Khi Vanessa tỉnh dậy, cô đang nằm giữa bóng tối. Xung quanh chẳng có gì ngoài màn đêm vô tận, nhưng rồi nơi cô đứng bắt đầu sáng lên, tựa như có một ngọn đèn vô hình nào vừa rọi xuống đầu. Vanessa đã có thể trông thấy cơ thể mình và nơi cô đang đứng bên trên. Nó trông giống một làn khói đặc, có điều bằng phẳng như nền nhà thật.
"Vanessa."
Cô giật mình, ngoảnh đầu lại, nhận ra giọng Samuel vang sau tai. Ông ngồi trên chiếc ghế sofa đặt đơn độc giữa bóng tối, gương mặt phảng phất vẻ buồn bã lẫn giận dữ.
"Bố à?" Giọng cô đầy ngỡ ngàng. "Chúng ta đang ở đâu thế?"
"Điều đó có quan trọng không?"
Cô ngẩn người nhìn ông, nhăn mày.
"Ý bố là sao?"
Người ông chùng xuống, vẻ mặt lạnh đi. Đó là vẻ mặt ông vẫn khoác lên mỗi lần cô phạm một lỗi nghiêm trọng gì đó, và để lại cho cô cảm giác mặc cảm, tội lỗi, chán ghét chính mình. Vanessa biết nguồn gốc của tất cả những cảm giác ấy là việc giữa cả hai chẳng có mối liên hệ gì, ngoài từ "thợ săn" và "Lisa." Nhưng qua bao năm, cô vẫn cố gắng lấp đầy khoảng trống mang tên huyết thống ấy, tin tưởng rằng Samuel cũng vậy. Nhưng cách ông nhìn cô lúc này khiến Vanessa cảm thấy thật đau đớn. Cô cảm giác như chẳng là gì ngoài một gánh nặng ông đã tự chuốc vào mình cả.
"Chúng ta phải ra khỏi đây." Cô ngoảnh đi, nhìn xung quanh mình. "Có lẽ là một chiều không gian nào đó, con không biết nữa, nhưng chúng ta phải ra khỏi đây thật nhanh."
"Đừng lảng tránh vấn đề thật sự nữa, Vanessa." Ông nói, và buộc cô phải quay lại nhìn. "Con nghĩ rằng con có thể che giấu mọi thứ hoàn hảo sao? Ở con hẻm ấy à?"
"Bố đang nói cái gì vậy?"
"Sự thật, Vanny." Ông thở dài và đứng dậy. "Bố quá mệt mỏi phải chạy đi chạy lại dọn dẹp những đống bừa bãi con để lại phía sau và những vấn đề của con rồi."
Vanessa vẫn đứng yên tại chỗ của mình, cắn môi, gương mặt cô nóng rát sự bẽ bàng. Cô ương ngạnh giương ánh mắt bướng bỉnh lên nhìn ông:
"Đó không phải điều con muốn, bố biết mà. Con đã ngất đi, và làm sao con biết được gã đàn ông đã giết Maraget lại cho con uống máu người cơ chứ?"
"Nếu đó không phải điều con muốn, tại sao con lại không kể với bố?"
Ông bước lại gần phía cô, và đó là lần đầu tiên Vanessa thấy ánh mắt lạnh lùng, tăm tối đó của Sam. Ông không bao giờ nhìn cô như thế, bất kể lỗi lầm cô phạm phải có lớn tới chừng nào. Cô có cảm giác như ông sẽ đánh mình vậy.
"Nhiều người đã từng cảnh báo điều này, và bố đã cố phớt lờ, nhưng họ nói đúng sau tất cả."
"Dừng lại đi." Đột nhiên, Vanessa thấy sợ, và cô lùi lại phía sau. "Bố bị làm sao thế?"
"Ta không phải bố của con, Vanny. Đừng bao giờ gọi thế nữa. Một thợ săn bình thường không thể là cha mẹ của quái vật được."
*
Cánh cửa bật tung ra khỏi bản lề, đổ rầm xuống sàn nhà ngay trước cặp mắt ngỡ ngàng và kinh ngạc của Samuel và Justin. Cả hai bật dậy, Sam với lấy khẩu súng trên bàn bếp nhưng quá muộn. Shawn đã bước vào trong, và chỉ bằng một cái hất tay, Sam đập mình vào cạnh tường rồi ngã xuống sàn nhà. Justin cũng không ngoại lệ. Đầu cậu đập vào chiếc bàn kính, tới nỗi lớp thủy tinh vỡ nát và cậu ngất đi.
"Làm ơn, đừng thô lỗ thế." Shawn nói. Annie bước sau cậu, và Samuel không thể rời mắt khỏi bà ta. Gương mặt Annie vô cảm, lạnh nhạt nhìn ông rồi liếc sang chỗ Justin. "Bọn tôi chỉ ghé qua chút rồi sẽ đi ngay, đương nhiên là cùng với tấm bản đồ mà tôi đã nói đến lần thứ một ngàn, cùng với cậu trai dễ thương đằng kia. Cô có nghĩ tôi hơi quá tay không?"
"Đừng lắm lời nữa, Shawn."
"Phải rồi. Đằng nào nó cũng sẽ chết."
"Vanessa đâu rồi?" Samuel nói, gương mặt ông chuyển sang màu đỏ gay gắt vì cơn đau và vì không ngừng cố gắng thoát khỏi câu thần chú khiến cơ thể ông tê cứng, dính chặt vào sàn nhà. "Nếu mày đụng tới con bé..."
"Thôi thôi, bỏ qua phần đe dọa, làm ơn." Shawn nói. "Nó không chết dễ thế đâu. Bây giờ thì, tấm bản đồ đâu rồi Sammy? Có trong căn hộ này không nhỉ?"
"Sao mày không thử đi tìm đi?" Samuel nói.
"Thế chắc là không rồi." Shawn nói, rồi quay sang nhìn Annie. "Sao thế nhỉ? Cách tiếp cận của tôi vô dụng vậy cơ à?"
"Để đó cho tôi." Annie nói, và xắn tay áo của mình lên. Bà lột đôi găng len ra, và để lộ những đốt ngón tay bằng gỗ, nom như tay một con rối. Samuel cau mày nhìn, cơn giận vì bị Annie chơi xỏ bùng lên trong thanh quản. Ông không hiểu tại sao mình lại thuê vào đúng căn chung cư của một phù thủy hội Valdimar, liệu chỉ là vô tình hay có sự sắp xếp nào đó khác.
Annie giơ hai bàn tay lên, và mắt bà ta dừng ở chỗ Justin. Khi bà ta cử động những ngón tay gỗ như đang điều khiển một con rối, giọng rành rọt cất lên:
"Leve non, nanm nan undeath la."
Justin đột ngột thức dậy, máu rỉ ra từ đuôi mắt cậu ta. Cậu ta bám vào chiếc ghế để đứng dậy, nhưng khi Samuel nhìn vào cặp mắt cậu, ông chẳng nhìn thấy gì ngoài sự mất trí và vẻ điên loạn.
"Không, đừng nghe theo cô ta, Justin." Samuel nói. Ông nhận ra Shawn đã trả lại tự do cho cơ thể mình, liền gượng ngồi dậy và lùi lại. "Cháu có thể chống lại câu thần chú mà."
"Không, cậu ta không thể đâu." Shawn nói, rồi mỉm cười với Annie, dù bà ta chẳng buồn đáp lại hắn. "Đây là lý do tôi yêu thích Voodoo hơn hết thảy mọi loại phép thuật."
Những ngón tay của Annie cử động, và đột ngột, Justin lao tới, tiếng gào phát ra khỏi cổ họng cậu và xé nát không khí nghe chẳng giống con người, mà giống một con dã thú đang chuẩn bị tấn công kẻ thù hơn. Samuel định đứng dậy, nhưng bị cậu ta xô xuống đất. Đôi mắt Justin chuyển sang đỏ rực như máu đặc, và khi gào vào mặt ông, cặp răng nanh nhọn xuất hiện. Cậu ta bị chặn lại bởi bàn tay rắn chắc của Samuel, nhưng dường như câu thần chú khiến Justin khỏe lên gấp đôi, hoặc vì đang sử dụng sức mạnh của ma cà rồng. Ông có cảm giác như nếu mình nới lỏng cánh tay ra, dù chỉ một chút thôi, thì hàm răng đó sẽ là thứ cắm vào cổ ông. Những đường gân hằn trên cổ và mặt Sam nổi rõ lên thành lằn xanh, và ông gằn lên một tiếng dằn dữ. Samuel nhích mình qua bên phải và dùng chân chống xuống sàn để lấy đà lật Justin xuống, ông nắm nhiều lợi thế hơn khi đè cậu xuống sàn nhà và tung một cú đấm vào hàm Justin với hy vọng cơn đau có thể kéo cậu ra khỏi bùa chú.
"Mọi chuyện sẽ kết thúc như vậy đấy Sam, nếu tôi không được trả lại tấm bản đồ." Shawn nói. "Thằng nhóc sẽ vẫn tiếp tục tới khi nào nó giết được anh, và sau đó nó cũng về chầu cùng."
Samuel không có thời gian đáp lại Shawn hay để mình bị sao nhãng. "Dừng lại đi, Justin." Ông thét vào mặt cậu. "Cháu có thể giành lại quyền kiểm soát mà, tỉnh lại đi!"
Justin đáp lại bằng một tiếng gào và sự điên dại trong đôi mắt. Samuel không thể nhận ra thằng nhóc ít lời mà ông ngồi cạnh khi nãy nữa, như thể ông đang đối mặt với một con thú hoang dã chưa được thuần hóa nhưng lại không thể làm hại nó. Nếu ông giết chết cậu, dù chỉ là lỡ tay, thì hậu quả sau đó sẽ rất khủng khiếp.
Samuel đấm thêm một lần nữa vào hàm cậu ta, mũi và mặt. Mỗi lần như vậy, ông đều cảm thấy như mình đang làm một việc rất sai trái nhưng lại không thể dừng lại. Ông sẽ phải tiếp tục cho tới khi thằng nhóc ngất hẳn, hoặc ít nhất là yếu đi.
Quai hàm Annie bạnh ra, bà ta nghiến răng và gạt mạnh những ngón tay trên không trung. Justin đột ngột bật dậy, cùi tay cậu đập mạnh vào thái dương Samuel và những cái móng tay dài, nhọn hoắt như vuốt thú của cậu cào mạnh lên vai ông, xé cả lớp vải áo và để lại ba vết thương sâu từ bả vai xuống bắp tay. Ông không thể kìm nén một tiếng gằn đau đớn, rồi mất sức và khuỵu sang bên cạnh, chỉ có thể chống mình dậy bằng cánh tay còn lại.
Annie nhận thấy sơ hở của Samuel khi ông bị thương, và không để cho Justin ngừng lại. Cậu vồ tới, định đẩy Samuel ngã xuống sàn lần nữa, tay nhắm đến cổ ông. Samuel đã túm được cổ tay cậu, nhưng cơ thể ông không đủ khỏe để đánh tay đôi với một ma cà rồng. Nếu có thể, ông sẽ đạp Justin ra để với lấy con dao trong bếp và cắt đầu cậu - đó là cách mà ông sẽ làm nếu cậu chỉ là một con ma cà rồng bình thường. Nhưng lúc này, Samuel không thể làm vậy, và mỗi bước ông nhượng bộ, Justin càng lấn đến, quyết xé nát cổ họng ông. Sam vẫn không ngừng chống cự. Ông đạp vào bụng Justin để cậu lùi lại, bồi một phát nữa vào đầu để cậu lùi khỏi ông và dùng hết sức lực còn lại để có thể đứng lên. Ông sẽ cần một sợi dây để trói cậu, có thể là một sợi xích hoặc còng tay, nhưng những thứ đó nằm trong phòng ngủ của ông. Khi Samuel tưởng như Justin đã hơi đuối sức, ông bò dậy, chân run rẩy, gương mặt đầy máu và cơ thể đầy vết thương. Shawn vẫn đứng ở cửa, dậm chân vẻ sốt ruột. Ông thì hướng sự chú ý vào Annie, và bỗng đổi hướng, thay vì vào phòng mình để lấy sợi xích, thì lao về chỗ Annie.
"Lùi lại nào." Shawn nói, gạt tay, và đầu gối Sam khuỵu xuống. Tiếng "rắc" vang lên nghe thật rõ, và ông thét lên vì đau, sau đó ngã sõng xuống sàn nhà, người tê dại, không thể cử động được.
Ở phía sau ông, Justin đứng dậy. Cậu gầm gừ trong họng tiếng của loài dã thú, và bước tới chỗ Samuel.
*
"Dừng lại đi." Vanessa nói. "Làm ơn."
Trong bóng tối, Sam đang túm lấy cổ áo của cô, nhấc cô lên khỏi mặt đất. Cô biết người đàn ông đang đứng trước cô và đánh cô tới dập dụa không phải bố mình, nhưng cũng chẳng hiểu vì lẽ gì, cô không thể đánh lại ông. Cô giận dữ vì hắn dám dùng vẻ ngoài của Samuel để đánh cô và nói những lời cay nghiệt, nhưng cô còn giận mình hơn vì biết mọi điều hắn nói là đúng, và cô là một con quái vật, một gánh nặng cần được rũ bỏ.
Đây có thể là ảo giác, Vanessa nghĩ, nhưng những cơn đau là thật. Mọi thứ đều rất thật.
"Mọi chuyện sẽ không kết thúc dễ thế đâu, Vanny." Sam nói. "Không đời nào, cho tới khi con nói cho ta biết, con giữ tấm bản đồ ở đâu."
"Ông sẽ chẳng có được một lời nào từ tôi cả." Vanessa nói. Máu chảy xuống từ cánh mũi cô, mặn chát trong miệng, gương mặt cô sưng lớn, bầm dập, thâm tím và đầy máu. Cô không còn dù chỉ một chút sức lực để chống lại ông ta.
"Tấm bản đồ đã nhuốm máu của rất nhiều người." Người đàn ông nói tiếp bằng giọng của Samuel. "Con muốn máu của mình và của gia đình mình làm nó tanh hơn chứ?"
Cô không đáp lại. Qua đôi mắt sưng vù và đau điếng, cô chỉ nhìn thấy bóng tối. Vanessa chợt nhận ra mình đã mất bao nhiêu thứ và để bao nhiêu người đổ máu chỉ vì một thứ chẳng hề liên quan tới mình. Cô không đủ khả năng để làm điều này, càng không thể liều lĩnh để đánh mất thêm bất cứ thứ gì nữa. Lúc này, cô thậm chí còn không có một mẩu vũ khí trong tay, cũng chẳng còn sức lực để gượng dậy.
"Bi kịch cứ lặp lại." Sam thả cô xuống đất, và cô ngã nhào. Ông quỳ một gối xuống cạnh cô, nâng đầu cô lên bằng bàn tay mình. Trong tay ông ta là một bình thủy tinh đầy máu, máu của chính ông. "Lặp lai, và lặp lại. Người ta chẳng bao giờ nhận ra khi nào thì nên dừng lại và khi nào thì nên chấp nhận cả."
"Không." Giọng cô yếu ớt. Cô nhìn theo cái bình thủy tinh, và nỗi sợ dâng lên, ngập ngụa trong tâm trí cô như hắc ín nóng. Vanessa muốn la hét, cô bám tay mình vào tay Sam để đẩy ông ra, nhưng chút sức lực yếu ớt của cô chẳng thể chống lại ông.
"Ta tin là con sẽ nhận ra thời điểm con phải chấp nhận rằng mình vẫn chỉ là một đứa trẻ yếu đuối, chẳng thể làm gì để bảo vệ chính mình, huống hồ là người con quan tâm."
Người đàn ông ngồi thẳng dậy, và mặc cho những móng tay của Vanessa cắm vào tay mình, ông ta vẫn dốc ngược cái bình, kề miệng bình vào miệng cô và để cho máu ở bên trong chảy thẳng xuống cuống họng Vanessa. Cô không thấy đói, cô cũng không thấy nó ngon lành như cô từng tưởng tượng mỗi khi phần tối trong cô cào xé bao tử đòi máu tươi. Nó tởm lợm, tanh nồng, có vị của cái chết, của sự đau đớn và nhấn chìm cô trong nỗi sợ của chính mình.