Nơi Cuối Con Đường Anh Và Em

Hơn sáu giờ, Tô Tầm mang theo Tô Tiểu Tông từ bãi biển trở về khách sạn, trong điện thoại có mấy cuộc gọi nhỡ, có số của Triệu Cần Cần, cũng có số cô không lưu trong danh bạ, là của Lục Trình Dương. Cô bỏ qua Lục Trình Dương, đang muốn gọi lại cho Triệu Cần Cần thì người bị cô phớt lờ liền gọi tới.

Vẫy vẫy tay với Tô Tiểu Tông: “Bảo bối, tới nghe điện thoại.”

Tô Tiểu Tông vừa mới thay xong quần áo, áo lót màu xanh da trời cùng với quần ngắn màu trắng, bình bịch chạy tới, hai tay cầm lấy điện thoại để lên tai: “Alo, là chú sao?” Mấy hôm nay, chỉ có chú gọi điện thì mẹ mới để cho bé nhận.

Lục Trình Dương im lặng một chút, vài ngày rồi cô không nhận điện thoại của anh.

Tô Tiểu Tông hô một tiếng vào trong điện thoại: “Chú ơi?”

Lục Trình Dương cười nói: “Chú đang nghe, cháu ăn cơm chưa?”

“Chưa ạ, mẹ chuẩn bị đưa cháu đi ăn.” Tô Tiểu Tông nghiêm túc trả lời, nghiêng đầu thấy Tô Tầm đã thay xong quần áo từ phòng tắm đi ra, sờ vào cái bụng nhỏ xẹp lép của mình, không thể chờ được muốn cúp điện thoại: “Cháu đi ăn cơm với mẹ đây, chú ơi, cháu cúp điện thoại nha ...”

Lục Trình Dương đưa tay xoa ấn đường, một lớn một nhỏ đều không để ý đến anh, bất đắc dĩ nói: “Đi đi, cháu ăn nhiều một chút, bảo mẹ cũng thế.”

Tô Tiểu Tông khoan khoái nói: “Vâng ạ, tạm biệt chú.”

“Mẹ ơi.” Tô Tiểu Tông gọi một tiếng, giương mắt nhìn Tô Tầm, “Con rất đói bụng …”

Tô Tầm cười, chơi mấy tiếng đồng hồ lại nghịch ở trong nước lâu như vậy, không đói bụng mới là lạ, cầm lấy túi ở trên bàn: “Đi thôi, chúng ta đi ăn đồ ngon nào.”

Tô Tiểu Tông đưa tay vuốt mặt, vui vẻ đi theo phía sau Tô Tầm: “Vâng! Mẹ ơi, chú dặn con ăn nhiều một chút, dặn mẹ cũng thế.”

Bước chân Tô Tầm hơi khựng lại, nhéo nhéo khuôn mặt của bé: “Được.”

Trên đường đi cô gọi điện cho Triệu Cần Cần, Triệu Cần Cần thuật lại lời nói của Lục Trình Dương cho Tô Tầm nghe, sau đó hỏi cô: “Vậy em có tới không?”

Bây giờ Tô Tầm không muốn gặp Lục Trình Dương, khó có được ngày nghỉ nên không muốn bởi vì anh mà ảnh hưởng đến tâm trạng, trực tiếp từ chối: “Em không đi, có chuyện gì thì chị gọi điện cho em là được rồi.”

Đáp án này nằm trong dự liệu, Triệu Cần Cần cười nói: “Nhưng mà anh ấy còn bận nhiều việc lắm, chắc tối mai là đi rồi, chị còn ở lại thêm hai ngày nữa, sau đó chính là cuối tuần, tiện thể chị ở lại chơi hai ngày cuối tuần với hai mẹ con sau đó cùng nhau trở về.”

“Nếu như anh ấy rời đi thì tối mai em sẽ qua đó.”

“Được! Anh ấy vừa đi một cái thì chị sẽ báo cho em biết nhưng mà … bọn chị vừa mới xuống máy bay thì anh ấy đi trước, cũng không biết đi đâu.” Đối diện với khuôn mặt lạnh lùng của Lục Trình Dương thì Triệu Cần Cần không dám hỏi nhiều nên tự mình về khách sạn.

Trong lòng Tô Tầm nhảy dựng lên, hỏi cô: “Vậy bây giờ chị đang ở đâu?”

“Ở khách sạn, bây giờ chị chuẩn bị mặc áo tắm hai mảnh để ra biển ngắm hoàng hôn đây, nói không chừng có thể gặp được soái ca đấy.” Triệu Cần Cần càng nói càng hưng phấn: “Chị cúp máy trước đây.”

Đầu Tô Tầm đầy vạch đen, nghẹn còn chưa kịp nói ra lời thì điện thoại liền cúp. Năm nay Triệu Cần Cần hai mươi bảy tuổi, từ đầu năm đã bị người nhà ép đi xem mặt, phỏng chừng là bị ép đến điên rồi …

Tô Tầm đi vài bước thì chợt nhớ tới … anh trai của cô cũng đang còn độc thân.

Tô Tiểu Tông thích ăn tôm, Tô Tầm tìm một nhà hàng hải sản ở khu vực lân cận, trong lúc chờ đồ ăn bưng lên thì Lục Trình Dương gọi đến, khẽ nhíu mày, ấn nút trả lời rồi áp điện thoại vào tai Tô Tiểu Tông.

Cậu nhóc đang mở to mắt nhìn đồ ăn ở bàn bên cạnh, di động đặt bên tai truyền đến giọng nói trầm thấp của Lục Trình Dương: “Tầm Tầm?”

Tô Tiểu Tông vừa nghe thấy vậy liền đẩy điện thoại đến trước mặt Tô Tầm: “Mẹ ơi, chú tìm mẹ.” Sau đó không tim không phổi nghiêng đầu nhìn nhân viên phục vụ đang đi tới đi lui.

Tô Tầm mấp máy môi, để di động lên tai, nhàn nhạt hỏi: “Có chuyện gì?”

“Bây giờ em đang ở đâu?” Lục Trình Dương hỏi, bước đến ven đường đón taxi.

“Đang ăn cơm.” Tô Tầm nghe ra bên kia có chút ồn ào, còn có tiếng công ty du lịch đang tìm khách, cô suy đoán bây giờ anh đang ở Vạn Ninh.

Bên kia chợt trở nên im lặng, Tô Tầm nghe rất rõ giọng nói trầm thấp của Lục Trình Dương: “Anh vừa tới Vạn Ninh, nói cho anh biết vị trí cụ thể, anh tới tìm hai người.”

Tô Tầm nghe thấy tài xế hỏi anh muốn đi đâu, im lặng một chút, giọng nói khàn khàn của Lục Trình Dương lại rơi vào trong tai Tô Tầm: “Tầm Tầm, nói cho anh biết đi, sáng mai anh liền rời đi mà.”

Tô Tầm lại nghe thấy tài xế hỏi địa chỉ một lần nữa, suy nghĩ một chút rồi nói địa chỉ cho anh biết.

Hơn một tiếng sau Lục Trình Dương mới đến nhà hàng hải sản, đứng ở cửa nhìn lướt qua, rất nhanh liền thấy Tô Tầm ngồi bên cạnh cửa sổ đang bóc tôm bỏ vào chén cho Tô Tiểu Tông, cu cậu vùi đầu ăn hết sức khoan khoái, khóe miệng tươi như hoa.

Mấy năm nay anh đều một thân một mình, nhìn hình ảnh đầm ấm của một lớn một nhỏ như vậy, trong lòng anh đầy hâm mộ nhưng cũng rất ấm áp.

Tô Tiểu Tông được mẹ cho ăn đến cái bụng tròn vo, hài lòng thỏa mãn nấc một cái, tay nhỏ cầm đũa gắp con tôm đã bóc vỏ ở trong chén muốn đút cho Tô Tầm: “Mẹ ơi, con no rồi, mẹ cũng ăn đi, a a a…” Cu cậu mới học được âm thanh kéo dài khi mẹ đút cơm cho bé ăn nhưng Tô Tiểu Tông cầm đũa chưa thuần thục, đưa đến một nửa, lúc Tô Tầm phối hợp há miệng ‘a’ một tiếng thì con tôm đột nhiên rớt xuống …

Tô Tầm quẫn bách khép miệng lại, giữ chặt Tô Tiểu Tông muốn ngồi xuống nhặt con tôm: “Đừng nhặt, bẩn rồi không thể ăn được.” Đồng thời khóe mắt nhìn thấy một đôi giày da màu đen dừng lại ở bên cạnh bàn, nhìn lên trên là đôi chân thon dài mạnh mẽ của một người đàn ông. Tô Tầm vừa mới ngầng đầu lên thì Lục Trình Dương đã ngồi xuống đối diện, đáy mắt mang theo ý cười nhìn cô, trông rất dịu dàng; Tô Tầm rũ mắt xuống, nghĩ tới vừa rồi mình há miệng chờ con trai đút cho ăn thì có chút đỏ mặt.

“Chú!” Tô Tiểu Tông rất ngạc nhiên, miệng há to không thể tưởng tượng nổi nhìn Lục Trình Dương, giọng nói lớn hơn vài phần: “Sao chú lại ở đây vậy ạ?”

“Đi công tác, tiện thể đến thăm cháu một chút.” Lục Trình Dương buồn cười nhìn khuôn mặt đầy kinh ngạc của nhóc con.

“Ồ.” Tô Tiểu Tông chớp mắt, bé hiểu được đi công tác là có ý gì, mẹ đã từng nói với bé rồi.

Lục Trình Dương nhìn thoáng qua hải sản trên bàn, gọi nhân viên phục vụ lấy thêm bát đũa, đứng dậy đi rửa tay, lúc quay lại bàn liền bắt đầu bóc vỏ tôm, bóc xong thì bỏ toàn bộ vào trong đĩa nhỏ trước mặt Tô Tầm, nhỏ giọng nói với cô: “Ăn nhiều một chút, em gầy quá.”

Trước đây cô không mập, bây giờ còn gầy hơn so với trước nữa, nhìn thấy vậy anh có chút đau lòng.

Tô Tầm ngẩng đầu nhìn anh một cái: “Anh không cần để ý đến tôi, tôi tự bóc.” Sau đó đẩy đĩa tôm đến trước mặt anh, cúi đầu ăn cơm.

“Mẹ ơi, con giúp mẹ bóc.” Tô Tiểu Tông cầm lấy một con tôm to, bàn tay nhỏ bé ra sức bóc.

Nói là bóc còn không bằng nói cào, Tô Tầm nhịn cười không được, cầm lấy con tôm trong tay con trai: “Để mẹ.” Con tôm này rất to, ngay cả bàn tay nhỏ của cu cậu còn cầm không chắc thì làm sao mà bóc được chứ?

Tô Tiểu Tông không vui nhìn bàn tay mập mạp bé nhỏ của mình, lại nhìn bàn tay rộng lớn của Lục Trình Dương thì đột nhiên vui vẻ cười rộ lên: “Mẹ ơi, chờ bố về rồi để bố bóc cho mẹ ăn, bố còn giúp mẹ làm rất nhiều chuyện nữa.” Bé chưa hề quên, mẹ đã nói là bố sắp về rồi.

Tô Tầm sững người, trong chén liền có thêm một con tôm to đã bóc vỏ, ánh mắt của Lục Trình Dương nóng bỏng nhìn cô.

Cô không ngẩng đầu cũng không nói lời nào, cúi đầu dùng gò má thân mật cọ cọ Tô Tiểu Tông.

Lục Trình Dương chăm chú nhìn vào hàng mi dài đang cụp xuống của Tô Tầm, từ khi anh xuất hiện ở đây, cảm xúc của Tô Tầm rõ ràng đã tụt xuống hẳn, cô không vui khi gặp anh.

Trước đây Tô Tầm cũng rất ít khi muốn anh dỗ, cô vẫn luôn là một cô bạn gái rất ngoan, không hay khóc cũng không thích làm nũng, thỉnh thoảng cũng tức giận nhưng anh chỉ cần ôm cô dỗ vài câu hoặc hôn cô là hết giận. Bọn họ chưa từng cãi nhau quá kịch liệt, cô giống như con mèo ngoan hiền vậy, lúc nào cũng cười híp mắt ở bên cạnh anh.

Đối diện với khuôn mặt lạnh lùng của Tô Tầm như vậy thì Lục Trình Dương cảm thấy có chút vô lực, anh không biết phải làm gì mới khiến cho cô vui vẻ bởi vì anh biết rõ cho dù anh giải thích hết mọi chuyện thì chỉ làm cho cô càng cảm thấy lo lắng hơn mà thôi, không ảnh hưởng gì nhiều đến việc cô có tha thứ cho anh hay không.

Lúc trước cô nản lòng thoái chí rời đi, năm năm – đủ để cho lòng người hoàn toàn nguội lạnh, cho dù anh có nỗi khổ tâm lớn như thế nào đi nữa thì thế nào chứ? Anh quả thật đã làm cô đau lòng mà.

Cơm nước xong xuôi, Tô Tầm dẫn Tô Tiểu Tông tản bộ, Lục Trình Dương đi theo phía sau, đến những chỗ có nhiều người thì anh bế Tô Tiểu Tông lên, vóc dáng của anh rất cao nên Tô Tiểu Tông ngồi trên vai anh hết sức hưng phấn, hình ảnh này trong mắt người khác chính là một nhà ba người hạnh phúc.

Lúc bắt đầu quay về đã là mười giờ. Ngồ trên xe Tô Tiểu Tông rất dễ dàng đi vào giấc ngủ; hôm nay chơi nhiều, vừa lên taxi không bao lâu thì cu cậu liền mơ mơ màng màng mở mắt không ra, rúc vào lòng Tô Tầm ngủ.

Sau khi xuống xe, Lục Trình Dương bế lấy con trai, bị bắt buộc chuyển tay như vậy nên Tô Tiểu Tông nhướn mày lên lầm bầm một tiếng, tóc xoăn mềm mại cọ cọ ở trên cổ Lục Trình Dương nhưng rất nhanh liền yên tĩnh ngủ ở trong lồng ngực rộng lớn.

Tô Tầm nhìn thoáng qua, đi trước anh một bước về khách sạn, đến cửa khách sạn thì dừng lại, vươn tay muốn bế Tô Tiểu Tông: “Đưa cho tôi, tôi bế con về phòng ngủ.”

Lục Trình Dương rũ mắt nhìn cô, giọng nói ép đến mức nhỏ nhất có thể: “Chờ anh một chút, anh với em cùng đi lên.”

Lục Trình Dương thuê một phòng, đối diện với phòng của Tô Tầm. Tô Tầm muốn đưa tay bế Tô Tiểu Tông thì thân mình Lục Trình Dương xích qua một bên, thân thể cao lớn đứng ở cửa: “Em mở cửa đi, anh bế con vào, truyền tới truyền lui sẽ đánh thức con.” Lúc nói chuyện thì ngón tay thô ráp xoa xoa ở phần hông lộ ra bên ngoài của Tô Tiểu Tông, Tô Tiểu Tông vốn đang ngủ say uốn éo thân mình, không vui lầm bầm vài tiếng.

Anh cũng biết? Vậy sao lúc nãy còn cướp lấy con trai từ trong lòng cô! Tô Tầm mím môi chịu đựng không phát tác, quét thẻ mở cửa, Lục Trình Dương lướt qua người cô đi vào, cẩn thận đặt con trai trong lòng lên trên giường, Tô Tiểu Tông uốn người một cái rồi vểnh cái mông lên ngủ say như chết.

Tô Tầm mở điều hòa, kéo rèm cửa sổ lại, xoay người nhìn Lục Trình Dương: “Anh về phòng đi, tôi cũng muốn đi ngủ.”

Lục Trình Dương đi đến bên cạnh Tô Tầm, hé một góc màn cửa sổ ra, nhìn bãi cát cách đó không xa: “Tầm Tầm, chúng ta xuống dưới đi dạo một chút đi.”

Tô Tầm trực tiếp kéo rèm cửa sổ lại, dứt khoát nói: “Không đi.” Sau đó ngẩng đầu nhìn anh rồi nhìn về phía cửa.

Ý tứ rõ ràng như thế sao Lục Trình Dương lại không hiểu chứ, cúi đầu nhìn đôi mắt trầm tĩnh của cô, đột nhiên vươn tay ôm cô vào lòng, không để ý đến sự giãy giụa của cô, ôm chặt lấy, giọng nói khàn khàn đè nén: “Tầm Tầm, anh có thể giải thích, anh và Trình Nhiễm không có bất kỳ quan hệ nào cả, anh có lý do bất đắc dĩ, em không thể yên tĩnh nghe anh nói sao?”

Tô Tầm thoát không ra, có chút bực bội: “Lục Trình Dương, lúc ly hôn anh làm dứt khoát gọn gàng như vậy, tại sao khi đó anh không giải thích? Tại sao không nói cho tôi biết? Có phải anh cảm thấy anh bỏ đi vài năm thì tôi vẫn luôn đứng ở một chỗ chờ anh? Chờ anh giải quyết xong mọi việc rồi trở về giải thích với tôi thì tôi sẽ hoàn toàn tin tưởng anh? Suy nghĩ này của anh có phải là quá ngây thơ rồi hay không?”

Cho tới bây giờ Lục Trình Dương chưa từng nghĩ như vậy, anh chưa bao giờ dám hy vọng xa vời là chỉ cần đơn giản giải thích một hồi thì cô sẽ tha thứ cho anh, khúc mắc giữa bọn họ không phải chỉ đơn giản giải thích là có thể xóa bỏ nhưng ngay cả như vậy thì anh cũng không buông tay, đối với anh mà nói thì cô chỉ thuộc về duy nhất một mình anh, con trai … Trước đây anh không hề ngờ tới là họ sẽ có con, mấy năm tối tăm đó anh chính là dựa vào chấp niệm với cô mà chống đỡ, ở trong sinh mệnh của anh thì Tô Tầm quan trọng hơn so với con trai.

Hít một hơi thật sâu, cúi đầu dán lên mái tóc mềm mại của cô, giọng nói của anh càng khàn hơn: “Tầm Tầm, có phải anh làm cho em vui vẻ thì em sẽ trở lại bên cạnh anh?”

Rất nhiều năm trước, anh đã từng hỏi qua cô: “Tại sao em lại muốn ở cùng với anh?”

Cô cười với anh, vẻ mặt thỏa mãn: “Ở cùng anh rất vui, chỉ cần nhìn thấy anh là em cảm thấy vui rồi, ở nơi này đập cực kỳ nhanh.” Cô chỉ vào ngực mình.

Lý do này nhìn thì đơn giản nhưng lại là ước nguyện ban đầu cô thích anh, bây giờ muốn ở cùng nhau nhưng lại gian nan như vậy.

Người trong lòng đột nhiên bất động, lúc sau, Tô Tầm mới nhỏ giọng mở miệng: “Tôi và anh rất khó để vui vẻ lại, mặc kệ anh và Trình Nhiễm rốt cuộc có cái gì hay không hoặc là anh có lý do bất đắc dĩ gì thì tôi không có cách nào coi như mọi chuyện chưa từng xảy ra cả, tôi chỉ biết việc anh ly hôn với tôi là thật, năm năm qua anh chưa từng xuất hiện cũng là thật. Lục Trình Dương, tôi thừa nhận lúc tôi mới biết mình mang thai thì tôi còn mong anh hồi tâm chuyển ý, lúc Tô Tiểu Tông còn là đứa bé sơ sinh thì tôi vẫn chưa hết hy vọng với anh, mọi người đều nói một người phụ nữ vì một người đàn ông mà sinh con cho anh ta là bởi vì cô ta rất yêu người đàn ông đó, lúc ấy tôi quả thật còn yêu anh, cũng không bỏ được sinh mệnh bé nhỏ này cho nên mới sinh con ra. Nhưng con người mà, trong thời gian dằng dặc chờ đợi thì lòng cũng từ từ nguội lạnh, ngay cả tôi cũng không biết từ lúc nào mình đã bắt đầu ngừng hy vọng, không mong anh sẽ đột nhiên quay lại nữa; tôi cảm thấy đời này chúng ta cũng không có khả năng sẽ gặp lại, anh cũng sẽ không bao giờ biết được người vợ trước của mình đã sinh cho anh một đứa con, chúng ta sống cuộc đời khác nhau ở hai thành phố khác nhau.”

“Lần đầu tiên Tô Tiểu Tông hỏi đến bố thì tôi rất hoảng loạn, bởi vì tôi vẫn còn có điều mong đợi đối với anh nên mới nói cho con biết, bố đi làm ở một nơi rất xa, sau này sẽ về. Sau này lúc không còn mong đợi nữa thì tôi nghĩ nếu như gặp được một người đàn ông thích hợp, đối tốt với tôi và Tô Tiểu Tông thì tôi sẽ gả cho người đó, sau đó sẽ nói cho Tô Tiểu Tông biết, người này chính là bố của con. Từ sau mười tám tuổi tôi ở cùng với anh thì tôi không nghĩ sẽ gả cho người nào khác, năm hai mươi tuổi gả cho anh rồi thì tôi lại càng không nghĩ tới chúng ta lại có một ngày sẽ tách ra.”

“Nhưng rất nhiều năm sau tôi lại có suy nghĩ mang theo con trai của anh gả cho người khác, cái cảm giác này giống như tầng tầng lớp lớp của thực tế cuộc sống đánh cho tôi một bạt tay vậy, tôi phải nỗ lực rất nhiều mới vượt qua được cửa ải đó, sau đó tôi phát hiện ra cuộc sống của mình bắt đầu thay đổi, quên anh và đoạn hôn nhân thời trẻ kia đi, tôi cảm thấy chưa từng thoải mái vui vẻ như vậy.”

“Lục Trình Dương, tôi đã phát hiện thì ra tôi không có anh thì không phải không được.”

Tô Tầm vừa thốt ra lời kia thì sắc mặt Lục Trình Dương thay đổi.

Cho đến bây giờ, đây là đoạn dài nhất cô nói với anh kể từ khi họ gặp lại nhau, anh hiểu đây là những lời chân thật từ tận đáy lòng của cô. Lúc trước anh không có cách nào rời khỏi thành phố S được, đối với anh mà nói, khó khăn nhất không phải là nỗi đau thể xác, cũng không phải là sự chịu đựng khi lên cơn nghiện, cũng không phải là cuộc sống bị chèn ép khắp nơi.

Khó khăn nhất chính là ngày lại ngày trôi qua, anh sợ mình sẽ chậm một bước, cô sẽ là của người khác; nhiều đêm anh bừng tỉnh từ trong giấc mơ, mơ thấy cô mặc áo cưới trắng tinh đi về phía người đàn ông khác, mơ thấy người đàn ông khác đeo nhẫn cưới cho cô, mơ thấy người đàn ông khác hôn môi cô …

Mỗi lần từ trong mơ tỉnh lại như vậy, anh cảm thấy mình như muốn phát điên, không điều gì làm anh khó chịu bằng hình ảnh cô ở bên cạnh người đàn ông khác.

Nhưng anh không thể không nghĩ như vậy, Tầm Tầm vừa trẻ tuổi lại xinh đẹp, ngoan hiền giống như con mèo, ra ngoài xã hội chắc chắn sẽ có nhiều đàn ông theo đuổi cô, sớm hay muộn gì cô cũng sẽ ở cùng người khác … Cô không có lý do cũng không có nghĩa vụ chờ anh, mỗi lần nghĩ như vậy thì tim anh giống như bị dao đâm từng nhát một.

Đối với anh mà nói, đau đớn trên tinh thần còn khó chịu hơn đau đớn trên thể xác rất nhiều.

Lúc anh biết được Tô Tầm đã sinh cho anh một đứa con trai thì anh cảm thấy mình hết sức may mắn. Nếu như không có đứa nhỏ này thì có lẽ … cô đã là của người khác.

Nhưng bây giờ chính miệng cô nói cho anh biết, cô cũng không phải là không thể không có anh ở bên cạnh.

Cho dù bọn họ có đứa nhỏ thì cô vẫn có thể gả cho người khác, giống như ngày đầu tiên bọn họ gặp lại nhau, cô đã nói tình cảm với bạn trai rất tốt nên chuyện ở chung là rất bình thường, cô quả thật có suy nghĩ như vậy … nếu như anh chậm một chút nữa thì cô có lẽ sẽ ở cùng người khác …

Tránh ra khỏi lồng ngực của Lục Trình Dương, Tô Tầm xoay người đưa lưng về phía anh, giọng nói của cô hết sức bình tĩnh: “Sau khi bố tôi biết tôi lén kết hôn lại ly hôn, ông đã rất tức giận, đánh tôi một trận; ông mắng tôi tại sao lại không biết tự trọng như vậy nhưng lúc trước chúng ta đã nói rõ, chờ tôi tốt nghiệp thì chúng ta sẽ nói cho người nhà biết, chúng ta sẽ làm đám cưới. Cuối cùng người không giữ lời hứa là anh, nói ly hôn cũng là anh, anh chính là người phá hủy tất cả. Sau khi biết mình mang thai, tôi đã nghĩ thì ra mình đúng là không có lòng tự trọng cho nên mới gieo gió gặt bão.”

Thông qua Tô Thậm, Lục Trình Dương đã biết Tô Tầm đã bị bố cô đánh một trận thừa sống thiếu chết nhưng bây giờ chính tai nghe Tô Tầm nhắc tới thì ngực giống như bị một con dao đâm vào; tuy không thấy máu nhưng khiến anh đau hơn so với việc cầm lấy một con dao trực tiếp đâm vào, anh ôm lấy cô từ phía sau, nhỏ giọng nói: “Xin lỗi … là do anh không giữ lời, em không phải là không có tự trọng …”

Tô Tầm rất bình tĩnh đẩy anh ra, có một số việc nếu như không nói rõ ràng thì bọn họ sẽ cứ tiếp tục dây dưa như vậy nhưng cô thực sự không muốn tiếp tục dây dưa với anh nữa.

“Tôi hận nhất không phải là việc anh ly hôn với tôi mà là rõ ràng anh đã có ý định ly hôn nhưng vẫn còn … chạm vào tôi, mấy ngày đó anh điên cuồng như vậy làm tôi có chút sợ hãi, tôi kéo lê thân thể bủn rủn có chút khổ sở nhưng tôi lại muốn biết nếu như anh không yêu tôi thì sao lại còn có thể chạm vào tôi chứ? Vào lúc tôi đang thấp thỏm lo âu thì anh lại nói ly hôn với tôi, không ngờ tôi lại mang thai vào mấy ngày đó, đối với tôi mà nói thì sự xuất hiện của đứa bé này là một sự châm chọc và khuất nhục. Lúc đầu tôi cũng không muốn giữ đứa bé này, tôi nghĩ đến việc có đứa bé này là lúc anh nói lời ly hôn với tôi nên tôi không có cách nào yêu thương nó được.”

Sắc mặt Lục Trình Dương lại càng thay đổi. Đêm hôm Lục Trình Uy bị cảnh sắt bắt đi, nhà của bố mẹ anh cũng bị đập nát, bố mẹ anh cũng không biết đi đâu, anh hỏi thăm khắp nơi, đến cục cảnh sát cũng không hỏi được cái gì, anh cũng không thể nào gặp được Lục Trình Uy cũng không tra ra tại sao Lục Trình Uy lại xảy ra xung đột với thái tử của Giang gia.

Ngày hôm sau anh bị công ty sa thải, lý lịch vốn trong sạch của anh đã bị người ta bôi cho một vết bẩn. Vết nhơ kia trực tiếp khiến anh không thể tiếp tục sinh tồn trong cái nghiệp của mình nữa, sự nghiệp đang phát triển không ngừng bỗng nhiên rơi xuống vực; tối hôm đó anh mới được biết bố mẹ của anh cũng bị giam giữ …

Chỉ trong một đêm, anh giống như con kiến hôi bị người ta tùy ý nghiền ép.

Rất khuya anh mới về đến nhà, đèn trong nhà vẫn sáng, Tô Tầm ngồi trên sofa chờ anh, vừa nhìn thấy anh liền chạy đến ôm lấy anh: “Sao anh không nhận điện thoại của em …”

Lấy điện thoại ra nhìn thì mới phát hiện ra không biết điện thoại hết pin từ bao giờ, cái điện thoại này là điện thoại cũ Tô Tầm để lại ở nhà, pin không đủ dùng.

Tô Tầm không biết gì hết, ôm cổ anh làm nũng: “Không phải anh nói là hôm nay sẽ mua điện thoại mới sao? Làm sao lại làm rơi điện thoại như vậy chứ, cả buổi tối em gọi cho anh đều không được cho nên liền về nhà chờ anh, muộn như vậy anh mới về, có phải là ra ngoài chơi bời hay không?” Cô nói câu cuối xong thì cố ý nhìn anh, vươn tay nhéo mặt của anh.

Lục Trình Dương chăm chú nhìn khuôn mặt trắng nõn xinh đẹp của cô, trong lòng đột nhiên cảm thấy sợ hãi, người tiếp theo … có phải là cô hay không? Trong lòng anh cơ hồ lập tức có quyết định.

Tô Tầm thấy anh nhìn mình không nói gì thì chớp mắt: “Sao vậy? A … anh làm gì thế!” Đột nhiên cô bị anh xoay người áp chế lên cửa, nặng nề hôn xuống.

Nụ hôn tuyệt vọng của Lục Trình Dương rất mạnh, người trong ngực từ từ mềm nhũn, mặc cho anh chiếm đoạt, anh vươn tay tắt công tắc đèn ngay bên cạnh cửa, không muốn để cho cô nhìn thấy đôi mắt đang đỏ bừng của anh, không muốn cho cô nhìn thấy sự chật vật trong mắt anh.

Trong bóng tối, anh như là một cỗ máy không biết mệt mỏi, điên cuồng ra vào trong thân thể của cô, mang theo sự quyết tuyệt bi thương; mặc kệ cô kêu khóc như thế nào anh cũng không dừng lại …

Sáng hôm sau, hai mắt cô đỏ bừng, dùng ánh mắt giống như con thỏ nhìn anh. Lục Trình Dương thấy vậy thì trong mắt có chút chua xót nên đành phải nhìn ra chỗ khác, chợt có một đôi tay mềm mại quấn lên ngang hông anh, cô giống như một con mèo ngoan ngoãn, rúc vào lòng anh, nhắm mắt lại rồi rất nhanh đã ngủ thiếp đi.

Lục Trình Dương cúi đầu nhìn gương mặt đang ngủ an tĩnh của cô thì sự chua xót trong mắt cuối cùng hóa thành nước mắt rơi xuống, biến mất trong mái tóc đen của cô.

Mỗi lần nhìn thấy ánh mắt của cô thì anh khó có thể thốt ra hai chữ ‘ly hôn’ được, kéo dài hai ngày cho đến khi không thể kéo dài được nữa thì anh mới nhẫn tâm nói ra khỏi miệng, vẻ mặt của cô là không thể tin được, thậm chí còn cho là mình nghe nhầm: “Anh … nói cái gì?”

Lục Trình Dương tỉnh táo mở miệng: “Anh nói là chúng ta ly hôn đi.”

Sắc mặt Tô Tầm trắng bệch, nhìn anh chằm chằm, lắp ba lắp bắp: “Tại sao? Rõ ràng chúng ta đang rất tốt … hai ngày trước, tối hôm qua anh còn, anh còn …”

Lục Trình Dương nhìn cô: “Đúng vậy, tối hôm qua chúng ta còn làm chuyện đó, rất nhiều lần là bởi vì tối hôm qua chúng ta còn là vợ chồng, em còn có nghĩa vụ làm vợ, anh vẫn có quyền hưởng lợi của người chồng.”

Khuôn mặt cô trắng bệch nhìn anh, đôi mắt mở to, trong mắt chứa đầy nước, lại dùng sức mở to mắt, hung hăng cắn môi, anh tận mắt thấy cô ép nước mắt chảy ngược vào trong, giọng nói như muốn khóc: “Tại sao chứ?”

Lục Trình Dương vẫn nhìn cô như cũ, gian nan mở miệng: “Anh đã thích người khác.”

Thế giới dường như ngừng quay, trong mắt Tô Tầm rất nhanh lại đong đầy nước mắt nhưng vẫn không chảy xuống, một lần nữa cô ép nước mắt chảy vào trong, rất lâu mới tìm về giọng nói của chính mình: “Được … ly hôn.”

Lục Trình Dương thấy cô yếu ớt như một đứa trẻ nhưng liều mạng giả vờ kiên cường, anh không thể nào chịu đựng được khi thấy cô như vậy, đứng dậy muốn đi: “Em … thu dọn đồ đạc đi, chiều nay ba giờ chúng ta gặp nhau trước cửa Cục dân chính.” Mở cửa rời đi, để lại một mình Tô Tầm.

Tô Tầm sững người rồi đột nhiên chạy theo, sau đó nhìn thấy Trình Nhiễm đang đứng chờ dưới lầu, cao gầy xinh đẹp, giống như cây kim đâm vào mắt cô.

Thì ra anh không có gạt cô …

“Nếu không có đứa bé này thì tôi cũng không thống khổ như vậy, có lẽ tôi sẽ đau khổ một khoảng thời gian, từ trường học bước vào xã hội chỉ là sự khởi đầu, tôi sẽ dần dần khôi phục lại từ trong công việc … nhưng tôi lại mang thai, những lời nói hàng xóm bàn tán về tôi rất khó nghe, tôi không dám đi ra ngoài làm việc, tôi sợ đồng nghiệp sẽ nhìn tôi bằng ánh mắt khác thường, ngay cả bố tôi cũng không thể khoan dung với tôi thì người khác sẽ nhìn tôi như thế nào chứ?”

“Tôi bị bố đánh một trận, hàng xóm láng giềng liền bàn tán sôi nổi, có người còn coi tôi là một bài học sống mà dạy bảo con gái của mình, tôi vừa ra khỏi cửa đã cảm thấy ánh mắt khác thường của người ta, tôi cảm thấy hết sức tự ti, cảm thấy mình giống như con đà điểu, cái gì cũng sợ … Tôi sợ người ta bàn luận về tôi, kiểu như ‘cô ta đúng là một người không có lòng tự trọng, lừa gạt người nhà gả cho người ta, bây giờ thì cô ta đã bị người ta bỏ rơi. Còn chưa hết đâu, cô ta lại còn mang thai, thật đúng là một đứa con gái hư hỏng mà … không biết xấu hổ!’”

“Người buồn khổ còn có bố tôi, tôi vốn là đứa con gái bảo bối của ông nhưng tôi lại không biết yêu lấy bản thân mình, gián tiếp làm ông đau lòng, làm ông có cảm giác đã không dạy bảo tôi đến nơi đến chốn.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui