Sáng sớm hôm sau, ngay từ lúc 5 giờ, điện thoại của Chu Đại reo không ngừng, là bệnh nhân gọi đến hỏi về tình trạng sức khỏe của họ.
Chu Đại nhăn mày, sau khi nghe xong liền cảm thấy không buồn ngủ nữa.
Anh ấy vùng dậy từ giường, rửa mặt, sau đó thu xếp đồ dùng cá nhân và xuống lầu chuẩn bị ra khỏi nhà để đến bệnh viện.
Trên đường xuống cầu thang, Chu Đại mở WeChat để đọc tin tức.
Anh rể Tiêu Minh Hoành đã gửi tin nhắn lúc nửa đêm, nhấn mạnh về việc: “Chu Đại, khi đi làm sáng nay, hãy tiện thể đưa Hứa Khả đến phòng tâm lý khám bệnh.
Em nhất định phải dẫn con bé tới gặp bác sĩ tâm lý, nếu không, Hứa Khả sẽ kiếm cớ từ chối để không đi, trì hoãn sẽ làm chậm trễ quá trình điều trị.”
Chu Đại ngẩng đầu lên và nhận ra rằng anh đang ở tầng hai của căn nhà, anh liếc nhìn về hướng phòng của Hứa Khả.
Anh mới chỉ gặp qua Hứa Khả một lần.
Cách đây chín năm, thời điểm khi cô mới bước vào Tiêu gia.
Lúc ấy, rất nhiều thân thích đều đến Tiêu gia để chào đón, anh đứng ở phía sau đám đông, không nói chuyện với cô gái ấy, chỉ lơ đễnh nhìn từ xa.
Hứa Khả lớn lên rất đáng yêu, thoạt nhìn có vẻ dịu dàng, trầm tính, nhưng hoàn toàn khác biệt so với ngày hôm qua.
Chu Đại không biết tính cách của Hứa Khả ra sao, hành vi của cô tuy có phần kỳ quặc, nhưng nhìn chung vẫn là một người bình thường.
Anh không hiểu tại sao Tiêu gia lại bắt cô đi khám tâm lý.
Hơi do dự, anh vẫn tiến lên gõ cửa.
Hứa Khả giật mình tỉnh giấc bởi tiếng gõ cửa dồn dập.
Tim đập thình thịch, cô bật đèn và nhận ra tiếng gõ vang dội từ bên ngoài.
Cả người cô căng cứng, tim như nhảy đến tận cổ họng.
"Hứa Khả, tỉnh chưa?"
Là giọng Chu Đại.
Hứa Khả thở phào nhẹ nhõm, hỏi: "Có chuyện gì vậy?"
"Ra đây."
Cửa mở ra trong nháy mắt.
Chu Đại nhìn thấy chiếc ghế mà Hứa Khả đang nắm trong tay, vẻ mặt cảnh giác.
Ánh mắt anh lướt xuống, nhìn thấy cô gái không mặc nội y, hai đầu ngực phấn hồng lấp ló sau lớp áo ngủ mỏng manh.
Yết hầu tự nhiên khô khốc.
Hương thơm kỳ lạ kia càng nồng nặc hơn so với ngày hôm qua.
Ánh mắt Chu Đại tối sầm lại.
Nhìn thấy vẻ mặt u ám, không rõ tâm trạng của anh, Hứa Khả trong lòng có chút lo lắng, cho rằng mình lại mắc lỗi gì đó.
Ánh mắt cô vô tình lướt đến chỗ nhô cao ở đũng quần anh ta.
Hứa Khả tuy ngốc nghếch, nhưng là một người trưởng thành nên tự nhiên biết đó là gì.
Sau vài giây, cô mới phản ứng lại và mắng: "Hạ lưu!"