Vanessa băng qua đường về phía Motel 6, Hattiesburg. Cô ôm trên tay một túi đồ: bàn chải đánh răng, những cuộn băng gạc trắng, đồ sơ cứu và bánh burger từ quán Burger King bên kia con đường. Motel 6 là một khu nhà nghỉ nằm trên đường 49, dài và hẹp với những căn phòng sơn trắng. Cô và Samuel đã ở đây bốn ngày để điều tra về căn nhà trại ở hồ Dogwood, nhưng có lẽ sắp sửa rời đi. Vanessa không thể đoán chính xác là lúc nào, cô và Sam phải đợi cuộc gọi tiếp theo từ Hội Thợ Săn để biết nơi tiếp theo họ phải tới là đâu.
Cô vặn nắm đấm cửa, bước vào trong căn phòng trọ của mình ở tầng hai. Samuel đang ngồi bên chiếc bàn trắng giữa phòng; bên cạnh ông là một cốc cà phê còn bốc khói và cái laptop đang bật. Cô đi đến, đặt xuống bàn túi đồ:
"Bố làm gì thế?"
"Tìm kiếm vài tin tức." Samuel nói. "Xem có vụ án nào không."
"Để làm gì? Đó không phải việc của chúng ta. Hội Thợ Săn sẽ làm việc đấy và chúng ta chỉ cần nhận việc."
Samuel ngẩng lên. "Bố chỉ muốn ở thế chủ động thôi... Đó là burger à?"
Cô nhăn mặt. "Đừng có mơ. Bố tự mua đi."
Đột nhiên, tiếng gõ cửa vang lên và cắt ngang cuộc nói chuyện của cả hai. Cô nhìn bố mình, nhướn mày. Ông khẽ lắc đầu, hướng mắt về phía cửa. Vanessa nhấc khẩu súng trên bàn lên, cẩn trọng băng qua căn phòng và đến cạnh cánh cửa. Cô vặn nắm đấm bằng kim loại, khẩu súng trong tay đã lên đạn. Khi nhận ra người đứng bên ngoài là ai, cô thở phào:
1
"Là bác Ed." Cô nói với Sam, rồi quay lại với người đàn ông ngoài cửa. "Vào đi bác."
Vanessa nhét lại khẩu súng vào thắt lưng, mở rộng cửa ra. Người đàn ông tên Ed trố mắt nhìn theo khẩu súng, rồi chỉ vào cô và nói với Samuel:
"Con bé vẫn chưa có bạn trai phải không?"
Vanessa cau mày nhìn ông ta, còn Samuel chỉ bật cười. Ed là một người đàn ông cao lớn và béo, có cái bụng bia vĩ đại và bộ râu quai nón màu râu ngô. Ông ta đội mũ lưỡi trai, mặc quần jean và áo kẻ ca rô. Giọng cười của ông ta tựa tiếng nước ùng ục sôi, khá khó chịu, nhưng Vanessa không chẳng bao giờ nói to điều đó thành lời. Cô tôn trọng Ed, một trong những thợ săn không bao giờ xỉa xói cô vì chuyện cô có một nửa dòng máu là ma cà rồng. Dù Hiệp ước Hòa Bình đã được lập ra từ nhiều thập kỷ trước, thợ săn và cư dân thế giới bóng đêm chưa từng sống ôn hòa với nhau. Nhưng điều đó cũng dễ hiểu. Chẳng cư dân bóng đêm nào lại thích một đám người chuyên đi săn lùng đồng loại của họ cả, cho dù những kẻ bị săn lùng đó là những tội phạm máu lạnh. Nếu những cư dân bóng đêm không làm hại con người, chẳng thợ săn nào bỏ thời gian ra mà săn họ.
"Chào Ed." Samuel cười, vỗ nhẹ vào vai ông ta. "Tôi đã không gặp anh đến gần một tháng rồi. Anh đã ở đâu thế?"
"Tất nhiên là đi săn." Ông ta nói, rảo bước lại cái bàn và khịt mũi, bắt gặp mùi hương béo ngậy từ chiếc burger. "Louisiana, lũ Siren lên bờ. Tin tôi đi, tôi đã có một tuần kinh khủng. Nhắc lại là cực kỳ kinh khủng đấy. Toàn những ả nóng bỏng, tôi đã kiệt sức hoàn toàn. Vanny, cháu còn bia chứ?"
Cô gật đầu, lục lấy một lon bia lạnh trong cái thùng giữ nhiệt màu đỏ dưới chân giường. "Hi vọng bác đang nói đến chuyện đi săn."
Ed mỉm cười, húng hắng giọng. Ông mở túi đồ của Vanessa, cầm cái bánh burger lên và cắn một miếng lớn. Khi Vanessa đứng lên và nhìn thấy, cô chỉ còn biết thở dài, đưa cho Ed lon bia lạnh:
"Bác nợ cháu một cái burger."
"Bác xin lỗi, của cháu à?" Ed nói, miệng nhồm nhoàm nhai. "Ngon thật đấy." Ông đưa cái bánh cho cô.
Vanessa gằn lên chán chường. "Bác cứ ăn đi."
Ed nhún vai, kéo ghế ngồi xuống. Ông ta đặt lon bia lạnh lên đùi và mở bằng một tay, rồi hất đầu về phía Sam:
"Vết thương trông tệ đấy. Lần này là gì thế?"
Sam cười, nhìn bắp tay phải quấn trắng băng gạc của mình. "Lũ phù thủy. Nhưng tôi đã lo được."
Vanessa ngồi lên giường, khoanh chân, móng tay cào khắp phần da cổ và lưng để gãi:
"Khi bố cháu nói "tôi lo được" có nghĩa là ông ấy đã tự tìm đến chỗ bọn phù thủy một mình, bị chúng trói và nhốt, và để cháu tự mình tới cứu."
Sam húng hắng, quắc mắt nhìn cô. Nhưng Vanessa chỉ nhún vai, và rồi tiếp tục cào mòng tay lên khắp cơ thể, cố làm dịu đi cơn ngứa ngáy từ những vết côn trùng cắn. Cô đã bôi thuốc và để đó cả tối qua, nhưng dù làn da đã bớt đi những cái nốt đỏ xấu xí, nó vẫn ngứa như điên.
"Sao anh đến đây?" Samuel chuyển chủ đề. "Hội điều anh đến làm chung với chúng tôi à?"
"Không. Họ không gọi được cho anh, chẳng ai gọi được cho anh cả, nên cử tôi đến đây."
Samuel móc di động của mình ra khỏi túi quần, ông hoàn toàn quên khuấy mất nó. Màn hình điện thoại đã vỡ, và dù cố mấy ông cũng không thể khởi động nổi nó.
"Hỏng rồi." Sam đặt cái điện thoại xuống bàn. "Cái thứ ba của năm nay."
"Họ muốn anh đến New York." Ed nói, nhồm nhoàm nhai miếng burger, rồi lại nốc bia. "Có một vụ, xảy ra tuần trước. Một phù thủy bị giết, nhân chứng nói rằng một người phụ nữ đã bẻ gãy đầu ông ta mà không cần động một ngón tay."
"Gãy đầu?"
"Ừ, kiểu như..." Ed xoay đầu mình ra sau cố bắt chước theo. "Như The Exorcist vậy."
"Được rồi, vậy là cả kẻ giết người và nạn nhân đều chẳng phải con người." Samuel nói. "Nhưng công việc của chúng ta là đi săn những con quái vật giết người thường, đâu phải giải quyết việc cư dân bóng tối giết chóc nhau?"
"Có khi họ muốn đổi gió." Vanessa đáp.
Ed ngấu nghiến miếng burger, chùi cả bàn tay bẩn vào gấu quần và tu một hơi dài lon bia lạnh:
"Không. Một người thường cũng bị dính vào, tôi đoán là vô tình thôi. Chết vì chấn thương não."
Samuel gật đầu, chuyển sự chú ý về phía chiếc laptop và cố tìm kiếm những thông tin liên quan. Ông sớm tìm được một bài báo có cái tít giật gân trên một trang web tin tức: "HAI XÁC CHẾT Ở KHU CHELSEA, HUNG THỦ KHÔNG PHẢI CON NGƯỜI?"
"Thế nào bố?" Vanessa hỏi.
"Có vẻ hay ho. Chúng ta sẽ nhận vụ này." Ông nói với một tiếng thở dài. "Theo tôi đoán thì là phù thủy."
"Rõ ràng rồi." Ed nói, nhưng không chú tâm lắm. "Có vấn đề gì với bọn chúng gần đây vậy nhỉ? Hành động như lũ tâm thần vậy, không hiểu Hội Mắt Thánh đang làm cái gì nữa."
Samuel nhún vai, lắc đầu, vì chính ông cũng đang tự hỏi điều đó.
"Dù là gì đi nữa thì chúng ta sẽ tìm ra sớm thôi." Vanessa thờ ơ nói và trượt xuống khỏi giường, với lấy cái áo khoác vắt trên ghế. Ed vừa ăn, vừa nhìn cô giắt khẩu Colt vào thắt lưng và buông áo xuống để giấu nó đi. Samuel rời mắt khỏi màn hình laptop:
"Con đi đâu à?"
"Con mua thêm burger."
"Mua cho bác nữa nhé."
Cô nhướn này nhìn Ed và cái burger đã gần hết trên tay ông. "Chừng ấy đủ để bác gặp một cơn đột quỵ rồi đấy." Vanessa nói trước khi bỏ đi. "Gặp lại bác sau, Ed."
Ed nhìn theo cô và nhét miếng burger cuối cùng vào miệng. Ông ngả thân hình béo mập của mình ra ghế, giữ lon bia lạnh trong tay, trông bồn chồn. Ông nhìn Samuel rồi thu hết can đảm mà cất lời:
"Con bé thế nào rồi?"
Samuel vẫn lăn chuột, mắt hướng vào chiếc laptop. "Vẫn bình thường. Nó lúc nào chẳng thế."
"Sam, anh biết tôi nói về cái gì mà."
Samuel rời mắt khỏi màn hình laptop. Ông không dám nhìn Ed, vì ông biết chính xác người đàn ông đó đang nói tới chuyện gì.
"Ổn... Tôi đoán thế. Con bé không nói gì cả. Mỗi lần tôi hỏi nó chỉ trả lời nó không sao."
"Đó là ngôn ngữ của lũ trẻ." Ed nói, "Khi chúng nói chúng không sao, thì có nghĩa là có sao đấy."
Sam mỉm cười. "Ai chẳng nói thế, kể cả khi họ có sao."
Ed im lặng, nhìn xuống đất, dường như hối hận vì đã hỏi. Sam có nhận ra điều đó. Ông đóng chiếc lap top lại, thở dài, không thể che giấu Ed nỗi lo lắng lâu hơn:
"Nó chẳng ổn tí nào. Tôi đang cố gắng giải quyết bằng máu động vật, nhưng tôi e vấn đề này sẽ vẫn còn kéo dài. Con bé dễ bị kích động khi đi săn, và tôi thì không thể lúc nào cũng ở đó canh chừng nó được. Tôi chẳng thể ngủ ngon được chừng nào nó còn vẻ mặt ấy khi đi săn."
"Vẻ mặt gì?"
Sam lắc đầu để ám chỉ rằng mình không nói nhiều hơn về điều đó.
"Nó biết mình gặp vấn đề gì." Ed nói. "Anh đã ở đó mà, Sam, anh đã kể cho tôi. Con ma cà rồng đó đã bắt nó uống thử máu người. Tôi thì không phải ma cà rồng, nhưng tôi biết thứ đó cũng cám dỗ giống burger vậy."
Samuel im lặng, miệng ông đắng chát, mắt nhìn xuống sàn nhà. Ông muốn tỏ ra rằng mình đang xoay sở được với Vanessa trước mặt Ed, nhưng ông cũng không thể nói dối.
"Nhưng nếu con bé đi quá giới hạn..."
"Không có chuyện đó đâu." Samuel cắt ngang, nhìn Ed bằng ánh mắt dữ dội. "Tôi sẽ giúp nó, chuyện đó sẽ không xảy ra. Vẫn có nhiều ma cà rồng không uống máu người để tồn tại mà. Hơn nữa, nó chỉ có một nửa là ma cà rồng."
"Một nửa quá mạnh mẽ." Ed nói đầy e dè. "Và theo tôi biết, một số nhà ma cà rồng vẫn phải dùng một lượng máu người nhất định mỗi tháng đấy. Nó giúp chúng bình tĩnh."
Samuel bắt gặp trong ánh mắt người đàn ông kia sự lo sợ. Ông biết Ed muốn ông đối mặt với những rủi ro khủng khiếp ấy, nhưng ông không thể. Ông không thể nhìn thẳng vào chúng dễ dàng thế. Samuel nuốt khan, giọng quả quyết:
"Tôi sẽ không để mất nó đâu."
Ed nhìn ông và không nói gì thêm, chỉ gật đầu. Ông nhấp lon bia lạnh, rồi đổi giọng, chuyển chủ đề.
"Phải rồi, tôi nghe nói con bé nghỉ học hẳn."
Sam hít một hơi dài, rồi gật đầu và hơi mỉm cười. "Chừng một năm rồi."
"Tôi nghĩ đó không phải là ý hay." Ed uống ừng ực. "Ít nhất cũng để nó học hết cấp ba chứ?"
"Nó cứ khăng khăng rằng trường học chỉ làm nó vướng chân và tốn thời gian." Samuel chống tay lên bàn, xoa đầu. "Nó tìm mọi cách để bị đuổi học. Tôi chịu thua thôi."
Ed đặt cốc bia xuống bàn một tiếng "cạch", rồi hất đầu ra cửa:
"Nhìn nó đi Sam, nó cũng cần biết đến một cuộc sống bình thường chứ? Tôi chẳng phải phụ huynh gì cả nhưng tôi biết dạy trẻ con đạn dược, dao súng thay vì làm toán và tập chơi bóng là cực kỳ bất thường đấy. Tôi chưa biết thợ săn nào bắt đầu sớm như nó cả. Xem nào, mười tám tuổi à?"
Samuel gật đầu.
"Tôi biết, nhưng đến tôi còn không thể ngăn nổi nó mà. Nó không sợ mắng nhiếc hay bị phạt đâu. Tôi nghĩ thế này vẫn tốt hơn."
"Anh có thể phải nghĩ lại đấy." Ed nói rồi đứng lên, phủi mạnh gấu áo.
"Anh về à?"
"Ừ, tôi còn nhiều việc lắm. Nghĩ nghiêm túc về chuyện học hành của nó đi. Có thể Lisa cũng sẽ muốn thế đấy."
Sam im lặng, cảm thấy chút bực bội khi Ed nhắc tới Lisa chỉ để ép buộc ông cho Vanessa quay lại trường học. Hơn ai hết, Ed phải biết tầm quan trọng của người phụ nữ đã từng sinh ra đứa trẻ lai ma cà rồng này đối với Samuel, nhưng vẫn chẳng chần chừ nhắc tới. Ông không chào tạm biệt Ed, chờ cho cửa phòng đóng lại thì trút một tiếng thở dài não nề. Nhưng ông biết người đàn ông đó nói đúng, Sam nghĩ, và tâm trí ông thấm đầy nỗi tiếc nuối. Lisa sẽ muốn nhìn thấy một Vanessa khác, bớt những nỗi giày vò và mở lòng nhiều hơn. Bản thân ông cũng muốn như thế, chứ không phải một đứa trẻ luôn tự đóng vai người lớn và rồi dần đánh mất cả chính mình.
*
Vanessa mở cốp xe, trong lúc chất những túi hành lý vào trong thì Samuel bê một cái thùng xốp đến, được đậy kín và đẩy nó vào băng ghế sau. Cô ngước đầu, nhìn ông lấy một chiếc túi ziploc ra khỏi thùng. Bên trong túi đỏ tươi, sóng sánh máu, đã đông lại vì hơi lạnh. Sam đứng thẳng người lên, quan sát nét mặt lạnh tanh của Vanessa rồi thảy nó cho cô. Cô bắt lấy.
"Bữa tối của con đấy."
Kể cả ông có tỏ ra tự nhiên, giọng ông vẫn thật gượng gạo.
"Con vẫn có thể ăn mì ống và thịt xông khói mà." Cô khịt mũi, liếc nhìn cái thùng xốp với những chiếc túi ziploc ướp mình trong đá. "Bố xoay đâu ra thế?"
Samuel mở cửa xe. "Bố có cách của mình. Con sẽ không muốn nhịn đói đâu Vanny. Con đã gặp những con ma cà rồng phát điên vì cơn đói rồi mà. Kết cục của chúng là đầu một nơi thân một nẻo đấy."
"Nhưng con đâu phải chúng." Cô ương ngạnh đáp lại.
Rồi Vanessa thở dài, cô mở cửa xe và ngoái nhìn khu nhà nghỉ lần cuối. Bầu trời tối dần trong buổi chạng vạng, những căn phòng sơn trắng im ìm, cửa đóng chặt, một vài người rảo bước quanh bãi đỗ xe. Vanessa chẳng thể nhớ nổi đây là cái nhà nghỉ thứ mấy mà cô và bố đã dừng chân ở lại trong suốt mấy năm qua. Cô và Samuel không có nhà, chẳng mấy thợ săn có nhà cả. Họ vẫn thường rong ruổi khắp mọi chốn, nay đây mai đó, và không ít đêm phải ngủ lại trong xe của mình. Nhiều người vẫn kêu ca về điều đó, nhưng cô thì không. Cô vẫn ngủ ngon lành trong chiếc Shelby, với khẩu Colt gối đầu và dao găm dắt ở bốt.
Vanessa ngồi ở ghế trước, nhìn chiếc túi ziploc và cảm nhận độ nặng của nó trên tay. Mồ hôi cô chảy xuống trong sự căng thẳng.
"Họ không gọi điện cho bố nữa đấy chứ?" Vanessa hỏi, trong lúc Sam đánh lái ra khỏi bãi đỗ xe. "Về con ấy?"
Sam nhìn cô, chỉ một giây ngắn ngủi, và ông muốn nói dối. Những nếp nhăn trên trán ông dồn lại khi ông chau mày:
"Một tuần một lần." Samuel nói. "Hội Mắt Thánh, Sebastian Campbell."
"Họ vẫn lo ngại." Cô kết luận một cách giận dữ, co cả hai chân lên ghế.
"Sebastian là tên đần. Đừng suy nghĩ nhiều quá." Sam nói. "Họ sẽ biết chẳng có vấn đề gì với con cả. Chúng ta có thể xoay sở được mà, Vanny. Phải không?"
Vanessa biết ông đang nhìn mình, nhưng cô không trả lời, bởi cô không dám chắc có thể nói với Samuel điều tương tự. Cô không thể xoay sở được, dù một nửa trong cô vẫn đang chối bỏ sự thật đó. Gương mặt cô tối sầm, vô cảm và giận dữ. Cô lục một chiếc ống hút bằn nhựa trong, nhét trong cái ngăn nhỏ ở cửa xe và chọc vào túi ziploc. Samuel thở dài, dù cô không nghe thấy.
Vanessa và Samuel chưa từng hòa thuận với hội Mắt Thánh. Họ là những kẻ trung gian, đứng giữa con người và những cư dân bóng đêm, với một hiệp ước đã được cả hai bên thỏa thuận rằng không ai sẽ làm hại ai cả. Họ giao việc cho Hội Thợ Săn và Hội Ma Thuật. Nếu có bất cứ cư dân bóng đêm nào làm bị thương người trần, đó là lúc những thợ săn ra tay, trừ một vài trường hợp đặc biệt như cư dân bóng tối đó chỉ tự vệ trước con người. Vanessa chưa từng gặp trường hợp nào như thế, mặc dù điều luật đó đã được ghi rõ ràng trong bản Hiệp ước Hòa Bình do hội Mắt Thánh đề ra, để chắc chắn rằng con người và các cư dân bóng đêm có thể chung sống mà không xảy ra xung đột. Samuel đã từng kể với cô về thời kỳ trước khi Hiệp ước được ký kết. Những cuộc chiến tranh lớn đều có sự góp mặt của cư đân bóng tối: cuộc thế chiến thứ nhất; rồi thế chiến thứ hai với quân Đức và Nhật, và cả những cuộc chiến xâm lược thuộc địa ở Đông Dương. Khi cuộc chiến tranh lạnh kết thúc, đó là cũng lúc Hiệp ước được ký kết. Vanessa cũng đâm chán ghét môn lịch sử, cô luôn ca thán nó là lời dối trá trắng trợn.
Cả hai lái xe miết về hướng đông bắc, hầu như không ngừng nghỉ. Nhưng đôi lúc Samuel vẫn tạt vào một trạm xăng bên đường để nghỉ ngơi, Vanessa thì mua burger và đồ ăn vặt dọc đường. Trong suốt chuyến đi, cô hầu như chỉ ngấu nghiến đồ ăn vặt, kẹo và uống soda; sau đó ngủ hết buổi chiều, để khi đêm xuống, khi cả hai ăn tối xong ở một quán ăn ven đường lúc đi qua bang Alabama và thưởng thức món taco ngon lành, cả hai đổi lái. Ông nằm ngủ ở băng ghế sau, và Vanessa sẽ là người lái xe cho đến khi trời sáng.
Tám giờ mười sáu phút sáng, Samuel mới tỉnh dậy. Chiếc Shelby vẫn di chuyển, và họ đang ở Jersey.
"Chào buổi sáng." Cô nói. "Bố dậy muộn quá."
Samuel ngẩng nhìn qua cửa sổ, rồi lại nằm thõng xuống. "Tấp lại đi, bố đói gần chết rồi."
Cô gật đầu tán thành. "Con cũng thế. Bánh quế nhé?"
Vanessa lái xe chừng vài phút nữa rồi trông thấy một tiệm ăn. Cô tấp xe vào bãi đỗ bên kia đường, rồi cùng Samuel đi đến quán ăn sáng.
Những quán ăn rẻ tiền dọc đường thường được Vanessa và Sam tận dụng tối đa để không phải cất công vào nhà nghỉ. Cô mang theo trong ba lô bàn chải đánh răng, khăn mặt, kem đánh răng của cả mình và bố, còn ông giữ tiền.
Người phục vụ quán ăn sáng tên Dory, một phụ nữ béo trong cái tạp dề màu vàng và gương mặt trang điểm đậm quá mức cần thiết. Bà ta bước đến bàn của cô và cười toe toét:
"Chào buổi sáng, hai người dùng gì?"
"Xúc xích." Vanessa nói.
Sam đang chú tâm vào màn hình chiếc laptop nên không nói gì. Vanessa gọi giật giọng:
"Bố."
"À, ờ..." Ông giật mình. "Thịt xông khói, tôi nghĩ thế..."
Người phục vụ ghi ghi vào cuốn sổ tay và gật đầu. Khi bà ta vừa đi khỏi thì Sam gọi ngược bà ta lại:
"Một cốc cà phê! Cho tôi một cốc cà phê nữa."
Bà ta gật đầu rồi đi mất. Sam lại quay lại với chiếc laptop.
"Bố xem gì vậy?" Cô hỏi. "Vụ án à?"
"Trường học." Ông nói. "Chúng ta sẽ ở lại New York một thời gian. Bố đã tìm được một căn hộ cho thuê rồi, ở đường Delancey."
Vanessa đang uống cốc nước đặt trên bàn thì sặc nước và gục xuống ho rũ rượi. Cô gồng mình lên, gương mặt chuyển sang đỏ lựng. Một vài người quay lại nhìn cô.
"Trường học?" Cô vừa nói vừa ho sặc sụa, cổ họng bỏng rát và sống mũi cay xè.
"Phải." Samuel điềm nhiên trả lời. "Con đáng lẽ phải đang học năm cuối của cấp 3 rồi Vanny, bố đang nghĩ lại về chuyện để con bỏ học giữa chừng."
"Bố!" Cô lớn tiếng. "Chúng ta đã thỏa thuận rồi mà? Con sẽ làm mọi thứ bố nói nếu bố để con thôi học."
"Từ bao giờ con làm mọi thứ bố nói?"
Vanessa nín bặt. Cô trừng mắt nhìn ông, nhưng lại không thể cất lời phản bác lại, vì cô biết ông nói không sai.
"Bố sẽ tìm hiểu thêm. Chúng ta có thể thuê căn hộ ngay khi đến. Bố sẽ gọi cho người chủ căn hộ, còn về trường học sẽ lo liệu dần dần."
"Con đến đây để săn, không phải để học hành. Bố cũng biết mà, con là một thợ săn tuyệt vời nhưng cũng là một học sinh hạng bét."
Samuel ngẩng đầu lên nhìn cô. Vanessa đã mười tám, bỏ học ở năm hai của cấp ba. Nhưng trông cô vẫn rất trẻ trung, sẽ chẳng ai nghi ngờ. Gen của ma cà rồng đã kéo dài tuổi trẻ của cô, và làm chậm sự trưởng thành. Ông nói, dịu dàng mà cứng rắn:
"Đây không chỉ về chuyện điểm số, V. Mà là về việc con có cơ hội sống một cuộc sống bình thường, dẫu chỉ trong hai năm."
"Hai năm?" Cô phẫn nộ kêu lên. "Người ta đi học để có thể kiếm được việc làm, nhưng Sam, con có việc làm rồi!"
Nếu không phải Dory đi đến và cắt ngang cuộc nói chuyện giữa cô và Sam, hẳn ông đã quát lên. Cô nuốt khan, quan sát vẻ mặt từ bình thản chuyển sang giận dữ của bố. Nhưng cô không phải loại sợ hãi trước phụ huynh và những luật lệ. Cô hếch cái cằm ương bướng lên, nhìn lại.
Dory trố mắt quan sát cả hai. Bà đặt đồ ăn xuống rồi lặng lẽ bỏ đi. Không ai đụng đến đồ ăn sáng.
"Con không cần cuộc sống bình thường." Cô nói. "Đây là cuộc sống của con rồi, và con không than trách cái gì cả. Con ổn mà."
"Bố biết." Ông thở dài.
"Vậy thì tốt." Vanessa cắn một miếng xúc xích lớn và nhồm nhoàm vừa nhai vừa nói. "Vì con sẽ không đi học."
"Có thể không phải hai năm, có lẽ một năm thôi?" Ông nói. "Chỉ một năm và con sẽ không bao giờ phải dính đến chuyện học hành này nữa."
Cô gườm Samuel và lắc đầu. "Không đời nào."
Ông im lặng một lát, rồi cất giọng nhượng bộ. "Vụ này sẽ là của con." Ông nói. "Con và bố sẽ cùng đi săn."
Ông biết mình đã có được sự chú ý của Vanessa. Cô đang cân nhắc. Sau vụ săn ba tháng trước, khi một tên ma cà rồng điên khùng đã ép Vanessa uống máu người, cô đã mất kiểm soát vì cơn đói sau đấy. Sam buộc phải cấm cô không được phép đi săn cùng ông, mà chỉ giúp đỡ sau lưng. Ông biết đó là lý do khiến lúc nào cô cũng trong trạng thái giận dữ và mệt mỏi. Không phải vì không được đi săn, mà vì sự tin tưởng của Sam không còn.
Vanessa cau mày:
"Không chỉ lần này, mà là từ nay trở đi. Con sẽ không ngồi sau cái laptop chết tiệt ấy trong khi bố đi săn đâu."
Samuel chau mày, cân nhắc cái giá. "Bố không quan tâm bao lâu, Vanny, bố chỉ muốn chắc con sẽ... ừm, giữ mọi thứ trong tầm kiểm soát."
Ông nhìn Vanessa và nuốt khan, ngực nhói lên vì ánh mắt cô. Cách Vanessa nhìn ông khiến ông cảm thấy mình như kẻ có tội, cái nhìn đầy mặc cảm và xa cách.
"Sẽ chẳng có gì xảy ra cả." Cô cúi xuống, lầm lũi ăn. "Đẩy con ra phía sau chẳng giải quyết được cái gì hết. Bố biết mà."
Sam im lặng. Không, bố không biết, ông nghĩ.
Cô khoanh tay, nhìn thẳng vào mắt Sam. "Và bố phải tin con."
Ông gật đầu, hiểu rõ Vanessa đang làm gì. Cô đòi hỏi ở ông sự tin tưởng, và ông không thể nói không. Ông không thể làm ngơ thêm những trận tranh cãi, những cơn giận dữ của Vanessa.
"Được" Ông trả lời. "Một năm."