Nơi Đâu Bình Yên

Anh Thức hơi ái ngại nhưng cũng quay lại, cùng tôi lên tầng ba. Khi anh ấy cõng chị Yến xuống dưới nhà, lần thứ hai tôi chạm mặt người đàn ông lạ mặt kia. Tôi không có thời gian cùng tâm trí để ý đến anh ta, định theo anh Thức ra xe nhưng mụ Hoa từ xa đã quát giật giọng:

– Thức, cô bảo mày đưa cô đi có việc gấp mà mày đang làm gì thế?

Tôi hướng mắt về mụ Hoa van vỉ. Là em gái của em dâu mụ ta nên xưa nay tôi gọi mụ ta là chị, trước mặt ông bà Vương mụ ta vẫn xưng chị em với tôi:

– Chị Hoa, chị Yến mới sảy thai chưa bao lâu mà ngất đi thế này… Em nhờ anh Thức đưa chị em đến bệnh viện…

Anh Thức áy náy nhìn mụ Hoa giải thích:

– Cô xem… cô Yến ngất lịm thế này, cháu đưa cô ấy đến bệnh viện đã rồi về đón cô sau!

Mụ ta chẳng hề mảy may động lòng, lạnh lùng gắt:

– Cái thằng này, bệnh thì có xe cấp cứu, việc của mày đấy à? Nó chết ra đấy mày đền được không?

Anh Thức có chút lưỡng lự, những lời mụ Hoa nói không phải là không có lý. Chị tôi nhìn như chẳng còn sức sống, nơi hạ thân máu vẫn không ngừng chảy, nếu không đủ quan tâm thì người ta sẽ muốn trốn tránh. Hơn nữa, xe hơi cũng không phải của anh Thức, anh chỉ là người làm công cho nhà họ Vương.

Tôi ngậm ngùi sụt sịt nói:

– Anh cứ đưa chị Hoa đi đi, em sẽ gọi xe cấp cứu cho chị em!

Anh Thức thở hắt một hơi, nhăn mặt ái ngại:

– Vậy… chị em em thông cảm cho anh nhé…

Tôi mím môi gật đầu, định đỡ lấy chị Yến từ lưng anh Thức, nào ngờ một bàn tay đàn ông rắn chắc vươn đến khiến tôi ngỡ ngàng. Người đàn ông kia… anh ta tình nguyện giúp đỡ chị em tôi!

– Ra xe đi!

Thân hình cao lớn của anh ta chỉ cần dùng lực nhẹ đã bồng được chị tôi lên tay, sải chân dài bước nhanh về sân gạch lớn. Chiếc xe hơi đen bóng đắt giá của anh ta đậu ở đó. Tôi vội bước theo, thật lòng muốn nói lời cảm ơn anh ta nhưng cứ lắp bắp mãi chẳng nói được.

Anh ta đặt chị tôi nằm ở ghế sau, cũng không ngại bẩn chiếc xe đáng giá cả gia tài, sau đó đóng sập cửa lại. Quay lại nhìn tôi, phong thái thờ ơ lạnh nhạt anh ta nói:

– Lên xe, tôi đưa chị em cô đến bệnh viện.

Lần đầu tiên tôi nhìn mặt mũi anh ta, nhận ra mình hiểu định nghĩa hai từ “đẹp trai” là thế nào, hoặc cũng có thể vì anh ta như vị cứu tinh của chị em tôi nên tôi nhìn gà hóa cuốc, nhìn quạ hóa công cũng nên. Anh ta còn rất trẻ, chỉ độ hai tư hai lăm là cùng.

Suốt mười tám năm tôi sống, tôi chưa từng ngồi ở vị trí ghế phụ một chiếc xe hơi, thành ra lóng ngóng mãi mà không cài được đai an toàn. Anh ta khẽ nhíu mày, lại phải quay sang quàng cho tôi, thêm một lần hương thơm nhẹ nhàng dễ chịu từ cơ thể anh ta phảng phất mũi tôi.

Tôi hít một hơi, sống mũi cay xè cảm kích, lí nhí:

– Cảm… cảm ơn anh. May mà có anh, không thì chị em tôi…

Anh ta “ừm” nhẹ một tiếng, khởi động chiếc xe phóng nhanh trên đường. Cũng may lúc này là tầm ba giờ chiều, đường phố không quá đông đúc. Suốt thời gian trên xe, tôi không ngừng quay lại nhìn chị rồi cầu nguyện. Đầu óc tôi chỉ suy nghĩ một điều duy nhất là an toàn của chị tôi.

– Chồng chị cô đâu?

Tôi có chút giật mình, chẳng biết phải nói thế nào. Nói rằng gã bị điên liệu có phải là sự sỉ nhục với chị tôi không? Anh ta không biết gì về chị em tôi cũng như nhà họ Vương, chỉ hỏi vu vơ về người chịu trách nhiệm cho chị tôi, thế nên tôi cảm thấy không cần thiết phải nói thật.

– Chồng chị ấy… tạm thời không có mặt. Tôi sẽ lo liệu cho chị tôi thay anh ấy.

Anh ta không hỏi thêm, chỉ tập trung lái xe. Ngay khi chị tôi được mấy y sĩ nâng lên cáng đẩy, tôi vội chạy theo cáng, không để ý người đàn ông kia đã rời đi từ lúc nào. Đến khi ngồi chờ bên ngoài, tôi mới nhớ ra tôi còn chưa kịp hỏi tên anh ta, vị ân nhân của chúng tôi. Tiếng y tá cất lên phá tan suy nghĩ trong lòng tôi lúc này:

– Người nhà bệnh nhân vừa vào cấp cứu có tên Lương Hải Yến theo tôi đi làm thủ tục!

Ban nãy tôi kịp quàng theo túi xách lên người khi anh Thức cõng chị tôi xuống nhà, thành ra có đủ tiền cùng giấy tờ ở đây. Bao nhiêu năm làm dâu nhà giàu, dù làm vợ một kẻ điên nhưng chị Yến cũng có được một chút tiền từ ông bà Vương, trên hết chị biết cần phải giữ tiền cho bản thân và cho em gái. Từ ngày chị về làm dâu, bà Vân tính toán tiền chợ rồi đưa cho chị chi tiêu, chút bạc lẻ tiền chợ muối mắm nhờ khéo thu vén mà chị giữ lại được, bà Vân cũng biết nhưng không thèm chấp. Nhờ vậy, chị em tôi nghèo thì nghèo nhưng không phải tay trắng, những gì cần mua chúng tôi vẫn có thể mua.

Vị bác sĩ từ phòng cấp cứu bước ra, trước câu hỏi cùng vẻ lo lắng của tôi, ông ấy thở nhẹ một hơi nói:

– Chị gái cô bị băng huyết sau sảy thai, may mà vào bệnh viện kịp thời nếu không là nguy đến tính mạng.

Tôi nhẹ nhõm cả người, xúc động cảm ơn vị bác sĩ, trong lòng cảm thấy gặp được người đàn ông kia là một điều vô cùng may mắn. Thời điểm anh ta đưa chị em tôi đến viện, tôi chưa hiểu hết mức độ nguy hiểm về tình trạng của chị tôi, nếu biết… có chết tôi cũng phải đòi hỏi người nhà họ Vương đưa chị tôi đi. Hóa ra… người đàn ông đó đã trực tiếp cứu mạng chị tôi, cũng có thể anh ta có đủ hiểu biết để cảm thấy cứu mạng một con người là quan trọng.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui