"Anh để cho nó làm bậy vậy sao?"
Túc Kiến Thanh bất mãn nhìn anh trai mình vẫn ung dung ngồi trên ghế giám đốc.
"Chú cần gì xen vào hạnh phúc của con cháu.
Mấy năm nay công ty trong tay nó trở nên thế nào chú nhìn cũng thấy.
Miễn nó không ảnh hưởng đến Túc thị thì nó có làm gì người lớn chúng ta chỉ nên chúc phúc chứ không nên ngăn cản."
Ba Túc vẫn bình thản nói.
"Được rồi chú không cần nói nữa, chú chỉ cần làm tốt việc của mình là được rồi."
Thấy ông ta còn muốn nói gì thì ông lên tiếng cắt đứt.
...
Túc Thương vừa rời khỏi công ty đã đến sân bay trở về Tế Đông ngay.
...
Tô Niên vừa nghe tiếng xe đã ba chân bốn cẳng từ trong nhà chạy ra.
Túc Thương đỡ lấy đứa nhỏ vừa nhào vào ngực mình, dù xa cách còn chưa được một ngày mà đã như xa cách ba thu rồi vậy.
Từ lúc tin đồn trên Weibo nổi lên chỉ được mười hai tiếng thôi, mà hôm nay là chủ nhật nên Tô Niên không có đi học.
Xét thấy tình hình gây cấn, tuy Tế Đông không bằng Mạc Bắc nhưng Hạ Tình vẫn cho Tô Niên nghỉ ở nhà luôn.
Mà quyết định này cũng Hạ Tình cũng rất đúng đắn, cả ngày nay khách đến mua bánh đều hỏi Tô Niên có phải người trên Weibo không?
Thật ra nhiều người cũng từng thấy Túc Thương ở đây rồi, hỏi cũng chỉ thoả mãn lòng bát quái mà thôi.
"Bên trường học không sao chứ?"
Anh vừa bế cậu vào nhà vừa hỏi.
Tô Niên đưa đoạn tin nhắn cậu đã cùng giáo sư bên trường học nói chuyện cho anh xem.
Đại loại giáo sư chỉ quan tâm một chút thôi chứ không có tỏ ra bất mãn gì, đơn giản là vì Tô Niên rất được lòng ông ấy.
Mà những người luôn vùi đầu vào nghiên cứu như họ cũng không bận tâm nhiều về những điều không liên quan đến chuyên ngành của họ, miễn không ảnh hưởng trực tiếp đến công việc thì mọi thứ đều bình thường.
"Ngày mai vẫn muốn đi học sao?"
Dù có một đêm để mọi chuyện lắng xuống nhưng người dòm ngó Tô Niên vẫn sẽ rất nhiều, nói sao thì việc cậu có liên quan mật thiết đến Túc Thương cũng là chuyện khiến người người để ý.
Nhất là bát quái còn ở bên cạnh họ nữa, kiểu gì cũng phải xào xáo một phen.
Nhưng Tô Niên cũng không có làm gì sai, sao phải trốn chứ.
Càng trốn sẽ càng làm cho người ta hiểu lầm.
Hôm nay cậu không đi làm là do Hạ Tình cho cậu nghỉ thôi, chứ cậu chưa từng xấu hổ vì đã yêu anh cả.
Túc Thương thấy cậu gật đầu cũng không nói gì thêm.
"Em chưa ăn cơm sao?"
Anh nhìn cơm canh trên bàn mà nhăn mày.
Tô Niên cười làm lành hôn lên mi mắt của anh.
Túc đại tổng tài lạnh lùng bá đạo đầy mặt bất đắc dĩ mà vỗ vào mông tròn trên tay hai cái để trừng phạt, ngăn lại xao động muốn làm thịt đứa nhỏ mặt mày đỏ lựng đang che mông cùng với đôi mắt ướt át mị hoặc xấu hổ nhìn anh, chăm sóc ăn uống của đứa nhỏ, sau đó lại ăn thịt đứa nhỏ sau.
...
Đêm hôm đó Tô Niên nằm trong lòng Túc Thương mơ màng bỗng nhiên nhớ đến chuyện hồi chiều Cá Kình Lưu Hiển tự nhiên hỏi cậu phòng ký túc xá của Ngọc Trạch, cậu nói chuyện này cho Túc Thương.
Em cứ thấy Cá Kình có gì đó không đúng, có phải em không nên nói cho anh ta biết không?
Tô Niên ngẩng đầu lên hỏi anh.
Túc Thương ôm eo đứa nhỏ không nói, anh nghĩ đến ánh mắt đêm hôm đó của Lưu Hiển, trong lòng cũng ẩn ẩn biết được chuyện gì đang xảy ra.
"Em không nói thì anh ta cũng chỉ mất thêm chút công sức để tìm thôi."
Đã chạy đến đây rồi, tìm thấy cũng là sớm muộn thôi.
Chẳng lẽ...!Lưu Hiển anh ta...
Tô Niên chấn kinh nhìn anh.
Túc Thương không trả lời cậu mà lật người đè Tô Niên nằm xuống giường.
Tô Niên bị bất ngờ có chút bàng hoàng nhìn anh, nhưng sau đó mặt nhỏ đã đỏ ửng lên.
Bởi vì...!Cái...!Cái kia lại đang chọt chọt vào đùi trong của cậu.
Cứng rắn...!Nóng rực...!Đầy đủ lực uy hiếp.
Hai người vừa mới kích động một trận, nơi xấu hổ mềm mại còn nhớ như in hình dáng của vật to lớn lúc này lại có chút khát khao mà ngứa ngáy một chút...!
Túc Thương cảm thấy cái mông tròn của đứa nhỏ hơi ma sát với nệm giường, anh nhướng mày nhìn cậu.
Tô Niên xấu hổ hai chân hơi cọ vào nhau, hai tay che mặt không dám nhìn hai mắt nam nhân chứa đầy trêu chọc cùng d.ục vọng đã muốn nổi lên xâm chiếm lấy cậu kia.
"Tách chân ra nào, Niên Niên."
Nam nhân cúi đầu ở bên tai đứa nhỏ trầm thấp đầy mê hoặc mà dụ dỗ.
Tô Niên bị anh làm cho rạo rực muốn chết, theo bản năng mà tách chân ra, còn quấn lên eo hông hữu lực, còn chưa kịp chuẩn bị đã chào đón cự long thô to dữ tợn tiến vào nơi tư mật của mình, theo anh cùng đến nơi đầu sóng ngọn gió.
"Ư...!Ư..."
...
Ngọc Trạch nhìn người đang đứng ngoài cửa, não chưa kịp load thì tay đã ngay lập tức muốn đóng cửa.
Nhưng người bên ngoài ngay thời điểm hắn mở của đã chen chân vào.
Rầm.
Ngọc Trạch bị người đè lên ván cửa thật sâu không hiểu tại sao người này lại biết phòng của hắn, còn có thể vượt qua cửa khu ký túc xá mà đến đây gõ cửa phòng hắn.
Hắn cũng thật ngốc, giờ này Tô Niên sao có thể xuất hiện ở đây chứ?
"Tại sao anh tìm được đến đây?"
Đến lúc này rồi hắn cũng không thể làm gì khác, toàn thân bị người kia ép chặt không thể phản kháng, ký ức về ngày hôm đó lại không theo hắn khống chế muốn trồi lên khiến hắn lúng túng lại giận dữ muốn chết.
"Nhờ bạn cùng phòng của em mà tôi đỡ mất thời gian lần mò."
Lưu Hiển cũng không giấu giếm mà cúi sát vào người hắn cười nhẹ nói.
Ngọc Trạch ngẩn ra, sau đó ở trong lòng chửi Tô Niên thúi đầu.
Nhưng hắn biết người này đã tìm đến Tế Đông, ý tứ đã là không muốn buông chuyện kia xuống rồi.
"Anh không thể buông tha cho tôi sao? Tôi cũng không muốn anh chịu trách nhiệm cái chó má gì đó!"
Ngọc Trạch từ bình tĩnh đến mất bình tĩnh mà tức giận nói.
"Tôi đã buông tha cho em mười hai năm rồi, là em tự nhiên xuất hiện trước mặt tôi, không thể trách tôi được."
Lưu Hiển lại lưu manh đem chuyện này đẩy đến trên đầu Ngọc Trạch.
Ngọc Trạch nghe mà đầu đầy sương mù.
Mười hai năm? Lúc đó hắn mới có sáu tuổi...
"Anh lão già biến thái!"
Hắn trực tiếp mắng lên, vừa tức vừa sợ.
Vậy mà bị người chú ý từ lúc nhỏ như vậy...
"Tôi cũng không làm gì em."
Vậy mà người này còn nhún vai tỏ vẻ bản thân vô tội.
"Đổi lại là em, đã nói sẽ không quên tôi, nhưng bây giờ lại chẳng nhớ, tôi trừng phạt em thì có gì sai?"
Ngọc Trạch ngẩn ra.
"Anh nói bậy!"
Hắn quát ầm lên.
Hắn cũng không có nhớ từng quen biết người nam nhân biến thái đến đứa nhỏ cũng không tha này.
"Tôi nói bậy, tôi còn nhớ em lúc nhỏ đáng yêu lại mít ướt cỡ nào, bị mắng cũng chỉ biết chạy ra công viên trước nhà ngồi khóc, bị muỗi chích đến ửng đỏ tay chân cũng không biết đứng lên, được tôi bôi thuốc cho còn ngọt ngào gọi Hiển ca ca ngọt như bánh mật đào..."
"Anh im đi!!"
Ngọc Trạch chẳng đợi cho hắn nói xong đã hét ầm lên, muốn giãy dụa.
"Em còn la nữa phòng bên sẽ phát hiện em giấu nam nhân trong phòng..."
"Tôi không có!..."
Lưu Hiển nghe tiếng quát giận kiềm chế này của cậu lại nhớ đến đứa nhỏ quật cường năm xưa.
"Anh buông ra!"
Hắn bị nam nhân giam cầm đến khó chịu, người này còn lưu manh mà chèn chân vào đũng quần của hắn từng chút một cọ sát khiến hắn sắp chịu không nổi..