Nơi em, là lối anh về


Chủ nhiệm Trương là xưa nay là người chính trực lại vui vẻ, cả ngày luôn cười hiền, chưa từng thấy bà nổi giận với ai bao giờ. Nhưng với những cô giáo như vậy, học sinh lại ngoan hơn, nghe lời hơn, trong tiềm thức cho rằng cô giáo chính là người thân của mình.

Trương Hân theo Cố Vi về đến ký túc, nhìn chung quanh, mới nói một câu: ‘Ký túc xá đẹp thật, chắc ở thích lắm ha.”

Cố Vi gật gật đầu, vốn đã biết lý do chủ nhiệm tìm mình.

“Chắc em đã nghe rồi, có một vài lời đồn.” Trương Hân thở một hơi, nói chính sự.

Cố Vi gật đầu, đưa ghế qua cho Trương Hân: “Sáng nay đã nghe.”

“Đứa nhỏ này, đừng buồn, để cô nói xong đầu đuôi đã, sau đó em lại nói cho cô những gì em biết, được không?”

“Cô cũng là tìm hiểu sự việc từ giáo viên chính trị của các em, cô ấy nói cô ấy và Hạ Vũ là bạn thân chục năm nay, lần trước Hạ Vũ đến trường mình liền nói chuyện em đòi tiền bố cho cô ấy nghe, nói mỗi lần đều đòi mấy ngàn tệ, bọn họ không đáp ứng nổi, còn nói em uy hiếp Hạ Vũ, nói nếu không đưa, sẽ đến trường bà ta gây sự....” Trương Hân nói đến đây, tỉ mỉ quan sát Cố Vi, phát hiện đứa nhỏ này mím mím môi, cố nén nước mắt, ra vẻ kiên cường.

“Đừng sợ, cô tin em không phải người như vậy. Em nói cho cô chân tướng được không? Đừng lo, cô sẽ giúp em.”

Cố Vi hít một hơi thật sâu, nước mắt im lặng rơi xuống, đưa tay quẹt quẹt nước mắt, nói với Trương Hân: “Cô, là Hạ Vũ nói dối.”

“Lúc bố mẹ ly hôn, em quả thực có đến nhà bố đòi tiền, nhưng đó là tiền nuôi em hai năm mà bố mẹ đã thương lượng với nhau xong, bố em muốn đưa theo tháng, nhưng em sợ ông ấy không đưa, nên tự mình đến đòi, muốn ông ấy đưa hết một lần, lúc đó em đúng là có dọa bà ta như thế, nhưng em chưa từng nghĩ sẽ làm thật. Sau đó bố em đưa tiền, em không còn đi đòi thêm lần nào nữa. Em không biết Hạ Vũ sao lại nói như vậy, nói vậy có lợi gì có bà ấy chứ?”

Trương Hân ngay lập tức hiểu được vấn đề, Hạ Vũ này nhất định là ghi thù đứa nhỏ, mới muốn bịa đặt nói xấu. Việc này tuy không có gì là tốt cho bà ta, chỉ là nếu đứa nhỏ khổ sở, chắc bà ta sẽ thấy vui.

Đứa trẻ tội nghiệp, bố mẹ ly hôn, còn kéo thêm một ả mẹ kế như vậy.

“Cô sẽ trấn áp tin đồn ở trường lại, cây ngay không sợ chết đứng, em đừng để tâm quá làm gì.”

“Cô giáo, việc này sẽ qua nhanh chứ?”

“Dập tắt lời đồn là sẽ ổn thôi.”

Đúng vậy, dập tắt lời đồn là sẽ không sao, nhưng bị tổn thương, có thể nói không sao sao?

”Cô giáo, tại sao tất cả thầy cô đều không giống cô.”

Giáo viên không phải là người công tư phân minh, lấy mình làm gương sao? Nếu không phải vậy, sao có thể dạy dỗ được học sinh?

Trương Hân đứng dậy, bước đến bên Cố Vi, kéo tay cô, vỗ vỗ: “Đứa trẻ ngoan, đừng nghĩ nhiều, đừng để những lời đồn này làm ảnh hưởng đến cuộc sống của em. Yên tâm, rồi sự việc sẽ được giải quyết nhanh thôi.”

Cố Vi đáp: “Em biết rồi, cô. Chiều nay em có thể nghỉ học không?”

Trương Hân biết tâm trạng học trò không tốt, không tâm tư học tập, xin nghỉ một buổi cũng không có gì là quá đáng, liền gật đồng đồng ý: “Lát nữa em đến phòng cô, cô đưa em giấy xin phép.”

Nói chuyện xong, Cố Vi tiễn Trương Hân xuống lầu, vừa đúng lúc Khả Nhi quay về, đợi sau khi chủ nhiệm rời đi, mới vội hỏi cô: “Sao rồi? Cô giáo nói thế nào?”

Cố Vi lắc đầu: “Cô ấy tìm tớ hỏi ngọn ngành, nói sẽ giải quyết.”

“Vậy bây giờ cứ để mặc người ta nói gì nói ư?” Lúc nãy đến canteen gọi điện thoại, cô còn nghe thấy người ta nghị luận, tụi ăn no rỗi nghề, chỉ biết bàn tán sau lưng người khác.

Cô Vi mím mím môi, lắc lắc đầu.

Khả Nhi than một hơi: ‘Đi thôi, ăn đã rồi nói.”

Cố Vi nhìn cô, im lặng lắc đầu. Giờ tâm trí đâu mà ăn cơm nữa: “Cậu đi ăn đi. Tớ có việc ra ngoài trường một chuyến.”

“Cậu đi đâu? Về nhà à?”

“Không.”

Lan Khả Nhi vội vàng kéo tay cô: “Bất kể cậu đi đâu, đều phải cho tớ đi cùng.”

”.....”

Sau đó hai người đến chỗ Trương Hân viết giấy xin phép, sau khi ra khỏi trường, Cố Vi đi về hướng trạm xe buýt, đọc lộ tuyến, tìm được chuyến mới im lặng đứng đợi.

Lam Khả Nhi không hiểu nhưng vẫn đứng đợi cùng Cố Vi, trong lòng có rất nhiều điều muốn hỏi, nhưng nhìn vộ dạng cô lúc này, không nỡ phiền cô nữa, chỉ đành im lặng đứng chờ.

Đợi sau khi xe số 8 dừng, Cố Vi kéo Khả Nhi lên xe, giờ không phải là giờ cao điểm, hơn nữa trạm dừng cũng gần nên trên xe không có mấy người. Hai người rất nhanh tìm được chỗ ngồi, Khả Nhi nhịn không nổi nữa, hỏi.

“Rốt cục cậu muốn đi đâu vậy?”

“Đến tiểu học Đệ Tứ.”

“Đến đó làm gì?” Lan Khả Nhi càng thắc mắc hơn.

“Tìm Hạ Vũ.”

“Hạ Vũ là ai?” Tin đồn lan đến tận giờ nhưng Lan Khả Nhi cũng không biết người khơi mào là ai.

“Vợ mới của bố tớ.”


“Á! Cậu đến đó tìm bà ta làm gì? Cãi lộn á?!” Lan Khả Nhi giật mình đứng dậy, trong mắt lộ rõ vẻ không hiểu, may mà mình đi theo, nếu không Cố Vi đơn phương độc mã đến tìm người đản bà kia, hậu quả là gì thật không dám nghĩ. Nhưng mà mình đi theo thì có ý nghĩa gì? Hai đứa con nít có thể làm nên đại sự sao? Nếu đánh nhau, trường tiểu học kia là địa bàn của Hạ Vũ, hai đứa tụi cô làm sao đánh lại?

Nghĩ đến đây, Lan Khả Nhi hận không cách nào mắng vốn anh mình, trong thời khắc quan trọng như thế này, nếu có anh, khẳng định sẽ không để Hạ Vũ tác oai tác quái, nói mấy câu là có thể dập tắt mọi lời đồn.

Cố Vi đương nhiên không đến tìm Hạ Vũ để cãi vã, từ lúc biết đến lời đồn, cô không hề dễ chịu chút nào, nghĩ mãi không thông, Hạ Vũ lấy việc này công kích cô, quả thực quá buồn cười rồi. Thế nên cô mới muốn gặp mặt chất vấn bà ta, nhất định bắt bà ta phải xin lỗi, nếu không, cô thật sự không ngại làm náo loạn trường bà ta.

Xe cuối cùng cũng dừng ở trường tiểu học, Cố Vi kéo Lan Khả Nhi xuống xe, bước đến cổng trường.

Trường tiểu học này xa đã lâu, nhìn qua có chút cổ kính, cả hành lang đều in vết tích cũ kỹ.

Lúc này đang là giờ nghỉ, cửa lớn mở rộng, lúc cả hai đến cũng bị bảo vệ chặn lại, vì bọn họ mang đồng phục Nhất Trung, vừa nhìn là biết trường khác.

Cuối cùng Cố Vi phải giải thích, nói đến tìm cô giáo Hạ Vũ, bảo vệ mới cho vào.

“Gườ đang là giờ nghỉ, bà ta có ở trường không?” Lan Khả Nhi thắc mắc.

“Có, bố tớ buổi sáng kinh doanh ở tiệm, không ở nhà, bà ta luôn ăn cơm trưa ở trường.” Lúc cô đến lấy phí sinh hoạt, đã tìm hiểu qua chuyện hai người bọn họ, nên mới có thể chắc chắn đến tìm như vậy.

Giờ nghỉ trưa, bốn bề im lặng, thầy cô đa số đều về nhà, những ai không về mới ở lại trường nghỉ ngơi, nên văn phòng chỉ khép hờ.

Cố Vi thành thục đi đến văn phòng, đẩy cửa ra xem, phát hiện Hạ Vũ đang nằm ngủ trên bàn.

“Làm sao giờ?” Lan Khả Nhi thấp giọng hỏi cô, cô luôn tự nhận mình trưởng thành hơn các bạn đồng trang lứa, nhưng hôm nay đi cùng Cố Vi mới nhận ra, Cố Vi mới là người trưởng thành thật sự, từ hành động tới cách nghĩ, bản thân đều không theo kịp cô nàng.

Nói sao nhỉ? Cố Vi cho cô cảm giác, có suy nghĩ tính toán, đủ lạnh lùng tỉnh táo, rất có trách nhiệm.

Bản thân thật sự có chút sùng bái cô bạn này,

Cố Vi không để ý đến cô, trực tiếp gọi Hạ Vũ: “Cô Hà, có người tìm.”

Thanh âm trầm thấp, không quá ồn ào, vừa đủ đề người trong phòng đều nghe thấy.

Hạ Vũ mơ mơ màng màng nghe tiếng gọi liền ngồi dậy, đợi khi cả người hoàn toàn tỉnh táo mới đứng dậy đi ra khỏi cửa, cửa vừa mở, nhìn thấy Cố Vi mới bất ngờ, không vui nói: “Mày đến đây làm gì?”

Cố Vi không quan tâm đ ến thái độ của bà ta: “Tìm bà hỏi vài chuyện.”

“Tao chả có gì để nói với mày cả.” Từ khi Cố Vi cầm 4800 tệ ra đi, Hạ Vũ hận cô đến điên người, từ trước giờ bà ta chưa gặp đứa nhỏ nào biết chọc tức người như cô.

Cố Vi hỏi bà ta: “Sao bà lại đến trường tôi đồn bậy bạ? Nói tôi suốt ngày đến nhà bà đòi tiền?”

Lúc Cố Vi đến đây, Hạ Vũ đã đoán ra được nguyên nhân.

Nhưng bà ta khẳng định không ngờ tời, vài lời nói dối tùy tiện của mình hai ngày nay đã tạo nên tin đồn hot nhất Nhất Trung.

Nghe lời chất vấn của Cố Vi, Hạ Vũ hừ lạnh: “Thế mày chưa đến đòi tiền tụi tao chắc?”

“Tôi chỉ đến lấy tiền từ ba, cũng chỉ có một lần, vốn đó là tiền cho tôi, bà lại đi nói với người khác tôi thường đến đòi. Là một giáo viên, mà đến nói dối cũng làm được sao?”

Hạ Vũ nhất thời nghẹn họng: “Cái miệng cũng ghê gớm đấy, có lần một thì sẽ có lần hai, sẽ có vô số lần, ai biết ngày nào mày sẽ lại đến nữa? Nhìn bộ dáng của mày, bị Cố Quốc Khánh bỏ rơi cũng đáng lắm.”

Lan Khả Nhi đứng bên cạnh nổi giận: “Con người này, nói chuyện kiểu gì vậy? Đã nói dối còn ngụy biện.”

Cố Vi đưa tay ngăn Khả Nhi, chỉ lạnh lùng nói: “Hạ Vũ, bà ngay lập tức xin lỗi tôi, chỉ cần bà xin lỗi, tôi sẽ không truy cứu nữa.:”

Nhifnver mặt cao cao tại thượng của Cố Vi, Hạ Vũ càng tức điên, một đứa nhỏ không cha lấy gì mà bày ra bộ dạng thanh cao đó. Có gì mà ghê gớm? Bà ta mới đúng là người nên kiêu ngạo a, không chỉ lấy được Cố Quốc Khánh, còn khiến ông ta đem hết tài sản đổi thành tên mình. Trước mặt bà ta, Cố Quốc Khánh còn ngoan ngoãn nghe lời. Cố Vi mày nghĩ mày là loại gì!

“Mày đi đi, tao sẽ không xin lỗi đâu, Hà tất phải xin lỗi loại người như mày, phí tâm sức.” Hạ Vũ phất tay đuổi người.

“Xin lỗi đi.” Cố Vi đứng im yêu cầu.

“Mày có phiền không thế, tao đã nói không là không.” Hạ Vụ trợn mắt, chưa từng thấy qua đứa nhỏ nào đáng ghét thế này,

“Có phải bà nói tôi uy hiếp bà đúng không? Tôi không ngại làm thật đâu, cho nên, xin lỗi ngay.”

Hạ Vũ cư nhiên nhớ chuyện cô uy hiếp bà ta, Cố Vi quả thật không ngại làm thật, dù sao trong mắt mọi người, cô vẫn chỉ là thiếu niên chưa hirur chuyện.

Nói đến chuyện uy hiếp, Hạ Vũ lập tức như dẫm phải kim, Cố Vi bây giờ không ngừng đòi uy hiếp bà ta, còn chạy đến thực trường, thật ép người quá đáng.

“Chỉ vì mấy câu nói mà mày lấy cớ chạy đến đây, Cố Vi, ai cho mày cái gan đấy?”

Lan Nhi vẫn đang bị Cố Vi giữ tay, nay nhịn không nổi nữa: “Chỉ vì mấy lời nói? Bà có biết là, mấy lời của bà đã bị truyền đi khắp Nhất Trung, làm Cố Vi tổn thương thế nào, bà gánh nổi không? Lớn đến chừng này rồi mà đây là lần đầu tôi gặp một giáo viên như này đấy, bà căn bản không xứng là giáo viên!”

Hạ Vũ nghe đến việc mấy lời này đã bị truyền đi khắp nơi liền bị dọa một phen, đây là việc bà ta không nghĩ tới, Thư Ngữ này sao lại không biết giữ lời vậy.

Nhưng nghĩ kỹ thì cũng không liên quan đến mình, dù sao cũng không phải mình đích thân đi nói với từng người.

“Thế thì liên quan gì đến tao, tao cũng không đi truyền tin, tụi bây có tức thì nên tìm người truyền tin mới đúng.”


Lan Khả Nhi trợn ngược mắt: “Bà có bị sao không đấy, nếu không phải bà đi nói lung tung, người ta làm sao biết được, chỉ bắt xin lỗi thôi là nhẹ lắm rồi, chúng tôi còn đi kiện bà được đấy.”

Hạ Vũ nghe vậy càng điên hơn, nghiến răng nghiến lợi: “Tao lười nói chuyện với tụi bây, còn không đi là tao gọi bảo vệ.”

“Xin lỗi đi.” Cố Vi kiên trì không tiến không lùi, không khác gì hôm đến nhà bố đòi tiền.

Hạ Vũ không muốn phí lời nữa, xoay người về văn phòng, không ngờ vừa xoay lưng, Cố Vi lập tức hét lên: “Hạ Vũ, bà là hồ ly tinh phá hoại gia đình người khác, bà khiến tôi không có cha, bà....”

Cố Vi chưa nói xong đã thấy Hạ Vũ nhào người đến, giơ tay muốn đánh, Cố Vi kinh hãi cho rằng bà ta muốn đánh mình, liền phản kháng. Ai ngờ vừa đưa tay ra đã đẩy Hạ Vũ ngã xuống đất. Khả Nhi vẫn chưa kịp phản ứng, há hốc nhìn Hạ Vũ nằm chổng vó dưới đất,

Hạ Vũ chỉ đơ một hồi, rất nhanh đã phản ứng lại, vội đứng dậy hét lên: “Loạn rồi, chết mất thôi, học sinh đánh cô giáo còn ra thể thống gì nữa!”

Lúc này là giờ nghỉ trưa, cả trường rất an tĩnh, ba người bọn họ náo lên như vậy, những thầy cô khác trong văn phòng đương nhiên bị lay tỉnh, vội ra ngoài xem tình hình.

“Hai người là ai? Tới đây làm gì?” Có một cô giáo lớn tuổi hỏi Cố Vi và Khả Nhi, Khả Nhi nhìn Cố Vi còn ngây người bên cạnh, cao giọng đáp: “Tụi em đến đây tìm Hạ Vũ đối chất, bà ta đến trường em tung tin đồn thất thiệt, nói xấu Cố Vi, tụi em đến tìm yêu cầu bà ta xin lỗi.”

“Tung tin đồn?” Cô giáo này nghi hoặc, nhìn lên Hạ Vũ: “Cô Hạ, nếu không có gì đáng ngại thì đứng dậy nói chuyện đi, thế này thì còn ra thể thổng gì, nếu bị đánh thật thì có thể đi viện kiểm tra xem.”

Xem ra chức vụ của cô giáo kia không tầm thường, Hạ Vũ nghe xong liền đứng dậy.

“Chủ nhiệm, cô đừng nghe lời hai đứa này nói bậy, vì em và bố Cố Vi kết hôn, con bé cả ngày đều tìm em gây sự.”

Cố Vi bình tĩnh nhìn bà ta: “Người nói bậy là bà, chẳng lẽ vì bà là người lớn, nên có thể nói dối tùy tiện như vậy? Một người nói dối thành quen, còn có thể tự nhận là nhà giáo sao?”

Liền đó, Cố Vi lại nói với chủ nhiệm kia; “Cô giáo, em là Cố Vi, cô có thể cho em chút thời gian để giải thích với cô về lý do em đến đây không?”

Rõ ràng chỉ là một đứa nhỏ, lời nói ra lại có trước có sau, rõ ràng rành mạch như vậy, khiến người ta cảm thấy thực dễ chịu, có hảo cảm.

Chủ nhiệm Lưu không khỏi đánh giá cô vài phần: “Vào văn phòng nói đi.”

Một đoàn người cùng tiến vào văn phòng, Hạ Vũ lúc này mới thấy có chút sợ hãi, không ngờ Cố Vi lại to gan đến vậy, dám trực tiếp nói chuyện với chủ nhiệm Lưu.

Làm sao bây giờ? Mình quả thực có nói dối, nếu chuyện này bị công khai, danh dự chắc chắn sẽ bị ảnh hưởng, nhưng lúc này lại không thể ngăn cản bọn họ nói chuyện. Hạ Vũ nhất thời thấy cả người như đứng trên đống lửa.

Bất quá chưa để chủ nhiệm Lưu ngồi xuống, điện thoại trong văn phòng reo lên, vì điện thoại cách bà ta không xa, bà ta liền nhấc máy, nói vài câu với đầu dây kia, lại hướng mắt về phía Cố Vi và Lan Khả NHi, nói: “Hai bạn học kia quả thực đang ở chỗ tôi, họ có mâu thuẫn với cô Hạ.” Đối phương lại nói gì đó, bà ta gật đầu: “Được rồi, tôi đợi cô, vậy tôi để hai đứa nhỏ về trước.”

Chủ nhiệm Lưu gác máy, nói với Cố Vi: “Chủ nhiệm của hai đứa gọi điện tới, nói để hai đứa về trước, về chuyện cô Hạ, cô ấy sẽ đích thân đến đây một chuyến.”

“Nhưng....” Cố Vi còn muốn nói gì đó, nhưng chủ nhiệm Lưu đã vui vẻ ngăn lại: “Đứa nhỏ này, em cứ về đi, chuyện này cứ để người lớn giải quyết.”

Lãnh đạo đã nói vậy rồi, Cố Vi cũng hết cách, đành cùng Khả Nhi quay về.

Kỳ thực Cố Vi chỉ đơn thuần muốn nghe xin lỗi, làm sai thì phải xin lỗi, nhưng cô đã xem nhẹ thế giới của người lớn. Một câu xin lỗi đối với Hạ Vũ mà nói là chuyện không thể, bà ta có thể biết mình sai nhưng chắc chắn không xin lỗi. Trong mắt bà ta, Cố Vi chỉ là một đứa con nít, suy nghĩ của con nít, căn bản không cần quá quan tâm.

“Cô Trương có ý gì vậy? Sao lại gọi tụi mình về? Chỉ cần tụi mình giải thích xong không phải mọi thứ liền rõ ràng rồi sao?”

Lan Khả Nhi vừa đi vừa trách móc.

Cố Vi mím mím môi, nói: “Chuyện này nếu để chúng ta nói, chủ nhiệm Lưu sẽ nửa tin nửa ngờ, nhưng nếu là cô Trương nói, thì độ tin cậy sẽ cao hơn.”

Lan Khả Nhi gật gù: “Ồ, ban nãy cậu đẩy bà ta còn nhẹ đấy, cậu phải dùng lực hơn nữa.”

Cố Vi lắc đầu: “Tớ không nghĩ tới bà ta sẽ động thủ, lúc bà ta nhào dến tớ bị dọa nên mới theo bản năng giơ tay ra.”

“Người không hiểu lý lẽ như vậy, động thủ liền động thủ, tụi mình còn trẻ, lo gì không đánh lại bà ta.” Lan Khả Nhi quả thực không ngại đánh nhau với bà ta.

Hai người vừa đến cổng trưởng tiểu học đã thấy Diệp Huệ tất tả chạy đến.

“Mẹ?” Cố Vi kinh ngạc tiến đến: “Sao mẹ lại đên đây?”. Xi𝘯‎ ủ𝘯g‎ hộ‎ chú𝘯g‎ tôi‎ tại‎ [‎ 𝙏‎ RuM𝙏RU𝖸𝚎N.𝗩N‎ ]

“Ai da, con bé này, chuyện lớn vậy sao không nói với mẹ.” Diệp Huệ đến bên con gái, nhìn qua con một lượt: “Có làm sao không? Cãi nhau với Hạ Vũ sao?”

“Không có.” Sợ Diệp Huệ lo lắng, Cố Vi lắc đầu.

Nhưng Lan Khả Nhi bên cạnh lại không hiểu ý: “Sao lại không chứ, không những cãi nhau, suýt nữa còn động thủ, may mà Cố Vi phản ứng nhanh, đẩy ngã bà ta trước.”

Diệp Huệ nghe xong hoảng hồn, xoay người Cố Vi mòng mòng, lại kiểm tra tay chân: “Sao còn động thủ nữa, Tiểu Vi, có bị thương ở đâu không?”

Cố Vi giữ chặt mẹ: “Mẹ, con không sao, sao mẹ biết con ở đây?”

“À, là cô chủ nhiệm con gọi cho mẹ, cô ấy muốn tìm hiểu chuyện của con, lại phát hiện con xin nghỉ phép nhưng không về nhà, nên đoán con đến trường tiểu học tìm Hạ Vũ, mẹ sợ con kích động làm chuyện dại dột nên đuổi theo đến đây.” Diệp Huệ kể lại.

Đứng trước mặt mẹ, Cố Vi mới giống trẻ con hơn một chút, chỉ thấy cô nhẹ bĩu môi “ Con giống kiểu người dễ bị kích động lắm sao?”


“Sao lại không giống, chuyện lớn như vậy, con nên để cô giáo và mẹ đi giải quyết, một mình con chạy qua đây, con còn nhỏ, ai sẽ tin con.”

“Con chỉ muốn bà ta xin lỗi.”

“Con á. Đúng là không chịu nổi chút ấm ức nào mà. Thôi về đã, về nhà rồi nói. Cô Trương nói hai ngày nay con cứ ở nhà nghỉ ngơi đã.”

Nghe Cố Vi sẽ ở nhà nghỉ ngơi, Lan Khả Nhi ghen tị: “Tớ cũng muốn nghỉ ngơi!”

“Cậu đến trạm bắt xe số 8 về đi.” Cố Vi vô tình từ chối cô.

Lan Khả Nhi giãy nảy: “Không muốn đâu, cô cho tớ nghỉ buổi chiều, tớ nghỉ ngơi xong mai sẽ quay về trường!”

Thế là ba người cùng về tiệm quần áo.

“Trước đây con tự mình đi đòi tiền bố, mẹ đã thấy sau sai, quả nhiền bị người ta nói ra nói vào, Hạ Vũ này quả là chẳng ra gì, cư nhiên nói xấu một đứa trẻ, mẹ không xong với bà ta đâu, đừng nghĩ Diệp Huệ này dễ bắt nạt.”

Cướp chồng thì thôi đi, dù sao người đàn ông đó cũng không đặt tâm trí cho gia đình nữa, nhưng cư nhiên dám động vào con gái bảo bối của bà, chỉ riêng việc này thôi, cũng đủ khiến bà liều mạng với mụ ta.

“Mẹ, chúng ta không sai, Hạ Vũ mới sai.” Nếu cô không tự mình đi dòi tiền, với tính cách của bố cô khẳng định sẽ không tự đưa, như vậy thì lời cho hai người kia quá,.

“Cô Trương tốt thật đấy, giải thích với mẹ từ đầu đến cuối, còn thăm hỏi tình hình của con, cuối cùng còn nhắn mẹ giải thích cho con hiểu, sợ con vì chuyện này mà ảnh hưởng học tập, cô ấy còn nói đã phản ánh với nhà trường, lãnh đạo cũng đã họp khẩn, để các giáo viên khác đi giải thích lời đơm đặt, hình như còn xử lý giáo viên tạo ra lời đồn kia.”

Nghe Diệp Huệ nói, Cố Vi không khỏi kinh ngạc, từ lúc cô ra khỏi trường đến giờ chưa đầy hai tiếng, cô chủ nhiệm đã vì cô mà làm nhiều chuyện như vậy.

“Cô Trương tốt như vậy, con nhất định phải nghe lời cô đó, lần sau còn vấp phải chuyện này, nhất định phải để người lớn xử lý, biết chưa?”

“Con hiểu rồi.” Hôm nay cô quả thật bị kích động rồi, lại hỏi: “Cô giáo có nói người tung tin đồn là ai không ạ?”

Diệp Huệ nghĩ một hồi: “Hình như là họ Thư,”

Quả nhiên là cô Thư, thảo nào lại nhân tiết chính trị làm khó cô, xem ra giao tình với Hạ Vũ rất tốt.

“Được rồi, đừng nghĩ đến chuyện không vui nữa. Tối nay mẹ làm cơm ngon cho hai đứa.” Diệp Huệ an ủi Cố Vi, kỳ thực trong lòng cũng rất tức giận, Bà định chờ lúc Cố Vi không ở nhà sẽ đi tìm Cố Quốc Khánh nói chuyện, bảo ông ta quản Hạ Vũ, đừng để ả đi ra ngoài cắn bậy, đến một đứa con nít cũng dám bắt nat thì là loại người gì.

Không ngờ bà chưa đến tìm, người ta đã tìm đến tận nhà.

Buổi tối, ba người ăn cơm xong, còn chưa kịp đóng cửa tiệm, Cố Quốc Khánh đã hùng hục lao tới trước cửa,

Người chưa thấy mặt miệng đã mắng lớn: “Diệp Huệ, bà xem bà dạy con thế nào. Còn nhỏ đã học đánh người? Nó là lưu manh chắc?”

Cố Vi cùng Khả Nhi đang tìm đồ cho khách, nghe tiếng Cố Quốc Khánh liền bị dọa hoảng, buông áo quần xuống, ngây ngốc nhìn Cố Quốc Khách.

Mà Diệp Huệ đang rửa bát, nghe tiếng liền chạy vội ra, trên tay còn cầm đ ĩa chưa rửa sạch xà phòng.

“Hay cho cái tên Cố Quốc Khánh, tôi còn chưa tìm ông ông đã đến tận cửa, có biết xấu hổ không thế?” Làm vợ cả mười mấy năm, tuy rất nghe lời nhưng hai người ở với nhau kiểu gì cũng sẽ có cãi vã, mà mỗi lần cãi nhau, bà cũng không chịu thua Cố Quốc Khánh, vì thế lúc này bà càng không việc gì phải sợ ông ta.

“Sao tôi lại không dám tới, con bà đánh Hạ Vụ bị thương, còn hại người ta bị đình chỉ, tôi tới tính sổ với bà.” Cố Quốc Khánh tức giận nói.

Diệp Huệ nghe xong, cười nhạt: “Cố Quốc Khánh, con gái lớn chừng này, nó biết đánh nhau không ông còn không biết sao? Kể cả nó có đánh người, sao ông không hỏi nó sao lại đánh? Đừng nói là Hạ Vũ kia chưa bị đánh, kể cả thật sự bị đánh rồi, vậy cũng là đáng đời, vì chuyện bà ta là không phải chuyện người làm!”

“Cmn bà nói cái gì, gì mà không phải người, cô ấy giết người hay là phóng hỏa, không phải là nói con nít mấy câu thôi sao, có gì mà ghê giứm, có nhất thiết phải bám riết lấy, chạy tới tận trường không?”

“Không có gì ghê gớm? Là người lớn mà lại tung tin đồn làm hại một đứa nhỏ, thế là không ghê gớm? Cố Quốc Khánh, lương tâm ông bị chó tha rồi sao, ông còn ra dáng người lớn không? Vì một ả đàn bà không ra gì mà chạy như chó dại đến đây sủa lung tung, ông còn liêm sỉ không!”

Diệp Huệ điên tiếp lên không ai cản được. Hôm nay vốn ôm một bụng tức, không ngờ tên súc sinh này còn tìm đến cửa, vậy đừng trách bà không khách khí.

Cố Quốc Khánh không nói lại được Diệp Huệ, chỉ có thể trừng mắt ụy hiếp, nhưng ở đây không ai thèm sợ ánh mắt của ông ta

Hít một hơi sâu, y mới thấp giọng: “Diệp Huệ, tôi không cãi nhau với bàm bà nói xem phải làm sao đi, Cố Vi làm Hạ Vũ bị thương, hai người phải bồi thường cô ấy.”

“Gì, ả ta bị gãy tay hay tàn tật, còn đòi bồi thường?:”

Cố Vi bên cạnh nói: “Con không đánh người, con chỉ đẩy bà ta, bà ta không bị thương.”

Cố Quốc Khánh lại trừng mắt, hung hãn nói với Cố Vi: “Đây không có chỗ cho con chen vào.”

“Bồi thường? Được, đợi đấy.” Diệp Huệ nói xong quay vào nhà bếp.

Cố Vi và Lan Khả Nhi đều khó hiểu, không biết Diệp Huệ muốn làm gì, mà Cố Quốc Khánh tưởng mình đã đạt được mục đích, Diệp Huệ đã đi vào lấy tiền rồi.

Không qua bao lâu, Diệp Huệ quay lại, trên tay ôm một chồng đ ĩa lớn.

“Cố Quốc Khánh, hôm nay tôi thanh toán hết cho ông, ông là cái thứ không biết liêm sỉ, con gái mình bị bắt nạt cũng không thèm hỏi một câu, cư nhiên đến đòi bồi thường, cái thứ lương tâm chó gặm như ông, để tôi ném chết ông!” Vừa dứt lời, Diệp Huệ đã cầm bát ném về phía Cố Quốc Khánh.

Choang! Trong nháy mắt, tiếng đ ĩa vỡ làm Cố Quốc Khánh giật mình, lúc đ ĩa vỡ, y vội nhảy lên mấy bước, tức giận:

“Con mụ điên này, bà muốn mưu sát tôi?”

“Loại người như ông, giết rồi cũng không hết hận!” Diệp Huệ nói rồi lại ném thêm một chiếc đ ĩa qua.

“Dừng tay, bà dừng tay cho tôi!”

Diệp Huệ đâu thèm nghe y nói, từng chiếc từng chiếc nối đuôi nhau cho đến khi cả tiệm ngập đ ĩa vỡ và tiếng thét của Cố Quốc Khánh.

Cố Quốc Khánh lùi ra ngoài cửa, hung hãn nói: “Con mụ điên này, cứ đợi đó mà xem!” Lời chưa nói xong đã bị Diệp Huệ ném thêm cái nữa, vội vàng bỏ chạy.

Nhìn đống đ ĩa vỡ trên sàn, Diệp Huệ cuối cùng cũng không kiềm chế được nỗi xót xa, ngồi trên ghế, hai tai che lấy mặt, khóc huhu thành tiếng.

Cố Vi bước đến, ôm chặt lấy bà: “Mẹ. Mẹ đừng lo, từ nay về sau, con cũng không cần có bố nữa.”

Trước đây khi bố mẹ ly hôn, Cố Vi tuy buồn nhưng trong lòng cô, Cố Quốc Khánh vẫn luôn là bố mình, dù ông ta có đối xử với mẹ thế nào, dù ông ta không cần đứa con gái này, thì cô vẫn nghĩ, đợi ông ta già rồi, không còn đi làm được nữa, mình nhất định sẽ phụng dưỡng bố.


Nhưng vừa nãy, hành động không nể nang gì của ông ta đã khiến Cố Vi hiểu, con người này, thật sự không còn là cha mình nữa. Có lẽ sau này khi ông ta già, cô vẫn sẽ gửi tiền phụng dưỡng, nhưng cũng chỉ đến thế mà thôi, ông ta không xứng có một đứa con hiếu thuận.

“Tiểu Vi, đứa con tội nghiệp của mẹ, sao con lại có một người bố như vậy chứ?” Bà thở dài một hơi, đau lòng vô cùng, một con người tệ bạc như vậy, bà cư nhiên ở chung đến 16 năm, thật đúng là mù rồi.

Lan Khả Nhi bị tình huống này làm cho ngây người, cả nửa ngày sau mới phục hồi, đợi cho đến khi khắp mặt đất toàn là mảnh đ ĩa mở mở tỉnh táo, vội vàng đi tìm chổi quét, lại nhắc hai người kia: “Hai người đừng động đậy, đợi con quét xong chỗ này rồi nói, đừng để giẫm phải chân.”

Vừa nói vừa nghĩ, anh à, anh về đi, lại xảy ra chuyện lớn rồi! Lan Khả Nhi có dự cảm không hay. Cố Quốc Khánh chắc chắn sẽ không dễ dàng bỏ qua như vậy đâu.

Ngày hôm sau, Lan Khả Nhi vẫn đòi ở lại tiệm cho bằng được, miệng thì nói là khó lắm mới trốn học một lần, thực ra cô lo Cố Quốc Khánh sẽ tìm đến tận nhà, tuy không giúp được gì, nhưng ít ra đã làm nội ứng cho Tư Sùng Chí, trách nhiệm của cô là thay anh trông chừng Cố Vi.

Sáng thứ sáu, Tư Sùng Chí vừa sáng sớm đã xuất hiện ngay trước cửa tiệm, mang theo bộ dáng mệt mỏi, lôi thôi.

Khả Nhi nhìn thấy anh họ, cuối cùng cũng an tâm thở phào.

Bất quá cô vẫn giả bộ trách móc: “Anh, bộ dạng anh sao thế này, như kiểu mới qua đại nạn không bằng.”

Tư Sùng Chí liếc cô: “Mới từ Mỹ về, vừa xuống máy ba là chạy đến đây rồi.” Lần này tuy mệt mỏi nhưng cứ nghĩ Cố Vi đang gặp rắc rối, anh liền hận không thể lập tức chạy đến bên cô, cho nên có mệt đến mấy cũng không nghỉ ngơi lết đến bằng được.

“Tư tiên sinh đã ăn sáng chưa? Đến ăn cháo luôn đi.”

“Mọi người cũng thân nhau rồi, cứ gọi tên cháu là được.” Tư Sùng Chí cười nói với Diệp Huệ.

Diệp Huệ nhìn anh một hồi, vui vẻ gọi: “Sùng Chí a, cháo trắng tốt cho dạ dày, đến ăn cùng đi.”

“Vậy cháu không khách sáo nữa.”

Cố Vi đứng dậy lấy thêm ghế, lại vào trong bếp lấy bát đũa.

Tư Sùng Chí không gặp cô một thời gian, lúc này nhìn cô đến xuất thần, suýt nữa còn ch ảy nước miếng. May mà Lan Khả Nhi ngồi bên đá chân anh, anh mới giật mình trở lại trạng thái bình thường, vội nhận lấy bát cháo từ Cố Vi, cũng không cần xem nóng hay không đã cho vào miệng.

.......

Nóng quá!

Tư Sùng Chí nháy mắt cảm thấy miệng lưỡi bị đốt cháy rồi.

Sau một trận hỗn loạn, mọi người lại ngồi xuống ăn cháo, sắc mặt Tư Sùng Chí trầm lại, nội tâm thương tiếc cho hình tượng đã bay màu của mình.

Ăn xong bữa sáng, Tư Sùng Chí vì muốn lấy lại hình tượng, liền nói chính sự với Diệp Huệ: ‘Cháu nghe Khả Nhi nhắc đến chuyện của Cô Vi, mẹ Cố, nếu cần cháu giúp gì cứ nói, cháu nhất định sẽ giúp hết sức.”

Thực ra không phải Lan Khả Nhi nói với anh, mà anh trực tiếp gọi đến cho hiệu trưởng hỏi rõ tình hình.

Diệp Huệ thở dài một hơi: “Trường học cũng đã xử lý cô giáo tung tin đồn rồi, như vậy cũng đủ rồi. Chỉ cần con bé có thể chuyên tâm học hành, ta cũng an tâm rồi.”

Tư Sùng Chí gật đầu: “Loại giáo viên không có đạo đức như vậy, không thể để cô ta ở lại trường được, phải tước đi cả tư cách làm giáo viên luôn mới đúng.”

”Chuyện này, dân đen như chúng ta làm sao mà nói được.” Diệp Huệ cảm khái.

Tư Sùng Chí cười cười, cũng không nói gì, xoay người hỏi Cố Vi: “Anh nghe nói em đến trường tiểu học là vì muốn Hạ Vũ xin lỗi?”

Cố Vi gật đầu: “Dù là người lớn hay trẻ con, làm sai cũng nên xin lỗi.”

“Có lý, em làm tốt lắm, trong lòng nghĩ gì thì cứ làm vậy, không cần phải sợ ai hết.”

Em thật sự không cần phải sợ ai hết, vì anh sẽ luôn luôn ở bên em, chặn hết những thứ làm tổn thương en, lần này anh đến trễ rồi, bảo bối, xin lỗi em.

Ăn xong bữa sáng không bao lâu, Tư Sùng Chí chào tạm biệt, thuận tiện kéo Lan Khả Nhi đi.

Vừa lên xe, Tư Sùng Chí đã bắt cô kể từng câu từng chữ từng chi tiết mọi chuyện. Anh muốn giải quyết, từng ngóc ngách.

May mà trí nhớ của Lan Khả Nhi không tệ, thậm chí cô còn nhớ lúc đến tìm Hạ Vũ, Hạ Vũ mang áo quần gì đi giày gì, nên Tư Sùng Chí hỏi gì cũng không làm khó được cô.

Kể xong chuyện, Lan Khả Nhi vẫn lo lắng: “Cố Quốc Khánh nhìn đáng sợ lắm, sợ là lão ta sẽ báo thù.”

Tư Sùng Chí hừ lạnh: “Yên tâm, anh sẽ khiến lão ta không còn tâm tình nào mà báo với thù nữa.”

Đưa Lan Khả Nhi về nhà xong, Tư Sùng Chí cũng không hề nghỉ ngơi, lập tức đến Nhất Trung hẹn với hiệu trưởng Khâu.

Đến trường, Khâu Dịch Trạch đã đứng một mình chờ sẵn.

Hai người còn không kịp chào hỏi, Khâu Dịch Trạch đã vội xin lỗi:

”Chuyện lần này, quả thực xin lỗi, lúc tôi phát hiện ra, tin đồn đã loan cả trường rồi. Đây là sai sót của tôi. Trước đây cậu nhờ tôi trông chừng Cố Vi, không ngờ lại xảy ra chuyện này.

“Ông kịp thời khống chế tin đồn, nội chuyện này tôi đã phải cảm ơn rồi, hôm nay tôi đến đây, chủ yếu là muốn nói về việc của hai giáo viên. Các ông định xử lý người tung tin đồn thế nào?”

“Chuyện này....trường đã đình chỉ dạy với giáo viên, hy vọng sau chuyện này cô ấy biết tự kiểm điểm, không tin lời người ngoài dễ dàng vậy nữa.”

“Còn Hạ Vũ?”

“Cô ấy là giáo viên trường khác, nên để trường đó xử lý, nhưng tôi có nghe nói bên đó cũng đình chỉ cô ta, đợi quyết định cuối cùng.”

“Hiệu trưởng Khẩu, qua chuyện này, chúng ta đều thấy, đây không chỉ là hành động lầm lỡ gì mà còn nói lên cả đạo đức. Là một giáo viên lại biến chất như vậy, sau này ai dám gửi gắm con cái cho giáo viên như vậy dạy đây?”

“Ý Tư tổng là..?”

“Loại người này, hủy tư cách giáo viên không có gì là quá đáng, ông nói có đúng không.” Tư Sùng Chí lạnh lùng nói.

“.........”

Thực sự chuyện này trong mắt hiệu trưởng Khâu cũng không nặng đến mức phải huy tư cách nhà giáo người ta, nhưng y biết, người đàn ông trước mặt mình nói được làm được, có ngăn cản cũng vô ích.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận