Nơi Cuối Con Đường Anh Và Em

Mở cửa nhà ra, phòng khách đang sáng đèn nhưng không có người, Lục Trình Dương tìm thấy Tô Tầm ở phòng cho trẻ, Tô Tiểu Tông giống như là vừa mới ngủ, trong giấc mơ còn đưa tay lên xoa mặt. Tô Tầm ngẩng đầu nhìn anh, đứng lên nói nhỏ: “Con vừa mới ngủ.”

“Ừ.” Lục Trình Dương nhỏ giọng đáp lại, dắt tay cô đi ra ngoài, thuận tiện đóng cửa phòng lại, cúi đầu cười nhìn cô: “Sao hôm nay tiểu tử này lại ngoan như vậy chứ, ngủ một mình sao?”

“Tướng ngủ của con không ngoan, em sợ buổi tối đụng phải chân con nên để con ngủ một mình.” Tô Tầm thấy trong mắt Lục Trình Dương có ý cười thì vội vàng giải thích, “Em sợ đụng phải chân con nên mới dỗ con ngủ một mình, anh, anh đừng có hiểu lầm …” Nói xong thì Tô Tầm cảm thấy càng tô càng đen … còn không bằng không nói gì …

Trước đó Tô Tiểu Tông còn muốn ngủ cùng bố mẹ, cô thuận miệng hỏi: “Buổi tối không may mẹ đụng trúng chân con thì sao?”

Tô Tiểu Tông vừa nghe vậy thì lập tức nhìn vào bàn chân nhỏ đang sưng tấy của mình, kiên định nói: “Vậy con ngủ một mình.”

Lục Trình Dương chỉ cười nhưng không nói gì, vuốt tóc Tô Tầm rồi dắt tay cô ngồi xuống sofa, nhét di động vừa mới mua vào tay cô: “Nhìn xem có thích hay không?”

Tô Tầm cầm hộp điện thoại ngẩn người một chút rồi nhìn anh: “Anh mua điện thoại cho em sao?”

“Ừ, nếu không em đang cầm trên tay cái gì vậy?” Lục Trình Dương cười, “Lấy điện thoại cũ ra đây cho anh.”

“Vâng …” Tô Tầm chu miệng lên chạy vào thư phòng lấy cái điện thoại cũ, lúc quay lưng về phía Lục Trình Dương thì khóe miệng cô không tự chủ cong lên.

Đưa điện thoại cũ cho anh rồi Tô Tầm mới mở hộp điện thoại ra, bên trong là một cái điện thoại màu trắng y như kiểu của anh.

Lục Trình Dương tháo sim ra lắp vào điện thoại mới, giúp cô cài đặt các ứng dụng. Tô Tầm ngồi ở bên cạnh nhìn, chợt thấy anh cài một ứng dụng mà cô không biết thì nhịn không được hỏi: “Cái này là phần mềm máy tính sao? Em không biết sử dụng.”

“Đây là phần mềm định vị.” Lục Trình Dương cầm lấy điện thoại của mình thiết lập định vị với điện thoại của Tô Tầm.

Tô Tầm có chút mơ hồ: “Em cũng không phải là con nít, cài cái này làm gì chứ …” Anh coi cô là Tô Tiểu Tông sao? Hay là anh không tin cô, muốn bất ngờ kiểm tra cô?

Lục Trình Dương nhớ tới người mình đã thấy ở bãi đậu xe, cùng với tiếng cười rợn người của cô ta ở thành phố S nên anh cảm thấy có chút lo lắng. Trình Nhiễm là một người cố chấp đến cực đoan, anh không đoán được cô ta sẽ làm ra chuyện gì; trực giác nói cho anh biết, nếu như cô ta muốn làm tổn thương người bên cạnh anh thì Tô Tầm có nguy cơ gặp nguy hiểm cao nhất.

Anh không thể thời thời khắc khắc ở bên cạnh cô được, cũng không thể nào hạn chế tự do của cô, bắt cô ở nhà không cho đi làm được.

Chống lại đôi mắt nghi hoặc của Tô Tầm, Lục Trình Dương nghiêng người ôm lấy cô, nhìn cô nghiêm túc nói: “Tầm Tầm, tối nay anh đã nhìn thấy Trình Nhiễm, anh sợ cô ta lại gây ra chuyện gì làm tổn hại đến em. Nếu như cô ta đến tìm em thì em phải nói cho anh biết ngay, sau đó cách xa cô ta một chút, biết chưa?”

Tô Tầm rất ít khi thấy vẻ mặt nghiêm túc như vậy của Lục Trình Dương, cô gật đầu dưới cái nhìn thâm trầm của anh: “Vâng …” Cô vốn muốn nói anh không cần quá lo lắng, Trình Nhiễm sẽ không thể nào xuất hiện trước mặt cô nữa. Sau khi cô biết rõ chuyện năm đó đơn thuần chỉ là hiểu lầm thì không thấy Trình Nhiễm đâu nữa; cho dù cô ta có đứng trước mặt cô thì cô cũng sẽ không thèm để ý đến.

Lục Trình Dương vẫn không yên lòng, anh cho người điều tra tình hình gần đây của Trình Nhiễm. Trước mắt cô ta đang ở trong một khách sạn năm sao cao cấp, mỗi tối cô ta đều ở trong khách sạn, không có hành động gì khác thường.



Sáng thứ Hai, Lục Trình Dương và Tô Tầm đưa Tô Tiểu Tông đi nhà trẻ. Tô Tiểu Tông được Tô Tầm bế vào cửa, đúng lúc Chu Minh Thần cũng vừa đến, cậu nhóc chạy đến quan tâm hỏi: “Tô Tiểu Tông, bạn không sao chứ?” Cậu nhóc cúi đầu nhìn bàn chân đi dép của Tô Tiểu Tông, “Chân bạn sưng lên nhìn thật béo nha! Rất đau có phải không?”

Tô Tầm bị câu ‘Chân bạn sưng lên nhìn thật béo nha!’ chọc cười, đôi khi trẻ nhỏ nói ra những từ ngữ thật đáng yêu.

Tô Tiểu Tông dũng cảm khoát tay: “Không sao, chỉ là không tiện đi lại mà thôi.”


Tô Tầm cười bất đắc dĩ, con trai rất lạc quan nha. Để Tô Tiểu Tông đứng xuống, Tô Tầm ngồi xổm trước mặt hai người bạn nhỏ, mỉm cười nhìn Chu Minh Thần: “Tiểu Minh Thần để ý Tô Tiểu Tông một chút có được không nào? Bạn đi lại không tiện nên cháu đỡ bạn được không?”

Chu Minh Thần gật đầu thật mạnh, nói rõ ràng: “Được ạ, dì yên tâm đi.” Nói xong cậu nhóc còn vỗ vỗ vào bộ ngực nhỏ làm bảo đảm.

Tô Tầm sờ mái tóc mềm mại của cậu nhóc: “Cảm ơn cháu.”

Sau khi nói vài lời với cô giáo Trương, Tô Tầm đưa thuốc mà Tô Tiểu Tông cần phải thoa cho cô giáo, nhìn Chu Minh Thần đỡ Tô Tiểu Tông từ từ đi vào lớp học xong mới rời đi.

“Được rồi, chúng ta đi thôi.” Sau khi Tô Tầm lên xe thì thúc giục. Buổi sáng bởi vì Tô Tiểu Tông nên chậm trễ một chút, cô sợ Lục Trình Dương sẽ trễ giờ đến công ty.

“Được.” Lục Trình Dương đạp chân ga lái xe ra ngoài, nghiêng đầu nhìn cô một cái, “Tầm Tầm, hay là anh mua cho em một chiếc xe.”

Lúc học đại học, anh đã đăng ký cho cô thi bằng lái; khi cầm được bằng lái xe thì cô cũng không dám lái xe ra đường. Bây giờ kỹ thuật lái xe của cô không tồi, anh không thể lúc nào cũng đưa cô đi làm được nên cô có thể tự mình lái xe, anh cũng đã xem qua xe rồi.

“A?” Tô Tầm có chút không theo kịp lời nói của anh, tối hôm trước vừa mới mua điện thoại cho cô, sáng hôm nay liền nói muốn mua xe cho cô rồi, lần sau có phải là sẽ nói mua nhà hay không?

“Anh nói muốn mua cho em một chiếc xe, nếu anh bận việc thì em có thể tự mình lái.” Lục Trình Dương lập lại một lần nữa, “Anh đã xem qua chiếc xe rồi, buổi trưa nếu em rảnh thì anh sẽ đến đón em đi xem, sau này em có muốn đi đâu cũng thuận tiện.”

Tô Tầm im lặng một lúc mới nói: “Sau đó trên xe sẽ cài thiết bị lần theo dấu vết đúng không?” Đột nhiên anh nói muốn mua xe cho cô thì cô chỉ có thể nghĩ đến điểm này. Có phải là anh lo lắng hơi thái quá rồi không? Dù thế nào đi nữa thì Trình Nhiễm cũng chỉ là một người phụ nữ, cô cũng sẽ không đi đến những nơi vắng người, Trình Nhiễm có thể làm gì cô chứ?

Khóe miệng Lục Trình Dương giật giật: “Lắp vào cũng tốt.”

Tô Tầm: “…”

Qua một lát cô nói: “Buổi trưa hôm nay em không có thời gian. Hôm trước em đã xin nghỉ rồi nên hôm nay sẽ rât bận, mấy ngày tới cũng sẽ như vậy, có thể buổi tối em sẽ phải làm thêm giờ.”

Lục Trình Dương gật đầu: “Buổi tối anh đến đón em.”



Mấy ngày nay Tô Tầm rất bận, buổi tối đều phải ở lại làm thêm. Trước đó mấy dự án quảng cáo mới ký bây giờ cũng đã bắt đầu bước vào giai đoạn quay phim chụp ảnh, trong đó có cả sản phẩm quảng cáo của Mục thị. Bởi vì khi còn làm ở Khải Sâm, Tô Tầm đã phụ trách sản phẩm quảng cáo của Mục thị nên cuối cùng ý tưởng của cô đã được chọn cho nên cô cần phải có mặt lúc tiến hành quay chụp.

Ăn trưa xong Tô Tầm đứng ở ven đường bắt xe, chờ một lúc cũng không thấy có chiếc xe nào; đúng lúc này điện thoại đổ chuông, Tô Tầm vừa đưa tay vào túi lấy điện thoại vừa nhìn ra đường xem có chiếc xe nào đi qua không; vừa thấy có một chiếc xe tới gần thì cô vội vàng vẫy tay, rất nhanh xe đã dừng lại ở trước mặt, Tô Tầm vội vàng mở cửa rồi khom người chui vào.

Điện thoại di động vẫn không ngừng đổ chuông, trong túi có quá nhiều đồ, có máy chụp hình, có máy tính xách tay, có các loại tài liệu nên nhất thời cô không sờ thấy điện thoại.

Đóng cửa xe, nói cho lái xe biết địa chỉ xong thì cô mới cúi đầu nghiêm túc tìm điện thoại trong túi, xe rất nhanh đã lái đi.

Thời gian quá lâu nên điện thoại đã ngừng đổ chuông, Tô Tầm vừa mới lấy được điện thoại ra thì chuông lại vang lên một lần nữa, cô nhìn lướt qua tên người gọi đến rồi nhanh chóng ấn nút trả lời: “Alo.”

Nghe thấy có tiếng còi xe nên Lục Trình Dương nhíu mày hỏi: “Em đang ở bên ngoài sao?”

Tô Tầm: “Vâng, dự án quảng cáo mới ký hôm nay bắt đầu quay chụp, em đi đến hiện trường nhìn một chút.”


“Bây giờ em đang ở đâu?” Lục Trình Dương vừa mới nghe cô phải đi ra ngoài liền cảm thấy không yên tâm.

“Em vừa mới lên taxi, lúc nào đến nơi em sẽ gọi cho anh.” Tô Tầm biết anh không yên tâm nhưng cô cảm thấy anh đã lo lắng thái quá rồi, cũng bảo vệ cô quá mức; mấy ngày nay anh đều đưa đi đón về, ngoài thời gian làm việc thì anh không rời cô nửa bước, “Ở bên kia có rất nhiều người, anh không cần phải lo lắng đâu.”

“Nói địa chỉ cho anh biết.” Lục Trình Dương khẽ nhíu mày, giọng nói trầm thấp nghiêm túc, “Anh đi cùng với em, nếu không có vấn đề gì thì anh sẽ đưa em về.”

Tô Tầm vốn muốn từ chối nhưng suy nghĩ một chút vẫn nói ra địa chỉ cho anh biết.

Lục Trình Dương đang muốn nói chuyện tiếp thì có người gõ cửa, sau đó Tần Sâm đẩy cửa đi vào, trực tiếp đi đến sofa ngồi xuống, tiện tay ném văn kiện lên bàn, dáng vẻ hình như có chuyện muốn nói.

“Anh sẽ đến tìm em, tới nơi nhớ gọi cho anh.” Lục Trình Dương dặn dò vài câu rồi cúp điện thoại, đứng lên đi tới ngồi xuống trước mặt Tần Sâm, “Sao thế?”

Tần Sâm nhướn mày nhìn anh, nhàn nhạt nói: “Mình nói này Giám đốc Lục, mặc dù tối ưu hóa mạng lưới tìm kiếm là sáng kiến của cậu nhưng nói như thế nào thì mình cũng là nhà đầu tư lớn nhất đi? Một dự án quảng cáo lớn như vậy lại không để cho công ty mình được hưởng lợi mà lại giao quyền đại lý quảng cáo cho công ty của Lâm Đan, có phải là cậu đã không quá tỉnh táo hay không?”

Lục Trình Dương cười nhạt: “Người đầu tư là mình. Không phải chỉ là một trang web tìm kiếm thôi sao, mặc kệ mình làm cái gì thì người nắm lợi nhuận nhiều nhất là cậu, thế này còn không được sao?”

Tần Sâm ‘xùy’ một tiếng: “Thương nhân mà chê cơ hội kiếm được nhiều tiền sao?”

Khuôn mặt Lục Trình Dương trở nên tươi cười: “Không phải là mình không muốn bộ phận quảng cáo làm dự án này … chỉ là bộ phận quảng cáo bên Khải Sâm không có sáng ý nào hay cả. Cậu biết năng lực làm việc của Lâm Đan rồi đấy, đưa cho cô ấy thì kết quả sẽ tốt hơn.” Chuyện này anh đã suy tính rất kỹ rồi, “Trước đó mình đã nói rồi, sau khi kết thúc dự án quảng cáo của Hoa Thụy, tìm được người thích hợp thì mình không làm chức giám đốc này nữa.”

“Ừ, nhưng mà cậu tìm được người thích hợp sao?” Tần Sâm hỏi ngược lại.

Lục Trình Dương đang cúi đầu kiểm tra vị trí của Tô Tầm, đốm nhỏ trên màn hình điện thoại đang đi về đúng hướng địa chỉ mà cô đã nói, anh ngẩng đầu nhìn Tần Sâm một cái: “Tìm được rồi, để xem cô ấy có đồng ý hay không?”

“Tô Tầm?” Tần Sâm nhướn mày nói, trước khi từ chức Lâm Đan cũng đã đề cử Tô Tầm, nói là mặc dù thời gian cô làm ở Khải Sâm không lâu nhưng rất có thiên phú ở lĩnh vực này, năm ngoái cô cũng chính là người ký được nhiều dự án nhất. Tuy nhiên, lúc ấy Lục Trình Dương vào Khải Sâm, trong tay lại nắm được dự án quảng cáo bất động sản Hoa Thụy nên tạm thời để cho anh giữ chức Giám đốc. Điều Tần Sâm không ngờ là Tô Tầm lại là vợ cũ của Lục Trình Dương, cuối cùng cô ấy lại cũng nghỉ việc; sau đó Lâm Đan liền kéo người về phía mình. Lúc này theo ý của Lục Trình Dương là phải đoạt người trở lại sao?

Lục Trình Dương đang muốn nói chuyện thì chợt thấy đốm nhỏ trên màn hình điện thoại thay đổi phương hướng, sắc mặt anh liền thay đổi, lập tức gọi điện thoại cho Tô Tầm, trong điện thoại là giọng nói của nhân viên tổng đài: “Số máy quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được …”

Gọi lại hai lần đều là như thế, Lục Trình Dương lại nhìn vào cái đốm đỏ đang từ từ di chuyển …

“Mình phải đi ra ngoài một chuyến.”

Sắc mặt Lục Trình Dương hoàn toàn thay đổi, vội vàng đứng dậy, cầm lấy chìa khóa xe rồi lao ra khỏi phòng làm việc. Tần Sâm thấy sắc mặt của anh không tốt, biết rõ đã có chuyện xảy ra nên bước nhanh theo sau: “Đợi chút, mình đi với cậu.”



Sau khi cúp điện thoại Tô Tầm liền cúi đầu xem tài liệu cho đến khi xe đột nhiên lắc mạnh một cái, thân thể chao đảo thì cô mới ngẩng đầu lên, cau mày hỏi: “Sao thế?” Suy nghĩ đầu tiên của cô là xảy ra tai nạn giao thông.

“Không sao, chỉ va chạm nhẹ một cái mà thôi.” Mặc dù tài xế đã cố gắng đè thấp âm thanh nhưng Tô Tầm vẫn nghe ra là nữ. Lúc mới lên xe cô chỉ nhìn thoáng qua, thấy tài xế mang khẩu trang và đội mũ lưỡi trai, quần áo nam, ngay cả tóc cũng để ngắn nên nhìn từ phía sau, cô tưởng đó là một tài xế nam cao gầy.

Vừa rồi xe lắc lư mạnh như vậy là do đột ngột bẻ lái, bánh xe đụng vào ổ gà, tài xế phải nhấn mạnh ga xe nên bánh xe mới không bị lọt vào, Tô Tầm nhìn ra ngoài cửa sổ, nghi ngờ nói: “Có phải là cô đi lầm đường rồi không?” Nơi này không giống như đường đi đến công viên Thiên Lam.


Giọng nói của nữ vẫn đè thấp xuống như cũ đáp lại: “Nghe đồng nghiệp nói phía trước xảy ra tai nạn giao thông rất nghiêm trọng nên tôi tạm thời đổi qua đường khác.” Sau khi quay đầu, chiếc xe nhanh chóng lao đi.

“Phải không?” Tô Tầm nhìn đồng hồ, đã qua hơn nửa tiếng rồi, đáng lẽ phải đến nơi rồi mới đúng.

“Đúng vậy, đi đường này có hơi xa một chút, xin lỗi vì đã làm trễ thời gian của cô.” 

Tô Tầm khẽ nhíu mi, mặc dù tài xế đang nói xin lỗi nhưng cô không hề nghe ra một chút áy náy nào trong giọng nói của đối phương cả mà ngược lại khiến trong lòng cô dâng lên một cảm giác không thoải mái. Cái loại cảm giác không thoải mái đó càng ngày càng dâng cao theo tốc độ của chiếc xe, cô tự an ủi mình sẽ không có chuyện gì đâu, trên đường có rất nhiều xe đang lưu thông nhưng lòng bàn tay đã đổ đầy mồ hôi.

Tô Tầm lấy điện thoại ra định gọi cho Lục Trình Dương, đột nhiên cô nhìn vào cột sóng, hoàn toàn không có một chút tín hiệu nào … Trên đường đi còn có các cửa hàng thì làm sao có thể không có tín hiệu được chứ? Trong đáy lòng Tô Tầm dâng lên một sự lo lắng bất an, cố gắng cưỡng chế lo lắng trong đáy lòng xuống, cô trấn định nói: “Tôi không đi đến chỗ đó nữa, cô táp xe vào lề cho tôi xuống.”

Đã đến tháng mười rồi, không cần mở điều hòa nữa nên lúc nãy lên xe cô đã hạ thấp cửa sổ xuống một nửa nhưng bây giờ trong xe hoàn toàn kín mít, tín hiệu điện thoại cũng không có …

Đối phương làm như không nghe thấy lời nói của cô, tăng tốc quẹo xe về tay phải, chạy vào một con đường nhỏ. Thân thể Tô Tầm bị lay mạnh, trán đụng vào cửa xe, đau đến đom đóm nổ đầy mắt; sau một trận điên đảo, hai tay Tô Tầm vội vàng vịn vào thành ghế phía trước, la lớn: “Dừng xe! Tôi bảo cô dừng lại cô có nghe hay không?!”

Trong lòng Tô Tầm càng ngày càng sợ hãi, mặc dù chiếc xe này là xe taxi nhưng lái xe tuyệt đối không phải là tài xế taxi; tài xế taxi sẽ không không để ý đến nguyện vọng của hành khách như vậy, bọn họ sợ bị trách cứ. Đằng này, đối phương lại hoàn toàn không để ý đến cô, tăng tốc xe rồi rẽ vào hẻm nhỏ …

Tô Tầm vỗ vào cửa sổ xe nhưng không có kết quả, hai bên đường rất hẹp không có người qua lại; cô chỉ biết mình không thể cứ như vậy bị người lái xe này đưa đi mất. Nếu dừng xe ở chỗ này, cô lớn tiếng kêu lên thì người đi lại ngoài đường lớn có thể sẽ nghe thấy.

Đột nhiên Tô Tầm duỗi tay về phía trước, xuyên qua ghế lái đè cái mũ của tài xế xuống, che mắt của cô ta lại. Tài xế không ngờ Tô Tầm sẽ làm như vậy, kinh hãi la lên: “Cô làm cái gì vậy? Mau buông tay ra!” Một tay cô ta tóm lấy tay Tô Tầm, tay kia thì giữ tay lái, Tô Tầm nghe được giọng nói của tài xế thì ngẩn người một chút nhưng càng không có ý buông tay. Tầm nhìn của Trình Nhiễm hoàn toàn bị che lại nên xe bị đụng mạnh vào tường, cô ta vội vàng đạp thắng, chiếc xe hoàn toàn dừng lại.

Cổ tay Tô Tầm bị kẹt giữa hai ống sắt nên không thể nào xê dịch được, đầu tiên là thân thể bị kéo về phía sau, sau đó lại bị hất mạnh về phía trước. Sau một trận điên đảo như vậy thì trên cổ tay của cô truyền đến một cơn đau thấu xương, sắc mặt trắng bệch nhưng cô đã đạt được mục đích. Tô Tầm hít sâu một hơi, nhịn đau rút tay ra đồng thời người ngồi ở ghế lái kéo khẩu trang ra, xoay mặt lại lườm Tô Tầm.

Quả nhiên là Trình Nhiễm, mái tóc vốn xoăn dài đã được cắt ngắn, một mái đầu tóc ngắn gọn gàng linh hoạt nhưng ánh mắt lại lạnh lùng nhìn Tô Tầm.

Tô Tầm không lên tiếng, đưa tay muốn mở cửa xe nhưng lại mở không được, lúc này cô mới nhìn Trình Nhiễm, trấn tĩnh nói: “Thả tôi xuống!”

“Cô cảm thấy có khả năng đó sao?” Trình Nhiễm cười lạnh một tiếng, bỗng nhiên cô ta khởi động xe, nhanh chóng lái đi.

Đầu xe và bên trái xe đã bị hư tổn nặng nề, Tô Tầm không ngờ cô ta thế nhưng lại tiếp tục lái xe chạy đi, đang muốn đưa tay ngăn cô ta lại thì điện thoại đổ chuông.

Tô Tầm ngẩn người một chút, trong lòng cảm thấy rất mừng, nhất định là Lục Trình Dương gọi tới.

Điện thoại di động … điện thoại di động …

Không biết lúc nãy điện thoại bị rơi ở chỗ nào rồi, Tô Tầm xoay người tìm điện thoại, nhìn thấy trên màn hình điện thoại bị rơi ở dưới chỗ ngồi hiện lên một dãy số xa lạ thì cô cảm thấy có chút thất vọng nhưng vẫn rất nhanh tay chụp lấy.

Đại khái là do vừa nãy xe bị đụng mạnh nên thiết bị quẫy nhiễu tín hiệu điện thoại đã bị hư. Trinh Nhiễm nghiến răng, lúc Tô Tầm chuẩn bị ấn nút trả lời thì lái xe đâm mạnh vào tường, thân xe bị rung lắc mạnh. Tô Tầm còn chưa kịp nói chuyện thì điện thoại di động một lần nữa rơi mất, thân thể của cô cũng chao đảo theo chiếc xe. Tô Tầm la lên một tiếng, đầu đập mạnh vào cửa sổ, sau một trận đau đầu hoa mắt thì cô liền mất đi ý thức …

Lục Trình Dương vừa lái xe vừa nhìn cái đốm nhỏ trên điện thoại càng ngày càng xa, anh cho xe chạy nhanh theo hướng cái đốm đỏ kia. Tần Sâm ngồi ở ghế phụ gọi điện cho Cao Nham, bảo cậu ta báo cảnh sát dẫn người tới. Lục Trình Dương đọc một dãy số, trầm giọng nói: “Số điện thoại của Tô Tầm, cậu gọi cho cô ấy thử xem có liên lạc được không.”

Không bao lâu, cái đốm nhỏ kia đột nhiên dừng lại, Lục Trình Dương cho rằng Tô Tầm đã bị đưa đến nơi nên trái tim giống như bị người ta hung hăng bóp chặt, không thể nào thở nổi, hai tay anh nắm lấy tay lái thật chặt …

Tần Sâm nghiêng đầu nhìn anh một cái: “Cậu bình tĩnh một chút.”

Lục Trình Dương mím đôi môi mỏng của mình thật chặt, không nói gì, tốc độ xe vẫn như cũ lao đi, Tần Sâm đột nhiên nói: “Điện thoại đã kết nối được rồi.”

Lục Trình Dương vội vàng đoạt lấy di động của anh, vội vàng nói: “Tầm Tầm? Tầm Tầm, nói chuyện đi! Nghe thấy anh nói không? Tầm Tầm …” Không có bất kỳ tiếng trả lời nào, đột nhiên bên kia truyền đến ‘ầm’ một tiếng cùng với tiếng kêu sợ hãi, vừa nghe một cái anh liền nhận ra đó là giọng của Tô Tầm.

Sau đó liền không có bất kỳ âm thanh nào nữa.


Lục Trình Dương như muốn phát điên, gọi vài tiếng vào điện thoại cũng không thấy bất kỳ tiếng phản hồi nào; đột nhiên trong điện thoại truyền đến một tiếng cười lạnh lùng, sắc mặt Lục Trình Dương bỗng chốc thay đổi, nghiêm nghị nói: “Trình Nhiễm, có chuyện gì thì cô cứ nhằm vào tôi, thả cô ấy ra.”

Trình Nhiễm nhìn về phía Tô Tầm đã ngất đi, cười lạnh: “Cô ta chỉ ngất đi mà thôi, anh yên tâm đi, tôi chỉ muốn hoàn thành một việc mà thôi.”

Lục Trình Dương nói ngay lập tức: “Chuyện gì? Chỉ cần không làm tổn hại đến cô ấy thì chuyện gì tôi cũng đồng ý với cô.”

Trình Nhiễm im lặng một lát: “Vậy nếu em muốn anh cưới em thì sao?”

“Được.” Lục Trình Dương không hề do dự trả lời.

Trình Nhiễm cười to vài tiếng: “Nếu như trước đây thì có lẽ tôi sẽ tin nhưng bây giờ anh cảm thấy tôi còn tin lời nói của anh sao? Cho dù anh có giơ nhẫn quỳ trước mặt tôi thì tôi cũng sẽ không tin anh. Bây giờ, tôi chỉ muốn làm chuyện mà … năm năm trước tôi đã ngăn chặn lại; chuyện này là do anh nợ tôi, cũng là do cô ta thiếu tôi, tôi muốn các người phải trả lại cho tôi, tôi muốn cho anh biết, hết lần này tới lần khác anh cũng không cứu được cô ta …”

Năm năm trước … một cảnh tượng nào đó lập tức hiện lên trong đầu. Lục Trình Dương đạp mạnh thắng xe lại, hoàn toàn nổi điên, hai mắt đỏ quạch, ngón tay nắm chặt điện thoại gằn từng chữ một: “Trình Nhiễm! Cô điên à, lúc đầu tôi nên giết chết cô mới phải …” Trái tim của anh giống như bị đâm từng nhát từng nhát một, máu tươi chảy đầm đìa. Cho đến tận bây giờ anh cũng chưa hề nghĩ tới năm đó anh liều chết bảo vệ Tô Tầm nhưng lại xảy ra một lần nữa vào năm năm sau … Anh không dám nghĩ nếu như Tô Tầm rơi vào tuyệt cảnh như vậy …

Trình Nhiễm làm như không nghe thấy lời anh nói, cười khẽ một tiếng rồi cúp điện thoại.

Vốn Trình Nhiễm muốn mở điện thoại của Tô Tầm ra nhưng di động có cài mật mã nên cô ta mở không được bèn quăng điện thoại đi; điện thoại lập tức bị vỡ, cô ta cũng đem sim phá hủy.

Vừa rồi bị đụng mạnh hai lần nên chân cô ta cũng bị thương nhưng dường như cô ta không thèm để ý, kéo một cái chân bị thương vào trong xe nhưng xe lại không thể khởi động được.

Mắng khẽ một câu, cô ta lấy điện thoại ra gọi, nơi này rất gần địa điểm cô ta cần tới.



Sau khi Tần Sâm lấy lại điện thoại trong tay Lục Trình Dương liền hỏi: “Sao rồi?”

Mắt Lục Trình Dương đỏ bừng, vội vàng phóng xe đi, từ trong đáy lòng anh chưa bao giờ cảm thấy sợ hãi như vậy, cổ họng giống như có gai, khàn khàn: “Cô ấy gặp nguy hiểm … Trình Nhiễm … Cao Nham bên kia thế nào rồi, đã đưa người đến chưa?”

Trước đó Cao Nham đã vận dụng quan hệ, cảnh sát khu vực đã sớm xuất phát nên bọn họ phải đến trước mới đúng. Nếu Trình Nhiễm ném điện thoại đi hoặc là phá hủy thì bọn họ sẽ khó mà tìm được người.

“Nên đến rồi.” Tần Sâm gọi điện cho Cao Nham.

Lục Trình Dương thấy cái đốm nhỏ trên màn hình điện thoại vẫn đứng yên một chỗ thì anh không biết liệu Tô Tầm có còn ở chỗ đó hay không nên chỉ có thể lý trí lái xe về hướng đó.

Cao Nham nói trong điện thoại: “Tôi đã đến bên này rồi, cảnh sát cũng đã xuất phát, chỉ cần người vẫn còn ở đó thì không có vấn đề gì cả.”



Tô Tầm tỉnh lại là do bị nước lạnh dội vào người, mở mắt ra mới phát hiện mình đang ở trong một căn phòng cũ kỹ mờ tối. Trình Nhiễm đang đứng ở trước mặt cô, tiện tay ném chậu nước đi, từ trên cao nhìn xuống Tô Tầm.

Tô Tầm cảm thấy đầu rất đau, tay cũng đau nhưng trên người lại lạnh buốt làm cho cô có chút phát run. Tô Tầm ngẩng đầu nhìn Trình Nhiễm, cô ta cũng không tốt hơn bao nhiêu, trán cô ta cũng bị thương; Tô Tầm lạnh giọng hỏi: “Cô bắt tôi đến đây rốt cuộc là muốn làm gì?”

Trình Nhiễm không nói gì, khập khiễng đi ra phía sau ngồi xuống salon, cúi đầu nhìn tay mình rồi đột nhiên ngẩng đầu nhìn Tô Tầm, cười có chút quỷ dị: “Tôi muốn làm chuyện mà năm năm trước tôi đã ngăn cản.”

Tô Tầm không hiểu: “Chuyện gì?”

Trình Nhiễm cười nhạo một tiếng, đi đến trước mặt Tô Tầm, nhìn chằm chằm vào gương mặt sạch sẽ, thanh tú của cô, hai mắt trong suốt sáng ngời, dáng vẻ y hệt như năm năm trước.

“Đúng là Lục Trình Dương yêu cô rất sâu đậm … không muốn cho cô phải chịu chút ủy khuất hoặc tổn thương nào. Bây giờ cô đã tha thứ cho anh ta nên tôi cho là anh ta đã sớm nói rõ mọi chuyện với cô rồi chứ; không ngờ có một việc mà anh ta đời này đều không muốn để cho cô biết. Tô Tầm, cô có biết mình may mắn cỡ nào hay không?”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận