" Reng. ....reng...reng"
Tiếng chuông vang vọng khắp phòng, inh ỏi truyền vào tai Băng Đồng khiến cô phải tỉnh giấc.
- Ưm! Ồn quá!- cô đưa tay cầm lấy di động ở đầu giường bấm nút nghe.
-" Em còn không mau đi làm! Tôi sẽ cho em nghỉ việc"- giọng nói trầm ở bên kia đầu dây, nhưng cô can bản không còn thời gian để ý xem đó là ai nữa, mở mắt to nhìn đồng hồ treo tường đã 9:20
- Á!- tung chăn chạy ngay vào nhà vệ sinh, sao cô có thể ngủ nướng quên cả đi làm chứ.
Một lúc sau cô đã có mặt tại công ty trong bộ đồ nữ thư kí thanh lịch, khoe dáng mềm mại, kiều diễm.
- Thư kí mà đi làm muộn thế sao?
Một giọng nói đầy ma lực vang lên phía sau khi cô chuẩn bị bước vào thang máy lên lầu.
- Oh. - cô giật mình quay lại, đã thấy cái dáng cao cao tại thượng mỹ nam kia bước đến gần mình. Không cần chờ thêm một giây, cô vội vã bước vào thang máy, tay loạn bấm nút nhưng cửa thang máy còn chưa kịp khép lại đã bị một đôi tay rắn chắc cản chở đẩy ra, thân hình cao lớn vội bước vào, ấn nút lên tầng cao nhất.
" Em muốn chơi! Được! Tôi chơi với em"- anh nghĩ thầm, khóe miệng hơi gợi lên một nụ cười tà mị.
- Chủ...chủ...chủ tịch!- cô cúi mặt thấp nhất có thể để tránh nhìn thẳng anh, người khẽ run rẩy khí lực của anh quá đàn áp người khác.
- Sao vây? Chân đẹp lắm sao- anh nhìn thấy độ của cô lúc này không nhịn được nở nụ cười thỏa mãn, cô quả thật rất đáng yêu.
- Dạ!- cô bất giác ngẩng lên, đúng lúc chạm tầm mắt anh nhìn xuống, vội quay đi. - Anh làm ơn đứng xích ra được không?
- Rất tiếc là không thể ? - Anh càng tiến lại gần.
Khoảng cách hai người ngày càng gần , anh cứ tiến , cô lại lùi, cuối cùng lưng cô cũng chạm vào mặt thang máy, không còn lối thoát. Còn anh thì rất vui, dù sao cô vẫn bị anh bắt nên đùa chút cũng không thiệt hại gì.
"Vợ ngốc! Em xem tôi chỉnh em thế nào!"
Tim cô đập liên hồi khi anh ngày một gần, cho đến khi mặt anh sát gần mặt cô, cô đành nhắn mắt lại mặc cho số phận diễn ra.
"Tinh"
Đột nhiên thang máy mở ra, khiến cho hai người lúng túng , khi ở cửa thang máy có vài người đứng chờ tiến vào. Đây không phải thang máy của chủ tịch nên không thể trách người ta tiến vào. Thang máy đột nhiên chặt ních, anh và cô buộc phải đứng sát lại một chỗ với nhau. Mặt cô càng được dịp đỏ bừng lên, tim cũng nhảy loạn xà ngầu.
"Tinh"
Rốt cuộc thang máy cũng mở ra, mọi người kéo nhau ra hết, cô cũng không muốn ở đây thêm nữa nên đi theo họ ra, chấp nhận đi bộ vậy, còn hơn phải ở cùng anh.
- Đi đâu vậy? - Anh cầm tay cô kéo lại, tiện tay ấn nút lên tầng cao nhất.
- Anh..... Buông tay ra! - Cô giựt tay ra khỏi tay anh.
- Phòng làm việc của em từ mai trở đi ở tầng cao nhất! - Hiếu Thiên cũng trầm trầm ra lệnh.
- Anh bảo sao? Tôi không hiêu? Tôi là thư kí của tổng giám đốc phải ở tầng 21 chứ. - Cô bực mình không buồn nhìn anh.
- Từ nay em làm thư kí riêng của tôi! - Anh lạnh lùng thốt ra câu này rồi xoay người bước ra khỏi thang máy.
- Sao? - Cô không thể tin được tin này lên vẫn trợn mắt nhìn anh.
- Em muốn đi xuống tầng trệt sao? Sao còn đứng đó! - Anh tốt bụng nhắc nhở thêm.
- A! - Cô vội vàng trở về thực tại, bước nhanh ra khỏi thang máy.
- Theo tôi!
Cô vẫn không thể tin được, sao lại đến mức này chứ, đúng là trời đùa giỡn con người mà. Cô muốn tránh xa anh, cuối cùng tránh không được còn bị kéo lại gần hơn.
____________@___@____________
Hiếu Phong rất thông minh đã nghĩ ra một cách có thể tìm được thông tin người kia. Lúc này nó đang đứng trước quầy bán báo. Tìm đi ,tìm lại tất cả những tờ báo có mặt anh.
- Cậu nhóc! Con muốn mua báo sao? - Bà chủ bán báo mập mạp hỏi nó.
- Dạ! Bà giúp con lấy tất cả những tờ có Liên quan đến người này nhé! - Thằng nhóc cười toe.
Nụ cười thiên sứ này khiến bà chủ quán không thể từ chối giúp đỡ. Quả thực cậu bé này rất đẹp trai.
- Con cảm ơn bà! - Thằng nhỏ nhận lấy sấp báo rồi đưa tiền cho bà chủ.
- Cậu nhóc này đáng yêu quá ! Nhớ quay lại nữa nha! - Bà chủ quán xoa đầu nó khen.
- Dạ! Bái bai bà!
Vậy là đã có chút thông tin rồi.....
_________@___@_________
- Hiếu Phong ! Con có trong nhà không? - Kim Nhã lâu rồi không có thời gian rảnh nên , được nghỉ là cô đến thăm mẹ con Băng Đồng liền. Nhưng đến đây bấm chuông vài hồi cũng không ai ra mở cửa. Nên đành gọi thử , vì cô thấy trong nhà sáng đèn, giờ là 6h chắc Hiếu Phong đã về rồi.
- Dạ ! Dì Kim Nhã đến chơi! - Hiếu Phong đang mải mê với chồng báo chí nên không để ý đến chuông cổng, may mà xuống ngà lấy nước nên mí nghe tiếng Kim Nhã gọi.
- Đi đâu? Sao dì bấm chuông hoài không ra mở cửa? Mẹ về chưa? - Kim Nhã vào nhà, hai tay sách nào là túi lớn túi bé đồ ăn.
- Dạ! Mẹ con chưa? - Thằng nhỏ le te chạy theo sau.
- Chờ dì làm bữa tối nhé! tí mẹ về mình cùng ăn! - Kim Nhã lôi ra một đống nguyên liệu tươi ngon để nấu ăn.
- Dạ! Con phải làm bào tập tiếp rồi ! Con lên phòng nhé! Thực ra thì thằng nhỏ đang bận với Đống báo trí nó bày đầy ra giường phải lên dọn dẹp trước khi mẹ về.
- Ừ......- Kim Nhã phất tay cho qua.
________@___@________
Hiếu Phong là một thằng nhỏ không hề tầm thường, tuy mới 5 tuổi nhưng nó đã học xong chương trình tiểu học, bằng chính sự tìm hiểu của bản thân, chính Băng Đồng cũng không tin nổi Chí thông minh của nó. Chỉ nhìn qua cô làm có vài lần là học được ngay. Lúc này đây, thằng bé đang ôm khư khư chiếc lattop của mẹ nó. Mười đầu ngón tay lướt nhanh trên bàn phím trên màn hình là hàng loạt thông tin về Hiếu Thiên và tập đoàn Trần thị. " Tin tức mới nhất , anh đang công tác tại Việt Nam , tại một chi nhánh mới được xác nhập.
- Sao lại cùng công ty mami? A! Mình hiểu rồi! Thì ra lí do mami khóc là vì....
Thằng nhỏ suy tư theo như nó hiểu....
..............
- Tiểu Phong? - Cửa phòng bị đẩy ra, cô bước vào.
- A.....- Vội đóng lại laptop- Mami! Mẹ về rồi sao ?
- Con đang làm gì? - Cô tiến có đầu thằng nhỏ.
- Dạ! Chơi game....- Nó vội đáp lại , nét mặt Bình thản như không.
- Xuống ăn cơm thui! Dì Kim Nhã đang đợi! - Cô đặt laptop lên bàn, kéo thằng nhỏ dậy.
- Mami! Mẹ có yêu papa không? - Nó vội vàng hỏi một câu không đúng chủ đề.
- Sao con hỏi vậy? - Sắc mặt cô đột nhiên đổi màu, xán ngoét nhìn thằng nhỏ nghi ngờ.
- Dạ! Không.....- Lúng túng.
- Papa con mất rồi! - Cô vội kiếm đại một lí do để thằng bé đỡ thắc mắc, nhưng khi nói ra lại hối hận, đau lòng.
- Ừm- Thằng nhỏ gậy đầu, nó giả vờ tin , chắc có ló do gì đó để mami phải nói vậy, nó nhất quyết điều tra ra. Nếu có thể khi Hiếu Phong lại có papa cũng nên.
Kim Nhã nhất quyết đòi ở lại ngủ với Hiếu Phong nên Băng Đồng đành thu dọn thêm một chiếc gối nữa mang vào phòng cho hai cô cháu. Bước vào phòng thù chỉ thấy Kim Nhã đang nằm coi phim, không thấy Hiếu Phong ......
- Thằng nhóc đâu rồi? - Băng Đồng đặt chiếc gối xuống đầu giường.
- Mình cũng không biết! Nó vác theo máy tính đi đâu rồi! - Kim Nhã tròn mắt nhìn cô.
- Hazzz......thằng nhỏ này! Lại chốn ở phòng khách rồi! - Băng Đồng thở dài, còn ai hiểu nó hơn cô chứ. - Từ nhỏ nó đã học tự lập rồi! Nhất quyết không ngủ chung với ai!
- Vậy hả? - Kim Nhã ngạc nhiên vì đây là lần đầu cô nghe nói.
- Thôi cậu cứ xem tiếp đi , mình đi xem nó thế nào rồi lên ngủ cùng cậu cho vui! - Băng Đồng bước nhanh về phía cửa phòng.
Kim Nhã nhìn theo mỉm cười, rồi tiếp tục coi bộ phim tình cảm đang chiếu.
__________@___@__________
Sáng hôm sau......
Băng Đồng đến công ty từ rất sớm để làm nốt một số tài liệu Cần gấp cho buổi kí kết hợp đồng với tập đoàn Phan thị chiều nay.
- Băng Đồng em giúp tôi tham gia buổi kí kết hôm nay với tập đoàn Phan thị được chứ? - Hiếu Thiên tập trung vào màn hình máy tính, lạnh lùng sai khiến cô, trong công việc Hiếu Thiên hoàn toàn nghiêm túc.
- Anh không tham gia sao? - Cô ngừng lại công việc ngước mắt nhìn anh.
- Em hi vọng tôi đi cùng sao? - Anh đột nhiên muốn trêu cô một chút.
- Dạ! Không.....tôi.....ý tôi.....không phải thế!
Cô ấp úng nửa ngày mới được một chữ.
- Thôi được rồi tôi có chút việc, em giúp tôi xử lí nốt! - Anh đứng dậy, cầm áo vest treo trên mắc hướng phía cửa đi tới.
-Dạ! Thưa chủ tịch! - Cô chỉ biết làm theo bổn phận cấp dưới với xếp.
Đợi anh đi khỏi cô mới trở lại dáng vẻ yếu đuối thường ngày, trái tim kịch liệt run rẩy, anh ở rất gần nhưng lại rất xa, cô không thể tới được.
________@____@_______
Hiếu Thiên bước vào nhà hàng kiểu Pháp ở giữa trung tâm thành phố. Phục vụ đưa anh vào phòng víp đã đặt trước. Đẩy cửa bước vào mọi người đã đông đủ chỉ thiếu mỗi anh.
- Hiếu Thiên! Sao muộn vậy ? Làm bọn mình chờ mãi!
Thái Lăng nên tiếng khi anh bước vào.
- Anh Thiên! Em nhớ anh lắm! - Tháo Na chạy đến ôm cánh tay anh làm nũng.
- Ưm.....e....hèm......- Lí Quốc Kiệt nhìn một màn này không khỏi "ghen".
- Thái Na! Em làm quá rồi! Xem Quốc Kiệt giận rồi kìa! - Hiếu Thiên vỗ vỗ vai cô.
- Kệ anh ta! Ai kêu bám đuôi em hoài! - Thái Na liếc xéo Lí Quốc Kiệt một cái.
Cô mới đi du lịch chưa đầy một ngày , anh ta đã lẽo đẽo theo sau, ai không ghét.
- Ngời đi nào! - Cẩm Tú im lặng nãy giờ cũng lên tiếng.
Hiếu Thiên vừa ngồi vào ghế đã thấy một bóng nhỏ nhào vào lòng mình.
- A! Chú Thiên ! - Đứa bé trong lòng anh liền thoáng tay ôm chặt cổ anh. - Tiểu Du nhớ chú Thiên nhiều lắm!
- Vậy hả? Chú cũng rất nhớ con! - Hiếu Thiên dùng tay chọt chọt vào má nó.
- Tiểu Du để chú ăn cơm nào! - Cẩm Tú nhắc nhở.
- Ứ! Con ngồi với chú Thiên ! - Con bé càng làm rộn.
- Đươc! Được! - Hiếu Thiên rất thích trẻ con , anh luôn chiều chúng. - Tieur Dạ ! Tiểu Nhu hai đứa ăn nhiều vào nha! Hôm nay chú Thiên chiêu đãi!
- Dạ! - Cả hai đồng thanh.
Vậy là bọn trẻ cùng những người có mặt tại đây cười nói vui vẻ, ăn cơm......
Vì mọi người đến đây chỉ để du lịch nên quyết định thuê phòng khách sạn ở chung cho vui.
_________@____@_________
Hiếu Phong tay cầm bản đồ , lưng đeo balo hoạt hình ngộ nghĩnh , mặc áo sơmi cộc tay, quần đùi jean....đứng trước công ty Hùng Kì.
- Đây rồi! - Nở một nụ cười trước sự thành tựu của mình.
Bước chân vào công ty.......
- Cậu bé! Cháu tìm ai? - Bảo vệ đột nhiên kéo thằng nhỏ lại, ngạc nhiên hỏi.
- Dạ! Cháu tìm người......- Thằng nhỏ không biết nên gọi anh thế nào, nên trả lời bâng quơ.
- Cháu không thể vào được! Mau về nhà trẻ đi......ở đây không phải chỗ chơi đâu! - Bảo vệ nhất quyết không để cho nó vào.
- Nhưng cháu đến tìm người thật mà! - Hiếu Phong vẫn cố giải thích....
- Thôi nào! Chú không biết cháu đến tìm ai nhưng trẻ con không được vào.....- Bảo vệ cười xoa đầu thằng nhỏ.
- Cháu.....- Hiếu Phong không biết giải thích sao nữa , nhưng bó nhất định phải vào được.......
Đang lôi kéo , ngăn cản , giải thích thì xe của anh cũng vừa tầm họ xuống. Thấy một màn này thì anh không thể không tò mò bước lại....
- Có chuyện gì? - Anh lên tiếng lạnh lùng cắt ngang cuộc tranh cãi, giọng Việt rất chuẩn.
Thất anh , bảo vệ đứng lên cúi đầu chào cung kính , pha chút lo lắng ...
- Chào chủ tịch....thằng bé này.....- Đưa mắt nhìn Hiếu Phong.
Hiếu Phong nhận ra anh ngay, không ngờ gặp anh tại đây , được lắm , đúng là ông trời hiểu lòng người.
- Ba! - Hiếu Phong chạy đến ôm chân anh, nhìn anh bằng cặp mắt cún con long lanh vô cùng đáng yêu.
Hiếu Thiên cũng thuận thế bế bổng thằng bé lên.....
- Nhóc con! Ta không phải.....
- Suỵt! Giúp cháu......- Chưa để anh nói hết câu thằng bé đã ghé tai anh nói thầm.
- Ừm! - Anh cũng không thể từ chối giúp đỡ khi đối mặt với đôi mắt cún con đáng yêu thế kia, quay sang bảo vệ! - Đi làm việc của anh đi!
- Chúng ta vào trong được không? - Hiếu Phong tiếp tục làm nũng.
- Được!
Hiếu Thiên bế thằng bé vào trong công ty trước bao con mắt tò mò, ngạc nhiên của nhân viên. Còn ông bảo vệ ban nãy thì không khỏi ngạc nhiên , theo ông biết thì chủ tịch còn độc thân sao có thể có con?
- Cháu đến đây tìm ai? - Hiếu Thiên cũng muốn biết lí do một đứa bé lại đến công ty của anh làm gì ?
Hiếu Phong cầm tấm hình trong túi đưa cho Hiếu Thiên,......
- Cháu tìm người này?
- Sao????- Hiếu Phong dơ tấm hình khiến anh có chút ngạc nhiên cùng giật mình.
- Đúng ! Cháu tìm chú.....-Hiếu Phong gật đầu xác nhận lại.
- Chúng ta vào trong nói chuyện!
Sắc mặt Hiếu Thiên có vẻ nghiêm trọng hẳn lên, anh vội dẫn thằng bé lên phòng làm việc của mình.
________@___@_______
Lúc này trong phòng chỉ còn hai người một lớn một nhỏ anh mới hỏi rõ.
- Tại sao cháu lại có tấm hình này? - Hiếu Thiên hỏi bằng giọng ổn định tránh làm thằng bé sợ. Hình của anh rất nhiều trên các mặt báo, có thể lấy dễ dàng nhưng tấn hình trong tay thằng bé lại khác, vì nó là tấm hình chụp khi anh và cô đi du lịch canada.
- Cháu lấy của mẹ! - Hiếu Phong không chút sợ sệt nhìn thẳng vào mắt anh, lúc này nó không còn trưng ra bộ mặt cún con nữa.
- Mẹ cháu? Mẹ cháu là ai? - Anh có chút kích động, nhưng vẫn không dám đoán bừa, mặc dù nhìn thằng nhỏ này rất giống với Băng Đồng đặc biệt là đôi mắt kia.
- Chú muốn biết ? - Hiếu Phong cầm ly nước trên bàn uống một hơi.
- Khẳng định! - Anh không ngần ngại gật đầu cái rụp.
- Được! Cháu không có thời gian vòng vo nữa ! Cháu đến đây gặp chú là vì mẹ , cháu không biết chú và mẹ xảy ra chuyện gì nhưng vì chú mà mẹ cháu đã uống say, làm loạn, còn khóc, nên cháu muốn nhắc nhở chú, mẹ cháu mà còn khóc thêm nữa thì cháu sẽ tới tìm chú! Mẹ cháu là Lâm Băng Đồng! - Thằng nhỏ kiên nhẫn bói một cách rành mạch.
- Cháu bảo sao? Cháu là con của Băng Đồng?
Hiếu Thiên đã không thể bình tĩnh được nữa , tại sao giờ anh mới biết, cô có con sao? Đứa bé này là con anh? Quá bất ngờ....khiến anh không nói lên lời......
_____@_____@____@_____
_____@_____@_____
_____@_____