Hắn trông giống như một nhân vật trong bộ phim viễn tưởng nào đó vừa bước ra ngoài đời, khiến Vanessa sững sờ tới nỗi chẳng thể rời mắt khỏi. Hắn có gương mặt của một người bình thường – khá giống một người gốc Phi. Hắn cũng có mái tóc giống như họ, quăn thành từng dải tựa dây thừng bện, ngang tới vai. Vẻ dữ dằn toát qua khuôn mày sắc sảo, bộ râu quai nón bên dưới gò má góc cạnh. Nước da của hắn cũng sậm màu, cơ thể đầy đặn và cơ bắp như một vận động viên thể thao. Vanessa ngạc nhiên vì hắn trông giống con người đến thế, bất chấp việc hắn ta mặc một bộ giáp lạ mắt mà cô chưa từng thấy bao giờ. Nếu như bước đi trên đường phố, có lẽ họ sẽ tưởng hắn đang cosplay một nhân vật phim giả tưởng nào đó.
Vừa rồi hắn đã nói gì đó, nhưng Vanessa không thể nghe được mà chỉ thấy cặp môi dày mấp máy. Cô chẳng đoán được khẩu miệng, nên tin rằng ngôn ngữ vừa rồi không phải tiếng Anh. Điều đó khiến cô tự hỏi hắn có biết nói tiếng Anh hay không – một thắc mắc có vẻ nực cười trong thời điểm này.
Sau lưng, đôi cánh lớn của hắn hạ xuống và rồi tan biến thành khói đen.
"Vanessa..."
Nếu Justin không gọi và kéo cô lại, Vanessa sẽ vẫn còn đứng chôn chân ở đó, nín thở nhìn hắn tiền gần đến phía mình. Dẫu đã phải tạm công nhận rằng chúng có thật – những thiên thần sa ngã – cô vẫn bán tín bán nghi. Nhưng nhìn thấy một trong số chúng đứng trước mặt mình, hiểu rằng ngoài thế giới ngầm mà cô biết còn tồn tại những thứ khủng khiếp hơn nhiều, cô đã chẳng biết phải phản ứng lại thế nào. Vanessa thậm chí không biết có nên chạy trốn hay không.
"Chúng ta làm gì đây?" Cậu ta hỏi cô.
"Thì,..." Vanessa vẫn dán chặt mắt vào hắn ta. "Cố mà sống sót thôi."
Chỉ khi nói ra những lời ấy, Vanessa mới nhớ lại rằng mình đâu cần thứ vũ khí nào để chống lại hắn nếu cần thiết. Bản thân cô đã vốn là vũ khí rồi. Cảm thấy tự tin hơn đôi chút, Vanessa bước lên phía trước, thể hiện rõ sự đối đầu.
Nhận thấy thái độ cứng rắn của Vanessa, hắn ta dừng chân. Người đàn ông đứng trước cô chừng chục mét đó cũng không có bất cứ vũ khí gì trong tay cả.
"Cô hẳn là Vanessa." Hắn lãnh đạm nói, giọng trầm và có âm hưởng như một chiếc chuông nhà thờ.
"Anh biết tôi?" Cô hỏi. Cho đến giờ, hắn ta vẫn chưa tỏ ý muốn gây chiến, nhưng cô vẫn không thể không đề phòng.
"Không nhiều lắm." Anh ta nói, bất ngờ tỏ ra khiêm tốn. Một thiên thần sa ngã có thể giống con người vậy sao? Hoặc bởi đã sa ngã, nên có lẽ chúng có nhiều đặc điểm trần tục hơn? Dẫu sao cô cũng chưa từng nghĩ những thứ như vậy tồn tại trên đời, nói gì đến hiểu về chúng. Với cô, tất cả những gì viết về thiên thần và quỷ trong sách đều chỉ là câu chuyện hoang đường.
"Anh là một thiên thần sa ngã?"
Hắn khẽ nhếch môi, nhưng cô không dám khẳng định đó là một nụ cười. Bước về phía cô vài bước, hắn tỏ ra vô hại bằng cách nói nhiều hơn:
"Có thể gọi là vậy, nhưng hình như làm thế sẽ khiến bọn tôi có ấn tượng xấu." Anh ta đáp. "Nechael."
Trông anh ta chẳng có vẻ gì là muốn thâu tóm thế giới này cùng đồng bọn, Vanessa nghĩ. Có lẽ Mark đã bị Coretha xỏ mũi thật. Cả hội Valdimar đều như vậy, những kẻ cuồng tín ngu ngốc chẳng nhận ra mình đang làm gì.
Nhưng nếu không muốn tới đây để chinh phạt, để tàn phá, chúng muốn gì?
"Hẳn là cô có rất nhiều câu hỏi." Anh ta nói. "Tôi sẽ trả lời mọi thứ, nếu cô đi cùng tôi."
Đó chính là lúc Vanessa nhận ra điều bất ổn.
"Đi đâu?" Cô nheo mày, khoanh tay, khoác lên gương mặt vẻ thách thức, dễ dàng làm đối phương nổi nóng.
Nechael nhún vai:
"Hãy coi đó là điều bất ngờ đi."
Cô mỉm cười, giờ thì cô chắc chắn rằng hắn ta đầy sự bất thường rồi. Làm sao một kẻ đến từ thế giới khác, lại là thiên thần sa ngã, lại bình thường được chứ.
"Không, cảm ơn." Giọng cô đầy sự khiêu khích và giễu nại. "Tôi thích ở đây, hoặc ít nhất là Starbuck. Câu hỏi của tôi cũng không dài lắm đâu."
"E rằng cô và em trai mình không có nhiều sự lựa chọn đâu." Hắn đáp, không bị sự thách thức và ương bướng của cô chọc tức, trái lại, buông một lời đe dọa bằng giọng lạnh tanh.
Cô vẫn giương mắt nhìn hắn, bấy giờ đã ánh lên sắc đỏ quen thuộc. Sắp rồi đây, Vanessa nghĩ, trận chiến tiếp theo của cô – người đầu tiên trong lịch sử nhân loại đánh lại một thiên thần sa ngã. Vanessa siết chặt nắm đấm tay, giờ thì chắc chắn cô không thể bỏ chạy rồi.
Chẳng biết từ đâu, hắn ta rút ra một thanh kiếm mà phút trước không hề có ở đó; hoặc là cô đã nhìn nhầm, hoặc là hắn có khả năng không tưởng ấy. Cô đẩy Justin về phía sau chiếc xe, rồi ngay khi vừa ngoảnh lại, cô đã thấy hắn ta lao đến. Không giống bất cứ thứ gì cô từng thấy, kể cả là đám phù thủy, phần thân dưới hắn được tạo bởi khói và lửa, khi lao lên không trung rồi vụt lao tới hắn để lại những vệt cháy sáng phía sau như sao chổi. Cô đã nhìn thấy lưỡi kiếm đó xé toạc không khí, bổ thẳng vào người mình. Trong một khoảnh khắc kinh hoàng, cô tưởng đó là hết.
Đầu óc Vanessa trống rỗng, để cho bản năng của cô lên ngôi. Cô lao qua một bên, như thể đang cố chụp thứ gì đó trên mặt đất. Đầu gối cô đập mạnh và lê trên đất, đó là một cú né tránh vụng về và trong gang tấc. Khi ngoảnh lại, cô thấy mũi kiếm của hắn đâm thẳng xuống lớp nhựa đường, tạo ra thứ âm thanh khủng khiếp tới mức Vanessa không dám tưởng tượng mình sẽ ra sao nếu đang nằm ở đó.
Hắn ngoảnh sang ngay tức khắc nhận ra mình đâm trượt, và vung kiếm, không chút nhân nhượng trong ánh mắt màu sữa đục. Vanessa không kịp đứng dậy, cô lăn mình va co rúm lại khi nhận ra lưỡi kiếm đang bổ đến từ phía bên trái sườn. Cô luôn tìm cách thoát ra khỏi tầm kiếm vung, và may mắn làm sao nó chỉ sượt qua lưng cô đôi chút mà thôi.
Lần này, cô đã kịp bật dậy trên đầu gối, mặc dù Nechael ngay lập tức lấy đà vung thêm nhát nữa, điệu nghệ và không chút ngắt quãng. Cô giật nảy mình ra đằng sau, vai như bị đánh bởi một tia sét khi phản xạ của cô lên ngôi. Lưỡi kiếm của hắn rất dứt khoát; tuy không bổ thẳng vào người cô lần đầu nhưng lại vờn quanh và cực kỳ khó lường.
Bởi vậy mà khi hắn đột ngột xoay cổ tay, thay đổi tư thế cầm chỉ trong tích tắc ngắn ngủi rồi chém xuống từ bên phải, Vanessa đã không lường trước được. Đầu óc cô trống rỗng, theo phản xạ cô đưa tay lên đỡ, mắt nhắm nghiền lại và chẳng nghe thấy gì khác ngoài tiếng tim mình đập. Cô run rẩy chờ đợi sự đau đớn khủng khiếp chém xuống tay mình. Đó có lẽ là ý tồi, cô cho là thế, cô có thể đã mất cả hai bàn tay này.
Thế nhưng mọi chuyện chẳng diễn ra theo cách cô đã tưởng. Lưỡi kiếm của Nechael bị chặn lại, chỉ cách tay cô chừng vài inch mà thôi. Ngạc nhiên, hắn nhíu mày nhìn cô. Vanessa thì không, cô ngay lập tức hiểu ra ngay mọi thứ. Không khí trong lòng bàn tay cô bị bẻ cong, tạo ra một áp lực vô hình có thể chặn lại món vũ khí kia. Trong cô, sự nhẹ nhõm và cảm giác hả hê, vui sướng vỡ ra, tràn ngập trong lồng ngực và mạch máu. Cô cắn môi, khóe miệng nhếch lên đôi chút và dồn thêm năng lượng vào lòng bàn tay. Đúng như cô đã hy vọng, Nechael bị đẩy lùi lại đôi chút, còn cô có thể đứng thẳng dậy.
Cú dồn cuối bùng nổ đôi chút, tạo ra làn sóng dư chấn trên không và đẩy ngược Nechael ra phía sau. Hắn đã loạng choạng, và dĩ nhiên một nhát chém khi đã mất đà thì không thể làm gì được.
"Bất ngờ chưa?" Cô cất giọng thách thức. Hắn nhìn thanh kiếm của mình, rồi nhìn cô, và đột nhiên lưỡi kiếm trong tay hắn cháy sáng. Nó bốc lên những cuộn lửa và khói rồi dần chuyển thành một thanh kiếm khác, mỏng hơn, nhẹ hơn. Ở tay bên kia, một thứ vũ khí y hệt cũng được tạo ra.
Vanessa chẳng thể cười được nữa khi thấy hắn xoay hai thanh kiếm trong tay và bổ nhào đến, tưởng như sắp băm cô ra thành từng mảnh.
"Thôi nào thằng khốn." Cô lẩm bẩm và lùi lại đằng sau trong lúc hắn thì cứ lao lên phía trước. Hắn xoay kiếm và chém bằng cả hai tay mà chúng thậm chí không chạm sượt vào nhau, như thể từng đường đánh đều đã được tính toán kỹ. Cô lại giơ tay lên, dẫu không cao quá ngực, và tập trung vào tìm cách đánh trả. Dẫu điều đó có vẻ không hề dễ dàng, nhưng ít nhất cô cũng đã tìm cách để không thanh kiếm nào chém được vào người mình.
Nhưng cô lại phạm phải sai lầm như trước: tin rằng Nechael chỉ đến thế mà thôi.
Trong lúc lưỡi kiếm ở tay phải hắn chém ngang qua, Vanessa đã đợi tới khi nó tới gần sẽ dùng luồng năng lượng chặn lại. Nếu không giết được hắn, thì chọc tức và làm hắn mệt nhoài cũng là ý hay. Thế nhưng, mới chỉ vung được nửa chừng, thanh kiếm lại bùng lên ngọn lửa và khói tro, rồi biến thành một cây chùy. Từ cán nối tới đầu chùy bằng kim loại đặc, tua tủa chông nhọn là một sợi dây xích. Vanessa đã sao nhãng khi thấy thứ vũ khí kinh hoàng ấy quật đến mình, và theo đà vung của Nechael, nó đã đập thẳng vào người cô. Vanessa văng đi như thể cô chỉ là một cái túi đấm bốc, máu bắt đầu chảy ra từ người cô khi hắn kéo cái chùy lại. Lần này, nó biến thành một sợi dây trói, được hắn cuộn lại thành từng vòng lớn trong tay trong lúc rảo bước đến chỗ cô.
Vanessa không rõ mình đã bị thương nặng tới mức nào. Cô đã đập mình xuống mặt đường, nằm ngửa, chỉ rõ rằng mình quá sợ hãi và đau đớn để có thể ngồi dậy. Đã trải qua cảm giác này dăm ba lần, nhưng cô chẳng thể quen nổi, mà mỗi lần lặp lại lại là một cơn ác mộng với Vanessa. Đó là cảm giác như xương cô bị gãy, và từ bên trong, nó cứa nát những bắp thịt. Cô hoàn toàn mất cảm giác ở những chỗ bị va chạm, làn da nơi ấy tê liệt, bắt đầu sưng phông lên và chỉ có thể cảm thấy đau đớn mà thôi.
Nhưng mắt Vanessa vẫn mở, cô dùng chút sức lực còn lại để lùi xa khỏi hắn, nhưng chẳng ích gì vì hắn đang tiến tới càng lúc càng gần hơn. Từng bước dậm chân đều dứt khoát, dẫu không hề vội vã, bởi hắn biết rằng cô chẳng thể chạy đi đâu được nữa.
Thế nhưng, chen ngang vào giữa cô và lưỡi hái thần chết là tiếng nổ súng rát tai của một khẩu shotgun. Phát súng kéo theo âm thanh như bắn vụn cả không gian, khiến Vanessa giật nảy mình lên. Cô như vừa trải qua một cú sốc điện nhẹ, để lại cơn đau âm ỉ trong lồng ngực.
Người vừa nổ súng là Justin, đứng trước mũi xe chỉ vài bước mà thôi. Chẳng biết cậu ta đã bao giờ cầm một khẩu shotgun hay chưa, nhưng phát nào cũng trượt.
Justin đã nã vào người hắn tới ba, bốn phát đạn, nhưng Nechael vẫn chẳng hề hấn gì. Vanessa sớm nhận ra không phải là Justin nhắm trượt mọi phát bắn, mà là vì đạn chỉ lao xuyên qua người hắn ta như không khí. Ở nơi bị đạn bắn, chỉ có một cái lỗ làm từ khói, nhanh chóng tự lấp đầy lại thành nguyên dạng như trước.
"Này, tên khốn!" Justin dấn bước về phía trước, rõ ràng biết rằng mình không hạ được Nechael nhưng vẫn quát lớn. Đạn không có tác dụng, nhưng cậu ta thì có – Nechael đã dứng bước ngay trước mặt Vanessa. Hắn quay người lại nhìn cậu ta.
Justin ngừng bắn khi nhận ra hắn đã chú ý tới cậu ta. Vanessa nhìn cậu, rồi lại nhìn Nechael, biết rằng chuyện xảy ra sắp tới chẳng tốt đẹp gì.
Và rồi, hắn ta đưa tay bàn tay không cầm dây trói lên. Justin đột ngột bị kéo tới - giống như thể Nechael đã buộc cậu ta lại bằng một sợi dây vô hình và kéo ngược về phía hắn tựa một con diều. Khẩu shotgun văng ra xa, và chỉ trong tích tắc, cổ cậu đã nằm trọn trong bàn tay như thép nung của Nechael.
Vanessa chẳng thể làm gì khác. Cô chỉ có thể giương mắt lên nhìn, trong lúc chờ đợi cơ thể hồi phục lại dần, nhưng có lẽ chẳng đủ nhanh để đứng lên bây giờ. Tên thiên thần sa ngã nhấc Justin lên không trung, chẳng khác nào đang cầm một con rối, và tay hắn bóp chặt cổ cậu tới mức dù cố giãy dụa, đạp vào hắn và cào cấu bàn tay đó, Justin không thể thoát khỏi được.
Mắt cậu ta đang chuyển thành màu đỏ, khi máu bơm lên những tia sợi trong lòng trắng của cặp mắt, cũng như cách nỗi khiếp đảm đang lấp đầy ánh nhìn của cậu ta.
Justin không kháng cự nữa, cậu ta chỉ bấu chặt cả hai bàn tay vào cổ tay Nechael.
"Ta sẽ không giết cậu đâu." Hắn nói, nhẹ nhàng hết sức có thể. "Chưa phải bây giờ."
Vanessa chẳng thể bị thuyết phục bởi những lời đó. Trông như Nechael có thể bẻ gãy cổ cậu ta mà chẳng cần tốn sức vậy.
"Thả tôi xuống!" Justin đáp bằng giọng khò khè, giống như người bị viêm họng hay đang ngạt thở. "Thả tôi xuống, tên khốn! Sao ông không đi chết đi?"
Vanessa nhúc nhích chân, nhận ra mình đã có thể dựng người dậy được chút đỉnh. Cô chỉ câu được một ít thời gian bằng mấy lời hấp hối của Justin trước khi đứng dậy được mà thôi. Nếu như súng ống còn không giết được hắn, thứ gì có thể chứ?"
Thế nhưng, trong lúc cô vẫn còn xoay sở với một bên xương sườn đau tới không thở được của mình, Nechael đã thả Justin xuống ngay trước mặt cô. Cậu ta không ngã xuống, nhưng cũng chẳng đứng vững mà loạng choạng lùi lại đằng sau và ôm cổ mình. Rồi trước ánh mắt ngỡ ngàng của cả hai, sợi dây xích trói trong tay Nechael biến thành thanh kiếm ban đầu, và hắn tự đâm nó thẳng vào giữa thân mình.
Chẳng có từ ngữ nào diễn tả được sự kinh ngạc tột độ của Vanessa lúc đó; tới mức trong thoáng chốc cô chuyển sang sợ hãi, hoang mang. Cô lùi ra xa khỏi cái xác của Nechael khi thân hình đồ sộ của gã ngã xuống đất. Từ vết thương nơi thanh kiếm đâm vào, những mảng lớn màu tro xám, nứt nẻ như mặt đất giữa sa mạc khô cằn bắt đầu loang ra. Hắn giống một khối nham thạch đang nguội dần, và rồi cả cơ thể hóa thành một cái xác làm từ than và tro.
Justin buông tay khỏi cổ, cậu cẩn trọng bước tới gần Nechael trong lúc đảo mắt sang, nhìn Vanessa. Cả hai đều chẳng hiểu chuyện gì vừa xảy ra, và hắn đã thực sự chết hay chưa.
Cậu ta nhấc chân, hích nhẹ mũi giày vào thanh kiếm – bấy giờ trông như một cái cột than xù xì. Chúng nứt ra, vỡ và rơi xuống đất cùng một lớp tro.
"Chắc là..." Cậu ta không thể nói ra một câu hoàn chỉnh; vô thức đưa tay lên ôm cổ và nhăn mặt.
"Hắn làm theo lời cậu." Vanessa nói, nhìn cái xác, rồi lại nhìn cậu ta. "Cậu vừa bảo hắn ta chết đi."