Hai người vừa đi vừa nói chuyện qua lại, chẳng mấy chốc đã đến gần vị trí cái đồng hồ. Tiểu Văn ngước mắt nhìn. Chiếc đồng hồ vốn chỉ là một vật dụng bình thường khi anh còn sống vậy mà sao bây giờ thấy nó cao siêu thế, vĩ đại thế, kỳ diệu thế. Thậm chí với kích thước to lớn đồ sộ thế này phải dùng thêm một mỹ từ khác để miêu tả nó đó là: hùng vĩ. Hình như chiếc đồng hồ được làm hoàn toàn bằng kim loại, hình như là thép, nhìn rất chắc chắn. Phần thân chính của đồng hồ được đặt trên bốn chiếc chân chống rất cao, từ phần thân còn có một quả lắc hình cầu cũng rất lớn, được nối với thân đồng hồ bằng một trục rất dài thõng xuống và cứ liên tục lắc qua lắc lại. Phần số và kim đồng hồ được thể hiện ở một mặt bên của thân đồng hồ hình vuông, chỉ có kim giờ và kim phút, không có kim giây. Xung quanh chiếc đồng hồ có tường đá vây kín, cao khoảng 3m, chỉ chừa ra một cánh cửa ở phía mặt trước của đồng hồ, có hai tên lính cầm giáo đứng canh trước cánh cửa đó, có vẻ đó là mặt trước của toàn bộ công trình. Cánh cửa này nhìn ra một bãi đất trống rộng thênh thang như một cái sân bóng đá, hình như mọi con đường gần đây đều nối đến bãi đất này như thể đây là một quảng trường trung tâm của thành phố vậy.Tiểu Văn lại hỏi:- Có thể xin hai tên lính gác cho vào trong xem cái đồng hồ chút không?Quế Thanh thấy Tiểu Văn có vẻ quá quan tâm tới chiếc đồng hồ thì phì cười nói:- Khì khì! Xem cái bộ dạng mê mẩn của huynh kìa. Hì! Lúc mới tới đây muội cũng tò mò với cái đồng hồ này như vậy đấy. Được rồi! Muội sẽ đưa huynh vào xem một chút. Hi hi!Tiểu Văn cũng cười:- Hì hì! Tốt quá!Nói rồi Quế Thanh dẫn Tiểu Văn rẽ sang một con đường nhánh, con đường dẫn hai người đi vòng qua phía mặt sau của công trình. Ở đây khá kín đáo do ngõ vào khá nhỏ mà bức tường cao chắn ánh sáng dung nham tán xạ khiến cho vị trí đứng của hai người khá tối tăm. Nhìn lên bức tường, Quế Thanh hất hàm nói:- Vượt qua bức tường này thì vào trong xem thoải mái nhé.Tiểu Văn cau mày:- Hứ! Tưởng làm thế nào chứ, hóa ra là trèo tường đột nhập vào à?- Chứ huynh tưởng đến trước mặt hai tên lính canh kia van lạy chúng mà được và à?- Nhưng mà trèo tường vào nhỡ bị phát hiện thì mất mặt lắm.- Úi xời! Vâng! Huynh là người quân tử, sống hiên ngang, không làm chuyện trèo tường đột nhập. Vậy thì về thôi.Nói rồi Quế Thanh làm bộ quay mặt bước đi, thấy vậy Tiểu Văn vội cười xòa nói:- Khì khì! Thôi được rồi. Thì trèo vào.Quế Thanh lập tức quay người lại vênh mặt nói:- Hứ! làm như muội rảnh lắm mà tự nhiên thích đến đây trèo tường đấy. Nói cho huynh biết không có muội thì cũng không dễ mà trèo được qua bức tường cao thế này đâu. Muội phải mất bao nhiêu công sức nghiên cứu mới phát hiện ra hai cái lỗ ở góc này để có thể bám vào đó mà trèo lên đấy.Tiểu Văn gật đầu lia lịa:- À! Ra thế!Quế Thanh đến gần ghé sát mắt nhìn, tay thì lầm mò khắp mặt tường tối tăm. Một hồi có vẻ không thấy gì cô đứng ngây ra nói:- Kỳ thật! đâu mất rồi?- Sao vậy? không nhớ vị trí mấy cái lỗ à? – Tiểu Văn hỏi- Không. Chắc chắn là ở chỗ này. Nhưng mà đã lâu lắm muội không quay lại đây, có khi người ta sửa lại bức tưởng này rồi.- Chắc không phải chứ. – Tiểu Văn vừa lắc đầu vừa nói – ai mà quan tâm sửa bức tường ở cái chỗ tối tăm này?- Cũng không biết được. Bộ Kiến hàng năm đều có người đi kiểm tra, sửa chữa các công trình xây dựng trong ngục, có lẽ họ sửa chỗ này rồi. Cũng tại lâu rồi muội không trèo tường vào đây nên không biết. Nhưng mà không sao, cho huynh biết, huynh may mắn lắm mới gặp được muội nhé, khinh công chính là sở trường của muội, bức tường cao thế này chắc cả địa ngục chỉ tìm thấy một người nhảy qua được, chính là muội. Hê hê hê!Quế Thanh nói rồi lùi lại mấy bước lấy đà, làm động tác nhảy thật cao lên trên bức tường... Nghe một tiếng “Bịch”, “ui da!” – nàng nhảy không tới, ngã vật xuống đất. Tiểu Văn nhìn thấy thế không dám cười to, chỉ đưa tay che miệng tủm tỉm. Quế Thanh nhăn nhó, lồm cồm đứng dậy nói:- Hừ! tại muội đang hơi mệt thôi. Nhảy gần tới rồi mà, thử lại cái xem nào.Rồi nàng lại bước lùi lại xa hơn lần trước, đứng nhìn chăm chú vào bức tường, hít thở, chạy đà thật nhanh, nhảy.... “Bịch” – lại rơi như lần trước. Lần này Tiểu Văn kìm không nổi, bật cười “Ha ha ha!”. Quế Thanh cau mặt nhìn Tiểu Văn:- Huynh cười cái gì? Chẳng qua hôm nay không phải ngày đẹp trời thôi. Có giỏi thì huynh nhảy thử xem nào.Tiểu Văn gật đầu:- Để huynh thử xem.Rồi anh lùi lại hai bước, dậm chân nhảy dứt khoát, vụt một cái hai tay chàng bám được lên đỉnh bức tường. Thực ra với khả năng của Tiểu Văn anh hoàn toàn có thể nhảy vọt qua bức tường nhưng lại cố tình nhảy vừa đủ như vậy là vì muốn kéo Quế Thanh theo. Anh quay xuống dưới nhìn Quế Thanh nói:- Được rồi này. Muội nhảy lên bám vào chân huynh đi!Quế Thanh trố mắt nhìn một lúc rồi mới nhảy lên, đương nhiên nàng không gặp khó khăn gì để bám vào chân Tiểu Văn và rồi hai người dễ dàng vượt qua bức tưởng vào bên trong.Vừa vào trong, Tiểu Văn liền tiến đến sờ tay vào chiếc đồng hồ như để kiểm chứng xem nó có thực sự đang tồn tại ở đó hay không. Anh hết ngẩng đầu nhìn lên phần trên, rồi lại cúi nhìn phần dưới, rồi lấy tay gõ thử xem chất liệu nó là gì. Rồi anh tiếp tục đi vào khu vực chính giữa phía dưới thân chiếc đồng hồ để ngẩng đầu lên nhìn quả lắc đang đu đưa qua lại, hóa ra ở đây còn nhìn thấy toàn bộ hệ thống máy móc bên trong chiếc đồng hồ không hề được che chắn gì. Một loạt những bánh răng lớn nhỏ dủ loại đan cài, móc nối vào nhau hết sức tinh vi. Thấy vậy Tiểu Văn càng há hốc mồm chăm chú nhìn, rồi như không kiềm chế được anh nhún chân định nhảy lên. Thấy vậy Quế Thanh ở bên cạnh túm tay anh níu lại, nói:- Ấy! Huynh định làm cái gì vây?Tiểu Văn quay sang nói:- Ta muốn lên đó xem hệ thống hoạt động thế nào.- Không được! không được! đứng đây xem thì không sao chứ lên đó rồi chẳng may làm hỏng chiếc đồng hồ thì tội nặng lắm đấy.- Xem tí thôi mà, làm sao hỏng được? – Nói rồi Tiểu Văn nhảy vụt một cái lên bám thanh chắn ngang bên khung chiếc đồng hồ, ngay cạnh hệ thống bánh răng.Quế Thanh thấy vậy có vẻ hốt hoảng, nàng làm bộ dạng như gào lên nhưng không dám nói ra âm thanh lớn mà chỉ thì thầm:- Tiểu Đồ! Huynh làm cái gì vậy? bảo vệ nó phát hiện bây giờ không chạy kịp đâu.- Ta xem một chút thôi. Muội cũng lên đây đi!Quế Thanh nhăn mặt, rồi nhìn qua, nhìn lại xung quanh, rồi nàng cũng nhảy lên bên cạnh Tiểu Văn. Vậy nhưng Tiểu Văn có vẻ vẫn chưa thỏa mãn, Quế Thanh vừa nhảy đến thì chàng lại nhảy tiếp lên cao hơn, đứng luôn vào giữa một cái bánh răng đang đứng im. Quế Thanh thấy vậy trợn mắt:- Trời đất! Huynh vừa phải thôi chứ! động vào đấy nó hỏng bây giờ.Tiểu Văn có vẻ thích thú quay lại nhìn Quế Thanh cười nói:- Hì hì! Không hỏng được đâu, bánh răng này làm bằng thép cả đấy, chắc chắn lắm. Muội nhìn này! Hệ thống bánh răng móc nối liên tục với nhau như vậy mà lại có cái quay nhanh, cái quay chậm, cái thì chỉ dao động qua lại, như cái này thì lại chỉ đứng im.- Huynh xuống ngay đi! Động vào hệ thống bánh răng sẽ làm đồng hồ quay không đúng giờ nữa. Rồi cả cái ngục này sẽ bị ảnh hưởng, không đùa được đâu.- Để ta lên kia xem cho hết cái máy này đã. – Nói rồi không để cho Quế Thanh kịp ngăn cản, Tiểu Văn lại nhún chân nhảy tiếp lên trên đứng lên một bánh răng khác.- Này! Huynh thật khó bảo! Quay xuống ngay!Tiểu Văn quay lại nhìn Quế Thanh mỉm cười. Chợt chiếc bánh răng dưới chân anh bỗng dưng chuyển động, thì ra những cái bánh răng tưởng đứng im thực ra là nó chuyển động chậm hơn những bánh răng khác, sau một thời gian nhất định mới chuyển động một nhịp. Cái bánh răng này lại đến chu kỳ chuyển động đúng lúc Tiểu Văn vừa quay mặt lại, tư thế đứng thì hớ hênh, một chuyển động khẽ dưới chân cũng đủ làm anh mất thăng bằng, lảo đảo và ngã xuống. Anh hốt hoảng kêu lên một tiếng “ỐI!” – bên dưới, Quế Thanh đang nhìn lên cũng chỉ kịp kêu lên một tiếng “KÌA!”... Tiểu văn ngã xuống, rơi đúng vào vị trí hai bánh răng đang quay đan cài vào nhau, Tiểu Văn bị hai bánh răng đó nghiến vào giữa người, chỉ nghe một tiếng kêu thất thanh “Á Á Á...”** *Hai tên lính đang đứng gác trước cửa chính đi vào trạm chứa đồng hồ, đang lúc uể oải vì đứng gác đã lâu chưa được nghỉ trong một không gian vắng tanh vắng ngắt thì chợt nghe thấy một âm thanh lạ lẫm hình như từ trong chiếc đồng hồ phát ra. Cả hai tên cùng lúc ngoái cổ ngó nhìn vào bên trong, ngơ ngác. Tên đứng phía bên phải cánh cổng nói với tên đứng bên trái:- Ngươi có nghe thấy gì không? Sao lại có tiếng gì ở bên trong ấy nhỉ?Tên bên trái không trả lời mà hất hàm nói:- Ngươi đi vào trong kiểm tra xem nào!- Thôi! Ghê chết! Ngươi vào đi!- Hứ! chắc cái đồng hồ có gì trục trặc thôi, chứ hai thằng đứng gác ở đây suốt có thấy con ruồi, con muỗi nào bay vào trong này đâu.- Ai biết được? cái đồng hồ này bao nhiêu năm nay có phát ra tiếng kêu lạ như thế đâu?- Đồ nhát như cáy, ngươi sợ cái gì chứ? Chẳng nhẽ sợ ma à?- Cũng chưa biết chừng, ma thì không sợ, nhưng biết đâu lại gặp Ma Hiệp thì khốn.- Cái gì? Á À! Ngươi to gan thật! sao dám nhắc đến cái tên ấy ở đây?- Hứ! Mỗi mình ngươi không dám nói thôi, ta thấy cả cái ngục này người ta đều nói đến cái tên ấy rồi đấy.- Ơ! Thế ra là có thật đấy à? Ta tưởng đấy chỉ là chuyện do mấy tên khai mỏ bịa ra để kiếm cớ không làm việc thôi chứ?- Ta cũng chẳng biết thật hay không, nhưng cứ cẩn thận còn hơn không.- Ối dào! Cứ cho là có Ma Hiệp thật thì hắn cũng chỉ ở ngoài Đại Ngàn chứ chẳng dám vào đây đâu, hắn mà vào đến tận đây rồi thì cả cái ngục này náo loạn chứ yên sao được? Ngươi cứ đi vào kiểm tra xem sao đi!- Hứ! Sao ngươi không tự vào mà kiểm tra lại bảo ta?- Hừm! thôi được rồi, cả hai thằng cùng vào nhá?- Thế bỏ vị trí gác à?- Thì có sự cố phải đi kiểm tra chứ? Vào kiểm tra một chút không sao đâu. Chứ không may có sự cố gì mà mình không báo cáo thì lại tội nặng.- Hừm! Thì đi!Hai tên lính gác cùng nhau đi vào, vừa đi vừa ngó nghiêng, tên nào cũng làm ra vẻ như đang cố tìm hiểu xem cái gì vừa phát ra tiếng động lạ nhưng thực ra trong lòng tên nào cũng đang thấp thỏm, sẵn sàng tư thế ù té chạy nếu thấy cái gì đó ngoài dự kiến. Đi gần hết một vòng quanh chiếc đồng hồ mà không thấy gì, hai tên lính bắt đầu cảm thấy nhẹ nhõm, chuẩn bị thở dài thì chợt một tiếng nói lạnh lùng từ phía sau làm chúng giật bắn mình:- Hai tên chó giữ cửa! Sao các ngươi dám bỏ vị trí hả?Hai tên lính hốt hoảng quay lại thì thấy một người đàn ông cao to, mặt mũi sáng sủa, tầm tuổi trung niên. Vừa thấy mặt người này, hai tên lính tự nhiên như trút được nỗi lo trong lòng, đồng loạt mỉm cười rồi cúi gập người khúm núm:- Trung Pháp Quan. Thì ra là ngài đấy ạ? Hì hì! Bọn tiểu nhân thấy có tiếng động lạ nên mới vào đây kiểm tra, sợ đồng hồ hỏng ạ.- Phải rồi, Trung Pháp Quan, sao ngài lại có hứng thú đến đây? Ngài đến xem giờ hay kiểm tra đồng hồ?Người được gọi là Trung Pháp Quan không thèm để ý tới điệu bộ của hai tên kia, vừa chắp tay đi ra cửa vừa nói:- Ta không có rảnh. Ta đi qua đây thấy không thấy lũ chó canh cửa các ngươi đâu nên mới ngó vào xem sao thôi. Các người liệu hồn đấy! còn bỏ vị trí nữa thì có ngày không gánh tội nổi đâu.Rồi Trung Pháp Quan đi thẳng ra đường chính, không thèm ngoái nhìn lại. Hai tên lính thì vẫn khúm lúm nói với theo:- Dạ! vâng ạ! Bọn tiểu nhân biết rồi ạ! Trung Pháp Quan đi nhé!...Trung Pháp Quan bước chậm rãi trên đường chính, hắn vừa rẽ qua một bên khuất tầm nhìn của hai tên lính. Chợt hắn dừng lại, khẽ nghiêng đầu như muốn vểnh tai nghe ngóng, rồi lạnh lùng nói gằn giọng:- Kẻ nào ở trong đó? Muốn tự ra hay đợi ta lôi ra đây? Từ trong một con hẻm nhỏ tối tăm ở cạnh con đường Trung Pháp Quang đang đi, hai bóng người lần lượt bước ra một cách rụt rè, một bóng nam và một bóng nữ. Không ai khác đó chính là Quế Thanh và Tiểu Văn. Quế Thanh bước ra trước, vừa bước ra vừa lí nhí nói:- Dạ!... Trung Pháp Quan đấy ạ? Là tiện nữ đây.Khuôn mặt Trung Pháp Quan đang cau có chợt trở lên rạng rỡ khi vừa nhận ra người đang nói chuyện với mình là ai:- À! Thì ra là Quế Thanh cô nương đấy à? ... khà khà khà!... cô nương làm gì ở đây vậy?- Dạ! Tiểu nữ cùng với huynh này chỉ đi ngang qua đây – Quế Thanh vừa nói quay lại nhìn Tiểu Văn – không biết là đã kinh động đến Trung Pháp Quan, mong Pháp Quan bỏ quá cho ạ.- Ha ha ha! Quế Thanh cô nương nói quá lời rồi. Ta tưởng có kẻ nào làm gì lén lút ở đây chứ là người của Phủ Phó Ngục thì ta đâu dám hỏi. Ha ha ha! Thôi, chào cô nương, ta đi trước nhé.Nói rồi Trung Pháp Quan chắp tay sau lăng rảo bước đi tiếp con đường của mình, chẳng mấy chốc đã mất dạng. Quế Thanh bấy giờ mới thở dài như trút được gánh nặng:- Hzài! May mà không sao, suýt nữa thì bị tóm gọn.Nói rồi Quế Thanh cũng bắt đầu cất bước tiếp tục nhiệm vụ ngày hôm nay của mình. Tiểu Văn đăm chiêu nhìn không chớp mắt về phía Trung Pháp Quan vừa đi, rồi đi theo Quế Thanh, khẽ hỏi:- Ai thế muội?- Người vừa rồi hả? đó là Trung Đàm, là một Pháp Quan đấy. Chắc huynh cũng không biết Pháp Quan là chức gì hả? Trong ngục này dưới quyền Chúa Ngục là Phó Ngục sư phụ của muội, dưới Phó Ngục thì có các quan Thượng Thư, mỗi Thượng Thư phụ trách một Bộ phân chia theo từng lĩnh vực quản lý, chức Pháp Quan thì nhỏ hơn Thượng Thư nhưng mỗi Pháp Quan thì lại được giao phụ trách riêng một khu vực gồm một số phòng giam có toàn quyền quyết định mọi việc lớn nhỏ ở khu vực đó.- Lạ nhỉ? Thế Trung Pháp Quan này sao tự nhiên lại xuất hiện ở đây chứ?- Thì bình thường thôi có gì đâu. Chắc cũng vô tình đi qua giống như mình thôi.- Ý huynh là thấy ông ta xuất hiện bí ẩn thế nào ấy. Không biết từ đâu đến cơ.- Hứ! Huynh rảnh quá nhỉ? Bản thân mình lúc đó không biết thoát thân thế nào mà còn biết người ta từ đâu xuất hiện nữa à?Tiểu Văn bỏ bộ mặt đăm chiêu quay sang nhìn Quế Thanh cười:- Hì! Làm gì mà nghiêm trọng thế? Chẳng qua vào xem cái đồng hồ tí thôi mà, chẳng may có bị bắt gặp thì cũng có ai dám làm gì người của Phó Ngục chứ?Quế Thanh nhăn mặt gắt gỏng:- Hứ! Huynh ngông vừa thôi. Huynh tưởng đây là đâu chứ? Là địa ngục đấy. Ở đây thì mắc một tội nhỏ cũng có thể phải nếm cực hình ngay. Nếu biết huynh khó bảo như vậy muội đã không đưa huynh vào đó ngay từ đầu rồi.- Hì, thì rốt cục có sao đâu – Tiểu Văn vẫn vừa cười vừa nói – À! Mà lúc đó xảy ra chuyện gì đấy nhỉ? Rõ ràng là huynh ngã xuống rồi bị bánh răng đồng hồ kẹp thẳng vào giữa người mà, sao thấy không bị gì hết vậy?Quế Thanh nghe thấy vậy thì quay sang trố mắt nhìn Tiểu Văn ra vẻ ngạc nhiên, rồi khẽ nghênh đầu lên hỏi:- Huynh không biết thật à?- Biết gì cơ?- Đúng là không biết à? Trong quân đội người ta không dạy điều này à?- Muội nói rõ ra được không? Biết cái gì vậy?- Thì đó, cái đồng hồ này làm từ thép, vật liệu không có khoáng chất trừ ma thì đâu có làm hại đến chúng ta được. Tiểu Văn lặng người, từ khi lọt vào ngục anh đã nghe thấy không biết bao nhiêu điều kỳ lạ rồi nhưng lúc này anh cảm giác đây mới là điều đáng quan tâm nhất, mãi một lúc anh mới hỏi:- Khoáng chất trừ ma là gì cơ?Quế Thanh tiếp tục bước đi thong dong giảng giải:- Bản chất thì hồn ma chúng ta chỉ là những cái bóng, có thể đi xuyên qua mọi thứ, chúng ta cũng không có thân thể thì làm sao có thể bị tổn thương khi các thứ vũ khí đánh vào mình được chứ? Thế nhưng có một loại quặng được khai thác có chứa một khoáng chất được trộn vào khi rèn binh khí khiến cho nó có thể tổn thương các linh hồn. Binh khí có khoáng chất này đâm vào linh hồn sẽ làm thất thoát năng lượng liên tục từ vết thương giống như người ta chảy máu vậy. Nhưng giả sử không được chữa trị gì thì sự thất thoát năng lượng cũng chỉ đến mức nào đó khiến linh hồn bất tỉnh, ngừng hoạt động, sau đó thì những linh hồn đủ khỏe sẽ tự hất thụ năng lượng từ môi trường xung quanh để hồi phục và sẽ tỉnh lại được.- À há! Thế nghĩa là mọi thứ vũ khí ở địa ngục này chỉ có tác dụng nếu được trộn thêm khoáng chất đó vào thôi ư? Nghe khó tin quá nhỉ? Rõ ràng khi đánh trận chúng ta vẫn dùng gậy gỗ đập vào đối phương được mà?- Thế huynh nghĩ gỗ là ở đâu ra? ở dưới lòng đất này làm sao mà trồng được cây?- Phải rồi! Ta cũng thắc mắc bấy lâu nay mà không biết hỏi ai. Dưới địa ngục này không có ánh mặt trời thì làm sao trồng được cây, không phải là gỗ được chuyển từ trên mặt đất xuống đấy chứ?- Đương nhiên là không chuyển trên mặt đất xuống được rồi. Các linh hồn trên mặt đất xuống đây đều phải đi thuyền xuyên qua dung nham, có mang thứ gì đi theo thì cũng sẽ cháy rụi hết. Nói cho huynh biết nhé. Gỗ đấy được khai thác ở các mỏ, hệt như các thứ quặng vậy.- Gỗ mà lại được khai thác như quặng ư?- Đúng thế. Thực ra đó đều không phải là gỗ bình thường mà chúng là những xác cây Quyết cổ xưa đã sống trên mặt đất từ hàng triệu năm trước, khi mặt đất sụt lún có những cánh rừng quyết bị chôn vùi xuống rất sâu trong lòng đất. Những cây thông thường sẽ bị biến thành than đá, nhưng có những cây khi sống đã nhiễm khoáng chất trừ ma, khiến cho nó không bị phân hủy mà giữ nguyên được hình dạng cây gỗ qua hàng triệu năm, vì vậy chúng ta có thể khai thác những cây đó để sử dụng và vì chúng có nhiễm khoáng chất trừ ma nên cũng có thể được sử dụng làm vũ khí. Tương tự như vậy huynh có biết những mảnh lụa chúng ta có là từ đâu ra không? Vì không chỉ có những cây Quyết mới bị nhiễm khoáng chất trừ ma mà trong rừng còn có nhiều loài cây leo cũng gặp tình trạng tượng tự nên người ta có thể khai thác cả các cây leo ở các mỏ gỗ. Vì đặc tính dây leo mềm dẻo nên người ta có thể sử dụng chúng để bện dây thừng, những sợi mảnh hơn thì được tước nhỏ rồi dệt thành lụa, kỳ lạ là thứ lụa này lại có thể được sử dụng để băng bó vết thương, giúp ngăn năng lượng không bị thoát ra từ vết thương rất tốt.Quế Thanh giảng giải một hồi khiến Tiểu Văn cứ há hốc mồm nghe:- Ái chà! Ra là vậy, hay thật!...