Vinh Yên thấy hắn cúp điện thoại, đi tới vỗ lưng hắn, ra vẻ từng trải:
– Ai, baba con già rồi, càng ngày càng dài dòng, Hành Hành chú bỏ qua cho.
Vinh Mặc bất quá mới 31 tuổi, già chỗ nào? Liêu Hành cười, chỉ vào đống đồ ăn vặt trong xe đẩy nói:
– Ba ba con nói con không thể ăn đồ ăn vặt.
Vinh Yên trợn tròn hai mắt, một lần nữa thành khẩn nói:
– Hành Hành, ba ba con thực sự là nhiều tuổi rồi, quan niệm đặc biệt cổ hủ, mới nghĩ trẻ con không nên ăn những thứ này. Thế nhưng trẻ con trời sinh đã thích đồ ăn vặt nha! Chú hiểu không?
Liêu Hành nghiêm túc nói:
– Thứ nhất, khi còn bé chú không thích đồ ăn vặt (Nhưng thực chất là vì nghèo, không có mà ăn); thứ hai, trẻ con ăn nhiều đồ ngọt sẽ sâu răng; thứ ba, con nên gọi là chú, mà không phải là Hành Hành.
Vinh Yên dẩu môi:
– Hành Hành chú thật không có tiền đồ, giống y hệt chú hai, đặc biệt nghe lời ba ba con. Không giống chú Thẩm…
Thẩm Trùng? Liêu Hành hỏi:
– Y thế nào?
Vinh Yên biểu cảm sùng bái:
– Chú Thẩm đặc biệt bằng mặt không bằng lòng.
-… – Tình huống kiểu này đáng giá sùng bái cái gì? Liêu Hành nghiêm mặt đem từng món đồ ăn vặt bỏ ra, dạy con bé – Bé ngoan không nên học những điều này.
Vinh Yên phiền muộn, nhưng cũng không ngăn hắn bỏ đồ ra ngoài.
Cuối cùng Liêu Hành mua rất nhiều đồ ăn, Vinh Yên vừa giúp hắn bỏ lên quầy thu ngân vừa hỏi:
– Hành Hành, chú không nghe lời ba ba con sao?
Liêu Hành lắc lắc gói khoai tây chiên trong tay:
– Đây là cho chú ăn.
– Hừ.
Ra khỏi siêu thị, Thân Việt đã chờ bên ngoài, giúp bọn hắn xách bớt đồ, còn chủ động chào hỏi với Vinh Yên:
– Đã lâu không gặp, tiểu Yên có nhớ chú là ai không?
Vinh Yên gật đầu:
– Có, con chào chú Thân Việt.
Thân Việt vuốt tóc con bé, quay đầu nói với Liêu Hành:
– Thư kí Lâm gọi điện cho cậu chưa?
– Chưa. – Liêu Hành lắc đầu, hất cằm về phía Vinh Yên – Nhưng ba con bé gọi tới.
– … – Thân Việt câm nín vài giây, cuối cùng chỉ có thể thở dài – Cậu nói xem cậu có cái kiểu vận may khỉ gì vậy, trốn như vậy rồi, còn chưa tách ra sao?
Liêu Hành chống chế:
– Ít nhất cũng không gặp nhau mà.
– Con gái cũng đã đưa đến chỗ cậu rồi, chính chủ còn có thể ở xa sao? – Thân Việt nổi đóa – Mấy ngày hôm nay cậu cứ ngoan ngoãn mà hầu hạ thiên kim của người ta đi, bớt một cọng tóc cũng không đền nổi đâu.
Liêu Hành cả mặt xoắn quẩy:
– Một thằng đàn ông độc thân như em, còn chưa từng kết hôn, thì làm sao biết trông trẻ con a?
– Cũng không phải đứa trẻ một tuổi, con bé cũng bốn tuổi rồi, trông nom cẩn thận là được. – Thân Việt cúi đầu hỏi Vinh Yên – Tiểu Yên rất hiểu chuyện, đúng không?
Vinh Yên gật đầu:
– Vâng, con có thể chăm sóc Hành Hành nữa.
– Phụt, Hành Hành… sao con lại gọi hắn là Hành Hành?
– Bởi vì tất cả mọi người đều gọi chú ấy là Hành Hành nha. – Vinh Yên đáp.
Liêu Hành thở dài:
– Tôi nghĩ tôi thực sự phải bảo bọn họ đổi nick name khác thôi, cứ bị bọn họ gọi Hành Hành tới Hành Hành lui, mặt mũi còn đâu? Tốt xấu gì tôi cũng là một người đàn ông sắp ba mươi tới nơi rồi.
– Dựa vào cậu? – Thân Việt phun đậu – Không cần nói nhiều, nhìn cái tướng cậu, người không biết còn tưởng là sinh viên mới ra trường! Bao nhiêu năm như thế, sao không thay đổi chút nào a!
Liêu Hành vô tội nói:
– Non mặt, không có cách nào khác! Anh lại không cho tôi để ria…
– Cậu chết tâm đi! Cậu mà lưu râu mép thì hiệu quả chả khác nào thằng nhãi ranh mặc đồ người lớn. Tôi cũng hiếu kì, cậu nói xem mặt cậu cũng không phải kiểu shota, bộ dạng cũng không tồi, cũng gọi là tuấn lãng đoan chính a, sao bao nhiêu năm như thế, một chút cũng không già đi ni? – Thân Việt rất nghi hoặc.
– Không bằng nói tôi tốt số ni? – Liêu Hành đắc ý – Ngay cả ông trời cũng quan tâm, tốt số!
Thân Việt:
– Lăn!
Hai người về đến nhà, cùng nhau giúp Vinh Yên bài trí lại phòng ngủ. Cô nhóc cũng không kiêu kì, đem sách truyện thiếu nhi với gấu bông mua được xong liền chủ động cảm ơn, cũng không đưa ra thêm yêu cầu.
Mắt thấy cũng đã gần đến trưa, Thân Việt hỏi Liêu Hành:
– Buổi trưa đi đâu ăn?
– Gọi bên ngoài? – Liêu Hành lấy điện thoại di động ra, suy nghĩ một chút, vẫn là hỏi ý kiến Vinh Yên xem sao – Dục Trạch muốn ăn gì?
– Ăn gì cũng được, con không kén ăn.
– Thật dễ nuôi a. – Liêu Hành cảm khái – Vậy mua mấy đĩa cơm là được.
Thân Việt đá một cước qua:
– Người ta hiếm khi đến nhà cậu một chuyến mà cậu đãi người ta thứ đó sao? Còn nhân tính không? Đi ra ngoài ăn!
Liêu Hành ủy khuất:
– Không có tiền.
– Mấy hôm trước vừa mới phát tiền lương mà? – Thân Việt mới không tin.
– Nửa đường gặp phải đám cướp hung hãn, tiểu sinh thân tàn sức mọn, không địch lại…
Lời còn chưa dứt, đã bị Thân Việt vỗ cho một phát:
– Ông đây mời!
Liêu Hành dắt tay Vinh Yên, vui vẻ nói:
– Dục Trạch, chúng ta đi ăn đại tiệc thôi! Khách sạn Hoàng Đô, thế nào?
Thân Việt:
– …
Vinh Yên gật đầu:
– Được, cháo hải sản của tiệm đó đặc biệt ngon!
Thân Việt:
– ….Đờ! Bớt xảo trá đi!
Liêu Hành đã nắm tay Vinh Yên chuẩn bị ra đến cửa.
Cuối cùng vẫn là đi đại khách sạn Hoàng Đô.
Tuy rằng cái tên của khách sạn này nghe phàm tục đến cực điểm, thế nhưng lại là khách sạn xa hoa cấp năm sao khiến cho đại bộ phận quần chúng thành phố này phải chùn bước. Thân Việt vào cửa liền theo thói quen nói:
– Ba người, phòng riêng.
Tiểu thư tiếp tân cười gật đầu:
– Mời đi bên này.
Ba người đi theo, thì thấy nhầm đường a! Sao thang máy lại lên tới tầng năm chứ? Thân Việt hỏi người phục vụ đang đứng trong thang máy:
– Tiểu thư, phòng chúng tôi đặt…hẳn là ở tầng ba?
Thân Việt thường xuyên đến đây xã giao, đối với bố trí tầng phòng của nơi này cũng khá rõ ràng, rầng ba chủ yếu là các phòng bao nhỏ, phục vụ cho nhóm bạn bè tụ hội, tầng năm là ban công lộ thiên ngắm cảnh, ít chỗ ngồi, nhưng giá cả đắt đỏ, cho nên rất khó đến được.
Người phục vụ mỉm cười:
– Tiên sinh ngài nói đùa, Vinh Tiên sinh có vị trí cố định ở tầng năm, sao chúng tôi có thể tiếp đón không chu toàn?
Thân Việt và Liêu Hành đồng loạt cúi đầu nhìn về phía Vinh Yên.
Vinh Yên không hiểu:
– Nha? Dì biết ba ba con?
Phục vụ viên mỉm cười gật đầu:
– Vinh tiên sinh vẫn thường tới.
Thân Việt ở bên cạnh rầm rì:
– Chúng ta đây có tính là hưởng chút lộc của đại Boss không?
Liêu Hành thấp giọng đáp lời:
– Kì thực tôi càng muốn biết xem có gặp được loại tình tiết kiểu “chúng ta ăn cơm xong không cần trả tiền toàn bộ ghi vào mục của Đại Boss” như trong phim hay không
– … – Thân Việt đỡ trán – Tiền đồ đâu rồi? Cậu dám chiếm lời từ đại Boss?
– Không dám… – Liêu Hành phiền muộn.
Lên tới tầng năm, ban công cảnh quan ưu mĩ tầm nhìn thoáng đãng quả nhiên không làm phụ lòng giá cả của nó, ba người dưới sự chỉ dẫn của người phục vụ ngồi xuống, Thân Việt chọn một ít thức ăn, còn cố ý hỏi phục vụ xem Vinh Yên thường ăn những gì khi đến đây, để cho Vinh Yên một phần như vậy.
Vinh Yên mếu luôn:
– Biết vậy đã cùng hai người ăn đồ gọi ngoài.
– Sao vậy?
– Mấy món đó là bác sĩ dinh dưỡng đề cử, mỗi lần tới ba ba đều gọi cho con những món này. – Vinh Yên nhéo tay áo Liêu Hành – Hành Hành, gọi món khác cho con được không?
– Được, con muốn ăn gì? – Liêu Hành giúp con bé mở menu, lật phân nửa mới nhớ hỏi – Con nói xem phục vụ ở đây có nói chuyện con ăn cái gì cho ba con biết không?
– Sẽ không. – Vinh Yên lắc đầu – Nhưng ba ba con sẽ hỏi.
– … – Liêu Hành gấp lại menu, nghiêm mặt nói – Chúng tôi vẫn chọn như cũ.
Vinh Yên:
– …
Lúc ăn cơm, hai người lớn chỉ nói chuyện phiếm, vì có Vinh Yên, nên không nhắc tới Vinh Mặc. Thân Việt đề cập đến chuyện gia hạn hợp đồng:
– Nói đến chuyện gia hạn hợp đồng, bên phía công ty còn chưa đưa ra lời xác định về giá trị hợp đồng, bất quá họ muốn để cho cậu tự mình suy tính phương hướng phát triển trong tương lai. Hiện tại ca sĩ trong công ty có không ít, dựa vào nhân khí hiện nay của cậu, thử một chút cũng không phải không thể, nhưng tôi đã từ chối thay cậu rồi.
“Diễn viên đi hát, ca sĩ đi diễn” quả là một con đường mà rất nhiều minh tinh hiện nay thích đi, Liêu Hành ở mảng điện ảnh và truyền hình đều có thành tựu, cúp diễn viên điện ảnh xuất sắc nhất và diễn viên truyền hình xuất sắc nhất đều đã ôm vào lòng, lại chưa từng đi hát. Liêu Hành là sinh viên khoa văn, lại có bằng sử, đối với từ ngữ cực kì mẫn cảm, cho nên tiếng phổ thông vô cùng chuẩn chỉnh, lúc đọc lời thoại bao hàm cảm xúc thì rất nhanh, giọng nói tuy không coi là có nhiều độ nhận biết, thế nhưng cũng chưa bao giờ cần thêm lồng tiếng, thầm thì nỉ non cười khẽ thì thập phần khiêu khích lòng người.
Rất nhiều fan cho rằng giọng Liêu Hành lúc nói chuyện rất được, khi hát khẳng định dễ nghe, kì thực không phải, nhạc lý của Liêu Hành tệ đến cực kì nghiêm trọng, ngũ âm không đủ đến độ cả người và thần đều có thể phát điên! Cho nên hắn không bao giờ hát, đi karaoke với bạn bè hắn cũng chỉ phụ trách chân chọn bài. Thân Việt là một trong số ít người biết sự thực, đương nhiên hoàn toàn không dám cho Liêu Hành đi làm ca sĩ! Tất nhiên, chế tác hậu kì không phải không thể lấp đi khiếm khuyết ấy, vấn đề là…Bản thân Liêu Hành hoàn toàn không có hứng.
Liêu Hành cảm ơn gã, cực kì chân thành:
– Cảm ơn anh đã cứu vớt lỗ tai của Fan.
– Đừng khách sáo. – Thân Việt nâng chén – Cậu dự dịnh hướng phát triển sau này là điện ảnh hay tấn công mảng truyền hình?
– Đương nhiên là…
– Dám nói mảng truyền hình tôi liền bóp chết cậu! – Thân Việt uy hiếp.
– … – Liêu Hành ủy khuất – Phim truyền hình thì sao, có thể tích lũy danh khí.
– Danh khí của cậu còn chưa đủ à? – Thân Việt chỉ hận rèn sắt không thành thép – Người ta đều hướng chỗ cao mà đi, chỉ có mình cậu không có tiền đồ, bằng lòng vì một bộ phim truyền hình quay nửa năm cũng không muốn quay một bộ điện ảnh chỉ hai tháng, quay điện ảnh vừa nhàn vừa nhanh, thời gian khác còn có thể nhận vài hoạt động, vừa có tiền vừa có tiếng không phải tốt sao? Hả? Rốt cuộc cậu nghĩ cái gì?
Liêu Hành ho khan:
– Không phải vậy, quay phim truyền hình không phát sinh mấy chuyện này nọ lọ chai mà.
Quay phim truyền hình chu kì dài, diễn viên nhiều, cốt truyện phức tạp, không yêu cầu diễn kĩ bạo phát. Diễn viên trong lúc quay phim cũng không xảy ra nhiều chuyện linh tinh, cho dù lúc phát sóng hay lúc tuyên truyền kể cả khi họp báo, chuyện nhảm cực kì ít, nhất là nam diễn viên, có thể làm ra cái scandal cực kì ít, ánh sáng vĩnh viễn chiếu lên người nữ diễn viên.
Đóng điện ảnh thì không như vậy, chu kì ngắn, diễn viên ít, tuyên truyền nhiều, để tăng gay cấn, sự cố nhất định là một cái tiếp một cái, scandal là không thể thiếu, một người tiếp một người, vấn đề phỏng vấn cũng bẫy rập trùng trùng, vừa sắc bén vừa thâm độc, rất khó phòng bị. Tính tình Liêu Hành tuy rằng hòa nhã, thế nhưng kinh nghiệm ứng phó loại cục diện đó thì thực sự chưa đủ trình.
Liêu Hành diễn xuất nổi trội, thế nhưng bản thân hắn cũng không thích cảm giác tồn tại trong giới giải trí lắm, lúc kí hợp đồng ngay cả điều kiện nghỉ ba ngày Quốc Khánh cũng có thể liệt kê ra, đương nhiên không thể làm ra chuyện bùng nổ tít báo. Hắn trời sinh đã có mệnh không thể lên tít báo, cho dù trở thành ảnh đế, tít báo giải trí cũng chỉ là hình ảnh hắn đứng trên sân khấu đêm đó, những lúc khác thì, mức độ tồn tại của hắn còn không bằng một minh tinh hạng hai.