Vanessa đứng trước chiếc gương trong phòng trọ. Nó đã mờ xước, những cặn bẩn màu trắng ngà bám chặt trên gương, nom như vân một con cá thủy tinh. Cô chải mái tóc rối đen của mình, vài sợi rơi xuống vai và trên thành chiếc bồn rửa. Sự mệt mỏi ngày hôm qua đọng lại trên bọng mắt cô một dải màu tím nhạt, cùng với một cơn đau ở gáy như khi người ta ngủ sai tư thế và sáng hôm sau thấy người mình ê ẩm. Cô mở vòi, vục nước lên tay và rửa mặt như thể làm thế sẽ rửa được quầng mắt thâm tím đi.
Vanessa đứng thẳng dậy, nhìn những giọt nước chảy trên tay mình. Lạc giữa những dòng suy nghĩ rối bời, cô nhớ lại và đặt bản thân vào người đã đứng giữa hành lang hôm qua, với cơ thể đầy sức mạnh và lật ngược tình thế chỉ bằng vài cái phẩy tay. Đó là cô, nhưng Vanessa vẫn không dám tin. Samuel dường như chẳng mấy bận tâm về điều đó, hoặc ít nhất đây là mối lo ngại thứ yếu của ông trước vụ kiện ngày mai. Cô nghĩ một phần vì nó chẳng liên quan gì đến dòng máu ma cà rồng của cô, và vì cô đã cứu cánh tất cả một phen. Nhưng có điều gì đó cứ đè nặng lên tâm trí Vanessa, cô như đang đứng trước một cánh cửa bị khóa và không có chìa để mở. Nếu như mình có thể phá tan cánh cửa đó ra, cô nghĩ, thay vì chỉ nhìn qua vết nứt đó.
Vanessa lùi lại một bước, cô đưa hai tay mình lên và nhìn chằm chằm vào nó. Hít một hơi thật dài, cô khum lòng bàn tay lại với nhau như đang giữ ở giữa một vật vô hình. Trong lòng cô đầy nỗi hoài nghi, kể cả khi làn da nơi lòng bàn tay đã râm ran tê và phủ đầy lên cảm giác mát lạnh. Cô như đang nắm những làn gió trong tay mình, cảm nhận chuyển động và năng lượng mạnh mẽ của nó. Sự phấn khích về việc có một thức sức mạnh như thế tồn tại trong mình lấn át mọi nỗi nghi hoặc của cô về nguồn gốc của nó. Cô nhớ về lúc mình hạ Shawn, nhận ra rằng điều đó dễ dàng tới mức nào và cô hoàn toàn có thể làm lại một lần nữa. Lần này, cô sẽ không cho gã cơ hội thoát thân. Cô sẽ bắt hắn phải trả giá cho cái chết của Esme, và cả gã đàn ông đi cùng hắn nữa.
Những luồng năng lượng chảy trong tay Vanessa biến mất đột ngột như cách người ta tắt một bóng đèn khi ra khỏi phòng. Cô nhớ đến gã đàn ông đó, và mọi sự tập trung của cô trôi tuột về phía hắn. Cô biết rằng đã có chuyện gì đó xảy ra với cô vào lúc cô bất tỉnh. Nhưng mỗi lần cố nhớ lại, đầu Vanessa lại váng vất một cơn đau. Tâm trí của cô như những mảnh kính vỡ không thể ghép lại. Đôi khi những hình ảnh hiện lên rồi biến mất, cô chẳng thể phân biệt được đâu là thật và đâu là tưởng tượng.
Justin không tới trường vào thứ ba. Thật ra vào ngày hôm nay, không có ai có ý định ra khỏi phòng trọ ngoài Samuel. Ông tới gặp một vài thợ săn ở Brooklyn, để lại cô cùng Justin chơi một trò boardgame cũ ai đó để quên trong tủ quần áo cùng những chiếc khăn tắm nhàu. Cả hai ăn trưa bằng món Trung Hoa đóng hộp được chuyển tới tận nhà, rồi giết khoảng thời gian đầy căng thẳng còn lại của ngày bằng cách ngủ, đọc sách và xem TV. Điều cô thậm ghét là mỗi lần di chuyển trong căn phòng nhà nghỉ, cô đều phải đi qua chiếc đồng hồ quả lắc bằng gỗ treo trên tường và âm thanh khó chịu của nó. Không ai nói ra, nhưng tất cả đều chịu đựng chung một nỗi căng thẳng khi ngày mai đang tới gần, và hầu như những gì họ có trong tay đều mơ hồ, không chắc chắn.
Cuối ngày, khi Samuel đã ngủ say, cô sang phòng đối diện cùng với vài lon bia, không thể ngủ được vì nỗi cồn cào sợ hãi và tiếng của chiếc đồng hồ. Ở phòng Justin, đồng hồ đã hỏng, chỉ có cái TV cũ vẫn còn bật. Âm thanh ấy và cảm giác sau khi nốc những lon bia lạnh làm Vanessa chìm vào giấc ngủ.
Sáng sớm hôm sau, cô tìm thấy mình đang ngủ trên ghế sofa, với một chiếc chăn mỏng đắp lên mình một cách vụng về. Justin thì đang ngủ say trên giường của cậu ta, TV vẫn bật và vỏ những lon bia lăn lóc trên bàn và dưới đất. Khi quay trở về phòng, Vanessa vẫn không hiểu tại sao mình lại có thể nghĩ đến việc qua căn phòng đó cùng với bia, lẫn cảm giác tin tưởng tới gần như tuyệt đối một con người mà cô còn chẳng biết rõ.
*
Chín giờ kém mười lăm phút sáng, chiếc Shelby đỗ lại trong một bãi đỗ xe ngoài trời, cạnh một nhà thờ tại Arverne. Vanessa bước ra ngoài trong cái rét căm căm của một ngày đầy tuyết, cô giấu gương mặt mình dưới một chiếc khăn len dày, ngước nhìn đỉnh tháp nhà thờ. Nó chỉ là một nhà thờ địa phương, có lối kiến trúc hiện đại nhưng buồn chán. Bên ngoài nhà thờ sơn một lớp sơn trắng đã ngả màu, đỉnh tháp là một cây thánh giá. Khi Samuel nói cả ba sẽ tới một nhà thờ, cô đã tưởng tượng nhà thờ của Hội Mắt Thánh sẽ lớn hơn và đẹp đẽ hơn thế này. Justin và Samuel rời khỏi xe sau cô, và cả ba bước về phía cửa nhà thờ.
"Liệu chúng ta có đến nhầm địa chỉ không?" Vanessa hỏi, cau mày khi nhìn thấy một người đàn ông mặc đồ lao động đang quét tuyết bên ngoài nhà thờ. Cô không thấy có chiếc xe nào đỗ gần đây ngoài xe của mình, và ngoài người lao công dọn tuyết ra, cũng chẳng còn ai khác cả.
Samuel lắc đầu, ông mở khóa chiếc cặp saddleback bằng da cầm và lôi ra một vật nom như danh thiếp."Không, chắc chắn đấy. Emerson đã gửi địa chỉ cho bố hôm qua cùng trát của tòa."
"Ông ta đâu rồi?" Vanessa hỏi. "Con tưởng ông ta sẽ đi cùng chúng ta chứ?"
"Chắc ông ấy tới muộn." Sam đáp, dù có vẻ không chắc chắn lắm.
"Tuyệt." Cô đáp bằng giọng căng thẳng. "Người duy nhất có thể trông đợi vào là một ông già từ viện dưỡng lão."
"Ông có ý giúp chúng ta mà."
"Vì Hội Mắt Thánh bảo ông ta thế." Cô đáp. "Họ còn chẳng cho chúng ta một luật sư tử tế, hay ít nhất là nhớ được tên thân chủ mình nữa."
Cánh cửa nhà thờ đóng chặt nhưng không khóa. Samuel vặn nắm đấm cửa và một cách cứng đầu, nó cọt kẹt mở ra. Bên kia cửa là tiền sảnh nhà thờ, không gian vắng lặng như thể ngoài cả ba người họ ra, chẳng còn ai khác ở đây cả. Một chiếc bàn gỗ đặt bên trái với hòm quyên góp, ngay cạnh buồng xưng tội. Vanessa nhìn thấy Justin nhét một tờ 5 đô vào trong rồi mới đi tiếp.
Cả ba bắt gặp một giáo sĩ bên trong phòng nguyện nhà thờ. Ông ta trạc tuổi Sam, đang trò chuyện cùng một người phụ nữ ở hàng ghế dành cho giáo dân. Vanessa nhíu mày nhìn và nhận ra bà ta đang khóc, càng lúc cô càng thêm nghi ngờ liệu mình có tới đúng nơi, hay Ermeson lẩm cẩm đã viết sai địa chỉ.
"Xin lỗi." Sam chần chừ cất giọng.
Vị giáo sĩ ngoái lại nhìn họ và rồi đứng dậy:
"Tôi có thể giúp gì?"
Ông đưa tấm thẻ kỳ lạ cho vị giáo sĩ. Biểu tượng của Hội Mắt Thánh in đậm bằng mực vàng ở mặt trước, người ngoài nhìn vào hẳn chỉ nghĩ là một tấm danh thiếp với họa tiết thừa thãi. Vị giáo sĩ ngẩng nhìn Samuel và mỉm cười. Ông ta quay lại nhìn người phụ nữ nọ với ánh mắt trìu mến:
"Tôi sẽ nói chuyện với bà vào lúc khác nhé, Carmel."
Vanessa khẽ nhíu mày khi đi qua bà ta, nhìn thấy trên tay người phụ nữ tấm ảnh một đứa trẻ lồng trong khung kính viền đen. Hẳn đã có chuyện gì đó xảy ra với con bà ta, cô ngoảnh đầu, nghĩ bâng quơ.
Vị giáo sĩ dẫn cả ba lên tầng hai của nhà thờ, vốn chỉ là một căn gác mái. Nối tiếp đoạn cầu thang hẹp là một hành lang tối, hai bên là tường ốp gỗ và những thanh xà ngang thì dựng trên đầu. Có vẻ người ta vẫn quét dọn gác mái sạch sẽ, vì ở đây chẳng có chút bụi hay mạng nhện nào.
"Tôi là Briain. Chắc hẳn anh là Sam Wilder." Người đàn ông cất giọng vui vẻ, kéo một chùm chìa khóa nặng nề ra khỏi túi áo. "Dạo này có nhiều người nhắc đến anh và vụ kiện lắm. Có rất ít vụ kiện ngược lại thợ săn."
"Chắc tôi phải may mắn lắm." Samuel đáp với chút mỉa mai.
"Tôi hiểu mà." Cha Briain dừng lại trước một cánh cửa gỗ, lách cách mở khóa. Vanessa nhận ra ở đuôi chìa cũng có biểu tượng của Hội Mắt Thánh, khác hẳn với những chiếc còn lại. Cô ngẩng lên nhìn cánh cửa, trông nó quá đỗi tầm thường so với một cánh cửa ma thuật. "Chúng ta làm tốt việc của mình, chẳng ai quan tâm. Nhưng khi phạm một sai lầm thì ngay lập tức họ nổi điên."
Một tiếng "cách" vang lên từ ổ khóa, và ông ta đẩy cửa sang một bên.
"Cha nghĩ chúng tôi phạm sai lầm?" Vanessa cất giọng đắng ngắt.
Vị giáo sĩ mỉm cười, nhún vai. "Hãy để họ quyết định được chứ?
Cô quắc mắt, nhưng rồi Samuel huých nhẹ vào khủyu tay cô, Vanessa bắt mình phải ngoảnh đi.
"Sao tôi có cảm giác họ mong chúng ta thua." Justin liếc nhìn cô khi cả hai bước qua cửa, hạ giọng xuống thành tiếng thì thầm.
Có thể vì họ đã biết chắc, Vanessa nghĩ, nhưng cô không đáp lại.
*
Bên kia cánh cửa gác mái nhà thờ là một sảnh đường hình tròn, lát đá cẩm thạch vàng, rộng tới mức khiến người ta phải chùn bước. Vanessa ngoái lại đằng sau nhìn khi Cha Briain đóng cửa lại, bấy giờ nó có diện mạo của một cánh cửa gỗ nâu bóng và in họa tiết vàng bên trên.
"Ở đây như mê cung ấy." Cha Briain nói, bước lên trước dẫn đường. "Nhớ theo sát tôi nhé."
Cả ba lặng lẽ theo chân vị giáo sĩ đi về phía đoạn hành lang nằm ở đầu bên kia sảnh. Có tới hàng trăm cánh cửa được xây trong sảnh đường khổng lồ này, và những đoạn hành lang nối liền với cầu thang đã tạo lối đi xuống dưới. Đây là cách để tới được Hội Mắt Thánh, một lãnh địa bí mật bị che giấu khỏi con người. Có người nói nó nằm trên một hòn đảo tại biển Aegea, nhưng chính xác nơi nào thì không ai rõ cả.
Cha Briain đưa họ băng qua đoạn hành lang rộng và cao, như thể cả ba đang lạc trong một tòa lâu đài với kiến trúc từ thế kỷ mười mười chín. Lối kiến trúc cũ từng thịnh hành một thời ở Roma hầu như vẫn giữ nguyên, vẻ cổ kính quyến rũ ấy in đậm trên từng bức tượng điêu khắc ở chân các cây cột gỗ, trên các bức tranh bằng sơn dầu lồng khung kính mạ, sàn nhà cẩm thạch hình bàn cờ và những ô cửa mái vòm. Nó còn đẹp hơn cả những gì Vanessa từng tưởng tượng đến, không phức tạp và u tối như kiến trúc Gothic, cũng không lộng lẫy và nhiều màu sắc như Rococo. Những biểu tượng ma thuật xuất hiện ở khắp nơi: trên các cánh cửa, tường và cả sàn nhà. Khi Justin hỏi, Cha Briain giải thích rằng những biểu tượng đó vô cùng quan trọng với nơi này, nó bảo vệ, che giấu, và thậm chí dựng lên lãnh đị của Hội Mắt Thánh. Một biểu tượng bị phá hủy có thể gây ra hậu quả khôn lường.
Điểm đến cuối cùng của họ là một căn phòng nom như phòng cầu nguyện của nhà thờ. Đó chính là tòa án của Hội Mắt Thánh, nằm ở tầng cao nhất của một tòa tháp nào đó mà từ đây, cô có thể nhìn thấy bầu trời bên ngoài mái vòm kính màu bên trên. Thẳng trước mặt cô, đằng sau hàng ghế ngồi hình bán nguyệt cao cao dành cho thẩm phán là một kiệt tác điêu khắc làm từ đá vôi, cẩm thạch, thủy tinh màu, tạc hình một con mắt lớn. Những dãy bàn của bồi thẩm đoàn được xếp song song hai bên tựa như trong phòng nguyện nhà thờ, phủ khăn màu đỏ. Trong phòng đã khá đông người, một số ngoái lại nhìn theo cả ba và bắt đầu một cuộc nói chuyện kín đáo với nhau. Những người thuộc Hội Mắt Thánh đều mặc những chiếc áo thụng dài, dù màu sắc và đường thêu trang trí khác nhau, khiến Vanesa thoáng liên tưởng đến áo lễ của các tu sĩ nhà thờ Roma.
"Emerson không có ở đây." Vanessa nói, nhìn quanh phòng xử án, nỗi thất vọng và giận dữ khiến ánh mắt cô tối sầm lại. "Khốn kiếp. Lão sẽ không đến đâu, bố biết mà."
"Bình tĩnh đi." Ông đáp lại bằng giọng nghiêm khắc, không muốn lớn tiếng khi xung quanh họ đầy những ánh mắt xét nét. "Có thể ông ấy chỉ đến muộn thôi. Hơn nữa, chúng ta sẽ mặt đối mặt với các Nguyên Lão, chọn từ ngữ cẩn thận chút."
Cô đáp lại bằng một cái nhún vai miễn cưỡng. "Rồi, rồi, con biết rồi."
Cha Briain dẫn họ tới một chiếc bàn hình bán nguyệt, đặt chênh chếch bên phải phòng xử án, vốn được ngăn cách với dãy bàn của bồi thẩm đoàn bằng một đoạn lan can thấp.Vanessa chưa ngồi xuống ghế ngay, cô nhận ra đây là một vị trí rất tồi. Thay vì quay lưng về phía đám đông, cô có thể nhìn thấy rõ họ ở cánh trái lẫn các Thẩm phán bên phải. Cha Briain dẫn Justin tới vị trí ngồi của nhân chứng vụ xét xử, và Vanesa chẳng biết làm gì ngoài nhịp nhịp chân nhìn theo cậu ta.
"Bố có nghĩ hắn ta sẽ xuất hiện không? Zachariah ấy."Cô nói, mắt vẫn không rời khỏi Justin, như thể sợ họ sẽ dẫn cậu tới thẳng chỗ Valdimar nếu cô chỉ đơn thuần chớp mắt.
"Năm mươi - năm mươi." Ông lấy chiếc laptop ra khỏi cặp và đặt xuống bàn cùng với một xấp giấy tờ. "Nếu ông ta muốn tấm bản đồ tới vậy, có thể ông ta sẽ tới đây. Nhưng bố sẽ không đặt cược là chúng ta có thể tận mặt gặp Zachariah dễ thế đâu."
Cánh cửa phòng xử án khép lại, những người tham dự phiên tòa bắt đầu ngồi vào vị trí của mình. Vanessa chẳng cần phải ngoái ra đằng sau cũng nhìn thấy các thành viên của bồi thẩm đoàn, họ chia thành hai nhóm và ngồi ở hai hàng ghế song song, giống như đang dự một buổi cầu nguyện hơn là một phiên tòa – ngoại trừ việc ai cũng mang theo giấy tờ và bút. Người của Hội Thợ săn ngồi ở cánh bên phải, ngay đằng sau cô. Vanessa có thể nhận ra vài gương mặt quen thuộc, họ không phải những thợ săn thực chiến mà là người được Hội Mắt thánh chọn làm đại diện. Catherine Novak nằm trong số đó. Bà ta đã ngoài năm mươi, khác đi rất nhiều so với lần cuối cô gặp bà ta, nhưng cách ăn mặc lịch thiệp và màu son đỏ cổ điển vẫn được giữ nguyên. Người phụ nữ đưa mắt về phía Vanessa và mỉm cười, những nếp gấp trên gương mặt dồn lại, mỹ phẩm không thể che giấu được dấu hiệu tuổi tác. Cô quay mặt đi và ngồi xuống cùng với Sam. Từ sau cuộc tấn công hôm trước, những ký ức từ thời thơ ấu của Vanessa bị đào xới lên, có lúc cô bắt gặp mình đang nghiền ngẫm lại từng chuyện một trong khi bản thân là kiểu người thích vứt quá khứ qua cửa sổ.
"Chúng kìa." Sam nói. Sự căng thẳng trong giọng nói của ông kéo lại sự chú ý của Vanessa. "Valdimar."
Đó là lần đầu tiên cô gặp những phù thủy Valdimar mà không phải dùng bạo lực để nói chuyện, nhưng bàn tay của Vanessa vẫn thấy trống trải và bất an khi không có khẩu Colt nằm giữa những khớp ngón. Cô và Samuel kín đáo trao nhau ánh nhìn cảnh giác, rồi lại đảo mắt về hai người vừa bước ra khỏi cửa phụ của của phòng xử án, ngồi xuống bàn nguyên đơn.
Valdimar có cả thảy hai người đại diện, một người đàn ông ở tuổi tứ tuần với mái tóc trắng, cột lại sau gáy, nom như một quý tộc xưa vừa bước ra khỏi thời đại của mình. Ông mặc một chiếc áo choàng bằng lông và dạ đen, những ngón tay đeo kín nhẫn, trên cổ thắt chiếc cà vạt sọc đỏ. Vẻ lạnh lùng và xanh xao trên gương mặt khiến ông ta trông giống một ma cà rồng hơn là một phù thủy. Người phụ nữ còn lại cũng không gợi lại cho Vanessa ấn tượng của cô về một hội phù thủy quyền năng và nguy hiểm. Bà ta hẳn cũng ngang tuổi với Catherine Novak, mái tóc màu mơ xoăn tự nhiên được búi gọn trên đầu theo kiểu Victorian. Bà ta mỉm cười nhiều đến mức khó chịu, và người đàn ông bên cạnh kiệm lời bao nhiêu, bà ta lại nói nhiều bấy nhiêu.
"Chúng thuê diễn viên à?" Vanessa nói. "Trông như dân cosplay vậy."
Samuel đưa mắt xuống dưới đám đông ngồi sau mình, một cơn sóng những lời xì xào dội lên khi các phù thủy của Valdimar xuất hiện. "Có lẽ chưa ai từng gặp người thuộc hội Valdimar, chứ đừng nói đến Zachariah."
"Có thể nào là hắn không?" Cô hất đầu về phía người đàn ông tóc trắng.
Samuel quay lại, lắc đầu. "Bố không chắc."
Những tiếng ồn bắt đầu thưa dần khi Thư ký tòa án bước vào. Vanessa đảo mắt tìm Justin, cậu ta đang ngồi ở một chiếc bàn nhỏ ngay phía dưới chân hàng ghế Thẩm Phán. Trông cậu ta bé nhỏ, lung túng và lo lắng. Những vị trí khác của toà án sau đó cũng được lấp đầy dần, bao gồm cả Sebastian Campbell. Hắn ta được triệu tập vì lý do là người đang giám sát tình trạng của Vanessa, điều mà cô đã quên khuấy mất. Hắn ngồi không xa bàn của cả hai, nở một nụ cười với thông điệp "Chúc may mắn" đầy mỉa mai. Samuel cau mày, phớt lờ hắn ta đi.
"Emerson không đến." Vanessa ngoảnh đầu, nhìn các cánh cửa dẫn vào phòng xử án khép lại với vẻ thất vọng.
"Ông ta gặp tai nạn." Samuel đáp bằng giọng hụt hẫng, Vanessa nhìn sang và thấy ông đang kiểm tra điện thoại. "Sebastian vừa nhắn. Emerson gặp tai nạn trên đường đến đây sáng nay, giờ ông ta vẫn đang trong tình trạng nguy kịch."
"Tai nạn?"
"Chúng hẳn đã lên kế hoạch cả." Ông tắt điện thoại đi, khẽ lắc đầu. Nhìn cái cau mày và cách những ngón tay gập lại thành nắm đấm, Vanessa biết ông đang căng thẳng và giận dữ đến nhường nàoCô chống khuỷu tay lên bàn và vai chùng xuống, những giây phút chờ đợi sau đó như kéo dài vô tận.
"Chúng ta sẽ làm gì đây?" Cô vô vọng hỏi.
"Nào, không tệ như con nghĩ đâu." Sam quay sang, nhưng việc ông cố trấn an và thuyết phục chỉ làm cô thêm day dứt. "Chúng ta chỉ thực sự thua khi một trong hai bỏ cuộc thôi."
"Hoặc chết." Cô đáp bằng giọng cay nghiệt cùng cái liếc mắt lạnh lùng, khiến Sam khựng lại trong khoảnh khắc.
"Con chẳng bao giờ lùi bước, Vanny, kể cả trước cái chết." Sam nhíu mày. "Con toàn lao vào là đằng khác."
Vanessa đảo mắt. Cô biết rõ điều đó hơn ai hết, và điều kỳ lạ là mỗi lần lao vào một trận chiến, cô như một con dã thú, chẳng biết nỗi sợ hãi là gì. Nhưng mọi chuyện đã thay đổi, và tệ hơn, là cô đã thay đổi. Suy nghĩ bấy của cô mâu thuẫn với bản chất chính mình, và Vanessa chẳng biết mình phải làm gì: tiếp tục, hay dừng lại. Cô tự hỏi liệu nguyên cớ gì đã gây ra sự thay đổi ấy, nhưng theo trí nhớ thì tất cả bắt đầu khi cô nếm vị máu người lần đầu tiên.
Đó là lúc Vanessa nhận ra mình có thể trở thành con dã thú khủng khiếp tới mức nào, và cô kinh hãi chính bản thân mình.