Sau bữa tối, Cố Vi giúp mẹ rửa bát xong liền đến thư phòng tầng hai, Tư Sùng Chí cũng lên theo, Lan Khả Nhi nhìn tình hình rồi tiếp tục ngồi xem tivi cùng Diệp Huệ, nói nhỏ: “Lại đi tình cảm rồi.”
Diệp Huệ nhéo nhéo hai má cô: “Đừng học hai người đó.”
“Vậy sao dì không phản đối họ?”
“Dì cũng tầm đó tuổi đã kết hôn sinh con, con bé lớn rồi, có thể làm chủ chính mình, dì không thể làm mẫu vương chia rẽ Ngưu Lang Chức Nữ được.” Diệp Huệ nói, năm đó bà kết hôn, hai mươi tuổi đã sinh Cố Vi.
Nam nữ ở thành phố C này cũng kết hôn sớm, Lan Khả Nhi cũng hiểu, gật đầu: “Con thì không muốn kết hôn sớm vậy đâu, ít nhất cũng tốt nghiệp đại học đã, có việc rồi tính tiếp.”
”Thành bà cô già rồi không ai ngó nữa!” Diệp Huệ trêu cô,,
Thư phòng tầng hai, một nửa số sách là lấy từ Tư gia, đều là những quyển Cố Vi thích, sách đã bày đầy mấy kệ.
Tư Sùng Chí đi vào thư phòng cùng cô, tiện tay khóa cửa, Cố Vi đang đứng tìm sách, nghe tiếng khóa cửa, xoay người nhìn anh, không nhịn được cong ,môi cười.
Tư Sùng Chí thong thả bước đến, ôm cô vào lòng.
Cúi đầu nhìn cô, chỉ thấy đôi mắt đen láy mở lớn, im lặng nhìn anh.
Tư Sùng Chí cúi đầu, hôn lên môi cô thật sâu.
Cố Vi tùy ý để anh hôn, vươn đầu lưỡi triền miên cùng anh.
Cảm giác triền miên nơi đầu lưỡi khiến cả hai muốn ngừng mà không được, Tư Sùng Chí bắt đầu tiến tay vào vạt áo cô vuốt ve.
Cố Vi cảm nhận được, hôn môi cũng khiến người ta nghiện, mà người đàn ông này, cũng có thể gây nghiện.
Sau khi hôn môi kết thúc, cả hai người đều thở hổn hển, Tư Sùng Chí gắt gao ôm cô vào lồng ngực, quả thực không thể không yêu, chỉ hận không thể ở bên cô mỗi phút mỗi giây.
Cố Vi tìm được quyển sách trên giá, chuẩn bị đến sofa ngồi đọc, nhưng thấy hai người hiếm khi được bên nhau, mình lại đi đọc sách thì có chút lạnh nhạt, liền nói: “Hay là, anh cũng lấy sách lại đây đọc đi?”
Tư Sùng Chí buồn cười nhìn cô, ngồi lên sofa, vỗ vỗ chỗ bên cạnh: “Anh đọc cùng em.”
Cố Vi cũng không nói gì nữa, ngồi xuống bên anh, tìm tư thế thoải mái rồi mở sách đọc.
“Giải mộng?” Tư Sùng Chí nhìn tên sách, nhăn mày: “Sao lại đọc cái này?”
Cố Vi nghe anh hỏi vậy, có chút do dự, nhưng vẫn nói: “Gần đây em mơ một giấc mơ kỳ lạ, nên muốn xem sách nói thế nào.”
Nhưng phàm là chuyện liên quan đến cô, Tư Sùng Chí đều rất để ý, cô đã nói vậy, anh không thể không quan tâm: “Là giấc mơ thế nào?”
Cố Vi chau mày, nói: “Gần đây em luôn mơ cùng một giấc mơ, em trong mơ có cuộc sống không giống hiện tại chút nào.”
Tư Sùng Chí vốn đang thả lỏng dựa vào sofa, nghe cô nói vậy, lập tức thay đổi sắc mặt, ngồi thẳng dậy: “Cụ thể là thế nào?”
Vừa nghĩ đến trong mơ mình là bạn gái Cao Triết, sau đó còn bị phản bội, Cố Vi không biết nên nói với Tư Sùng Chí thế nào.
Cố Vi cuối cùng vẫn chọn tránh nhắc tới Cao Triết: “Mơ đến cuộc sống cấp ba của em, không hề giống với đời thực, trong mơ anh không hề xuất hiện.”
Tư Sùng Chí nghe xong, tâm có điểm trùng xuống: Anh không những không xuất hiện, em còn yêu tình đầu của em, em nghĩ em không nói với anh, anh sẽ không biết chắc?!
Bất quá, hiện tượng này cũng rất quỷ dị, Cố Vi kiếp này mơ đến Cố Vi của kiếp trước sao?
Anh lại hỏi: “Từ khi nào em bắt đầu mơ giấc mơ ấy? Trước đây không nghe em nhắc đến.”
“Chính là vào hôm sinh nhật.”
Tối hôm sinh nhật cô, hai người lần đầu chung giường, lẽ nào là vì chính thức hẹn hò rồi, sau đó còn phát sinh loại chuyện kia, nên chuyện kiếp trước mới hiện lên trong giấc mơ của Cố Vi?
Tư Sùng Chí bất chợt cảm thấy IQ của mình quá cao!
Có lẽ mình có thể xuất bản một cuốn sách không chừng.
Nhưng nếu Cố Vi biết hết chuyện kiếp trước, cô hẳn sẽ thấy mình hiện tại không bình thường, nghĩ đến đây, Tư Sùng Chí có chút băn khoăn. Mình nên chủ động thật? Hay để Cố Vi tự tìm ra chân tướng?
“Em đừng nghĩ nhiều, có lẽ là trùng hợp mà thôi.” Tư Sùng Chí xoa bóp bả vai cô, an ủi.
“Ừm. Cố Vi lật lật sách, cũng không thật sự muốn xem, chủ yếu là vì dựa vào lòng anh khiến cô cảm thấy thật ấm áp, thật thoải mái.
Sau đó Tư Sùng Chí bảo Cố Vi miêu tả lại giấc mơ cho anh, Cố Vi chần chừ mãi, vẫn quyết định giấu chuyện Cao Triết đi.
“Em mơ em ở ký túc xá sáu người, anh không xuất hiện, cũng không có trung tâm Vi Vi, em cũng không có nhà mới, luôn ở lầu trên của tiệm áo quần. Sau đó chuyện hôm nay cậu em gọi tới nói cần mượn tiền, em cũng đã mơ đến.”
“Thần kỳ vậy sao.” Tư Sùng Chí hôn lên trán cô, hỏi: “Vậy ở trường thì sao? Không mơ có ai theo đuổi em à?”
“Sao anh hỏi vậy?”
“Thì anh không xuất hiện, em lại ưu tú như vậy, khẳng định có người theo đuổi em mới đúng.”
“Em không biết.” Cố Vi ngang nhiên chơi trò vô lại.
....
Bộ dáng này của cô, cũng thật đáng yêu!
Tư Sùng Chí bị sự đáng yêu này dìm chết mất thôi.
Tối hôm nay, sau khi tiễn khách, Cố Vi ôm chăn đến phòng Diệp Huệ, viện lý do trời lạnh, muốn mẹ ủ ấm, Diệp Huệ đương nhiên đồng ý, còn cười cô lớn vậy còn làm nũng.
Tối hôm đó, dù có người nằm bên cạnh, giấc mơ vẫn đến đúng hẹn.
Cố Vi học ở ngôi trường tuy không nổi tiếng như Thanh Hoa hay đại học Bắc Kinh (Bắc Đại) nhưng cũng không tồi, mà Cao Triết, nghe nói vẫn thi đậu Bắc Đại, nhưng những chuyện liên quan đến con người này, vốn đã không còn khiến cô động lòng.
Vốn tưởng rằng lên đại học chuyện học hành sẽ không căng thẳng, cuộc sống sẽ êm đềm hơn, nhưng không ngờ vào thời điểm cô nghỉ hè, Diệp Huệ bị nhiễm trùng đường tiểu, tình trạng không thể lạc quan. Đối diện với những biến cố này, Cố Vi cảm thấy đất trời như sụp đổ.
Cố vốn muốn bỏ học ở nhà chăm mẹ, nhưng Diệp Huệ không đồng ý mà cô cũng nghĩ đến Bắc Kinh chữa bệnh chắc chắn tốt hơn ở nhà, nên thuyết phục Diệp Huệ, nhân lúc này bán tiệm đi, hai người gói gém đồ đạc, cùng nhau lên Bắc Kinh.
Sau đó một thời gian dài, đối với hai mẹ con mà nói, là vô cùng đau khổ, vô cùng khó khăn.
Lại một lần nữa gặp được cơ hội, cô vì muốn kiếm thêm thu nhập, cùng bạn học đi làm diễn viên không chuyên, vì khuôn mặt xuất chúng, rất nhanh đã được đạo diễn nhìn trúng, cô rất nhanh đã kiếm được một khoản không nhỏ, cũng từ đó, cô từ từ tiến vào giới giải trí.
Cố Vi tỉnh giấc, lệ thấm đẫm gối, cảm giác mất đi người thân mà cô trải qua trong giấc mơ, là loại cảm giác đứt từng đoạn ruột, không nói thành lời.
Thấy Diệp Huệ không còn bên cạnh nữa, cô hoang mang ngồi dậy, không kịp mang cả dép
“Mẹ...” Cô chạy đến phòng khách gọi, tiếng nói còn khàn khàn sau giấc ngủ.
“Sao vậy?” Diệp Huệ đi ra từ phòng bếp: “Có chuyện gì mà con gấp đến thế? Trời thì lạnh, dép cũng không mang!”
Thấy Diệp Huệ còn đang khỏe mạnh, Cố Vi thở phào một hơi, hình ảnh trong mơ quá chân thực khiến cô không khỏi lo lắng.
Cố Vi chẳng mấy khi thân thiết thế này, chủ động chạy đến ôm chặt lấy mẹ: “Con mơ thấy ác mộng.”
Diệp Huệ bị con gái làm nũng không khỏi ngạc nhiên, mềm lòng vỗ vỗ vai cô: “Mơ gì nào?”
Cố Vi lắc lắc đầu, không muốn kể.
Cô mơ thấy mẹ bị bệnh nặng, vì không thể chữa được mà qua đời.
Đến lúc này, Cố Vi không còn cách nào đối diện một cách bình tĩnh với những giấc mơ này nữa, đây chắc chắn không phải là giấc mơ bình thường, mà là một kiểu tiên đoán.
Trong đời thực, vì sự xuất hiện của Tư Sùng Chí nên mới có thể thay đổi một số chuyện, nhưng nếu không có sự xuất hiện của Tư Sùng Chí, cuộc sống của mình chắc chắn sẽ giống như trong mơ.
Đáng tiếc là vì mơ nên cô không thể nhớ được chi tiết, chỉ biết những chuyện quan trọng, hơn nữa chuyện trong mơ xảy ra rất nhanh, giống như bộ bộ phim điện ảnh quay nhanh vậy.
Nếu những chuyện xảy ra ở cấp ba cô còn có thể chấp nhận được, thì chuyện sau đại học thật khó có thể bình tĩnh đối mặt.
Hôm qua còn có thể dùng thái độ bình tĩnh kể với Tư Sùng Chí chuyện này, nhưng sau giấc mơ kia, cô không thể làm như không có chuyện gì.
Sau bữa sáng vẫn còn sớm, Cố Vi chào mẹ một câu rồi đạp xe qua Tư gia.
Tư Sùng Chí không ngờ Cố Vi mới sớm đã đến, lúc này còn đang chìm trong giấc ngủ, Cố Vi đến thẳng tầng ba, bước vào căn phòng quen thuộc.
Lúc vào cửa, nhìn bức họa treo trên tường, phiên bản trưởng thành của bản thân, cô bỗng có một suy nghĩ kỳ lạ, có lẽ nào Tư Sùng Chí biết chuyện gì đó?
Bước đến bên giường, vòng tay trước ngực, im lặng nhìn Tư Sùng Chí đang say giấc, khuôn mặt đang ngủ vẫn vô cùng đẹp trai.
Giống như cảm nhận được không khí khác thường, Tư Sùng Chí nhăn mặt rồi lập tức mở mắt.
“......”
Không nói không rằng đứng bên cạnh, rất dọa người đó biết không.
Tư Sùng Chí xoa xoa mắt, mơ màng: “Bảo bối, sớm vậy.”
“Tư Sùng Chí, anh qua đây, em có chuyện muốn hỏi.” Cố Vi không tâm tư chào hỏi, xoay người bước đến chỗ sofa, đợi anh qua.
“Anh đi rửa mặt đã.” Trước mặt vợ không thể lôi thôi được, Tư Sùng Chí, Tư Sùng Chí phải bảo vệ hình tượng của mình chứ.
Chờ Tư Sùng Chí rửa mặt sạch sẽ đến bên cạnh, Cố Vi dương căm thị ý cho anh ngồi xuống đối diện, dáng vẻ rất nghiêm túc.
“Em sẽ kể cụ thể giấc mơ của em.” Cô nói.
Tư Sùng Chí gật đầu, đợi cô kể.
Sau đó Cố Vi kể lại chi tiết giấc mơ, lần này, cô cũng kể luôn chuyện Cao Triết và chuyện hôm qua.
Nói đến đoạn Diệp Huệ qua đời, cô đỏ cả khoang mắt.
“Em không nghĩ đây là một giấc mơ bình thường, nó giống như điềm báo hơn, tiên đoán về tương lai của em.”
Cố Vi nhìn Tư Sùng Chí: “Em nghĩ có lẽ anh biết gì đó, anh nói nhất kiến chung tình với em, nhưng anh gặp em ở đâu? Lúc đó em làm gì?”
Vì sự xuất hiện của anh, mà cuộc sống hiện tại của cô không giống trong mơ, nhưng nếu anh không xuất hiện thì sao?
Tư Sùng Chí nhìn vẻ mặt nghiêm trọng của Cố Vi, cũng biết cô đã bị giấc mơ đêm qua dọa sợ, thật ra chân tướng đã rất gần với cô rồi, nghe lời cô nói, giấc mơ có vẻ tua rất nhanh, nên hẳn là anh sắp xuất hiện trong giấc mơ của cô rồi.
“Đúng là anh có biết, nhưng anh sợ sẽ dọa đến em, nên anh không nói thật cho em biết.”
Cố Vi trợn mắt nhìn anh: “Em đã mơ đến chuyện tệ hại nhất rồi, còn sợ gì nữa.”
Diệp Huệ qua đời, chính là chuyện tồi tệ nhất, đã là chuyện cô không gánh nổi nhất rồi.
Tư Sùng Chí than một hơi: “Giấc mơ của em, không phải là tiên đoán, mà nó thật sự tồn tại, tồn tại ở kiếp trước, hoặc là tương lai. Anh cũng không rõ, hiện tượng này quả nhiên quỷ dị, thực ra anh đã sống đến năm 62 tuổi, lúc đó thực ra anh đã chết rồi. Nhưng lúc anh mở mắt ra, lại quay về tuổi 25, hơn nữa còn mang theo ký ức kia.”
Tư Sùng Chí tận lực nói rõ cho cô hiểu, nhưng ngọn nguồn câu chuyện quả thực quá huyền huyễn, nếu người nghe không lý giải được chắc chắn sẽ cho rằng anh bị thần kinh.
Nhìn bộ dạng nghiêm túc của Cố Vi, anh mới có chút yên tâm, tiếp tục nói: “Vì không biết định ra làm sao, nên anh mới xem những ký ức kia tính kiếp trước, hồi đó anh quen em vào năm 42 tuổi, lúc đó em 30 tuổi, vô cùng nổi tiếng. Vì vẻ đẹp của em, anh nhất kiến chung tình.”
Nói đến đây, anh nhìn lên bức họa trên tường: “Bức tranh năm 30 tuổi kia của em, là lần đầu anh nhìn thấy em, anh thật sự bị mê hoặc hoàn toàn, sau đó theo đuổi em hai năm, em mới đồng ý quen anh, mà những chuyện em từng trải qua, anh cũng chỉ lâu lâu mới được em kể, nên cũng không rõ lắm. Anh biết em có mối tình đầu, nhưng không biết là ai. Anh cũng biết mẹ em bệnh nặng qua đời, nhưng cũng không biết cụ thể là lúc nào.”
......
“Cho nên, hai năm nay, mỗi năm anh đều dẫn em và mẹ đi khám toàn diện, là vì anh biết mẹ em sẽ có bệnh.”
Tư Sùng Chí gật đầu: “Bệnh nhiễm trùng đường tiểu nếu phát hiện sớm, chữa trị kịp thời sẽ có thể chữa khỏi, không phải bệnh nan y. Thực ra anh đã tìm hiểu rồi, chúng ta có thể đến Bắc Kinh làm phẫu thuật, nếu em vẫn không yên tâm, chúng ta có thể đi ra nước ngoài, cho nên em đừng lo, mẹ sẽ không sao đâu.”
“Sẽ không sao?” Cố Vi nghi ngại nhìn anh.
Tư Sùng Chí gật đầu đảm bảo: “Có anh ở đây, mẹ và em sẽ khỏe mạnh thôi.”
“Em cũng có bệnh sao?”
Tư Sùng Chí ho một cái: “Em bệnh là vì stress, vì bệnh phí của mẹ, em phải tiến vào giới giải trí, sau khi vào đó em lại cố gắng đến liều mạng. Rõ ràng chưa từng học võ lại tự mình đóng cảnh đánh nhau, sau khi mẹ em qua đời, em càng liều mạng hơn, cả người toàn thương tích. Sau đó tuy em rất nổi tiếng, nhưng lại không được khỏe mạnh nữa.”
Ngoài chuyện bệnh tình của mẹ khiến cô giật mình, nghe đến chuyện của mình, Cố Vi ngược lại cảm thấy rất bình thường. Cô nghĩ, chuyện mẹ ra đi đã là đả kích lớn nhất rồi, không còn tổn thương nào lớn hơn.
“Cho nên, theo những bức tranh trên tường anh, em chỉ sống đến 50 tuổi?” Nhìn sự gầy gò của mình trong bức vẽ, tuy có trang điểm sắc sảo nhưng không giấu được sự bạc nhược.
Tư Sùng Chí cũng nhìn lên bức họa, nhìn rất lâu, sau đó gật đầu.
“Em đi rồi, vậy còn anh?” Nhìn vợ mình ra đi trước, có lẽ là chuyện rất đau khổ.
Không ngờ nghe cô hỏi, Tư Sùng Chí lại cười, rất vui nói: “Lúc đó anh ôm lấy em cùng chết, ngay dưới biển lớn, nơi em thích nhất.”
Nói đến cái chết của mình, mà lại vui như vậy, đúng là cạn lời.
“Anh phải thấy may mắn vì đã quyết định như thế, nếu không, anh không cách nào quay ngược thời gian, cũng không cách nào gặp được em ở lứa tuổi đẹp nhất đời người. Cho nên anh rất vui.”
Kiếp này, chúng ta sẽ tốt hơn, sẽ qua một đời dài hơn.
Hai người có chút cảm khái, cứ ngồi vậy, đột nhiên Cố Vi dang rộng hai tay, đó là tư thế ôm lấy, ý bảo Tư Sùng Chí đi qua.
Tư Sùng Chí rất nghe lời, đứng dậy bước về phía cô, quỳ xuống trước mặt, gắt gao ôm lấy lấy cô.
Khoảnh khắc này, bọn họ mới đúng là thực sự tâm linh tương thông.
“Kiếp trước em là diễn viên?”
“Là một diễn viên rất nổi tiếng, rất giỏi giang.”
“Nhưng không phải chuyên nghiệp mà.”
“Nhưng em còn chuyên nghiệp hơn cả chuyên nghiệp.” Trong mắt anh, cô là tốt nhất.
“Bắc Kinh có trường nào chuyên dạy diễn xuất không?” Cố Vi hỏi.
“Có chứ, là Bắc Ảnh (Học viện điện ảnh Bắc Kinh) rất nổi tiếng đó.”
“Em có thể đi học không?”
“.....” Tư Sùng Chí im lặng nhìn cô, anh có thể nói không được sao? Thực ra anh vốn không hy vọng kiếp này cô lại xuất đầu lộ diện trước công chúng.