Sau khi nói ra ý nghĩ điên cuồng của mình, cũng biết được bí mật của Giang Nhất Phàm.
Hứa Miểu cảm giác tất cả mọi áp lực sợ sệt trước đây đều biến mất, như là dỡ xuống trọng trách nặng ngàn cân.
Cậu như biến thành một cái khinh khí cầu, không có dây thừng kéo lại, tự do tự tại phiêu đãng.
Lúc xế chiều, cậu quay lại tiệm net.
Hứa Miểu nhìn thấy Diệp Na, hai tay đặt trên bàn, cười híp mắt nói: "Diệp Na, tớ đã biết chuyện giữa cậu và Giang Nhất Phàm rồi."
Diệp Na trong phút chốc có chút sốt sắng, mà chú ý tới biểu tình Hứa Miểu, cô nhất thời bình tĩnh: "Há, cảm nhận của cậu là gì?"
Hứa Miểu chống cằm suy nghĩ một chút, liền nở nụ cười, "Lúc vừa nghe còn rất kinh ngạc, lúc sau thì thấy hơi lạ, rồi không cảm thấy được cái gì, rất nhanh liền tiếp nhận."
Cậu chuyển đề tài, chân thành mà nhìn Diệp Na, "Bất quá vẫn là cám ơn cậu, cám ơn cậu đã giúp hắn làm những việc đó, khiến tâm tình của hắn tốt hơn một chút."
"Hai người có thể bớt buồn nôn đi được không." Diệp Na có chút không chịu nỏi, nói: "Tớ làm vì có tiền."
"Tớ biết, hai mươi vạn." Hứa Miểu gật đầu, nhớ tới cái gì, liền ghé sát vào nói nhỏ, thương lượng: "Diệp Na, cậu xem tớ nhiều ít cũng giống ngôi sao đấy chứ, cậu có thể chia cho tớ ít được không? Cũng không nhiều, tớ ba cậu bảy oke?
Diệp Na quyết đoán từ chối: "Không được, tớ đã xài hết rồi, còn cái nịt thôi nè.
Bất quá...!buổi tối có thể mời cậu ăn cơm."
Hứa Miểu cũng không tiếp nữa, bất quá có tiện nghi không chiếm thì có lỗi với lương tâm, "Được, chuyện vui vẻ như vậy là tốt rồi."
"Sớm biết cậu không ngại việc đó, mấy năm trước sớm đã nói cho cậu biết, đỡ cho hai người lãng phí nhiều năm như vậy." Diệp Na nhìn cậu, nói: "Thế nhưng tớ cũng phải nói xin lỗi, Tam Thuỷ, không được sự cho phép của cậu mà còn lắp đặt camera, xin lỗi, tớ lúc đó tương đối thiếu tiền, liền không chịu nổi cám dỗ..."
Hứa Miểu cười cười, ngược lại an ủi cô, "Không có chuyện gì, tớ không có để ý, cậu đừng để trong lòng."
Đang nói chuyện, Đàm Diệu đến quán net, trên mặt đầy mây đen, hỏi: "Tam Thuỷ, tớ và bạn trai cãi nhau, buổi tối đi quán bar mượn rượu tiêu sầu không?"
Hứa Miểu chuyển con mắt qua nhìn Đàm Diệu, lắc đầu từ chối: "Tớ không đi quán bar, lần trước thiếu chút nữa xảy ra chuyện, tớ đã đáp ứng Giang Nhất Phàm sẽ không đến quán bar nữa."
Đàm Diệu ngẩn ngơ: "Cái gì cơ?"
"Tớ chưa nói sao?" Hứa Miểu chớp mắt vài cái, nhớ tới mình chưa nói cho bọn họ nghe chuyện này, ngượng ngùng cười cười: "Cũng không có gì, chính là lần trước tại quán bar bị người ta đi theo dây dưa, bất quá không có chuyện gì nguy hiểm, vẫn ổn."
Đàm Diệu vẫn cứ trợn mắt ngoác mồm, đã lâu mới phản ứng lại được, chọt vào đầu Hứa Miểu, tức giận mắng: "Mịa nó! Chuyện quan trọng như vậy cậu không nói cho tớ nghe?!"
Hứa Miểu ngượng ngùng cười: "Tớ quên mất luôn."
"Đồ trí nhớ hai phút!" Đàm Diệu kìm nén một hơi, "Thôi, không đi quán bar nữa, tuỳ tiện tìm một chỗ nào đó ăn cơm đi."
Hứa Miểu theo bản năng chuyển ánh nhìn về phía Diệp Na, Diệp Na lập tức nhận ra, không chờ cậu nói gì lập tức cự tuyệt, "Đừng hòng nghĩ, Diệu Diệu là người có tiền, tớ sẽ không mời cậu ta ăn cơm!"
"Được thôi." Hứa Miểu thoả hiệp nói.
Đàm Diệu nháy mắt bối rối: "Cái gì?"
Hứa Miểu giải thích: "Diệp Na đêm nay mời tớ ăn cơm, tớ định kêu cậu ta mời cậu luôn, không nghĩ tới cậu là đại gia, không nên ăn chực của bọn nhà nghoè."
Đàm Diệu vừa nghe, nhất thời thấy oan ức, hai tay nâng mặt vô cùng đáng thương mà nhìn Diệp Na, "Diệp Na, cậu sao không thể mời tớ ăn cơm, không thể bất công như thế, chẳng lẽ làm người có tiền là lỗi của tớ ư?"
Diệp Na nhìn Đàm Diệu, liền cho cậu ta một cái liếc mắt.
Buổi tối, Diệp Na thỉnh hai vị tổ tông đi sang nhà hàng gần đó ăn cơm.
Đàm Diệu cũng biết Diệp Na kiếm tiền không dễ dàng gì, không dám gọi nhiều, nếu như là Trần Tuấn Soái mời khách, cậu khẳng định chơi tới bến, hận không thể ăn cho hắn táng gia bại sản.
Hứa Miểu ăn được một nửa, thấy Giang Nhất Phàm gọi điện đến, trong nháy mắt liền biến thành người thấy sắc liền quên bạn bè, cùng bọn họ nói một tiếng liền rời đi.
Đàm Diệu liếc nhìn bóng lưng Hứa Miểu rời đi, cầm cái nĩa đâm một quả cà chua, hỏi: 'Diệp Na, cậu đã gặp qua ai giống Tam Thuỷ mà thấy sắc quên bạn chưa?"
Diệp Na nói: "Chưa."
"Tớ đã thấy." Đàm Diệu nói.
"Ai?"
"Tớ." Đàm Diệu cầm khăn lấy lên lau miệng, nói: "Thật không tiện Diệp Na, tớ phải trở về, tớ với bạn trai làm lành rồi, bai bai đi trước không cần níu kéo."
Giang Nhất Phàm từ trường học trở về, thời điểm đi ngang siêu thị, nhất thời đi mua một đống nguyên liệu nấu ăn chuẩn bị làm bữa tối, kết quả về nhà không thấy thân ảnh Hứa Miểu, điện thoại di dộng cũng không thấy có tin gì.
Hắn gọi điện cho Hứa Miểu, Hứa Miểu sửng sốt vài giây, mới nhớ tới chính mình chưa có nói cho hắn biết, "Ai, em liền quên mất, em có phải đến giai đoạn đãng trí của tuổi già không.
Giang Nhất Phàm thuận theo cậu, nói: "Vậy tôi giúp em viết địa chỉ nhà, để ở trong túi em, tránh bị lạc mất."
Hứa Miểu nở nụ cười, "Được thôi."
Lúc Hứa Miểu trở về nhà, Giang Nhất Phàm đã làm xong cơm tối.
Cậu không nói cho Giang Nhất Phàm là cậu đi ăn cơm, nhìn thấy bàn cơm đầy đồ ăn, cậu liền đi rửa tay rồi ngồi xuống ăn cơm.
Đây chính là cơm tối do Giang Nhất Phàm làm, nhất định phải ăn.
Giang Nhất Phàm xới cơm, cầm chén đưa cho cậu, liền đi lấy một tờ giấy đưa cho cậu.
Hứa Miểu tiếp nhận, một bên mở ra một bên hỏi: "Đây là cái gì?"
"Địa chỉ nhà chúng ta." Giang Nhất Phàm nhàn nhạt nói.
Hứa Miểu thiếu chút nữa cười ra tiếng, "Anh còn viết thật, sẽ không thật lo lắng cho em mắc bệnh đãng trí đi.?"
Giang Nhất Phàm không trả lời mà hỏi cái khác: "Em đã xem thư tình chưa?."
Hứa Miểu "..."
Thấy vẻ mặt của cậu, Giang Nhất Phàm thấy nên kết thúc đề tài này: "Ăn cơm đi."
Hứa Miểu yên lặng đem tờ giấy bỏ vào trong túi, nghĩ ngày mai nhất định phải về nhà xem hết các lá thư, tuy rằng cậu không hiếu kì bên trong viết cái gì lắm, bởi vì đa số Giang Nhất Phàm đã nói cho cậu biết, nhất định ngày mai phải về xem thử, phải chứng minh rằng trí nhớ cậu còn rất tốt, không có đãng trí nữa.
*Edit đã lâu nên tui quên hồi xưa cha Phàm đưa thư bé Miểu đọc chưa nữa (▔﹏▔) tại vì khúc này ghi chưa đọc, nên tui lú thiệt sự, muốn mò lại mà kb khúc nào...!
Nhưng mà...!
Sáng ngày thứ hai, hiện thực liền cho cậu một cú tát tỉnh người.
Tối hôm qua tờ giấy đặt trong túi quên lấy ra, dẫn đến anh dũng hi sinh ở trong máy giặt quần áo.
Thời điểm phơi quần áo Hứa Miểu vội vàng đem tờ giấy quăng đi, sợ bị Giang Nhất Phàm phát hiện.
Cậu ăn điểm tâm xong liền nhanh trở về nhà, lục từng bức từng bức thư mà xem.
Mới vừa mở ra một bức, nhìn thấy câu nói mở đầu, Hứa Miểu không nhịn được mà đen mặt lại.
"Tiểu Hứa, tôi đoán hẳn là em sẽ không xem thư tình quá sớm, có lẽ chờ khi tôi đưa cho em tất cả, nhắc nhở em biết ở đây có ghi chép hết tất cả tội của tôi, em mới mở ra xem.
Không biết tôi đoán có chính xác không, bất kể là như thế nào..."
Chữ viết Giang Nhất Phàm rõ ràng và có lực, hắn đem mọi tâm tình đều thể hiện ở trong bức thư này.
Hứa Miểu ngồi ở trên ghế sa lon, nhìn đặc biệt nghiêm túc chăm chú.
Bức thư này có chừng hơn năm ngàn chữ, bổ sung thêm rất nhiều chi tiết nhỏ cùng tâm tình của Giang Nhất Phàm, Hứa Miểu sau khi xem xong thất thần, hồi lâu cũng không có phản ứng lại.
Mãi đến khi cảm giác được thời gian đã trôi qua, cậu mới mở bức thư tình thứ hai.
Lá thư này rõ ràng nếu so với lá thư thứ nhất thì đã giảm đi rất nhiều nội dung, chỉ chừng có ba ngàn chữ.
Đến lá thư thứ ba thì nội dung giảm lược đi rất nhiều, tựa hồ qua lá thư cũng có thể cảm giác được bộ dáng của Giang Nhất Phàm từ từ đã không còn kiên trì.
Đến lá thư thứ năm, chỉ biết thành một câu ngắn ngủi.
Giang Nhất Phàm ở trong thư nói.
"Tiểu Hứa, chúng ta cùng nhau sống trọn vẹn kiếp này đi."
Giang Nhất Phàm vừa mới kết thúc một tiết, hắn đi tới phòng làm việc, ở trên đường nghe điện thoại của Hứa Miểu.
Hắn vừa nghe, đã thấp giọng hỏi: "Xem xong rồi?"
Âm thanh Hứa Miểu rất nhẹ, chỉ một chữ: "Ừm."
Ánh mắt Giang Nhất Phàm không để ý xẹt qua sinh viên trên đường, hỏi: "Em nghĩ gì?"
Hứa Miểu suy nghĩ một chút, nói: "Có rất nhiều suy nghĩ, mà hiện tại em không muốn nói, em cũng phải viết thư nói cho anh."
Giang Nhất Phàm nghe vậy cười nhẹ, ngữ điệu có chút cân nhắc: "Viết cho đủ 100 lá thư tình?"
"Anh không nói em cũng không có chú ý đến là đã 100 bức." Hứa Miểu vui vẻ, "Xem ra là ý trời nha.
Anh chờ thư tình của em đi, em sẽ vắt hết óc để viết, tuyệt đối sẽ không để anh tìm ra vấn đề nào nữa."
Giang Nhất Phàm cười nhẹ, nói đồng ý: "Được, tôi rất mong chờ."
Hứa Miểu cũng cười, hỏi: "Anh tan lớp?"
"Ừm." Giang Nhất Phàm nói, "Còn ba, bốn tiết nữa, em muốn tới à?"
Hứa Miểu suy tư một chốt, có chút do dự, "Em đang ở nhà, tới kịp không?"
Giang Nhất Phàm: "Không có chuyện gì, em đến muộn chút cũng được."
Tác giả có lời muốn nói: (mình hong dịch nha, tiểu nữ bất tài)
Kết thúc báo động trước
Không viết ra quỹ, quá trình gian khổ quá ngược, cho nên không viết
Không viết phiên ngoại, thật sự là phiên ngoại khổ tay, liền tình cờ tại weibo thả mấy cái tiết mục ngắn đi.