợi dáy chuyền vào cổ coi như vật đã trở về với chủ.
___________@_____@___________
Hiện tại sức khỏe của Băng Đồng đã không có gì đáng lo lắng , Hiếu Thiên đã yên tâm đi công tác rồi.
- Em không đi cùng anh thật ? - Anh muốn mang cô đi cùng.
- Hì! Em đang học nấu ăn với Cẩm Tú ! Rất vui không đi đâu , chồng đi một mình đi ! - Cô loay hoay với mở đồ nấu ăn trong bếp.
- Vợ không đi cùng , anh sẽ buồn đấy ! - Anh ôm cổ cô làm nũng , chuyến đi lần này cũng khá dài.
- Chồng xấu xa!
Những người giúp việc nhìn cảnh này đã quen rồi nên cũng không ngạc nhiên , mọi người đều rất cảm ơn cô vì đã thay đổi được thiếu gia lạnh lùng của họ.
*********
Tãi sân bay.....
- Chồng đi nhé vợ yêu ! - Anh cúi đầu xuống hôn lên môi cô một cái.
- Xấu xa, đi luôn đi! - Cô như con mèo nhỏ bị bắt nạt , giơ lanh múa vuốt đánh vào ngực anh.
- Đi thật nhá ! - Anh giả vờ kéo hành lí đi.
- Á! Chồng xấu xa! Chờ em đã! - Cô chạy vội ôm lấy thắt lưng của anh từ phía sau.
Anh quay lạo ôm cô vào lòng , cô khóc thật rồi....
- Hix! Chồng nhanh về với vợ nhé !
- Ừ! Sẽ sớm về....
Hai người cứ diễn màn tình cảm cho đến khi Thái Lăng phải dục.
- Thôi nào ! Nếu cứ thế này sẽ muộn đấy!
Lúc này Hiếu Thiên mới buông Băng Đồng ra,....
- Chồng đi đây !
- Tạm biệt!
Cô nhìn theo bóng anh cho đến khi khuất sau cánh cửa mới chịu theo quản gia Ngô về.
_________@____@_________
Cô cảm thấy cô đơn khi anh không có nhà, dạo này bé con mắc sốt nên Cẩm Tú không sang chơi với cô được. Cô chỉ có một mình buồn không có việc gì làm , cô nhìn quanh căn phòng , thật sự rất buồn chán và đập vào mắt cô là một khung ảnh nhỏ, ảnh chụp đã cũ , ngả màu, trong hình là một đứa bé mập mạp , tầm một hai tuổi gì đó!
-...........-Cô đưa tay cầm tấm hình , một cảm giác lạ như có dòng điện xoẹt qua tim cô , đau nhói.
- Tiểu thư ! Cơm trưa đã xong rồi ạ! - Đó là giọng của chị bếp đằng sau thông báo.
- Ô! Được , tôi sẽ xuống ngay !Hihi - Cô vội đặt tấm hình xuống bàn , quay lại cười tươi với chị bếp.
- Dạ! Tiểu thư xuống ngay ạ ! Tôi xin lui trước ! - Chị bếp quay đi trước , có lẽ không nhận ra sự thay đổi trên khuôn mặt của cô.
Khi chị bếp đi rồi , cô ngoảnh lại nhìn tấm ảnh lần nữa, " có lẽ mình nhầm thô!" - Cô nghĩ vậy rồi nhanh chóng xuống nhà ăn.
**********
Tại biệt thự họ Thái ,....
- Tiểu thư không dùng bữa trưa ạ ? - Gthasys Thái Na xách túi chuẩn bị ra ngoài , quản gia Lâm cúi đầu chào.
- Tôi có chút việc ra ngoài , ông cho người chuẩn bị xe cho tôi!
Cô biết lúc này Hiếu Thiên đang ở nước ngoài , không có nhà , cô sẽ cho Băng Đồng một bài học. Cô không tin rằng Băng Đồng mất trí nớ thật , đó có lẽ chỉ là giả , để được Hiếu Thiên quan tâm, rồi cướp anh về phía mình.
Chiếc xe BMW màu trắng chạy chầm chậm ra khỏi khuôn viên nhà họ Thái , rồi hoà mình vào đường lớn.
________@____@_______
Sau bữa trưa Băng Đồng uống trà ở sân sau khuôn viên , bên cạnh có hồ bơi lớn , nước trong vắt....
Tay cô lật lạ xem mấy cuốn tạp trí thời trang , cô rất hứng thú với mấy ngành này.
- Cô mà cũng có lúc thư thái gê ha! - Một giọng nói vang phía sau lưng cô.
Cô hạ tờ tạp trí xuống , quay lưng lại nhìn người mới xuất hiện , Băng Đồng có chút sững người.
- Sao lại là cô ?
- Là tôi thì sao ? Ngạc nhiên lắm à? - Thái Na đến trước mặt Băng Đồng và ngồi xuống ghế đối diện.
-Để tôi đi lấy nước cho cô! - Băng Đồng định đứng dậy đi lẩy nước mời "khách" theo phép lịch sự.
- Khỏi ! Ở đây chỉ có mình tôi mí cô , không cần phải giả bộ ngoan hiền thế đâu! - Thái Na vội tóm lấy tay Băng Đồng, xiết thật chặt.
- Áa.....! Đau! Cô làm gì vậy !? - Băng Đồng bị xiết đau khẽ rít lên.
- Cô đừng giả bộ nữa , tôi biết cô đang giả bộ mất trí đúng không? - Thái Na càng xiết chặt hơn , ánh mắt xiết xao nhìn Băng Đồng đầu tia thù địch.
-Cô nói cái gì vậy ? - Băng Đồng đứng dậy cố gỡ cánh tay Thái Na ra khỏi tay mình.
- Đừng có giả bộ nữa ! Đồ hồ ly, chính cô đã cướp Hiếu Thiên ra khỏi tay tôi! Cô còn không thừa nhận ?- Thái Na cũng đứng dậy gắt gao chỉ trách.
- Tôi.....tôi....tôi không hiểu cô đang nói gì ? - Băng Đồng có chút khó hiểu , cánh tay bị xiết chặt đau tê tái.
- Được cô còn chối! Tôi cho cô biết hậu quả của việc tranh cướp với tôi! - Thái Na xô mạnh Băng Đồng xuống bể bơi.
- Áaaa!!!! Cô....cô làn gì vậy ? - Băng Đồng bị xô xuống hồ bơi, nước lạnh làm cho cô run rẩy không yên , cố vùng vẫy , cô không biết bơi .... - Làm ơn , cứu tôi với! Ặc....ặc....
- Haha....cho cô biết cảm giác khi phản bội tôi ! Hahahaa...-Thái Na vẫn đứng trơ mặt nhìn Băng Đồng đang vùng vẫy dưới hồ.
Một hồi vùng vẫy , Băng Đồng cảm thấy khó thở dường như mơ hồ , cô muốn nhắm mắt buông xuôi nhưng cô lại thấy tiếng ai đó kêu tên mình ....
- Tiểu thư Thái ân có chuyện gì vậy? - không biết từ đâu chạy đến vài người giúp việc và vài người vệ sĩ.
- Á! Nhanh lẻn! Băng Đồng bị ngã xuống nước ! Mau cứu cô ấy ! - Cô thay đổi thái độ 180°, giả bộ sợ hãi , lo lắng.
"Tùm....tùm..."
Mấy người vệ sĩ nhanh nhảu nhảy xuống bơi đến cứu Băng Đồng.
- Băng Đồng ! Cô đừng làm mọi người sợ nha! - Thái Na giả bộ sợ hãi hai tay ôm lấy bả vai mình.
"Cô không nên tỉnh lại thì hơn !"
@@••••••@@
@**@
"Nếu cuộc sống.......
.......... Cứ cho đi......
......thì sẽ được nhận lại............
Thì trên đời đã không có hai chữ....,
..............,.,..,..........đơn phương.....,