Hiện tại tôi cho là mình đã an toàn bởi tôi tin nhà họ Vương “vuốt mặt cũng phải nể mũi”. Thiên Quốc công khai bảo vệ tôi, còn cho tôi danh nghĩa “em nuôi”. Chỉ là, với những gì tôi hiểu về anh ta, tôi tin anh ta không đơn giản cho tôi ăn nhờ ở đậu nơi đây.
Tôi thay bộ quần áo mặc nhà mềm mại rồi nằm nghỉ, chẳng biết thiếp đi từ lúc nào, chỉ giật mình tỉnh dậy khi nghe bác gái hỏi bên tai:
– Cô An, cơm trưa có rồi, cô xuống nhà ăn chứ? Cậu Quốc cũng vừa về bảo tôi dọn mâm.
Tôi hơi ngại khi chẳng giúp gì được bác ấy, vừa về đây đã nằm, có điều cơ thể tôi thực sự rất mệt mỏi. Từ tối qua tôi mới ăn có cái bánh mì pate chống đói trước giờ dạy gia sư, cho đến giờ này bụng cồn cào lắm rồi, có đau nhức thế nào cũng phải ăn, thế nên vâng dạ đi theo bác gái.
Căn biệt thự rộng lớn ít người nên hết sức vắng lặng, dường như nghe được cả tiếng trái tim tôi đang đập rộn ràng. Thiên Quốc ngồi một đầu bàn ăn dài, chẳng có phản ứng gì khi thấy tôi bước vào phòng ăn, chỉ nói:
– Lại đây ăn đi.
Tôi gật đầu, nhìn bàn ăn đủ đầy toàn những món tôi chẳng mấy khi được nếm trên bàn thì vô thức nuốt ực một ngụm, bước lại ngồi cách anh ta một ghế. Thân là con nuôi nhà họ Vương nhưng xưa nay tôi ăn cùng những người làm, thành ra chẳng mấy khi có đồ ăn ngon, no được bụng là tốt rồi, hơn hết tôi cũng không có tâm trạng mà ăn uống khi mường tượng ra cảnh chị tôi chịu hành hạ.
– Nhà họ Vương bỏ đói cô à?
Thiên Quốc xới cho tôi thêm một bát cơm nữa, nửa giễu cợt nửa quan tâm hỏi. Tôi im lặng lắc đầu, dòng nước mắt chợt lăn dài trên má, tôi vội gạt đi. Hình như… đã mười hai năm rồi tôi mới có một bữa ăn bình yên thế này… Anh ta không nói gì thêm, một hồi bữa ăn kết thúc cũng là lúc tôi muốn hỏi anh ta thắc mắc trong lòng.
Bác gái giúp việc không ăn cùng mâm, khi nãy tôi hỏi bác bảo bác ăn trước rồi. Có thể vì Quốc về nên bác ấy không muốn làm phiền anh ta. Con người anh ta… dù có tốt đẹp thế nào cũng vẫn gây cho người khác một cảm giác lạnh lùng thờ ơ như cơn gió vụt qua không thể nắm bắt.
Đặt tách trà thảo mộc ngọt ngào xuống bàn, tôi hít một hơi, nghiêm túc hỏi:
– Anh có việc gì muốn sai bảo tôi phải không?
Thiên Quốc hơi cười, anh ta gật gù đáp:
– Thực ra là không, nhưng thấy cô tội nghiệp nên tôi sẽ tạo cơ hội cho cô.
– Cảm ơn. Anh nói rõ đi.
– Tôi được biết cô muốn theo đuổi ngành Luật. Cô biết đấy, trở thành một luật sư giỏi không đơn giản, không chỉ sự nỗ lực của cô mà cần cả tiền bạc, nhưng nếu thành danh thì sẽ là một kẻ mà rất nhiều người cần đến. Kim Hoàng cần một đội ngũ luật sư giỏi trong tương lai. Cô đã đạt thủ khoa đầu vào, một số điểm rất cao, rất có triển vọng. Coi như tôi đặt hàng trước, được chứ?
Tôi mở to hai mắt ngỡ ngàng nhìn anh ta, cảm giác khó chịu vây quanh khiến cơ thể tôi vô thức nóng ran. Ý anh ta, tôi trở thành luật sư để phục vụ Kim Hoàng, cũng chính là… phục vụ Vương Gia? Quả thực đây là điều mà tôi vô cùng ghét. Tôi không muốn dính líu gì đến nhà họ Vương nữa, chẳng lẽ tôi nỗ lực bao năm để rồi lại cúc cung phục vụ bọn họ sao? Điều tôi thực sự muốn là tự do, muốn trở thành một luật sư của nhân dân. Nhất thời tôi đã nghĩ đến việc từ chối nhưng… tôi ngậm ngùi im lặng. Tôi cần Thiên Quốc bảo vệ là sự thật, điều anh ta muốn ở tôi… không có gì là quá đáng, thậm chí còn là một sự hỗ trợ vô cùng lớn. Cổ họng rung rung, phải mất một lúc tôi mới có thể hỏi lại:
– Thời hạn phục vụ… bao lâu?
– Mười năm sau khi cô thành tài.
Mười… mười năm? Một quãng thời gian quá dài!
– Nếu như… tôi bỏ cuộc… thì sao?
Anh ta hừ nhạt đáp:
– Cô xem hợp đồng đi.
Anh ta đưa cho tôi một túi nhựa bên trong có tài liệu, thái độ anh ta vẫn hờ hững như mọi lúc. Tôi nheo nheo mắt nhìn anh ta đầy dò xét. Con người này cẩn thận hơn tôi nghĩ, đồng thời cho rằng việc tôi ký gần như là chắc chắn. Tôi mở mấy tờ giấy in ra đọc, tròng mắt long lên trước những dòng chữ nhảy múa. Hợp đồng ghi rõ trong trường hợp tôi không thành luật sư hoặc bỏ việc, tôi sẽ phải đền bù cho anh ta gấp mười lần số tiền anh ta đầu tư cho tôi!
– Sao? Cô sợ rồi à?
Tôi nén cơn tức giận trong lòng để hỏi lại:
– Gấp mười lần… anh muốn ép chết tôi hả?
– Cô chưa làm đã thừa nhận thất bại rồi sao?
Tôi ấm ức cắn răng vào môi, mặt mũi đỏ bừng. Anh ta không cho tôi đường lui. Tôi vẫn luôn nhìn nhận đúng về con người này, anh ta không khác gì lũ quỷ nhà họ Vương, không khác gì con mèo đứng trước con chuột run rẩy là tôi. Nhưng… anh ta đã đúng, tôi không có lựa chọn nào tốt hơn việc ký tên vào giao ước này với anh ta.