Trịnh Vũ Thiên, con người ngay khi mới ra đời đã là một sự kì diệu lạ lùng. Nói đúng hơn là ngay lúc mới sinh hay là trước khi sinh Vũ Thiên đã biểu hiện những mặt rất khác người bình thường.
Trịnh phu nhân mang thai hơn 9 tháng vô cùng thuận lợi không giống người bình thường. Bình thường đến nỗi Trịnh phu nhân vô cùng hoài nghi phải chăng minh hoài thai một đưa ngốc. Tại sao ngay cả một chút nghịch ngợm phá phách cũng không có?
Trịnh phu nhân vô cùng thắc mắc tại sao người bình thường mang thai vất vả là thế tại sao một chút mình cũng không có cơ hội biết đến cảm giác ốm nghén hay thèm ăn gì gì đó. Vì thế người nào đó mang tâm trạng hoài nghi lo lắng suốt thời gian mang thai khiến cho Trịnh tổng vô cùng buồn phiền.
Đến khi được đưa đến bệnh viện vị phu nhân nào đó cũng mang tâm trạng khó hiểu rưng rưng hỏi phu quân. Chính xác mà nói ngay cả cơn đau khi sắp sinh cũng không có, chẳng qua là hơi nhói một chút. Trong quá trình sinh nở Lưu Nhược Vũ luôn âm thầm cầu nguyện con mình sinh ra ngàn vạn lần là một người bình thường. Suy nghĩ này ám ảnh Trịnh phu nhân đến mức người nào đó trước khi ngất đi vẫn gắng gượng hỏi chồng mình có phải hay không đứa bé mình sinh ra là bình thường. Nhận được cậu trả lời vừa ý mới yên tâm ngất đi.
Người thừa kế của Trịnh gia là một bé trai, rất xinh xắn, rất dễ thương, khiến các vị hộ lý, y tá hay bác sĩ gì gì đó lần đầu tiên nhìn thấy nhịn không được đã vô cùng yêu thích, vô cùng yêu thương, vô cùng quan tâm. Quan tâm đến mức quên cả nhiệm vụ của mình, quên cả bên ngoài có người đang mong ngóng tin tức, chỉ quan tâm tới đứa trẻ đáng yêu bên cạnh.
Vị tiểu thiếu gia nào đó lúc mới sinh cũng chỉ khóc một tiếng thông báo sự ra đời của mình. Sau đó lặng im dùng ánh mắt tròn xoe trong vắt của mình đánh gia mọi thứ xung quanh. Vì thế khi cha Trịnh thấy mặt đứa con của mình, chưa kịp cảm thán đã bị ánh mắt trong vắt đó làm ê mẩn, để sau đó dùng mọi cách dụ dỗ, mua chuộc cũng chỉ nhận được thái độ thờ ơ của cậu con trai bảo bối.
Tiểu bảo bối của nhà họ Trịnh vì vẻ bề ngoài phấn ngọc điêu mài của mình rất được sự yêu thương của mọi người. Đặc biệt tiểu bảo bối còn vô cùng ngoan ngoãn không hề giống với bộ dáng khóc nháo của đứa trẻ bình thường. Lúc ăn rất ngoan, khi thức dạy cũng rất ngoan, đối với người lạ mặt không khóc, với những người làm bộ mặt đe dọa cũng không hề sợ hãi còn trực tiếp ném cái nhìn trong vắt nhìn lại sau đó ung dung quay mặt đi nơi khác để lại cho người ta một bóng lưng hoàn hảo. Khiến mọi người vô cùng bất ngờ.
Vì vậy Trịnh phu nhân sau khi thoát khỏi thời kì tự kỉ trước khi sinh lại lâm vào thời kì tự suy ngẫm sau khi sinh. Vị phu nhân nào đó lại đem vấn đề thắc mắc lâu nay ra bàn bạc lại với chồng “liệu tiểu Thiên có phải hay không bị ngốc rồi?” Trịnh tổng cũng rất để ý đến vấn đề này chỉ có điều sau khi quan sát hành động của tiểu bảo bối từ trước đến giờ lại đưa ra một kết luận: “không phải ngốc, còn là một thiên tài. Có điều với bộ dáng của tiểu Thiên như vậy ngốc cũng hoàn toàn không thành vấn đề.” Trịnh tổng quả là một người suy nghĩ thấu đáo biết nhìn xa trông rộng.
Tiểu Vũ Thiên 6 tháng tuổi;
Lưu Nhược Vũ cũng chính là Trịnh phu nhân đang lắp ghép một bức tranh, còn một số mảnh ghép mà Trịnh phu nhân đang đau đầu không biết nên đặt ở nơi nào thì tiểu bảo bối của nhà họ Trịnh đang ngồi ở gần đấy với những đồ chơi hiện đại đã rất nhanh bò tới. Mọi người còn chưa kịp làm hành động ngăn cản sự phá hoại của thiếu gia nhỏ với kì tích hàng giờ liền của phu nhân thì đôi tay nhỏ bé quơ quơ mấy mảnh ghép còn lại ghép thành một bức tranh hoàn hảo. Trịnh phu nhân cùng Lâm quản gia trực tiếp hóa đá. Còn chưa hồi phục tinh thần tiểu Vũ Thiên đã rất nhanh quay lại với đồ chơi của mình.
Đó là lần đầu tiên Trịnh Vũ Thiên biểu hiện rõ nhất về nhận định của cha mình “Trịnh Vũ Thiên thật sự là một thiên tài.”
Tiểu Vũ Thiên 7 tháng tuổi;
Trịnh phu nhân đưa con trai bảo bối đi dạo ở ngoài vườn. Chỉ nhất thời lơ đãng tiểu Vũ Thiên đã biến mất không dấu vết. Trịnh phu nhân vô cùng lo lắng, mọi người trong Trịnh gia vô cùng khẩn trương đồng loạt chia nhau đi tìm… Sau đó thấy Trịnh tiểu thiếu gia trong bộ đồ màu trắng tựa như một hoàng tử nhỏ đang nhìn ngó gì đó phía bụi cây.
Trịnh phu nhân hóa đá, Lâm quản gia run run hỏi: “Thiếu gia đang làm gì vậy? Tại sao cậu lại ở đây?”
Tiểu Vũ Thiên rất nhanh dùng ánh mắt trong suốt như pha lê nhìn lại mọi người. Dưới ánh nhìn đó tất cả mọi người như bị thôi miên, chỉ biết ngơ ngẩn nhìn hành động của hoàng tử nhỏ. Sau đó đôi chân nhỏ bé chập chững bước từng bước rất nhỏ. Đôi lông mày nhỏ nhắn cau lại, động tác tuy còn khó khăn vụng về nhưng vị tiểu thiếu gia nào đó nhất định không ngờ đến sự giúp đỡ của mọi người. Bước từng bước đến chỗ mẹ mình, đôi tay nhỏ bé đặt vào bàn tay đang giơ ra của Nhược Vũ. Là chiếc vòng tai ngọc bích mà mấy hôm trước phu nhân đi dạo ngoài vườn làm rơi.
Mọi người đồng loạt hóa đá khi thấy tiểu thiếu gia thường ngày lạnh nhạt nở một nụ cười, không gian như sáng bừng lên. Trịnh tổng sau khi nghe được câu chuyện hoàn chỉnh bằng giọng kể nghẹn ngào của vợ mình cảm thấy rất vui mừng. Tiểu bảo bối không những là một thiên tài mà còn biết quan tâm đến người khác. Nhưng rất nhanh ai đó cũng hiểu được địa vị của mình sắp bị lung lay. Vì vậy Trịnh tổng rất quang minh lỗi lạc âm thầm tính kế đem tiểu bảo bối ném đến chỗ Trịnh lão tổng.