Hứa Miểu cảm giác mình đang trở lại thời kì tình yêu cuồng nhiệt, mỗi ngày đều ở cùng nhau, cũng không cảm thấy chán.
Từ khi đóng cửa quán net, cậu mỗi ngày đều không có việc gì bận, bồi bà đi siêu thị, hoặc cùng Giang Nhất Phàm ủ ổ ở nhà, đôi khi hắn bận công việc, Hứa Miểu ở nhà chơi game, xem phim.
Tuy rằng bọn họ không có ở chung, mà kiểu sinh hoạt này hơn hẳn ở chung.
Trong phòng Giang Nhất Phàm đồ vật ngày càng nhiều thêm, từng cái từng cái xâm lấn sinh hoạt của hắn, lấp kín không gian, trở nên đầy ắp không thể tách rời.
Cuộc sống như thế, giống như là cuộc sống trên thiên đường, là cuộc sống mà xưa nay Hứa Miểu chưa từng trải qua, vẫn luôn ao ước.
Mà cho cậu được cuộc sống như vậy, ngoại trừ Giang Nhất Phàm, không ai có thể làm được.
Hứa Miểu hiện tại quá hạnh phúc, đến mức cảm thấy mùa đông không lạnh một chút nào, cũng thấy không còn đáng ghét chút nào.
Cậu trước đây vẫn luôn ghét mùa đông.
Bởi vì không có đồ ấm mặc, bởi vì đồ ăn không ăn nhanh là lạnh mất, bởi vì dễ sinh bệnh, liền phải bỏ tiền ra.
Bởi vì cha của cậu, bởi vì cùng Giang Nhất Phàm chia tay, bởi vì mua đông với cậu không có ấm áp, chỉ có cô độc cùng cực đoan.
May là, hiện tại đều cố gắng vượt qua tất cả.
Mùa đông cũng không còn đáng ghét nữa, biến thành thực ấm áp và thật đẹp.
Không có công việc nào cần phải ra ngoài, Hứa Miểu mỗi ngày ngủ thẳng đến hơn mười giờ mới dậy, cho dù đã sớm tỉnh rồi, mà ổ chăn quá ấm áp, giống như có lực hút ẩn giấu trong đó, chặt chẽ hút lấy cậu, cậu sống chết cũng không muốn rời giường.
Giang Nhất Phàm đa số đều ở tại nhà hắn, hắn cũng có sinh hoạt của chính mình.
Không có Giang Nhất Phàm quản, Hứa Miểu càng ngày trở nên trắng trợn không kiêng dè, đánh răng liền nhảy vào trong chăn, chuyện đại sự gì cũng phải leo lên giường mà làm.
Thời điểm giao thừa ngày càng gần, khoảng thời gian này tuyết rơi càng nhiều, bất quá chỉ là những bông tuyết nhỏ.
Bà nói tết chắc tuyết vẫn còn rơi, Hứa Miểu đối diện với một năm mới không có nhiều ý nghĩ gì, cậu chỉ mong đợi tuyết rơi.
Từ nhỏ đến lớn, Hứa Miểu tựa hồ không có một năm mới tốt đẹp nào.
Cậu quá cô độc, khi còn bé vào ngày giao thừa, cậu luôn mong cha cậu có thể ở cạnh, thế nhưng cha cậu chỉ luôn đi uống rượu giải sầu, hoàn toàn không có một đêm giao thừa ý nghĩa nào, chỉ có thể nhìn ra ngoài cửa sổ, nhìn khắp nơi lan toả ra từng làn khói trắng, mang một chút náo nhiệt thuộc về người khác.
Sau khi cha cậu qua đợi, cậu và bà cùng nhau ăn tết, làm một bàn thức ăn ngon mà hai người không thể ăn hết, ngoài cửa sổ náo nhiệt vẫn thuộc về người khác.
Hứa Miểu xưa nay không mong đợi quá vào năm mới, càng lớn tuổi lại càng không mong chờ, chỉ hận nó vĩnh viễn không nên tới.
Mà trừ cậu ra, những người khác đều đang đón chờ năm mới đến, trong siêu thị hàng tết có nhiều hơn, không biết bắt đầu từ khi nào, phố lớn ngõ nhỏ khắp nơi đều trở nên vui vẻ, như là vạn vật ngủ say rốt cục cũng thức tỉnh, bắt đầu khua chiêng gõ trống, trở nên nhộn nhịp hẳn lên.
Trần Tuấn Soái lại có bạn gái mới, cô gái này vẫn có đôi mắt to tiêm cằm, tiêu chuẩn búp bê eo nhỏ ngực lớn, bọn họ có kế hoạch năm mới đi Hàn Quốc chơi một chuyến.
Đàm Diệu thì nhận một cái App mở rộng, nhãn hàng tài trợ cậu đi Nhật Bản, một bên đi chơi một bên chăm sóc cho vlog.
Bọn họ một người bay đến Hàn Quốc, một người chạy tới Nhật Bản, năm mới đều có kế hoạch, Hứa Miểu nhìn có chút ngứa ngáy trong lòng, cũng muốn ra ngoài chơi.
Buổi tối về đến nhà, chờ Giang Nhất Phàm lại gần, cậu do dự hỏi: "Cái kia...!Năm mới anh có kế hoạch gì không?"
Giang Nhất Phàm ngước mắt nhìn cậu, không trả lời mà hỏi lại: "Em có kế hoạch gì?"
Hứa Miểu ngẩn người, hơi ngượng ngùng mà nói: "Em muốn đi ra ngoài chơi."
"Đi đâu?"
Hứa Miểu chần chừ nói: "Xuất ngoại đi? Em trước giờ chưa từng đi ra ngoài, mà thôi, em chưa làm hộ chiếu, phỏng chừng không kịp, nếu không liền ở trong nước đi đâu vui chơi một chút đi."
Giang Nhất Phàm trầm ngâm chốc lát, nói: "Cũng được, mà phải đợi năm sau, năm nay tôi đã đồng ý cùng cha mẹ ăn tết."
Hắn ở nước ngoài du học, mấy năm qua rất ít trở về, hầu như không có cùng cha mẹ đón năm mới.
Năm nay về nước công tác, cha mẹ cũng đã sớm mong có một năm đoàn viên.
Hứa Miểu vội vã nói: "Được đó, vậy thì năm sau đi chơi."
Nói xong, cậu liền lâm vào suy nghĩ, suy nghĩ một chốc vẫn là không có nghĩ ra gì, liền hỏi Giang Nhất Phàm, "Đi nơi nào nhỉ?"
Giang Nhất Phàm nói: "Em chọn đi."
Hứa Miểu nuốt nước miếng: "...!Được thôi."
Tắm xong, Hứa Miểu ngồi ở trên giường, vẫn luôn ôm máy tìm tòi, nên đi đâu chơi thì tốt.
Giang Nhất Phàm kéo rèm cửa sổ, vén chắn lên ngồi cạnh Hứa Miểu, thuận miệng chỉ vào một chỗ, "Đi chỗ này, có vẻ ổn."
Hứa Miểu chuyển con mắt kinh ngạc nhìn hắn, đôi môi lại bị Giang Nhất Phàm "tập kích" hôn lên, trực tiếp đè cậu ngã ở trên giường.
Laptop cứng ngắc rơi vào trên chăn mềm mại, Hứa Miểu đồng thời cởi quần áo, tay mắt lanh lẹ mà đem máy tính đặt lên tủ đầu giường bên cạnh, sợ bị đè hỏng.
Cậu hôn lên môi Giang Nhất Phàm, đôi mắt đen kịt mang theo ý cười, trêu chọc nói: "Anh tới nha?"
Giang Nhất Phàm hôn lại cậu, "Ừm."
Nhiệt độ thân thể tăng lên, cả người đều đang nóng lên, mổ hôi cũng xông ra.
Hứa Miểu cắn gối, đem âm thanh nuốt trở vào, cậu mê man mà nghĩ, không thể la ở chỗ này, cách âm không tốt, thật sự vô cùng thống khổ, cũng không thoải mái.
...!Đọc tại wattpad yinchan14 nha huhu thương yêu
Đêm nay không có gió, nên cũng không thể giúp một tay làm không gian trở nên ồn ào.
Chính là khu nhà cực kì yên tĩnh, im lặng trong đêm khuya, một chút âm thanh cũng không có, Hứa Miểu rất sợ âm thanh "kẹt ket" từ giường phát ra bị một ai đó chưa ngủ nghe thấy.
Chuyện này như cố nén cảm giác, giống như lần đầu bọn họ làm cũng có chút đặc biệt.
Bởi vì lúc đó cả hai đều không có kinh nghiệm, hơn nữa Hứa Miểu cũng biết phòng cách âm không tốt, cho dù đau hay khó chịu cũng phải nhịn, chỉ lo lỡ phát ra một tiếng vang.
Lần đầu tiên là thi xong đại học rồi nghỉ hè, đối với Hứa MIểu mà nói, lần kia có thể là đang chịu tội, đau đến mức hoài nghi nhân sinh, cậu thiếu chút nữa muốn đi tu thành hoà thượng.
Giang Nhất Phàm cũng không dễ chịu, cực kì nóng nực, hai người một thân đầy mồ hôi, thân thể vẫn như cũ dính vào nhau, quạt máy vù vù mà ra sức thổi thổi, lại không thể thôi bay cơn nóng nực.
Lần đó, hoàn toàn có thể dùng "Binh hoang mã loạn" để hình dung.
*Binh hoang mã loạn: rối loạn; loạn lạc; hoảng loạn; nhốn nháo hoảng loạn
Giang Nhất Phàm mấy lần đều không thể tiến tới, Hứa Miểu đau đến rơi nước mắt, Giang Nhất Phàm không thể làm gì khác hơn là dừng lại, hôn môi an ủi cậu, trên trán mồ hôi không có chỗ đi xuống mà cứ tích từng giọt, mỗi một giọt đều lộ ra sự nôn nóng cùng khó nhịn.
Nghĩ đến trước đây, Hứa Miểu lại một lần nữa không chút ý thức mà cười ra tiếng.
Giang Nhất Phàm quay đầu lại nhìn sang, thấp giọng hỏi: "Cười cái gì?"
Hứa Miểu đột nhiên phản ứng lại, sắc mặt có chút thất thần, cậu lắc đầu một cái, nhỏ giọng nói: "Chính là nghĩ tới chuyện trước kia."
"Hả?"
Hứa Miểu yên tĩnh nửa ngày, thành thật trả lời: "Nghĩ tới lần đầu của chúng ta..."
Giang Nhất Phàm nghe vậy, thần sắc cũng buông lỏng hơn, hiếm khi có vài phần lúng túng, "Không nên nghĩ đến nó."
"Này có tính là lịch sử đen tối của anh không?" Hứa Miểu tiến tới, vui khôn tả.
Vừa nghĩ tới lần đó Giang Nhất Phàm nôn nóng không được giải toả, Hứa Miểu liền cảm thấy, thiệt nà đáng yêu.
Ở trong mắt cậu, Giang Nhất Phàm cái gì cũng là tốt nhất.
Giang Nhất Phàm ôm lấy vai cậu, đem cậu kéo vào trong lồng ngực, cằm để trên bả vai của cậu, có chút lười biếng, "Không tính, tôi với em kẻ tám lạng người nửa cân, lúc ấy em cứ khóc, nói gì dỗ sao cũng đều không nghe."
"Này, không nên thương tổn lẫn nhau nha." Hứa Miểu cười một lát, tâm tình trở nên cực kì tốt, "Em lúc đó thật là đau, còn nhớ đến lúc đó anh đang nói cái gì đâu."
Giang Nhất Phàm nghiêng đầu, khẽ cắn xuống lỗ tai cậu, nói nhỏ: "Hiện tại không còn đau nữa?"
"Không biết." Hứa Miểu cảm thấy được lỗ tai tê tê, rất nhanh liền hồng, cậu cụp mắt nhìn hai tay bọn họ đan lấy nhau, âm thanh cũng trở nên mềm nhẹ, "Hiện tại đều là thần kinh bách chiến, không còn chỗ nào có thể đau."
Giang Nhất Phàm cười nhẹ.
Nghe thấy tiếng cười đối phương, Hứa Miểu đột nhiên nhớ tới cái gì, quay đầu sang tàn bạo mà trừng hắn, nổi giận đùng đùng: "Không cho cười!"
Giang Nhất Phàm đáy mắt loan ra nụ cười, "Tôi không có ý tứ kia."
Hứa Miểu vẫn cứ dữ dằn, không cho hắn ôm: "Anh có!"
"Không." Giang Nhất Phàm lại đem cậu ôm vào trong ngực, lại bị Hứa Miểu đẩy tay ra.
Hứa Miểu thập phần không cao hứng, nhìn hắn chằm chằm, cảm giác mình lại như cái ấm trà bốc hơi, nâng eo, hiện tại dỗi rồi.
Giang Nhất Phàm thật không có ý tứ kia, hắn có chút bất đắc dĩ thở dài, không để ý tới cậu phản đối, dùng mấy phần lực, cưỡng ép đem cậu kéo đến bên người, hướng về phía lỗ tại mà nói ra một câu.
Hứa Miểu: "..."
Cậu trực tiếp cho một cùi chỏ vào cơ bụng Giang Nhất Phàm, nhìn như là dùng rất nhiều lực, trên thực tế lại lặng lẽ thả nhẹ lực đạo, bất quá âm thanh thì rất giống, tức giận như con cá nóc mà nói: "Anh thật là buồn nôn!"
Giang Nhất Phàm dường như không nghe thấy, không muốn tiếp tục cái đề tài này, khá là tự nhiên hỏi, "Đi tắm không?"
"Không tắm." Hứa Miểu đem hắn đẩy lại trên giường, nói, "Quay lại."
Giang Nhất Phàm ngước mắt nhìn về phía cậu, che chở eo cậu, đêm nay hắn cười thật nhiều, thấp giọng hỏi: "Không phải chê tôi buồn nôn sao?"
Hứa Miểu hôn hắn, hàm hồ nói: "Không có việc gì, chấp nhận được."
Sáng sớm ngày hôm sau, Hứa MIểu lại nằm đến một giờ.
Chờ đến lúc rời giường, Hứa Miểu triệt để không còn sức lực, cảm giác thân thể đều như đống bùn nhão, cầm lấy chăn che thân mình, hữu khí vô lực mà chỉ trích: "Giang Nhất Phàm, anh có phải là tiểu yêu tinh chuyên đi hút nhân khí?"
Giang Nhất Phàm một bên mặc quần áo tử tế, quay đàu lại nhìn cậu, ngữ khí có chút ý vị sâu xa, hỏi: "Em bị hút sạch?"
Hứa Miểu: "..."
Lời này không có cách nào phản bác, Hứa Miểu yên lặng mà lấy chăn che mặt, không thèm nhìn hắn.
Giang Nhất Phàm đi làm điểm tâm, Hứa Miểu nằm ở trên giường, dựa vào đầu giường chơi điện thoại di động, chờ tiểu yêu tinh đưa bữa sáng lại đây.
Nhớ tới chính mình đã lâu không cập nhật trạng thái, cậu tuỳ tiện đăng lên một icon con khỉ che đôi mắt lên vòng bạn bè.
????
Mới vừa đăng lên, Kim Tiền là người thứ nhất bình luận.
"Nói chuyện yêu đương?"
Hứa Miểu có chút khô hạn lời, anh ta túc trực trên mạng hay sao? Làm sao mà chỉ có vài giây là bình luận chuẩn xác như vậy.
Cậu suy nghĩ một chút, vẫn là quyết định trả lời, chỉ một chữ: "Ừm."
Quả nhiên như cậu dự đoán, Kim Tiền rất mau nhắn tin riêng cho cậu: "Chúc mừng cậu, xem ra tôi là không có hi vọng gì rồi!"
Hứa Miểu: "Cám ơn anh."
Kim Tiền nói: "Lần trước nói có thời gian cùng nhau ăn cơm, đến bây giờ cũng không có, nếu không hai ngày tới đi, tôi mời cậu."
Hứa Miểu không thích kết giao bạn bè mới, đến cái tuổi này, bên người có vài người bạn tốt là đủ rồi.
Thế nhưng đối phương thật nhiệt tình, cậu cũng không biết từ chối như thế nào, không thể làm gì khác hơn là đồng ý.
Tác giả có lời muốn nói: (Mình không dịch nha, tại hỏng hiểu...)
Để ý ta weibo bằng hữu hẳn phải biết, lúc trước ta nói qua quyển này liền mười mấy vạn chữ, hiện tại thu thập thu thập cũng có thể đến v tuyến đi vào v, thế nhưng ta không v nha.
Quyển này ta viết đến rất nghiêm túc, thế nhưng dữ liệu hình như là hai năm qua thảm nhất, không phải nói nó không tăng thu, mà là rơi đến lợi hại click cùng bình luận, này hình như là đệ nhất bản mấy vạn chữ liền rơi bình luận, từ 20+ đến 10+ đến 5+, hay là ta viết không hảo, thế nhưng ta người trong cuộc mơ hồ, biết mình viết văn có rất nhiều khuyết điểm mà hoàn toàn không biết là nơi nào.
A...!Chờ kết thúc nghiêm túc suy nghĩ tổng kết đi...!
Quyển này hội mỗi ngày đúng giờ đổi mới đến kết thúc, mặt khác bởi vì không v không thể thượng cái cặp, cho nên tân văn liền tích góp không tới cái gì dự thu, hiện tại khai tân văn dự thu phi thường phi thường trọng yếu, các ngươi nếu như cảm thấy hứng thú nói có thể thu gom một chút tân văn sao?
Văn án mới
Dễ dàng nhìn như thầm mến lớp cách vách trình tự càng.
Trình tự càng là trường học nhân vật nổi tiếng, mới vừa vì đánh nhau bị toàn trường phê bình, liền dùng lớp đệ nhất thân phận lên đài tiếp thu biểu dương.
Dễ dàng nhìn như quá sùng bái hắn, cảm thấy được hắn rất soái!
Ngày này, dễ dàng nhìn như về nhà lộ thượng nhìn đến trình tự càng trên mặt mang màu.
Hắn vội vã gọi tài xế dừng xe, tại trình tự càng trước mặt lại lắp ba lắp bắp không biết nên nói cái gì.
Đầu óc nóng lên, hắn từ trong bao tiền móc ra một xấp tiền cấp trình tự càng.
"Cái kia...!Ngươi cầm!"
Thầm mến văn
Quái đản tối tăm bần cùng công x rộng rãi thẹn thùng nhà giàu thụ
Liền nghĩ linh tinh một đoạn lớn, cuối cùng, cám ơn các ngươi còn nguyện ý bồi tiếp ta, nếu như không chê phiền toái, có thể hay không nhiều ghi lại lời nói a....