Vanessa vẫn còn nhớ chuyện gì đã xảy ra sau khi chiếc xe tải đâm chết Lisa. Sự thật là bà không chết ngay lúc ấy, có lẽ mất khoảng năm phút sau đó. Nhưng cô cũng biết rằng năm phút ấy với bà có lẽ dài hàng giờ liền. Bà đã chịu đựng hàng giờ đau đớn, cho tới khi thực sự tắt thở.
Những ký ức của Vanessa không liền mạch, phần vì đau đớn, phần vì sốc, và cũng vì cô còn nhỏ khi ấy. Cô chỉ nhớ mình đã bò lên ghế trước bằng cách nào đó, vừa khóc vừa gọi tên mẹ mình. Lisa vẫn còn thở, bà ngước mắt lên và nhìn lại cô, gương mặt bà bầm dập, bê bết máu và găm đầy mảnh kính vỡ. Cảnh tượng đó vẫn còn ám ảnh cô tới tận bây giờ.
"Chạy đi, Vanny."
Đó là những lời cuối cùng từ bà mà cô nghe được. Nhưng Vanessa lắc đầu và rên khóc như một con vật đang bị thương, hấp hối. Người cô run lên bần bật và phải khom mình mới thở được. Chẳng lời nào cô nói có nghĩa cả, chỉ thóat ra khỏi vòm họng tiếng khóc yếu ớt.
"Chúng ta sẽ ổn thôi." Lisa nói. Vanessa rướn người lên phía trước và ngả người vào lòng bà, co quắp. Cả hai đều ướt nhẹp máu lẫn nước mưa. Cô hy vọng bà sẽ cho cô một cái ôm, nhưng Lisa chẳng thể cử động nổi. Dần dần, hơi thở của bà yếu dần. Và khi áp mình vào lồng ngực mẹ, cô chẳng nghe thấy âm thanh gì nữa.
Cô đã nghĩ mình chết cùng Lisa khi ấy. Cô nhắm chặt mắt lại và nằm yên trong lòng bà, cảm thấy mình như đang lang thang giữa bóng tối, một nơi nào đó đầy tiếng gió rít, tiếng mưa xối, đầy mùi máu tanh và nỗi đau thấm lạnh người. Cô bấu chặt tay vào vai chính mình, môi bị cắn đến chảy máu, hy vọng rằng những vết thương toác trên da thịt khi chiếc xe bị va đập có thể giết mình.
Nhưng cô đã không chết.
Vanessa tỉnh dậy trên một con đường vắng, gió ở đây lặng nhưng mưa vẫn rả rích rơi. Cô bò dậy trên mặt đường lạnh lẽo, xunh quanh tối mịt và bị bao phủ bởi những đỉnh đồi dày đặc cây cối. Cô đứng dậy, chân vẫn run rẩy, và khụyu ngã ở bước đi đầu tiên. Phải đợi một lúc thật lâu sau đó, khi cơn đau đã dịu xuống phần nào, cô mới có thể đi được, nhưng rất chậm. Vanessa nhớ mình đã đi cả tiếng đồng hồ như thế, kiếm tìm một thứ gì đó không tồn tại nhưng cô vẫn tin là còn ở ngoài kia. Con đường kéo dài, rộng thênh thang, tối thẳm, và Vanessa không thể ngừng khóc. Cô khóc không còn ra tiếng, chỉ phát ra những âm thanh khản đặc kỳ lạ như một con vật bị cắt cổ, đang cố rên rỉ những tiếng cuối cùng. Một xe cảnh sát vô tình đi ngang qua và tìm thấy cô. Vanessa đã ngất trên đường đi, và khi tỉnh dậy lần thứ hai, cô đang nằm trên dãy sofa trong văn phòng một viên cảnh sát. Họ đã hỏi cô rất nhiều thứ, về những vết thương, về việc đi một mình giữa con đường trống trong mưa lạnh, nhưng Vanessa không trả lời. Miệng cô bị dính chặt bởi một loại keo vô hình, và cô thậm chí còn không khóc nổi nữa.
Tới buổi chiều hôm đó, Sam tìm tới nơi, trước mọi tên phù thủy đang đuổi theo Vanessa. Đó là lần đầu tiên những viên cảnh sát trong đồn nghe thấy một âm thanh vang lên từ cổ họng cô, một tiếng kêu méo mó khi cô cùng lúc bật khóc và gọi tên Samuel. Cô nhảy xuống khỏi ghế sofa và chạy đến ôm chặt lấy ông. Ông cúi xuống, quỳ trên gối mình, siết chặt cô vào lòng và chẳng thể nói nên lời nào. Sau này, khi nhớ lại, Vanessa nhận ra ông cũng đã khóc trước đó. Nhưng có lẽ không phải vì tìm được cô, mà vì tới chỗ Lisa quá muộn. Cô không bao giờ dám nhắc về điều này lần nào nữa.
Và cũng chẳng ai hiểu nổi, tại sao Vanessa có thể đi tới một con đường cách Blackstone gần bốn tiếng đi xe, trong khi cô cũng ở đó khi Lisa chết. Samuel đã từng hỏi đi hỏi lại cô về điều ấy, nhưng lần nào, cô cũng trả lời rằng mình không nhớ gì cả, bởi vì đó là sự thật.
"Vậy bây giờ Zachariah đang ở đâu?"
"Tôi không biết, tôi không làm việc hay liên lạc với Valdimar lần nào nữa." Tâm trí anh ta vẫn đang lạc đâu đó trong cái đêm giông bão hôm ấy. Sự tội lỗi in trong ánh mắt anh ta khiến cô không thể tức giận nổi. Victor là một trong số những kẻ đứng giữa vạch mờ của thế giới con người và thế giới ngầm, không thể dùng những định nghĩa thiện ác thông thường để định nghĩa bản chất một người như vậy. Đôi khi Vanessa quên mất mình đã xuống tay với bao nhiêu cư dân thế giới ngầm, và chẳng mảy may bận tâm vì nghĩ rằng họ chỉ là những con quái vật cần được tiêu diệt.
"Vậy tại sao anh còn giúp tôi?" Cô nói với chút bẽ bàng.
Victor nhún vai. "Tôi chỉ giúp mình thấy nhẹ nhõm hơn thôi."
Vanessa gật đầu. Cô không biết có những ai ở đó khi Lisa chết, cũng từng có ý định trả thù chúng, Samuel từng nói rằng cô có giết họ thì Lisa cũng vẫn nằm dưới mồ. Có lẽ ông đã không thể thấy trước rằng nếu chúng chết đi thì có lẽ bây giờ, cả hai sẽ không vướng vào rắc rối lớn tới thế này.
"Tôi không hiểu." Vanessa nhăn trán. "Tôi và tấm bản đồ đó liên quan gì tới nhau? Một ả phù thủy đã nói với tôi rằng nó là tấm bản đồ đánh dấu các điểm nứt vỡ không gian – thời gian tới một thế giới khác, chúng muốn gì về thế giới đó cơ chứ?"
"Tôi cũng không rõ. Valdimar không bao giờ chia sẻ thông tin về tấm bản đồ cho bất cứ ai nằm ngoài hội cả."
Vanessa thở dài. Cô kéo chiếc ba-lô qua, rồi xuống khỏi ghế và đeo nó lên vai. "Cảm ơn vì cốc bia. Và làm ơn đừng nói với ai rằng tôi đã đến đây, đặc biệt với bọn phù thủy."
"Đừng lo." Victor nhoẻn cười, anh ta làm hành động khóa miệng mình lại và ném chìa khóa đi. "An toàn chưa?"
Vanessa nhún vai, chẳng đáp lại, chợt nhớ ra Justin vẫn còn ở đâu đó bên ngoài. Cô sẽ phải tìm cậu ta, rồi tối nay, hẳn cả hai sẽ có một cuộc nói chuyện thật dài với Samuel. Vanessa cảm giác chúng không chỉ muốn tấm bản đồ mà còn nhiều hơn thế, một thứ gì đó cô đang nắm giữ, nhưng bản thân cô cũng chẳng hiểu mình nắm giữ cái gì. Lisa đã chết để bảo vệ cô, và có lẽ đây là thời điểm hoàn hảo để cô bắt chúng trả lại món nợ đó.
���x��)