Nơi Đây Gió Yên Bão Lặng


Tịch Việt gửi tất cả tài liệu vào hòm thư bên A chỉ định, buông chuột, uống nốt ngụm cà phê cuối cùng trong bình.
Sau tiết Xuân phân, ở thành phố ven biển phương Nam, trời tối mỗi lúc một muộn, nắng tắt trễ, ánh hoàng hôn sau khi bị lớp rèm cửa lọc trở thành hỗn hợp màu đỏ hoa hồng và màu vàng Naples.
Hoàng Hi Ngôn thiếp đi trên ghế sô pha.
Trên tay ghế sô pha đặt máy tính của cô, bên dưới là một cuốn tạp chí.
Cô nằm nghiêng, gối đầu lên cánh tay, chiếc áo thun cổ rộng hơi trễ xuống, bóng của những nếp gấp có màu xanh nước biển và chút xám nhạt.
Tịch Việt đi tới, ngồi xuống trước sô pha, chống khuỷu tay lên mép ghế, dùng tay còn lại vén lọn tóc đang xòa xuống mặt cô.
Cô mở hé môi khi ngủ, mí mắt nổi mạch máu màu xanh lờ mờ, lông mi dài mềm.
Ban nãy khi anh vẽ tranh, thỉnh thoảng sẽ vì cử động của cô mà thất thần, biết buổi chiều cô đã viết xong một bài báo cáo, đọc hết nửa cuốn tạp chí, ăn một trái táo trong tủ lạnh của anh rồi ném cùi vào thùng rác bên chân anh.
Cô không quấy rầy anh mà tự kiếm chuyện để giải trí.
Ngón tay Tịch Việt chạm vào mũi cô, bóp một cái.
Rất nhanh, Hoàng Hi Ngôn vì khó thở mà tỉnh lại.
Mở choàng mắt, mắt đối mắt với anh.
Cô không vội ngồi dậy, sực nhớ một chuyện, vì vừa tỉnh ngủ nên giọng hơi nghèn nghẹn, “Anh có nhớ có một lần em dùng máy tính của anh để biên tập đoạn phim không?”
“Ừ.”
“Sau nửa đêm em thiếp đi, tỉnh lại thấy mình nằm trên giường anh, là anh bế em sang giường ạ?”
“Ừ.”
Hoàng Hi Ngôn vươn hai tay về phía anh.
Anh sững người một chút mới kịp phản ứng, khẽ mỉm cười rồi vòng một tay ra sau lưng cô, còn tay kia ôm chân cô.
Bế lên rất khẽ khàng.
Hoàng Hi Ngôn choàng tay ôm cổ anh, anh bảo: “Em nhẹ quá.”
Cô không nói gì.
Anh xoay người, ngồi xuống ghế sô pha, thuận thế để cô ngồi lên đùi mình, sau đó xoay người lại, nhặt dép dưới sàn nhà lên, xỏ vào chân cô.
Tuy có thể đứng dậy, nhưng Hoàng Hi Ngôn vẫn ôm anh như cũ, khuôn mặt dán chặt vào làn da trắng nõn mong manh trên cổ anh, cảm nhận nhiệt độ và nhịp đập có quy luật trên động mạch cổ anh.

Tâm trạng cuộn trào như gió thuở chiều tà.
Vẫn không kiềm chế được, ngẩng đầu, từ từ áp tới, chạm vào môi anh.
Anh hơi ngẩn ra, đáp lại.
Hoàng Hi Ngôn cảm nhận được độ mạnh không giống lúc trước, dường như có hàm ý khác, không hề kiềm chế.

Thế nhưng, động tác cơ thể anh lại trái ngược, cực kỳ kiềm chế.
Cõi lòng cô nhẹ bẫng, chẳng biết nên hình dung thế nào.
Nếu không phải bị tiếng gõ cửa ngắt ngang, liệu Tịch Việt có thể đánh mất sự tự chủ của mình hay không.
Hoàng Hi Ngôn không biết, vì khoảnh khắc tiếng gõ cửa vang lên, cô lập tức thấy thẹn thùng, vì đứng dậy quá nhanh mà suýt rơi cả dép, vội bảo: “Để em ra mở cửa!”
Người tới, không hề ngạc nhiên, là Tưởng Hỗ Sinh đến gọi hai người ra ngoài ăn cơm.

Tưởng Hỗ Sinh rất lịch sự, còn cố ý thay một bộ quần áo khác trông rất đứng đắn thỏa đáng.
Hoàng Hi Ngôn cười nói: “Anh Tưởng còn thay cả quần áo cơ à, khách sáo quá.”
Tưởng Hỗ Sinh: “Em nghĩ nhiều rồi.

Ăn cơm với hai người xong anh còn bận công chuyện nữa.”
Hoàng Hi Ngôn: “…”
Hoàng Hi Ngôn rửa mặt qua loa, sửa sang đầu tóc một chút mới đi ra.
Tịch Việt nắm tay cô tỉnh bơ.
Tưởng Hỗ Sinh chậc một tiếng, không rõ có ý gì.
Họ tới một nhà hàng Nhật.
Hoàng Hi Ngôn bị Tưởng Hỗ Sinh dỗ uống chút rượu mơ, mặt nóng bừng bừng, hơi ửng đỏ.
Cô không nhớ rõ bọn họ đã nói chuyện gì, toàn là mấy chuyện tủn mủn nhưng rất vui, đến độ không nhịn cười nổi, mà men rượu càng khiến cô nhạy cười hơn.
Tưởng Hỗ Sinh hỏi cô: “Em gái Hi Ngôn tốt nghiệp xong có muốn tới thành phố Thâm làm việc không?”

“Em tìm được công việc hiện tại không dễ đâu, anh đừng có mà giật dây em.”
Tưởng Hỗ Sinh cười bảo: “Đến công ty của bọn anh làm bên mảng Truyền thông cũng được, anh sẽ trả lương cho em theo đúng tiêu chuẩn.”
Tịch Việt không mấy vui vẻ nhìn anh, “Cậu đừng can thiệp vào chuyện của cô ấy.”
“Mình đang công khai bứng nhân tài về mà.”
Hoàng Hi Ngôn cười tủm tỉm, “Nếu anh trả lương gấp đôi thì em sẽ cân nhắc.”
“Được luôn, vừa hay cho anh cái cớ chèn ép Tịch Việt.”
“Thế không được.

Anh ấy đã vất vả lắm rồi, anh không được làm chuyện mổ gà lấy trứng kiểu ấy.”
Lần này Tịch Việt cũng cười.
Tưởng Hỗ Sinh than thở, “… Tự dưng anh tự làm xấu mặt mình chi chứ.”
Ăn tối xong, Tưởng Hỗ Sinh đưa hai người về nhà, trên đường anh ta hỏi Tịch Việt, “Cậu không cân nhắc chuyện học lái xe thật à? Cậu không thể cứ trông chờ mình làm tài xế cho cậu mãi được.”
“Không học.” Tịch Việt vẫn trả lời y như trước.
Tưởng Hỗ Sinh nào chịu lỡ mất cơ hội chọc ngoáy anh, cười nói với Hoàng Hi Ngôn: “Tịch Việt thi hai ba lần vẫn không đậu.

Thiên tài ngốc nghếch có phải chỉ mấy người như cậu ấy không?”
Hoàng Hi Ngôn nói: “Em có bằng lái.”
Rồi bổ sung: “Sau này em có thể chở anh ấy, anh ấy không cần học.”
Tưởng Hỗ Sinh: “… Hai người mau mau biến khỏi xe tôi đi.”
Anh ta thả họ trước cửa tòa chung cư là đi luôn, lao vào cuộc sống về đêm chỉ vừa bắt đầu của mình.
Trước cổng tòa nhà có một cửa hàng tiện lợi, Tịch Việt hỏi cô có cần mua gì không.
Hoàng Hi Ngôn nghĩ một hồi rồi đáp: "Thứ gì cần em đều mang theo cả rồi.”
Hai người nắm tay nhau về nhà, Hoàng Hi Ngôn kéo áo khoác lên ngửi một chút, thấy hơi ám mùi đồ ăn trong nhà hàng Nhật nên muốn đi tắm.

Tắm xong đi ra, cô hỏi Tịch Việt máy sấy để đâu.
Tịch Việt đi sang, hơi nước từ bên trong tản ra, cô đang đứng trước bồn rửa tay với đầu tóc ướt, mặc bộ đầm ngủ in đầy hình trứng tráng trên người.
Anh bảo cô lui sang bên cạnh, mở ngăn kéo tủ trong phòng tắm, lấy máy sấy bên trong ra.
Hoàng Hi Ngôn mất hai mươi phút để sấy khô tóc, rồi ra phòng khách lấy mỹ phẩm dưỡng da của mình.
Tịch Việt về phòng lấy quần áo sạch đi tắm.
Anh nhanh nhẹn hơn cô nhiều, tóc sấy còn ẩm đã đi ra.
Hoàng Hi Ngôn ngồi nghiêng chân trên ghế sô pha, cầm điện thoại, ngẩng đầu nhìn anh, cười hỏi: “Điện thoại của anh đâu?”
Tịch Việt tưởng cô muốn dùng, bèn tới bàn ăn cầm lấy đưa cho cô.
Hoàng Hi Ngôn lắc đầu, không nhận mà bấm điện thoại mình mấy cái.
Sau đó, chuông điện thoại anh reo.
“Vùng lên hỡi các nô lệ ở thế gian!
Vùng lên hỡi ai cực khổ bần hàn!”
Hoàng Hi Ngôn sững người, sau đó cười quặn ruột, “Cái khỉ gì thế?”
Vẻ mặt Tịch Việt trông rất bình tĩnh, anh giải thích rằng không có người bình thường nào nghe thấy tiếng chuông này mà ngó lơ được, “Anh sợ mình bỏ lỡ cuộc gọi của em.”
Tiếng cười của Hoàng Hi Ngôn vụt tắt, sau một thoáng ngây người, cô đưa tay vẫy, “Anh lại đây, em có chuyện muốn nói với anh.”
Không biết có phải vì vẻ mặt của cô quá nghiêm túc hay không mà Tịch Việt cũng nghiêm túc theo, nét mặt trông còn lo lắng hơn cả khi nghe bên A cho ý kiến phản hồi.
Hoàng Hi Ngôn không nói gì, nhổm người dậy, quỳ gối trên sô pha, vươn tay ôm lấy vai anh, “Có phải bản tính của con người là luôn dễ sa đà trước sự thoải mái tùy tiện không, giống như thỉnh thoảng, em biết rõ ăn khuya quá muộn không tốt nhưng vẫn nổi hứng muốn ăn.”
Tịch Việt nhìn cô, “Em nói rõ hơn được không?”
Hoàng Hi Ngôn cười một tiếng, “Em muốn nói, em rất vui khi anh chịu thay đổi vì em.

Nhưng em không muốn biến thành trách nhiệm của anh.

Anh bắt ép bản thân sống theo cách mình không muốn là chuyện rất khổ sở.

Em không hy vọng thấy anh miễn cưỡng chính mình.”
Tịch Việt đưa tay xoa đầu cô, “Em cả nghĩ quá.”
“Em từng nói muốn anh sống lâu trăm tuổi, mãi mãi ở bên em mà.” Anh nói.
“Nhưng em phải nói cho anh biết, dù anh có bỏ lỡ cuộc gọi của em thì em cũng không giận đâu, em biết anh không cố ý.


Anh không trả lời tin nhắn Wechat của em ngay lập tức cũng không sao cả.

Anh không biết đâu, sự hiện diện của anh đã cho em hết thảy cảm giác an toàn rồi, những thứ khác chỉ là hình thức.”
“Nếu em xảy ra chuyện, chí ít anh cũng nên là người đầu tiên đến bên em.”
Hoàng Hi Ngôn giật mình, nhận ra anh vẫn còn canh cánh trong lòng chuyện lần trước cô bị thương mà anh lại bỏ lỡ tin nhắn của cô.
Cô vùi mặt vào hõm vai anh, khẽ nói: “Anh khiến em muốn khóc quá.”
Tịch Việt mân mê lỗ tai cô, “Đừng khóc mà.”
“… Em thực sự yêu anh.” Cô nghẹn ngào.
“Hà Tiêu nói trong lòng anh chỉ có chuyện vẽ tranh, cậu ta sai rồi.” Tịch Việt ôm lấy mặt cô, hôn cô, khi nếm phải vị mằn mặn của nước mắt thì lè lưỡi liễm một chút.
Cô như bị điện giật lùi ra, dùng đôi mắt nhòa lệ nhìn anh.
Anh lại đưa tay, ép đầu cô vào vai mình, “… Đừng nhìn anh như thế.” Giọng khản lại, “Anh sẽ bắt nạt em đấy.”
Hoàng Hi Ngôn chùi hết nước mắt vào áo anh, uống rượu, tắm nước nóng rồi khóc khiến da mặt cô hơi nóng lên.
Cô không cách nào chế ngự nổi cảm xúc của mình, bèn cọ bờ môi mình lên cổ anh.
Dường như tay chân anh cứng lại.
Cuối cùng, cô đặt một nụ hôn lên trái khế của anh, hoàn thành mong mỏi buổi sáng ngày hôm đó.
Suýt nữa thì Tịch Việt bị cô kéo ngã khỏi tầng mây.
Đợi nhịp thở bình ổn, Hoàng Hi Ngôn đứng dậy lao vào phòng tắm, tắm một hơi nước nóng, đến khi tâm trạng dần bình tĩnh lại mới ra khỏi phòng tắm.
Tịch Việt dựa vào ban công hút thuốc, vạt áo thun đen bị gió thổi phồng lên, hiện rõ hình dáng xương vai phía sau.
Nghe tiếng bước chân, anh ngoảnh lại nhìn.
Hoàng Hi Ngôn bước tới, cũng nằm sấp lên lan can, thế nhưng không dám nhìn anh.
Anh như hiểu rõ tâm tư của cô, cũng không nhìn cô mà hơi dịch người sang xoa đầu cô, rồi đưa tay bắt lấy gáy cô, kéo đầu cô chôn vào ngực mình.
Dời điếu thuốc ra xa, sợ châm phải cô.
Cô len lén mở mắt ra, liếc ra sau cánh tay anh, trông thấy thành phố rực rỡ ánh đèn.
 
------oOo------


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận