Nói Dối Không Ngừng Nghỉ

Nói dối không ngừng nghỉ - 条纹花瓶

Editor: Lạc Tiếu - 13/02/2020

Đứa Bé Quỷ trong ngăn tủ không có nháo ra động tĩnh gì, Cố Hề Lịch cũng không biết nó có còn ở bên trong hay không, loại kinh hách trình độ này, ai thét chói tai thì người đó thua.

Bên kia Hoa Mông có phát hiện mới, có người tìm được một tờ giấy giấu trong sách.

[ Văn Văn, ngươi phải cẩn thận, người Từ gia đều là kẻ điên ]

Không biết người viết tờ giấy này là ai, có thể tạm suy đoán chủ nhân của Chốn Cũ họ Từ, đây lại không phải manh mối mở cửa. Hoa Mông lại yêu cầu mọi người tiếp tục tìm, tốt nhất có thể phát hiện thứ gì đó cần chìa khóa để mở.

Cố Hề Lịch còn dư lại ngăn tủ cuối cùng chưa mở, vừa nãy thấy Đứa Bé Quỷ, cô cũng không phải không bị ảnh hưởng. Dù sao hiện tại mỗi lần mở tủ là một lần mở ra bóng ma tâm lý, không mở không được. Hít sâu một hơi, Cố Hề Lịch mới mở ra ngăn tủ cuối cùng, kết quả ở bên trong phát hiện một cái rương có khóa.

"Hoa ca, ngươi lại đây xem đi!"

Thanh âm Cố Hề Lịch bị ép tới rất thấp, nhưng Hoa Mông vẫn có thể nghe được. Hắn vẫn luôn chú ý thiếu nữ này, thật sự không có ý khác, hoàn toàn là bởi vì một cô gái xuất hiện ở Vong Linh Lĩnh Vực vốn dĩ đã rất dẫn người chú ý. Sau khi phát hiện Cố Hề Lịch cũng không nhu nhược như vẻ bề ngoài, Hoa Mông cũng không xem cô thành người không đáng tin cậy nữa.

Ổ khóa của cái rương gỗ đỏ này thập phần tinh xảo, lại vừa khớp với chìa khóa tìm được trong nhà kho. Hoa Mông mở rương nhỏ ra, bên trong có chứa một cái bản đồ địa hình. Hắn liền bày bản đồ ra trên mặt đất, mỗi du khách đều có thể nhìn xem.

Bản đồ biểu hiện Chốn Cũ có hai tầng lầu, nơi bọn họ vừa mới ngốc đích xác là nhà kho, nơi hiện tại đang đứng là thư phòng. Thư phòng đi thông ra cửa bên ngoài cũng nhìn được trên bản đồ, trên đó vẽ một cái khóa, là tỏ vẻ không có cách nào trực tiếp đi vào. Nếu có thể từ thư phòng đi ra ngoài, bên trái là đại môn Chốn Cũ, bên phải là phòng khách cùng nhà ăn.

"Mở ra đại môn là có thể rời đi Vong Linh Lĩnh Vực đúng không?"

Nói chuyện chính là nữ nhân vẫn luôn đi theo bên cạnh Hoa Mông, vừa nãy Cố Hề Lịch nghe được Hoa Mông gọi cô gái này là Kiều Nguyên Bân, cũng không phải là du khách lần đầu tiên tiến vào Vong Linh Lĩnh Vực, điểm này kỳ thật có thể nhìn ra được từ hành vi của bọn họ.

Tay già đời đều biết nên làm cái gì, cẩn thận là trên hết, luôn tìm kiếm việc để làm, ngoại lệ duy nhất chính là Lý Khả, hắn không thèm làm việc, lại rất ham giao lưu với du khách cùng đồng hành, đặc biệt là tân nhân.

Tân nhân thì tương đối mờ mịt, đại đa số người chỉ lo sợ hãi, người tương đối trấn định cũng là đợi có mệnh lệnh mới biết nên làm gì.

Trong mười hai người, hiện tại thoạt nhìn có bảy tay già đời, năm tên tân nhân.


... Vừa mới nãy đã chết một tân nhân.

Hoa Mông: "Ta cũng hy vọng là vậy, có thể như thế thì tốt rồi."

Tân nhân như Cố Hề Lịch cũng biết, nếu không cần thăm dò lầu hai, bản đồ biểu thị lầu hai cũng không có ý nghĩa gì. Cho dù cửa chính thật sự là ra được trạm khẩu, cũng không phải giai đoạn này là có thể mở ra.

Cái bản đồ này không giúp được bọn họ rời khỏi thư phòng. Hoa Mông yêu cầu mọi người cùng nhau hành động, tìm từ nhà kho lại một lần nữa, không có khả năng không có chìa khóa mở cửa, chắc chắn bọn họ đã bỏ sót cái gì.

Lại một lần nữa đi dọc theo hành lang, Cố Hề Lịch ngẩng đầu xem treo họa tác hai bên tường. Cô nhìn kỹ vào những đôi mắt trong bức họa, dường như bọn chúng đều đang nhìn chằm chằm về một phương hướng, chiếu theo đó là một viên gạch nằm ở giữa hành lang.

Đây là thực rõ ràng manh mối, Kiều Nguyên Bân rất nhanh cũng phát hiện, cô gọi Hoa Mông lại, sau khi hai người xác định phía dưới gạch là khoảng trống, liền mang dụng cụ lấy được từ nhà kho tới, hợp lực cạy viên gạch này lên. Bên trong quả nhiên có một thứ.

Một cây thước nhiễm đầy huyết.

Thứ đồ chơi này hiển nhiên cũng không thể dùng để mở cửa, bất quá, đồ vật được giấu riêng hẳn là có chỗ hữu dụng.

Lý Khả nhỏ giọng nói: "Không chừng có thể dùng để đối phó vong linh."

Nhìn ra được Lý Khả rất thèm muốn cây thước này, đáng tiếc thứ này không phải hắn phát hiện, hơn nữa trong tay hắn còn đang cầm dây thừng nhiễm huyết, nói không chừng còn có tác dụng tốt hơn.

Tin tức hữu dụng được Cố Hề Lịch bất động thanh sắc ghi tạc trong lòng, thanh âm nói chuyện của cô dần dần ép tới càng thấp, lực chú ý của mọi người cũng không đặt lên người cô, vì vậy không ai chú ý tới việc này.

Cố Hề Lịch: "Loại đồ vật có thể đối phó vong linh này có thể mang ra khỏi Vong Linh Lĩnh Vực sao?"

Lý Khả: "Không được, cho dù là đem ra ngoài, cũng vô dụng với vong linh ở Trạm Điểm tiếp theo. Những thứ này đều là đồ chơi không đáng giá... Tiểu Cố, ngươi biết Vong Linh Lĩnh Vực trân quý nhất chính là gì không?"

Cố Hề Lịch lắc lắc đầu.

Lý Khả cười như không cười: "Vong linh chi tâm"

Lý Khả là lão trung niên mập mạp, ngũ quan bị thịt chèn tới không nhìn rõ ràng, mũi miệng đều nhỏ, đôi mắt chỉ còn một cái khe. Đều nói đôi mắt là cửa sổ tâm hồn, cái cửa sổ này của hắn bởi vì chỉ còn lại một cái khe, ngăn cách hết tầm mắt thăm dò bên ngoài, làm người ta không thể từ đó nhìn thấy ý tưởng chân thật sâu trong nội tâm hắn.


Tổng thể mà nói, Lý Khả cho người ta ấn tượng đầu tiên là thật thà chất phác. Dưới áp lực trong Vong Linh Lĩnh Vực, người bên cạnh cho dù là có giả vờ cũng không giả vờ được bao lâu.

Cố Hề Lịch: "Đó là cái gì?"

Lý Khả: "Chỉ cần có thể sống sót, ngươi về sau sẽ từ từ biết thôi."

Loại lời nói kiểu nửa vời này là kiểu làm người ta phiền chán nhất, Cố Hề Lịch phi thường trực tiếp biểu lộ mình không cao hứng, nhíu mày liếc nhìn Lý Khả một cái, không cùng hắn nói chuyện nữa.

Lý Khả thầm nghĩ, thật đúng là tính tình đại tiểu thư, hễ nói tới đề tài này thì Cố Hề Lịch lại không để ý tới hắn.

Lại một lần trở lại nhà kho, cảm xúc của mọi người đều có điểm lo âu, đặc biệt là khi nhìn thấy bộ quần áo thấm đẫm nước đặc kia. Dù sao cũng là nhà kho, những thứ lung tung để khắp nơi, muốn hoàn toàn tìm kỹ thì còn cực hơn so với ở thư phòng.

Khi Cố Hề Lịch đang tìm kiếm chỗ chứa dụng cụ vệ sinh thì nghe được bên cạnh có người hít một hơi khí lạnh, ngẩng đầu lên nhìn, thì ra là Kiều Nguyên Bân. Chỉ thấy nữ nhân này đang gắt gao che lại miệng mình, đôi mắt trừng như sắp lồi ra, tiếng hét như bị tắc nghẽn trong cổ họng, sợ chết khiếp nhưng lại không dám phát ra một chút thanh âm.

Thực hiển nhiên, bên trong thùng gỗ bị Kiều Nguyên Bân mở ra đã có cái gì đó làm người cảm thấy kinh hách. Hoa Mông bước lại gần, nhìn về hướng thùng gỗ, đầu tiên cũng cả kinh, bất quá rất nhanh liền trấn định: "Ngươi xem kỹ lại đi, không phải người... Là người giấy."

Chuẩn xác mà nói là người làm bằng giấy, độ lớn cũng bằng người bình thường, trên thân mặc quần áo, có vẻ vô cùng tinh xảo, ai nhìn sơ qua cũng sẽ tưởng lầm. Đặc biệt là ở trong hoàn cảnh như vậy, xuất hiện cái gì cũng đều không kỳ quái.

Người giấy có tóc ngắn, mặt như bánh nướng lớn, là nữ nhân trung niên có tướng mạo thực hung dữ, có thể nhìn ra điểm này, thuyết minh người giấy này xác thật sinh động như thật. Nhìn y như người thật, làm cho đáy lòng các du khách đều ớn lạnh, phần lớn đều không nguyện ý nhìn chằm chằm người giấy, từng người tự động tản ra.

Cố Hề Lịch quay người lại lại đối diện với đôi mắt không tròng to đùng, gương mặt trắng bệch đến không có một chút nhân khí, đúng là Đứa Bé Quỷ vừa nãy xuất hiện trong ngăn tủ ở thư phòng. Hiện tại nó đang ngồi xổm bên dưới cái bàn bị tàn phá, hai mắt vẫn luôn không chớp nhìn chằm chằm Cố Hề Lịch.

Cơ hồ không có một chút tạm dừng nào, ánh mắt Cố Hề Lịch vô cùng tự nhiên dời đi, giống như không hề nhìn thấy nó.

Vừa mới nãy rõ ràng có người ngang qua chỗ bên cạnh bàn, Đứa Bé Quỷ ngồi xổm nơi đó, không có khả năng không bị phát hiện, trừ phi người kia căn bản không hề nhìn thấy nó, loại thời điểm này giả vờ không thấy chắc chắn an toàn hơn.

Đứa Bé Quỷ ngay lúc đối diện tầm mắt Cố Hề Lịch đang định lộ ra nụ cười dữ tợn, giây tiếp theo bị làm lơ, nụ cười âm lãnh của nó liền cương ở trên mặt. Bởi vì Cố Hề Lịch biểu hiện quá tự nhiên, nhất thời nó cũng không nghĩ cô đang giả vờ, thập phần khó hiểu vì sao năng lực của mình giờ khắc này lại mất đi hiệu lực.


... Vì cái gì cô ta nhìn không thấy ta?!

Đứa Bé Quỷ nghĩ trăm lần cũng không ra, nó bèn chui từ dưới bàn ra, bước đi tập tễnh tới gần Cố Hề Lịch.

Khi nào là khủng bố nhất, chính là khi tất cả mọi người không nhìn thấy nhưng ngươi lại có thể thấy, hơn nữa nó còn không ngừng bước tới gần ngươi.

Nếu lúc này có người tới nghe, sẽ phát hiện tim Cố Hề Lịch không chút nào gia tốc, khi cô gạt người, cũng gạt cả chính mình. Làm bộ đang nghiêm túc tuần tra những thứ đồ vật lung tung trên giá, Cố Hề Lịch thường dừng lại tìm kiếm một phen, cứ như vậy không dấu vết dẫn Đứa Bé Quỷ đi đúng một vòng trong nhà kho.

Đừng nói người, ngay cả bóng dáng Cố Hề Lịch nó cũng không đụng vào được một lần, cuối cùng, Đứa Bé Quỷ quyết định từ bỏ, sắc mặt âm trầm không nhúc nhích đứng cạnh người giấy.

"Lịch kịch, lịch kịch"

Động tác của du khách vô cùng nhẹ, thanh âm dị thường này rất nhanh bị nghe thấy.

"Người giấy động đậy kìa!"

Không biết là ai kêu một tiếng, trong nháy mắt mọi người đều rời xa thùng gỗ, còn có người nhanh chân chạy ra ngoài.

Hoa Mông: "Ngu ngốc! Chạy cái gì mà chạy, nhanh tìm chìa khóa đi. Thư phòng khoá cửa, chúng ta đều là ba ba trong chậu, có thể chạy đi đâu?"

Cố Hề Lịch đem những gì đang phát sinh thu vào trong mắt, cũng phát hiện Đứa Bé Quỷ đã biến mất. Cô quay đầu lại, lại thẳng tắp đối diện với đôi mắt tràn ngập ác ý, Đứa Bé Quỷ ngồi xổm trên kệ để hàng, đầu dựa vào kệ. Lúc này trong mắt nó có tròng đen, nhìn càng thấm người.

Lúc này muốn dời đi ánh mắt làm bộ nhìn không thấy, đã muộn.

Đứa Bé Quỷ toát ra một nụ cười vượt qua cực hạn của nhân loại, cơ hồ là xé rách cả khuôn mặt mình, trong ánh mắt nó lộ ra mười phần đắc ý.

Hắc hắc, bắt được ngươi.

Hiện tại là thời khắc bắt giết con mồi, đôi tay nhỏ trắng bệch chậm rãi duỗi về phía Cố Hề Lịch...

Má.. Chân cô không nhúc nhích nổi.

Một khắc này Cố Hề Lịch phảng phất nghe được tiếng cười của trẻ con, cô hoài nghi mới vừa rồi người giấy bỗng nhiên động đậy, chính là do Đứa Bé Quỷ chơi xấu, vì muốn dời đi lực chú ý của cô, sau đó lợi dụng làm cô lộ ra sơ hở. Cố Hề Lịch biết hành vi của mình hai lần trước đã chọc giận Đứa Bé Quỷ, nó là đang phân cao thấp với mình.

Đứa Bé Quỷ thành công, nhưng cô lại không thể trốn. Kỳ thật hiện tại trên mặt Cố Hề Lịch không có biểu tình gì, lại bởi vì trời sinh mang một gương mặt biết cười, từ nhỏ đôi môi đã luôn kiểu lên, lúc không tức giận thì sẽ như đang cười, lúc này cũng vậy.


Cô cười như thể đôi tay trắng bệch đang vươn về phía mình của Đứa Bé Quỷ không hề tồn tại, sau đó, một cách tự nhiên, tay trái Cố Hề Lịch lại sờ vào trong túi.

Hửm?!

Tư thế này làm Đứa Bé Quỷ theo bản năng dừng lại một chút, đôi tay đang duỗi ra ngừng ở giữa không trung.

Cố Hề Lịch rốt cuộc tìm được thứ mình muốn, vô cùng vui vẻ lấy ra, chậm rãi thả lên mu bàn tay của Đứa Bé Quỷ một viên kẹo, viên kẹo có giấy gói kẹo năm màu, thoạt nhìn ăn đặc biệt ngon.

"Thật ngoan!"

Cố Hề Lịch cười tủm tỉm nói: "Rồi, không cần cảm tạ."
1

Đứa Bé Quỷ: "......"

Đứa Bé Quỷ: ???

---

Cố Hề Lịch phòng phát sóng trực tiếp:

【 Lần thứ hai, ha ha ha ha 】

【 Ha ha ha ha 】

【 Ha ha ha ha 】

【 Ta quỳ luôn, chủ bá có cố gắng nga ~】

【 Đứa Bé Quỷ chất vấn ba câu: Ta là ai? Ta đang ở đâu? Du khách đối diện này có phải mở tiệm bánh kẹo không? 】

【 Đứa Bé Quỷ: Ta mẹ nó duỗi tay là muốn kẹo sao? Ta mẹ nó là muốn mệnh! 】

【 Đã chụp lại vẻ mặt mộng bức của đứa trẻ vong linh, đứa trẻ mặt trắng bệch bị giảng đạo tức đến đổi màu xanh lục ha ha ha ha ha 】

Bởi vì bình luận quá nhiều, username bị ẩn tàng rồi, lúc này có người đã bình luận một câu 【 Thỉnh giáo các vị đại lão, vong linh chi tâm là gì? 】. Bất quá bình luận này bị một đống bình luận ha ha ha ha bao phủ, không lưu lại một chút bọt nước.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận