Nơi Cuối Đường... Anh Chờ Em

Bữa cơm vẫn suôn sẻ như thường, cả khách và chủ đều hết sức vui vẻ, trong đầu mọi người đều căn cứ vào những khảo sát thực tế để đánh giá. Là một gia đình có nền giáo dục rất tốt nên những câu hỏi của họ cũng vô cùng khách khí.

Đương nhiên chủ đề nói chuyện thường xoay quanh đến gia đình Tô Thố. Tô Thố biết họ đang muốn điều tra rõ ràng về gia đình cô nên trả lời một cách kĩ càng, tỉ mỉ, ba mẹ ruột, ba mẹ nuôi làm gì, những người khác trong nhà làm gì, ba mẹ của Trần Tử Gia chậm rãi nghe, thường thường liếc nhìn nhau. Tuy gia đình không lừng lẫy như nhà họ Trần, nhưng ít ra cũng là một gia thế trong sạch, là nhà dòng dõi nho học, rất có có tiếng ở địa phương.

Ông Trần hỏi cô: “Ông nội con có từng tham gia trong chiến tranh giải phóng không?”

“Dạ có, ông con còn tham gia trong trận chiến Triều Tiên” sau khi ngừng một lúc, Tô Thố nói: “Hồi nhỏ con cũng không biết, còn hay hỏi ông là tại sao trên người ông có nhiều vết thương vậy, ông nội chỉ cười và nói là do ông trèo cây bị ngã, làm con sợ tới mức từ đó không dám trèo cây nữa.”

“Ông nội con là một anh hùng.” Ông Trần khẳng định, nói hết, ông cảm thấy chủ đề này nặng nề quá, nên chuyển sang chủ đề khác, hỏi Tô Thố: “Nghe Tử Gia nói con biết chơi cờ vây?”

“Dạ biết một chút ạ.” Tô Thố hé miệng cười.

Trần Tử Gia vừa đưa đĩa rau cho cô, vừa nói: “Ba đừng nên xem thường cô ấy. Tài nghệ đánh cờ của cô ấy rất cao, cẩn thận nếu không ba lại không biết tại sao mình thua đó.”

Trong mắt ông Trần dường như xẹt qua tia sáng: “Há, thật không?”

Dưới gầm bàn Tô Thố đá lấy chân của Trần Tử Gia, vội vàng giải thích : “Bác ơi, anh Tử Gia nói quá rồi, cháu không lợi hại như vậy đâu ạ.”

“Chơi một ván sẽ biết thôi.”

Sau khi ăn xong, Tô Thố cùng với ông Trần đi tới phòng sách trên lầu hai, phòng sách rộng đến lạ lùng, trên nền trải một tấm thảm bông màu sẫm, bốn bức tường đều là những giá sách cao tới tận trần nhà, cũng là màu sẫm, mỗi một chiếc giá đều xếp đầy ắp sách, ở giữa có một chiếc bàn nhỏ, trên bàn đặt một bàn cờ, sau khi đợi ông Trần ngồi xuống, Tô Thố cũng ngồi đối diện với ông.

Chỉ cần nhìn qua, Tô Thố biết tài nghệ chơi cờ của ông tương đối cao minh, ông lấy thế “ tam liên tinh” để khai cuộc, sau đó mở rộng chiến tuyến, ông nắm rõ đại cục trong tay, bày bố rất nhanh, có lối tư duy còn nhanh nhẹn hơn người trẻ tuổi, hầu như trước lúc hạ cờ xuống ông không cần phải suy nghĩ, cái gọi là thế nước trút từ trên cao xuống cũng không thể bằng cái này. Vốn dĩ Tô Thố đánh cờ cũng rất nhanh, cho nên chưa tới nửa tiếng đồng hồ, bàn cờ đã đầy một nửa, tài nghệ đánh cờ của cô cũng khá tốt, không khó để nhìn ra thắng thua.

Ông Trần nhìn thế cục, nhẹ nhàng gõ con cờ lên bàn cờ: “Khá tốt, cho dù đang gắng hết sức nhường ta, nhưng mỗi một nước đi đều rất tinh xảo.”

Tô Thố cho rằng mình đã giấu rất tốt, nhưng vẫn bị ông nhìn ra, chỉ đành vừa kinh ngạc vừa xấu hổ nói: “Thưa bác, con _____”

Ông Trần phất tay : “Không cần khiêm tốn.”

Tô Thố lập tức bổ sung thêm một câu: “Tài nghệ chơi cờ của bác cũng rất tốt, trừ phi là đấu với một cao thủ cờ, nếu không thì rất khó thua.”

Ông Trần không hề bày tỏ thái độ, đăm chiêu nhìn vào bàn cờ, lúc này cánh cửa vang lên một tiếng “kẹt”, Trần Tử Gia đẩy cửa vào phòng, bưng trà đặt bên cạnh bàn, vồn vã nói: “Đánh rất lâu rồi.” dứt lời lại nhìn vào bàn cờ hỏi : “Ai thắng ai thua?”

Tô Thố lặng lẽ kéo kéo áo của anh, dùng ánh mắt ra hiệu cho anh không được nói chuyện, Trần Tử Gia lộ ra một nụ cười dỗ dành cô, lẳng lặng từ phía sau chụp lấy tay cô, ánh mắt của ông Trần như ngọn đuốc, động tác lén lút ấy đương nhiên không thể qua được mắt ông, dưới ánh nhìn của ông, Tô Thố vừa hé miệng, nhanh chóng rút tay ra khỏi lòng bàn tay anh.

Ông Trần mỉm cười nói: “Ta thua rồi, con trai không biết chơi cờ, tài nghệ chơi cờ của con dâu lại rất cao minh thật hiếm thấy.”

Nói hết ông rời khỏi phòng sách, ở dưới lầu một, bà Trần vừa thay âu phục cho ông, vừa hỏi: “Con bé chơi cờ thế nào?”

Ông Trần trầm tư nói: “Con dâu chúng ta không phải là một cô gái bình thường, chơi cờ rất giỏi, tôi biết con bé đang nhường tôi, nhưng lại không biết là nhường chỗ nào, ban đầu Tử Gia cầu xin chúng ta chấp nhận con bé, nói nó cực kì thông minh, tôi vẫn không tin lắm, bây giờ xem ra, không chỉ là thông minh có thể hình dung được.”

Bà Trần tỏ vẻ khó hiểu: “Là ý gì?”

“Một người nếu chỉ thông minh, lúc bắt đầu, có thể dễ dàng đạt được thành tích tốt, nhưng chính điều này sẽ giới hạn người ta, cho nên người thông minh càng dễ sai lầm, lạc lối. Còn con bé không phải như vậy, con bé chơi cờ vô cùng tinh chuẩn, nhưng cách đối nhân xử thế hoàn toàn không phải như vậy. Bà nghĩ xem, nếu như là đứa con gái khác, chỉ mong muốn tiếp cận, lại gần, Tử Gia hà tất phải theo đuổi cực khổ như vậy, lời nói cử chỉ hôm nay của con bé cũng rất đúng mực, đây đã không phải là thông minh nữa rồi, có thể nói là thông thái.”

Bà Trần giật mình, than thở với vẻ mặt tiếc nuối: “Tôi thấy cũng đúng, nói một cách công bằng, đứa bé đó dung mạo, tính tình vô cùng hoàn mỹ, rất xứng đôi với Tử Gia, cũng may lúc đó chúng ta vẫn đồng ý, nhưng mà không đồng ý cũng chẳng còn cách nào, con trai lớn rồi, đã là của người khác rồi, gặp được con bé, có lẽ Tiểu Gia cả đời này không thể thoát được.”

Trong lúc nói chuyện hai người đã đi tới cửa. Ông Trần nhìn nhìn chiếc xe ở bên ngoài, ngoảnh đầu lại nói: “Lúc đó tôi đã bảo bà đừng phản đối, lẽ nào khả năng nhìn người của con trai bà rất tệ sao.”

Nhìn thấu qua cửa sổ phòng sách, Tô Thố thấy chiếc xe chạy ra ngoài, ánh đèn của nó như chọc thủng màn đêm tối: “Bác trai thật là bận rộn.”

“Ba đặc biệt trở về để gặp mặt em,” Trần Tử Gia cảm khái: “Ba anh rất ít khi khen người khác, từ nhỏ tới lớn ông ấy cũng chỉ khen anh được vài lần, đếm hết bàn tay, có một lần anh đậu đại học, tính ra cũng mười năm rồi, ông ấy mới lại khen anh.”

“Chắc là bác ấy khách khí.” Tô Thố suy nghĩ một hồi rồi nói.

“Khách khí, em không biết ba anh nổi tiếng là ương ngạnh nhất à?” Trần Tử Gia nắm lấy tay cô, vẻ mặt như dự liệu trước: “Ban đầu anh đã biết rằng là họ sẽ thích em.”

Tô Thố dò xét ánh mắt của anh, như cười mà không cười nói: “Nếu ba mẹ anh không thích em, giống như ba mẹ của Vương Thầm sư huynh, ép buộc anh phải kết hôn với người khác, vậy phải làm sao?”

Ánh mắt của Trần Tử Gia nhẹ nhàng nhìn cô, mỉm cười nghĩ, em tưởng rằng họ chưa từng bắt anh đi xem mặt người con gái khác sao? Nghĩ đến đây, giọng nói anh kiên quyết: “Sẽ không đâu, anh sẽ không để việc này xảy ra, sự việc thành bại là do chính mình, chỉ cần kiên trì sẽ có lối thoát, anh yêu em, anh cũng yêu ba mẹ anh, anh hi vọng chúng ta có thể hòa thuận vui vẻ ngồi ăn cùng một bàn, giúp cho em cảm nhận được mùi vị gia đình, và bây giờ anh đã làm được.”

Tô Thố đờ đẫn nhìn anh, sau một hồi mới ngã vào lòng anh, Trần Tử Gia ôm chặt lấy cô, nhẹ nhàng cắn vào tai cô nói: “Thứ sáu tuần sau, chúng ta đến cục dân chính, nghe nói ngày hôm đó cực kì đẹp.”

Tô Thố nói: “Anh đã sớm tính hết rồi phải không?”

“Đó là, anh cần phải kiếm vợ cho mình trước hai mươi tám tuổi.” Tiếng cười của Trần Tử Gia phải nói là vô cùng phấn chấn, vui vẻ: “Đối với chuyện này, ngoài việc yêu cầu dời ngày khác ra, những việc khác đều có thể đề cập, anh nhất định sẽ lắng nghe.”

Vốn định để lộ ánh mắt, vẻ mặt phê bình, không hài lòng, nhưng đến nửa đường ánh mắt ấy dịu dàng trở lại. Tô Thố kéo lấy anh, đi xuống lầu: “Chúng ta xuống dưới đi, ngẩn người trong phòng sách, giống bộ dạng gì chứ.”

Thực sự đến ngày đăng kí kết hôn mới phát hiện, cục dân chính vô cùng đông đúc khiến cho người ta phải sợ hãi, nghe nói hôm đó là ngày tốt hiếm có trong vài năm nay, người ta nói rằng đăng kí kết hôn hôm nay thì khẳng định là nhất sinh nhất thế… vân vân, chỗ nào cũng đông nghịt những cặp tình nhân tới đăng kí kết hôn, số người xếp hàng trước mặt họ ít nhất phải hơn mười người, vả lại vẫn còn nhiều người đang bước vào. Tô Thố thấy vậy hít thở, cảm thấy chán nản, nhất thời nảy sinh ý định rút lui, thương lượng cùng Trần Tử Gia: “Chưa tới mười giờ mà đã đông người thế này rồi, hay chúng ta ngày mai tới đi.”

Trần Tử Gia giữ chặt cô: “Không được, ngày hôm nay tốt, những ngày khác chưa hẳn đã tốt.”

“Đúng là mê tín.” Tô Thố phản đối: “Chúng ta dù sao cũng tiếp nhận giáo dục của Trung Quốc và phương Tây, có bằng cấp tiến sĩ, không nên tin những thứ này.”

“Thà rằng tin.” Trần Tử Gia nắm chặt lấy tay cô, kiên quyết nói, nhìn bộ dạng của anh, Tô Thố cũng không biết làm sao, đành tiếp tục đợi.

Kết quả là hôm đó phát sinh ra nhiều việc, thật không dễ để xếp hàng, Tô Thố được cho biết là thiếu giấy chứng minh tình trạng hôn nhân của đơn vị, sau đó hai người vội vã trở về sở nghiên cứu vật lý bổ sung giấy tờ, lại còn hết nửa ngày trời đối phó với đồng nghiệp như là: “ay da, Tô Thố thật chẳng tử tế, kết hôn rồi cũng không báo cho mọi người.” Đủ các thể loại câu hỏi, hoàn thành hết mọi thứ, trở lại cục dân chính, lại phải xếp hàng, cuối cùng đến xế chiều cũng cầm được giấy đăng kí kết hôn trong tay.

Hai vị nhân viên trong cục nhìn nhau cười: “Chúc mừng hai người, tuy hôm nay hai người là đôi vợ chồng cuối cùng đăng kí xong, nhưng cũng là cặp đôi đẹp nhất.”

“Cám ơn cô.” Trần Tử Gia cười tỏ lời cám ơn, kéo Tô Thố đứng dậy rời khỏi cục dân chính.

Bầu trời phía tây xuất hiện ánh mặt trời đỏ rực như màu sắc của kim loại được nung lên, nắng chiều giống như một chiếc áo khoác lộng lẫy che lấp mặt trời, ánh sáng của nó chiếu xuống chỗ nào, chỗ đó như tươi sáng lên, thoải mái hơn. Tất cả cảnh vật như lộ ra vừa cao vừa xa, sâu thẳm mà huyền bí.

Tô Thố thu ánh mắt về, nhìn chiếc bóng trên mặt đất nói: “Thì ra kết hôn phiền phức như thế này, không biết li hôn có nhanh hơn không?”

Trong đôi mắt vừa đen, vừa sáng như ngọc của Trần Tử Gia chợt lóe lên tia sáng, anh giơ giơ giấy đăng kí kết hôn uy hiếp: “Sao, em còn muốn li hôn à, anh nói cho em biết, ngay cả nghĩ cũng không được nghĩ đến việc đó.”

Tờ giấy này đã buộc hai người lại với nhau, sau đó thì kết hôn sao? Nhìn Trần Tử Gia cẩn thận, nghiêm túc đón nhận tờ giấy, Tô Thố mơ mơ hồ hồ cảm nhận xung quanh giống như một giấc mộng, mọi thứ đều khe khẽ lay động. Mặt trời chiều ngả về phía tây, khiến cho vạn vật đều nhuộm thành màu đỏ kim. Trong lúc ngỡ ngàng cô ngẩng đầu nhìn Trần Tử Gia, anh cũng đang nhìn cô, mỉm cười, tỏ ra vừa lòng thỏa ý nhìn cô, sắc thái trên khuôn mặt ấy, Tô Thố chưa từng thấy qua, đại khái, có thể nói là “hạnh phúc” chăng. Trong nắng chiều rực rỡ tươi đẹp như vậy, vẻ mặt hạnh phúc đó như đang kì vọng vào cuộc sống tương lai, trái lại không hề để ý tới hiện tại, khiến cho cô có cảm giác an tâm mà trước nay chưa hề có.

Có lẽ đây mới là điều mà cô luôn muốn có?

Buổi tối hôm đó, hai người cùng với người nhà Trần Tử Gia còn có cả Tô Trí cùng nhau ra ngoài ăn cơm, một bữa cơm hòa thuận vui vẻ. Khi dùng cơm, Tô Thố thấp giọng hỏi Tô Trí ở bên cạnh: “Sao rồi, chị dâu của em vẫn chưa trở về à?”

Tô Trí gượng cười: “Cô ấy vẫn đang giận.”

Tô Thố nhìn anh với ánh mắt cảm thông: “Em không tin anh nói với chị ấy em kết hôn rồi mà chị ấy vẫn không về.”

Lúc này Tô Trí mới bừng tỉnh hiểu ra, liên tục tán dương.

Buổi tối hôm đó lúc hai người trở về nhà thì đêm đã khuya rồi. Tô Thố vô cùng mệt mỏi, dường như không còn chút sức lực. Sau khi tắm xong, tinh thần mới tốt hơn một chút, quấn lấy chiếc ra trải giường trên ghế sopha trong phòng khách, nằm xem tivi, đó là một bộ phim nhiều tập thời cổ đại. Đế vương Tương Tương diễn càng sôi nổi, vừa xem liền mê mẩn, ngay cả Trần Tử Gia từ phòng tắm đi ra lúc nào cô cũng không phát hiện.

“Tivi hấp dẫn hơn so với anh sao?” Trần Tử Gia vừa nói vừa ngồi lên ghế sopha, vén chiếc ra lên, bản thân cũng chui vào đó, ôm lấy cô từ phía sau.

“Cũng không tệ lắm.” Tô Thố quay đầu nhìn anh, gật gật đầu nói.

Sau khi tắm xong làn môi của Tô Thố đỏ tươi, làn da càng trắng hơn. Ôm cô trong lòng, lồng ngực của Trần Tử Gia bắt đầu phập phồng, môi anh lại muốn áp lên đôi môi đỏ tươi kia. Vừa đúng lúc, tin tức trong tivi nhắc đến một cái tên, Tô Thố nhanh chóng ngoảnh đầu lại: “Ba của anh.”

Mùi hương trên người cô thoảng qua lỗ mũi, Trần Tử Gia khẽ cắn môi nhẫn nại, nhắc nhở cô: “Bây giờ cũng là ba của em. Buổi tối lúc ăn cơm, em không phải đã xưng hô rất tốt sao.”

“Ư.” Tô Thố dường như đột nhiên nhớ ra việc này, ánh mắt lập tức trở nên xa xăm, một hồi lâu không nói gì cả.

Trần Tử Gia hỏi cô: “Em đang nghĩ gì vậy?”

Tô Thố cầm điều khiển tivi, chỉnh âm thanh nhỏ xuống một chú, mới nói: “Tử Gia, anh biết tại sao em không cần đến tiền của bác em không, lúc bọn họ nuôi dưỡng em, mọi người trong nhà đều góp ý, nói em đổi cách xưng hô đi, gọi họ là bố mẹ, mỗi một người đều cho rằng như vậy sẽ giúp em tìm thấy cảm giác của gia đình, đúng vậy, em quả thực đã tìm được. Em nhớ lần đầu tiên em gọi hai bác là bố mẹ, họ đều bật khóc, nhưng anh biết không trong lòng em vẫn không thể đổi được, bố mẹ thân sinh của em vì cứu em mà qua đời, mà em lại đi gọi người khác là bố mẹ, dường như là …… phản bội họ. Năm lớp 12, em chỉ nghĩ sau khi em học đại học, sẽ không cần dùng đến tiền của họ nữa. Em tự nói với mình như vậy em sẽ ít mắc nợ họ hơn.”

Trần Tử Gia dịu dàng nhìn cô: “Không phải như vậy đâu, em thử đứng trên lập trường ba mẹ thân sinh của em đi. Nếu mà họ trên trời có linh, họ mong muốn em làm thế nào? Họ yêu em như vậy, nhất định mong muốn em sống tốt, mong hai bác của em có thể thay họ chăm sóc em, còn có ba mẹ anh, tình yêu của ba mẹ là vĩ đại nhất, không hề cầu lợi. A Thố, một người có nhiều ba mẹ, đó là may mắn.”

Từ trước đến giờ chưa từng nghe ai nói như thế này. Tô Thố toàn thân chấn động, lặp đi lặp lại: “Đúng vậy, tại sao trước giờ em đều không nghĩ ra chứ, anh nói rất đúng, một người có nhiều ba mẹ, đó là may mắn. Trần Tử Gia cười, hôn lên trán cô: “Lẽ nào em lại mơ hồ như vậy.”

Tô Thố nghiêng người: “Thật ra em cũng biết ý nghĩ của mình rất ngu xuẩn, cái mà em thiếu nợ đâu phải là tiền, nhưng mà không thể nào khống chế được bản thân, anh nói xem có kì lạ không?”

“Con người cũng có lúc không điều khiển được bản thân, không có gì kì lạ cả.” Trần Tử Gia nói, anh thực sự cảm thấy khó bề tưởng tượng, cô được anh ôm trong lòng rất lâu rồi, tại sao không nhận ra phản ứng của anh, anh bực bội vì những suy nghĩ chậm chạp của cô, tức tối nói: “Ví dụ bây giờ anh.”

Về phương diện này Tô Thố quả thực phản ứng rất chậm, cô biết cơ thể anh đang nóng lên, toàn thân anh cương lên, cánh tay đang ôm lấy bên hông cô thuận theo sống lưng di chuyển lên trên, lại không suy nghĩ cẩn thận là vì gì, cảm thấy kì lạ và nghi hoặc cô quay đầu lại nhìn anh: “Sao vậy?”

Sau đó cô bị anh đè xuống ghế sopha, liên tục bị tấn công bởi những nụ hôn, cô bỗng nhận thấy nụ hôn này không hề giống với trước đây, bộ đồ ngủ của cô bị anh cởi ra gần hết, cô ngửa mặt lên trần nhà, khuôn mặt lập tức đỏ bừng, đôi tay ôm lấy cổ anh.

Làn da trắng nõn nà của cô dần lộ ra, nhiệt độ trong phòng tăng đột ngột, dù cho chiếc điều hòa đang gắng sức phun tỏa khí lạnh nhưng cũng chẳng có tác dụng gì, dù nằm mơ cũng mong muốn có được người mình yêu cố gắng khống chế, tự chủ bao nhiêu năm, giờ đây ham muốn ấy lại trào dâng, Trần Tử Gia cúi người hôn liên tục trên từng tấc da của cô, khí thế hừng hực giống như muốn ăn tươi nuốt sống cô, đột nhiên anh nghe thấy tiếng rên rỉ của cô, Trần Tử Gia toàn thân run lên, dùng ra trải giường quấn lấy người cô, rồi bế cô vào trong phòng ngủ.

Sau khi cả người cô đều nằm trên giường, Trần Tử Gia liền thả người xuống giường, vùi đầu vào, cẩn thận cắn xé từng chỗ trên cổ cô, bên tai cô văng vẳng một câu nói, giọng nói vừa trầm trầm lại khàn khàn mang theo sức quyến rũ kì lạ: “Anh yêu em, A Thố, anh yêu em……”

Cơ thể anh nóng bỏng, hai chân ghì chặt lấy cô, toàn bộ da thịt dính lấy cô, sản sinh ra cả nước và lửa, Tô Thố cảm thấy thân mình như rời rạc, cô vòng tay qua cổ anh, nhìn những giọt mồ hôi trên trán anh, rơi xuống, đọng lại trên tóc cô.

Lần thứ nhất tỉnh dậy, Tô Thố nhìn đồng hồ, vẫn chưa bốn giờ sáng, toàn thân cô đều đau rã rời nhưng muốn trở mình, ý nghĩ này vừa lóe lên trong đầu, liền phát hiện mình không có cách nào để nhúc nhích cả, hai người ôm nhau rất chặt, hai chân quấn lấy nhau, khẽ khàng động đậy cũng sẽ khiến đối phương tỉnh giấc. Cô quan sát tỉ mỉ Trần Tử Gia, đèn tường vẫn còn bật, phát ra ánh sáng màu vỏ quýt, để lại một vùng tối trên khuôn mặt anh, lúc này anh ngủ rất ngon, tay phải vòng qua ôm lấy hông cô, lúc đó không thể nào ngắm nghía được ngũ quan trên khuôn mặt anh khiến cho cô trong phút chốc mơ hồ, sau đó khóe miệng nở một nụ cười, rồi cô nhắm mắt lại ngủ tiếp.

Một lần nữa tỉnh dậy trời vẫn chưa sáng, bên ngoài cửa sổ vẫn là một màn đen kịt, Trần Tử Gia tỉnh giấc sớm hơn cô, tay phải anh chống lấy đầu, khóe miệng mỉm cười nhìn cô, ánh mắt tỏ vẻ rất tỉnh táo, không có một chút gì là buồn ngủ, anh nhẹ nhàng hỏi: “Tỉnh rồi à?”

“Ừ”

Nói rồi cô định ngồi dậy, toàn thân trên người giống như tan rã, xương cốt kêu lên răng rắc, nhất là lưng, dường như muốn gãy ra luôn, cô hít một hơi thở rồi ngã vào lòng anh.

Trần Tử Gia xót xa ôm lấy cô, giữ chặt cô trong lòng nói: “Đừng động đậy, hôm nay là chủ nhật, ngủ thêm một chút đi, ngày mai còn phải chụp ảnh cưới nữa.”

Tô Thố liền nhớ ra hôm nay đúng là chủ nhật, nên cũng không sốt ruột, yên tâm ngồi trong lòng anh, trong đầu cô không thể khống chế được cứ nghĩ đến cánh tượng buổi tối ngày hôm qua là khuôn mặt lại đỏ bừng lên.

“Chỗ này còn đau không?”

Câu hỏi đó khiến cho khuôn mặt đỏ ửng của cô lại càng thêm đỏ, sau đó mới ý thức được bàn tay anh đang dừng lại ở vết thương trên ngực cô. Cô trợn tròn mắt nhìn anh nói: “Bao nhiêu năm nay, làm gì có chỗ nào còn biết đau nữa.”

Trần Tử Gia hạ giọng nói: “Em không biết vào buổi tối hôm đó, anh như thế nào đâu, anh đứng canh trước giường bệnh của em, không ngừng suy nghĩ, cái mà gọi là địa ngục trong thần thoại, chính là như thế này sao.”

Không nhìn thấy vẻ mặt của anh, nhưng nghe thấy nhịp tim trong lồng ngực anh đột nhiên đập nhanh hơn, Tô Thố cười nhẹ nhõm: “Thật không, anh không nhắc tới thì em cũng quên mất, chúng ta nói một chút về vấn đề khác đi.”

Nụ cười của Trần Tử Gia giảo hoạt, tiến tới gần môi cô: “Anh hỏi em, em nói là mấy người bạn ở cùng kí túc xá với em có ảnh của anh, vậy em có không?”

Tô Thố nghĩ một lúc, trong giọng nói còn pha chút tiếng cười: “Ban đầu thì có, sau này không còn nữa.”

“Ừ, tại sao?” Tiếng “ừ” được kéo dài, rõ ràng là dấu hiệu đó có chút bất thường, khiến cho Tô Thố nhận thấy cô có nói hay không nói đều là vấn đề lớn, sau một hồi cân nhắc kĩ càng, cuối cùng cũng thành thật trả lời: “Sau này em cảm thấy anh có chút thích em nên em đã đem ảnh cho người khác.”

Trần Tử Gia bình tĩnh hỏi: “Em biết khi nào?”

Tô Thố thở dài: “Là vào kì nghỉ đông năm nhất, lúc anh tiễn đến sân bay, bình thường anh toàn đi xe đạp, đi xa hơn một chút thì ngồi xe buýt, không có mấy người biết gia thế nhà anh rất hiển hách. Lúc đó được nghỉ rất nhiều ngày, anh đặc biệt trở lại, rõ ràng là có thái độ khác thường, anh lại còn bảo tài xế lái xe nhà anh đưa em đến sân bay.”

Trần Tử Gia đành thở dài nói: “Anh cũng nghĩ là trong lòng em đã biết rõ. Sau khi trở về, em bắt đầu xa lánh anh, anh còn tưởng em ____”

Nói đến đây, anh ngừng lại một lúc, không nói thêm nữa; Tô Thố trong lòng có cân nhắc, sau một hồi, cô ôm chầm lấy anh: “Lúc đó em trốn thật giỏi, kì thực chỉ là sợ không chịu được, em sẽ yêu anh mất……nhưng vẫn không thể nào trốn được……”

Lời nói còn chưa dứt, Trần Tử Gia nghiêng người cúi đầu, dùng bờ môi ngăn chặn lời nói của cô, sau đó cứ thế chìm ngập trong nụ hôn say đắm.

Ngày hôm đó, hai người không ra ngoài, buổi chiều Tô Thố bắt đầu thu dọn đồ đạc, vài ngày trước cô mới chuyển hết đồ đạc tới, chất đầy trong phòng, chưa thu xếp được tí nào. Sách thực sự là rất nhiều, hai cái giá sách lớn cũng không để hết. Trần Tử Gia bắt đầu lấy hết sách của anh xuống, ra hiệu cho Tô Thố mang những quyển sách vĩ đại về chuyên ngành của cô đặt lên trên: “Đặt sách của em lên trước đi, ngày mai lại đi mua thêm giá sách.”

“Vẫn còn cần mua thêm giá sách sao.” Tô Thố nhắc nhở anh.

“Bà xã đại nhân, anh biết rồi, anh đã sớm muốn mua rồi, nhưng sợ em không thích.” Vừa nói, anh vừa ôm đống sách trên giá xuống, không biết tay va trúng chỗ nào, khiến cho một trục cuốn tranh dài hơn một thước cũng lăn xuống dưới.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui