CHƯƠNG 8
Rosie: Bình tĩnh nào chị Stephanie!
Steph: Chị không thể! Thật là quá kỳ quặc! Hai đứa như anh em vậy! Alex như em trai chị vậy! Em không thể làm thế!
Rosie: STEPHANIE! BỌN EM CÓ LÀM GÌ ĐU!
Steph: Ồ.Steph: Thế điều gì đã xảy ra?
Rosie: À, bây giờ em khó có thể kể cho chị lắm, thưa Quý cô Phản ứng Quá độ.
Steph: Ngừng ngay việc trêu chọc chị và kể cho chị nghe đi!
Rosie: OK, em nhận ra rằng đây là một việc hết sức ngớ ngẩn và em đã thật sự rất ngượng vì thế đừng có mà điên lên với em…
Steph: Nói tiếp đi…
Rosie: À, thật sự thì điều này vô tội hơn chị nghĩ nhiều nhưng nói chung cũng xấu hổ tương tự thôi. Em đã hôn Alex.
Steph: Chị biết mà! Và chuyện gì đã xảy ra!
Rosie: Cậu ấy không hôn lại em.
Steph: Ồ. Và em có nhận ra điều ấy không?
Rosie: Cái thứ làm cho em không yên là em có nhận ra điều ấy.
Steph: Ôi Rosie. Chị rất tiếc… nhưng chị chắc là Alex sẽ bình tĩnh lại thôi. Có lẽ cậu ấy bị sốc. Ôi, chị chắc là cậu ấy cũng cảm thấy tương tự em! Thật là hay nhỉ! Lúc nào chị cũng biết rồi vào một ngày nào đấy sẽ có gì đó xảy ra khi cả hai đứa bên cạnh nhau mà.
Rosie: Em nằm trên giường nhìn trừng trừng trần nhà khi về đến nhà, cố phân tích xem cái gì đã xảy ra với em. Có phải có gì đó em ăn vào bụng đã khiến em thiếu suy nghĩ và bốc đồng lên thế không? Có phải cậu ấy nói gì làm em hiểu lầm không? Em đang cố thuyết phục mình rằng không chỉ có sự yên lặng của khoảnh khắc ấy làm thay đổi trái tim em.
Đầu tiên bọn em có thật nhiều điều để nói với nhau đến độ mỗi giây bọn em nói có đến hàng trăm từ, gần như chẳng nghe xem câu cuối của người kia làm gì trước khi chuyển sang câu sau. Và cười nữa. Cười nhiều lắm. Sau đó tiếng cười ngừng lại và có một sự im lặng. Một sự im lặng kỳ lạ dễ chịu. Nó là cái quỷ gì vậy?
Cứ như thể thế giới ngừng quay lúc đó. Cứ như tất cả mọi người quanh bọn em đã biến mất. Cứ như thể mọi thứ ở nhà đã lãng quên hết. Cứ như thể suốt mấy phút ấy thế giới này được tạo ra chỉ dành riêng cho bọn em và rằng tất cả những gì bọn em có thể làm là nhìn nhau. Cứ như thể là cậu ấy mới nhìn thấy gương mặt em lần đầu tiên ấy. Cậu ấy trông rất bối rối nhưng khá là vui thích. Chính xác đó là điều em cảm thấy. Vì em đang ngồi trên cỏ với bạn thân nhất của em là Alex, và đó chính là gương mặt, cái mũi, đôi mắt và đôi môi của Alex, nhưng trông chúng lại cũng khác. Vì thế em hôn cậu ấy. Em đã nắm lấy khoảnh khắc đó và em đã hôn cậu ấy.
Steph: Ồ. Và cậu ấy đã nói gì?Rosie: Chẳng nói gì cả.
Steph: Không nói gì?
Rosie: Không. Hoàn toàn không nói gì. Cậu ấy chỉ nhìn em chằm chằm thôi.Steph: Vậy làm sao em biết cậu ấy không cảm thấy giống em?
Rosie: Vào chính cái giây phút ấy, Sally đến. Lúc ấy bọn em đang ngồi chờ cô ta trước khi đi chơi. Cô ta rất quan tâm muốn biết liệu Alex đã kể cho em nghe cái tin tốt lành của họ hay chưa. Lần đầu cậu ấy không có vẻ gì là hoàn toàn nghe thấy tiếng cô ta. Vì thế cô ta khua khua ngón tay trước mặt bọn em. Sau đó cô ấy nói lại lần nữa, “Alex, anh yêu, anh đã kể cho Rosie nghe tin tốt lành chưa?” Cậu ấy chỉ chớp chớp mắt, vì thế cô ta vòng tay ôm lấy cậu ấy và tự mình nói cho em biết. Họ sắp cưới. Thế nên em trở về nhà.
Steph: Ôi Rosie.
Rosie: Nhưng sự im lặng ấy là cái quỷ gì vậy?
Steph: Nghe kể thì có vẻ như nó là một thứ chị sẽ thích. Nghe rất hay.
Rosie: Hay thật đấy.
Phil: Kiểu im lặng nào?
Alex: Chỉ là một sự im lặng kỳ lạ thôi.Phil: Ừ, nhưng ý em là gì khi nói từ “kỳ lạ”?
Alex: Khác thường, không bình thường.
Phil: Ừ, nhưng nó tốt hay xấu?
Alex: Tốt.
Phil: Và như thế không tốt à?
Alex: Ừ.
Phil: Bởi vì?
Alex: Em đã đính hôn với Sally.
Phil: Em có bao giờ có “sự im lặng” đó với cô ấy không?
Alex: Bọn em có những sự im lặng…
Phil: Maragret và anh cũng thế. Không phải lúc nào cũng phải nói chuyện, em biết mà.
Alex: Không, cái này khác, Phil. Không chỉ là sự im lặng, đó là một… ôi em chẳng bít nữa.
Phil: Quái quỷ, Alex ạ.
Alex: Em bít. Em cũng hoàn toàn chả hiểu gì cả.
Phil: OK, thế thì đừng có lấy Sally.
Alex: Nhưng em yêu cô ấy.Phil: Thế còn Rosie?
Alex: Em không biết.
Phil: Thế thì anh chẳng thấy vấn đề nào ở đây cả. Nếu em yêu Rosie và không chắc lắm về Sally thì em mới có vấn đề. Hãy cưới Sally và quên cái sự im lặng quái quỷ kia đi.
Alex: Một lần nữa anh lại đặt cuộc đời em vào đúng bối cảnh của nó, anh Phil ạ.
Rosie thân mến,
Tớ rất tiếc về chuyện đã xảy ra. Cậu không cần phải rời khỏi Boston sớm như thế đâu; chúng ta có thể làm rõ chuyện này… Tớ xin lỗi vì đã không kể cho cậu nghe về Sally trước khi cậu đến đây nhưng lúc ấy tớ đang chờ để cậu gặp và làm quen cô ấy – tớ không muốn kể cho cậu nghe qua điện thoại. Có thể lẽ ra tớ đã nên làm thế…
Đừng có tạo khoảng cách giữa cậu và tớ. Đã hàng tuần liền tớ không nghe tin gì từ cậu rồi. Thật tuyệt vì đã được gặp cậu… hãy sớm viết thư cho tớ nhé.Thân mến,
Alex
Gửi Alex, hay chúng ta nên nói Bác sĩ Alex nhỉ!
CHÚC MỪNG CẬU!HÃY TỰ VỖ VAI MÌNH MỘT CÁI THẬT MẠNH NHÉ…
CẬU ĐÃ LÀM ĐƯỢC!! MỌI NGƯỜI BIẾT CẬU CÓ THỂ LÀM ĐƯỢC MÀ!
Chúc mừng tốt nghiệp trường Harvard, cậu, một thiên tài!Xin lỗi vì bọn tớ không có mặt ở đó được.
Thân mến, Rosie và Katie
Bạn có một tin nhắn từ: ALEX.
Alex: Rosie, tớ muốn cậu là người đầu tiên bít rằng tớ đã quyết định trở thành một bác sĩ tim mạch!
Rosie: Tuyệt, công việc đấy lương có khá không?
Alex: Rosie, vấn đề không phải là chuyện tiền.
Rosie: Ở nơi mà tớ từ đó đến, tất cả mọi vấn đề chính là chuyện tiền. Có lẽ vì tớ chẳng có tiền. Làm việc bán thời gian ở công ty Kẹp giấy Randy Andy không thật sự đem lại nhiều phần thưởng tài chính như nó có vẻ thế.Alex: Ôi, ở thế giới của tớ thì vấn đề là những cuộc đời bạn có thể cứu sống. Vậy cậu thật sự nghĩ gì? Cậu có đồng ý với sự lựa chọn nghề nghiệp của tớ không?
Rosie: Hmmm… bạn thân của tớ, bác sĩ tim mạch. Cậu có sự phê chuẩn của tớ.
Từ AlexGửi Rosie
Tiêu đề Cảm ơn!
Lần gần đây nhất bọn mình nói chuyện tớ đã quên không cảm ơn vì cậu và Katie đã gửi thiệp chúc mừng tớ. Thật sự đó là thứ duy nhất tớ có trong căn hộ mới này. Sally và tớ mới chuyển đến vài tuần trước. Cậu và bé Katie được chào đón ở đây, hai mẹ con có thể đến chơi bất kỳ khi nào thích. Đấy có thể là lần đầu tiên đi máy bay đến thăm bố nuôi ở Boston của Katie cũng nên! Có một công viên rất được ngay phía bên kia đường và có một sân chơi cho trẻ con ở đó. Katie sẽ thích đấy!
Căn hộ nhỏ nhưng vì tớ có những ca trực dài ở bệnh viện nên tớ cũng chẳng ở nhà nhiều. Tớ đã nhận được một án chung thân khác ở Bệnh viện Trung tâm Boston trước khi có thể thực sự gọi mình là một bác sĩ tim mạch. Trong thời gian này thì tớ đang được nhận một khoản lương còm cõi và suốt ngày đêm làm việc như một tên nô lệ vậy.
À mà tớ nói về mình thế là đủ rồi. Dạo này có vẻ như tớ toàn nói về bản thân thôi ấy nhỉ. Hãy viết thư cho tớ và cho tớ bít mọi chuyện của cậu thế nào. Tớ không muốn có tí chút ngại ngùng nào giữa chúng ta, Rosie ạ.
Giữ liên lạc nhé,
Alex
Gửi Alex
Chúc mừng Giáng sinh!
Chúc mùa Giáng sinh này của cậu và những người cậu yêu quý tràn ngập tình yêu và niềm vui.Thân mến, Rosie&KatieRosie và Katie ơi,
CHÚC MỪNG NĂM MỚI!
Chúc hai mẹ con năm mới nhiều niềm vui, tình yêu và hạnh phúc!
Thân mến,
Alex và Sally
Chị Stephanie thân mến,
Chị sẽ không tin được cái thiệp mới đến cửa nhà em sáng nay đâu. Em gần như phát ốm. Em vừa mới thu dọn mớ lộn xộn mà bố mẹ đã tạo ra sau buổi tiệc mừng Năm mới hàng năm thì cái thiệp này xuất hiện thật hoành tráng trên tấm thảm ở bậc cửa. Em ngạc nhiên là không có tiếng kèn đồng hộ tống nó cơ đấy! “Te tò te! Xin tuyên bố sự có mặt của tấm bưu thiếp đôi lứa vô cùng buồn bã này!” (Nhân tiện thì chú Brendan tuyệt vời của chúng ta đã có mặt ở bữa tiệc và nhòm xuống cái áo của em như mọi khi. Chú hỏi thăm về chị đấy… nhiều lắm. Chúa ơi, chú ấy thật làm em sởn gai ốc lên được.) Có đến khoảng mười triệu chai rượu lăn lóc trên sàn khi em xuống dưới nhà và em gần như giẫm qua một trò Trivial Pursuit[1] (đúng, đó là một trong những đêm tiệc ấy). Đầy những cái mũ giấy ngu ngốc vứt vương vãi khắp phòng khách, treo lủng lẳng trên bóng đèn, trôi nổi trong đĩa nước xốt trông cực kỳ kém hấp dẫn. Đầy những thanh pháo Giáng sinh tan tành và rụng hết đầu chẳng còn dùng được nữa trông như những cái đèn pin bằng cỡ ngón tay cái và trò chơi ghép hình chỉ còn hai miếng ghép nằm trong mớ thức ăn thừa. Chỗ này thật là một mớ ngổn ngang khủng khiếp!
Thật tình thì chị Steph ạ, hồi trước mỗi khi bố mẹ đi vắng là bọn mình lại tổ chức những buổi liên hoan điên rồ nhất, nhưng ít nhất bọn mình cũng xoay xở để không cư xử như những gia súc ở sân trang trại đúng không. Hơn thế bọn họ còn hét lên và hát (à, cố gắng hát thì đúng hơn) và nhảy múa (hay giậm chân theo một nghi thức kiểu của những người điên) suốt cả đêm. Katie tội nghiệp đã kinh hoàng với tất cả những tiếng ồn đó (rõ ràng nó không thể là con gái em được!) và nó đã khóc cả đêm khiến em phải ngủ chung giường với nó và nó đã thúc khuỷu tay vào mặt em độ chục lần. Cuối cùng mọi người cũng bắt đầu rời khỏi nhà vào độ 6 hay 7 giờ sáng gì đó, và em vừa mới bắt đầu ngủ thiếp đi thì bỗng dưng một con quỷ nhỏ lại nhảy xổ vào em và đòi ăn.
Dù sao thì em nghĩ điều em đang cố gắng nói cho chị biết là em đang không ở trong một tâm trạng tuyệt vời cho lắm để tiếp nhận cái đã xuất hiện ở bậc cửa. Em đang đau đầu như búa bổ, em mệt lắm và sau khi lau dọn cái mớ hỗn độn ở dưới nhà (cũng được thôi vì đó là nhà của bố mẹ và rốt cuộc thì bố mẹ đã tốt bụng cho em ở nhờ không mất tiền thuê, vì thế nên em sẽ không phàn nàn về bố mẹ đâu). Em chỉ muốn thanh bình và yên tĩnh để được ngủ một tí thôi.
Nhưng cái thiệp xuất hiện.
Mặt trước là một tấm ảnh nhỏ đáng yêu hình Alex và Sally đang quấn kín mít trong áo khoác mùa đông với mũ và găng tay, v.v… Cả hai đứng trong một công viên ngoài trời phủ kín những tuyết và vòng tay quanh một… người tuyết. Một người tuyết khốn khiếp.
Trông họ hạnh phúc đến phát ốm lên được. Hai cái đầu Harvard nhỏ. Èo. Thật đáng buồn khi gửi một tấm ảnh của bạn và bạn trai đang đắp một người tuyết nhỉ??? Rất, rất, rất, rất là buồn ấy. Thật đáng buồn. Và nhất là lại còn gửi cho em nữa!! Một kẻ ngạo mạn! Lẽ ra em nên gửi cho họ một tấm ảnh em và… em và… George (cái anh chàng bán kẹo, cũng là anh chàng duy nhất mà bây giờ em còn có vẻ nói chuyện được cùng ấy), đang đứng ngoài trời trong giá rét lạnh cóng, nhảy lên khỏi các vũng bùn. Chắc cái gì đó chẳng có gì ấn tượng đối với họ cả!
Ôi trời ơi, em đang bị chuột rút đây. Xin lỗi. Em phải đi không thì Katie uống xong chỗ vang đỏ trong cái chai trên sàn nhà kia mất thôi.
Ồ, và nhân tiện đây thì thật tuyệt khi lần này cuối cùng cũng được gặp anh Pierre. Anh ấy thật sự là một anh chàng dễ thương. Hai người nên về nhà thường xuyên hơn nhé. Thật vui khi được nói chuyện với những người gần lứa tuổi em hơn cho có thay đổi một tí.
Chúc mừng Năm mới. Ai đã nghĩ ra cái câu chúc ấy thế nhỉ?
Yêu chị, cô em gái luôn tiệc tùng và cực kỳ vui tươi của chị, Rosie.
Gửi Rosie,
Chúc mừng Sinh nhật, bạn của tôi!
Chào mừng đến với thế giới của những người 26 tuổi! Chúng ta đang già đi đấy, Rosie!
Viết thư cho tớ thường xuyên hơn nhé!
Thân mến, Alex.
GỬI CHÚ ALEX,
CHÚ ĐƯỢC MIỜ ĐẾN BUỔI LIÊN HOAN SINH NHẬT LẦN THỨ BẢY CỦA CHÁU VÀO NGÀY 4 THÁNG NĂM Ở NHẰ CHÁU. BỌN CHÁU SẼ CÓ MỘT NHÀ ẢO THẬT. CHÁU NÓNG RUỘT LẮM. LIÊN HOAN LÚC 2 GIỜ VÀ CHÚ CÓ THỂ ĐI VỀ LÚC 5 GIỜ.
YÊU CHÚ, KATIE
Katie thân mến,
Chú xin lỗi không đến dự tiệc sinh nhật của chúa được. Tiết mục ảo thuật nghe có vẻ sẽ vui lắm nhỉ. Cháu sẽ có nhiều bạn lắm nên cháu thậm chí sẽ không bít là chú không ở đấy đâu!
Chú phải đi làm ở bệnh viện vì thế họ không cho chú nghỉ phép. Chú bảo họ rằng đó là sinh nhật cháu nhưng họ vẫn không chịu nghe gì cả!
Dù sao thì chú cũng gửi cho cháu một thứ be bé, hy vọng cháu thích. Chúc mừng sinh nhật, Katie, và hãy chăm sóc mẹ cháu cho chú nhé. Mẹ cháu rất đặc biệt đấy.
Gửi nhiều tình thương đến cháu và mẹ cháu,
Chú Alex
Gửi chú Alex,
Cảm ơn chú đã gửi quà xinh nhật. Mẹ cháu khóc khi cháu mở quà ra đấy. Trước đây cháu chưa bao giờ có cái trái tim lồng ảnh nào cả. Những tấm ảnh chú và mẹ bé quá.
Nhà ảo thật rất hay nhưng Toby bạng thân của cháu nói rằng cậu ý bít ông kia đang lừa và ọi người thấy nơi ông ấy giấu lá bài. Ông kia chẳng vui lắm và cáu điên lên với Toby. Mẹ đã kười to đến nỗi cháu nghĩ là nhà ảo thật cũng kông thích mẹ luôn. Toby thì thích mẹ.
Cháu có nhiều quà đẹp lắm, nhưng Avril và Sinead tặng cháu hai quyển sổ giống nhau. Mẹ và cháu sẽ chuyển về nà sớm. Cháu nhớ bà ngoại và ông ngoại lắm và cháu bít mẹ rất buồn vì cháu nghe thấy tiếng mẹ khóc trên giường đêm qua.
Nhưng cháu và mẹ sẽ không dọn đi xa lắm đâu. Có thể đón xe buýt tự nhà bà ngoại và ông ngoại đến nhà mới của mẹ con cháu. Đi không lâu lắm và hai mẹ con ở gần tất cả các cửa hàng trong thị trấn hơn, thế nên có thể đi bộ được.
Ngôi nà đấy nhỏ hơn ngôi nà bây giờ nhiều. Mẹ buồn cười đến nỗi mẹ gọi đó là một hộp giày! Có hai phòng ngủ và cái bếp thì bé tí. Chỉ là một chỗ để ăn và xem ti vi thôi. Bọn cháu có một cái ban công và trông nó rất tuyệt nhưng mẹ sẽ không cho cháu đứng một mình trên đấy đâu.
Cháu có thể nhìn thấy công viên. Mẹ nói công viên là vườn của mình và rằng chúng ta có cái vườn to nhất thế giới.
Mẹ nói cháu có thể sơn phòng cháu màu nào cũng được. Cháu nghĩ cháu sẽ sơn màu hồng hoặc tím hoặc xanh lơ. Toby bảo bọn cháu nên sơn màu đen. Cậu ý buồn cười nhỉ.Mẹ có một công việc mới. Mẹ chỉ làm việc vài ngày trong tuần thôi nên thỉnh thoảng mẹ mới có thể đón cháu ở chường và những lúc khác thì không đi đón được. Cháu chơi với Toby cho đến khi mẹ về nhà. Mẹ cậu ấy lúc nào cũng đưa cậu ấy đi học và đón cậu ấy về vì họ nói bọn cháu còn bé quá không bắt xe buýt được. Cháu không nghĩ mẹ thích việc của mẹ. Lúc nào mẹ cũng mệt mỏi và khóc lóc. Mẹ nói thà mẹ quay về chường học hai tiết toán còn hơn. Cháu không biết ý mẹ là gì. Cháu và Toby ghét chường lắm nhưng cậu ý lúc nào cũng làm cháu kười. Mẹ nói là mẹ mệt với việc quay lại với cô giáo của cháu là Cô Casey lắm. Bà ngoại và ông ngoại nghĩ thế rất buồn cười. Cô Casey có cái mũi to nhất trên đời. Cô ý ghét cháu và Toby. Cháu nghĩ cô ý cũng không thích mẹ vì lúc nào gặp nhau họ cũng cãi nhau.
Mẹ có một bạng mới. Họ làm cùng một tòa nhà nhưng không cùng văn phòng. Họ gặp nhau ở ngoài trong cái rét vì họ phải hút thuốc bên ngoài văn phòng. Mẹ nói cô ý là người bạng thân nhất mà lâu lắm rồi mẹ mới có. Tên cô ý là Ruby và cô ấy thật sự buồn kười lắm. Cháu thích cô ý đến chơi. Cô và mẹ lúc nào cũng kười. Cháu thích lúc cô Ruby ở đây vì mẹ không khóc.
Bây giờ ở dublin thật sự nắng lắm. Cháu và mẹ đã đến bãi biển Portmarnock vài lần. Bọn cháu bắt xe buýt đi và ở đấy lúc nào cũng đầy những người mặc đồ bơi, ăn kem và nghe nhạc ầm ĩ. Tầng trên xe buýt là chỗ ngồi ưa thích của cháu. Cháu ngồi phía trước và giả vờ lái và mẹ thích ngồi nhìn ra ngoài cửa sổ ngắm mặt nước trên đường đi. Cháu đang học bơi. Nhưng cháu phải đeo phao bơi ở cánh tay khi ở dưới biển. Mẹ nói mẹ muốn sống trên bãi biển. Mẹ nói mẹ muốn sống trong vỏ ốc của biển!
Khi nào chú đến thăm bọn cháu? Mẹ nói chú sắp sửa cưới một cô tên là Cave. Đấy là một cái tên buồn kười lắm.
Yêu chú,
Katie