Đã một tháng trôi qua......
Vẫn không có tin gì của Hiếu Thiên, Hiéu Hong vẫn chưa chịu tỉnh dậy, hàng ngày Đường Nhu vẫn đi học khi về học lại đến thăm thằng nhỏ, bác sĩ nói Hiếu Phong đang dần hồi phục khiến ọi người yên tâm. Băng Đồng đã bình phục lại nhưng cô cả ngày ngồi cầm hình của Hiếu Thiên......
- Ê! Sao lần nào tôi đến cậu cũng nằm bất động mặc tôi nói chuyện mình thế hả? Quá đáng! - Đường Nhu cầm cuốn truyện đọc cho Hiếu Phong nghe, nhưng Hiếu Phong vẫn hôn mê chưa tỉnh, bực mình cô bé cầm tai thằng nhỏ véo thật mạnh.
-Á!!!!!- Hiếu Phong đang mê nan , nghe thấy cô bé bên cạnh này oán trách nhưng không thể nào mở ra mí mắt của mình , rất mệt, rất mệt dường như mọi cố gắng đều vô ích. Ai ngờ cô bé kia lại véo tai mình thật đau, không thể không tỉnh
- Hiếu Phong cậu tỉnh lại rồi! Cậu thật sự tỉnh lại rồi! - Đường Nhu vui mừng ôm lấy cổ thằng bé, hôn một cái rõ kêu vào môi cậu bé mắt cười típ.
-........- Mặt Hiếu Phong đột nhiên đỏ gay, mặc dù ngủ một giấc thật dài nhưng khi tỉnh lại gặp phải một màn này vẫn không tránh được khỏi ngượng ngùng.
Nhận ra sự khác thường của Hiếu Phong và hành động quá đà của mình lúc nãy, cô bé vội vàng buông cổ thằng bé ra, vội vàng quay đi, mặt nóng ran.
- Đây là đâu? - Hiếu Phong nhìn quanh phòng bệnh một lượt, toàn màu trắng.
- Bệnh viện! Quá đáng, cậu sao ngủ lâu vậy? - Hiếu Phong nhìn cô bé khiến cô bé ngượng ngùng cúi mặt.
Sau khi được bác sĩ kiểm tra tổng quát, Hiếu Phong chỉ cần tĩnh dưỡng tốt là sẽ khỏe hẳn........
________@______@________
Băng Đồng ngồi trong phòng bệnh, tay vẫn cầm tấm hình của Hiếu Thiên. Cửa phòng đẩy ra, Hiếu Phong ngồi trên xe lăn, được cô bé Đường Nhu đẩy vào trong.....
- Mami! Mẹ sao lại như vậy?- Hiếu Phong cũng đau lòng khi nhìn thấy tình hình của cô lúc này.
- Hiếu Phong! Con không sao chứ? - Cô đột nhiên rời khỏi giường bệnh tiến lại ôm lấy Hiếu Phong, nước mắt không nhịn được lại rơi.
- Con khỏe rồi a! Mami! Baba sẽ không sao đâu, mẹ đừng lo. - Hiếu Phong vòng tay ôm lấy cô, vỗ vỗ vai an ủi cô. - Mẹ không được khóc nha!
- Ưmk! - Cô gật nhẹ đầu, nhưng nước mắt vẫn không ngừng rơi xuống, nức nở.
Cô cứ như vậy khóc nức nở trong áo Hiếu Phong, biết làm sao đây, cô không thể sống nếu không có Hiếu Thiên nhưng cô cũng không thể sống nếu thiếu con. Tại sao ông trời lại bắt cô phải lâm vào cảnh éo le như thế này chứ?
- Mami! Baba muốn ẹ một sự bất ngờ, hôm đó là kỉ niệm ngày cưới của hai người a! Con cùng baba đi đến nhà hằng đã đặt sẵn , dự định sẽ cho người đến đón mẹ sau nha..... Nhưng trên đường đi còn có một chiếc ô tô tải lao ra chắn ngang xe của baba, bác tài bẻ tay lái nhưng do không kịp, xe lao xuống vực biển.... Chính baba đã ôm con lao ra ngoài khi xe rơi xuống và bốc cháy, sau đó con không nhớ gì nữa....- Thằng nhỏ kể lại ọi người nghe về những gì đã xảy ra, sau đó nó ôm lấy Băng Đồng đang khóc ngất kia. - Mami! Mẹ phải cố lên ! Baba sẽ không sao đâu! Baba rất yêu mẹ a! Vì mẹ mà đã tự tay chuẩn bị rất nhiều thứ ! Nên mẹ phải lạc quan lên!
Do những gì Hiếu Phong kể lại rất quan trọng cho việc điều tra nên tất cả đã được Thái Lăng ghi lại một cách cẩn thận bằng máy ghi âm, anh nhất định sẽ điều tra ra kẻ đứng sau vụ này , đòi lại công bằng cho Hiếu Thiên và gia đình anh. Trong thời gian này nhờ có Thái Lăng và ông Trần mà tập đoàn vẫn hoạt động tốt theo quỹ đạo....
________@_____@_________
Mùa thu đã tới, gió nhè nhẹ thổi qua mang theo hương ổi thơm dìu dịu. Những đám mây áng vàng vắt mình duyên dáng, chùng chình, dấu hiệu cho thấy mùa thu đã về với thành phố Bắc Kinh.
Tại biệt thự họ Trần ....
Băng Đồng đang đi dạo trong vườn hoa quả sau gia trang. Cô đã mang thai được hơn ba tháng, bác sĩ nói cô cần phải luyện tập nhiều mới tốt cho thai nhi , vì đáy là lần thứ hai mang thai nên cô cũng có chút kinh nghiệm. Do quá nhớ mong tin tức của Hiếu Thiên mà cô không ăn không ngủ. Nhờ có Hiếu Phong khuyên nên cô mới chịu đi nghỉ ngơi chút. Đứng từ xa nhìn dáng người của cô thật tiền tụy, cô từ khi nào đã gầy đến vậy, đã bụng to hơn ba tháng nhưng bụng vẫn không lớn rõ, Cẩm Tú không khỏi đau lòng, lắc đầu đi lại chỗ cô.
- Băng Đồng!
Nghe thấy tiếng gọi cô bất giác quay lại, thấy Cẩm Tú đang đứng phía sau, cô cố nở một nụ cười.
- Chị Cẩm Tú......
- Em làm gì mà để mình tiền tụy như vậy? Bé cưng có ngoan không?- Cẩm Tú đỡ cô ngồi xuống bàn trà gần đó.
Hai chị em đang tâm sự thì cô giúp việc tiểu Lam hớt hải chạy lại.....
- Thiếu phu nhân......thiếu gia......- Cô giúp việc tiểu Lam thở hồng hộc, thông báo.
- Thiếu gia sao? - Băng Đồng bất giác đứng bật dậy khi nghe nhắc đến Hiếu Thiên.
- Dạ đã có tin về tin về thiếu gia! Thiếu gia!....- Cô giúp việc tiểu Lam đột nhiên bật khóc. - Cảnh đat thông báo thiếu gia đã qua đời! Họ đã tìm thấy thi thể trôi vào bờ vịnh cách đó vài km,.....
Băng Đồng không nghe thấy gì nữa, cô cảm thất trời đất quay cuồng, tối sầm lại rồi ngất lịm......
_________@_____@________
Cảnh sát tìm thấy một thi thể chết đuối bị trôi dạt vào bờ vịnh cách đó vài km. Vì bị ngâm nước lâu nên thi thể đã thối giữa, không ra hình dạng gì, nhưng họ khẳng định đó là Hiếu Thiên vò đây là thi thể đàn ông, lại mặc Bộ đồ giống hệt của Hiếu Thiên mặc hôm đó. Thi thể đã thối giữa nên cảnh sát không để ọi người vào xem, lúc khán nghiệm tử thi chỉ có mỗi Thái Lăng là được tận mắt chứng kiến.
- Hiếu Thiên! Hiếu Thiên.......- Băng Đồng vừa tỉnh lại liền lao này đến chỗ nhà tang lễ.
- Băng Đồng! Em bình tĩnh lại đi......- Cẩm Tú ngăn cô lại.
- Chị buông em ra! Em phải gặp Hiếu Thiên! - Băng Đồng vùng ra khỏi cánh tay Cẩm Tú, cô lao vào trong.
- Phu nhân xin dừng bước! Thiếu phu nhân! - Hai vị cảnh sát ngăn cô lại.
- Tôi cầu xin các người! Các người làm ơn cho tôi gặp Hiếu Thiên được không? - Băng Đồng cố tĩnh không nghe, chân tay ra sức vùng vẫy.
Đúng lúc đó Hiếu Phong và ông Trần cũng chạy đến. Thằng nhỏ chạy đến ôm lấy cô an ủi.
**************
Trong lễ tang của anh được tổ chức ba ngày, người đến viếng đa phần đều là khách làm ăn, tin tức anh qua đời đã được đưa lên báo chí. Bà nội Trần sau khi nghe được tin này, bà không thể chịu được cú sốc nặng nên bệnh cũ tái phát, bà phải nhập viện cấp cứu, trong cơn nguy kịch. Trong tang lễ Băng Đồng suy sụp, không chút sức lực lên bác sĩ luôn phải túc trực bên cạnh 24/24. Hiếu Phong còn nhỏ nó dù kiên cường đến đâu vẫn là một đứa trẻ.....vẫn phải chịu tổn thương.
- Hiếu Thiên! Huhu..... Hiếu Thiên! - Một dáng người lao tử ngoài vào trong nhà tang lễ, khóc nức nở, theo sau bà chính là Khắc Nam và Kim Nhã, tất cả đều vẫn đồ đen.
- Mẹ! Mẹ cẩn thận! - Kim Nhã đuổi theo đỡ bà.
- Không! Hiếu Thiên không thể vậy đâu.....- Bà đổ rụp xuống trước bài vị anh khóc nức nở.
- Kiều Oanh! Em bình tĩnh lại đi! - Ông Trần đi đến ôm lấy bà chấn an.
- Thiên Long! Con chúng ta, con chúng ta sao có thể? Em còn chưa có giải thích cho nó hiểu? Em còn chưa bù đắp cho nó mà! - Bà Kiều Oanh dựa vào lồng ngực ông Trần khóc nức nở. Bà cũng là mẹ , nên bà rất đau khổ khi phải nhìn đứa con trai do mình đứt ruột sinh ra lại qua đời.- Là tại em! Tại em! Em không nên rời con.....
- Không phải lỗi của em! Em bình tĩnh lại đi! - Ông Trần ôm bà thật chặt an ủi. Ông biết bà rất đau lòng nhưng nhìn bà đau lòng đến vậy trong lòng ông cũng đau lắm. Ông yêu bà, trước sau vẫn thế, nhưng do một vài việc xảy ra hai vợ chồng trẻ phải chấp nhận sống xa nhau.
- Hiếu Thiên của em! Huhu,......hu......- Bà Kiều Oanh ôm lấy ông khóc nức nở, trái tim bà đau lắm, xé tan cõi lòng.
_________@_____@_________
Sau đám tang, Băng Đồng cả người suy sụp, thường xuyên bị ngất xỉu. Nên ông Trần đã điều động một đội bác sĩ chuyên nghiệp ở bên cô để chăm sóc 24/24. Bà Kiều Oanh cũng không muốn đi nữa, bà chuyển về ở với ông Trần tại một ngôi biệt thự ở Đài Bắc. Bất chấp mọi thứ bà không thể xa chồng thêm nữa, cho dù bệnh lang y có tái phát đi nữa bà cũng sẽ cố gắng chịu đau, chỉ cần bên chồng là đủ.
**************
Tại biệt thự Trần gia.....
Hiếu Phong cô đơn ngồi bên chiếc xích đu trong vườn nhà, dưới gốc cây anh đào, đang mùa rụng lá, từng cơn gió se lạnh mang theo chiếc lá lìa cành, không khí đậm mùi chết chóc, mùa thu có cái đẹp của nó nhưng cũng có cáu buồn man mắt khó diễn tả bằng lời.
- Cho tớ ngồi đây nhé? - Hỏi chỉ là lấy lệ , vì cô bé đã ngồi xuống bên cạnh rồi.
-........- Hiéu Phong nhắm mắt lại, hít hơi thật dài.
- Sao vậy? Không muốn nói chuyện với tớ sao? - Đường Nhu nhìn thằng nhỏ rồi cúi xuống nhặt lên mượt chiếc lá vành mới rụng.
- Đường Nhu! - Hiếu Phong nhìn xuống dưới chân mình không dám nhìn thẳng vào cô bé.
- Cậu cứ nói đi! - Đường Nhu biết Hiếu Phong rất buồn và cô đơn nên cô bé mới đến đây tìm.
- Cậu có thể ình ôm cậu một lát không? - Giọng Hiếu Phong càng ngày càng bé dần nhưng cô bé kia vẫn nghe thấy.
- Được! - Đường Nhu e dè ngồi xích lại.
Chỉ cần có vậy Hiếu Phong vòng tay ôm lấy cô bé thật chặt, cảm thấy lòng nhẹ hơn chút ít.....
- Nếu buồn cậu cứ khóc đi!
Đường Nhu đột nhiên lên tiếng an ủi, vỗ lưng Hiếu Phong. Câu nói này khiến Hiéu Phong phải cười khổ trong lòng và, thằng nhỏ tưởng tượng mình rất giống con gái yếu đuối dựa vào người yêu khóc.
- Mình là con trai! Mami nói" Con trai là không được khóc!" Dù gặp chuyện gì cũng không thể rơi nước mắt.....như thế mới bải vệ được người mình yêu!
Hiếu Phong cố ngăn nước mắt chảy xuống, thằng nhỏ không muốn mình khóc trước mặt con gái. - Đặc biệt là tiểu Nhu.
- Ưmk! Mai mình tới đón cậu di học nha? - Đường Nhu đến đây cũng vì muốn nhắc nhở Hiếu Phong trở lại lớp.
- Được!
- Cố lên! Mình sẽ luôn ở bên cậu......- Đường Nhu dơ cao cánh tay theo kiểu rất quyết tâm.
- Ừ......cố lên! - Hiếu Phong không nhịn được bật cười, trước hành động trẻ con của Đường Nhu.
_________@______@_________
Băng Đồng bụng to đến tháng thứ tư nên cơ thể Cần rất nhiều chất dinh dưỡng cho thai nhi. Mặc dù không muốn ăn nhưng vì con, cô vẫn ép mình ăn những món không muốn.
-Oẹ.......ưm.....oẹ..- Mùi cá khiến cô có cảm giác buồn nôn, mọi thứ vừa được chị bếp đút cho ăn đều bị nôn sạch, cô nôn không biết bao giờ mới ngừng, dường như lục phủ, ngũ tạng muốn theo đó ra ngoài luôn.
- Mami! Mẹ khó chịu sao? - Hiếu Phong đứng bên cạnh giúp cô lấy khăn lau.
- Mẹ,.......không.....sao! Oẹ! - Cô thở hổn hển đầy mệt mỏi.
- Có cần con gọi bác sĩ không? - Hiếu Phong lo lắng nhìn cô.
- Không......không cần! Tên tâm! Lát sẽ khỏi thôi! - Cô cố sức ngăn cản.
Hiếu Phong chỉ biết lắc đầu nhìn cô, thằng nhỏ không ngờ khi mang thai em lại vất vả đến vậy. Lúc trước khi mang thai nó liệu vó vất vả thế này không, nhất định là có, vì vậy nó cần phải làm chỗ dựa vững ẹ sau này.
________@_____@_________
Thái Lăng đã điều tra ra ai đứng sau vụ này, hiện tại anh đang có mặt tại phòng khách nhà họ Trần.
- Là ai đã làm? - Cô nhìn anh bằng ánh mắt kình nén đau thương, xen lẫn giận dữ.
- Hắn chính là tổng giám đốc của CM.- Công ty này đã bị Hiếu Thiên thu mua, hắn bị phá sản, trắng tay, dẫn đến hành vi trả thù! Người của anh đã bắt được hắn rồi! Chính hắn đã khai ra mọi chuyện với cảnh sát.
- Em muốn hán phải đền mạng! - Cô lạnh lùng bỏ lại một câu rồi quay đu, trở về phòng mình.
Thái Lăng chỉ biết lắc đầu nhìn theo bóng lưng khuất dần sau cánh cửa của cô. Anh biết cô từ nhiều năm trước nên anh đã chứng kiến tính cách của cô thay đổi đến chóng mặt.
"Reng......reng......"
Chuông điện thoại bất giác rung lên phá tan bầu không khí, anh từ suy nghĩ trở về thực tại. Nhìn số điện thoại trên màn hình, anh lập tức bấm nút nghe, ngay sau đó mặt ngày một tối sầm lại, lập tức đứng dậy , bỏ đi.
__________@______@___________
Nghe Hiếu Thiên qua đời, hiện tại tập đoàn đang không có chủ tịch, trong một tuần giá cổ phiếu của Trần thị giảm ở mức đáng kể. Mặc dù có Thái Lăng và ông Trần nhưng vẫn không thể làm gì hơn. Các cổ đông của tập đoàn rất nổi giận đòi họp hội đồng quản trị bầu người mới lên làm lãnh đạo. Cuộc họp hội đồng quản trị sẽ được diễn ra vào cuối tuần này. Việc này khiến Thái Lăng đau đầu không biết làm sao. Hai ngày nay anh liên tục ứng cứu nhưng giá cổ phiếu vẫn không có bình ổn chở lại.
- "Em sẽ giúp anh!" - Thái Na nói như chuyện nhỏ ở đầu dây, cô cũng muốn giúp tập đoàn Trần thị dù sao nó chính là tâm huyết của anh Thiên , sau này cũng là của cháu mình. Cô nhất định sẽ huy động vốn từ Thái thị sang giúp sức.
Việc này khiến ông Trần hết sức cảm kích, ông là cố chủ tịch, đã về nghỉ dưỡng rồi nên mọi việc kinh doanh ông không có quyền gì nữa, nhưng mọi người dù sao cũng nể mặt ông nên mới cho hoãn lại họp hội đồng quản trị lại một vài ngày. Lúc này cấp Bách nhất là tìm một vị chủ tịch thay anh.
*****************
Băng Đồng sau khi nghe Thái Lăng thông báo tình hình tài chính của công ty thì không khỏi kích động. Cô không thể để mấy lão già kia "giậu đổ tìm leo" được. Đó là tâm huyết của cả đời Hiếu Thiên, cô nhất định phải giúp anh giữ lại tập đoàn.
- Anh nói đi! Giờ em phải làm gì để giúp Hiếu Thiên?
Băng Đồng nhìn Thái Lăng truy hỏi.
- Lúc này cầm phải làm ổn định cổ đông..... Họ muốn đổi chủ mới! - Thái Lăng trầm tĩnh nâng ly cafe lên uống.
- Bọn họ thật không biết lí lẽ, mới nghe tin vậy thôi đã muốn thay vị trí Hiếu Thiên! Lúc trước người đã lập ra tập đoàn này chứ! - Băng Đồng tức giận nắm chặt tay , móng tay bấm vào da thịt đau nhức muốn bật máu.
- Anh nghĩ em lên đứng ra thay vị trí này! Đây chỉ là tạm thời vì sau này Hiếu Phong lớn lên em có thể để lại cho nó toàn quyền quyết định! - Thái Lăng mệt mỏi xoa bố ray ray hai thái dương.
- Được! Giúp em chuẩn bị hồ sơ, nhất định em sẽ ra mặt trong buổi họp báo! Cả cuộc họp cổ đông nữa! - Băng Đồng nói bằng chất giọng lạnh lùng, cho thấy quyết tâm lớn mạnh của cô lúc này.
Băng Đồng tuy lòng đau nhói nhưng cô vẫn tỏ ra mạnh mẽ, cô không muốn mọi người lo lắng ình thêm nữa, cô sẽ thay anh dạy các con khôn lớn. Trái tim cô đã đóng băng hình bóng của anh trong đó...."vĩnh Cửu", tình yêu cô giành cho anh nghìn đời sau vẫn không đổi.
________@______@_______
Hiếu Phong và Đường Nhu học cùng lớp lại chơi thân với nhau nên cô bé thường đi theo Hiếu Phong đến khắp nơi.
- Tiểu Phong! Hôm nay mẹ mình có làm một xuất cơm cho cậu nè! - Tiểu Nhu ngồi xuống cạnh bàn Hiếu Phong.
- Cảm ơn tiểu Nhu! - Hiếu Phong nhận lấy hộp cơm đặt vào trong ngăn bàn mình.
- Không có gì! - Cô bé ngượng ngùng khi nhìn thấy nụ cười của Hiếu Phong.
Phía xa một đán con trai đang nhìn Đường Nhu chằm chằm, Đường Nhu chính là"thiên thần lạnh lùng băng giá" trong trường. Có rất nhiều bạn ái mộ, yêu thích.....nhưng chúng chỉ nhìn thấy khuôn mặt xinh đẹp lạnh lùng của cô bé chứ chưa bao giờ trông thấy cô bé cười, nhưng từ khi"hoàng tử Hiếu Phong" đến, mọi thứ đã thay đổi.
Biếu Phong cầm từ dưới ngăn bàn lên một hộp quà nhỏ, gắn nơ tối màu,......
- Của ai vậy? - Đường Nhu thắc mắc nhìn hộp quà.
- Mình không biết! - Hiếu Phong không mở hộp quà cũng không cắt vào cặp mà lấy một tờ giấy nhỏ viết vào mấy dòng rồi gắn lên hộp quà trả lại ngăn bàn.
Việc tặng quà tỏ tình kiểu này ngày nào cũng có những tất cả đều bị Hiếu Phong trả lại , thằng nhỏ sợ Đường Nhu giận không chơi với mình nữa....
- Sao không nhận? - Đường Nhu thắc mắc.
- Cậu sẽ giận!- Hiếu Phong nghĩ gì nói đó, trẻ con không biết nói dối.
- Không hề! - Đường Nhu không cần suy nghĩ khẳng định không để bụng.
Nhưng Hiếu Phong lại không thích câu trả lời này thà cô bé cứ giận dỗi còn tốt hơn, như vậy cũng chứng tỏ cô bé thích Hiếu Phong......
@______@______@_______@
@______@______@
@_______@