Nơi Cuối Con Đường Anh Và Em

“Sao vậy?” Lúc nãy Lục Trình Dương cũng không chú ý đền hoàn cảnh xung quang, thấy Tô Tầm vẫn còn đứng yên thì không khỏi hỏi.

Tô Tầm nghi ngờ quay đầu lại nhìn vài lần, người đàn ông kia đã đi đến trước mặt bà chủ, thân thể cao lớn hoàn toàn che mất tầm mắt của cô, cô cũng không nghe thấy bọn họ nói gì.

“Không có gì, đi thôi.” Chẳng qua Tô Tầm cảm thấy bóng lưng của người đàn ông kia có chút quen mắt nhưng dù thế nào cũng là chuyện của người khác, cô cứ đứng ở chỗ này nhìn cũng không hay.

Lên xe, Tô Tầm không nhịn được lại quay đầu nhìn, hai người kia vẫn đứng yên như cũ, xem ra hẳn là người quen.

Bỗng nhiên chuông điện thoại vang lên, Tô Tầm lấy điện thoại từ trong túi ra, thấy tên người gọi đến liền nở nụ cười, ấn nút trả lời, dịu dàng “alo” một tiếng.

Tô Tiểu Tông cầm điện thoại của Tô Thậm đang lăn ở trên giường, khoan khoái nói cho cô biết: “Mẹ ơi, cậu đi tắm rồi, đưa điện thoại để con gọi cho mẹ.”

Tô Tầm để điện thoại trước mặt nhìn thời gian, đã chín giờ rưỡi rồi, bèn nói vào điện thoại: “Chờ cậu tắm xong thì con phải ngoan ngoãn đi ngủ biết chưa? Ngày mai còn phải đi nhà trẻ nữa, con nhớ dặn cậu đặt báo thức, nếu không sẽ bị muộn, nhớ chưa?”

Tô Tiểu Tông ở trong điện thoại ngoan ngoãn nói “vâng.”

Lục Trình Dương tựa lưng vào ghế ngồi, chỗ ngồi phía sau xe taxi có chút chật, chân anh lại dài nên không thoải mái, lúc di chuyển chân không cẩn thận đụng phải đầu gối Tô Tầm, Tô Tầm cầm điện thoại nghiêng đầu nhìn anh một cái, yên lặng dịch ra một chút. Lục Trình Dương nhịn không được nhíu mày, ánh mắt rơi xuống đùi của cô.

Hôm nay Tô Tầm mặc áo sơ mi trắng đơn giản và váy đen, váy cách trên đầu gối mười mấy cm, hết sức hợp với quy tắc trang phục công sở, lúc ngồi xuống váy lại kéo cao thêm vài cm nữa, lộ ra bắp đùi trắng nõn cân xứng. Vốn Lục Trình Dương chỉ lơ đãng liếc qua một cái nhưng đột nhiên cảm thấy toàn thân nóng lên, ánh mắt anh nhìn vào chỗ trắng muốt trên hai chân kia không muốn dời đi.

Bên tai là giọng nói dịu dàng của cô đang dỗ bảo bối, trêu chọc khiến lòng anh ngứa ngáy.

Đè xuống tạp niệm trong lòng, ánh mắt của anh lại nhìn đến sườn mặt của cô, cẩn thận nghe cô nói chuyện với con trai, ánh đèn thành thị lưu lại trên gò mà của cô từng hình ảnh loang lổ. Đã nhiều lần anh cho rằng mình không thể chống đỡ được đến ngày gặp lại cô, ở nơi tối tăm không thể thấy ánh mặt trời trong vài năm thì cô chính là hy vọng duy nhất của anh.

Tô Tầm cúp điện thoại, cảm nhận được cái nhìn thiêu đốt của người bên cạnh thì cô nghiêng đầu nhìn anh, đập vào mắt cô là đôi mắt đen sâu thăm thẳm của anh.

Cho đến khi điện thoại của đối phương vang lên thì Tô Tầm mới sững sờ quay đầu nhìn về phía trước, có chút nghi ngờ ánh mắt vừa rồi của anh, quá … thâm tình đi? Tô Tầm lắc đầu, loại bỏ ý nghĩa hoang đường này ra khỏi đầu.

Lục Trình Dương nhìn số điện thoại xa lạ trên màn hình, anh nhận điện thoại, không ngoài dự đoán khi đầu bên kia truyền đến giọng nói bi bô của đứa nhỏ: “Chú ơi, chú chưa ngủ sao ạ?”

Anh nhịn không được cười ra tiếng: “Sao cháu còn chưa ngủ nữa?”

Tô Tiểu Tông đã ngoan ngoãn nằm ở trên giường, nhỏ giọng nói cho anh biết: “Vừa rồi cháu mới gọi cho mẹ, cháu hỏi mẹ là cháu có thể gọi cho chú để chú kể chuyện cho cháu nghe hay không, mẹ nói có thể, chú ơi, chú kể chuyện cho cháu nghe đi. Tối hôm qua cháu ngủ thiếp đi nên không nghe thấy gì cả.” Nói xong bé còn thở dài, giống như là có chút tiếc nuối.

Khóe miệng Lục Trình Dương cong lên, trong đôi mắt hoàn toàn là sự vui vẻ, anh nghiêng đầu nhìn Tô Tầm một cái rồi bắt đầu kể chuyện.

Dọc theo đường đi đều là giọng nói trầm thấp từ tính của anh, cho đến khi đến khách sạn thì Tô Tầm chợt nghe thấy ngữ điệu của anh thay đổi, thần sắc cũng khôi phục lại sự lạnh lùng thường ngày, nhíu mày để điện thoại xuống.

Tô Tầm có chút suy đoán, chắc là anh trai cô đã cúp điện thoại hoặc là mắng anh mấy câu rồi.

Ở trước quầy tiếp tân nhận chìa khóa phòng, hai người đi vào thang máy lên lầu, Lục Trình Dương giữ chặt Tô Tầm: “Anh ở ngay phòng bên cạnh, có chuyện gì thì gọi anh.”

Đêm hôm khuya khoắt thì cô có chuyện gì gọi anh đây? Tô Tầm nhíu mày đẩy anh ra, mở cửa đi vào phòng, sau đó đóng sập cửa lại trước mặt anh.



Sáng hôm sau Tô Tầm dậy rất sớm, mới vừa rửa mặt xong thì liền nghe thấy tiếng gõ cửa, cô vừa mở cửa ra liền thấy Lục Trình Dương mặc quần tây đen áo sơ mi trắng đang đứng ở ngoài cửa, vết máu bầm trên mặt đã mờ đi không ít.

Con ngươi đen nhánh của anh nhìn qua cô một lần, cuối cùng nhìn vào khuôn mặt cô, mỉm cười hỏi: “Thu thập xong rồi sao? Trước hết chúng ta đi ăn sáng đã, mười giờ cuộc họp bắt đầu.”

Tô Tầm gật đầu: “Chờ tôi một chút.” Tô Tầm vào phòng cầm lấy túi và điện thoại, “Đi thôi.”

Hai người tới nhà hàng của khách sạn ăn buffet, Lục Trình Dương nói với Tô Tầm: “Em ngồi ở đây, anh đi lấy đồ ăn.”

Tô Tầm nhìn anh một cái rồi ngồi xuống bàn ăn bên cạnh. Rất nhanh Lục Trình Dương đã bê đồ ăn quay lại, sắc mặt thâm trầm, Tô Tầm không hiểu tại sao anh lại đột nhiên thay đổi sắc mặt như thế. Cô ngẩng đầu nhìn lại thì thấy phía sau anh còn có một người rất quen thuộc, Tô Tầm kinh ngạc mở to mắt nhìn.

Sắc mặt của Mục Viễn cũng không quá tốt, nhíu mày nhìn hai người cùng nhau xuất hiện trong nhà hàng, ánh mắt của anh nhìn Tô Tầm một lúc rồi cong khóe miệng lên, ngồi xuống ở trước mặt cô, trực tiếp hỏi: “Tại sao em lại ở đây?”

Nhìn hai người đàn ông đang ngồi đối diện, Tô Tầm có chút bất đắc dĩ, thì ra Mục Viễn cũng đi công tác ở thành phố S, tại sao lại trùng hợp như vậy chứ?

“Giống như anh, em cũng đi công tác.”

Đi công tác? Mục Viễn nghiêng đầu nhìn Lục Trình Dương, khóe miệng đùa cợt nói: “Giám đốc Lục lại mang theo một nhân viên sắp nghỉ việc đi công tác, như vậy có phải là không quá sáng suốt hay không?”

Sắc mặt của Tô Tầm lại càng thay đổi, Lục Trình Dương lạnh giọng nói: “Chuyện này không liên quan gì đến anh cả.” Nói xong thi đặt chén cháo còn tỏa ra hơi nóng và trứng luộc đến trước mặt Tô Tầm.

Mục Viễn nhìn Tô Tầm, thấy cô đang cúi đầu ăn cháo thì cuối cùng cũng không nhiều lời với Lục Trình Dương ở trước mặt cô nữa.

Ăn xong bữa sáng trong sự im lặng, bầu không khí như vậy khiến người ta có chút ăn không tiêu. Tô Tầm ăn xong trước tiên thì đứng lên, nói với Lục Trình Dương: “Tôi ra đại sảnh chờ anh.” Nhìn về phía Mục Viễn: “Đàn anh, anh cứ từ từ ăn.”

Tô Tầm vừa rời đi thì Mục Viễn liền lạnh lùng nhìn Lục Trình Dương: “Lục Trình Dương, anh không biết ép buộc cô ấy như vậy là hết sức hèn hạ sao?”

Lục Trình Dương cười nhạo một tiếng, cũng lạnh lùng nói: “Đó là chuyện của tôi và cô ấy, không liên quan gì đến anh hết.” Nói xong thì đứng lên, đi ra khỏi nhà hàng.

Lại câu nói “không liên quan gì đến anh”, Mục Viễn cười lạnh một tiếng, cũng đi ra khỏi nhà hàng, anh ung dung nói: “Trước đây không liên quan nhưng sau này thì chưa chắc.”

Lục Trình Dương liền quay đầu lại, sự tự tin và ung dung của Mục Viễn làm anh cảm thấy rất chói mắt, anh chợt nhớ tới lời của Tần Sâm, con ngươi đen nhìn chằm chằm vào Mục Viễn, có chút điên cuồng mở miệng: “Tôi và Tầm Tầm còn có con trai, trừ khi tôi chết nếu không tôi tuyệt đối sẽ không để cô ấy gả cho người khác.”



Tô Tầm ngồi trên ghế sofa ở đại sảnh chờ trong chốc lát thì thấy hai thân ảnh cao lớn đi đến trước mặt cô, Mục Viễn nhìn cô nói: “Buổi tối cùng nhau ăn cơm đi.”

Không đợi Tô Tầm trả lời thì Lục Trình Dương đã thay cô từ chối: “Tối nay chúng tôi có tiệc xã giao rồi.”

Tô Tầm nhìn Lục Trình Dương, giống như tìm tòi nghiên cứu tính chân thật trong lời nói của anh, sau vài giây nhìn Mục Viễn: “Lần sau đi.”

Mục Viễn lẳng lặng nhìn cô: “Được.”

Lục Trình Dương đứng bên cạnh Tô Tầm, nhỏ giọng nói: “Đi thôi, sắp đến giờ rồi.”

Tô Tầm gật đầu, hai người cùng nhau đi ra khỏi đại sảnh khách sạn, Mục Viễn đứng tại chỗ một lúc, đột nhiên cảm thấy ánh mặt trời bên ngoài rất chói mắt, anh ngồi xuống sofa, vươn tay xoa ấn đường. Gần đây anh thường hay nghĩ, nếu lúc đó anh không ra nước ngoài, vậy bây giờ anh và Tô Tầm có lẽ … đã ở cùng một chỗ rồi, cho dù Lục Trình Dương có trở lại cũng vô dụng.

Lần trước Mục Viễn đi nước ngoài phần nhiều là có ý trốn tránh, người con gái anh thích đột nhiên gả cho người khác, ngay cả cơ hội để cạnh tranh cũng bị tước đoạt mất.

Khi về nước đã là vật còn người mất nhưng anh đã bỏ lỡ mất thời cơ tốt nhất rồi.



Lần này đúng là đi công tác thật, Lục Trình Dương không mang theo trợ lý nên Tô Tầm chỉ có thể làm trợ lý theo sát anh, hỗ trợ anh làm việc.

Buổi tối có tiệc xã giao cũng là thật. Đây là lần đầu tiên Tô Tầm tham dự tiệc xã giao với Lục Trình Dương, trước kia anh cũng thường tham dự các buổi tiệc xã giao lớn nhỏ nhưng lúc đó Tô Tầm còn học đại học nên không có hứng thú với loại tiệc này nên không đi cùng với anh.

Đêm nay là lần đầu tiên cô thấy dáng vẻ mạnh vì gạo, bạo vì tiền của anh, ai đến mời rượu anh cũng đều không từ chối nhưng nhìn anh không có chút gì gọi là say cả, tửu lượng của anh thật sự tốt như vậy sao? Tô Tầm có chút tò mò nhìn khuôn mặt bình tĩnh lạnh lùng của anh, đây cũng là lần đầu tiên cô thấy có người uống rượu như uống nước lọc vậy.

Trên đường về, Tô Tầm nghiêng đầu nhìn Lục Trình Dương đang nhắm mắt nghỉ ngơi, suy nghĩ một chút vẫn hỏi: “Anh … uống say sao?” Cô tận mắt chứng kiến anh uống rượu cả đêm.

Lục Trình Dương mở mắt ra nghiêng đầu nhìn cô, khóe miệng cong lên, giọng nói có chút khàn: “Hơi chuếnh choáng một chút, anh có thể ứng phó được với chút rượu này. Anh đã từng vì theo đuổi một hạng mục nho nhỏ mà liều mạng uống rượu trắng với người ta, tửu lượng cũng dần dần được nâng cao. Anh rất khó tưởng tượng ra bản thân mình uống say sẽ có dáng vẻ như thế nào, cho đến bây giờ anh chưa thực sự say.” Có lẽ là quá say nhưng vẫn luôn luôn giữ cho đầu óc tỉnh táo, anh còn phải kiếm sống nữa.

Tô Tầm lẳng lặng nhìn anh, giống như cô không nghĩ anh lại nói nhiều như vậy. Trong kí ức của cô quả thật chưa từng thấy anh say rượu, anh lúc nào cũng biết khắc chế cho dù là ở phương diện nào.

Một lúc sau Tô Tầm mới quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, nhàn nhạt nói: “Không say là tốt rồi.”

Lục Trình Dương lại nhìn Tô Tầm một chút, sau đó nhắm hai mắt lại, anh đại khái là có chút say, anh chỉ muốn nhìn xem cô có xúc động hay không.

Lúc xuống xe, Lục Trình Dương đưa tay đè lên huyệt thái dương, thấy cô nhìn qua liền để tay xuống, giọng khàn khàn: “Đi thôi, hôm nay em cũng mệt rồi, nghỉ ngơi sớm một chút đi.”

Tô Tầm thu hồi ánh mắt, xoay người đi trước mặt anh.

Đêm đã khuya nên trong thang máy chỉ có hai người bọn họ. Đột nhiên Lục Trình Dương nghiêng người, Tô Tầm cho là anh muốn làm chuyện xấu nên vội vàng tránh người, quay đầu lại thì thấy bất quá anh chỉ là muốn dựa vào vách thang máy nghỉ ngơi mà thôi. Xem ra là anh có chút say rồi, con ngươi đen láy nhìn cô, có chút mê ly: “Tầm Tầm, em còn nhớ Trình Uy không?”

Lục Trình Uy? Tô Tầm gật đầu: “Còn nhớ.” Là em trai của Lục Trình Dương, nhỏ hơn cô một tuổi, tính cách hoàn toàn khác với Lục Trình Dương. Lục Trình Dương thâm trầm nội liễm còn Lục Trình Uy thì lại hay xúc động khoe khoang.

Lúc cô và Lục Trình Dương mới bắt đầu quen nhau thì tiểu tử kia hay trêu cô gọi là “chị dâu”.

“Hai ngày nữa đi thăm nó với anh.” Giọng nói của Lục Trình Dương lại khàn thêm vài phần.

Tô Tầm nhíu mày: “Tôi với anh đã không còn quan hệ gì nữa rồi, vì cái gì mà bảo tôi đi thăm cậu ta chứ?” Anh không lên tiếng, Tô Tầm cảm thấy trong giọng nói của mình có chút cực đoan, lại hỏi thêm một câu: “Cậu ấy bị làm sao vậy?”

Thang máy đã đến nơi, Lục Trình Dương chống tay vào vách thang máy đứng thẳng người lên.

Hai người cùng nhau đi ra khỏi thang máy, ở khúc quanh, đột nhiên Lục Trình Dương khẽ nói: “Nó … đã chết rồi, hai ngày nữa là ngày giỗ của nó.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui