Nơi em, là lối anh về

Tư Sùng Chí và Cố Hành Viễn vừa gặp như đã quen từ lâu, sau đó chỉ cần cả hai có thời gian đều sẽ hẹn nhau đi uống rượu nói chuyện, hầu như chủ đề đều là chuyện gia đình.

Sau đó nữa, hai nhà cũng gần nhau, liền bắt đầu thường đến nhà, Du Yến vợ của Cố Hành Viễn là cô gái hoạt bát, vì chuyện gia đình mà từ lâu đã phải lăn lộn trong giới. Bất quá sau khi biết được Cố Vi là giảng viên của học viện điện ảnh, lập tức sùng bái gọi lão sư.

Cố Vi rất thích cô sư muội đồng môn đáng yêu này, thường gọi điện cô đến ăn cơm. Diệp Huệ gửi đến bao nhiêu đặc sản, cô cũng gửi cho Du Yến, mà Du Yến càng thường mang quà đến Tư gia cho hai đứa nhỏ hơn. Lâu ngày, cả hai tự nhiên trở thành bạn thân.

Chuyện của Tư Sùng Nghĩa cuối cùng cũng bị Cố Vi biết, Tư Sùng Chí lại một lần nữa đuổi y về nước, đi nói thật với lão gia/

“Nó muốn kinh doanh con sẽ không cản, chỉ cần nó mở miệng con sẽ giúp đỡ. Nhưng nó lại mang ý đồ xấu, muốn hại người nhà con. Bố, người như Tư Sùng Nghĩa con không thể tha thứ được.”

Lão gia bất lực thở dài, phất phất tay, chuyện này coi như chấm hết.

Ngày sinh nhật 32 của Cố Vi, Tư Sùng Chí tổ chức cho cô một bữa tiệc hoành trách, mời quan khách khắp nơi.

Thân phận và địa vị hiện tại của Tư Sùng Chí là mơ ước của nhiều người, vợ anh Cố Vi là ảnh hậu đã sớm quay về hậu trường, người nổi tiếng như vậy, bất cứ ai cũng muốn nắm lấy chút quan hệ. Do đó những người được mời ai nấy đều xuân phong đắc ý, không được mời thì tìm mọi cách để có được giấy mời.

Tóm lại, giới thượng lưu kinh thành vì chuyện này mà náo nhiệt một phen.

Tổ chức bữa tiệc này là ý của một mình Tư Sùng Chí, kiếp này, hai người quen nhau từ năm 16 tuổi, đến nay đã được 16 năm. Nhìn lại cả chặng được, tình cảm chỉ tăng không giảm, chưa từng cãi nhau, cũng chưa từng phải buồn vì nhau.

Kiếp trước yêu nhau oanh oanh liệt liệt, có triền miên có đau khổ. Kiếp này cuộc sống của họ bình lặng như nước, nhưng tình yêu chưa bao giờ nhạt đi ngược lại dưới dòng chảy thời gian, nó càng được ủ ngon như rượu, uống một ngụm mà say một đời.

“Sùng Chí, sắp đến giờ rồi.” Cố Vi đẩy tên người đàn ông đang đè trên người mình ra, còn phải đi trang điểm nữa, anh cư nhiên còn ở đây giở trò lưu manh.

Tư lão bản bá đạo nói: “Thế thì để họ chờ.”

“.................”

Cố Vi rất cạn lời, vữa nãy cô thử lễ phục cho tối nay, anh vừa nhìn thấy đã mặc kệ hết đè lên người cô. Cố Vi nghĩ một hồi, lẽ nào lễ phục hở hang quá, lộ cả lưng phóa sau.

Bất quá anh đè như vậy y phục cũng hư rồi, tối nay chắc chắn không thể mang.

Tư Sùng Chí kéo cổ áo cô xuống, hôn lên bả vai xinh đẹp, không nhịn được nói: “Vợ à, em thật xinh đẹp.”

Cố Vi cảm nhận được sự nhiệt tình trên người anh, biết không thể đẩy ra được đành hối: “Nhanh lên một chút.”

Tư Sùng Chí không vui nói: “Chuyện này sao mà nhanh được, em nghi ngờ năng lực của anh sao?”

“..................”

Tư Dĩ Hân mang váy công chúa màu trắng, đầu đội vương miện, không khác gì một công chúa xinh đẹp.

Nghe anh trai nói tối nay đi dự tiệc có rất nhiều người, cũng có rất nhiều đồ ăn ngon có thể ăn đến no mới thôi cho nên cô bé vô cùng mong chờ.

Thấy sắp đến giờ rồi mà mẹ vẫn chưa ra, cô bé liền muốn đi giục mẹ. Dĩ Hân ngồi không yên, chạy đi chạy lại ở đại sảnh, sau đó hỏi anh trai: “Anh ơi, mình đi gọi mẹ được không?”

Dĩ Kiệt lắc đầu: “Đợi chút nữa đi, con gái chuẩn bị lúc nào cũng lâu.”

Dĩ Hân không đồng ý: “Em có lâu thế đâu, em mấy phút là xong rồi nè.”

“Mẹ còn phải trang điểm nữa.” Dĩ Kiệt giải thích.

Dĩ Hân bĩu môi: “Em ghét nhất là trang điểm, sau này em sẽ không trang điểm.”

“............”

“Vừa nãy bố vừa vào phòng mẹ, chắc chắn là càn quấy rồi, nếu không mẹ sẽ không trang điểm lâu như vậy!” Dĩ Hân không vui nói, mỗi lần bố đều như vậy, cứ thích cướp mẹ của hai đứa.

Ở một góc độ nào đó, Khả Dĩ Hân nói cũng đúng.

Cuối cùng, cả nhà bốn người đến muộn nửa tiếng.

Lúc Tư Sùng Chí dẫn vợ và hai con nhỏ xuất hiện trước mặt quan khách, mọi người đều không khỏi vỗ tay cảm thán, gia đình này đúng là nổi bật quá đi.

Tư Dĩ Hân cũng không hề nhát gan, cười tủm tỉm chào hỏi mọi người. Thanh âm ngọt ngào đáng yêu khiến mọi người muốn rụng tim, nhưng mục đích chính của cô bé là điểm tâm, cho nên không qua bao lâu đã kéo anh trai đi tìm đồ ăn.

Sự xuất hiện của Du Yến và Cố Hành Viễn càng khiến mọi người kinh ngạc, hai nhà này mà quan hệ tốt với nhau đến khi kết hợp thì đúng là không đối thủ.

Cố Vi hai năm nay đã dần dần rời khỏi giới điện ảnh, bình an quay về, nên cũng rất ít tham dự những bữa tiệc lớn. Lúc này lại đứng trong đại sảnh bữa tiệc, cô bị tiếng ồn làm cho đau đầu, hơn nữa vừa nãy còn bị Tư Sùng Chí giày vò một hồi nên cơ thể có chút khó chịu.

Tư Sùng Chí dù đang nói chuyện với mọi người nhưng vẫn dồn hết mọi chú ý lên người Cố Vi, thấy sắc mặt cô không được tốt liền hỏi: “Em không khỏe à?”

Cố Vi lắc đầu: “Em không sao, tìm chỗ ngồi một lát là ổn.”

“Anh đưa em đi.”

“Không cần đâu, anh ở lại tiếp khách đi.”

Tư Sùng Chí thực sự cũng không đi khỏi đây được, chỉ đành gọi phục vụ đến dẫn cô đi nghỉ.

Trên đường đến chỗ nghỉ có một nam nhân gọi cô lại, Cố Vi dừng lại nhìn theo phía tiếng gọi. Người đàn ông mang âu phục bước đến, rất đẹp trai, nhưng Cố Vi lại không nhớ ra mình có quen hay không.

Nam nhân nhìn vẻ mặt của cô, cười khổ: “Nhiều năm không gặp, cậu đã quên mình là ai luôn rồi.”

Cố Vi bỗng nhớ ra, một cái tên đã bị quên từ lâu: “Cao Triết.”

Thấy cô nhớ ra mình, Cao Triết thả lỏng một hơi: “Là tớ đây, nhiều năm không gặp, cậu vẫn như xưa.”

Thời gian luôn lưu lại vết tích trên mỗi người, chỉ có người được bảo vệ rất tốt, không bị thế gian đen tối này ảnh hưởng mới có thể nhìn thoát tục như vậy. Cố Vi vẫn như thế, dưới sự sủng ái tràn đầy, cô ung dung tự tại, an nhàn đạm nhiên, ngay cả thời gian cũng không thể hằn lên người cô chút vết tích nào, cho nên cô nhìn vẫn như cô gái mười sáu tuổi năm nào, thanh nhã thuần khiết.

Cao Triết nhịn không được nghĩ: Nếu ngày đó mình và cô ấy ở bên nhau, mình có khả năng thay cô ấy che chắn mưa bão, bảo vệ cô ấy tốt như vậy không?

Câu trả lời đương nhiên là không, những năm này hắn dốc sức kinh doanh ở Bắc Kinh nhưng sự nghiệp không thuận lợi, cũng có lúc túng quẫn đau khổ. Nếu Cố Vi theo hắn, chắc chắn sẽ phải sống bôn ba.

Nghĩ đến đây, Cao Triết nhịn không được tự trêu mình một câu: “Còn tớ thì đã thay đổi đến nỗi cậu nhận không ra rồi.”

Ấn tượng về Cao Triết trong đầu Cố Vi là thiếu niên soái khí cười như ánh mặt trời.

Sau khi lên đại học, hai người chưa từng gặp mặt, cô cũng dần quên đi người bạn qua thư nhiều năm trước, mối tình đầu kiếp trước.

Người đàn ông thành thục trầm ổn trước mắt này thật sự khác xa với thiếu niên trong trí nhớ, chả trách cô nhất thời nhớ không ra.

Cố Vi cười lịch sự đáp lại: “Cậu đúng là khác xưa rất nhiều.”

Cao Triết thở dài: “Cũng chịu thôi, ra trường bước vào đời hầu như chẳng mấy ai giữ được sự thuần khiết ban đầu nữa.”

Cố Vi gật gật đầu, đồng ý với hắn.

Cao Triết lại nói: “Cậu lại chẳng thay đổi chút nào, giống như hồi mới vào đại học ấy.”

“Quá khen rồi, tớ đã là mẹ của hai đứa trẻ rồi.”

“Ừ, tớ thấy rồi, đúng là một cặp thiên sứ.”

Bất quá, trong lòng hắn, dù cô có là mẹ rồi, vẫn đẹp như ngày đầu tiên.

“Còn cậu? Đã kết hôn chưa?”

Hắn lắc đầu: “Vẫn đơn thân đây.”

Cố Vi có chút ngạc nhiên, bất kể là ngoại hình hay gia thế hắn đều rất vượt trội, không thể không có ai thích, có lẽ do hắn quá kén chọn.

Cô cười nói: “Đừng có kén chọn quá.”

Cao Triết lại cười cười, hắn không phải cố ý kén chọn, mà là vì ký ức đẹp đẽ quá sâu sắc, nên lúc gặp được ai cũng nhịn không được mang ra so sánh. Nhưng hôm nay gặp lại cô, cùng cô nói chuyện, Cao Triết nghĩ mình đến lúc nên buông rồi.

Đoạn tình cảm chưa thể nói này, mới đầu là cố chấp, rồi trở thành chấp niệm, chỉ là hắn kiên trì cũng vô dụng mà thôi, sớm đã nên từ bỏ rồi.

Hai người hàn huyên vài câu, Cố Vi lịch sự chào tạm biệt hắn rồi vào phòng nghỉ. Cao Triết nhìn theo bóng cô, nhẹ thở dài.

Không lâu sau, Tư Sùng Chí tìm đến. Anh thật sự không yên tâm, sợ cô không khỏe. May mà nghỉ ngơi một lúc, sắc mặt Cố Vi cũng tốt hơn.

Tư Sùng Chí ôm cô vào lòng, hỏi: “Em còn mệt không?”

Cố Vi lắc đầu, dựa đầu vào vai anh.

“Vậy lát nữa phải ra cắt bánh kem đấy.”

“Được, ngồi với em lát nữa.”

“Ừm.”

Ở bên ngoài là tiếng ồn ào náo nhiệt, ở trong phòng lại là thế giới đẹp đẽ chỉ có hai người.

Cố Vi cảm thấy mình thực sự không quen với sự náo nhiệt: “Yến tiệc kiểu này lần sau đừng tổ chức nữa.”

Tư Sùng Chí cúi đầu nhìn cô: “Tại sao thế?”

“Quá ồn.”

“Được thôi, em không thích thì chúng ta không làm nữa.”

Buổi tối về đến nhà đã là 11 giờ, Dĩ Hân chơi quá mệt đã ngủ trên đường về, lúc được bố ôm vào vẫn còn đang ngủ say.

Dĩ Kiệt đứng bên nhìn, cảm thấy em gái cậu là người đáng yêu nhất trên đời.

Đương nhiên, bố cậu hoàn toàn nhất trí với ý nghĩ này của cậu.

Tư Sùng Chí đặt con gái xuống giường, đến khi về lại phòng thấy Cố Vi vẫn đứng đó ngây ngốc.

“Trời lạnh thế này sao em không vào phòng.”

“Ngắm trăng.”

Tư Sùng Chí ôm cô ủ ấm, cùng cô ngẩng đầu ngắm trăng.

“Tết năm nay không về, em muốn tết Nguyên Tiêu đem tụi nhỏ về quê một chuyến.”

Tư Sùng Chí gật đầu: “Được được.”

“Anh có rảnh để đi không?”

“Nhất định rảnh.”

Cố Vi gục vào lòng anh cười cười.

Vì thế, trước Nguyên Tiêu, bốn người nhà Cố Vi cùng đến thành phố C, những năm này, mỗi năm cả nhà lại về quê một lần. Có lúc là mùa đông, lúc là mùa hạ, cho nên hai đứa nhỏ không hề xa lạ với quê mẹ.

Những năm này, Diệp Huệ vẫn luôn sống một mình. Cố Vi từng nói qua chuyện tái hôn nhưng Diệp Huệ không đồng ý, bà cảm thấy một mình tự do tự tại càng tốt.

Mà Cố Vi cũng không yên tâm để bà một mình, hai năm nay luôn khuyên bà chuyển đến Bắc Kinh, nhưng Diệp Huệ không yên tâm về sự nghiệp ở đây, cho nên không nỡ đi.

Bất quá, tuổi cứ ngày một tăng, bà cũng lực bất tòng tâm, cảm thấy cũng nên dừng chuyện làm ăn lại rồi. Hơn nữa hai đứa cháu ngoại đáng yêu như vậy, bà cũng muốn có nhiều thời gian ở với chúng hơn.

“Kêu Sùng Chí gọi mấy người quen tay đến tiếp quản Vi Vi vậy, mẹ cũng nên rút lui rồi.” Lúc Diệp Huệ nói vậy, Cố Vi vui mừng không ngớt.

“Đáng ra nên rút từ sớm rồi.”

Tư Sùng Chí ngồi bên nói: “Hai năm nay ngành điện khí cạnh tranh mạnh, lợi nhuận cũng không được như xưa nữa, con đang nghĩ chắc nên chuyển nhượng.”

Nghe anh nói vậy, Diệp Huệ lại thấy tiếc, nhưng cũng không nói ra.

“Cũng được, hai đứa xem thế nào thì làm.”

Diệp Huệ lại nói với Cố Vi: “Cái nhà nhỏ ở trấn mấy năm trước con nói để bố con ở, mẹ nghĩ lại, thôi thì cứ để luôn cho bố con ở luôn vậy, dù sao mình cũng không thiếu.”

Cố Vi cười nói: “Mẹ là người khoan dung độ lượng nhất rồi.”

“Thôi thôi thôi, bớt nịnh đi cô, cô đừng tưởng tôi không biết mỗi năm cô lại lén cho ông già đó tiền.”

“Mẹ, ông ấy quả thật là đã làm sai, nhưng vẫn là bố con, bây giờ ông ấy cũng già rồi, con phải lo cho ông ấy chứ.”

“Mẹ biết con hiếu thuận, cho nên mẹ cũng không hỏi con chuyện đó.”

Sáng hôm sau, Tư Sùng Chí đạp xe chở Cố Vi đến Nhất Trung, nói muốn ôn lại kỷ niệm xưa, nhưng không ngờ lại bị bảo vệ chặn lại khiến Tư Sùng Chí giận điên, nói cả cái ký túc xá trường các người là do tôi quyên góp hết đấy.

Cố Vi vỗ vỗ vai anh để anh nguôi lại, sau đó đề nghị lên núi đi dạo.

Lúc đó, là lần đầu tiên anh đạp xe chở cô, lần đầu tiên cùng anh đi ra ngoài chơi, lần đầu tiên cô ngồi xe con trai, đó đều là mỗi ức đẹp đẽ nhất.

“Lúc đó anh đã có mưu đồ với em rồi chứ gì.”

“Đương nhiên, trước khi gặp em anh đã lập mưu rồi!” Tư Sùng Chí vô sỉ đáp: “Bất quá, lần đầu tiên chở em, chắc em cũng có hảo cảm với anh rồi chứ gì.” Anh đắc ý nói.

Cố Vy ôm vai anh, cười nói: “Ai mà biết.”

“Anh biết ngay, em đừng có chối.”

Xe tiến lên núi lại phát hiện con đường này đã bị chặn, biển hiệu ghi: Phía trước đang thi công, nghiêm cấm thông hành.

“Xem ra đi không nổi rồi.” Tư Sùng Chí thở dài.

“Chắc là sắp khai phá rồi.”

“Aizzz, đến cả hồi ức này cũng không cho nhớ nữa.” Tư Sùng Chí không vui nói.

“Đi về thôi.”

Điều tốt đẹp nhất là hai người đã về bên nhau, những ký ức đó, cứ để nó trôi theo thời gian vậy.

Tư Sùng Chí xoay xe, một cơn gió thổi qua, Cố Vi như nghe được những tiếng cười vọng về từ thời niên thiếu.

Trải qua nhiều năm thăng trầm như vậy, người đàn ông này vẫn như một ngọn núi lớn thủy chung che chắn mưa gió cho cô, chống đỡ cả thế giới.

Ai có thể có được may mắn như cô đây, một con người, lưu giữ được trái tim của cả hai kiếp.

Cố Vi dán mặt sau lưng Tư Sùng Chí, ấm áp nói với anh: “Sùng Chí, kiếp này, bất kể là ai rời khỏi thế giới này trước, tuyệt đối phải mang theo người còn lại, chúng ta phải cùng nhau đến đại dương xinh đẹp kia nữa.”

Tư Sùng Chí nghe lời cô nói, vui vẻ cười. Đây là câu nói động tâm nhất từ xưa đến nay của cô.

“Được.” Anh dịu dàng trả lời.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui