Nơi Cuối Đường... Anh Chờ Em

Tô Thố khom lưng nhặt lên, định chuẩn bị đưa cho Trần Tử Gia nhưng lại nhìn thấy sắc mặt của anh có chút biến đổi, nên thay đổi ý định, cô không hề khách sáo, liền mở ra, đồng thời hỏi: “Là ai viết vậy? Còn có thể treo lên được, tại sao lại không treo lên?”

Trần Tử Gia ôm lấy cánh tay, cười với cô: “Sợ làm hỏng mất nên không treo, em thử coi đi, nhìn xem viết thế nào?”

Tô Thố quan sát một hồi, rồi bĩu môi: “Kết cấu chữ rời rạc, đường nét hơi thô, nét bút có chút rệu rạo, rất tệ.” Dứt lời, cô cười rộ lên, tại sao anh vẫn còn giữ lại vậy, em không đành lòng xem nó.”

Trần Tử Gia đặt quyển trục lên tường, ra hiệu: “Bây giờ có thể treo lên rồi, sau này em cứ viết một bức thì anh treo một bức.”

Tô Thố xua tay: “Ba ngày không luyện, tay liền cứng lại, không viết được nữa rồi. Em vẫn nhớ, hồi nhỏ em viết theo nhiều nhất là bức “nhan cần lễ bi”, hồi học nghiên cứu sinh, em được xem qua bức đó rất nhiều lần, viết thực sự rất đẹp, nhưng em chưa từng có ý định cầm bút luyện.”

“Lúc nào đó, anh lại dẫn em đi xem lại.” Trần Tử Gia hơi tiếc nuối, nói.

Câu nói đó khiến cho Tô Thố nghĩ tới rất nhiều sự việc, nụ cười chợt tắt, cô vô ý hỏi: “Lúc đó, anh với giáo sư Triệu nói gì vậy?”

Trần Tử Gia quay lưng về phía Tô Thố, quan sát bức tự, một hồi lâu không nói gì, sau một lúc anh cẩn thận cuốn lại bức tự, đặt lại vào chỗ cũ trên giá sách, mới quay đầu nhìn Tô Thố, ôm lấy cô, rồi chậm rãi nói, nhưng lại không phải là trả lời câu hỏi của cô, anh nói đến việc khác: “Mấy năm anh ở nước ngoài, mỗi ngày đều lấy bức tự ra xem, mỗi lần xem, anh đều tự nói với mình, anh tuyệt đối sẽ không để em rời xa anh nữa đâu.”

Tô Thố không giấu nổi vẻ mặt tươi cười của mình, cô ngẩng đầu, rồi kiễng chân lên hôn vào đôi môi Trần Tử Gia, nói: “Nếu không phải em bằng lòng, em sẽ không ở lại sở nghiên cứu vật lý quốc gia.”

Trần Tử Gia vừa cười vừa than, ôm lấy cô, hôn lấy hôn để rồi mới ngồi xuống ghế, đặt cô ngồi lên đùi anh, nói: “Cái gì anh cũng không gạt được em, em còn muốn biết điều gì nữa không?”

Tô Thố mỉm cười: “Việc của trường tiểu học Tề Gia Truân.

“Là anh.” Trần Tử Gia gật đầu “còn gì nữa không?”.

“Có một hôm vào buổi tối, em gọi điện cho anh, người nghe máy là một cô gái.” Tô Thố mỉm cười nói.

“Có chuyện này sao?” Lúc đầu Trần Tử Gia vô cùng ngạc nhiên, sau đó liếc thấy Tô Thố đang bật cười, cũng liền cười lớn: “Vậy em vẫn dám kết hôn với anh sao?”

Tô Thố cười mếu máo, sau đó cúi xuống bả vai anh: “Khi gặp mẹ anh, em mới biết đó là mẹ anh.”

“Thì ra là vậy.” Trần Tử Gia thở phào nhẹ nhõm, sờ sờ vào mũi: “May mà em biết đó là mẹ anh, nếu không thì________”

“Kì thực” Tô Thố khẳng định nói: “Từ trước tới giờ em chưa hề nghi ngờ anh điều gì hết, em luôn tin tưởng anh.”

Trong lòng của Trần Tử Gia dường như đang có một thứ gì đó gọi là hạnh phúc trào dâng, anh nâng khuôn mặt nhỏ nhắn của cô lên, chăm chú nhìn một lúc, lại nhẹ nhàng cắn vào tai cô: “Anh sẽ đem câu nói này và bức tự đó dán lại.”

Cuối cùng mới phát hiện, quá trình chuẩn bị hôn lễ phức tạp hơn tưởng tượng nhiều, chỉ viết thiệp mời thôi, Tô Thố đã phải viết đến vài trăm tấm rồi, trong đó có đến 80% số người cô không quen biết, Phần lớn đều là bạn bè của nhà họ Trần, dường như thân phận của họ rất cao quý, mọi thứ đều thật rối ren, hỗn độn. Ưng Thần cuối cùng cũng về nước, cô tạm thời chưa có công việc, chỗ ở cũng gần, thế là ngày ngày chạy qua giúp Tô Thố chuẩn bị hôn lễ. Tô Ti Duyệt lớn rất nhanh, mái tóc màu nâu vừa mềm vừa mượt, khuôn mặt vừa trắng nõn lại mũm mĩm giống như có thể bóp ra nước, cô bé băm ba băm bê nói được vài chữ hoặc vài từ đơn, cô bé cực kì thân thiết với Tô Thố, bập bẹ gọi cô nghe ngọt lịm vô cùng.”

Hết thảy mọi vấn đề đều rất dễ giải quyết, phiền phức nhất chính là không tìm được phù dâu, những cô bạn học trước đây đều lần lượt kết hôn rồi, trong các đồng nghiệp ở sở nghiên cứu cũng không thể tìm thấy người nào thích hợp.

Sau khi biết được việc này, Ưng Thần trố mắt đứng nhìn Tô Thố: “Em thật là không còn bạn gái chưa kết hôn sao, quả thực không được, Trần Tử Gia không phải vẫn còn một cô em kết nghĩa sao? Nhờ cô ấy đi.”

Tô Thố im lặng, sau đó nói: “Hình như vẫn còn một người nữa.”

“Ai?”

Tô Thố nhẹ giọng nói: “Một người bạn học cấp ba.”

Khi ngồi trong đại sảnh của khách sạn đợi Thẩm Tư Lục, Tô Thố tưởng tượng cô ấy sẽ thay đổi như thế nào, hay là vẫn như xưa, dáng người nhỏ nhắn, khuôn mặt xinh đẹp tuyệt trần, lúc cười đôi mắt nhắm lại chỉ nhìn thấy một kẽ hở, lúc đầu đã chuẩn bị tâm lí rất tốt rồi, nên khi gặp lại người đó, Tô Thố không có gì gọi là kinh ngạc cả. Thẩm Tư Lục đeo đôi giày cao gót rất cao, giẫm lên trên sàn nhà bóng loáng, làm phát sinh âm thanh nghe rất vui tai, cô ấy trưởng thành lên rất nhiều, mái tóc xoăn xoăn ôm lấy phía sống lưng, cô ấy thản nhiên cười với Tô Thố, sau đó ngồi vào chiếc ghế sopha đối diện Tô Thố.

“Mình hỏi dì Vương, dì nói tuần này cậu đi công tác, vừa may là ở đây.” Tô Thố mở miệng đầu tiên.

Thẩm Tư Lục nâng ánh mắt nhìn, một hồi lâu sau mới nói: “Vì sao cậu lại muốn tìm mình?”

Vẻ mặt Tô Thố căng thẳng, câu nói đó cứ để hoài trong bụng, tốt hơn hết là cứ nói ra vậy: “Tư Lục, mình kết hôn rồi, cuối tuần này sẽ cử hành hôn lễ, nếu cậu có thời gian có thể làm phù dâu cho mình không?”

Nói xong cô nhìn Thẩm Tư Lục, ánh mắt không hề dịch chuyển, Thẩm Tư Lục cũng nhìn chằm chằm cô: “Oh, lúc nào vậy?”

“Ừ, nửa tháng trước mình kết hôn rồi.” Tô Thố lặp lại một lần nữa, nói rồi nhìn thấy tay cô phát run.

Thẩm Tư Lục kinh ngạc: “Lời nói đùa năm lớp 12 đó, cậu nhớ không?”

Thẩm Tư Lục cúi đầu, sau đó lại ngẩng đầu, vuốt lấy mái tóc xoăn và dài: “Tốt lắm, tốt lắm, chúc mừng, chúc mừng cậu.”

Giọng nói của Tô Thố khàn khàn: “Tư Lục, xin lỗi cậu.”

“Cậu xin lỗi gì chứ.” Thẩm Tư Lục nhẹ giọng, cười: “Có thể kết hôn là một việc tốt, không giống mình, mãi vẫn không gả đi được, trước giờ mình đều biết, cậu vừa xinh đẹp lại thông minh, không thiếu người thích cậu. Kì thực nếu Giang Vi Chỉ vẫn còn, chưa hẳn hai người sẽ sống cùng nhau.”

Tô Thố ngơ ngẩn một hồi lâu, sau đó để lộ ra nụ cười đau khổ: “Cậu có tin không, bao nhiêu năm nay, mình đều không dám nghĩ nếu mà Vi Chỉ vẫn còn sống, tụi mình sẽ như thế nào, mình không nghĩ cho nên mình không biết là tụi mình sẽ ở với nhau không.”

“Cậu không có gì thay đổi cả.” Thẩm Tư Lục lúc này mới quan sát cô thật kĩ, cố gắng tỏ ra lạnh nhạt một chút, nói: “Mình nhớ lần cuối cùng gặp cậu là hôm làm hồ sơ đăng kí dự thi đại học, bọn họ nói là cậu thi vào khoa vật lý, chính là chuyên ngành mà Giang Vi Chỉ muốn học, lúc đó mình thực sự không còn đố kỵ với cậu nữa, trước đây mình luôn cảm thấy cậu yêu Giang Vi Chỉ không đủ.

Anh ấy vì cậu mà làm rất nhiều việc, nhưng cậu lại chưa từng làm một việc gì vì anh ấy, anh ấy là một người ngay thẳng, lại có thể mượn bài tập cho cậu chép, thậm chí giúp cậu làm bài tập, giúp cậu đối phó với giáo viên, cậu thích xem những quyển sách kì quái, anh ấy cũng đến thư viện mượn giúp cậu, cậu không muốn đánh đàn vào ngày lễ kỉ niệm thành lập trường, anh ấy đi thay cậu, cậu muốn trượt băng, anh ấy liền đi học trượt băng, cậu thích chơi cờ vây, anh ấy cũng bỏ ra rất nhiều thời gian ngồi chơi cùng cậu……”

Tô Thố thoát ra khỏi những kí ức mơ hồ, sau đó quan sát người ngồi trước mặt cô và cảnh vật xung quanh. Bây giờ cô không phải đang ở trong phòng học năm cấp 3, cũng không phải đang nói chuyện với Tư Lục trước đây, thời gian, không gian hoàn toàn thay đổi, một chút dấu vết cũng không còn.

“……cần phải mặc cái gì?”

Tô Thố hoàn hồn, mới nghĩ tới điều Tư Lục nói: “Cậu đồng ý làm phù dâu cho mình rồi sao?”

Thẩm Tư Lục ngồi lại gần hơn, chăm chú nhìn vào bàn tay đang đặt trên chiếc bàn thủy tinh của Tô Thố: “Chiếc nhẫn đẹp quá, ông xã của cậu quả thực rất yêu cậu.” Nói rồi cô cười: “Kì thực mình cũng rất muốn gặp mặt ông xã của cậu.”

“Cậu đồng ý là tốt rồi.” Tô Thố thở phào nhẹ nhõm, lúc này điện thoại reo lên, là điện thoại của Trần Tử Gia nói là anh đang ở gần đây, một lát sau sẽ qua đón cô.

“Ông xã cậu gọi phải không?”

Tô Thố khẽ gật đầu: “Anh ấy sẽ qua đây liền, cậu đợi một chút sẽ gặp được thôi.”

Thẩm Tư Lục cúi đầu, suy nghĩ: “Cậu đồng ý gả cho anh ta, nhất định là rất yêu anh ta rồi.”

Đôi mắt Tô Tố như lóe lên một tia sáng, tia sáng ấy đang quan sát vẻ mặt thất thần của Thẩm Tư Lục, Tư Lục đang suy nghĩ đã bao giờ cô nhìn thấy cái ánh mắt này chưa, thì nghe thấy tiếng câu trả lời rõ ràng của Tô Thố: “Phải, mình yêu anh ấy, mình hoàn toàn có thể bỏ tất cả vì anh ấy.”

Thẩm Tư Lục “ừ” một tiếng. “Vậy cũng tốt.”

Hai người bắt đầu từ từ nói chuyện. Sau khi biết công việc của Tô Thố, Thẩm Tư Lục cũng không hề bất ngờ, chỉ khe khẽ nói một câu: “Mình biết cậu có thể hoàn thành được tâm nguyện của anh ấy.” Rồi không nhắc đến việc gì liên qua tới Giang Vi Chỉ nữa, cô ấy không nói, Tô Thố càng không biết nói gì. Nói hết chuyện cũ của những người bạn học trước đây, sau đó hai người lại nói đến tình hình gần đây của bản thân mình, sự kết hợp ăn ý trong lời nói trước đây của hai người lại xuất hiện.

“Mình nhớ lần đó ____” Thẩm Tư Lục mở miệng định nói điều gì đó, bỗng dừng lại, nhìn về phía sau Tô Thố.

Thuận theo ánh mắt của cô, Tô Thố cũng ngoái đầu lại, nhìn cái người đang phì cười đứng sau đợi mình, nhìn thấy ánh mắt kinh ngạc của Thẩm Tư Lục, cô dịu dàng giới thiệu: “Anh ấy là chồng của mình, Tử Gia, đây là người bạn thân nhất mà em từng nói với anh, Thẩm Tư Lục.”

Trước khi ngồi xuống, Trần Tử Gia bình thản quan sát Thẩm Tư Lục, rồi duỗi tay ra, dùng ngữ khí hết sức lịch sự mà tuyệt đối không có chút xa lạ chào hỏi cô : “Xin chào cô Thẩm, nghe A Thố nhắc đến cô rất nhiều.”

Thẩm Tư Lục liếc nhìn Tô Thố rồi bắt tay cùng anh.

Sau khi cười hớn hở, Tô Thố nói: “Cậu với mình đúng là kẻ tám lạng người nửa cân, lần đầu tiên mình gặp anh ấy, cũng kinh ngạc như vậy đó.”

Thẩm Tư Lục cũng hếch mày nhìn cô: “Nhớ năm đó ______” Sau đó nhớ ra ở chỗ này không chỉ có mình hai người, thế là ngậm miệng không nói.

Tô Thố nhịn không được cười lại càng muốn chọc ghẹo, lúc định nói cái gì đó thì nghe thấy Trần Tử Gia hỏi: “Ăn tối chưa?”

“Vẫn chưa, vừa tan làm thì em liền chạy tới đây, Tư Lục, cùng tụi mình đi ăn tối nha.”

Tư Lục chỉ chiếc đồng hồ treo trên tường, lắc đầu lấy làm tiếc: “Buổi tối mình có việc rồi, dù gì thì cũng là đi công tác mà. Thân bất do kỉ, hôn lễ của hai người khi nào tổ chức vậy?”

Tô Thố liền nói ra ngày tháng, Thẩm Tư Lục lập tức đáp lại: “Không vấn đề gì, buổi chiều trước ngày hôm đó, mình sẽ gọi điện cho cậu.”

Nhìn bóng cô dần dần mất hẳn trong thang máy, hai người cũng rời khỏi khách sạn. Ánh đèn bốn bên bắt đầu sáng lên, Trần Tử Gia vừa cầm lấy chìa khóa xe, vừa dùng khẩu khí không dứt khoát nói: “Có thể thấy được giữa hai người vẫn còn một rào cản nào đó.”

“Đó là điều khó tránh khỏi, tụi em đã nhiều năm rồi không gặp mà.” Tô Thố nói: “Đến siêu thị đi, em muốn mua một chút đồ.”

Buổi tối, người trong siêu thị rất đông, rộn ràng, nhốn nháo. Trần Tử Gia đang đẩy chiếc xe đựng đồ, Tô Thố kéo lấy tay anh, thờ ơ thả đồ vào xe.

“Hồi cấp 3, tụi em đùa với nhau, ai mà kết hôn sau phải làm phù dâu cho người kết hôn trước.” Tô Thố thở dài: “Nhưng bao nhiêu năm nay, cô ấy vẫn không kết hôn.”

“Tại sao cô ấy không kết hôn?” Trần Tử Gia nghiêng đầu.

Tô Thố nhẹ giọng nói: “Còn phải hỏi sao.” Nói rồi cô cầm một chùm quả vải đặt vào xe, mới nói: “Cô ấy không may mắn bằng em, cô ấy chưa gặp được người có thể khiến cô ấy quên mọi thứ trước đây, còn em thì gặp được rồi.”

Trần Tử Gia cảm thấy hài lòng thỏa dạ, thế là biểu lộ cảm xúc ấy trên mặt, Tô Thố ngay lập tức biết anh định làm gì, liền đẩy anh ra, vẻ mặt căng thẳng nhìn bốn bề xung quanh. Trần Tử Gia vốn là muốn dọa cô, lúc này mục đích đã đạt được, liền bật cười rồi dắt lấy tay cô.

Kì thực trước hôn lễ ba ngày, bọn họ vô cùng bận rộn, họ hàng, thân thích nhà họ Tô hầu hết đều tới, có thể nói là vô cùng đông, cũng may Ưng Thần đã sắp xếp chỗ ở ổn thỏa cho họ. Dù cho như vậy, nhưng hai ngày hôm đó, đủ thứ việc lớn nhỏ đều lũ lượt kéo đến. Tô Thố vốn đã xin đơn vị cho nghỉ phép, nhưng đến buổi chiều trước ngày hôn lễ vẫn bị gọi đến làm tạm thời. Chiếc máy phân tích đáng giá vừa mới được mang đến phòng thí nghiệm xảy ra vấn đề, lại xảy ra đúng lúc cần dùng đến nó. Cô tăng giờ, tăng ca làm đến tận nửa đêm, về tới nhà ngủ chưa được năm tiếng đồng hồ, mới sáng sớm lại phải thức dậy trong mệt mỏi để chuẩn bị.

Tô Thố vô cùng buồn ngủ, lúc trang điểm vẻ mặt bơ phờ, đờ đẫn. Ưng Thần rất có kinh nghiệm, thấy vậy liền an ủi cô: “Đều là như vậy, hết hôm nay là tốt rồi.”

Tô Thố cố gắng mở to hai mắt: “Lúc đó anh chị thì sao?”

“Mệt, quả thực là rất mệt, nhưng lại vô cùng hạnh phúc.” Giọng nói của Ưng Thần dịu xuống.

Thẩm Tư Lục cũng đứng một bên để người thợ trang điểm điểm trên khuôn mặt cô, vẻ mặt cô có chút đăm chiêu. Sau khi Ưng Thần đứng dậy, rời khỏi, bốn bên không có người, cô mới nhìn Tô Thố hỏi: “Tối hôm qua, mình nhìn thấy danh sách khách mời, chợt giật nảy mình.”

Tô Thố thở dài: “Thích nghi được sẽ tốt thôi, bởi vì ngoài anh ấy ra, không còn ai tốt để cho mình cưới,”

Thẩm Tư Lộ nhìn với ánh mắt xa xăm nói: “Cậu không lấy nhầm người đâu, người có mắt luôn nhìn ra chồng của cậu quả thực rất yêu cậu, đứng trước người như anh ấy, ai cũng sẽ động lòng, kể cả cậu ____”

“Cảm ơn cậu.” Tô Thố ôm lấy cô: “câu nói này có ý nghĩa rất quan trọng đối với mình.”

Sau khi trang điểm và thay bộ áo cưới trắng như tuyết, Tô Thố ngắm mình trong gương, phát hiện thấy bản thân cũng không đến nỗi xấu, người thợ trang điểm đẩy cửa ra, hô lớn: “Cô dâu xuất hiện.” Tiếng nói vừa dứt, Tô Thố kinh ngạc phát hiện, tất cả mọi người ở bên ngoài đều hướng mắt nhìn mình, một hồi lâu vẫn không có ai nói chuyện, Tô Thố trong nháy mắt liền chuyển ánh mắt cầu cứu về phía Trần Tử Gia đang đứng bên cạnh Tô Trí.

Đáng tiếc Trần Tử Gia cũng đang mê mẩn, một hồi lâu sau anh mới nhớ ra và đi tới. Anh tỏ ra phấn chấn, tự hào, trên người mặc bộ lễ phục màu trắng, vừa nhìn là thấy được vẻ lịch lãm, phong độ. Tô Thố trước giờ chưa bao giờ thấy anh mặc lễ phục, cho nên nhất thời có chút bối rồi, hoàn toàn quên hết nên làm cái gì. Trần Tử Gia bước tới gần, khe khẽ nói bên tai cô: “Bây giờ anh đã biết thế nào là nghiêng nước nghiêng thành rồi.”

Khuôn mặt Tô Thố đỏ bừng, cô từ từ ngẩng mặt lên, mái tóc của anh được chải rất gọn gàng, trong đôi mắt anh phản chiếu ra thân ảnh của cô, nụ cười anh chân thành tha thiết. Tô Thố vốn định thò tay sờ lên khuôn mặt của anh, nhưng đến nửa đường lại chợt chuyển sang hướng khác, sửa sang lại bộ lễ phục quá đỗi hoàn hảo của anh, Trần Tử Gia kéo cô vào lòng, còn không quên để lại nụ cười tỏ ra xin lỗi với tất cả mọi người: "Bây giờ cô ấy là của tôi rồi."

Cảnh tượng đó xuất hiện trước mắt Tô Trí và Ưng Thần, hai người mỉm cười, vẻ mặt Ưng Thần có chút đăm chiêu: “Anh nói xem, con của họ chắc là sẽ rất thông minh và xinh đẹp.”

Tô Trí nghiêng đầu nhìn cô: “Con của chúng ta cũng vậy.”

Giọng của Ưng Thần đột nhiên nhỏ lại, thở dài nói: “Là do em sai.”

“Anh cũng có lỗi.” Tô Trí lắc đầu.

Không khí trong phòng vô cùng ấm áp, khiến cho hai người nở nụ cười nhìn nhau.

Tuy đã có giấy đăng kí kết hôn, nhưng buổi hôn lễ vẫn đem lại cho người ta cảm giác giống như là lễ cưới chính thức vậy, giống như là việc, sau khi nói cho mọi người biết hết mới phổ biến ý nghĩa của nó. Tất cả mọi người xung quanh, mỗi một người đều là nhân chứng trong thời khắc này, người chủ hôn là một người bạn của ông Trần, là người đức cao vọng trọng, mỗi lời ông nói ra, từng câu, từng chữ đều là thanh âm của đá quý.

Hai người trước tiên phải kính rượu ba mẹ đôi bên, Tô Thố hướng về phía ba mẹ mình, khom người chào: “Ba mẹ, đã nhiều năm rồi, con cảm ơn ba mẹ.”

Ba của Tô Thố cầm lấy tay cô, nghiêm túc đưa cho Trần Tử Gia, Trần Tử Gia cũng biểu lộ vẻ mặt nghiêm túc trước giờ chưa thấy, hứa hẹn từng câu, từng chữ: “Con sẽ chăm sóc cô ấy cả đời này.”

Cảnh tượng náo nhiệt ngày hôm ấy, sau này hai người đều không nhớ được nhiều, bởi vì thực sự cả hai người đều uống quá nhiều rượu. Dù sao cảnh tượng lúc đó đã có máy quay video và máy ảnh ghi lại một cách chân thực rồi. Tô Thố nghĩ, đại khái sau này khi già rồi có thể lấy đĩa CD ra, xem lại những khoảnh khắc hạnh phúc và phong nhã hào hoa thời còn trẻ.

Ngày hôm đó, hai người say bí tỉ, không thể trở về nhà nên đành phải về nhà của ba mẹ Trần Tử Gia, vừa bước vào phòng ngủ, vẻ mệt mỏi của hai người đều lộ ra, hai người họ sau khi cởi lễ phục, liền chạy đi tắm, rồi trèo lên giường ngủ một giấc đã đời.

Lúc tỉnh ngủ, không có Trần Tử Gia bên cạnh, trong lòng cô trống rỗng, cô gượng cười, mới chưa được bao lâu, đã có chút không quen rồi, đang nghĩ ngợi thì thấy Trần Tử Gia bưng một ly nước, nhẹ nhàng đẩy cửa vào.

Nhìn thấy Tô Thố ngồi dựa vào chiếc gối, tinh thần không tốt, Trần Tử Gia lại gần sờ tay lên trán cô: “Em có cảm thấy đầu choáng váng không?”

“Tại uống nhiều rượu quá.” Tô Thố cười đau khổ.

Sau khi Tô Thố uống thuốc giải rượu, Trần Tử Gia không hề buồn ngủ. Tô Thố cũng không ngủ, hai người nhìn ra khoảng không tối mịt ngoài cửa sổ, nói chuyện câu được câu chăng.

“Hai ngày sau anh có thời gian không, chúng ta cùng ba mẹ về nhà.” Nói rồi cô ngừng một hồi: “Em dẫn anh đi gặp một người.”

Ánh mắt của Trần Tử Gia bình tĩnh nhìn Tô Thố: “Được.”

Cái ngày đến nghĩa trang, thời tiết đẹp một cách lạ thường, Tô Thố không nói một lời dẫn Trần Tử Gia đến một vùng núi ở ngoại ô. Ánh mặt trời chiếu xuống hai người tạo nên cái bóng dài đổ trên thảm cỏ. Bây giờ không phải là thời điểm tế bái, xung quanh nghĩa địa hầu như không có ai, chỉ có những bia mộ trắng toát lấp lánh dưới ánh mặt trời, ở đây cũng hoàn toàn giống với những bãi nghĩa địa khác, vừa yên tĩnh lại mộc mạc, tiếng nói cũng nhỏ nhẹ, duy nhất chỉ có cỏ cây là mọc um tùm, dày đặc.

Tất cả mọi thứ ở đây đều yên ắng, như cõi riêng, trên thế giới này, không có ai có thể bất tử cả.

“Anh vẫn nhớ, trong “thánh kinh” có một câu: ‘con người đến từ lòng đất, lại phải trở về với đất’.” Trần Tử Gia lãnh đạm nói. Tiếng nói như len lỏi vào các ngóc ngách của cây bách xanh tốt, không gian bốn bề yên tĩnh, mỗi một câu được nói ra, dường như đều có tiếng vọng lại.

Tô Thố lẳng lặng kéo tay anh, nhẹ nhàng nói: “Anh có tin không, đây là lần đầu tiên em tới thăm anh ấy.”

“Vốn định trước khi chúng ta kết hôn thì đưa anh tới đây.” Tô Thố chậm rãi nói: “Nhưng sau đó lại cảm thấy đã buông xuống rồi, thì lúc nào không quan trọng.”

Trần Tử Gia nắm chặt lấy tay cô: “Em có thể đưa anh tới thăm cậu ấy, rất tốt.”

Nói rồi anh dừng lại, quan sát bức ảnh trên bia mộ: “Là cậu ấy.”

“Ừ, phải rồi.” Tô Thố ngồi xổm xuống, tỉ mỉ quan sát khuôn mặt trong bức ảnh, khe khẽ nói: “Vi Chỉ, tụi em tới thăm anh, chín năm rồi, anh vẫn khỏe chứ?”

Trần Tử Gia cũng ngồi xổm xuống, đặt bó hoa trắng thuần trước bia mộ.

Qua một hồi lâu, hai người đều không nói gì, mỗi người đều đang nghĩ riêng, trong bầu không khí tĩnh lặng ấy, Tô Thố lại mở miệng nhìn lên bức hình một thiếu niên hết sức tuần tú trên bia mộ nói: “Em luôn không dám tới thăm anh, qua nhiều năm mới tới, có phải đã muộn rồi không? Anh đừng trách em, những năm đó, em thật là không đủ dũng khí để tới một mình, em không biết em sẽ làm ra chuyện gì nữa, hôm nay chồng của em cùng em tới thăm anh, anh nhìn thấy không?”

“Vi Chỉ sẽ nhìn thấy.” Một giọng nói từ phía sau truyền lại.

Hai người quay đầu lại, Tô Thố nhìn thấy rõ người đang đi tới, sau một hồi sửng sốt, cô lễ phép chào: “Con chào dì.”

Mẹ của Giang Vi Chỉ quan sát cô một lúc, sau cùng bà gượng cười: “Tiểu Thố, con còn đẹp hơn lúc học cấp ba, Vi Chỉ biết con có thể tới sẽ không còn lo lắng gì nữa.”

“Dì có hay tới đây không ạ?”

“Một tháng dì đến thăm Vi Chỉ một lần.”

Tô Thố không nói gì, cúi đầu nhìn xuống mặt đất, khe khẽ gật đầu, bà Giang chuyển mắt về phía Trần Tử Gia, khách khí gật đầu. Khi nhìn thấy bà, Trần Tử Gia trong phút chốc có chút mơ hồ, dùng ánh mắt không để người khác phát hiện quan sát bà, sau đó lễ phép khéo léo giới thiệu bản thân.

“Rất tốt, rất tốt.” Với ánh mắt dịu dàng, bà nhìn lướt qua Tô Thố và Trần Tử Gia, lại cười cười, biểu lộ vẻ mặt phức tạp, không rõ ràng, sau đó phất phất tay ra hiệu cho hai người đi trước đi.

Sau khi họ đi được vài bước, bà rốt cuộc cũng gọi họ lại, nói: “Tiểu Thố, dì biết con đang nghĩ gì, nếu mà con hạnh phúc, Vi Chỉ cũng sẽ rất vui.”

Cổ họng Tô Thố nghẹn lại: “Dạ, con biết rồi.”

Lúc rời khỏi nghĩa địa, Tô Thố dừng chân lại, quay đầu nhìn thoáng qua, thân hình gầy yếu của bà Giang dưới ánh nắng trông lại càng ốm yếu hơn, gió núi thổi quần áo của bà bay theo phía khác, bà đứng trước bia mộ, không nhúc nhích, bóng lưng bà thẳng, không hề quay đầu lại, Tô Thố không thể nào biết được tâm trạng trong lòng bà.

Buổi tối hôm đó, trước khi đi ngủ, Trần Tử Gia hỏi cô: “Rốt cuộc em hứa hẹn gì với Giang Vi Chỉ?”

Tô Thố lắc đầu, sau đó mỉm cười: “Kì thực em chưa kịp đồng ý với anh ấy bất kì chuyện gì.”

Bên ngoài cửa sổ, vầng trăng sáng vằng vặc, chỉ thưa thớt vài ngôi sao. Trần Tử Gia nhìn nụ cười chân thành của cô, đôi mắt long lanh, linh khí của cô dường như có thể che lấp được ánh sáng của trăng, anh rốt cuộc cũng biết được cô đã hoàn toàn buông xuống được, anh ôm lấy cô vào lòng, từ lúc đó hai người không còn nhắc đến chuyện cũ nữa.

“Phải rồi luôn có người hoài niệm về mọi thứ đã qua, không có cách nào giải thoát được, nhưng cũng có người trải qua khoảng thời gian buồn phiền, dài đằng đẵng, cuối cùng cũng chịu vùng vẫy thoát khỏi những ràng buộc, những quá khứ đau buồn. Có người nói, kí ức của con người cuối cùng cũng sẽ bị thời gian làm phai mờ, cũng có người nói kí ức của con người sẽ cùng với sinh mệnh tồn tại vĩnh viễn. Nhưng đáp án cuối cùng, ai có thể giải đáp được chứ?”

Tô Thố ở trong lòng anh, cảm khái mà nói, thời gian vốn dĩ chưa từng ngừng lại dù chỉ một khắc.

Trần Tử Gia mỉm cười nói thêm một câu: “Chí ít những điều chúng ta có được, còn có hiện tại và tương lai.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui