Nơi Đâu Cũng Thấy Anh

Lương Văn Thông thấy tôi nhàn nhã ngồi trên ghế vui vẻ một mình, tò mò hỏi: “Joyce, đang nghĩ đến chuyện gì mà vui vẻ vậy, nói anh nghe được không?”

Giọng nói của anh kéo dòng suy nghĩ của tôi trở lại, tôi đang cười sao? Thế mà tôi không hề ý thức được, tôi ngu ngơ hỏi: “Em đang cười à? Em không biết nữa.”

“Thế à, em rõ ràng là đang cười đó.”

“Em cười là vì rất nhiều cô gái ở đây đều đang nhìn anh, chắc đều bị anh hớp hồn rồi.”

“Đừng trêu đùa anh nữa, theo anh nguyên nhân chính là, anh so với người khác nhiều hơn hai cái chân.” Anh tự lấy bản thân mình kể chuyện cười. Nghe anh nói như vậy, tim tôi sắt lại, nụ cười cũng đông cứng luôn, không biết nên nói gì nữa.

Anh quan sát thấy sự thay đổi của tôi, cũng hơi chững lại, rồi chuyển đề tài nói: “Joyce, chúng ta chuẩn bị ăn cơm nhé?”

Tôi nhìn đồng hồ nói: “Um, thời gian trôi nhanh thật đấy, nên đi ăn cơm thôi.”

Đợi anh thanh toán xong, trân trân nhìn anh từ từ chống gậy đứng lên, tôi liền bước đến bên cùng anh bước ra ngoài.

Suốt cả quãng đường chúng tôi không hề nói chuyện, im lặng đi đến gần xe, tôi mở cửa từ xa, đang muốn đi sang bên trái giúp anh mở cửa, lại nghe thấy anh nói.

“Joyce, không cần đâu, giúp phụ nữ mở cửa là trách nhiệm của anh.”Anh hướng đến bên cửa ghế lái, tôi ngay sau anh. Anh để trọng tâm cơ thể sang bên trái, nâng tay lên mở cửa, làm động tác mời với tôi, tôi cười cười với anh rồi leo lên, ngồi vào vị trí. Anh lại giúp tôi đóng xong cửa xe mới đi sang bên kia, mở cửa lên xe ngồi ổn, để nạng qua đằng sau, thắt dây an toàn. Nhìn anh làm xong hết thảy tôi mới cười nói: “Ngồi vững nhé Thomas, em bắt đầu lái đây.”

“Cô à, an toàn là trên hết.”

“Ok, no problem.”

Tôi bật nhạc lên, âm thanh du dương trong bản giao hưởng số 9 của Antonin Dvorak vang vọng khắp xe. Bầu không khí trở nên yên tĩnh và nhẹ nhàng, xe theo đường Bàn Sơn chạy xuống núi.

Khi lái xe, tôi phát hiện anh cứ nắn bóp đùi mình, mới ý thức được tôi đang để điều hòa thổi xuống dưới, chắc gió lạnh làm chân anh tê buốt rồi, tôi mở cửa sổ xe: “Hãy cùng cảm nhận không khí trong lành tự nhiên bên ngoài nào.”

Thực ra, tháng 8 Hồng Kông luôn luôn nóng nực, không khí mát lạnh trong xe rất nhanh đã bị cái nóng bên ngoài thay thế.

“Em không thấy nóng à Joyce?”

“Em định cứ thế mà nhẫn nhịn tiếp sao?”

“……” Tôi duy trì sự im lặng.

“Không sao rồi.”

“Nếu như việc gì anh cũng không nói thẳng với em, cứ để em phải đoán, sẽ làm em mệt đó.”

“Được, anh xin lỗi, chân của anh hơi sợ lạnh.” Anh đè thấp giọng nói.

“Không nói sớm với em, điều hòa mở lớn như vậy lại cứ nhằm chân mà thổi nữa, nếu không nhìn thấy anh đứng lên còn không nổi, em cũng không biết được.” Tôi trách. Nhưng không dám hỏi tiếp về tình trạng chân anh, chúng tôi vẫn còn chưa thân quen đến mức đó, hơn nữa anh còn là thần tượng của tôi. Tôi thậm chí có chút lo lắng sờ sợ anh.

Anh không nói một lời.

“Thực tế, thời gian chúng ta ngồi trong nhà hưởng điều hòa quá nhiều rồi, hít thở chút không khí bên ngoài cũng tốt.”

“Joyce, nếu như em thấy nóng, thì mở lên đi, để mức nhỏ đừng để thổi vào chân là được.”

Khi chúng tôi anh một câu tôi một câu bàn về việc mở điều hòa, nơi cần đến cũng đã đến. Tôi lái xe vào nơi để xe, dừng lại, kéo cửa sổ lên, tắt điều hòa, mở cửa xuống xe.

Lần này tôi không giúp gì anh nữa, chỉ đứng ở gần cạnh, đợi anh đứng vững, đi lên hai bước đóng cửa, khóa xe lại, nói: “Chúng ta đi ăn cơm.” Anh và tôi khoác vai nhau bước vào thang máy.

Đến nhà hàng, giám đốc nhiệt tình chào hỏi chúng tôi, “Cô Lâm, hôm nay cùng bạn đến chỗ chúng tôi dùng cơm à, ông Lâm và bà Lâm không đến sao?”

“Họ không đến, hôm nay tôi đã đặt chỗ rồi.”

“Vẫn là chỗ cô thích ngồi.” Giám đốc dẫn chúng tôi đến trước bàn mà tôi hay ngồi. Ngồi xong đâu đấy, tôi nói với anh: “ Em và ba mẹ rất hay đến đây, món canh ở đây ngon tuyệt , lát nữa anh nhất định phải thử chút nhé. Những món canh ở đây thay đổi theo mùa, anh có thể thường xuyên đến đây. Công việc anh lại bận như thế, nên chú ý sức khỏe của mình.”

“Được, anh nghe em.”

“Anh có không ăn được gì không?” Tôi hỏi.

“ Không thể ăn tôm, anh dị ứng với nó.”

“Trùng hợp thật, em cũng dị ứng tôm.” Tôi nhìn anh, lại nói tiếp: “Hồi còn bé em rất háu ăn, nhìn thấy người khác ăn tôm, cũng vụng trộm ăn, cái giá phải trả là cả người đều nổi bọng, nổi lên cả mặt, từ lần đó trở đi, em không dám đụng đến tôm nữa.” (Tôi phát hiện hôm nay mình nói đặc biệt nhiều)

“Tình trạng của anh cũng gần giống em, ăn vào là nổi bọng, thê thảm không nỡ nhìn.”

“Vậy em sẽ gọi một phần canh, gà Quý phi và cải xanh nữa, anh thấy sao?”

“Cũng được, cứ vậy đi.”

Trong cả quá trình dùng cơm, Thomas kể cho tôi rất nhiều chuyện thú vị liên quan đến công việc của anh, làm tôi rất hào hứng. Nghĩ lại hồi đó tôi rất hy vọng được ở lại công ty của anh, đó là ước mơ của tôi, nhưng sau cùng vẫn từ bỏ, quyết định quay về.

Anh yên lặng nghe tôi nói, có đôi khi còn suy nghĩ gật gật đầu. Tôi nâng mắt nhìn anh ngồi đối diện, anh không mang kính lộ ra đôi mắt, có thể dùng từ tuyệt đẹp để hình dung, mặc dù dùng cho đàn ông không thích hợp lắm. Mắt anh rất to, rất dài, hốc mắt sâu như người nước ngoài vậy, lông mi rất dài kéo thành một đường cong rất đẹp, khi anh nhìn tôi nói chuyện cứ chớp động, làm tôi quên luôn mình đang định nói gì.

“Joyce, em sao vậy?” Thomas gọi tôi.

“Không sao, anh có để ý nếu em hỏi anh một vấn đề không?”

“Em hỏi đi.”

“Anh có bị cận thị không?”

“Có, nhưng không nặng lắm, sao em lại hỏi điều này?” Anh hiếu kì hỏi.

“Em nói ra, anh đừng buồn nhé.”

“Sao có thể chứ, không đâu mà.”

“Em thấy anh phải đeo kính, che mất đôi mắt đẹp, quá đáng tiếc.” Tôi nhỏ giọng như muỗi kêu nói, ngại ngùng cúi xuống không dám ngẩng đầu lên.

“Cảm ơn lời khen của em, Joyce, nhưng anh cảm thấy một người đàn ông như anh, cũng không cần thiết phải phô bày đôi mắt của mình.” Anh cười.

“Em nói thật đó.” Tôi bổ sung thêm một câu.

Trong khi vui vẻ nói chuyện chúng tôi cũng đã ăn no.

“Hôm nay em mời.” Tôi nói với anh.

“Vậy sao được.”

“Sao lại không được, em muốn cảm ơn sự quan tâm giúp đỡ của anh khi ở Mỹ, còn để em đến công ty anh thực tập nữa.” Tôi tiếp tục.

“Không được, điều đó không đáng được nhắc đến, anh làm sao có thể để một em gái nhỏ mời cơm được.”

Nghe anh nói em gái nhỏ, tim tôi nảy lên một cái khác thường.

Anh lại nhìn tôi nói: “ Em hiện giờ còn chưa có việc làm, vẫn nên để anh mời em, it ‘s my pleasure.”

Anh nhìn khuôn mặt không biểu cảm của tôi, lại nói: “Không thì như này nhé, bây giờ vẫn còn sớm, khi chúng ta vừa lên, anh nhìn thấy ở đây còn có rạp chiếu phim, em mời anh xem phim đi.”

“Vâng, vậy em mời anh xem phim.”Tôi ngay lập tức trả lời.

“Quyết định vậy nhé, để anh thanh toán.” Anh đưa tay vẫy gọi nhân viên phục vụ.

Thanh toán tiền xong anh hỏi: “Chúng ta có thể đi được chưa nào?”

Tôi gật gật đầu, anh cầm nạng, đứng lên: “Mời em, Joyce, chúng ta đi xem phim.”

Tôi vui vẻ cùng anh bước ra khỏi nhà hàng, từ đây đến rạp chiếu phim, cần phải đi thang cuốn lên một tầng nữa. Đến gần thang máy, tôi không hỏi liền dìu anh bước vào trong, anh cũng không có phản ứng gì, tôi tự nhiên đỡ cánh tay anh bước vào rạp.

Tôi hỏi anh: “Thomas, anh muốn xem phim gi?”

“Em bỏ tiền, em chọn là được.”

“Phim em muốn xem, em cảm thấy anh sẽ không thích đâu.” Tôi ngập ngừng.

“Em sao biết anh thích hay không, em thử nói xem em muốn xem gì.”

“ Em muốn xem ‘Kungfu Panda’.” Tôi lí nhí.

“Gì nào, em nói nhỏ quá, ‘Kungfu Panda’ à? Được thôi, anh cũng muốn xem, em đừng quên, anh là người làm quảng cáo, không từ chối hoạt hình, ở Mỹ anh còn từng tham gia làm phim hoạt hình.” Anh nghiêng đầu nhìn tôi. Hôm nay, khi đứng gần anh tôi cảm thấy mình sao mà thấp quá, tôi mang giày bệt chắc chỉ đến vai anh thôi.

“Vậy chúng ta xem ‘Kungfu Panda’ thật nhé.” Tôi hỏi lại cho chắc.

“Đương nhiên, mau đi mua vé đi.”

Khi mua vé, ban đầu tôi định chọn hai ghế ở vị trí trung tâm, rồi lại nghĩ đến Thomas phải chống gậy bước đến đó rất khó,liền đổi sang hai ghế ở giữa sát ngoài.

Mua vé xong, tôi quay lại chỗ hồi nãy anh chờ tôi, thì không nhìn thấy anh đâu nữa. Nhìn quanh bốn phía, anh đang xếp hàng mua đồ ăn vặt. Nghĩ, hai tay anh chống gậy làm sao cầm đồ ăn được, mỗi lần nghĩ đến những việc mà anh không thể làm được, tim tôi cứ luôn có cảm giác đau thắt.

Bước nhanh về phía anh, anh đã nhìn thấy tôi : “Joyce, bỏng ngô em muốn mặn hay ngọt?” Giọng anh dịu dàng ấm áp.

“Em muốn ăn ngọt.”

Lúc anh đang trả tiền, tôi cầm lấy bỏng ngô và nước khoáng bước ra ngoài, đến chỗ có ít người đợi anh. Anh thấy tôi đứng đấy ôm lấy đồ ăn và uống, gương mặt hiện lên nụ cười bất lực, dù rất ngắn ngủi. Anh nói với tôi: “Chúng ta vào trong thôi.”

Đến chỗ ngồi, tôi ngồi xuống trước , để vị trí còn lại cho anh. Anh dừng lại nhìn ghế trống ở giữa một chút, rồi từ từ ngồi xuống. Tôi đưa anh chai nước, đưa tiếp bỏng ngô thì anh nói: “Cái này em ăn đi.”

Bộ phim này quả thật rất hay, tôi mải mê xem, yêu chú gấu trúc này chết đi được. Tôi cười rộ lên, liếc trộm người ngồi bên cạnh, anh hình như cũng rất vui, khi phát hiện ra tôi đang nhìn, liền nháy nháy mắt với tôi, khóe miệng cũng kéo lên theo.

Đột nhiên tôi rất muốn được anh ôm, ý nghĩ này làm tim tôi run lên, tôi lập tức quay đầu đi, tim vẫn đập thình thịch.

Phần sau của bộ phim tôi không thể tập trung xem được nữa. Nhìn lên màn hình, nhưng trong đầu cứ nghĩ lung tung, mặt bắt đầu có dấu hiệu đỏ lên.

Khi bộ phim kết thúc, đèn khắp phòng chiếu đều được bật hết lên, Lương Văn Thông nhìn thấy mặt tôi liền hỏi: “Em nóng lắm à Joyce, sao mặt em đỏ vậy?”

Tôi sờ mặt, nói bừa là mình cũng không biết tại sao lại như vậy. Vội vàng giật nhẹ anh, để anh mau mau cùng tôi bước đến chỗ để xe.

Trên đường về nhà, kể lại những đoạn thú vị buồn cười trong bộ phim, khi gần đến nhà, chúng tôi không nói chuyện nữa.

Xe dừng ở trước cửa nhà anh, tôi không chờ anh nói liền bước xuống trước, đi sang phía anh đợi anh xuống xe.

Anh xuống xe, đứng lại nhìn tôi đứng ngay bên cạnh. Thay đổi trọng tâm một chút, chuyển nạng từ tay phải sang tay trái, liền nâng tay trái lên ôm lấy tôi và nói: “Cảm ơn em, Joyce, ngày hôm nay anh rất vui, chỉ là anh cảm thấy anh cùng em ra ngoài rất phiền cho em.”

Khi anh ôm tôi, tâm trạng tôi vừa căng thẳng nhưng cũng rất vui mừng. Nhưng khi nghe đến lời anh nói, tôi có chút không vui, cũng không dám làm ra động tác quá lớn, vì anh chỉ dùng một cánh tay để chống nạng.

Chờ khi anh buông lỏng tôi ra, hai tay chống nạng, tôi nói ngay: “Em hôm nay cũng rất vui, nhưng anh không cảm thấy rằng câu nói cuối cùng của anh đã phá vỡ hết cảm xúc tốt đẹp hôm nay của em sao? Anh rất phiền phức à? Em không biết anh nghĩ thế nào, em trước giờ chưa từng cảm thấy em và anh có gì bất đồng, khi em còn chưa gặp anh, anh trong lòng em là một người rất mạnh mẽ, anh là thần tượng của em, anh có biết? Sao anh lại để ý chân mình như vậy? Em thật không hiểu. Em đi đây, tạm biệt.”

Nói xong, tôi không cho anh bất kì cơ hội đáp lời nào liền lên xe, lái nhanh về nhà.

Dừng xe lại, tôi chạy ngay về phòng mình, đứng trước cửa sổ, tôi nhìn thấy anh vẫn đứng đó, nhìn về hướng nhà tôi, tôi trốn sang bên cạnh. Anh đứng đó một lúc rồi mới mở cổng bước vào.

Tôi nhìn theo, nước mắt không kìm được chảy xuống. Tại sao sau khi gặp anh tôi lại khóc nhiều đến vậy. Tôi thấy hoang mang sợ hãi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui