Nổi Đình Nổi Đám Trong Giới Giải Trí Nhờ Nuôi Con

Editor: DiiHy

-----------------------o0o------------------------

Ngày hôm sau sau khi ngủ dậy, Khương Niệm mặc cho Tiểu Nguyệt Nha một chiếc áo khoác lông xù hình con gấu, vừa ấm áp lại vừa đáng yêu, khiến cô bé trở thành bé con đẹp nhất chợ.

Hai mẹ con đến hàng bánh bao cạnh chợ ăn sáng rồi bắt xe đến Hiệp hội bảo vệ nhi đồng.

Lần trước đến đây trong lòng cô tràn đầy lo sợ, nhưng lần này cô rất tự tin, dạo này Tiểu Nguyệt Nha đã tăng lên năm cân rồi đó.

"Đừng sợ, con đi theo chị vào đó kiểm tra một chút là xong thôi." Khương Niệm ngồi xổm xuống giải thích cho Tiểu Nguyệt Nha về việc kiểm tra, sau đó chỉ vào hàng ghế chờ ở cạnh cửa: "Mẹ ở bên ngoài chờ con, chỉ cần con đi ra là sẽ nhìn thấy mẹ ngay."

Tiểu Nguyệt Nha mềm mại đáp lại: "Mẹ không được đi lung tung đâu đó, nếu đi lạc là con sẽ không tìm thấy mẹ đâu."

"Ừm, mẹ sẽ không đi lung tung." Khương Niệm xoa mái tóc mềm mại của Tiểu Nguyệt Nha rồi nhìn bé đi vào phòng.

Cô không biết mọi hành động của mình lúc này đã bị nhân viên công tác hành lang ghi chép lại.

Bác sĩ khám cho Tiểu Nguyệt Nha rất cẩn thận, phải mất hơn một tiếng sau mới xong. Khi Tiểu Nguyệt Nha đi ra ngoài trông hơi buồn buồn.

"Sao thế?" Khương Niệm hỏi bé.

"Chị ấy chích vào tay con." Tiểu Nguyệt Nha giơ cánh tay lên cho Khương Niệm xem.

Khương Niệm cầm tay bé lên nhìn, phát hiện trên cánh tay có một vết kim tiêm hồng hồng: "Vậy Tiểu Nguyệt Nha có khóc không?"

Tiểu Nguyệt Nha muốn khóc, nhưng bé không muốn mẹ ghét mình nên cố kìm nước mắt: "Con không khóc."

"Tiểu Nguyệt Nha thật dũng cảm." Khương Niệm khen ngợi Tiểu Nguyệt Nha: "Con dũng cảm ơn các bạn nhỏ khác rất nhiều."

Tiểu Nguyệt Nha kiêu ngạo hất cằm: "Con là em bé lớn rồi."

"Đúng vậy, con là em bé lớn rồi." Khương Niệm dẫn Tiểu Nguyệt Nha đến khu trò chơi chờ kết quả. Khoảng nửa tiếng sau đã có kết quả kiểm tra, do nhân viên công tác lần trước thu hồi giấy chứng nhận của Khương Niệm mang tới.

Cô ấy rất hài lòng trước sự thay đổi của Tiểu Nguyệt Nha: "Báo cáo kiểm tra thể chất của Khương Nguyệt đã trở lại bình thường, nhưng báo cáo kiểm tra tâm lý chỉ tốt hơn ngày trước một chút, cô bé vẫn thiếu cảm giác an toàn..."

Khương Niệm gật đầu, trong lòng cô hiểu rõ tổn thương tâm lý không dễ dàng chữa lành: "Tôi sẽ cố gắng."

"Chỉ ba tháng mà có sự thay đổi lớn thế này là rất tốt rồi." Nhân viên công tác cầm iPad cộng thêm cho Khương Niệm mười điểm: "Bây giờ cô cần mau chóng hoàn thành bài thi."

Khương Niệm gật đầu nói: "Tôi sẽ đăng ký dự thi trong tháng này."

Nhân viên công tác gật đầu nhẹ: "Ngoài ra báo cáo kiển tra của Khương Nguyệt cho thấy cô bé chưa từng tiêm vacxin phòng bệnh. Chúng tôi hy vọng cô đặt lịch tiêm chủng cho bé càng sớm càng tốt."

Cô ấy nói rồi đưa cho Khương Niệm một danh sách vacxin: "Mong cô tiến hành đăng ký tiêm cho bé theo danh sách vacxin này."

Khương Niệm nhìn danh sách vacxin dài ngoằng mà đau đầu: "Có tốn tiền không?"

Nhân viên công tác nói: "Tất cả sẽ do nhà nước chi trả."

Khương Niệm nhẹ nhàng thở phào, vậy là tốt rồi.

Cô dừng một chút rồi bỗng nghĩ đến một chuyện khác: "Việc học của con bé cũng miễn phí hết phải không?"

Nhân viên công tác thấy Khương Niệm cái gì cũng không biết, nên lại đưa thêm cho cô một danh sách các trường học ở thành phố A: "Cô có thể lựa chọn trường học thích hợp ở với khu vực mà cô ở để đăng ký phỏng vấn. Sau khi phỏng vấn thành công nhà nước sẽ cung cấp học phí và tiền ăn còn các chi phí khác thì tự chi trả."

"Cảm ơn." Khương Niệm cẩn thận so sánh tất cả các trường học, cuối cùng chọn ra năm ngôi trường có xếp hạng tốt và đánh giá toàn diện. Cô tính dẫn Tiểu Nguyệt Nha đi phỏng vấn trước, nếu phỏng vấn thành công thì sẽ thuê nhà ở gần đó.

Trước khi đi phỏng vấn thì cần đi tiêm vacxin trước, Khương Niệm dẫn Tiểu Nguyệt Nha đến trung tâm tiêm vacxin bên cạnh Hiệp hội bảo vệ nhi đồng. Nơi này có công nghệ vacxin tiên tiến và đội ngũ chuyên gia giàu kinh nghiệm, đảm bảo an toàn khi tiêm.

Khi cô đưa Tiểu Nguyệt Nha bước vào trung tâm tiêm vacxin thì thấy một đứa bé mập mạp khoảng ba bốn tuổi gào khóc chạy ra: "Cứu mạng..."

Ở phía sau, một người phụ nữ đi giày cao gót đuổi theo: "Nhạc Nhạc đừng chạy..."

Nghe vậy, bé mập mạp chạy nhanh hơn, vừa chạy vừa gào thét: "Không chạy sẽ bị bắt lại tiêm, con không muốn bị tiêm..."

Mẹ bé mập mạp nói: "Con đừng chạy, chúng ta không tiêm nữa..."

"Mẹ nói dối." Bé mập mạp lắc đầu: "Rất nhiều ngày trước mẹ cũng nói như thế."

Mẹ bé mập mạp: "Lần này thực sự không tiêm nữa." Sau khi tiêm xong mũi này thì nhóc con sẽ hoàn thành tất cả các mũi tiêm chủng trước năm tuổi.

Bé mập mạp thấy mình sắp bị bắt lại, lại nhìn đại sảnh không có nơi nào để trốn, bé thông minh chạy đến núp sau lưng Khương Niệm, còn không quên ló đầu ra nói: "Đồ siêu lừa đảo."

Mẹ bé mập mạp tức đến bật cười: "Nhạc Nhạc, mau lại đây, đừng cản trở dì."

Tiểu Nguyệt Nha nhìn anh trai béo đang túm quần áo mẹ mình: "Anh đừng túm mẹ em."

Bé mập mạp đang thở hổn hển nghe thấy tiếng nói thì quay đầu lại, nhìn thấy Tiểu Nguyệt Nha trắng trẻo xinh đẹp thì sáng mắt lên: "Em thật xinh đẹp."

Sau khi nói xong bé trai lại nhìn Tiểu Nguyệt Nha với ánh mắt đồng tình: "Em mau chạy đi, trong đó có một mụ phù thủy sẽ bắt em mang đi chích, rồi ăn thịt em luôn..."

Nữ bác sĩ chạy theo: "..."

Mẹ bé mập mạp: "..."

Tiểu Nguyệt Nha sợ run người: "Mụ phù thủy?"

"Ăn thịt em?" Đôi mắt hạnh đen lúng liếng của Tiểu Nguyệt Nha tràn đầy sợ hãi, tay vô thức nắm chặt lấy tay Khương Niệm.

Bé mập mạp gật đầu liên tục: "Mẹ em là người xấu, lát nữa sẽ đưa em cho mụ phù thủy.".

||||| Truyện đề cử: Vứt Bỏ Chàng Rể Ngốc |||||

Khương Niệm: "..."

Doạ Tiểu Nguyệt Nha sợ thế này thì hôm nay làm sao tiêm vacxin được? Cô bế Tiểu Nguyệt Nha lặng lẽ bước sang một bên, để tiện cho mẹ bé mập mạp bắt lấy cậu bé: "Con đừng nghe anh đó nói, ở đây chỉ có bác sĩ hiền lành, không có mụ phù thủy."

Tiểu Nguyệt Nha nhìn anh trai nhỏ bị bế đi, cậu bé liều mạng giãy dụa kêu cứu, làm bé sợ đến mức run bần bật và muốn ra ngoài.

"Cái anh kia là quỷ nhát gan, chúng ta không nên học theo." Khương Niệm nhanh tay lẹ mắt bế Tiểu Nguyệt Nha ngồi vào ghế bên cạnh quầy đăng ký: "Chúng ta đăng ký trước."

Tiểu Nguyệt Nha đáng thương bị đặt lên ghế không dám nhúc nhích, giống như cá nằm trên thớt.

"Bạn nhỏ Khương Nguyệt, ở đây có bánh ngọt, cháu có muốn ăn thử không?" Nhân viên công tác mang bánh kẹo ra dỗ trẻ con, màu sắc tươi đẹp, hương vị thơm ngon, là loại mà con nít sẽ thích.

Nhưng lúc này trong lòng Tiểu Nguyệt Nha đã sinh ra phòng bị, bé lắc đầu nói không ăn, còn khách sáo nói cảm ơn.

Nhân viên công tác dịu dàng dỗ dành: "Thật sự rất ngon đó."

Tiểu Nguyệt Nha nhìn cái miệng tô son của cô nhân viên giống như yêu quái trên tivi há miệng muốn ăn thịt con nít, bé giật mình vùi đầu vào ngực Khương Niệm. Đừng ăn bé, đừng ăn bé!

Khương Niệm nghe bé lẩm bẩm đành cười xin lỗi nhân viên công tác rồi lấy số đi đến phòng tiêm.

Sau khi đi vào, Khương Niệm cũng không nói nhiều với Tiểu Nguyệt Nha mà trực tiếp vén một bên tay áo cô bé lên, để lộ cánh tay trắng trẻo mềm mềm.

Tiểu Nguyệt Nha thấy cánh tay mình bị lộ ra, rưng rưng nước mắt nhìn mẹ: "Mẹ muốn ăn cánh tay trước sao?"

"... Mẹ không ăn con." Khương Niệm cười bất đắc dĩ, đều do đứa bé kia!

Tiểu Nguyệt Nha thì thầm bằng giọng mũi lấy lòng: "Mẹ ăn con đi, chỉ cần mẹ vui vẻ."

"... Vậy con chịu đau một chút." Khương Niệm ôm chặt lấy Tiểu Nguyệt Nha, gật đầu với bác sĩ vẫn đang cố nhịn cười. Bác sĩ cầm xi lanh chọc vào tay Tiểu Nguyệt Nha.

Kỹ thuật của bác sĩ rất tốt, Tiểu Nguyệt Nha chỉ cảm thấy bị một thứ gì đó chích một chút, sau đó không có cảm giác gì nữa.

Khi bác sĩ đẩy thuốc xong, Khương Niệm nói với Tiểu Nguyệt Nha: "Xong rồi."

"Xong rồi?" Tiểu Nguyệt Nha ngẩn người, quay đầu nhìn miếng băng cá nhân hình con gấu trên cánh tay mình: "Gấu nhỏ?"

Khương Niệm chỉnh lại quần áo cho Tiểu Nguyệt Nha: "Đáng yêu giống như quần áo của con phải không?"

Tiểu Nguyệt Nha gật đầu vung tay: "Cánh tay của con không bị ăn."

"Anh kia nói chẳng đúng chút nào."

Khương Niệm ừ một tiếng rồi giả vờ buồn bã nói: "Nhưng con không tin mẹ."

"Mẹ ơi con sai rồi." Tiểu Nguyệt Nha cực kỳ ảo não, bé không nên tin lời của anh trai nhỏ kia.

Khương Niệm nhân cơ hội này hỏi: "Vậy lần sau con tin mẹ hay tin lời người khác?"

"Con tin mẹ." Tiểu Nguyệt Nha xấu hổ núp vào ngực Khương Niệm: "Anh kia cứ khóc suốt, con không khóc."

"Tiểu Nguyệt Nha rất dũng cảm." Khương Niệm vỗ lưng bé: "Vậy Tiểu Nguyệt Nha hẹn với cô bác sĩ lần sau sẽ đến tiêm tiếp đi, được không?"

Tiểu Nguyệt Nha gật đầu, ngọt ngào nói vâng.

Bé xoay người mạnh dạn nhìn bác sĩ: "Cô ơi, lần sau cháu sẽ đến tiêm tiếp."

"Được." Bác sĩ rất hiếm khi gặp bạn nhỏ nào yêu cầu được tiêm nên rất vui mừng, cô ấy đăng ký trên hệ thống: "Nửa tháng sau lại đến tiêm nhé."

Tiểu Nguyệt Nha ngoan ngoãn nhớ kỹ: "Cháu cảm ơn cô."

Sau khi tiêm xong đi ra ngoài, Khương Niệm phát hiện các phòng tiêm xung quanh đều phát ra tiếng khóc, cô nhìn Tiểu Nguyệt Nha đang rất vui vẻ: "Con xem, tất cả mọi người đều không dũng cảm bằng con."

Tiểu Nguyệt Nha đắc ý khi được khen: "Con siêu dũng cảm."

"Tiểu Nguyệt Nha rất dũng cảm, chúng ta đi xem trường học xong mẹ sẽ mua bánh ngọt khen thưởng cho con." Khương Niệm dỗ dành Tiểu Nguyệt Nha đến trường mẫu giáo phỏng vấn, thời gian không nhiều nên chỉ phỏng vấn được hai trường.

Cả hai trường mẫu giáo đều là các trường top đầu, có thể liên thông lên các trường tiểu học, cấp hai và cấp ba danh tiếng, là trường quý tộc mà trước đây Khương Niệm chưa bao giờ dám mơ tới.

Nhưng bây giờ vì số lượng trẻ sơ sinh ít, nhà nước rất coi trọng việc bảo vệ và nuôi dạy trẻ em nên đã chi trả toàn bộ học phí, chỉ cần có thể phỏng vấn thành công và có khả năng chi trả phí sinh hoạt hàng ngày là có thể nhập học.

Sau khi phỏng vấn ở trường mẫu giáo thứ hai xong, Khương Niệm dẫn Tiểu Nguyệt Nha đi một vòng để tìm hiểu tình hình của trường mẫu giáo, toà nhà giảng dạy sạch sẽ sáng sủa, khu nghỉ trưa thoải mái ấm áp, khu vui chơi nền cát có các trò như cầu trượt, chèo thuyền, bạt lò xo, và khu vực leo núi nhân tạo.

Tiểu Nguyệt Nha thích nhất là khu vui chơi, những thứ như bạt lò xo nếu chơi ở bên ngoài sẽ phải trả tiền mới chơi được.

Tiểu Nguyệt Nha chơi ở khu vui chơi của trường mầm non thứ hai một lúc, đến khoảng năm giờ chiều Khương Niệm mới dẫn bé ra khỏi trường mẫu giáo. Lúc này trường mẫu giáo cũng đến giờ tan học, từng bạn nhỏ đeo cặp sách bước ra cửa, sau đó được bố mẹ hoặc tài xế, bảo mẫu trong nhà đón đi.

Tiểu Nguyệt Nha đứng ở ven đường hâm mộ nhìn các bạn mặc đồng phục trường mẫu giáo: "Quần áo của bọn họ đẹp quá."

"Trên cặp sách của các bạn ấy có hình tiểu tinh linh."

"Các bạn..." Tiểu Nguyệt Nha tinh mắt nhìn thấy một người đang đứng bên cạnh chiếc ô tô đen đậu cách đó không xa, bé vui mừng kéo tay Khương Niệm: "Mẹ ơi, chú đẹp trai kìa."

---------------Hết Chương 16------------------

19/12/2023


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui