Nói Dối Không Ngừng Nghỉ

Nói dối không ngừng nghỉ - 条纹花瓶

Editor: Lạc Tiếu - 06/04/2020

Kỳ thật, khi Cố Hề Lịch ngủ, bọn người Hoa Mông đã từng thảo luận qua về cái cửa phòng đang khóa kia, cũng không phải tất cả cửa đã khóa đều cần chìa khóa để mở. Cái khóa này sau lưng có biểu tượng chín ô vuông trong một hình vuông, đụng vào ô vuông nhỏ nào sẽ có ánh sáng phát ra từ ô vuông đó.

Đối với việc này, mọi người đều hiểu là có ý gì. Chính là mở khóa bằng hình ảnh, chỉ cần vẽ đúng hình, là có thể mở cửa.

Sau khi phục hồi lại tinh thần, Cố Hề Lịch không vui cho lắm, cô ở nhà nhận hết sủng ái, chỉ cần mở miệng, mặc kệ mọi người trong nhà có bận rộn tới đâu đi chăng nữa, đều sẽ nghiêm túc lắng nghe lời cô nói, tình huống bị oan uổng chịu ủy khuất như bây giờ dường như chưa từng xuất hiện trong sinh mệnh của Cố Hề Lịch.

Tiểu Cố có dũng khí đối mặt với quỷ quái không phát ra tiếng thét chói tai, nay bởi vì bị hoài nghi mà nước mắt không thể kềm nén, rưng rưng trong hốc mắt, tùy thời có thể rơi.

Chiêu này không phải dùng được với tất cả mọi người, thậm chí không đủ để làm người ta thương hại, nhưng lại có thể đánh mất hoài nghi của rất nhiều người. Hơn nữa, tính tình Cố Hề Lịch còn rất lớn, Kiều Nguyên Bân vì hòa hoãn không khí, cố ý cùng cô nói chuyện, Cố Hề Lịch lại không thèm để tâm, quay đầu đi tìm manh mối.

Lý Khả hắc hắc cười: "Tiểu Kiều đừng so đo với nó, tính nó vốn đại tiểu thư mà."

Kiều Nguyên Bân nói thẳng: "Giao tình ở chung một chiếc xe buýt à? Vừa nãy cũng không thấy ngươi nói chuyện giúp Cố Hề Lịch nha! Ta nhớ ra rồi, cái chuyện du khách hợp tác với quỷ quái chính là do ngươi nói ra! Bây giờ lại còn bày đặt làm cái gì người điều giải? Hừ."

Tính tình Kiều Nguyên Bân chính là như vậy, không thèm lá mặt lá trái, Lý Khả chỉ có thể câm miệng.

Khi Hoa Mông cùng Kiều Nguyên Bân vào nhà, nhìn thấy Cố Hề Lịch đang ở trong một gian trong phòng lục tìm đồ vật, vừa lục vừa dùng mu bàn tay cọ lên mặt, không cần đoán, chắc chắn là đang gạt nước mắt.

Hoa Mông cười vui vẻ: "Tiểu Cố nếu như lớn lên khó coi, bộ dáng khóc sướt mướt này không biết phiền cỡ nào."

Kiều Nguyên Bân phản bác: "Nhưng con bé lớn lên đẹp nha! Hơn nữa có ủy khuất cũng không ở trước mặt người khác khóc lóc. Nhìn thấy cô gái nhỏ này tức giận đến vậy, ta cũng cảm thấy hành vi vừa rồi của chúng ta có chút quá đáng."


"Ngươi đừng nghĩ như vậy, tình huống vừa mới nãy đúng là nên nghi ngờ mà." Giọng nói Hoa Mông có chút nhẹ.

"Hiện tại còn không?"

Hắn lắc lắc đầu: "Không còn, nếu không phải do Tiểu Cố, vậy thì có thể nói vừa nãy khi xảy ra chuyện có người đã xúc phạm quy tắc. Ta phỏng đoán quy tắc là không thể thét chói tai, hoặc có thể nói là khi bị hoảng sợ không thể thét chói tai."

"Cô gái vừa nãy gào to tông cửa xông ra, ba cái hộ thuẫn nát một cách dứt khoát không dư cái nào, có thể thấy được, vong linh nơi này có khả năng chịu đựng thanh âm cao đê-xi-ben rất thấp."

Kiều Nguyên Bân cười rộ lên: "Cố Hề Lịch ngủ rồi, ngược lại tránh được một kiếp."

Nếu không, nhìn thấy Đứa Bé Quỷ dựa sát vào người mình, còn không phát điên hay sao.

Hoa Mông gật gù: "Ngươi cũng không la to đó thôi? Ta thấy vẫn là do tố chất người mới quá thấp."

...

Cố Hề Lịch đương nhiên nghe không thấy tán gẫu của hai tay già đời nhằm vào mình, cô ở trong phòng, lau khô nước mắt, xoa xoa nhẹ đồng hồ phát sóng trực tiếp đang đeo trên tay, cũng không biết thao tác này của mình giúp cô thu hoạch vô số đánh thưởng, lễ vật rơi xuống nhiều đến mức vùi lấp cả màn hình.

Bên trong căn phòng này, Cố Hề Lịch đều tìm khắp mọi chỗ, nơi duy nhất còn chưa nhìn tới là dưới giường. Nói thật, cô thật sự có chút bóng ma tâm lý đối với nơi có thể trốn một người này, nhưng kinh nghiệm từ nhỏ đến lớn nói cho cô biết, sợ hãi không có tác dụng.

Làm một hồi xây dựng tâm lý, Cố Hề Lịch ngồi xổm ở một nơi rất xa giường để nhìn, dưới giường không có thứ gì khác, không biết đây là chuyện tốt hay là chuyện xấu.

Bọn người Hoa Mông đang nghiên cứu những bức họa trên hành lang, nếu bức tranh ở hành lang tầng trệt có cất giấu manh mối, không thể không suy đoán những bức họa ở tầng một cũng có chỗ đặc biệt. Những bức họa này không biết vì cái gì, mỗi một bức đều có thể làm người cảm giác không khoẻ, nội dung làm người ghê tởm, cách phối màu làm người đầu váng mắt hoa, xem lâu rồi cảm thấy muốn nôn mửa, cũng khổ cho Hoa Mông nhìn chằm chằm chúng nó lâu như vậy.


Trong đó, có một bức vẽ khuôn mặt mơ hồ của một người đàn ông, dây đại tràng thòng lòng trong lỗ mũi, máu tươi chảy đầy đất, khác với bức tranh ở dưới lầu, toàn bộ những bức ở đây đều không có đôi mắt, tựa như đôi mắt của bọn họ đều bị moi ra cho bức tranh tầng dưới.

Sự liên tưởng này làm cho cả người Cố Hề Lịch lạnh ngắt, cô đã tìm tòi một phòng, không dự định tiếp tục vào phòng thứ hai. Từ khi tiến vào lĩnh vực thì phải bắt đầu không ngừng tìm kiếm manh mối, làm một đại tiểu thư được nuông chiều từ bé, hiện tại hẳn là cô đang cảm thấy nhàm chán, cũng không ai nói gì cô gái đứng nhàn hạ ở kia.

Bất quá không đứng trên hành lang được bao lâu, liền có việc tìm tới cửa, chỉ thấy Lý Khả từ một gian trong phòng hoang mang chật vật chạy ra, gắt gao giữ chặt cửa phòng, bên trong có thứ gì dùng sức đụng hai cái, chỉ chốc lát, không động tĩnh. Thân thể mập mạp của hắn run lên, dựa vào tường ngồi xuống, từng ngụm từng ngụm thở dốc, đưa cho Hoa Mông một mảnh giấy có hình vẽ còn dính máu: "Ta tìm được manh mối rồi, mau mở cửa."

Kiều Nguyên Bân chờ hắn thở hổn hển xong mới hỏi: "Người mới vừa nãy đi cùng ngươi đâu?"

Hai người cùng nhau tiến vào gian phòng để tìm tòi, đúng là gian phòng thứ ba từ cầu thang đi xuống.

Lý Khả lau mồ hôi một cái: "Đã chết"

Nửa cái ống quần Lý Khả đều là máu, nhắc tới sự tình vừa mới phát sinh, trên mặt hắn vẫn còn hoảng sợ: "Bên trong cái phòng bên trong có cái tủ quần áo, tên kia vừa mở ra tủ quần áo ra, một cây đao dài lập tức bổ tới, trực tiếp chém rớt đầu hắn, máu bắn tung tóe lên người ta. Ta liều chết đoạt lấy manh mối. Đừng cảm thấy vừa nãy ta chạy ra rồi đóng cửa là bất nhân bất nghĩa, đầu đã rớt ra, người chắc chắn chết ngắc rồi! Cái thứ kia mà ra được, ai cũng đừng mong sống sót."

Lại chết một tân nhân, du khách chỉ có mười người.

Trong tủ quần áo không phải giấu người giấy, Lý Khả nói là cương thi, nửa người bị đập đến nát nhừ, nhưng vẫn có thể nhận ra được người đó vốn là thanh niên trẻ tuổi, cây đao trong tay hắn dài ước chừng một mét.

Lời Lý Khả có sơ hở, suy nghĩ ác ý một chút, cuối cùng thứ tông cửa chính là cái gì cũng khó mà nói.

Cố Hề Lịch là một đại tiểu thư được nâng niu chiều chuộng, cô có thể thông minh, nhưng vẫn không quá hiểu biết về mặt đen tối của nhân tâm, khi gặp chuyện thường dùng tư duy logic nghĩ tới chuyện tốt, không nghĩ xấu. Cho nên, cho dù Lý Khả khiến Cố Hề Lịch không vui, nhưng thấy chân hắn mềm không đứng dậy nổi, cô là người duy nhất nguyện ý dìu hắn.

Cả người Lý Khả hương vị không được tốt, vẻ mặt Cố Hề Lịch khống chế không đúng chỗ, biểu hiện ghét bỏ, nhưng lời nên nói vẫn nói, cô vẫn luôn an ủi hắn: "Thôi, cương thi cũng ra không được, người đã chết không phải do ngươi sai......"


Lý Khả nghĩ thầm, vị đại tiểu thư này còn có một tính tình đặc biệt — thiện lương.

Người đã chết, bên trong đã xảy ra chuyện gì chỉ do một mình Lý Khả nói, không có người dám mở cánh cửa này ra để nghiệm chứng, trong lòng có âm thầm phòng bị Lý Khả hay không cũng khó nói.

Kiều Nguyên Bân vẫy tay kêu Cố Hề Lịch đi qua, thấy cô gái nhỏ đi tới, Kiều Nguyên Bân liền biết người này không bởi vì chuyện mới nãy mà mang thù, khóc xong thì thôi. Theo Kiều Nguyên Bân, Lý Khả không phải loại gì tốt, Cố Hề Lịch vẫn nên hạn chế tiếp xúc với hắn ta mới được.

Vì sao Kiều Nguyên Bân nhìn Cố Hề Lịch với con mắt khác ư? Bởi vì khi ở tầng trệt, lúc người giấy tập kích Lý Khả, Lý Khả lại chạy về phía cô gái nhỏ này. Cố Hề Lịch vốn có thể không để ý tới hắn, chạy trước ra xa, nhưng cô lại chắn trước mặt Lý Khả.

Thiện lương là phẩm chất rất được hoan nghênh ở Vong Linh Lĩnh Vực, nhưng đại đa số người không có được. Ở tận thế có thể dưỡng ra được một cô gái quý báu như vậy, người nhà Cố Hề Lịch đúng là phải lo lắng cho cô rất nhiều.

Vẽ theo hình vẽ trong trang giấy dính máu vừa nãy Lý Khả đưa ra, "Cách" một tiếng, cửa mở.

Hoa Mông khẽ nói: "Lĩnh Vực này không thể lớn tiếng kêu to, gặp được chuyện phải quản cái miệng mình cho tốt. Mọi người đều cầm giá cắm nến đi, nếu nhìn thấy người giấy, đừng do dự, phải đốt nó."

Cửa phòng mới vừa mở ra một mảnh đen nhánh, không có giá cắm nến cũng không được, vừa vào cửa, một trận gió yêu ma không biết từ phương nào thổi tới, ánh nến mọi người vì có chụp đèn nên không hề lập lòe tí nào, chỉ có một tay già đời đứng bên cạnh Hoa Mông, đại khái là vì càng phương tiện, lấy đi cái chụp đèn, gió thổi qua, ánh nến trên tay hắn tắt mất.

Tay già đời này phản ứng tương đối mau, hắn lập tức ý thức được đã xảy ra chuyện, nhưng dù thế nào cũng không nhanh hơn được người giấy đang bay xuống. Chỉ kịp phát hiện có người giấy đang nằm bò trên trần nhà, không biết nhìn bọn hắn chằm chằm trên đường đi đã bao lâu, chứ không kịp trốn.

Cố Hề Lịch cách tay già đời đó tương đối gần, muốn đưa ánh nến về phía hắn, lại không biết bị ai đẩy một cái, ngã trên mặt đất. Khi ngẩng đầu nhìn lại, hắn đã bị người giấy chém rớt hai chân, đau đến tru lên.

Trong phòng trừ mùi máu tươi dày đặc ra còn bốc lên mùi khai ngai ngái, không ai có tâm tình hỏi xem ai tè trong quần. Tiếng kêu cao đê-xi-ben ở chỗ này là không cho phép, người này rất nhanh ngay cả tiếng kêu thảm thiết cũng không phát ra được, chậm rãi hóa thành một bãi nước mủ.

Hai mắt Hoa Mông đỏ bừng, ánh nến ném về phía người giấy, người giấy trong ngọn lửa cháy bừng đột nhiên khóc lớn kêu to: "Đại gia, đại phu nhân không giữ đạo làm thê..."

Trong phòng chói lọi ánh sáng ngọn nến, Hoa Mông ngồi ở kia cũng là hơn nửa ngày không nói chuyện.

Kiều Nguyên Bân nhỏ giọng hỏi: "Vừa nãy ai ở phía sau Cố Hề Lịch?"


Bắt được thủ phạm cũng có ý nghĩa gì đâu! Ở tình huống lúc ấy, người nọ chưa chắc chủ mưu làm như vậy, đơn giản là hoảng loạn muốn bảo toàn cho mình, nên mới đẩy Cố Hề Lịch ra chắn đỡ, nào biết cô bé sẽ té ngã. Sau lưng Cố Hề Lịch lại không mọc được đôi mắt, đương nhiên không biết người đẩy mình là ai.

Hoa Mông uể oải nói: "Thôi, hiện tại nói cái này cũng không ý nghĩa."

Du khách sống sót chỉ còn chín người, cũng không thể cứ ngốc ở nơi này chờ chết. Đây kỳ thật là một cái phòng khách nhỏ, có giá sách cùng sô pha, mọi người nghỉ ngơi ở đây một chút, chắc chắn cũng phải tìm tòi một phen.

Trên bàn trà có mấy quyển sách, quyển trên cùng là về kinh tế xưa, khi Cố Hề Lịch lật xem, cô phát hiện bên trong kẹp một cái thẻ kẹp sách, bên trên vẽ một bức hình đơn giản, còn có bút tích viết qua loa: Lolita, ánh sáng sinh mệnh của ta, ngọn lửa dục niệm của ta, tội ác của ta, linh hồn của ta.

Nhìn kỹ vào hình vẽ trên sách, hình như là đứa trẻ mặc quần đùi.

Kiều Nguyên Bân khẽ hỏi: "Những lời này là có ý gì?"

Từ lúc Ám Vật Chất xâm nhập đến nay đã 22 năm, rất nhiều đứa trẻ khi tận thế buông xuống vẫn còn rất nhỏ, không có cơ hội được học tập hệ thống giáo dục, những thứ biết tới cũng không nhiều bằng người xưa, vì sinh tồn, bọn họ cũng không có thời gian đi tìm hiểu những thứ khác, lúc này còn phải dựa vào người có tuổi lớn một chút.

Ba chữ Lolita này rất nổi tiếng, lúc này còn có người đối với cái tên Lolita này có ấn tượng, Lý Khả suy nghĩ một hồi, từ trong trí nhớ mới toát ra khái niệm về nó.

Ký ức Lý Khả có chút lung tung: "Ta chỉ nhớ rõ là chuyện tình yêu của người đàn ông trung niên cùng thiếu nữ vị thành niên, khi Lolita lên sân khấu chỉ có mười hai tuổi. Ờ... Là giữa cha kế cùng kế nữ, tình cảm loạn luân, ấu dâm."

---

[Phòng phát sóng trực tiếp Cố Hề Lịch ]

【 Tên nào to gan lớn mật, dám đẩy Tiểu Cố của chúng ta? 】

【 Ta chịu thua, lúc đó quá tối nhìn không rõ, sau lưng cô ấy có vài người, ai cũng có khả năng. 】

【 Vừa mới nãy, năng lượng của chủ bá cuối cùng đã đầy hai cột, thứ này rốt cuộc có ích lợi gì? 】


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận