Vanessa ngồi ở ghế lái phụ và chăm chú quan sát Samuel. Ông đã tới bãi phế liệu một tiếng đồng hồ trước để đón cô và Justin, với nửa tá cuộc điện thoại cho hội Thợ Săn để họ dẹp và thu xếp đống bừa bộn mà cô đã để lại, bao gồm ba cái xác còn mới. Ngoài ra còn chiếc xe đã tanh bành của Justin vẫn đậu ngoài đường, giữa những tiếng còi hú inh ỏi của cảnh sát. Cậu ta đã phải bước ra giải trình với họ, nhưng chỉ một mình, đồng ý chịu nộp phạt và bị giữ giấy phép lái xe. Bấy giờ, cậu ta đang ngồi ở băng ghế sau của chiếc Shelby, giữ im lặng tuyệt đối, và kể cả cô không ngoái lại nhìn, cô cũng cảm nhận được sự giận dữ tỏa ra từ cậu ta chẳng khác gì hơi than nóng bốc lên trong lò sưởi. Samuel cũng im lặng, đã gần mười lăm phút như thế, chẳng ai nói nửa lời.
Vanessa là người phá vỡ sự im lặng, mắt cô vẫn dõi theo từng phản ứng của Samuel và không hiểu sao, cô cảm giác mình sẽ lại có một trận cãi vã nảy lửa với ông. Nhưng cô thà bị ông quát vào mặt còn hơn phải chịu đựng sự im lặng kỳ quặc này mãi:
"Con sắp bị phạt à?"
Samuel còn không liếc nhìn cô lấy một lần. "Điều gì khiến con nghĩ thế?"
"Bố không buồn nói gì từ lúc chúng ta lên xe rồi Sam. Con cần phải biết con sắp rơi vào kiểu rắc rối gì chứ?"
"Ngoài việc gây gổ trên trường, trốn phạt, lôi kéo một người thường vào công việc và để lại cả một đống bừa bộn ấy hả?" Ông trả lời. "Chẳng có gì cả."
Cô gằn lên một tiếng chán nản trong họng. "Bố biết là con bị theo đuôi mà, và đống bừa bộn là chúng gây ra đấy chứ. Bố muốn con làm sao đây, không động tay động chân và để chúng đánh cho nát xác sao?"
"Cậu có thể giúp chúng ta chạy thoát thay vì làm thế mà."
Justin lẩm bẩm, nhưng Vanessa đã nghe thấy. Cô quay lại lườm cậu ta:
"Tôi và cậu có chuyện để nói đấy."
"Bố và con cũng thế." Giọng Sam vang lên cạnh cô đầy trách móc, Vanessa cảm giác như mình sắp bị chất vấn và tra hỏi như một đứa trẻ hư hỏng bị bố mẹ quở trách khi đi chơi đêm về muộn. "Bỏ qua những chuyện vớ vẩn về trường học đi, và mặc xác đám phù thủy. Con phải tự vệ, bố hiểu, nhưng cái gì đã xảy ra khi con đánh nhau với chúng vậy Vanessa? Vì theo những gì bố thấy, một ả phù thủy đã chết ngắc vì mất máu với vết răng cắn trên cổ. Bố đoán cậu Justin này không đủ khả năng làm điều đó đâu."
Vanessa cắn môi, lẽ ra cô phải biết ông im lặng vì điều gì mới đúng. Cô cứ nghĩ rằng ông đã biết cô trốn đi một mình để săn Maraget và giận dữ vì điều đó, nhưng lý do mà ông không cáu gắt và mắng mỏ cô còn tệ hơn cả thế. Cô chùng xuống thất vọng, hối hận vì đã khơi mào trở lại câu chuyện này.
"Nếu con không làm vậy, bọn con đã chết chắc rồi." Cô viện lý do, dù biết là ngụy biện nhưng ít ra ra nó cũng là sự thật, hoặc một phần sự thật.
"Bố chỉ lo cho con thôi, Vanny, thật sự đấy." Giọng ông dịu xuống, những nếp nhăn trên trán chau lại, sự bất lực in rõ trên nét mặt ông. Và bằng một cách nào đó, lời nói của Sam làm cô tổn thương khủng khiếp. Những khớp xương trên người cô vẫn còn tê tái, nhưng chẳng thể so bì với cảm giác này. Vanessa mím chặt môi lại, gật gật đầu rồi lảng nhìn ra cửa sổ:
"Con vẫn ổn mà."
"Bố ước con nói mình không ổn một lần." Ông đáp. "Ít nhất khi ấy bố biết mình phải làm gì."
Vanessa không trả lời. Lẽ ra cô đã có thể nói gì đó, nhưng cô không thể . Justin đang ngồi ở phía sau và cô không muốn cậu ta nghe thêm một lời nào nữa những gì cô và Sam nói. Vì vậy lần này, cô là người giữ im lặng.
*
Vanessa quẳng chiếc balo lên ghế sofa, rồi thản nhiên đi vào bếp mở tủ lạnh như. Justin đi đằng sau cô, ngẩng đầu quan sát căn hộ của rồi mệt mỏi cởi giày ra và ngồi xuống chiếc ghế mềm mại. Sam vẫn nán lại ở ngoài hành lang để trả lời một cuộc điện thoại của ai đó. Vanessa ngó ra từ trong bếp, giọng cô có vẻ chán chường:
1
"Uống gì không?"
"Gì cũng được." Cậu ta trả lời. "Tôi không phải người kén chọn."
Cô nhún vai, lôi hai lon Monster ra khỏi tủ lạnh, rồi bước ra đưa cho Justin một lon. Cậu ta mệt mỏi cầm lấy, chẳng buồn nói nửa lời. Áo khoác bên ngoài của cậu đầy tuyết, mặt cậu ta có vài chỗ bầm tím, xây xước và rỉ máu nhưng có lẽ vì trời lạnh quá nên máu đã đông lại từ lâu. Ở cổ cậu ta vẫn còn in vết rõ bầm tím đỏ vì bị Shawn siết cổ khi này. Vanessa đã rơi vào tình huống đó một lần, khi ấy cô cảm thấy cổ mình như là điểm yếu nhất của cơ thể và đang gãy răng rắc trong tay kẻ thù. Cô đã tưởng mình chết khi đó, đầu óc choáng váng chẳng tập trung được gì ngoài cơn đau và mặc cho cơ thể vùng vẫy như một con mồi yếu đuối dưới nanh vuốt thú săn. Cậu ta sẽ ám ảnh với cảm giác đó mãi, cô nghĩ, giống như cô đã bị ám ảnh vậy.
Vanessa ngồi lên thành chiếc ghế bành, bật mở lon nước ngọt, mắt vẫn quan sát từng cử chỉ và nét mặt của Justin:
"Vậy..." Cô mở lời. "Cậu không muốn hỏi gì sao?"
"Hỏi gì?" Cậu ta mệt mỏi trả lời. "Các người là ai, đây là đâu à?"
"Tôi đang cố tỏ ra tử tế đấy."
"Tôi biết, và cậu thất bại rồi."
Vanessa đảo mắt. Không hiểu sao cô không thấy cáu kỉnh với cậu ta. Việc không phải ngồi giải thích từ đầu mọi thứ cho cậu ta làm cô thấy nhẹ nhõm. Nói chuyện với một người bình thường đang bị sốc về những thứ thuộc thế giới ngầm là vô cùng khó, vả lại, Sam thường giỏi chuyện này hơn cô nhiều.
"Sao cậu biết tôi là ma cà rồng?"
"Tại sao không?" Justin nhướn mày. "Cậu đã hút máu một người đấy."
"Đó không phải ý tôi..."
Cậu ta chợt bật cười, và Vanessa thôi nói. Cô chau mày nghi hoặc, bỗng dưng thấy phấn khích. Cô đã lờ mờ đoán cậu ta là một cư dân thế giới ngầm, nên cậu ta chẳng mấy ngạc nhiên trước những điều mà người bình thường sẽ cho rằng họ đang gặp ảo giác hay phê thuốc. Justin nhấp một ngụm dài, rồi trả lời:
"Nếu cậu muốn hỏi thì tôi có nửa dòng máu ma cà rồng." Cậu ta vô thức đưa tay chạm vào cổ họng, giọng yếu và méo mó như người bị viêm họng mãn tính.
"Cậu đùa tôi à?" Vanessa ngạc nhiên, rướn người về phía trước.
"Không." Cậu ta nói. "Sự thật một trăm phần trăm. Nhưng tôi ngạc nhiên đấy, một ma cà rồng như cậu lại là thợ săn à?"
Vanessa định sửa lại rằng mình cũng chỉ có một nửa dòng máu ma cà rồng, nhưng cô lại thôi. Cô chợt bắt gặp trong mình sự phấn khích kỳ quặc trước điều cậu ta khẳng định. Cô chưa từng bắt gặp một ai khác là con lai như mình. Con người và ma cà rồng không dễ dàng sống chung với nhau, và để có con được lại là một chuyện khác. Những người thường mang thai một ma cà rồng thường có nguy cơ chết khi sinh cao, nhưng mẹ Lisa của cô đã sống sót, mạnh mẽ như cây xương rồng nơi sa mạc khô cằn. Đôi khi cô nguyền rủa mình là một giống quái thai như những gã thợ săn hằn học và những kẻ trong thế giới ngầm vẫn nguyền rủa loài lai như cô, nhưng cả Lisa và Samuel lại nói cô là một phép màu. Khi còn nhỏ, Vanessa đã tin đó là sự thật.
"Vậy cậu sống cùng bố mẹ chứ?"
"Không, chỉ bố và các anh chị em của tôi." Justin nói. "Nhưng tôi không sống chung với họ. Tôi ở riêng với Alex, dù bố tôi vẫn là người lo mọi khoản tiền. Mẹ tôi đã chết khi sinh tôi."
"Rất tiếc." Vanessa nói, nhấp một ngụm bia.
"Samuel... là bố nuôi của cậu à?"
Vanessa gật đầu. "Từ khi tôi lên tám."
"Còn mẹ cậu?"
Vanessa chau mày, đưa lon bia lên miệng và không trả lời.
"Xin lỗi."
"Chẳng sao cả." Vanessa nói. Không phải là vì cô không muốn đáp lại cậu ta, mà là vì cô không biết nên nói như thế nào. "Chúng tôi ít nhắc đến bà ấy."
Tiếng Samuel nói chuyện ngoài hành lang đã dừng hẳn. Vanessa đặt lon bia xuống, và khi cô ngẩng lên, bố cô đã bước vào trong. Ngay khi trông thấy vẻ mặt phẫn nộ của Samuel, cô đã biết được chuyện gì sắp xảy ra. Cô trượt xuống khỏi thành ghế bành, tim đập thình thịch.
"Thật sao Vanessa?" Samuel quát lớn, không còn gọi cô là Vanny nữa. "Sau tất cả những gì bố đã nói và con vẫn đi săn một mình sao?"
Vanessa vẫn sững sờ dù cô đã lường trước được phản ứng của ông. Có lẽ ai đó đã báo cho ông về cái xác của ả phù thủy. Khó khăn lắm, cô mới nghĩ ra được cái gì đó để đáp lại Samuel:
"Chuyện đó...."
"Không thể tin được!"
Ông đóng sầm cửa lại, tiếng động to tới nỗi những chiếc ly trên bàn rung lên và cả hai giật bắn mình. Vanessa phản ứng lại cơn thịnh nộ của ông theo cách cô luôn như thế, cô cất giọng giận dữ đáp lại và tìm mọi cách để bảo vệ cho những hành động của mình:
"Con trở về không một vết xước! Con có thể xoay sở được mà, con đủ khả năng để làm những việc như thế này!"
"Con thực sự muốn bố tin thế à?" Ông nói. "Sau tất cả những chuyện con đã gây ra sao? Con đã để lại một đống bừa bộn, Vanessa! Cho bố, và cho Hội Thợ Săn! Giờ thì làm cách nào để bố thuyết phục họ là con vẫn trong tầm kiểm soát đây?"
Cô bàng hoàng trước những lời nói của Samuel. Cô đã cố tỏ ra mình có thể làm những gì, cô muốn giành lại lòng tin của ông và có thể thét lên rằng: Con lớn rồi, Samuel, con có thể làm mọi thứ! Nhưng những gì ông đáp lại chỉ có những lời mắng nhiếc rằng cô đang hành động bất cẩn, bốc đồng và thiếu kiểm soát. Cụm từ ấy làm Vanessa choáng váng, giáng vào tâm trí cô như một cú tát nảy đom đóm. Từ bao giờ cô lại bị coi là một kẻ cần được kiểm soát, cần được để mắt? Một đối tượng cần phải đề phòng? Trong khi tất cả những điều mà cô đã làm, giết Maraget và đánh lại đám phù thủy để giữa mạng cho một người thường đều chẳng sai trái ở đâu cả. Cô đã định tìm cách thuyết phục Samuel, nhưng giờ thì những suy nghĩ đó vừa bị gạt phăng ra khỏi đầu:
"Con đã giết ả phù thủy đó." Vanessa nói, nhưng giọng cô giống tiếng thú gầm rít qua kẽ răng hơn. "Và khi chúng bám theo con, truy đuổi con, bố lại nói rằng con đang để lại một đống bừa bộn? Cái gì quan trọng hơn đây? Mạng sống chết tiệt của con, hay Thợ Săn và cái lũ khốn nạn đần độn đang điều hành hội Mắt Thánh ở một nơi đếch ai biết là ở đâu đó?"
"Vanessa...!" Samuel thốt lên bất lực. Giọng ông dịu xuống, nhưng nét mặt ông đầy vẻ khổ sở. "Bố lo cho con, thật sự đấy! Và mỗi bước đi của con chỉ làm mọi chuyện tệ hơn. Bố phải biết mọi chuyện vẫn đang trong tầm kiểm soát..."
Lại là cụm từ đó. Cô chán ghét nghĩ. Mỗi lần nó vang lên, sự giận dữ và thất vọng của cô lại trào ra như nham thạch miệng núi lửa, không thể ngừng lại. Mọi nỗ lực của cô, mọi nỗi quan tâm của cô tuột đi vội vã chỉ trong khoảnh khắc. Samuel làm ngơ tất cả những điều đó, và kết thúc bằng một từ "thiếu kiểm soát". Chúng cứ mắc kẹt trong đầu cô cùng với cơn giận dữ.
"Con đang dần không còn là chính mình nữa, Vanny." Samuel nói, và cô ước ông không nói thế. Cô cảm giác mình nứt toác, trần trụi, bị đọc vị và bị phơi bày. Nhưng Sam chẳng biết gì về cô hết, Vanessa giận dữ nghĩ, ông đóng đinh con người cô lại và sợ hãi rằng cô sẽ hành động khác đi, cho rằng điều đó có nghĩa cô không còn là coi người nữa. Cô biết tận cùng của những nỗi sợ hãi này là gì. Như những thợ săn khác, Samuel cũng ghét các cư dân bóng tối và tính máu lạnh của chúng, hẳn ông sợ rằng cô sẽ trở thành chúng một ngày nào đó. Cô thấy tâm trí mình bỗng chùng xuống dưới tận cùng của nỗi thất vọng, nhưng khi ngước lên, gương mặt vẫn lạnh tanh như không có gì:
"Thật ra con nghĩ con đang dần trở thành chính mình thì đúng hơn."
Vanessa túm lấy chiếc áo khoác nâu dày trên ghế rồi bước thẳng ra cửa, không nói thêm một lời nào nữa.
*
"Căng thẳng thật đấy." Justin nói, giữ lon Monster trong tay nhưng không uống. Dẫu ánh mắt có tỏ ra ái ngại Samuel, thì ông vẫn có thể trông thấy khóe môi cậu ta hơi nhếch lên. Ông nhún vai và thở dài, rồi bước tới ngồi xuống cái ghế bành bên phải Justin:
"Nó luôn cứng đầu như thế mà."
"Cháu nghĩ hẳn phải có lý do khiến cậu ấy như thế." Cậu ta nói. "Và điều hiển nhiên nhất là bác chẳng chịu lắng nghe cậu ấy chút nào."
"Đừng nói về bọn bác, được chứ?" Samuel lảng đi. Ông không muốn mang vấn đề này nói chuyện với một người lạ. "Nói về cháu đi. Cháu là bạn của Alex Barrett phải không?"
Justin trả lời bằng một cái nhún vai. "Cháu nghĩ bác biết rõ rồi."
Samuel gật đầu. Ấn tượng đầu tiên của ông với Justin Gilliam khá sâu đậm. Ngay từ lúc nhìn thấy cậu ta ở bãi phế liệu khi nãy, cũng là lần đầu tiên, ông đã liên tưởng tới một phiên bản khác của Vanessa. Và bằng cách kỳ lạ nào đó khiến ông vẫn chưa thôi tò mò, cậu ta biết tới thế giới ngầm và chẳng tỏ ra ngạc nhiên trước những gì đã xảy ra. Có lẽ chỉ một chút bàng hoàng, ông nghĩ, hẳn cậu ta cũng là một trong những cư dân thế giới bóng đêm.
Dường như nhận ra ánh mắt đầy băn khoăn của Samuel, Justin cười nhạt, mắt nhìn xuống:
"Chẳng sao đâu, bác có thể hỏi cháu mà. Cháu là con lai giữa ma cà rồng với người, nhưng sự thật là cháu có rất ít liên hệ với thế giới ngầm. Họ không thích con lai lắm."
"Bác hiểu." Samuel nói. Vanessa cũng đã phải chịu áp lực như thế từ lâu. Những cư dân của thế giới ngầm thường kỳ thị và ghét bỏ con lai, còn với thợ săn, cô là một dấu hỏi chấm lớn. Người ta thắc mắc về rất nhiều thứ ở Vanessa, và Sam vẫn luôn hành động như cách một người cha vẫn làm. Ông bảo vệ cô. Còn cô thì luôn từ chối sự bảo vệ đó.
"Cháu đang băn khoăn liệu Alex có liên quan gì đến mấy tên phù thủy khi nãy." Justin nói. "Cháu biết mình bị hất đi và ngã bất tỉnh bởi một người phụ nữ đứng cách đó ba mét là chuyện bất thường."
Samuel chau mày cân nhắc, rồi gật nhẹ đầu, quyết định nói sự thật:
"Phải... Ả ta tên là Maraget, một phù thủy. Bọn bác đang đi săn ả ta."
"Hình như cô ấy đã thành công." Justin hất đầu ra ngoài cửa, nơi Vanessa vừa giận dữ bước qua mấy phút trước. Samuel cau mày, ông nhận ra miệng lưỡi của cậu nhóc này thật dễ để làm người khác khó xử, thậm chí phật lòng. "Đừng hiểu sai ý cháu, cháu không nói cậu ấy làm thế là đúng hay sai. Nhưng nếu đúng đó là người giết Alex và ả ta đã chết thì cháu có nên cảm ơn không đây?"
"Có lẽ là không cần." Samuel lạnh nhạt. "Đó là công việc của bọn chú, và cũng là việc riêng nữa."
"Alex là bạn cháu." Justin đáp. "Cháu có quyền để biết về người đã giết cậu ấy."
Samuel cau mày, quan sát cái nhếch kín đáo của Justin khi cậu ta cúi đầu uống lon nước ngọt:
"Được thôi, cháu muốn biết gì nào?"
"Tại sao Maraget lại giết Alex? Cậu ấy chỉ là người thường."
"Cháu cùng cậu ấy là vật cản trên đường đi của ả ta. Ả ta chỉ định giết gã đàn ông đã chết cùng Alex, cũng là một phù thủy. Chẳng có gì phức tạp lắm."
"Vậy tại sao họ đi theo Vanessa?" Justin hỏi tiếp, không có ý định dừng lại. "Họ nhắc đến thứ gì đó, một tấm bản đồ."
"Đó là công việc riêng. Bác chắc là không liên quan gì đến cháu đâu."
Justin gật đầu và chừng như nụ cười của cậu ta đã biến mất. Vẻ ủ dột và bất mãn giống Vanessa lại xuất hiện trong cặp mắt của cậu ta. Justin buông lon nước xuống và đứng lên:
"Có lẽ đã hơi muộn rồi, cháu phải đi thôi."
"Cháu cần đi nhờ xe chứ?"
"Có lẽ là không." Justin bước đến cửa và xỏ giày vào. "Cháu sẽ bắt xe bus vậy."
"Được rồi. Cẩn thận đấy."
Cậu ta gật đầu, vặn nắm đấm cửa để ra ngoài. Nhưng rồi, Samuel cất giọng gọi cậu ta lại:
"Để mắt đến con bé cho bác, được chứ?"
Mắt cậu ta thoáng vẻ ngạc nhiên, nhưng nó trôi vụt đi ngay. Cái nhếch mép ranh mãnh trái ngược với vẻ lúng túng trên gương mặt cậu ta bằng cách nào đó đã giành được một chút sự tin tưởng của Samuel:
"Tại sao ạ?" Cậu ta hỏi.
"Nó chẳng có bạn bè, có lẽ thế." Sam trả lời. Ông chỉ nói to suy nghĩ đầu tiên xuất hiện trong đầu mình.
"Cháu nghĩ là có mà." Justin mỉm cười, rồi bước qua cánh cửa căn hộ và cẩn thận đóng nó lại. "Cậu ta tên Mark Porter, nếu bác muốn hỏi thêm."