Nổi Loạn

"Tôi chắc rằng đó là Ngài Quyến Rũ của chúng ta."

Giọng Vanessa giống như đang phải xem một vở hài kịch dài lê thê và dở tệ, còn cô là giám khảo. Cô và Justin đang đứng từ phía xa, quan sát một dãy bàn thuộc khu vực VIP, ngăn cách với bữa tiệc bên ngoài bằng một tấm kính dày có cửa. Bên trong căn phòng kính đó hầu như toàn là những kẻ đứng đầu các gia tộc lớn trong thế giới ngầm, một số cái tên Vanessa đã từng nghe thấy và được hội Thợ Săn cảnh báo là không nên dây dưa vào. Họ ngồi trên các dãy ghế sofa hình bán nguyệt, nốc hết cốc này đến cốc khác, cô không dám chắc đó là rượu vì chúng trông kinh tởm với màu sắc gay gắt bất thường. Cả hai nhìn nhau rồi lại nhìn những tên vệ sĩ đang đứng canh ngoài cửa.

"Cậu muốn đấm thêm tên nào không?" Justin nói kháy.

Vanessa thở ra sốt ruột. Cô và Justin đã nhìn thấy Victor ngồi ở trong, thật khó để lờ đi được một người như anh ta. Anh ta mặc áo sơ mi màu đỏ tía, cúc áo phanh ra để lộ ngực và cơ bụng trần. Ngồi trên đùi anh ta là một vũ nữ chỉ mặc nội y bằng da và đi đôi bốt cao quá gối. Nhưng cô ta không phải vũ nữ duy nhất tà lưa quanh anh ta, mà phải có tới hai, ba người nữa, tất cả đều có thân hình bốc lửa và là những Empusa. Điều duy nhất Vanessa biết về giống loài này là chúng rất ưa thịt tươi và đàn ông. Đôi khi chúng gộp cả hai lại, vì vậy số những Empusa bị săn cũng không hề ít.

"Tôi từng xem bộ phim nào đó về một nữ gián điệp. Cô ta phải trà trộn vào một bữa tiệc trong hộp đêm và cải trang thành vũ nữ thoát y ở đó." Justin nói. Cậu liếc sang Vanessa, nhìn cô từ đầu đến chân, môi cong lên thành nụ cười, đôi mắt nửa hững hờ nửa giễu cợt. "Mà thôi, quên đi..."

Vanessa cau mày. "Cậu ám chỉ cái quái gì hả?"

Justin ngoái xung quanh, ngó lơ lời cô và cả sự giận dữ trên gương mặt cô. Cậu nhìn thấy những tên vệ sĩ được thuê để giám sát bữa tiệc đang đi đi lại lại, quan sát xung quanh cẩn thận giữa đám đông ồn ào. Tính cả hai tên vệ sĩ đứng trước cửa phòng VIP thì có sáu người tất cả, và vì Vanessa vừa đấm đến bất tỉnh một trong số họ, cậu tự nhủ mình thử liều lĩnh một lần cũng đáng, dù sau đó có thể cậu sẽ dính vào rắc rối lớn.

"Được rồi. Tôi sẽ đánh lạc hướng họ vậy." Justin nói, thở dài. "Tôi là đứa chai với nắm đấm mà."

Vanessa chẳng mảy may phản đối. Cô gật đầu tán thành. "Chúc may mắn nhé, tôi đặt hết tin tưởng vào cậu đấy."

Cô vỗ vỗ vào vai Justin trước khi cậu rảo bước về phía hai tên vệ sĩ trước cửa phòng VIP, cả cô cũng biết việc này điên rồ như thế nào, nhưng bây giờ cả hai chẳng còn sự giúp đỡ nào có thể sử dụng được. Hy vọng cậu ta chịu thêm được vài vết bầm, Vanessa nghĩ, mình sẽ đền bù vụ này sau vậy. Cô chợt nghĩ tới Mark, tự hỏi việc này có dễ dàng hơn nếu cậu ta ở đây.

Vanessa không rõ Justin đã nói gì với hai tay vệ sĩ, chỉ nhìn thấy cậu ta như biến thành một con nghiện quá khích, liên tục đập cửa và đòi vào trong căn phòng kính. Hai tên vệ sĩ buộc phải dùng những nắm tay như kìm sắt, kéo cậu ta ra khỏi. Những tên vệ sĩ khác trong phòng cũng đang đồn mắt về phía đó khi tiếng cãi vã to hơn, dù đám đông chẳng mấy ai mảy may quan tâm. Họ nhìn nhau và đi về phía Justin khi cậu vùng vẫy giữa hai tên vệ sĩ, gào thét gì đó mà tiếng nhạc ầm ĩ đã át mất. Vanessa lách người lên, đám đông đã bắt đầu chú ý tới vụ ẩu đả khi đột ngột Justin đấm vào một trong hai tên vệ sĩ và chọc họ cáu tiết. Cô trố mắt nhìn nhưng không dám làm gì khác, cậu ta chợt nhìn về phía cô và hất đầu. Đi đi. Miệng cậu mấp máy.

Vanessa không chần chừ thêm dù chỉ một giây, cô mở cánh cửa kính và bước vào trong. Justin đã biến mình thành trung tâm hỗn loạn khi cậu - chẳng biết vô tình hay cố ý - đạp đổ chiếc bàn thủy tinh của một cặp đôi Strigoi, và tất cả những tên vệ sĩ đều hướng sự chú ý về phía đó. Họ đang cố kéo Justin ra ngoài. Giờ thì Vanessa thấy áy náy biết bao, nhưng cô cũng thán phục vì mình chẳng bao giờ đóng kịch tốt đến thế.

Những người bên trong phòng VIP ngẩng đầu lên nhìn cô, một số quan sát vụ ẩu đả ngoài bữa tiệc. Căn phòng kính cách âm nên Vanessa hầu như chẳng nghe thấy gì nữa, bên trong phòng cũng bật một thứ nhạc khác, át đi mọi tạp âm ngoài kia. Cô bước thẳng tới và đứng trước Victor, người vẫn bận mân mê vai và cổ một cô gái Empusa quyến rũ.

"Victor Cervino?"


Vanessa để ý thấy anh ta liếc lên nhìn mình, nhưng rồi coi cô như không khí mà quay lại mỉm cười với ả vũ nữ. Cô cau có, miệng đắng chát và cảm thấy lố bịch khi gọi cái tên kệch cỡm đó ra khỏi miệng mình:

"Ngài Quyến Rũ?"

Hắn ta cuối cùng cũng chịu ngẩng lên, nụ cười lem luốc son môi từ cô gái kia:

"Tôi có biết cô không nhỉ?"

"Không." Vanessa nói. Mấy ả Empusa đang nhìn cô chằm chằm bằng đôi mắt xanh lá màu cỏ non, khiến cô khó chịu kinh khủng. "Nhưng tôi có chuyện này cần phải nói với anh. Ừm, là về ông nội của anh và một vài thứ..."

Anh ta cố tình làm đổ một chiếc ly xuống đất, làm nó vỡ tan, cắt ngang lời Vanessa:

"Vụng về quá. Xin lỗi, cô nói gì cơ?"

Mấy ả Empusa cười khúc khích. Vanessa cau mày, rồi đột nhiên bước tới, đập tay xuống bàn và vô tình gạt văng đi vài ly rượu. Chúng rơi xuống sàn, vỡ tan và vương những mảnh vụn kính lên thứ chất lỏng màu tím đặc sệt.

Âm thanh ấy đã kích động những kẻ khác trong căn phòng, vốn đang dồn hết sự chú ý vào Vanessa, không bỏ sót dù chỉ là một cử động. Một trong số chúng đứng bật dậy, tay không vũ khí, nhưng cô biết chúng chẳng cần tới súng ống đạn dược vẫn có thể giải quyết mình dễ dàng. Cô chột dạ, nhận ra rằng mình đã quá hấp tấp, nhưng giờ thì chẳng còn đường lui nữa. Cô bước lùi khỏi Victor và giơ hai tay lên làm hòa, nhưng vẫn tiếp tục nói:

"Có một tấm bản đồ, tôi đã suýt mất mạng vì nó. Ông nội anh đã tạo ra nó cùng với Putnam Valdimar, đã bao giờ nghe đến chưa?

Cô liếc sang, đám "mafia quái vật" vẫn không rời mắt khỏi cô, một tên còn ra đóng cửa lại và chặn lối đi. Cô nuốt khan. Súng cô có đạn bạc, nhưng thậm chí khi bị vây quanh bởi đám phù thủy hội Valdimar cũng không khiến cô căng thẳng và sợ như lúc này. Đấy là chúng vẫn chưa biết cô là thợ săn, nếu chúng tìm ra thì cô và Justin chưa chắc rời khỏi cái khách sạn này yên ổn được.

Nhưng Victor đã làm sự căng thẳng dịu xuống bằng một nụ cười. Anh ta đứng dậy, xoa xoa bàn tay, nói lớn:

"Thư giãn đi nào mấy anh bạn, cô nhóc này chẳng hại được một con ruồi đâu, chỉ là tới nhầm thời điểm thôi. Ổn mà."

Đám sinh vật bóng đêm nhìn nhau nghi hoặc, Vanessa ngửi thấy trong không trung đủ thứ mùi tỏa ra từ chúng, nồng nặc như lông thú lại nặng mùi máu, trộn lẫn với mùi từ những chai chất lỏng lạ kỳ chúng đã uống và mùi băng khô ở góc phòng. Cô muốn ra khỏi đây càng nhanh càng tốt. Đám người sói đã đưa Justin rời khỏi bữa tiệc, cô ngoái đầu nhìn bữa tiệc, sốt ruột không biết chuyện gì đã xảy ra với cậu ta rồi.


"Tên cô là gì?"

"Vanessa Wilder."

"Không phải là Gray sao?"

Dù tiếng nhạc có lớn tới mức nào, chúng vẫn không thể át nổi từ "Gray" khi nó vang ra khỏi miệng Victor. Sự ngạc nhiên của Vanessa chuyển thành cảm giác đau đớn, như một nhát đâm vào tim vậy.

"Đó là mẹ tôi." Cô trả lời. "Lisa Gray. Anh biết bà ấy à?"

"Không hẳn." Victor trả lời, rồi chẳng nói gì thêm. Anh ta rướn người về phía ả Empusa đang ngồi vắt chân giữa ghế sofa và cả hai trao nhau một nụ hôn dài. Vanessa nhăn mày, miệng lợm đi đắng ngắt. "Anh sẽ quay lại với cưng sau. Phải giúp đỡ cô gái này chút đã."

Ả giở giọng nũng nịu, vòi vĩnh hắn. Vanessa chỉ hy vọng ai đó bật nhạc lớn hơn để cô không phải nghe thấy tiếng họ hôn hít. Cô nhìn qua bức tường kính của căn phòng, quan sát những tên vệ sĩ quay lại từ cửa chính rồi lẫn vào bữa tiệc như lúc trước. Nỗi sốt ruột và bồn chồn lớn dần trong Vanessa, cô tự hỏi bọn chúng đã tìm thấy tên người sói bị đánh ngất và kéo vào một phòng chờ ở ngoài kia chưa. Nhưng rồi Vanessa nhận ra có hai tên vệ sĩ không quay lại bữa tiệc, hẳn Justin vẫn còn ở chỗ chúng. Nếu Samuel biết cả hai đã vào đây bằng cách đánh bất tỉnh một người sói và thậm chí Vanessa đã lớn tiếng đe dọa Victor, ông sẽ chẳng bao giờ cho cô bước ra khỏi căn hộ nữa.

Victor rốt cuộc cũng đã đứng lên, vẫn chẳng mảy manh quan tâm tới cái áo sơ mi phanh ra của mình khiến Vanessa khó chịu như thế nào. Anh ta hất đầu, ra hiệu cho cô đi theo mình, rồi bước về phía cánh cửa kính và ra ngoài. Vanessa vội bước theo Victor, không kịp hỏi anh ta đang định dẫn cô đi đâu.

Ra khỏi căn phòng kính, tiếng nhạc bên ngoài có vẻ không chói tai bằng, nhưng những bóng đèn sặc sỡ, nhấp nháy trên đầu tạo thành những tia chớp màu sắc khiến mắt Vanessa nhức mỏi. Càng gắng mở lớn đôi mắt để không lạc khỏi Victor giữa đám đông, đầu cô càng đau buốt. Anh ta chẳng buồn bận tâm, cũng chẳng quay đầu lại xem cô có theo kịp, vẫn tiếp tục rảo bước với vẻ ung dung, thậm chí nhún nhảy theo nhạc và huýt sáo. Victor không đi về phía cánh cửa mà khi nãy Vanessa đã vào, mà bằng một lối đi khác dẫn tới thang máy. Cả hai bước vào trong, và Victor nhấn tầng sáu. "Số sáu quỷ dữ." Anh ta nói, rồi nhếch môi cười giễu cợt với cô. Vanessa chỉ cau mày:

"Tôi có một người bạn nữa cũng vào đây cùng, nhưng đám vệ sĩ của anh tóm cậu ta mất rồi."

"Đen quá." Victor nói, và thang máy bỗng dừng sau một tiếng 'tinh', nhưng cánh cửa trước mặt cô không mở mà lại là sau lưng. Vanessa quay người lại, rồi bước ra cùng anh ta. "Họ sẽ ném cậu ta ra đường, theo nghĩa đen ấy. Có phải là cậu nhóc đã gây rối ở ngoài bữa tiệc lúc nãy không?"

"Phải." Cô ngạc nhiên vì anh ta vẫn chú ý tới vụ lộn xộn Justin đã gây ra ngoài đó. "Tôi đang hy vọng anh có thể..."

"Cô là ma cà rồng nhỉ?" Victor nói. Anh ta đang đứng trong quầy bar, nhấc một chai rượu màu đỏ ra khỏi tủ. "Loại đặc biệt đấy, dễ gây nghiện."

"Tôi không uống rượu, và tôi đang nói là..."


"Cô thiệt thôi, với đây không phải rượu." Anh ta nháy mắt.

"Tôi là con lai."

"Hiểu rồi. Con lai, nói không với máu người. Tẻ nhạt làm sao."

Anh ta cất lại chai thủy tinh vào tủ rượu, rồi lấy xuống hai chai bia, nhãn hiệu bình thường, chẳng có gì đặc biệt. "Ngồi đi." Victor nói. "Thật kỳ lạ khi gặp lại cô, chà, theo cách cũng kỳ lạ nốt."

Nỗi băn khoăn về Justin biến mất nhanh chóng. Vanessa bước tới, kéo ba-lô xuống và đặt nó sang một chiếc ghế cạnh quầy bar, còn cô thì ngồi lên chiếc còn lại. Có vẻ đây là một kiểu phòng khách, hoặc có lẽ là phòng khách của riêng Victor, xa xỉ và lộng lẫy hơn bất cứ nơi nào Vanessa từng đặt chân đến. Thậm chí còn cả quầy bar riêng đặc biệt này. Victor rót bia đầy ắp một chiếc cốc thủy tinh, rồi đẩy nó cho cô. Hẳn có điều gì đó anh ta không thể nói với cô ở chốn đông người, nên căn phòng kín đáo này có vẻ lý tưởng. Điều đó và việc anh ta biết tên mẹ mình là lý do Vanessa tin Victor biết về tấm bản đồ, mà cô chỉ cần có thế.

"Chúng ta đã gặp nhau à?"

"Không, nhưng tôi biết cô." Victor nói bí ẩn.

"Anh biết cả mẹ của tôi nữa."

"Bà ấy là một người phụ nữ khó quên mà."

Cô nhăn mày, gườm Victor, rồi kéo cốc bia về phía mình, đưa lên uống. Mẹ và những lon bia, Vanessa nhớ lại, cô luôn thấy bà uống bia sau khi đi săn, tắm nước ấm rồi ngả người xuống chiếc ghế dài trong chiếc RV. Bà sẽ ngồi đó thật lâu và nhìn cô làm bài tập trên chiếc bàn đối diện. Có những ngày, bà đi săn cùng những thợ săn khác và chẳng về nhà nhiều ngày, và thường vẫn có người chăm nom cô khi bà đi vắng, nhưng đôi khi lại không. Có lần là Samuel, có lần là Ed, có lần là những thợ săn khác, và khi cô lớn hơn thì là một mình. Cô luôn biết có điều gì đó đặc biệt giữa mẹ mình và Sam, nhưng không ai trong số họ nói về điều đó với Vanessa. Giờ đây, Lisa Gray chỉ còn là một ký ức, và có lẽ là ký ức đau buồn nhất của cô lẫn Samuel.

"Làm sao anh biết bà ấy?"

"Chẳng có gì là trùng hợp cả." Victor nói, uống thẳng bia từ chai. Vanessa tự nhủ rằng mình sẽ không uống ly thứ hai. "Tấm bản đồ, mẹ cô, ông nội tôi, bố và hội Valdimar."

"Vậy là anh biết lũ Valdimar." Cô nói, trút giận bằng cách uống một hơi bia thật dài. "Rốt cuộc nó là cái gì vậy? Tôi nghe một trong số chúng nhắc đến 'Vết nứt' gì đó, nhưng chẳng có nghĩa gì cả."

Victor liếm môi, rồi khoanh tay mình lên bàn và cuối cùng, Vanessa cũng nhìn anh ta theo cách nghiêm túc hơn:

"Vết Nứt là tên thông dụng của tấm bản đồ, những phù thủy hội Valdimar luôn gọi nó bằng cái tên đó. Ông nội là người Mỹ gốc Đức, nên ông gọi nó theo cái tên tiếng Đức là Himmel Tor, "Cổng Thiên đàng." Sau này tới bố tôi vẫn còn gọi thế." Victor nói xong, uống một hơi dài.

"Nghe văn hoa nhỉ." Cô buông giọng lạnh nhạt. "Nhưng những điều đó thì liên quan gì tới mẹ tôi?"


"Một cách gián tiếp thôi." Victor nói tiếp. "Ông tôi từng làm việc với Putnam Valdimar, người đã sáng lập ra hội phù thủy đó. Putnam đã chết vào khoảng những năm bảy mươi của thế kỷ mười chín vì thợ săn, để lại một đám cuồng tín cho con trai út của mình là Zachariah Valdimar."

"Chưa bao giờ nghe thấy cái tên đó."

"Chúng là hội kín mà, chỉ qua lại với Hội Mắt Thánh...." Anh ta đáp, lại uống một hơi bia dài thẳng từ chai. "Mà cái này ngon tuyệt nhỉ? Tôi mới nhập về từ Colombia, những cư dân ở đó rất sành sỏi về các chất kích thích đấy. Mấy chai bia này chẳng rẻ đâu."

Vanessa muốn khạc ra tất cả số bia cô đã uống ra khỏi họng ngay lập tức, nhưng chúng đã trôi tuột hết xuống dạ dày. Cô đẩy cái cốc ra, mặt đỏ gay, chẳng rõ vì hơi nóng của bia hay vì giận dữ.

"Đùa thôi mà!" Victor phá lên cười.

"Anh làm ơn tập trung vào vấn đề được không?" Cô gằn giọng, lông mày chau lại và cổ đắng nghét. "Zachariah ấy?"

"À ừ. Ông ta vẫn là người điều hành hội Valdimar, theo tôi biết là thế. Tôi từng làm việc cho ông ta một lần, cách đây khoảng mười mấy năm."

"Cho Valdimar sao?"

Đến đây, anh ta mỉm cười, và chẳng giống những điệu cười trước đó, lần này Victor khiến sống lưng cô lạnh toát. Cô tự hỏi anh ta có say xỉn hay phê thuốc như mình đã nghĩ, hay vẫn còn rất tỉnh táo. Victor bước vòng qua quầy bar, rồi ngồi lên một chiếc ghế tròn cạnh Vanessa:

"Ai cũng từng nông nổi một thời mà. Tôi từng nghe bố kể về tấm bản đồ, nhưng kể cả ông cũng không rõ nó là gì. Vậy là tôi tìm tới Zachariah, ông ta hứa hẹn này nọ với tôi và muốn tôi làm việc cho mình." Victor nhún vai, như thể việc anh ta làm việc cho người đàn ông máu lạnh ấy chỉ là một sai lầm chẳng đáng bận tâm và ai cũng từng mắc phải. Anh ngả người xuống bàn bar, gối đầu lên tay mình, vẫn ngoảnh lên nhìn cô.

"Chắc là vào khoảng năm chín chín gì đó." Giọng anh ta uể oải. "Ông ta muốn tôi theo dõi một người mẹ đơn thân và con của cô ta, chỉ cần đảm bảo rằng tôi không mất dấu họ."

Vanessa nuốt khan. "Mẹ tôi?"

Victor bật cười. Điệu cười của anh ta vang ra từ sâu trong họng, sặc sụa và đầy mùi rượu bia. Anh ta ngồi dậy, tóc rối hơn cả trước.

"Tôi phải nói, không ngờ đứa bé con ngày ấy lại tới gặp tôi. Tôi vẫn còn nhớ tên cô đấy, Vanny ạ." Victor vẫn không ngừng cười.

Vanessa cau mày khó chịu, nhưng không nói gì. Nỗi sợ hãi về những ký ức tồi tệ lại khỏa lấp tâm trí cô, giống như cách một người trưởng thành bắt gặp lại chứng sợ bóng tối thở nhỏ. Cô chẳng thể tập trung nổi vào một lời nào thoát ra khỏi miệng Victor nữa, tất cả những gì cô có thể nghĩ tới là mẹ mình. Vanessa nhớ rằng từ khi mình còn nhỏ, cô đã theo mẹ đi khắp nơi trên chiếc RV, từ bang này sang bang nọ, thành phố này sang thành phố kia, không quê hương, không nhà. Nhưng cô đã nghĩ vì mẹ là một thợ săn, mà một thợ săn không cần nhà để ở, chỉ có công việc để làm và mạng người để cứu. Cô chưa từng nghĩ rằng có khi nào, mẹ chỉ đơn thuần đưa cô đi chạy trốn, chẳng ở lại một nơi nào quá lâu, tự dạy cô học ngay trong chiếc RV. Mẹ lúc nào cũng sợ hãi, Vanessa nghĩ, và tim cô quặn thắt lại như đang bị ai bóp nát.

"Nhưng rồi tôi mất dấu cô." Victor nói, đã thôi cười từ khi nào. "Một thời gian sau khi tôi bắt đầu làm công việc đó, Zachariah có ý định bắt cô đi. Lão ta còn nói với tôi rằng lão sẽ thỏa thuận với mẹ cô và cho cô sự bảo vệ tốt nhất, nhưng giống như mọi lần khác, lão lại nói dối.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận