Mấy hôm sau, Ma Hiệp dẫn theo khoảng 20 người bí mật tiến đến sát tường rào. Tường rào này dược dựng bằng những cây gỗ to bằng khoảng bắp chân, mỗi cây gỗ cách nhau một khoảng nhỏ đủ để người ta không chui lọt nhưng vẫn có thể nhìn được vào bên trong, cao bằng tầm một mái nhà, trên đỉnh các cây gỗ đều được vót nhọn, nhìn qua là thấy khó có thể trèo vào được. Đến nơi quan sát thấy phía trong hàng rào không có lính đi tuần qua lại nhưng cách khoảng 100m lại có một cái chòi canh được dựng lên cao hơn hẳn tường rào, chắc là để quan sát ra ngoài báo động khi bị tấn công, mặc dù vậy không nhìn rõ trên chòi có gì không. Trong bầu không khí tối đen tĩnh mịch, đột nhiên Tiểu Văn đứng lên hô to:- Anh em theo tôi xông lên! Đạp đổ hàng rào của chúng đi!Tức thì các anh em phía sau hò nhau xông lên một lượt, ai lấy ra sức đạp vào tường rào. Đương nhiên những tiếng huyên náo như thế chắc chắn đến tai bọn lính gác. Từ trên những chiếc chòi gần đấy bọn lính gác thi nhau hô to:- Báo động! báo động! có địch tấn công!...Tiểu Văn nhận thấy đạp mãi không ăn thua liền hô anh em:- Lùi lại! lùi lại! tất cả lùi lại rồi tập trung cùng đạp vào cây gỗ này!... đạp! đạp!...Vẫn không ăn thua. Cu Zin nói:- Đại ca, bê đá đập xem sao.Đúng lúc đó nghe một tiếng “vút”, rồi một mũi tên bay đến cắm phập xuống đất ngay bên chân cu Zin. Thì ra từ các chòi canh có bố trí lính bắn cung tên, mỗi chòi canh đứng cách nhau khoảng 100m nên mọi điểm trên tường rào đều nằm trong tầm bắn của 1- 2 chòi canh gần đó. May mà mũi tên vừa rồi không trúng đích, tuy nhiên anh em vừa kịp hiểu ra vấn đề thì những mũi tên khác cũng đã vùn vụt bay tới. Khi Tiểu Văn đang nhìn về một chiếc chòi gần nhất để ngắm hướng tên bắn mà tránh thì từ phía ngược lại một mũi tên nhắm thẳng vào đầu Tiểu Văn bay tới, may mà thời khắc cuối cùng thì Hà Tuất cũng đi đợt này đang đứng gần Tiểu Văn kịp phản xạ đẩy mạnh Tiểu Văn ngã xuống, tránh được mũi tên. Hoàn hồn, Tiểu Văn hô:- Anh em nằm xuống! Nằm sát vào chân tường rào sẽ tránh được đường tên bắn.Thế là tất cả anh em phải nằm rạp xuống chân tường rào, phía trên đầu tên vẫn lác đác bay qua vùn vụt. Đúng lúc đó, một đám quân khoảng 20-30 tên rầm rập chạy đến ở phía bên trong hàng rào.Thấy có quân đến, Hỏa Bối đang nằm ngóc đầu lên nhìn rồi chửi thề:- Mẹ chúng may! đến nạp mạng đấy hả?Rồi cậu ta bám vào một cây gỗ leo lên. Thấy vậy Tiểu Văn quát:- Hỏa Bối! không được leo lên! Trúng tên bây giờ.Hỏa Bối vẫn tiếp tục vừa leo lên vừa nói:- Đại ca cứ để em. Không phá rào được thì ta trèo vào.Cây gỗ khá cao và lại trống trơn nên nếu cả đoàn cùng trèo chắc khó nhưng một người có sức khỏe khá tốt như Hỏa Bối một mình trèo lên thì cũng không quá khó khăn. Chẳng mấy chốc anh đã trèo lên đến đỉnh, tuy nhiên khi anh vừa bám tay vào phần ngọn cây gỗ kéo người nhô đầu lên thì một mũi tên đã bay đến cắm phập vào vai. Hỏa Bối đau đớn kêu lên một tiếng rồi ngã uỵch xuống đất. Thấy vậy Tiểu Văn vội vàng hô:- Rút lui! Tất cả rút lui! Cu Zin cõng Hỏa Bối đi!Thế là tất cả cùng quay đầu chạy, đằng sau tên bay theo vun vút, thêm một vài anh em nữa lại trúng tên nhưng các anh em khác vẫn kịp cũng theo những người bị thương chạy đi.** *Mấy ngày sau, Tiểu Văn dẫn đến một đội quân khoảng 70 người tiếp cận thẳng cửa ra vào của hàng rào. Vẫn như lần trước, khi tiến đến gần, Tiểu Văn hô anh em xông lên phá cửa. Tuy nhiên khác với những lần trước, lần này các anh em đã chuẩn bị sẵn một khối đá đủ lớn để 10 người bám được vào, cùng khiêng lên thúc vào cánh cổng gỗ. Và cũng như những lần trước, khi những tiếng huyên náo vang lên thì những chòi canh gần nhất cũng hô báo động rồi bắt đầu bắn tên. Mặc kệ những mũi tên lác đác bắn tới, anh em vẫn kiên cường xông lên, anh em khênh tảng đá mà có ai chẳng may trúng tên thì lập tức có người khác thế chỗ. Bên trong ngay sau khi có tiếng báo động, những tiếng bước chân quân lính đi lại rầm rập, có lẽ lính trực chiến đã đứng bên trong sẵn sàng chiến đấu.Uỵch! Uỵch!... RÀO… ÀO…Sau mấy cú húc của khối đá, cánh cổng gỗ đổ rạp. Anh em thấy vậy vui mừng xông lên:YAAA!... XÔNG LÊN!...VÚT… VÚT ..VÚT…Tuy nhiên ngay lập tức những anh em đi đầu tiên đã nằm xuống gần hết vì những mũi tên ở bên trong bắn ra như mưa. Thì ra, bên trong một đội lính khoảng 20-30 tên đã đứng xếp hàng đợi sẵn để bắn tên ra. Anh em bên ngoài thấy vậy ngơ ngáo nhìn không biết làm sao thì lại một loạt tên nữa bắn ra:VÚT… VÚT ..VÚT…Lại một vài anh em nữa nằm xuống. Thấy vậy Tiểu Văn lại đành hô rút quân:- Hỏng rồi! rút quân! Rút! Cứu được anh em trúng tên nào thì cứu. … Rút!...Vậy là các anh em nhanh chóng rút quân, trong khi đó quân địa ngục cũng hoàn toàn không có ý định đuổi theo.** *Trong phòng họp lớn hang căn cứ, mọi thành viên dự họp gần như đủ cả, lần này còn có thêm Hà Tuất, chỉ có Hỏa Bối còn đang bị thương thì không có mặt. Lính Đen thở dài:- Hzai! Không ngờ hàng rào gỗ chắc chắn thế, lại được bố trí canh phòng chặt chẽ như vậy làm sao mà tấn công được đây?Cu Zin cũng lău chău nói:- Uầy! lại còn đám chòi canh nữa chứ, cứ bắn tên chiu chíu làm sao mà đến gần được?... Mọi người không ở đó không biết đâu, bọn lính đứng trong nữa, chúng nó cầm cung tên bắn ra như mưa. Úi xùi!Hắc Nhị Ca cũng ngao ngán:- Hừ! Giờ mới biết thì ra chúng có đội quân dùng cung tên. Đứng sau một hàng rào kiên cố mà bắn tên ra thì làm sao đỡ được chứ?Tiểu Văn im lặng từ đầu đến bấy giờ mới lên tiếng:- Cũng chẳng có gì lạ. Chúng có thể trang bị gươm giáo, khiên giáp thì chắc cũng không khó để có cung tên. Đấy cũng chỉ là một thể loại quân thôi, mặc dù bắn cung sẽ có lợi thế tấn công được từ xa nhưng nếu bị tiếp cận thì sức kháng cự chắc sẽ yếu. Có điều chúng đứng trên chòi với lại trong tường rào bắn ra, mình có phá được rào cũng chỉ có một lối vào bé tí thì rất khó tiếp cận được.Lính Đen quay ra nhìn mọi người hỏi:- Mọi người cùng nghĩ cách thử xem! Giờ phải làm thế nào đây?Mọi người đều im lặng, ai lấy ngán ngẩm lắc đầu. Một lúc Tiểu Văn mới nói:- Thực ra hôm nay tôi tổ chức họp chủ yếu để thông báo với mọi người một dự định: Tôi sẽ quay trở vào ngục một chuyến xem sao.Vừa nghe thế Đông Hạ đã hớt hải hỏi:- Cái gì cơ? Sao lại vào ngục? anh định vào như thế nào cơ?Bé Nhu cũng gần như ngay lập tức kêu ré lên:- Eo ơi! Quay lại cái ngục ấy á? Khác nào tự dẫn xác vào hang cọp?Tiểu Văn mỉm cười nhẹ nhàng:- Không vào hang cọp thì sao bắt được cọp?... Hì hì! Nói vậy thôi, thực ra tôi đã có ý định này từ lâu. Khi tôi bắt đầu nhập vai Ma Hiệp đi giải cứu anh em, cái tôi mong muốn nhất là tạo ra hy vọng cho những người trong hầm ngục, rồi trong ngục họ sẽ tự khởi nghĩa thoát ra đây thì căn cứ này sẽ chào đón họ. Nhưng rồi chúng ta đều thấy đấy, hoạt động của chúng ta có lẽ không được lọt tí tin tức nào vào trong ngục. Cũng phải thôi, trong đó hoàn toàn cô lập, người trong đó nào đâu có biết bên ngoài có gì. Thành ra chẳng có cuộc khởi nghĩa nào từ trong đó như mong đợi, ngoài này chúng ta đã đánh biết bao nhiêu trận nhưng cũng chỉ giải cứu được khoảng hơn trăm người và bây giờ ngày càng khó hơn, cứ thế này thì không ăn thua. Vì vậy từ lâu tôi đã nghĩ đến việc tìm cách đột nhập vào trong ngục, gây dựng phong trào trong đó. Mọi người ngoài này cứ ở yên dưới căn cứ, bảo toàn lực lượng, mọi người hiểu ý chứ?Lính Đen gật gù:- Suy tính như vậy không phải không có lý, nhưng mà mạo hiểm nhiều quá.Hà Tuất lên tiếng:- Để em đi cùng với đại ca nhé? Có hai người vẫn yên tâm hơn.Tiểu Văn xua tay:- Không nên. Giờ còn chưa biết tình hình trong đó thế nào, có mạo hiểm thì chỉ nên để một người mạo hiểm thôi. Trước khi đi tôi quyết định phong Hắc Nhị Ca và Lính Đen là hai Phó Thủ Lĩnh, trong thời gian tôi vắng mặt có việc gì thì hai người cùng nhau bàn bạc giải quyết, nếu không may có việc gì không thống nhất được thì họp mặt các anh em lấy ý kiến tập thể.Hắc Nhị Ca nói chen vào:- Thủ Lĩnh yên tâm, mọi việc chúng ta làm đều xuất phát từ sự an toàn của toàn bộ anh em trong căn cứ, có gì đâu mà sợ không thống nhất được?Tiểu Văn mỉm cười:- Là tôi cứ nói trước nguyên tắc chung như thế thôi. Ngoài ra, nếu tình hình thuận lợi có thể sẽ có những anh em trong ngục thoát được ra ngoài, vì vậy Lính Đen phải bố trí cu Zin mà một số anh em nhanh nhẹn nữa thường xuyên trinh sát khu vực bìa rừng để đón những người thoát được ra kịp thời.Lính Đen gật đầu:- Việc này cậu cứ yên tâm. Tôi cũng nghĩ chúng ta trốn ở trong căn cứ thì vẫn phải có lực lượng trinh sát ra ngoài nghe ngóng tình hình chứ nằm yên như mù, như điếc trong này cũng không được.Tiểu Văn gật đầu rồi tiếp tục quay sang Đông Hạ nói:- Đông Hạ! Cô giúp tôi thông báo việc này cho anh em toàn căn cứ biết để họ hiểu rõ tinh thần và tình thế của chúng ta lúc này nhé.Đông Hạ mặt buồn rười rượi gật đầu:- Vâng. Em hiểu ạ.** *Trong không gian tối tăm, một mình Tiểu Văn không mấy khó khăn tiến đến bên hàng rào gỗ. Quan sát tình hình anh thấy ở vị trí cổng ra vào bọn quỷ đang tập trung rất đông, lính cầm cung đứng canh đã đành nhưng những đội lính khác cũng đang tập trung rất nhiều tù khổ sai khác ở đó để xây lại cánh cổng, chúng đang bắt đầu xây tường thành bằng đá và khởi đầu là từ cánh cổng này. Vì vậy Tiểu Văn tránh vị trí cánh cổng tìm đến một vị trí tường rào ở xa. Anh dễ dàng trèo qua tường nhẹ như một con mèo mà không bị phát hiện. Vừa nhảy vào bên trong, anh nằm lép sát xuống chân hàng rào quan sát xung quanh. Gần đó không có ai, cũng chẳng có công trình nhà cửa, lều trại nào. Tuy vậy khi Tiểu Văn vừa định nhổm dậy đi tiếp thì lại phát hiện xa xa có bóng hai tên quỷ cầm giáo đang chầm chậm đi tới, có lẽ là hai tên đi tuần. Tiểu Văn lại nằm lép xuống. Vị trí này khá trống trải, chẳng có cái gì gần đó để có thể ẩn nấp nên dù lúc này bọn chúng chưa phát hiện ra nhưng nếu chúng cứ tiếp tục tiến đến như thế này thì chắc chắn sẽ phát hiện ra Tiểu Văn. Biết vậy nên Tiểu Văn rất chủ động, khi hai tên kia đến gần trong khoảng cách 10m, Tiểu Văn bất thình lình bật dậy lao thẳng về phía bọn chúng. Hai tên kia giật mình, chỉ kịp đứng khựng lại kêu một tiếng:- Cái gì…Đầu hai tên kia đã đập vào nhau một tiếng “Cốp”, cả hai nằm xuống bất tỉnh. Tiểu Văn ốp cả hai tay vào đầu một trong hai tên ấy, nuốt linh hồn của hắn. Việc này giờ đây Tiểu Văn đã rất thuần thục, ánh sáng phát ra trắng xóa, chói lòa nhưng chỉ nhanh như một tia chớp đã tắt ngúm, tên kia hoàn toàn biến mất. Trong không gian tối om như mực, một tia ánh sáng lóe lên dù chỉ một vài giây cũng đã gây chú ý xung quanh, huống hồ gần đó luôn có những chòi canh được dựng lên chỉ để quan sát. Vì vậy gần như ngay lập tức những tiếng báo động vang lên từ những chòi canh. Tuy nhiên, có lẽ tất cả những việc đó đều đã nằm trong dự tính của Tiểu Văn, anh bình tĩnh ngồi im tại chỗ và bắt đầu biến đổi bề ngoài của mình, cố gắng ra một hình dạng giống với tên lính vừa bị nuốt hồn nhất có thể.Chẳng bao lâu sau một toán lính khoảng 20 tên, có cung, có giáo chạy đến và bọn chúng chỉ còn nhìn thấy hai tên lính cầm giáo nằm lăn trên mặt đất bất tỉnh.- Có chuyện gì vậy nhỉ?- Rõ ràng có đứa đột nhập vào đây đánh gục hai thằng này không thấy sao?- Biết nó chạy đằng nào rồi?- Báo động cả trại đi chứ.- Mấy thằng ở lại đưa hai tên này về dưỡng thương đi.…Tiểu Văn cứ nằm im giả vờ bất tỉnh, định bụng khi nào tỉnh dậy mà bị hỏi mình là ai? Thuộc đội nào thì sẽ nói là bị đánh vào đầu mạnh quá không nhớ gì. Sau đó thì thấy có người đến khiêng mình đi, được một đoạn thì lại đặt xuống, rồi lại khiêng đi, cứ thế mấy lần thì nghe tiếng hai người nói chuyện:- Này! Tên kia tỉnh rồi nhưng tên này chắc bị nặng hơn, chắc phải nằm đây lâu đấy nhé.- Hết chỗ rồi. Nằm lâu sao được? ngày nào chúng may cũng đưa thêm thương binh đến đây thì biết nằm đâu?- Thì cũng phải cứu chúng nó chứ sao?- Đưa nó vào tuyến trong đi! Giờ ở đây chỉ chứa những ca nhẹ thôi.- Ờ! Thế đưa vào tuyến trong vậy.Lại bị khiêng đi, lần này hình như bị đặt nằm lên một cái xe kéo, khá lâu sau xe mới dừng lại, rồi lại bị khiêng đi, có lẽ đã vào đến một nơi rất sâu trong ngục. Giờ mới lại nghe thấy tiếng người nói chuyện:- Báo cáo ca trưởng! Có thêm một thương binh từ ngoài rừng đưa về xin nhập viện. Tình trạng bất tỉnh hoàn toàn. Thương binh thuộc đội tuần tra – binh đoàn bảo vệ công trường.- Mắc dịch! Ai quân tâm cái tên mắc dịch này thuộc đội nào.- Dạ! Thế để hắn nằm đâu được ạ?- Thấy chỗ nào trống thì cho nó vào. Hết chỗ thì mang nó đi cho quái vật ăn đi cũng được.- Hì! ca trưởng! ngài cứ đùa. Thôi tiểu nhân để nó ở đây nhé?- Hừm! được rồi! Phải tao thì cho lũ vô dụng này đi nuôi quái vật hết.- Dạ! thôi tiểu nhân xin phép lui ạ! Hì hì!Một lúc, không gian hoàn toàn yên tĩnh, Tiểu Văn mới hé mắt nhìn xung quanh. Đây là một căn nhà rất rộng, xung quanh toàn lính bất tỉnh nằm la liệt dưới sàn. Nhìn kỹ thì căn phòng này kín như bưng, chỉ có một cái cửa ra vào duy nhất và ở đó có một tên đang ngồi uể oải, gật gà gật gù. Bây giờ phải làm sao để đi ra ngoài? Nếu tên kia phát hiện mình tỉnh dậy thì sẽ tra hỏi “mình là ai? Thuộc đội nào?” Thì biết trả lời thế nào? Giờ đánh gục hắn thì chắc không khó nhưng bỏ chạy ra ngoài không biết còn gặp những đội lính gác nào nữa không? Đang không biết phải làm thế nào thì chợt nghe tiếng một tên lính nào đó cũng đang nằm trong phòng kêu:- Ai da! Đau đầu quá!Tên gác cửa thấy vậy đứng lên vươn vai rồi chầm chậm đi đến nơi vừa phát ra tiếng nói, gọi:- Ngươi tỉnh rồi đấy hả? ngồi dậy xem nào!Tên lính vừa tỉnh vẫn không ngồi dậy, nói giọng như ngái ngủ:- Oài! Đây là đâu?- Viện dưỡng thương. Mày bị đánh gục nên được đưa vào đây nằm. Vô dụng! không tiêu biến đi còn tỉnh lại, mất công ông mày lại phải trả về đơn vị. Mắc dịch!- Tôi nằm đây lâu chưa?- Ai biết? thế mày tên gì? ở đội nào? để tao trả về.Tên kia có vẻ đã tỉnh táo, ngồi dậy nói:- Dạ! Quan gia là người quản lý ở đây à? Tiểu nhân không nhớ gì cả.- Mắc dịch! Lúc đưa chúng mày tới đây thì người ta đều thông báo đơn vị cả nhưng tao hơi đâu mà nhớ cả nghìn đứa cơ chứ. Thôi, đứng dậy tao đưa sang Bộ Binh người ta tự đưa chúng may về.Vậy là hai tên kia đưa nhau đi. Không gian xung quanh lại chìm vào tĩnh lặng. Tiểu Văn nhẹ nhàng đứng dậy, rồi rón rén đi ra cửa. Chẳng có trở ngại nào. Cứ tưởng trong ngục chỗ nào cũng phải canh phòng cẩn mật chứ sao chỗ này có mỗi một tên canh cửa, giờ hắn đi ra ngoài cũng chẳng có ai thay thế. Bước qua cánh cửa, không phải là những cánh cửa khác, cũng chẳng phải là những tên lính gác vòng ngoài như Tiểu Văn tưởng tượng, mà là một thế giới mới mở ra, một thế giới với những đặc điểm quen thuộc của loài người mà lâu lắm rồi không được nhìn thấy. Xa xa, những mái nhà thấp thoáng, cái cao cái thấp đan xen nhau, sở dĩ nó xa vì có lẽ cái viện dưỡng thương này được đặt ở một nơi xa trung tâm nhưng không thể nói là tách biệt bởi vì từ đây đến công trình xây dựng gần nhất chắc cũng chỉ mấy trăm mét, lại có đường đi lối lại đàng hoàng. Từ cánh cửa này ra đường lớn cách mấy chục mét cũng là một lối đi được lát đá rất đàng hoàng, chắc được làm để xe kéo ra vào thuận tiện hơn. Một điểm đặc biệt nữa là khác với ngoài rừng, ở đây có một thứ ánh sáng hồng đỏ lờ mờ tràn ngập khắp mọi nơi, đây chắc chắn là ánh sáng của dung nham, có lẽ vì con sông dung nham chảy qua giữa ngục là rất lớn nên ánh sáng của nó đủ tán xạ len lỏi đến từng ngóc ngách khắp cái ngục này. Vẫn chưa gặp một mặt người bóng ma nào. Tiểu Văn tự tin rảo bước đi bộ ra đường như thể đang đi về nhà mình. Đi được một lúc bỗng nghe một âm thanh chát chúa vang lên:- Cách… cạch… Canh 2 ngày 26 tháng 3 năm địa lịch 176.Tiểu Văn giật mình, nhìn quanh vẫn không thấy ai, anh liền nhảy vào nằm lấp sau một bức tường rào gần đó, chẳng biết tại sao có bức tường rào này, có lẽ bên trong là một công trình gì đó và bức tường này để giới hạn địa phận của nó, chỉ biết chỗ này không có ánh sáng trực tiếp hắt tới, cũng đủ kín đáo để một ai đó đi qua không thể nhận ra ngay người đang núp. Nằm im được khoảng mấy phút thì thấy một bóng người đi qua, đó là một tên mặc đồ của lính nhưng không cầm vũ khí mà cầm trên tay hai thanh gỗ, vừa đi hắn vừa gõ hai thanh gỗ đó vào nhau như gõ mõ, miệng thì hô:- Cách… cạch… cạch… Canh 2 ngày 26 tháng 3 năm địa lịch 176.Thì ra hắn làm nhiệm vụ tuần canh. Tốt nhất là không nên đụng độ, cứ nằm đây chờ hắn đi xa thì ta hãy đi. Đến khi tên kia đa xa rồi, Tiểu Văn đang định đứng dậy đi tiếp thì chợt thấy một bóng người thấp thoáng đang lao đi vun vút ở phía bên kia đường. Nhìn từ xa có thể thấy đó là một người nữ, động tác nhanh nhẹn, gọn gàng chứng tỏ công lực cao thâm, người này vừa đi vừa nhìn trước ngó sau có vẻ lén lút, đi được một đoạn thì rẽ vào một đường ngõ rất trống vắng. Tiểu Văn tò mò nhìn theo hướng đi đó thấy đường ngõ dẫn đến một căn nhà khá to nhưng hình như bị bỏ hoang vì có một phần vách nhà đã đổ sập từ lâu. Tiểu Văn do dự, tính tò mò khiến anh muốn đi theo người nữ đó xem làm gì mà lén lút đi đến một căn nhà hoang như thế nhưng nghĩ lại hoàn cảnh lúc này đâu phải lúc mình tò mò chuyện của người khác. Đang do dự nửa định đi theo người kia, nửa định đi hướng khác thì Tiểu Văn lại thấy một nhóm ba người vụt qua. Ba người này đều mặc quân phục, tay cầm kiếm động tác khẩn trương, mắt cứ đăm đăm nhìn về hướng người nữ kia vừa đi, rõ ràng là đang bám theo người kia. Lúc này thì Tiểu Văn không cưỡng lại được sự tò mò nữa, chờ ba người kia khuất bóng, anh nhẹ nhàng bám theo.