Khi Vanessa lấy lon coca lạnh từ máy bán hàng tự động trong quán ăn ra ngoài, Justin và Samuel mới gọi xong món. Cả ba tạt qua một cửa hàng nhỏ trên đường Rivington, không cách xa nhà trọ là bao. Quán ăn có tên Falafel Guys, khá khiêm tốn nhưng lại gây được cảm giác dễ chịu bởi không gian bao quanh đều là gỗ và tường gạch đỏ. Cả ba ngồi ở góc bàn bên phải, gần tường và ngay bên dưới một bức tranh lớn có nền màu đen, cùng những mảng màu trừu tượng nhiều màu sắc bên trên. Vanessa ngồi xuống ghế. Lát sau, người phục vụ trong chiếc áo len màu đen bước đến và đặt xuống những đĩa thức ăn còn nóng hổi:
"Falafel salad, bánh sandwich hummus và burger cừu cho cô bé này. Mọi người còn muốn thêm gì không?"
"Vậy là đủ rồi, cảm ơn cô." Samuel nói, trong lúc Vanessa kéo đĩa burger lại gần mình hơn. Đôi mắt cô sáng lên, vẻ mặt uể oải, cau có tan biến, cho dù việc cô thấy đói chỉ là lời nói dối. Vanessa chỉ đơn thuần thèm nhớ vị của burger và thịt, và cô cũng biết hai người còn lại đã kiệt sức sau ngày hôm nay rồi.
Chiếc tivi treo tường của quán ăn đang bật, phát bản tin thời sự về một vụ rò rỉ khí ga. Lần đầu tiên Samuel thấy bản tin đó là vào đầu giờ chiều, vốn chỉ là một tin vắn. Nhưng ông biết nó sẽ còn được nhắc tới vài lần nữa trong hai, ba ngày tới, cùng với những vụ việc tương tự nếu có. Cả ba người đều ngẩng lên nhìn, vừa ăn, vừa chăm chú xem bản tin.
"Họ tin thật sao?" Justin nói. "Làm gì có vụ nổ ga nào có thể bắt nguồn từ giữa hành lang và chỉ làm vỡ kính chứ?"
Mắt Vanessa vẫn dán chặt vào màn hình tivi cùng những con người không biết chuyện gì thực sự xảy ra lúc đó đang được phỏng vấn. Có quá nhiều lỗ hổng, cô nghĩ, Hội Thợ săn khó lòng mà đắp kín nó. Họ chỉ có thể lấp liếm với cảnh sát và dư luận, rồi để vụ việc tự chìm vào quên lãng mà thôi.
"Họ phải tin thôi." Samuel đáp. "Dù thế nào thì cảnh sát cũng chẳng thể giải thích được những điều liên quan đến phép thuật."
Justin chau mày băn khoăn, còn Vanessa thì liếc nhìn Samuel khi ông nói điều giống hệt cô đã nghĩ.
"Không có ai nghi ngờ những điều này sao?"
"Có chứ." Ông mỉm cười. "Vẫn còn một đám người ngoài kia đang đào bới các vụ việc kỳ lạ để chứng minh cho thế giới rằng có một thế giới ngầm tồn tại song song. Nhưng may mắn là chẳng mấy ai tin họ cả."
"Có nhiều người cũng biết, nhưng chỉ là họ không bô bô cho cả thế giới thôi." Vanessa vừa nói, vừa nhồm nhoàm ăn.
"Mọi thứ đơn giản hơn khi con người không tin vào quái vật." Samuel đáp, bắt đầu bữa ăn của mình sau hai người còn lại.
Vanessa lại liếc nhìn lên chiếc tivi. Lần này, cô trông thấy Sienna đứng phía sau một người phụ nữ đang được phỏng vấn. Cô ta tránh mặt đám đông và gắt gỏng khi ai đó hỏi chuyện, có lẽ điều đó cũng tốt, Vanessa nghĩ, vì ít ra cô ta cũng biết giữ miệng về Samuel và cô.
Tiếng chuông điện thoại vang lên, nhưng Vanessa biết tiếng piano đó không phải chuông của mình. Samuel lúng túng đặt dĩa xuống và nhấc máy:
"Tôi nghe đây."
Một quãng yên lặng ngắn ngủn, rồi gương mặt Samuel giãn ra vẻ nhẹ nhõm.
"Ừm... Ông tới quán Falafel Guys, đường Rivington được chứ?... Tốt rồi, cảm ơn."
Đoạn thoại nhanh chóng kết thúc bằng việc Sam gác máy và đặt chiếc điện thoại lên bàn. "Emerson French, luật sư của chúng ta. Ông ấy sẽ đến đây khoảng năm phút nữa."
"Tại sao con có cảm giác rằng ông ta sẽ chẳng giúp được gì nhiều nhỉ?" Vanessa nói. "Bố thuê ông ta à?"
"Không. Ông ta là luật sư Hội Mắt Thánh phân bổ để biện hộ cho chúng ta." Samuel đáp, cùng một tiếng thở dài, cho một miếng cà chua và rau trong đĩa salad vào miệng. "Bố cũng không hy vọng rằng họ sẽ cử một người giỏi tới."
"Hoặc hy vọng rằng chúng ta sẽ thắng." Vanessa đáp với giọng thất vọng. Cô không thể nào gạt bỏ được suy nghĩ đó ra khỏi đầu, lẫn cảm giác khả năng mình có thể đánh bại được hội Valdimar ngày càng thấp đi.
"Cháu vẫn còn ở đây mà." Justin đáp, cố gắng tỏ ra lạc quan. Nhưng đáp lại cậu chỉ có cái lắc đầu của Vanessa:
"Đến nước này mà cậu vẫn cho rằng có bọn tôi có thể đặt kỳ vọng vào cậu sao?"
"Vanny." Giọng Samuel nhẹ nhàng nhưng nghiêm khắc.
Cô đáp lại bằng một cái đảo mắt bất mãn và sự im lặng.
Lát sau, cánh cửa kính của quán ăn lại mở ra, và một người đàn ông mặc suite xám bước vào. Mái tóc ông ta đã ngả hẳn sang màu trắng, mang một cặp kính dày với dây đeo kính kim loại. Bộ suite ông ta mặc trông cũ kỹ và lỗi mốt, nom như lấy từ một bộ phim về những năm tám mươi với cà vạt caro nhàm chán. Ông ta nhìn quanh quán ăn, rồi ngay lập tức trông thấy bàn ăn của Samuel và bước lại gần, xách theo một chiếc vali mỏng màu gỗ.
"Ông Emerson." Samuel đứng dậy, mỉm cười và bắt tay với ông ta, rồi nhường chiếc ghế ngoài cho người đàn ông nom như bước ra từ viện dưỡng lão đó. "Ngồi đi, chúng tôi đang chờ ông đấy."
Người đàn ông đáp lại bằng một nụ cười thân thiện và chất giọng của những người đang bước vào thời kỳ lão hóa:
"Đây là con anh à?"
"Chỉ đứa con gái thôi, vâng." Samuel đáp và ngồi xuống cạnh anh ta.
"Ngạc nhiên đấy. Tôi thấy nó giống nhau hơn là giống anh." Ông ta nói và cười một tràng dài, tự biến câu đùa giỡn của mình thành thứ khiến Vanessa khó chịu. Cô cau mày, còn Justin chỉ im lặng.
"Chúng tôi đang hy vọng ông sẽ mang về chút lợi thế trong vụ kiện ngày kia." Samuel nói. "Dù có vẻ hơi quá sức với bất kỳ ai trong chúng ta."
"Không đùa được đâu." Emerson nói và đặt chiếc vali xuống đất. "Như kiến chọi đá vậy."
Vanessa đảo mắt, đặt chiếc bánh xuống một cách bất mãn và bật mở lon nước. Cô không có nhiều hy vọng vào vị luật sư mà Samuel nhắc tới, nhưng tới khi ông ta bước qua cánh cửa đó thì phần hy vọng còn lại đã tan biến sạch.
"Anh có gì rồi?" Ông ta nói, rồi vẫy gọi người phục vụ quán và gọi một suất súp đậu lăng và nước lọc.
"Không nhiều lắm." Samuel hất đầu về phía Justin. "Bọn tôi giữ được nhân chứng duy nhất. Ngoài ra còn có một đoạn video quay được gã phù thủy đã giết vợ chồng nhà Evans, cũng là nhân chứng. Xác của hắn ta Hội Thợ Săn đang giữ. Bọn tôi cũng có thể chứng minh các cuộc tấn công bằng ghi chép của Hội."
"Hình như anh quên mất phần quan trọng nhất mình cần làm rồi. Bằng chứng về việc Maraget là thủ phạm của vụ giết người thường hai tuần trước?"
"Thú thực là ngoài Justin ra, chúng tôi chẳng có gì cả."
Người phục vụ bước tới và đặt bát súp có màu vàng tươi trước mặt Emerson, dùng giọng nhẹ nhàng chúc ông ta ngon miệng và ông ta đáp lại bằng giọng tương tự. Vẻ bình thản của ông ta khiến Vanessa còn khó chịu hơn, mọi chi tiết nhỏ nhặt bây giờ đều khiến cô thêm cáu kỉnh và căng thẳng. Cô có thể mất tất cả, không chỉ tính mạng. Cô sẽ lạc lối, bị gạt bỏ khỏi thế giới duy nhất mà mình biết.
"Cậu bé biết gì?"
"Về Maraget." Samuel đáp.
"Cụ thể?" Emerson đáp bằng âm giọng như đang nựng một đứa trẻ con, hay kể chuyện cổ tích cho cháu mình trước giờ ngủ. Vanessa khẽ cau mày, ăn nốt phần bánh còn lại.
"Nó đã ở đó khi Maraget giết người... và giết cả gã phù thủy đã đuổi theo ả ta." Sam đáp.
"Chắc chứ?" Ông ta đáp, rồi nhìn sang Justin. "Cháu nhìn thấy bà ta à?"
"Không hẳn ạ." Justin đáp bằng giọng thành thực và thất vọng. "Cháu đã ngất đi, còn không nhớ gương mặt bà ta."
"Nhưng cháu có nhìn thấy chứ? Trước khi bà ta đánh ngất cháu chẳng hạn?"
"Có thể ạ." Justin chau mày, chừng như đang cố lục lọi lại trí nhớ của mình hình dáng Maraget trong con hẻm, nhưng tâm trí cậu cứ gán chặt gương mặt bà trong bức ảnh hiện trường vào người phụ nữ điên dại đã giết chết Alex. "Nhưng cháu không thể nhớ nổi..."
"Không cần thiết." Emerson vừa ăn súp, vừa nói. "Chỉ cần gương mặt bà ta lưu trong bộ nhớ của cháu, họ sẽ biết ngay. Chắc mọi người cũng từng nghe tới phương pháp Lemaitres chứ?"
Cùng lúc, Vanessa và Justin lắc đầu, nhưng Samuel thì không. Ông nhìn Emerson với vẻ chăm chú, có chút tự tin và vui mừng trong giọng nói của ông:
"Đó là một phương pháp được Hội Mắt Thánh sử dụng để đi vào tâm trí con người."
"Và chỉ được lưu hành nội bộ." Emerson nói thêm. "Phép thuật đó ở ngoài bị cấm. Gael Lemaitres là một trong mười hai Nguyên Lão đầu tiên, rất thông thạo ma thuật liên quan đến tâm trí con người. Ông ta đã tạo ra một bùa phép được đặt theo tên mình. Hội Mắt Thánh dự định sử dụng nó trong vụ kiện, và Valdimar dường như không phản đối gì."
"Tức là họ có thể đọc tâm trí Justin à?" Vanessa nói.
"Không chỉ đọc. Họ sẽ đi vào trong đó. Nếu Justin từng nhìn thấy Maraget nhưng quên mất bà ta, họ vẫn có thể tìm lại trong tâm trí cậu nhóc, vào đúng thời điểm cần tìm." Emerson mỉm cười vui vẻ và vô tư đưa một thìa súp lên miệng. "Cứ giữ sát cậu nhóc bên mình, bây giờ nó là người duy nhất quyết định liệu chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo với cả ba đấy, Samuel.