10.
Ánh mắt của tôi quá thẳng thắn, Ôn Tinh Trầm thở dài, vuốt vuốt tóc tôi.
“Sơ Sơ, dù sao cũng là anh đụng phải cô ấy, tiền còn có thể kiếm lại được, chuyện này coi như hao tài tiêu tai*, là quá khứ rồi, có được không?”
* Hao tài tiêu tai: Tiêu tiền, diệt trừ tai họa.
Anh thậm chí còn lơ đãng không nhận ra sự thương hại trong mắt mình khi nhắc đến Ôn Lạc Sa.
Tôi chợt cảm thấy hơi khó thở, móng tay cắm sâu vào da thịt, nhưng tôi vẫn khéo mỉm cười hiểu ý với anh.
“Được, ông xã, vậy anh phải đáp ứng với em, cô ấy đã xuất viện rồi, về sau anh đừng bao giờ gặp lại cô ấy nữa.”
“Được.”
Nhưng chưa đầy một giờ sau khi Ôn Tinh Trầm hứa với tôi, anh liền đổi ý.
Anh sốt ruột lấy chiếc áo khoác gió trên giá treo, vội vàng mặc vào, chuẩn bị ra ngoài.
Trước khi đi, tôi ngăn anh lại, nói một cách bình tĩnh, “Em đau bụng.”
Bước chân Ôn Tinh Trầm hơi khựng lại.
“Sơ Sơ, cô ấy bị bệnh rồi, có lẽ là di chứng của tai nạn xe cộ, anh phải đi xem một chút.”
Anh cho là tôi đang nháo, mục đích là không cho anh đi gặp Ôn Lạc Sa.
Tôi nở nụ cười cứng ngắc, “Có lẽ là em ăn nhầm thứ gì đó, không sao, anh đi đi.”
Trên mặt Ôn Tinh Trầm hiện lên một tia chật vật, nhưng cuối cùng vẫn là khiến tôi thất vọng.
“Sơ Sơ, lát nữa anh sẽ mang thuốc về, em nghỉ ngơi trước đi.”
Tôi cúi đầu xấu hổ và mỉm cười.
Ngay sau đó, một cảm giác buồn nôn trào lên cổ họng.
Tôi quỳ bên bồn cầu, một trận lại một trận nôn khan.
Nương theo cảm giác buồn nôn, những cơn đau quặn bụng dữ dội không ngừng xé toạc dây thần kinh của tôi.
Cuối cùng, tôi không nhịn được đau, lấy điện thoại ra muốn cầu cứu.
Đầu ngón tay tôi đặt lên ghi chú “Ông xã”, cơn đau khiến tôi tỉnh táo hơn bao giờ hết.
Tôi có thể dựa vào anh ấy sao?
Đáp án là, không thể.
Khi xe cấp cứu đến muộn và chuyển tôi lên cáng, tôi đau đến mức mắt cũng mơ hồ.
Đau đớn tột cùng, thịt bị moi xương, tôi như cá nằm trên thớt, phảng phất chỉ còn hơi thở cuối cùng.*
* Nguyên văn: 翻山倒海的疼痛剔骨钻肉,我就像砧板上的鱼,仿佛只剩最后一口气
11.
Sau khi tỉnh lại, tôi liếc mắt liền thấy Lâm Trạch Khê đang nằm ở bên giường.
Tôi ráng gồng mình đứng dậy.
Đúng lúc bác sĩ bước vào phòng bệnh, lên tiếng nhắc nhở tôi, “Dọa sảy thai, phải chú ý nằm trên giường nghỉ ngơi.”
Tôi choáng váng, trễ kinh một tuần, kèm theo nôn ọe, tôi đoán có khả năng mình đang mang thai.
Nhưng dọa sảy thai* là có ý gì?
* Dọa sảy thai là tình trạng thai nhi vẫn còn sống chưa bị bong khỏi niêm mạc tử cung và phát triển trong buồng tử cung nhưng thai phụ lại có dấu hiệu như đau bụng và ra máu. Tình trạng này nếu được phát hiện và điều trị sớm thì có thể giữ lại được con.
Những lời của bác sĩ đã đánh thức Lâm Trạch Khê, hắn còn ngái ngủ ngẩng đầu lên, ngáp một cái, không có chút hình tượng nào.
Bác sĩ nhíu mày nhìn hắn, “Chăm sóc vợ anh thật tốt. Dọa sảy thai nhất định phải nghiêm túc xem xét, nếu không rất có thể sẽ sảy thai thật.”
Lâm Trạch Khê và tôi mắt lớn trừng mắt nhỏ.
Lúc tôi kịp phản ứng muốn giải thích thì bác sĩ đã đi rồi.
“Không phải, tình hình của anh như thế nào? Tại sao anh lại ở đây?” – Tôi chỉ tay vào Lâm Trạch Khê.
“Tôi còn muốn hỏi cô đây, cô không thoải mái thì gõ 120, sao lại gọi cho tôi? Hơn nữa cô không phải có chồng sao? Anh ta mặc kệ cô sao?”
Lâm Trạch Khê mở miệng liền giống như khẩu súng máy.
Tôi gãi gãi đầu, “Tôi nhớ được, tôi gõ là 120...”
Việc này thật là xấu hổ.
Lâm Trạch Khê vẫn còn ở đó thở dài, nói rằng đêm qua vì cứu tôi mà hắn đã từ chối một em gái xinh đẹp.
Hắn thực sự nói rất nhiều, lảm nhảm không ngừng.
Mặc dù hắn rất không đứng đắn, nhưng tôi không còn khí lực để tranh luận với hắn.
“Hôm qua cảm tạ anh. Hôm nào mời anh ăn cơm.”
Lâm Trạch Khê nửa đùa nửa thật đào chân tường.
“Ăn cơm rất không có ý tứ. Tôi đã cứu cô, cô dứt khoát lấy thân báo đáp đi.”
“Cô gặp chuyện lớn như vậy, người nhà của cô không có ở đây, hắn có ích lợi gì? Không bằng đổi một người đi.”
Khi nhắc đến Ôn Tinh Trầm, nụ cười vừa nở trên mặt tôi lập tức biến mất.
Tôi không nói chuyện, Lâm Trạch Khê cũng không dám nói đùa với tôi nữa, liền tìm cớ chuồn mất.
12.
Tôi nhìn ra ngoài cửa sổ, cảm giác đau ở phần bụng vẫn còn tồn tại, nhắc nhở tôi rằng có một đứa trẻ giữa tôi và Ôn Tinh Trầm đang được thụ thai trong đó.
Sau khi suy nghĩ một lúc lâu, tôi vẫn quyết định cho Ôn Tinh Trầm một cơ hội khác.
Điện thoại đã được quay số, sau một vài tiếng “bíp”, liền kết nối.
Ôn Tinh Trầm mang theo thanh âm khàn khàn vang lên, “Sơ Sơ, hiện tại anh đang bận, lát nữa sẽ trở về.”
“Cạch” một tiếng, điện thoại rơi xuống giường.
Tôi sững sờ nhìn ra phía cửa, giọng nói vừa rồi không chỉ từ điện thoại di động truyền đến, mà còn từ cửa.
Ôn Tinh Trầm, ngay ngoài cửa?
Bất chấp cơn đau, tôi đi chân trần xuống giường, mở cửa.
Ôn Tinh Trầm trùng hợp đang cầm điện thoại di động, từ phòng bệnh đối diện mở cửa ra.
Chúng tôi bốn mắt nhìn nhau.
“Ôn Tinh Trầm, anh bận rộn gì ở khoa phụ sản sao?”. Tôi gắt gao cắn đầu lưỡi, lộ ra nụ cười rạng rỡ, “Là ai mang thai sao?”
Anh hoảng hốt, khi ánh mắt anh chạm đến nửa thân dưới của tôi, đồng tử anh đột ngột co rụt lại.
Tôi nhìn theo ánh mắt của anh ấy, cúi đầu xuống, tí tách...
Quần bệnh nhân của tôi đang nhỏ giọt m.á.u.
Tôi nằm trên giường bệnh, từ đầu đến cuối đều nở nụ cười giễu cợt.
Bác sĩ đứng ở một bên, mắng Ôn Tinh Trầm vì đã không chăm sóc tốt cho tôi.
Ôn Tinh Trầm nặng nề cúi đầu, cả người bị sự tự trách bao phủ, im lặng tiếp nhận lời quở trách của bác sĩ.
Khi anh ấy nghe nói rằng đêm qua tôi bị xuất huyết rất nhiều, lúc tính mạng của tôi đang gặp nguy hiểm, cả người đều có chút đứng không yên.
Lại ngẩng đầu lên, vành mắt anh đã đỏ hoe.
Ôn Tinh Trầm mấp máy môi, vô lực há ra, nhưng chắp vá lại cũng không ra một câu hoàn chỉnh.
“Vợ... Anh không biết...”
Thật hiếm có, kết hôn 4 năm, đây là lần đầu tiên anh gọi tôi là vợ, tại thời điểm anh biết sắp mất đi tôi.
Kỳ thực tôi vẫn luôn biết, Ôn Tinh Trầm không yêu tôi nhiều như vậy.
Anh ấy sẽ luôn tận lực tránh cách xưng hô thân mật này, giữa chúng tôi luôn có một rào cản vô hình.
Trong mối quan hệ này, tôi đã cố gắng hết sức nhưng anh ấy luôn chừa ra chỗ trống.
Tôi ngăn vị bác sĩ đang chuẩn bị rời đi, dưới ánh mắt bối rối của Ôn Tinh Trầm, tôi chậm rãi mở miệng: “Bác sĩ, phiền anh giúp tôi sắp xếp việc phá thai.”