4.
Tôi bị gió lạnh thổi suốt đêm gây sốt cao.
Dựa vào ngực anh, tôi cởi bỏ mọi phòng bị, mơ màng ngủ thiếp đi.
Khi tôi tỉnh dậy lần nữa, tôi đã nằm trong bệnh viện.
Nỗi đau xé lòng khiến tôi gần như tự ngược mà rút kim tiêm ra.
Ngay giây tiếp theo, Ôn Tinh Trầm nắm lấy bàn tay tôi đang cầm kim và gọi y tá giúp tôi cắm lại kim.
Tôi thất thần nhìn Ôn Tinh Trầm, dưới cằm đã mọc lún phún râu, trán và cánh tay quấn băng vải, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy.
Những lời phàn nàn và bất bình muốn trào ra dường như bị dập tắt ngay lập tức.
Tôi giơ bàn tay phải không bị thương của mình lên, chạm nhẹ vào miếng băng trên trán anh ấy.
Ôn Tinh Trầm giải thích cho tôi hiểu.
“Tối qua trên đường về nhà, anh gặp tai nạn xe hơi và va phải một người.”
“Anh đã lấy tiền từ thẻ để bồi thường cho các nạn nhân.”
“Sau đó, anh có làm một cuộc tiểu phẫu có gây mê, đến nửa đêm mới tỉnh lại.”
“Thật xin lỗi, Sơ Sơ, lúc em cần anh nhất, anh đã không ở bên cạnh em.”
“Cha mất rồi, anh sẽ bảo vệ em cả đời.”
Đã có lời giải thích cho việc mất liên lạc đêm qua.
Nhưng khi tôi nhìn anh gần trong gang tấc, tôi chợt cảm thấy anh cách thật xa, thật xa.
Dường như có điều gì đó đang lặng lẽ thay đổi.
Tôi chỉ biết im lặng ôm lấy anh, nước mắt chảy dài xuống vạt áo anh.
Đột nhiên, ở khóe mắt tôi xuất hiện một vết đỏ kỳ lạ.
Dưới cổ áo sơ mi của người đàn ông, có một vết son môi không hình thù.
Tôi run như cầy sấy, bất ngờ đưa tay ra, dùng hết sức đẩy anh ra.
Giọng nói của tôi sắc bén hơn bao giờ hết, “Ôn Tinh Trầm, anh đã lừa dối em?!”
5.
Anh mất cảnh giác, vội vàng lùi lại, đập mạnh bàn tay bị thương vào góc nhọn của bàn.
Không mất một giây để máu thấm ra từ miếng băng vải.
Ôn Tinh Trầm nhíu mày đau đớn, nhìn tôi, nhưng vẫn luôn bình tĩnh và dịu dàng.
Anh không thèm nhìn vết thương của mình lấy một giây mà chỉ nhìn tôi xót xa.
“Sơ Sơ, đừng tự làm đau chính mình.”
Anh rất dịu dàng, cũng rất nhạy cảm.
Lập tức cúi đầu kiểm tra quần áo của mình, nhìn thấy vết son môi, bất đắc dĩ giải thích:
“Sơ Sơ, người bị anh đụng phải là một người phụ nữ. Đây là khi anh đưa cô ấy đến bệnh viện, không cẩn thận dính phải.”
Hợp tình hợp lý, không cách nào phản bác.
Nhưng trong lòng tôi vẫn cảm thấy có gì đó không ổn.
Trong tủ lạnh không hiểu sao lại xuất hiện một chai rượu trắng, và mấy trăm vạn trong thẻ không cánh mà bay.
Có lẽ đó là giác quan thứ sáu của phụ nữ, tôi cảm thấy Ôn Tinh Trầm đang che giấu điều gì đó.
Tôi tạm thời tin lời anh, dù sao chúng tôi cũng yêu nhau được 2 năm, kết hôn được 4 năm, chúng tôi đã tạo dựng được lòng tin sâu sắc đối với nhau.
Nhưng niềm tin tưởng chừng như không thể phá vỡ ấy lại có thể dễ dàng bị đập tan chỉ bằng một lời nói dối.
6.
Sau khi tôi xuất viện, tang lễ của cha tôi đã được xếp đặt yên ổn, và cuộc sống dường như đã trở lại quỹ đạo.
Ban đầu, Ôn Tinh Trầm sẽ dành ba ngày một tuần để đi giúp cha tôi, nhưng bây giờ ba ngày này đều dành cho nạn nhân nữ bị anh đụng trúng.
Sau khi giải quyết xong vấn đề hiện tại, tôi đã quấn lấy Ôn Tinh Trầm, muốn cùng anh ấy đi thăm hỏi người bị hại.
Ôn Tinh Trầm, người luôn ngoan ngoãn với tôi, lại từ chối chuyện này.
Nhưng cuối cùng anh vẫn không thể làm lay chuyển được ý định của tôi, buổi chiều, tôi chọn một giỏ hoa quả thật đẹp rồi cùng anh đến bệnh viện.
Khi tôi nhìn thấy người phụ nữ trên giường bệnh, tôi đột nhiên hiểu tại sao Ôn Tinh Trầm không cho tôi đến.
Một người phụ nữ rất xinh đẹp, tựa như một con búp bê tinh xảo.
Mái tóc dài như rong biển xõa tung trên gối, sắc môi trắng bệch càng tăng thêm cảm giác mỏng manh.
Tôi ngây người nhìn cô ấy, nhưng Ôn Tinh Trầm ở bên cạnh tôi đã nắm lấy tay tôi.
Tôi khẽ lắc đầu với anh, tôi không phải người hẹp hòi như vậy.
Càng sẽ không bởi vì người khác có dung mạo xinh đẹp liền cho rằng cô ấy nhất định ngoại tình với chồng tôi.
Ôn Tinh Trầm nên hiểu điểm này.
Tôi buông tay Ôn Tinh Trầm ra, bước tới đặt giỏ trái cây lên tủ đầu giường.
Tiếng sột soạt đánh thức búp bê trên giường, cô ấy mở to đôi mắt vô cùng xinh đẹp, nhưng vừa nhìn thấy tôi, nó đã tắt ngúm.
“Xin chào, tôi là vợ của Ôn Tinh Trầm. Tôi thực sự xin lỗi, chồng tôi đụng phải cô, thân thể cô có thấy khá hơn chút nào không?”
Ôn Tinh Trầm tiến lên, không nói một lời liền nắm lấy tay tôi lần nữa.
Người đẹp ốm yếu trên giường, ánh mắt gắt gao dán chặt vào bàn tay chúng tôi đang nắm, trong mắt lóe lên vẻ không cam lòng.
Một giây sau, cô ấy nở một nụ cười ngọt ngào, “Tôi tên Ôn Lạc Sa.”
Ôn Lạc Sa, cái tên này, rất giống công chúa Disney.
Nhưng lời nói và hành động của cô ấy lại không phù hợp với vẻ ngoài lộng lẫy đó chút nào.
Ôn Lạc Sa hầu như không che giấu sự bài xích của cô ấy đối với tôi.
Quả táo tôi gọt cho cô ấy bị “lỡ” rơi xuống đất.
Khi tôi lau mặt cho cô ấy, cô ấy sẽ rùng mình và kêu lên đau đớn.
Cô ấy luôn cố ý hay vô ý mở cổ áo của chiếc áo choàng bệnh viện rộng rãi, để lộ chiếc cổ trắng ngần cùng xương quai xanh.
Tôi có cảm giác như cô ấy đang cố tình chọc tức tôi vậy.
Nhưng cô ấy không biết rằng những năm này ong bướm xung quanh Ôn Tinh Trầm chưa bao giờ ngừng xuất hiện.
Tôi đã sớm tập mãi thành thói quen.
Những mánh khóe nhỏ này của cô ấy không thể chọc tức tôi.
Cuối cùng, Ôn Lạc Sa tức đến mức thở hổn hển, bắt đầu tấn công ngoại hình của tôi.