Hứa Miểu nhìn thấy tin nhắn, trực tiếp cất điện thoại di động, quay người rời khỏi quán Internet.
Triệu Minh Minh ở phía sau gọi: "Ai, cậu đi đâu -----."
Hứa Miểu không quay đầu lại, chỉ vung vung tay.
Khí trời âm lãnh, bầu trời màu xám tựa hồ ẩn giấu vô số giọt mưa, đang chờ đợi thời khắc rớt xuống.
Trên đường gió thổi mạnh, vì mang theo ẩm ướt sau cơn mưa, nên càng lộ ra vẻ lạnh giá.
Hứa Miểu cúi đầu, may là xung quanh gần trường đại học, cũng không tính là hẻo lánh, tiệm thuốc, quán ăn, siêu thị đều có đủ, cách nhau khá gần.
Cậu mua ít đồ vật, thả vào trong túi áo khoác, lại trở về quán Internet.
Triệu Minh Minh nhìn thấy cậu, ngẩn người, hỏi: "A Miểu, cậu đi đâu?"
"Đi ra ngoài hóng mát một chút." Hứa Miểu không để ý trả lời, tiện tay từ quầy hàng lấy đi một thanh kẹo cao su, chỉ rút ra một tép bỏ vào miệng, còn lại ném cho Triệu Minh Minh, liếc mắt một cái, "Cho cậu."
Triệu Minh Minh không tìm ra được dấu hiệu gì, mắt nhìn Hứa Miểu đi đến phòng nhỏ nghỉ ngơi, nắm nắm tóc, mơ hồ cảm thấy được hành vi cử chỉ rất kỳ quái, nhưng lại không làm rõ được.
Hứa Miểu khoá trái cửa phòng nghỉ ngơi, từ trong túi tiền lấy ra tuýp thuốc, cậu vặn cái nắp ra, có chút cảm xúc giao nhau mà ho một tiếng.
Một lúc lâu.
Hứa Miểu mặc lại quần, mặt không thay đổi từ phòng nghỉ ngơi đi ra.
Thời điểm đi ngang qua quầy thu tiền, Hứa Miểu mắt nhìn thẳng, tư thái khá là tự nhiên đi đến khu vực riêng tư kia.
Thời điểm thi cuối kì càng gần, mọi người đều chú tâm ôn tập, trong quán cũng sinh ý không nhiều, Triệu Minh Minh đi làm cảm thấy rảnh rỗi đến phát chán, cùng bạn gái mở video tán gẫu, hoàn toàn không để ý thấy Hứa Miểu đi đến lô ghế riêng.
Hứa Miểu gõ cửa một cái, kẹo cao su trong miệng từ lâu đã trở nên vô vị, cậu nói: "Em, Hứa Miểu."
Giang Nhất Phàm ra mở cửa, nghiêng người qua cho cậu tiến vào, sau đó tiện tay khoá cửa.
Hứa Miểu mới vừa muốn nói chuyện, ánh mắt lơ đãng lướt qua máy tính, phát hiện màn hình đang có người.
Cậu sững sờ, theo bản năng hỏi: "Anh đang chat video sao?"
"Ừm, bạn tôi, sao không nói." Giang Nhất Phàm một lần nữa ngồi xuống ở vị trí vừa nãy, ngước mắt nhìn Hứa Miểu một cái, ra hiệu cậu ngồi bên cạnh.
Hứa Miểu đột nhiên trở nên bối rối, *tiểu tâm dực dực ngồi xuống, nhìn về phía màn hình máy tính, hướng người trong máy tính nở một nụ cười.
*Tiểu tâm dực dực: cẩn trọng, cẩn thận
Bạn bè hồi đại học của Giang Nhất Phàm trước đây, cậu đều biết.
Mà người này nhìn rất lạ, hẳn là quen biết lúc Giang Nhất Phàm ở nước ngoài.
Giang Nhất Phàm cầm tay trái Hứa Miểu đặt lên đùi, nhẹ nhàng nắm lòng bàn tay, sắc mặt vẫn như cũ bình tĩnh thong dong, đối với đối phương giới thiệu: "Hứa Miểu."
Chỉ có hai chữ, tên đơn giản, không có giải thích thêm điều gì.
Tim Hứa Miểu hơi trầm xuống.
Người bên kia màn hình hình như biết đến cậu, ánh mắt lộ ra vài phần bất ngờ, nói ra một câu, mà Hứa Miểu lại không mang tai nghe, không nghe được anh ta đang nói cái gì.
"Ừm." Giang Nhất Phàm nói, "Quay lại rồi."
Hứa Miểu nhất thời minh bạch, quay đầu nhìn về phía Giang Nhất Phàm.
Giang Nhất Phàm đối diện ánh mắt của cậu, hiểu lầm ý tứ, còn tưởng rằng cậu muốn làm quen sao không nói, tháo xuống tai nghe muốn đưa cho cậu.
Hứa Miểu trợn tròn mắt: "..."
Cậu được đeo tai nghe lên, trợn mắt há hốc mồm mà nhìn màn hình máy tính.
Sao không lên tiếng, cậu cũng không biết nói cái gì.
Không khí an tĩnh vài giây, trong tai nghe rõ ràng truyền đến vài âm thanh nhỏ nhỏ từ đường dây.
Bầu không khí lúng túng phút chốc, cuối cùng vẫn là anh ta bắt đầu nói chuyện: "Không quấy rầy hai người."
Hứa Miểu vội vàng nói: "Không có không có."
Sau khi cắt đứt video trò truyện, Hứa Miểu tháo tai nghe xuống đặt ở bên cạnh, tâm lý nghi hoặc mà hỏi: "Anh ta biết em?"
Giang Nhất Phàm đem tài liệu cùng giấy tờ cất đi, ngữ khí có chút tản mạn: "Trước đây quen bọn họ có nhắc qua về em."
"Ồ..." Hứa Miểu khẽ đáp lời, tâm tình đột nhiên trở nên tốt hơn rồi.
Cậu buông tay Giang Nhất Phàm ra, đứng lên đem kẹo cao su bỏ đi.
Giang Nhất Phàm mắt thấy toàn bộ quá trình, thấy cậu đã xong, có chút ý tứ sâu xa: "Hà?"
Bị hắn nhìn chằm chằm như thế, thật giống như đang bị phạt công khai giữa lớp, mặt Hứa Miểu đỏ lên, tàn bạo mà trừng hắn, buồn bực nói: "Em quăng kẹo cao su thôi không được sao? Anh đừng nhìn em như thế!"
Giang Nhất Phàm thần sắc buông lỏng, hướng cậu vẫy tay, ôn hoà nói: "Lại đây, tiểu Hứa."
Hứa Miểu cảm thấy được trong phòng rất nóng, cậu cởi áo khoác, mặc một bộ áo lông mỏng manh, dựa vào bên người Giang Nhất Phàm, đôi mắt đen kịt mang theo ý cười: "Luận văn anh viết xong chưa?"
"Chưa."
Hứa Miểu nhanh chóng ngồi dậy, nói: "Vậy anh viết nhanh lên đi."
"Không vội cho lắm." Giang Nhất Phàm nắm chặt tay cậu, đặt ở bên môi hôn một cái, trầm giọng nói: "Có thể là em đang ở bên cạnh, lực chú ý vẫn không thể nào tập trung ở chỗ khác được."
Lời nói như vậy, tuy rằng nghe đơn giản lại có chút bình thường, nhưng bên tai Hứa Miểu nghiễm nhiên là lời tâm tình ngọt ngào.
Trong lồng ngực Hứa Miểu tim đập quá nhanh, tim suýt nữa nhảy vọt ra khỏi lồng ngực.
Cậu liếm môi một cái, chủ động hôn tới.
Giang Nhất Phàm ôm cậu, thân thể dán vào nhau.
Hứa Miểu đột nhiên hít vào một hơi, có chút đau mà giãy ra khỏi nụ hôn này.
Giang Nhất Phàm nhìn về phía cậu, "Làm sao?"
Hứa Miểu nhăn mặt, kéo áo lông lên, cậu chỉ mặc một cái áo lông, vật liệu áo lông có chút điểm cấn, vừa nãy không cẩn thận đụng đến chỗ ấy.
Nơi ấy bị chạm làm cho có chút yếu đuối bất kham, không chịu nổi áo lông cứ cọ xát như vậy.
Cậu cúi đầu liếc nhìn, nói: "Có chút thảm."
"Tôi xem một chút." Giang Nhất Phàm nói.
Hứa Miểu hai tay cầm lấy áo lông, lộ ra thân thể trắng nõn, vừa nói: "Bị áo lông cạ đến có chút đau, sớm biết mặc một bộ y phục khác."
Giang Nhất Phàm ánh mắt nghiêm túc, nơi ấy quả thật có chút đỏ, thoạt nhìn vô cùng đáng thương.
Hứa Miểu cụp mắt, tâm bắt đầu thấy ngứa ngáy, cậu thả nhẹ âm thanh, hỏi người kia: "Anh muốn ăn (thịt em) không?"
Áo khoác đệm ở trên ghế salon, Hứa Miểu nằm ở phía dưới, lung tung mà từ túi quần dưới thân lấy ra bao cao su, đưa cho Giang Nhất Phàm, biệt nữu mà hừ một tiếng, "Em là phòng ngừa chu đáo, anh không nên cười em!"
Giang Nhất Phàm tiếp nhận, đầu ngón tay lần thứ hai chạm được thứ gì kì lạ, hắn nhẹ nhàng nhếch miệng, hiếm thấy lộ ra vài phần ý cười, "Sẽ không cười em."
Trong này, bầu không khí tăng vọt.
Đàm Diệu cùng Trần Tuấn Soái đi đến quán Internet, Đàm Diệu nhìn một vòng không thấy bóng dáng Hứa Miểu, tay đặt trên quầy thu tiền, hỏi Triệu Minh Minh: "Minh Minh, Tam Thuỷ đâu, sao không thấy cậu ta?"
Triệu Minh Minh: "Đang ở trong phòng nghỉ ngơi đấy."
Đàm Diệu liền đi vào trong phòng nghỉ tìm người, kết quả không thấy ai, nói: "Không có trong phòng nghỉ."
"A? Chẳng lẽ lại đi ra ngoài hít thở không khí?" Triệu Minh Minh lầm bầm lầu bầu một câu, đột nhiên nhớ tới cái gì, nói: "Khả năng là ở trong khu vực lô ghế riêng đi, bạn trai Hứa Miểu lại đây lên mạng, phỏng chừng đang ở cùng hắn đi."
Đàm Diệu vừa nghe nhất thời hăng hái, hứng thú bừng bừng hỏi: "Gian phòng nhỏ nào?"
Trần Tuấn Soái ho một tiếng: "Cậu cũng đừng có mà làm kỳ đà cản mũi được không?"
Đàm Diệu quay đầu lườm hắn một cái: "Ai cần cậu lo!"
Cậu nói xong, liền cười híp mắt nhìn về phía Triệu Minh Minh: "Triệu Minh Minh, nói cho tôi biết gian phòng nào có được hay không?"
Triệu Minh Minh không nghĩ nhiều như thế, nói cho Đàm Diệu ở phòng nào.
Đàm Diệu tràn đầy phấn khởi mà kéo lấy tay Trần Tuấn Soái, vừa nói: "Cậu hôm nay nhất định phải nhìn thấy nam nhân của Tam Thuỷ, cho cậu xem một chút thế nào mới gọi được là soái ca."
Trần Tuấn Soái khinh thường nói: "Ai con mẹ nó có thể soán ngôi đẹp trai của lão tử?"
Đàm Diệu đột nhiên dừng bước, lấy điện thoại di động ra tìm tòi cái gì.
Trần Tuấn Soái kỳ quái hỏi: "Cậu làm gì?"
"Tra một chút trên đất nước có bao nhiêu nam nhân." Đàm Diệu tra được nói: "Há, bảy trăm triệu nam nhân trên Trung Quốc này đều đẹp trai hơn cậu."
Trần Tuấn Soái thiếu chút nữa đạp một cước, cười mắng: "Cút!"
Đàm Diệu né tránh đôi chân hắn, cảm giác khó chịu mà la một tiếng: "Mẹ nó, bảy trăm triệu nam nhân mà không một ai là chân mệnh thiên ái."
Trần Tuấn Soái đắc ý nói: "Bởi vì bọn họ đều không đẹp trai bằng tôi, cậu theo tôi lâu như vậy tự nhiên thẩm mỹ liền tăng cao."
"Tôi phun." Đàm Diệu lười cùng hắn cãi nhau, đi tới cửa phòng nhỏ, gõ cửa lên tiếng hô: "Tam Thuỷ ~"
Bên trong gian phòng.
Bởi vì cách âm kém, Hứa Miểu cắn chặt vạt áo lông, ngồi trên người Giang Nhất Phàm, đem âm thanh nuốt trở vào.
Đột nhiên nghe thấy âm thanh Đàm Diệu, Hứa Miểu run lên một cái thật mạnh, thất kinh mà nhìn về phía cửa, quần áo đang cắn cũng rơi xuống.
Giang Nhất Phàm ngừng lại, ôm eo cậu, tay phải dường như vỗ sau lưng cậu động viên, tận lực hạ thấp giọng: "Đừng sợ."
Hứa Miểu theo bản năng nuốt nước miếng, tâm tình ổn định vững vàng mới mở miệng: "Làm sao vậy."
Đàm Diệu vặn nắm cửa, phát hiện lô ghế riêng bị khoá trái, cậu nhất thời hiểu được, hướng Trần Tuấn Soái nháy mắt, nói: "Không có việc gì, chỉ là muốn nói cho cậu biết chúng tôi tới rồi, chờ một tí đi ra ngoài chơi thôi."
Hứa Miểu thở phào nhẹ nhõm, nói: "Được."
Đàm Diệu muốn đi, cảm thấy được vẫn là muốn nhắc nhở một câu, liền nói: "Vậy chúng tôi đi tìm Minh Minh tán gẫu."
Chờ bọn họ đi, Hứa Miểu mới hoàn toàn thả lỏng, ôm lấy Giang Nhất Phàm, nhẹ giọng nói: "Làm em sợ muốn chết."
"Không có chuyện gì." Giang Nhất Phàm sờ sờ tóc cậu, cậu lại ngẩng đầu lên, lo lắng nói: "Anh lấy ra đi, em sợ bọn họ chờ lâu sẽ đoán ra được chúng ta đang làm gì."
Giang Nhất Phàm không nói cho Hứa Miểu, kỳ thực bọn họ cũng đã đoán ra được, nếu như bị cậu biết, phỏng chừng một thời gian dài đi đâu cũng cúi mặt xuống mà đi.
Qua chốc lát, Hứa Miểu cảm thấy được như vậy quá chậm, thẳng thắn chuyển tư thế.
Phí hết một phen công phu, nước mắt đều đã tràn bờ mi, rốt cục đột nhiên không kịp chuẩn bị mà đột kích, hầu kết theo phản xạ mà nuốt xuống, cậu nhanh chóng lấy khăn giấy đã chuẩn bị mà lau khô.
Động tác này thật sự quá động nhân, Giang Nhất Phàm thiếu chút nữa lần thứ hai không khống chế được, hắn đè xuống ý nghĩ trong nội tâm, tiếp nhận khăn giấy, tỉ mỉ mà giúp Hứa Miểu lau.
Hứa Miểu đều sắp muốn khóc, vô lực nói: "Trong miệng em đều khô, quên mang nước vào rồi."
Giang Nhất Phàm hôn đôi môi của cậu, thấp giọng nói: "Chờ một lát đi ra ngoài uống nước, không cần phải sợ."
Hứa Miểu gật gật đầu, "Cũng được."
Bọn họ sửa soạn lại một chút, liền đi ra khỏi lô ghế riêng.
Hứa Miểu mở cửa ra, nhằm lưu thông không khí bên ngoài một chút cho bớt mùi đi.
Đàm Diệu cùng Trần Tuấn Soái an vị trên ghế sa lon bên cạnh quầy thu tiền, bọn họ chính là không yên lặng mà ở chung một chỗ được.
Hứa Miểu giả vờ bình tĩnh, từ trên kệ lấy ra một chai nước khoáng, vặn ra uống vài ngụm, mới lau miệng, giải thích: "Quá khát, mọi người đang nói chuyện gì."
Đàm Diệu ánh mắt dừng trên người Giang Nhất Phàm như sói đói, cợt nhả hỏi Hứa Miểu: "Không giới thiệu một chút?"
Trần Tuấn Soái lần đầu thấy Giang Nhất Phàm, xuất phát từ tự tin và tôn nghiêm thẳng nam, tuyệt không thừa nhận có người so với mình còn đẹp trai hơn, quay đầu đối Đàm Diệu "Trời **" một tiếng, tận lực thấp giọng, kinh thường nói: "Cũng chỉ bình thường thôi."
Hứa Miểu phản ứng lại, kéo cánh tay Giang Nhất Phàm, giới thiệu: "Giang Nhất Phàm."
Cậu cũng không giải thích thêm cái gì, ngược lại Đàm Diệu cùng Trần Tuấn Soái đều biết người này là ai..