Đây không phải lần đầu tiên Vanessa lại phải thu dọn đồ đạc của mình trong vỏn vẹn chưa đến ba mươi phút, quyết định bỏ lại cái gì và cái gì thì không. Cô và Sam vẫn thường làm thế dù không phải lúc nào cũng gấp rút và vội vã như những phạm nhân nhà tù bỏ trốn, hay những nhân chứng quan trọng cần được bảo vệ buộc phải tìm đường thoát thân dưới sự truy đuổi nguy hiểm nào đó. Vai trò của cả hai lần này có chút đảo lộn, khi mà thợ săn trở thành kẻ bị săn đuổi. Cô không có nhiều thời gian, Vanessa biết thế, vì cảnh sát sẽ đến đây sớm thôi và lúc đó cả hai phải đi thật xa rồi. Cô vơ vội những thứ đồ đạc cần thiết của mình vào trong túi hành lý, hầu hết là quần áo, sách và những bản ghi chép, cùng với một vài đồ cá nhân. Tất cả chỉ có vậy, và khi mọi thứ đã nằm gọn trong túi rồi, căn phòng ngủ của Vanessa trở nên trống trải với những thứ đồ nội thất tối giản hết mức. Cô để chiếc túi hành lý sang bên, mặc áo khoác vào và ngẩng nhìn ống thông hơi trên bức tường đối diện. Nó cao sát trần nhà, được chắn lại bằng một tấm kim loại mỏng với đinh ốc đã long ra cả. Vanessa xỏ vào đôi găng tay vải hở ngón, rồi lùi lại lấy đà. Cô chạy bước lớn, nhảy lên giường rồi bật mình lên, bám tay vào tấm kim loại để ném nó xuống. Cô tiếp đất trên tấm đệm mà giờ chẳng buồn màng đến việc mình đang giẫm gót giày lên nó nữa. Vanessa lùi vài bước và bật nhảy lên lần nữa, gối tựa vào tường để đẩy người lên trong khi tay bám vào mép ống thông gió. Mọi chuyện sau đó dễ dàng hơn vì tay cô đã có điểm tựa, bấy giờ chỉ cần nhấc mình lên dần, rồi bò nửa thân vào trong cái ống hẹp, với tay lấy cuộn bản đồ đang nằm im trong đó, dưới sức nặng của một cuốn sách. Cô mặc kệ cuốn sách vẫn nằm trong đường ống, lấy tấm bản đồ xuống và nhảy khỏi giường.
"Con xong hết rồi chứ?" Samuel xuất hiện ở ngưỡng cửa, xách trên tay túi hành lý của mình.
"Vâng." Cô đáp, nhét tấm bản đồ vào ba lô, đeo nó lên vai và nhấc quai túi hành lý của mình lên. "Không phải con muốn cằn nhằn, nhưng có lẽ chúng ta nên xem xét lại cách cất giấu thứ này. Cứ như con đang đeo một bọc bom sau lưng ấy."
"Biết sao được." Samuel chậc lưỡi và quay ra ngoài. Vanessa vội bước theo, cẩn thận tránh những miếng kính lớn nằm trên mặt đất. "Nơi an toàn nhất lại là nơi nguy hiểm nhất đấy."
"Bọn chúng chỉ việc xuất hiện và giật cái ba lô ra khỏi con thôi." Cô lãnh đạm đáp lại, đoạn liếc sang Justin. Cậu đang đứng tần ngần ở gần cửa ra vào, trông cùng lúc vừa đáng thương, vừa khôi hài với vẻ mặt sốt ruột và khổ sở vì mệt lẫn đau. Kể cả có băng bó lại hay không thì những vết thương của cậu ta vẫn còn nguyên đó. Người cậu khom xuống, gần như đang dựa vào tường, có lẽ một phần bởi sức nặng của thứ đang xách trên tay. Đó là chiếc hộp gỗ thông mà Samuel vẫn luôn mang theo sát mình, được đặt dưới gầm giường của ông. Nó phải nặng gấp đôi số hành lý Samuel mang theo, nên trông cậu xoay sở để vác được nó khiến Vanessa không thể không bật cười. Còn cậu chỉ quắc mắt đáp lại, bước ra hành lang trước.
"Bố thì nghĩ lúc này chúng sẽ phải né con ra đấy." Samuel nói. Ông đi trước cô, giọng nghe nhẹ nhõm và thậm chí có chút đùa cợt. Hẳn ông đang ám chỉ tới điều cô đã làm với cả tầng chung cư này, biến nó thành bãi chiến trường chỉ trong một nốt nhạc.
"Con sẽ không tự mãn thế đâu."
"Không sao?" Ông đáp lại bằng giọng vui vẻ, và giờ thì Vanessa đã có thể chắc chắn rằng ông đang chọc khoáy mình, vì tiếng cười đó của Sam chỉ có một nghĩa duy nhất là thế mà thôi. "Con ấy à?"
"Sao cũng được. Đi mau lên, Samuel." Cô xịu mặt xuống và đáp, bởi vì lúc đó vừa bước qua một vết nứt lớn trên sàn nhà và vẫn không quên rằng chúng là "thành quả" của mình. Thay vì mối băn khoăn sức mạnh đó có từ đâu ra, cô lại đâm tò mò về việc nó là gì và có giới hạn lớn tới mức nào. Phần khác, Vanessa thấy nhẹ nhõm, trước đây cô có thể bị đánh tới bầm dập hay sắp chết, nhưng giờ thì mọi chuyện đã thay đổi. Có lẽ đó là lý do tại sao Samuel cũng chẳng buồn lo lắng về việc cô sở hữu sức mạnh kỳ lạ đó. Dù nó bắt nguồn từ đâu, đó cũng không phải vấn đề ưu tiên lúc này.
Vanessa dừng chân, nhìn về phía phòng của Sienna. Một đường nứt lớn chạy dọc trên thân gỗ cánh cửa, rồi đâm tủa ra những đường nứt mảnh hơn. Cánh cửa xộc xệch và trông như sắp đổ đến nơi, tất cả dậy lên trong cô cảm giác như mình đang bỏ sót lại một thứ gì đó phía sau, níu chân cô lại và khiến cô không thể nhẹ nhõm rời khỏi nơi này.
"Vanny?" Samuel gọi cô, nhưng cô không quay đầu lại.
"Bố đi trước đi." Vanessa đáp bằng giọng dịu dàng hiếm thấy. "Con sẽ đuổi theo sau."
Theo ánh mắt của cô, Samuel nhìn cánh cửa với số 403 nằm cạnh phòng mình. Ông gật đầu, vẻ thông cảm và nhẫn nại:
"Được rồi, bố sẽ chờ ở xe nhé."
Vanessa chờ cho cho Samuel và Justin biến mất dưới dãy cầu thang bộ, rồi bước đến và gõ cửa phòng Sienna. Cô thậm chí còn chẳng biết mình sẽ nói gì với cô ta nếu cô ta ra mở cửa, hy vọng rằng cô ta sẽ không đóng sầm nó lại trước mặt mình, một phần là bởi có lẽ cánh cửa này sẽ bung nốt ra khỏi bản lề nếu cô ta làm thế thật.
Sienna mở cửa bằng một cái giằng tay giận dữ, rồi đứng trước mặt cô với cặp mắt và sống mũi đỏ lựng. Sự căm ghét của cô ta dành cho Vanessa hằn trên cái mím môi đến cái chau mày, rồi cô ta nhịp nhịp chân sốt ruột, lời nói cất lên thì đầy đe dọa:
"Cái gì?" Rồi Sienna liếc nhìn túi hành lý Vanessa xách theo mình. "Cô rời đi hả? Tốt quá. Hãy đi xa xa vào, tới chỗ rừng rú nào mà cô không làm hại ai được ấy."
"Tôi không có ý mang lại bất kỳ rắc rối nào." Vanessa đáp, cố gắng nắn cho lời nói mình nghe chân thành nhất, điều mà ít khi cô làm và thường chỉ lúc không chịu đựng thêm cảm giác mắc nợ ai. "Esme, cậu, hay bất kỳ ai, tôi không hề muốn hại họ."
Sienna cắn môi và nhìn xuống chân mình. Vanessa chợt nhận ra cô ta đang kìm nén nước mắt bằng cách bấu vào lòng bàn tay:
"Tạm biệt, Vanessa."
Dứt lời, Sienna đóng cửa. Cánh cửa khẽ rung lên và cô đã thoáng nghĩ nó sắp đổ sập, nhưng ngược lại, nó lại vẫn đứng vững, lạnh lùng và im ắng, một cách nói khác của việc cô ta sẽ chẳng bao giờ tha thứ cho cô. Ánh mắt và lời nói của Sienna mắc kẹt lại trong đầu cô, một lưỡi dao sâu hoắm và xoáy vào tận dạ dày. Cô muốn gõ cửa lần nữa, nhưng biết trước rằng kết quả vẫn vậy mà thôi. Vanessa không ưa Sienna, nhưng điều đó chẳng có nghĩa gì nữa khi mà cô đã gián tiếp tước đi em gái của cô ta. Cô quay người, bước khỏi, lại bắt gặp mình đang trốn chạy. Cô không thể mường tượng nổi đến cảm giác cô ta đang trải qua - nỗi đơn độc khủng khiếp như thể đang đứng bên rìa thế giới và hoàn toàn, hoàn toàn, chỉ có một mình.
*
Vanessa ngủ thiếp đi trên mép phải chiếc giường nhà nghỉ, giày vẫn xỏ ở chân, một cuốn sách với biểu tượng ngôi sao năm cánh và chữ "Black Grimoires" in ngoài bìa đặt trên ngực cô. Tay phải của cô vắt qua đầu, tay còn lại bám hờ ở mép cuốn sách, mắt khép chặt và hơi thở nhọc nhằn. Samuel bước vòng qua chiếc giường, lật tấm chăn mỏng lên và đắp cho cô. Rồi ông nhẹ nhàng lấy cuốn sách ra, gấp nó lại và đặt ở cuối giường.
Nếu Vanessa giết thời gian bằng cách ngủ gật, thì Justin lại ép mình tỉnh táo và làm bài tập. Cậu không thấy có cách nào khác khá hơn để làm mình sao nhãng ngoài việc đó. Dù vậy, cậu vẫn không ý thức được một chân mình đang rung đều khi ngồi trên ghế, đôi khi lại đổi bên. Nỗi lo lắng bủa vây quanh cậu, và lại kéo đến trong vô thức, tới khi cậu nhận ra thì mình đã lạc trong những suy nghĩ đó rồi. Cậu nháp kín trang giấy một cách không cần thiết, đôi lúc lại thở dài và liếc sang nhìn điện thoại mình.
"Chuyện gì thế?" Sam nói, kéo một chiếc ghế ra và ngồi xuống cạnh. "Trông cháu căng thẳng quá."
Justin mỉm cười, nhưng không được tươi tỉnh cho lắm. Cậu dùng một quyển sách che chiếc điện thoại đi, hy vọng sự sao nhãng sẽ vì thế mà giảm bớt.
"Bác thì không sao?" Justin đáp. Cậu đã để ý thấy Sam nãy giờ chẳng mấy lúc dừng chân. Ông bước đi bước lại trong căn phòng có vẻ sốt ruột, khi ra khỏi căn phòng nghỉ, khi lại quay vào, tựa như một con bọ que bị nhốt trong hộp đang tìm đường ra. Ông đang chờ đợi luật sư sẽ biện hộ cho họ trong phiên tòa, nhưng cả buổi chiều sắp hết mà vẫn không có ai xuất hiện cả.
"Một chút thôi." Ông đáp. Nhìn về phía Vanessa. "Bác có thể hỏi vài thứ được chứ?"
"Việc gì ạ?" Justin đã để ý thấy cái liếc của Sam, và cậu trả lời không mấy ngần ngại vì thực sự chẳng biết về Vanessa nhiều đến thế.
"Cháu và Vanessa thân thiết tới mức nào?"
Cậu nhướn mày. "Bọn cháu mới biết nhau được gần một tuần thôi, Sam."
"Bác chỉ tự hỏi nó có nói chuyện với cháu nhiều không."
Samuel đáp bằng một tiếng thở dài và cái nhăn mày lo lắng. Đó là nét mặt mà Justin vẫn thấy xuất hiện trên gương mặt những ông bố bà mẹ có những đứa con khó bảo, nhưng vẫn bất chấp mà lo lắng cho chúng. Cậu có cảm giác rằng giữa Samuel và Vanessa đã có một trở ngại nào đó xuất hiện từ khá lâu rồi, và họ vẫn vật lộn để giải quyết điều đó.
"Cậu ấy có vẻ bị ảnh hưởng bởi việc Esme bị giết." Justin nói, nhớ đến việc cô bỏ ra ngoài trường học và tới ngồi ở đài phun nước sáng nay. "Mặc dù cháu không nghĩ họ thân thiết gì."
Ở giường, Vanessa lật mình, nằm úp xuống và kéo chăn lên cổ.
"Đó là chuyện thường của thợ săn." Samuel nói, mỉm cười buồn bã. "Đôi khi bác nghĩ số người đã chết vì mình còn nhiều hơn số người được cứu. Nhưng bác cũng từng nói với con bé là nó không thể cứu được tất cả mọi người."
"Tại sao bác để cậu ấy bắt đầu sớm như vậy?" Justin tò mò hỏi. "Cháu chưa thấy thợ săn nào trẻ như Vanessa."
Samuel mỉm cười, khiến sự hiếu kỳ dâng lên trong cặp mắt của Justin. Hẳn ông đang hồi tưởng tới điều gì đó về Vanessa:
"Cháu nghĩ bác có thể ngăn cản con bé sao?" Ông nói. "Bác đã thử rồi, rất nhiều lần ấy, bằng mọi cách. Và đoán xem, con bé tự học cách dùng súng bằng internet và bắt chước các thợ săn nó gặp được. Nó tìm cách bám theo bác mỗi lần bác đi săn, và nếu bác không cho thì nó sẽ tìm cách khác."
"Vậy cũng được sao?"
Samuel nhún vai, không thể nói là không có chút tự hào trong giọng ông. "Trong hầu hết thời gian đó, nó tự học mọi thứ."
"Vẫn quá nguy hiểm." Justin đáp bằng cái lắc đầu. Nếu cậu chỉ là người thường, hẳn sẽ tỏ ra ấn tượng hơn thế. Nhưng cậu ý thức được những mối nguy hiểm đến từ công việc của một thợ săn, và để một người dấn thân vào thế giới đó từ khi còn nhỏ không phải điều mà Justin nghĩ là bình thường. Cậu nhìn thấy vẻ bình thản của Vanessa khi cô chiến đấu, đổ máu, chẳng hề sợ hãi trước việc bóp cò súng và tước đi mạng sống ai đó. Cậu sẽ chẳng bao giờ có gan làm vậy, khi mà bản thân phải đứng giữa hai thế giới khác nhau và nhận ra giết chết một sinh vật bóng tối cũng chẳng khác giết người thường là mấy. Cùng tội lỗi, cùng sự bạo lực và tàn nhẫn, cùng nỗi sợ.
"Có thể bác không nhận ra điều này." Justin nói. "Nhưng cậu ấy đang sợ hãi."
Samuel gật đầu, không tỏ ra ngạc nhiên nhưng nhìn nét mặt ông, Justin biết mình đã nói ra một điều mà có thể trước đây bản thân Sam ít không chú ý đến. Cậu không hiểu tại sao ông có thể không cảm nhận được điều đó, khi mà nỗi sợ hãi tỏa ra từ Vanessa như thể là một thứ mùi hương riêng. Cậu cảm thấy nhẹ nhõm hơn khi mình nói ra điều đó hộ Vanessa, như thể vừa rồi cậu đã phần nào hàn gắn lại những vết nứt giữa họ vậy.
Vanessa cựa mình trên giường. Lần này cô đạp chăn ra và tỉnh dậy cùng với một cái ngáp dài.
"Mấy giờ rồi? Chúng ta đi ăn được chưa vậy?"
Sam ngoái ra sau, nhìn cô. "Con đói à?"
"Không hẳn." Cô đáp, rồi xuống khỏi giường. "Con nhìn thấy một quán ăn tối gần đây, họ đang giảm giá burger."
"Biết đâu chúng ta gặp may." Justin đóng cuốn vở trên bàn lại và đứng dậy. Ở bên cạnh cậu, Samuel cũng rời khỏi ghế. "Có thể cậu ấy sẽ chết vì bệnh tim mạch chứ không phải do bọn phù thủy."
"Hai người đang nói dở chuyện gì vậy?" Cô cau mày và khoác áo vào người. "Tôi sẽ chết như thế nào sao?"
"Đại loại thế." Justin đáp. Samuel không nói lời nào, những cũng mỉm cười theo.
"Đừng có suy tưởng vớ vẩn." Cô cau có. "Cậu nghĩ tôi dễ hạ thế sao?"
Justin nhún vai. "Tôi chỉ hy vọng cậu biết mình đang làm gì. Vậy thôi."